Người đăng: matemcuoinhuconduoiuoi99@
Một nén nhang thời gian nữa trôi qua, Thái Nguyệt Trinh đang nhắm mắt đả tọa
từ từ mở mắt ra, nàng lên tiếng.
“Hết thời gian, tất cả giao nộp lại bí tịch.”
Nàng vừa nói xong tám người đi theo bên nàng tiến lên thu hồi lại những bản bí
tịch đã phát ra. Xong xuôi, một người trong đó xoay lại gật đầu với Thái
Nguyệt Trinh. Nàng sau khi xác nhận mới tiếp tục lên tiếng.
“ Các ngươi tìm hiểu thì chắc cũng biết tên của bộ kiếm pháp này gọi là Băng
Tâm Kiếm, sở dĩ gọi Băng Tâm Kiếm chính là vì chiêu thức trong này chính là
sát chiêu, một chiêu lại một chiêu hiểm độc vô tình, kiếm đã xuất ra thì không
thu lại, chính là tâm ngươi phải như băng lãnh không mang theo hỉ, nộ, ái, ố.”
“Chiêu ra không hối, người tử không hỉ, không bi!”
Thái Nguyệt Trinh một lần nữa nhìn quanh.
“Bây giờ ta sẽ diễn luyện ba lần bảy thức của bộ kiếm pháp này, sau đó các
ngươi có một nén nhang thời gian để ngộ ra ý cảnh trong đó. Nên nhớ chỉ có ba
lần, các ngươi phải thật chú ý. Lần thứ nhất”
Vừa kết thúc câu nói nàng lập tức đã rút kiếm, thức thứ nhất của Băng Tâm Kiếm
nhanh vô cùng cũng độc vô cùng. Kiếm thức vừa hiện cả người Thái Nguyệt Trinh
dường như bị bao phủ bởi một cổ sát ý làm người rét lạnh. Rõ ràng trên đầu là
mặt trời chói chang, đám hài tử lại như ngâm mình trong hầm băng. Thức thứ
nhất vừa xong, thức thứ hai liền theo đó mà đến. Thức thứ hai không có gì hoa
lệ, chỉ là một kiếm đâm thẳng sát khí cũng không như trước phân tán mà vô cùng
tập trung. Địch nhân đối mặt với kiếm này sẽ cảm thấy như bị một con độc xà
lao thẳng tới yết hầu. Người tâm trí không kiên định sẽ khắp người cương cứng
muốn né mà không thể né.
Tới đây nàng lại biến chiêu, mũi kiếm xoay vạch ra một đường cong trong không
trung ẩn ẩn còn tỏa ra một chút hàn khí. Thái Nguyệt Trinh tay cầm kiếm, biểu
cảm của nàng thật sự lạnh như băng, đúng với ý cảnh của Băng Tâm Kiếm.
Sau đó là thức thứ tư, thức thứ năm... Thái Nguyệt Trinh cứ như vậy đem Băng
Tâm kiếm từng thức diễn luyện. Đến thức thứ bảy, chỉ thấy nàng cổ tay khẽ đảo,
động tác khinh nhu như hành vân lưu thủy lại như vũ công khẽ phất dải lụa.
Lưỡi kiếm nhìn nhẹ như mảnh giấy nhưng sát ý ẩn giấu trong đó lại như được gia
điệp từ các thức trước vô cùng dày đặc. Nhưng sát khí này ngược lại liễm mà
không phát nhìn như không có gì lại là sát chiêu trí mạng.
Diễn luyện xong Thái Nguyệt Trinh khẽ dừng lại giây lát rồi lại đem kiếm thức
đánh lại từ đầu. Ba lần diễn luyện cứ thế trôi qua, Thái Nguyệt Trinh tùy ý
ném một cái thanh kiếm lại như có mắt mà chui vào bao kiếm sau lưng.
“Được rồi, diễn luyện đã xong, các ngươi có một nén nhang thời gian để tham
ngộ”
Nói xong lại xoay người lại chỗ bồ đoàn tiếp tục xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần.
Cùng lúc đó nhang đã được đốt lên rồi.
Bọn hắn kẻ thì chống cằm suy tư, kẻ thì vung kiếm gỗ cố gắng diễn luyện lại
từng đường kiếm.
Trương Bảo đang không biết làm sao thì phát hiện Âu Dạ ngồi bên cạnh vẫn điềm
nhiên nhắm mắt dưỡng thần, bày ra bộ dáng chuyện xung quanh không liên quan gì
tới ta.
“Tên này đang làm cái gì đây? Cứ như vậy nhắm mắt ngủ? ”
Trương Bảo khó hiểu, không lẽ tên này thấy không nắm bắt được gì nên dứt khoát
từ bỏ sao? Ngẫm lại ban nãy đối phương không đủ ba nén nhang đã gấp bí tịch
lại xếp xó, lại nhớ tới bộ dạng đối phương thở dài khi bị phán là Phế Linh
Căn, Trương Bảo cảm thấy suy nghĩ này rất có khả năng.
Nghĩ như vậy Trương Bảo lại thấy đối phương rất tội nghiệp. Ai, không phải ai
cũng lạc quan như ta nha, linh căn không tốt thì thế nào? Thì càng cố gắng tu
luyện chứ sao? Lại nhìn đối phương một cái, lúc này đã qua trưa, nắng đã bớt
gắt, nhẹ nhàng phủ lên mái tóc vàng óng của Âu Dạ một tầng sáng nhàn nhạt. Ây,
Trương Bảo cứ vậy ngây ngốc mở to mắt nhìn một hồi, xinh đẹp quá nha, nếu bị
loại thì quá đáng tiếc.
Nghĩ vậy, Trương Bảo liền ôm tâm tư muốn an ủi đối phương mà nhích lại gần Âu
Dạ, rồi khẽ vươn tay lắc lắc trước mắt hắn.
“Không lẽ thật sự ngủ rồi?”
Trương Bảo nghĩ nghĩ sau đó đầu óc liền không kiềm được mà nghĩ ra đủ trò để
chọc phá Âu Dạ, ai bảo hắn là tiểu bá vương chứ? Dù sao thì hiện tại hắn không
biết làm sao tham ngộ cái gọi là “ý cảnh” kia. Hắn trợn tròn mắt, phồng má
lên, lè lưỡi, múa máy tay chân trước mặt Âu Dạ. Một hồi lâu chán rồi thì nhặt
hoa, lá ở dưới đất vung lên khắp người của Âu Dạ. Đùa mệt vẫn không thấy đối
phương phản ứng, Trương Bảo đành ngồi xuống đối diện rồi chống cằm suy tư.
“Ân, hắn nếu như thật là nữ nhân thì hẳn là đại đại mỹ nhân ah”, Trương Bảo
lại khẽ cảm thán một cái, lần này hắn quyết định làm cho đối phương một cái
vòng hoa đội đầu.
Thế là hắn lại cúi người ngắt lấy mấy nhánh cỏ dại ở xung quanh. Lúc vừa quay
lại định ướm thử đầu Âu Dạ thì thấy đối phương đang mở mắt, chăm chăm nhìn về
phía hắn và cái vòng hoa hắn đang làm dở. Trương Bảo chợt có cảm giác làm
chuyện xấu bị người bắt gặp mà khẽ giật mình, luống cuống đem vòng hoa giấu ở
sau lưng rồi cố gắng mỉm cười
"Ha, ha... Ta gọi là Trương Bảo, ngươi tỉnh ngủ rồi?"
Âu Dạ khuôn mặt nhỏ nhất thời lạnh xuống, nhìn đám cỏ trên người, hắn thật
muốn túm lấy cổ áo đối phương mà hỏi: con mắt nào của ngươi thấy ta là đang
ngủ hả?
“Ta là đang tham ngộ ý cảnh. Còn ngươi tên tiểu tử này không lo tham ngộ lại
đi làm phiền người khác?”, nói đến khúc cuối đã là gằn từng chữ.
“Hừ, ai mà tin ngươi chứ, người khác tham ngộ thì diễn luyện, hoặc là suy tư,
ai như ngươi nhắm mắt lại ngủ?”, Trương Bảo thấy đối phương hung hung bộ dáng
cũng hứ một cái chất vấn.
“Ngươi... Trước đừng nói ta. Ngươi còn chưa trả lời tại sao không lo tham ngộ
lại qua đây chọc phá ta?”
Âu Dạ liên tục chất vấn làm Trương Bảo có chút lúng túng.
“Ta... Ta không biết làm như thế nào tham ngộ cái gì ý cảnh”
“Ngươi không biết tham ngộ?” - Âu Dạ dường như rất bất ngờ với câu trả lời của
Trương Bảo, hắn phì cười một tiếng, ra là cái ngốc tiểu tử. Đang định tiếp tục
nhắm mắt tham ngộ thì lại nhìn thấy ánh mắt lúng túng né tránh của Trương Bảo,
lại liếc một cái về phía vòng hoa bị giấu sau lưng đối phương. Âu Dạ thở dài
một hơi, hắn cảm thấy nếu hắn lại tiếp tục nhắm mắt tham ngộ, lần sau mở mắt
cái vòng hoa kia nhất định sẽ nằm trên đầu của hắn.
“Được rồi, tiểu tử, ta chỉ ngươi”, Âu Dạ thở dài nhận mệnh.
“Ngươi chỉ ta? Ngươi biết tham ngộ thật sao", Trương Bảo giọng điệu hơi nghi
ngờ hỏi lại.
“Ta quả thật biết, mau lên đi, đã qua một nửa thời gian rồi. Ta sẽ không lừa
ngươi.”, Âu Dạ nghiến răng nói, tên Trương Bảo này thật biết cách chọc giận
hắn mà.
Trương Bảo nghe vậy thì lập tức mắt sáng lên, mau chóng ngồi xuống bên cạnh Âu
Dạ. Vừa ngồi xuống một lúc thì hắn lại chồm lên phủi hết đống hoa cỏ trên đầu
Âu Dạ xuống.
“Haha... Thật là ngại quá, huynh tốt bụng như thế này mà ta lại nghĩ trò chọc
phá huynh. Ta nhớ huynh gọi là Âu Dạ đi.”
Âu Dạ nghe câu cuối cùng của Trương Bảo thì ân một cái xem như đáp lại. Thấy
Trương Bảo thật tình xin lỗi, hắn đã hết giận chỉ là tính tình hắn có điểm
lạnh không quá biết cách nói chuyện.
“Được rồi, trước tiên ta sẽ nói cho ngươi cái gì gọi là ý cảnh. Muốn đánh giá
một người đánh ra võ kỹ đạt đến mức độ nào thì phải nhìn vào Hình và Ý trong
chiêu thức của hắn. Chiêu thức đánh ra đúng Hình mà không có Ý thì sẽ không
thể đem chiêu thức phát huy đến mức cao nhất. Cái này cũng giống như người
thiếu đi linh trí vậy sẽ ngây ngây ngốc ngốc làm gì cũng không được. Còn hiểu
được Ý mà không có Hình thì lại hoàn toàn hủy đi chiêu thức. Vì vậy người học
võ luôn là trước học Hình sau lại tham ngộ Ý, đem Ý cùng Hình hòa hợp, ngươi
minh bạch chứ?”
“Ân, minh bạch”
“Được rồi, bây giờ ngươi ngồi ngay ngắn vào, nhắm mắt lại rồi loại bỏ hết tạp
niệm trong lòng đi”
Trương Bảo nghe Âu Dạ nói liền học bộ dáng Âu Dạ nghiêm chỉnh xếp bằng lại,
không suy nghĩ gì nữa. Âu Dạ nhìn thấy Trương Bảo mặt mũi dần giãn ra thì gật
đầu hài lòng.
“Bây giờ ngươi nghĩ lại lúc Thái tiên tử diễn luyện, nhớ lại từng động tác,
từng đường kiếm cùng ghi chú trong bí tịch. Kế đó thì nhớ lại cái cảm giác mà
lúc nàng diễn luyện đem lại cho ngươi, rồi đem Hình và Ý trong suy nghĩ của
ngươi hòa hợp lại. Băng Tâm kiếm pháp, tên như ý nghĩa, chính là tâm ngươi
phải lạnh, xuất kiếm không hỉ không bi....”
Âu Dạ vừa giảng giải vừa quan sát nét mặt của Trương Bảo, thấy hắn nhắm mắt
tập trung như thế Âu Dạ cũng rất hài lòng liền nhắm mắt lại tiếp tục tham ngộ.
.........
“Thời gian kết thúc, khảo hạch bắt đầu”- Giọng nói lãnh đạm của Thái Nguyệt
Trinh vang lên.
“Bây giờ các ngươi cứ năm người một lượt, lên diễn luyện cho ta”
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi và ngươi bắt đầu trước” – nàng đưa tay chỉ năm
người đầu tiên diễn luyện, trùng hợp là có cả Âu Dạ trong đó. Trương Bảo liền
quay sang Âu Dạ cổ vũ.
“Âu huynh cố lên”
“Ân”
Âu Dạ thanh lãnh đáp lời rồi bước lên đài cao. Cước bộ hắn nhẹ nhàng thong
dong như không lo lắng gì về cái khảo nghiệm này, cả khuôn mặt cùng ánh mắt
cũng dạt dào tự tin.
“Bắt đầu” – Thái Nguyệt Trinh bộ dáng không quan tâm ra hiệu.
Năm người đứng ở trên đài bắt đầu đưa kiếm gỗ lên diễn luyện Băng Tâm kiếm
pháp. Đều là một bộ kiếm pháp nhưng mỗi người mỗi kiểu, có kẻ nắm kiếm vung
lung tung, có người động tác cứng ngắc, thậm chí còn có người quên mất kiếm
chiêu len lén nhìn xung quanh. Đừng nói là đánh ra ý cảnh, đến cả hình cũng
hoàn toàn đánh không ra. Thái Nguyệt Trinh thở dài, nàng lắc đầu, nhưng khi
ánh mắt nàng dời đến người Âu Dạ đứng cuối liền không thể dời mắt đi được nữa.
Tay hắn cầm chắc mộc kiếm, đường kiếm dứt khoát, vô tình, ẩn ẩn còn có một cổ
sát khí lăng lệ, lạnh lẽo toát ra. Ánh mắt của Thái Nguyệt Trinh hoàn toàn bị
hắn hấp dẫn, có lầm không? Đây thế nhưng lại là ý cảnh đấy, là ý cảnh của Băng
Tâm kiếm, chính là vô tình, sát phạt quyết đoán, hắn vậy mà trong thời gian
ngắn ngủi như vậy đem Băng Tâm Kiếm hoàn toàn lĩnh ngộ. Chỉ cần cho hắn thời
gian một ngày, nàng tin rằng hắn có thể đánh ra kiếm chiêu thuần thục không
thua gì nàng.
“Quái vật, đúng là quái vật, mặc dù đây chỉ là một môn võ công của phàm nhân
nhưng nó cũng là một trong những võ kỹ đỉnh cấp trong chốn phàm trần. Ta cũng
cần tới ba tháng mới có thể lĩnh ngộ được hết áo nghĩa của nó, hắn chỉ dùng
thời gian bốn nén nhang, có lầm không?”
Thái Nguyệt Trinh nàng không thể nào tin vào mắt mình nữa, rốt cuộc là chuyện
gì đang xảy ra? Chỉ một lần khảo hạch liền ra gần một trăm người có linh căn,
bây giờ lại thêm ra một cái ngộ tính siêu tuyệt?
Sau thời gian nửa chung trà, rốt cuộc năm người cũng diễn luyện xong.
Thái Nguyệt Trinh nàng đứng dậy, vỗ tay vài cái xem như khuyến khích rồi đi
thẳng về phía Âu Dạ.
“Tốt, rất tốt, ngộ tính như thế này thì ngàn năm có một cũng không phải là nói
quá. Bộ kiếm pháp này mặc dù của phàm tục nhưng ta cũng phải mất tới ba tháng
mới có thể hoàn toàn nắm hết áo nghĩa của nó, còn ngươi, ngươi đúng là một
tiểu quái vật”
Thái Nguyệt Trinh hướng về phía Âu Dạ nói, ẩn ẩn còn chứa vài tia hâm mộ, nếu
như nàng có được ngộ tính như vậy thì không phải làm chơi ăn thật rồi sao?
Nàng thế nhưng cũng là một người có Kim Linh Căn Trung phẩm đấy.
“Tiên Tử quá khen, ta cũng chỉ là may mắn thôi.”, Âu Dạ không kiêu ngạo không
siểm nịnh chắp tay đáp lễ.
“May mắn? Nếu như đó là may mắn thì ta đảm bảo tất cả mọi người ở đây không ai
may mắn bằng ngươi rồi” – Thái Nguyệt Trinh nhìn về phía Âu Dạ với ánh mắt đầy
thâm ý.
“Được rồi, năm người tiếp theo, các ngươi tự lên đi” – nàng nói xong lại quay
về phía bồ đoàn rồi ngồi xuống.
“Âu huynh, ngươi thật sự đúng là thiên tài” – Trương Bảo hắn chạy lại gần Âu
Dạ nói với giọng ngưỡng mộ. Hắn bây giờ đã quên luôn chuyện hắn từng nghĩ xấu
về Âu Dạ, dù gì hắn cũng là một đứa nhóc tám tuổi mà thôi, có nghĩ gì không
tốt về người khác cũng là do tính cách chưa đủ chín chắn.
“Tiểu tử, ta tin chắc rằng ngươi cũng không thua gì ta đâu” - Âu Dạ hơi mỉm
cười với Trương Bảo, xem ra tâm tình của hắn lúc này rất không tệ.
“Ngươi bây giờ chưa tới lượt thì cũng đừng lãng phí thời gian mà lắm chuyện.
Mau chú ý quan sát trên đài mà học hỏi đi.”
Âu Dạ lúc này đã đem nụ cười kia hoàn toàn thu lại, tiếp tục bày ra bộ dạng
lạnh lùng trừng mắt nói với Trương Bảo.
Trương Bảo Thấy Âu Dạ nghiêm túc nói sao dám không nghe lời, hắn cũng không
hiểu vì sao hắn lại sợ Âu Dạ nữa.
“Tiểu đệ biết rồi", nói xong hắn lại tập trung lên năm người ở trên đài.
Thời gian cứ thế trôi qua, lúc Thái Nguyệt Trinh chuẩn bị gọi năm người tiếp
theo lên thì xuất hiện một trung niên nhân bên cạnh nàng. Nàng thấy vậy thì
quay sang nhìn đám nhóc ở dưới.
“Người nào là Hiên Viên Ngạo ?”
Hiên Viên Ngạo bị gọi tên thì giật mình đứng lên, bộ dạng ngượng ngùng đáp:
“Hiên Viên Ngạo ra mắt tiên tử, không biết tiên tử gọi ta có việc gì?”
“Ân, đây là Ly Hà chấp sự, hắn tới để mang ngươi đi gặp chưởng môn”
“Hiên Viên Ngạo, ngươi mau qua đây, ta dẫn ngươi lên núi”, trung niên nhân tên
Ly Hà hướng Hiên Viên Ngạo ngoắt ngoắt tay.
Hiên Viên Ngạo thấy vậy cũng không quá bất ngờ, bởi vì hắn đã được Phùng Mặc
thông tri từ trước nên hắn khá bình tĩnh. Hiên Viên Ngạo bước lại gần Ly Hà,
hắn chắp tay khẽ cúi chào Ly Hà.
Ly Hà cũng gật đầu rồi ôm hắn lại thi triển một loại pháp thuật nào đó, nhảy
thật nhanh, thật cao mà đem hắn đi.
“Được rồi, khảo nghiệm tiếp tục, năm người tiếp theo”
Lần này đến lượt Trương Bảo, hắn hít sâu một hơi rồi bước lên. Hắn cầm chắc
mộc kiếm rồi bước vào chỗ chuẩn bị, ánh mắt nhìn về phía Âu Dạ.
Âu Dạ thấy Trương Bảo nhìn về phía mình thì gật đầu cổ vũ hắn.
“Được rồi, bắt đầu.” Thái Nguyệt Trinh nàng lập tức đưa ra hiệu lệnh bắt đầu.
Trương Bảo cùng bốn người khác lập tức động, Băng Tâm Kiếm thức thứ nhất nhanh
vô cùng, lại độc vô cùng. Cả năm người đều đánh ra được chữ "nhanh" này nhưng
"độc" thì lại không có. Dù sao, đều là một đám hài tử tâm tính non nớt chưa
trải qua cái gì gọi là mưa gió máu tanh.
Mặc dù là thế nhưng kiếm chiêu của Trương Bảo không chỉ có hình mà còn ẩn ẩn
vài tia sát khí ở trong chiêu thức.
Âu Dạ ở phía dưới nhìn thấy như thế thì gật đầu thật khẽ.
“Ân, ngộ tính không tệ” – Âu Dạ nghĩ trong lòng.
Thức thứ hai, năm người cùng đâm kiếm thẳng về phía trước, Trương Bảo lần này
lại không lĩnh ngộ được ảo diệu của thức này, mà tên bên cạnh hắn làm rất tốt,
mũi kiếm như con độc xà lao về phía trước, chỉ một nhát cắn tuyệt đối là chí
mạng. Còn ba kẻ kia chỉ được hình, mà không có hồn.
Thức thứ ba cả năm người cầm mộc kiếm xoay tròn, lần này Trương Bảo lại thể
hiện ra được một chút áo nghĩa của kiếm thức, tạo cảm giác lạnh băng.
…….
“Được rồi, kế tiếp”
Thái Nguyệt Trinh lại bắt đầu lên tiếng.
Trương Bảo sau khi diễn luyện xong thì chạy ngay về phía Âu Dạ. Bởi vì Trương
Tiến được triệu kiến nên chỉ còn Âu Dạ mới quen này là hắn thân nhất ở đây.
“Âu Dạ ca ca, ngươi thấy ta làm như thế nào?”
“Không tệ, ngộ tính ngươi không tồi đâu”
“Haha… Còn không phải huynh chỉ dẫn cho ta sao, Tiểu đệ thật sự đa tạ”
“Ha... Ta cũng thích cái tính ngây thơ của ngươi, chỉ cần về sau không thắt
vòng hoa, chúng ta lại tiếp tục làm huynh đệ”, Âu Dạ vậy mà cùng Trương Bảo
nói đùa.
Sau đó Âu Dạ lại lầm bầm vài câu. “Hi vọng ngươi còn có thể giữ lấy tâm thái
vui vẻ này mà tận hưởng quãng thời gian sau này".
Âu Dạ thở dài một cái rồi vỗ vai Trương Bảo. “Trương Tiểu đệ, ngươi với ta đều
diễn luyện xong rồi, qua kia ngồi nghỉ ngơi đợi kết quả đi.”
“Hảo, vậy chúng ta lại kia nghỉ ngơi, múa kiếm thật sự làm ta mỏi hết cả
người. À, mà Âu Dạ ca ca, ta cảm thấy chúng ta đều sẽ được thông qua, nên
ngươi gọi ta là tiểu Bảo, ta gọi ngươi Âu Dạ ca. Như vậy thế nào?"
Vừa nói hai người vừa hướng một cái đại thụ gần đó ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nửa giờ sau, cuối cùng cũng kết thúc diễn luyện, Thái Nguyệt Trinh nàng đưa
ngọc giản lên khắc vào đó những thông tin cuối cùng.
“Những kẻ được ta đọc tên thì bước lên phía trên một bước.”
“Âu Dạ”
“Ngô Tôn”
“Vũ Tuyết Trân”
“Hạ Cẩm Linh"
“Tử Thiên Hạo”
“Trương Bảo”
“…”
Nàng đọc là một danh sách dài gồm bảy mươi sáu người, còn hai mươi bốn người
còn lại không có tên thì bị một trong tám người bên cạnh dẫn đi.
“Trước tiên, ta chúc mừng các ngươi đã vượt qua cửa khảo nghiệm thứ hai.”
“Cửa thứ hai này chính là khảo nghiệm ngộ tính của các ngươi, tu tiên điều
kiện tiên quyết là có linh căn, đó chính là ải đầu tiên. Ải thứ hai các ngươi
vừa thông qua chính là ngộ tính. Ngộ tính là một thứ rất quan trọng ảnh hưởng
mạnh tới thành tựu sau này của các ngươi, ngộ tính càng tốt, tu hành sẽ càng
dễ”
“Bây giờ các ngươi đã thông qua ải thứ hai. Tiếp tục đi lên phía trước, ở đó
sẽ có người tiếp đón các ngươi và cũng là người phụ trách đệ tam quan, chúc
các ngươi may mắn. Sau này nếu có duyên gặp lại các ngươi sẽ phải gọi ta một
tiếng sư tỷ rồi”- Thái Nguyệt Trinh cười quyến rũ một cái rồi xoay người cùng
tám người kia thi triển một loại thuật pháp nào đó nhảy nhanh như chớp rồi
biến mất xa xa ở trên cầu thang.
“Tiểu Bảo, đi thôi” – Âu Dạ gọi Trương Bảo, có vẻ như sau một hồi thì hai
người đã thân thiết hơn.
“Ân”.
Trương Bảo gật đầu rồi sau đó đi theo sau Âu Dạ, đám người còn lại cũng thoáng
nhìn nhau rồi cùng nhau bước lên phía trên.
Đi khoảng một trăm bậc thang, đám người Trương Bảo thấy một bóng người xa xa
đang đứng chờ, Trương Bảo hiếu kì liền nheo mắt cố gắng nhìn thật kĩ bóng
người đang đứng ở xa xa kia. Đó là một lão nhân đã ngoài ngũ tuần, tóc đen pha
lẫn với tóc bạc ở trên đầu, để râu ba chỏm dài, mắt hổ mày kiếm, không giận tự
uy.
“Lão Phu Ngọc Mãn Lâu, là Trưởng Lão phụ trách thưởng phạt của Thương Lang
tông, hôm nay ta ở đây chính là phụ trách đệ tam quan”
Giọng nói Ngọc Mãn Lâu vang vọng, bọn hắn rõ ràng cách tới một trăm trượng có
hơn nhưng âm thanh cứ như là ở sát ngay bên tai, thật sự là bị dọa sợ rồi.
Chưa định thần lại thì giọng nói uy nghiêm của Ngọc Mãn Lâu lại vang lên lần
nữa.
“Trước khi các ngươi bước lên tới đài này, ta muốn nhắc nhở các ngươi, đệ tam
quan này rất nguy hiểm, có thể cái giá các ngươi phải trả chính là mạng của
các ngươi. Nếu như các ngươi cảm thấy không đáng để các ngươi liều mạng, vậy
thì có thể quay đầu lại đi xuống dưới chân núi sẽ có người dẫn các ngươi an
toàn rời đi, còn nếu như đã quyết tâm thì có thể đặt chân lên đài này. Nên
nhớ, các ngươi đã lựa chọn thì không được thay đổi, các ngươi chỉ có một lần
lựa chọn”
Nghe được Ngọc Mãn Lâu nói đệ tam quan này có thể nguy hiểm tới tính mạng,
nhiều người đang bước đi lên lập tức dừng chân lại, bọn hắn đắn đo suy nghĩ,
bọn hắn đã cố gắng để đi được tới bước này rồi, chẳng lẽ lại từ bỏ tiếp tục
làm một phàm nhân? Nhưng nếu tiếp tục vậy thì mạng cũng chẳng còn.
Một hồi sau, thật sự có người quay đầu đi xuống, sau đó như phản ứng dây
chuyền, người thứ hai, thứ ba cũng đi xuống, vậy mà người từ bỏ gần tới ba
phần.
Ngọc Mãn Lâu hắn đứng ở trên không hề quan tâm tới.
“Ta nhắc lại lần nữa, khảo nghiệm này có thể nguy hiểm tới tính mạng của các
ngươi, tu tiên lộ không phải dễ dàng như thế, các ngươi có thể bồi mạng của
mình vô bất cứ lúc nào ? Các ngươi có nguyện ý?”
Lão nói xong thì đứng đó tiếp tục chờ đợi đám hài tử làm ra quyết định.
Trương Bảo nghe thấy nguy hiểm tới tính mạng của mình cũng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng sợ thì sao, hắn sẽ chấp nhận cuộc đời tầm thường sao? Trương Bảo hắn đã
nghe những câu chuyện về tiên nhân, thần thông quảng đại, trừ yêu diệt ma, dời
núi lấp bể. Trương Bảo cũng muốn như thế, trở thành một vị tiên nhân thần
thông quảng đại, được người người kín ngưỡng.
Bước chân hắn chỉ một chút dừng lại, bây giờ lại tiếp tục bước tiếp, nhanh
dần, rồi lại trở thành chạy. Hắn chạy như thể phía kia bậc thang là mộng tưởng
mà hắn hướng tới, người ta nói nghé con không sợ cọp, Trương Bảo chính là như
thế.
Ngọc Mãn Lâu ở trên cao cũng bị hành động của Trương Bảo làm cho chú ý, hắn
nhìn về phía Trương Bảo hơi có chút ngạc nhiên nhưng càng nhiều là tán thưởng.
Hắn nhớ lúc hắn tham gia vào khảo nghiệm của Thương Lang tông cũng không bằng
được Trương Bảo bây giờ đấy.
“Ta già rồi a” – Ngọc Mãn Lâu vươn tay vuốt vuốt chòm râu của mình.
Số người hiện tại bước lên đài cũng chỉ có một nửa so với đệ nhị quan. Nhưng
Ngọc Mãn Lâu rõ ràng không hề quan tâm, hắn quay lại đảo thần thức qua đếm lại
thì thấy còn hơn sáu mươi hai người.
“Ân, có lẽ các ngươi đã quyết tâm rồi, ta đây không dài dòng dây dưa nữa, đệ
tam quan quy tắc rất đơn giản.”
Ngọc Mãn Lâu quay lại đưa tay chỉ về phía cái cầu thang gần đó.
“Tông ta, đệ tử chia làm tạp dịch, ký danh, ngoại môn, nội môn, chân truyền,
càng là đệ tử cấp bậc sau tài nguyên tu luyện càng được hưởng dụng nhiều.Các
ngươi bây giờ đang có cơ hội trở thành ngoại môn đệ tử, có thấy cái cầu thang
đằng kia chứ, nó có tổng cộng ba vạn bậc thang, để trở thành ngoại môn đệ tử
các ngươi cần vượt qua năm ngàn bậc,một vạn bậc vậy các ngươi sẽ trở thành nội
môn đệ tử.” – giọng nói Ngọc Mãn Lâu như ở sát bên tai mỗi ngươi ở đây.
“Bây giờ ta xem ra thời gian cũng đã trễ, cho các ngươi thời gian nghỉ ngơi,
đến sáng sớm mai khảo hạch đệ tam quan sẽ bắt đầu, các ngươi hảo hảo nghỉ ngơi
đi"
Ngọc Mãn Lâu nói xong xoay người tính rời đi thì một giọng nói cất lên ngăn
hắn lại.
“Tiền bối, vậy ngươi nói nguy hiểm tới tính mạng là nói dối sao?”
Người lên tiếng là một thư sinh trẻ tuổi, hắn cầm quạt giấy, mặt mũi xấu xí,
lại có một nốt ruồi thật to ở ngay mũi.
Ngọc Mãn Lâu bị hắn nghi vấn như thế liền đưa mắt nhìn lại đây, tên thư sinh
kia bị ánh mắt của Ngọc Mãn Lâu tập trung vào thì kinh hãi. Hắn thấy bản thân
như rơi vào hầm băng, tay chân co cứng không cử động được, tim đập nhanh, cảm
giác như đang đối diện hắn không phải là tiên sư mà là một quái thú vậy.
“Ngươi nghĩ bổn tọa nói dối với các ngươi? Hừ, tại sao bản tọa lại phải nói
dối? Nếu ngươi không tin thì ngày mai có thể tự thân trải nghiệm”
Ngọc Mãn Lâu trả lời với một giọng điệu mỉa mai sau đó hắn hừ lạnh rồi phất
tay áo quay người bỏ đi.
Lúc Ngọc Mãn Lâu bỏ đi thì tên kia liền ngồi bệt xuống đất, lưng áo hắn đã ướt
đẫm mồ hôi rồi, hắn là thật sự vừa bước qua quỷ môn quan đấy.
…………
“Âu Dạ ca, ngươi nghĩ Ngọc lão tiền bối kia nói sự thật?”
“Ân, ta nghĩ là thật, người không có lý do nào để lừa chúng ta cả, bởi vì tiên
lộ vốn dĩ là như vậy, sau này ngươi tự thân trải nghiệm sẽ hiểu.”
Âu Dạ nằm trên bãi cỏ nhìn lên bầu trời đầy sao ở trên kia mà trả lời Trương
Bảo với gương mặt non nớt.
“Tiểu Bảo à, ta mong sau này đệ sẽ không hối hận về sự lựa chọn ngày hôm nay.”
Âu Dạ hắn thở dài, quay qua nhìn Trương Bảo rồi vỗ vai hắn.
“Sao lại hối hận chứ? Sau này đệ sẽ là một tiên nhân thần thông quảng đại, phi
thiên độn địa, trừ yêu diệt ma bảo vệ bá tánh.” – Trương Bảo hắn hào hứng nói
với một ánh mắt hướng tới.
“Ta cũng mong là như vậy, nhưng đệ nhớ kĩ câu nói ngày hôm nay của ta, mong đệ
đừng hối hận”
Giọng nói Âu Dạ nhỏ dần rồi hắn nhắm mắt như chìm vào giấc ngủ. Trương Bảo
thấy hắn như thế cũng không dám làm phiền. Ôm lấy tâm trạng hào hứng, Trương
Bảo cũng nhắm mắt rồi dần chìm vào giấc ngủ, hắn mơ một giấc mơ thật đẹp,
trong mơ hắn là tiên nhân cưỡi kiếm bay trên bầu trời cao kia.....
..........
Sáng hôm sau
Tất cả mọi người đã thức dậy từ rất sớm, bọn họ có người háo hức, có người lo
lắng, mỗi người một sắc thái cảm xúc khác nhau.
“Các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng hết chưa?”
Một giọng nói vang lên bên tai mỗi người, đúng là giọng của Ngọc Mãn Lâu, nghe
tiếng mà không thấy người đâu, làm bọn hắn một phen hoảng sợ.
“Là thần thông của tiên nhân!”
Không biết là ai lên tiếng, cả đám lập tức hưng phấn, Trương Bảo cũng kéo kéo
tay áo của Âu Dạ.
“Âu Dạ ca, là thần thông của tiên nhân”
“Ân, sau này đệ cũng sẽ làm được thôi” – Âu Dạ giống như không quá bất ngờ.
“Được rồi, các ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, Thương Lang tông khảo nghiệm
đệ tam quan chính thức bắt đầu, các ngươi có thời gian đến khi hoàng hôn, hi
vọng các ngươi sẽ vượt qua được năm ngàn bậc thang. Ta chờ các ngươi”
Ngọc Mãn Lâu đứng ở bậc cao nhất, hắn sử dụng một loại phép thuật như thiên lý
truyền âm nhưng không phải, đây chỉ là một thần thông truyền âm thanh đi xa
một đoạn, kém xa thiên lý truyền âm. Nói đùa, nếu như một trúc cơ như hắn học
được thiên lý truyền âm thì các vị đại năng thời thượng cổ không đập đầu vào
đậu hủ chết đi cho rồi sao?
Bây giờ hắn lại nhắm mắt lại, phát tán thần thức ra tập trung vào cái cầu
thang tổ chức đệ tam quan này.
Âu Dạ hắn là người dẫn đầu bước lên cầu thang, tất cả mọi người ở đây đều chú
ý tới nhất cử nhất động của hắn, bậc thứ nhất, thứ hai, thứ ba …
Bọn hắn hít sâu nhìn theo từng bước chân mà Âu Dạ bước đi, bây giờ Âu Dạ đã
bước tới năm mươi bậc nhưng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Đám người phía sau
ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta rồi một đám cùng kéo nhau chạy lên cầu thang.
Một vài tên một lúc đã chạy vượt mặt Âu Dạ, bọn hắn quay lại trào phúng.
“Cám ơn tỷ tỷ a, ngươi cái ngu ngốc này lại đi lên trước.”
Bởi vì Âu Dạ hắn xinh đẹp như nữ nhân nên nhiều người ở đây vẫn luôn ở sau
lưng hắn bàn ra tán vào. Đến khi Âu Dạ thể hiện rất tốt ở đệ nhị quan dẫn đến
tiên nhân khen ngợi rất nhiều người liền đối hắn sinh lòng ghen ghét.
Nói xong bọn hắn liền một mạch chạy đua nhau lao lên trước, Âu Dạ khẽ lắc đầu
rồi tiếp tục từ từ bước đi. Trương Bảo chạy tới bên cạnh Âu Dạ.
“Âu Dạ ca, ngươi không nhanh lên thì sẽ bị bọn hắn tới đích trước đấy, chúng
ta bị bỏ lại đằng sau rồi!”
“Tiểu Bảo, đệ không cần vội cứ từ từ thôi, giữ sức”
“Nhưng…”
“Không nhưng gì cả, đệ không tin ta sao?” – Âu Dạ hắn nhìn qua Trương Bảo từ
tốn nói
“Ân, ta tin”
Trương Bảo hắn không biết tại sao hắn lại tin Âu Dạ. Hắn nghĩ Âu Dạ chắc cũng
không lừa hắn, bởi lẽ Âu Dạ ca ca rất là tốt bụng mà ?
Thế là hai người Trương Bảo cứ từ từ mà đi lên như vậy, gần một canh giờ sau,
bọn hắn cũng đi được gần tám mươi hai bậc thang, thật ra tốc độ của bọn họ có
thể nhanh hơn, nhưng bởi vì Trương Bảo hắn đuối sức rồi nên Âu Dạ đành phải
thả chậm tốc độ lại.
“Âu Dạ ca, chúng ta có thể nghỉ một chút không, ta thật sự không đi nổi được
nữa rồi”
“Ân, được, đệ mau nghĩ ngơi đi.” – Nói rồi hắn lấy từ trong tay áo hắn ra một
cái ống trúc đựng nước rồi đưa cho Trương Bảo.
“Phía trước mới chính là thử thách thật sự” – Âu Dạ khẽ lẩm bẩm.
Cùng lúc đó, như để chứng minh cho lời nói của Âu Dạ, một tiếng hét thảm thiết
từ phía trên vọng xuống.
Trương Bảo hắn đang uống nước, bị tiếng hét làm cho giật mình, ho sặc sụa. Âu
Dạ bên này cũng không để ý tới Trương Bảo đang bị sặc nước mà nhíu mày lại.
“Bắt đầu rồi ”.
∞
Ở phía trên cách bọn trương bảo khoảng hơn mười bậc thang.
Đám người đang tái mặt nhìn một kẻ đang bị ngọn lửa cuốn lấy ở phía trên kia,
ngọn lửa như con hỏa xà cuốn quanh trên người hắn, thiêu đốt hắn.
Tên kia bị đốt đến kêu gào thảm thiết, hắn lùi lại khỏi bậc thang thứ một trăm
lẻ một thì mọi thứ lại trở lại bình thường, sau đó hắn ngồi bệt xuống cầu
thang mà thở phì phò.
Mọi người xung quanh thấy như thế thì trầm mặc.
“Hừm, đây là lí do mà Ngọc tiên sư nói chúng ta có thể bồi cả mạng vào sao?
Hỏa diễm quấn thân, như thế này thì ai có thể vượt qua cơ chứ ?”
“Ngươi không phải thấy có vài tên đã liều mạng lao lên trước rồi sao, bọn hắn
đúng là điên mà, đâm đầu vào chỗ chết!”
Người lên tiếng là một thiếu niên mặt sẹo ngồi ở trên một tảng đá, giọng nói
của hắn có chứa một ít gì đó trào phúng.
“Ha? Ngươi nói có vẻ hay lắm, hay là ngươi ghen tị ngươi không được như bọn
hắn? Chỉ đứng đây nói thì được cái gì, thật nực cười”
Lần này là một nữ nhân, nàng gọi Chu Như, dáng người đẫy đà, khoảng mười lăm
mười sáu tuổi, nàng nhìn về phía thiếu niên mặt sẹo kia mà cười mỉa mai.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ngươi không bằng người ta nên ở đây ghen tỵ trào phúng, ai ya, ngươi
đây còn muốn xuất thủ đánh người sao?” – Nàng nhìn về phía thiếu niên mặt sẹo,
thấy hắn mặt trầm xuống, còn ẩn ẩn tỏa ra một chút sát khí, liền vỗ vỗ ngực
bày ra dáng vẻ sợ hãi.
“Các ngươi thôi đi, còn không mau nghĩ cách đi qua nơi đây, đứng đó cãi nhau
thì có cái tác dụng gì?”
Một nữ nhân khác đứng gần đó, nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, mang hài đỏ, thêu
hình hoa, thú lộng lẫy. Thấy hai người kia chỉ trích lẫn nhau ầm ĩ liền tức
giận lên tiếng.
“Chu Như, Lãnh Hà Khứ, các ngươi đứng đó gây sự cái gì?”
“Tây tỷ tỷ bớt giận”- Lãnh Hà Khứ cười trừ, có vẻ như hắn cũng không muốn đắc
tội với nữ nhân gọi Tây Lỗ Phù này.
Nàng hừ lạnh một cái, mọi người lại tiếp tục rơi vào trầm mặc.
Một hồi lâu sau, khi Tây Lỗ Phù đang định lên tiếng thì có tiếng của hai người
đang trò truyện tiến lại gần.
“Âu Dạ ca, ngươi nói phía trước mới là thử thách thật sự, huynh lẽ nào biết
được lần này thử thách cái gì, nhưng sao huynh không nói với ta a?”
“Tiểu Bảo, ta thật sự không biết” – Âu Dạ hắn lắc đầu, thật sự bị Trương Bảo
nói cho đau cả đầu rồi a.
“Ca, nhìn phía trước”
Trương Bảo chỉ tay về phía bọn người Tây Lỗ Phù đang ngồi ở phía trên này.
“Ân?”- Âu Dạ hướng ánh mắt về phía trước, thật sự là một đống người đang ngồi
đây.
Tây Lỗ Phù chỉ liếc qua phía hai người một cái rồi không quan tâm nữa, nàng
quay sang nói với đám người Chu Như, Lãnh Hà Khứ.
“Được rồi, chúng ta không thể lãng phí thời gian ở đây được, hôm qua Ngọc tiên
sư có nói là một khi đã quyết định thì không thể nào quay đầu lại được. Chúng
ta cùng đi lên đi, cùng lắm là chết” – Nàng như đã quyết định, nói xong không
chờ hai người kia đã lao lên trước, lập tức hỏa diễm như những con hỏa xà từ
hư không xuất hiện lao tới quấn lấy nàng.
Tây Lỗ Phù mặc dù bị thiêu đốt đau đớn nhưng cũng nhận ra lửa này chỉ gây đau
đớn mà không thực sự làm tổn thương da thịt liền nhịn đau không rên lấy một
tiếng đi về phía trước.
Hai người Lãnh Hà Khứ và Chu Như nhìn nhau một cái rồi cũng lao theo, cảnh
tương tự cũng diễn ra.
Trương Bảo ở dưới chứng kiến hết tất cả, hắn tái cả mặt lại, túm chặt lấy tay
áo của Âu Dạ. Âu Dạ cũng cảm nhận được sự sợ hãi của Trương Bảo, hắn kéo
Trương Bảo đối diện với mình, nhìn vào mắt hắn.
“Tiểu Bảo, tu tiên lộ sau này còn khắc nghiệt hơn như thế này gấp trăm lần. Đệ
hối hận rồi sao?”.
“Ta… Ta…”
“Tiểu Bảo, vì sao đệ muốn thành tiên nhân?”
“Ta muốn trừ yêu, diệt ma, có thần thông quảng đại.”
“Trừ yêu? Diệt ma? Thần thông quảng đại? Trừ yêu diệt ma khó khăn gấp trăm vạn
lần như thế này, chỉ là một cửa ải nhỏ có chút khó khăn đệ đã vượt không qua
thì lấy tư cách gì mà muốn làm tiên nhân? Nhìn ta”, Âu Dạ dùng giọng điệu trào
phúng mà nói với Trương Bảo. Dứt lời liền buông Trương Bảo ra, trực tiếp tiến
lên. Cũng là như vậy, vẫn là những đóa hỏa diễm xuất hiện từ hư không, sau đó
biến thành hóa xà lao tới bao bọc lấy Âu Dạ.
Nhưng Âu Dạ nét mặt vẫn thản nhiên, tiến tới, một lúc sau đó hắn quay lại nói
với Trương Bảo.
“Tiểu Bảo, đệ sợ sao?”.
Trương Bảo nhìn Âu Dạ ở phía trên kia, bị ngọn lửa bao bọc, thiêu đốt nhưng
hắn nét mặt vẫn thản nhiên.
“Ta sợ”, Trương Bảo trả lời.
Âu Dạ nét mặt vẫn như cũ thản nhiên, nhưng đáy mắt lại bao hàm tiếc nuối,
nhưng tiếp theo sau đó Trương Bảo lại thốt lên.
“Ta sợ nhưng ta muốn trở thành tiên nhân, ta cũng muốn được như huynh, ngay cả
biển lửa bao bọc cũng không làm khó được huynh. Ta nhất định có thể trở thành
tiên nhân.”, nói đến câu cuối cùng, giọng Trương Bảo đã không còn sợ hãi nữa
mà ngập tràn kiên định sau đó nhấc chân chạy nhanh về phía Âu Dạ.
Trương Bảo vừa tiến tới, những con hỏa xà liền xuất hiện sau đó lao tới bao
bọc lấy hắn, Trương Bảo nét mặt co quắp, hắn hét lên đau đơn, nhưng trong mắt
chỉ có khát khao mãnh liệt cùng quyết tâm kiên định, đáy lòng hắn chỉ có một
câu nói.
“Ta nhất định có thể trở thành tiên nhân.”
Âu Dạ mỉm cười với hắn, đưa một tay ra. Trương Bảo hắn cố hết sức đi về phía
Âu Dạ, nắm lấy ống tay áo hắn, sau đó hai người tiếp tục tiến về phía trước.
Đám người đằng sau dõi theo bóng hình của Âu Dạ cùng Trương Bảo đang dần khuất
ở phía xa, trầm mặc một lúc rồi bọn hắn cũng bắt đầu tiến lên, chịu nổi khổ
hỏa diễm thiêu đốt.