Trương Bảo Cố Lên !


Người đăng: matemcuoinhuconduoiuoi99@

“Được rồi, nửa canh giờ đã hết, mau tập trung chúng ta tiếp tục tiến hành khảo
nghiệm!”

Tiếng nói trầm thấp của Phùng Mặc vang lên, hắn nhìn qua những người còn lại,
đưa tay chỉ vào tên đứng ở giữa hàng.

“Ngươi, tiếp theo!”

Người được chỉ là một nam hài, hắn rùng mình, quay qua nhìn hai người bên cạnh
mình rồi lại nhìn về phía Phùng Mặc, hắn chỉ tay vô mặt mình.

“Tiên sư nói ta? "

“Đúng, nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của ta!”

Hắn bị Phùng Mặc quát một cái hoảng sợ lập tức nhấc chân chạy thẳng lên Bạch
Thạch Kiều mà quên luôn cả báo tên lên.

“Này tên ngươi là gì ?” – Phùng Mặc với tay về phía hắn kêu lên nhưng hắn đã
bước chân lên Bạch Thạch Kiều. Sau đó dị tượng bắt đầu hiển hiện, trên người
hắn phát ra ánh sáng thanh sắc, luồng sáng này chiếu tới nơi đâu thì nơi đấy
hoa cỏ không ngừng mọc lên. Đang khi hoa cỏ nảy mầm kết nụ mạnh mẽ thì lại
bỗng chốc hóa thành tro bụi, thay vào đó là những tia lôi điện lam sắc. Theo
dị tượng biến chuyển, ánh sáng trên người hắn phát ra cũng dần chuyển thành
lam sắc, kèm theo đó là những tia lôi điện quấn quanh người.

Phùng Mặc lại lần nữa được dịp trợn tròn mắt lên mà nhìn về phía tên thiếu
niên đang đứng ở trên cầu, hắn đờ ra. Như thế nào hôm nay Thương Lang Tông lại
xuất hiện tới hai cái Dị Linh Căn, đã vậy còn đều là Trung phẩm Dị Linh Căn.
Thực sự là ông trời đang chiếu cố Thương Lang Tông ta ?

Dị tượng kết thúc, thiếu niên kia mới sực nhớ ra mình còn chưa báo danh, hắn
vội vàng chạy tới trước mặt Phùng Mặc.

“Hiên Viên Ngạo ra mắt tiên sư, lúc nãy chưa chuẩn bị tâm lý bị tiên sư quát
lên một cái nên ta…”

Hiên Viên Ngạo vừa nói vừa cuống quýt cúi đầu chào còn lúng túng gãi đầu mấy
cái. Nói được nửa câu thì hắn phát hiện vẻ mặt đang đờ ra của Phùng Mặc, hắn
rụt rè đưa tay ra trước mặt Phùng Mặc mà vẫy vẫy.

“Tiên sư? Tiên sư người không sao chứ ?”

Lúc này thì Phùng Mặc mới hồi thần lại, nhìn Hiên Viên Ngạo với một ánh mắt
hiền từ.
“Ngươi tên là gì ?”

Hiên Viên Ngạo bị thái độ này của Phùng Mặc dọa cho nổi da gà nhưng hắn vẫn
chắp tay cúi chào Phùng Mặc lần nữa.

“Hiên Viên Ngạo ra mắt tiên sư”

“Hiên Viên Ngạo, tên hay, ngươi mau qua bên kia đợi một chút, rất nhanh sẽ có
người đến đón ngươi”

Sắp xếp xong cho Hiên Viên Ngạo, Phùng Mặc lần nữa chỉ tay về phía hàng.

“Tiếp theo là ngươi”

Phùng mặc chỉ về phía nữ tử đứng ở cuối hàng, rồi người kế tiếp, kiểm trắc
linh căn cứ như vậy tiếp tục. Giọng nói của Phùng Mặc cũng không ngừng vang
lên phán định vận mệnh của đám hài tử.

“Không có linh căn, tiếp theo”

“Phá linh căn, tiếp theo”

“không có linh căn, tiếp”
……

“Ngụy Linh Căn Hạ phẩm, tiếp theo”
Lần này chính là Trương Bảo, cuối cùng cũng đến lượt hắn. Trương Bảo hắn là
rất tự tin, dù gì hắn cũng là một tiểu bá vương khi ở nhà, hắn hít một hơi sâu
rồi bước lên trước.
“Trương Bảo ra mắt tiên sư.”

“Ừm, không tệ, không tệ, ngươi có quan hệ với Trương Tiến, hi vọng ngươi lại
có thể tặng ta một cái kinh hỉ không kém. Được rồi, mau đi lên cầu!”

“Vâng”

Trương Bảo hắn cúi chào Phùng Mặc lần nữa rồi quay người đi lên cầu không một
chút do dự, Phùng Mặc nhìn thấy Trương Bảo hắn tự tin như thế thì rất hài lòng
mong chờ dị tượng.
Một chân của Trương Bảo đặt lên cầu, hắn cứ thong dong bước lên như thế, trận
pháp ở dưới Bạch Thạch Kiều theo bước chân của hắn đặt lên mà dần sáng lên,
linh khí dần dần cuốn quanh trương bảo, nhưng đến thế là hết, thời gian trôi
qua dần nhưng mãi cũng không có gì thay đổi. Phùng Mặc thất vọng, nhưng rồi
nghĩ lại linh căn hiếm quý, cũng dần chấp nhận.

Năm nay kết quả khảo hạch đệ nhất quan quả thật tốt hơn mọi năm rất nhiều,
phần thưởng tông môn ban xuống nhất định cũng so với mọi năm càng nhiều. Cứ
mỗi lần nghĩ tới cái này Phùng Mặc lại hưng phấn rồi cười đến không khép được
miệng. Đến khi nghe thấy tiếng xì xào bên dưới, hắn mới nhớ là bản thân đang ở
trước mặt bọn nhóc không thể làm mất đi hình tượng tiên nhân liền vội vàng ho
khan một cái.

“Hạ phẩm Ngụy Linh Căn”

Trương Bảo nghe vậy không thể không nói là thất vọng. Phá Linh Căn, Ngụy Linh
Căn, Nguyên Linh Căn trong ba cái thì Nguyên Linh Căn tốt nhất, hắn thế mà lại
chỉ là Ngụy Linh Căn. Nhưng mà không sao, ít ra hắn vẫn có linh căn, vẫn có
thể tu luyện, so ra vẫn may mắn hơn rất nhiều người. Trương Bảo rất nhanh nghĩ
thoáng, lại bắt đầu tưởng tượng một ngày nào đó sẽ trở thành tiên nhân phi
thiên độn địa, phổ độ chúng sinh.

Tâm trạng rất nhanh lại trở nên vui vẻ, Trương Bảo quay sang đám nhóc mới quen
mà hất cằm rồi cười to, đám nhóc cũng giơ ngón tay cái tỏ ý khen ngợi hoặc
chắp tay chúc mừng.

Này ngược lại khiến Phùng Mặc đánh giá hắn cao hơn. Hài tử tâm tính non nớt
lại tranh cường hiếu thắng, luôn cho bản thân hơn người. Người có tư chất cao
được ngợi khen mà không kiêu ngạo dù khó nhưng không phải không có. So ra thì
người tư chất thấp mà không nản lòng thậm chí tiếp tục phấn chấn ngược lại rất
hiếm. Dù nói nghé con không sợ cọp, thì phần tâm tính gặp khó không lùi bước
này vẫn rất đáng quý.

“Được rồi, người tiếp theo!”

Đám nhóc nhốn nháo chúc mừng Trương Bảo nghe tiếng của Phùng Mặc liền trật tự
lại đợi đến lượt mình.

Buổi khảo nghiệm cứ thế diễn ra cho đến nửa canh giờ nữa thì kết thúc.

“Bốn trăm năm mươi bảy người, có sáu Nguyên Linh Căn, hai mươi tám Ngụy Linh
Căn và sáu mươi mốt Phá Linh Căn. Lần này thật sự là phát tài rồi, lần khảo
nghiệm này ải thứ nhất do ta đứng ra phụ trách lại được gần một trăm cái linh
căn, tông môn nhất định trọng thưởng, Trúc cơ kỳ, đợi ta a…. Hahaha”

Phùng Mặc cẩn thận ghi chép lại kết quả cuối cùng mà tâm trạng lâng lâng như
nhặt được bảo bối. Thậm chí bất chấp luôn cả hình tượng mà cười ra tiếng làm
đám nhóc nhìn hắn với ánh mắt kì quái. Hắn mau chóng đem ngọc giản truyền tin
ghi xong rồi đánh vào mấy đạo pháp quyết. Ngọc giản kia sau khi được pháp
quyết niệm lên thì hóa thành độn quang nhanh chóng bay về phía ngọn núi cao
vút đằng xa.

“Được rồi, tất cả những người có linh căn mau tập trung về phía bên phải của
ta, còn những kẻ không có linh căn thì tập trung sang bên trái của ta”.

Sắp xếp xong thì hắn quay mặt nhìn lại một lần nữa, kiểm tra xem có kẻ nào
đứng sai vị trí không. Đây cũng là một điểm lợi hại của người tu tiên, thông
qua nuôi dưỡng cùng mở rộng thần trí mà có thể làm được nhìn qua thì không
quên. Quan sát thấy không ai sai vị trí, Phùng Mặc gật gù.

“Tốt, Diêu Minh, phiền đệ lo cho những phàm nhân này rồi”
Người gọi Diêu Minh là một nam nhân còn rất trẻ, chừng khoảng hai mươi lăm
tuổi, ngũ quan tuấn tú, hắn chắp tay với Phùng Mặc rồi quay sang nói với đám
nhóc ở phía bên trái.

“Được rồi, các ngươi mau đi theo ta!”

Phùng Mặc mỉm cười rồi quay sang nói với đám nhóc còn lại.

“Còn các ngươi đi theo ta!”.

Phùng Mặc quay đầu bắt đầu khởi hành lên núi, còn đám tiểu tử kia bám sát theo
phía sau hắn. Trên đường đi, tiếng dã thú gào rống vang vọng khắp nơi, đám
tiểu tử kia nơm nớp lo sợ, còn kẻ đi đằng trước như Phùng Mặc thì thong dong,
bình tĩnh, đúng với câu “tiên phong đạo cốt”.
Thời gian chừng hai chung trà sau, cuối cùng bọn họ cũng tới, đây là một quảng
trường ở dưới chân núi, ở đó có một nhóm người đang đợi, Phùng Mặc cùng người
của hắn đi tiến lên trước, Hắn chắp tay đối với người dẫn đầu của nhóm người
kia.

“Thái sư tỷ”

Người được Phùng Mặc gọi là Thái Sư tỷ, nàng tên là Thái Nguyệt Trinh, dáng
ngươi thon thả, khuôn mặt không xinh đẹp mỹ lệ nhưng cũng thanh tú khả nhân,
nàng gật đầu đáp lại Phùng Mặc.

“Ân, Phùng sư đệ, đây là những người thông qua khảo nghiệm đợt này sao ?”

“Đúng a sư tỷ, khảo hạch năm nay tuyệt đối tốt hơn rất nhiều so với những năm
trước”

“Oh? Ngươi có vẻ rất tự tin, tốt hơn rất nhiều so với những năm trước?”

“Hahaha, gần một trăm người có linh căn, ngươi bảo tốt hay không tốt?”

“Như thế nào lại nhiều như vậy ?” – Thái Nguyệt Trinh kinh ngạc tới bật thốt
ra.

“Phùng Mặc, ngươi có đang đùa không đấy, trong một ngàn người mới có thể kiếm
được một cái linh căn, một trăm cái linh căn thì mới tìm ra được một cái có
phẩm cấp cao hơn, lần khảo nghiệm này có tổng công bốn trăm năm mươi bảy người
tham gia, như thế nào lại được gần một trăm người có linh căn?”

Thái Nguyệt Trinh nàng trầm mặt xuống.

“Ngươi có biết lừa dối sư môn là tội gì không?”

“Sư tỷ a, ta có một trăm cái lá gan cũng không dám đùa chuyện này, khác nào
đem mạng ta ra đùa giỡn, ngươi tự xem đi” – Phùng Mặc bị Thái Nguyệt Trinh nói
cho hoảng sợ, hắn ấm ức chỉ về phía đám tiểu tử đứng ở đằng kia.

Thái Nguyệt Trinh không phải không tin Phùng Mặc mà thật sự chuyện này quá khó
tin, mọi lần khảo nghiệm đều chỉ có khoảng năm đến mười người có linh căn,
giỏi lắm là cũng đến hai mươi người, còn lần này chính là gấp năm lần, gần một
trăm ư? Nàng đúng là không thể tin.

Thái Nguyệt Trinh lật tay một cái, lập tức trên tay nàng xuất hiện một cái đồ
vật nhỏ, nhìn kĩ thì giống hệt cái bạch thạch kiều lúc trước, chỉ có điều đây
là bản thu nhỏ của nó, độ chính xác không thể nào cao bằng.

Nàng cầm cái tiểu bạch thạch kiều mà đi ngang qua từng người, trên bạch thạch
kiều lúc thì hiển hiện một lốc xoáy linh khí nho nhỏ, lúc thì linh khí tán
loạn, lúc thì là một thủy cầu xoay tròn…

Tới bây giờ thật sự nàng không tin cũng phải tin, gần một trăm người ở đây ai
cũng có linh căn cả. Nàng cố gắng lấy lại tinh thần rồi quay sang nói với
Phùng Mặc

“Được rồi, Phùng sư đệ nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, từ giờ sẽ do ta phụ
trách”.

“Làm phiền sư tỷ” – Phùng Mặc hắn chắp tay chào Thái Nguyệt Trinh, trong lòng
rõ ràng bất mãn, nhưng vẫn như cũ tươi cười, tôn kính nhìn vị sư tỷ này.

“Sư đệ, ngươi không nên trách ta, chuyện này thật sự quá mức kinh người nên ta
cần phải chắc chắn” – Thái Nguyệt Trinh lãnh đạm nói

“Ta biết, sư đệ cáo từ” – Nói xong Phùng Mặc cười cười rồi xoay đi. Ngẫm lại
thì năm nay quả thật kì quái, đổi lại là hắn nghe thấy không chừng cũng sẽ
không tin, nghĩ thông suốt Phùng Mặc cũng không đem chuyện này để trong lòng.

Thái Nguyệt Trinh thở dài một cái rồi quay sang nói với đám tiểu tử ở trước
mặt.

“Trước tiên xin chúc mừng các ngươi đã vượt qua quan thứ nhất, Ta tên là Thái
Nguyệt Trinh, phụ trách trông coi ải thứ hai, Ngộ tính.”

“Kỳ thực cửa này rất đơn giản, ta sẽ đưa cho các ngươi một bộ võ học, trước
tiên các ngươi sẽ từ từ tham ngộ các chiêu thức ở trong bí tịch, sau đó ta sẽ
thi triển ba lần, điều các ngươi cần làm chính là cố gắng học được thật nhiều
chiêu thức từ bí tịch và ý cảnh từ ta”.

Trong lúc nàng đang nói thì những người đằng sau nàng đã mang lên và phát cho
mỗi người một cây kiếm gỗ, một quyển bí tịch và ba cái màn thầu.

“Bây giờ các ngươi có ba nén nhang thời gian, vừa tham ngộ bí tịch vừa nghỉ
ngơi dùng bữa, bắt đầu”

Thái Nguyệt Trinh vừa nói xong nàng liền phất tay một cái, một đốm lửa nhỏ từ
tay nàng bay ra đốt cháy cây nhang ở trước mặt nàng. Xong xuôi nàng lại phất
tay một cái, đằng sau nàng xuất hiện một cái bồ đoàn, nàng dứt khoát ngồi
xuống xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.

Trương Bảo vừa nhận được cuốn bí tịch thì đã mở ra xem ngay, trong đó là hình
ảnh một người cầm kiếm đang múa từng chiêu thức, đúng chính là đang múa.
Trương Bảo hắn lập tức sáng mắt, đây là vật của tiên gia a, hắn nhìn xuống
dưới thì là những chữ viết như rồng bay phượng múa giảng giải từng chiêu thức.

Nói ra ải lần này không thật sự công bằng với những kẻ chưa từng tu tập qua võ
công như Trương Bảo, hắn cũng nhìn thấy có những kẻ quay qua nhìn những người
khác với vẻ mặt khó hiểu, cũng có những người nhìn thật chăm chú vào quyển
sách trên tay rồi suy tư, thỉnh thoảng đưa tay ra múa máy. Trương Bảo hắn hít
sâu rồi cũng tập trung vào quyển sách, cũng bắt chước bọn hắn thỉnh thoảng đưa
tay ra múa múa theo những động tác trong sách.

Một lát sau cây nhang cháy hết, người đứng cạnh Thái Nguyệt Trinh tiến tới rút
cây nhang cháy hết ra và thay bằng một cây khác, hắn lại thi triển hỏa cầu
thuật đốt cháy nhang, sau đó hắn quay ra hô to lên

“Hết thời gian một nén nhang!”

Nghe tiếng hô, đám tiểu tử có người thì bình tĩnh tiếp tục tìm hiểu, có những
kẻ thì như ngồi trên đống lửa, không thể nào ngồi yên được, hết nhìn đông rồi
lại nhìn tây.

Ngồi bên cạnh Trương Bảo chính là mỹ lệ thiếu niên Âu Dạ. Hắn xem bí tịch vô
cùng nghiêm túc, nhưng có vẻ như bí tịch này không làm khó được hắn. Thi
thoảng gặp phải vấn đề, chỉ thấy hắn khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh liền giãn
ra. Khi nghe thấy thông báo qua một nén nhang, hắn đã xem gần xong quyển bí
tịch.

Không giống như Âu Dạ, những người kia mặc dù tập trung chăm chú vào quyển
sách nhưng lại vấp phải nhiều chỗ không hiểu, mất thời gian để suy nghĩ.

Trương Bảo hắn cũng như thế, nhưng hắn lại không dành nhiều thời gian để tìm
hiểu những chỗ thâm ảo kia, mà hắn bỏ qua rồi đi tìm hiểu những chỗ dễ dàng
hơn, sau đó mới quay lại tìm hiểu những chỗ mà mình không hiểu.
Lại một nén nhang cháy hết, được thay ra và lần nữa tiếng hô lại vang lên.

“Hết thời gian hai nén nhang!”

Trương Bảo hắn vốn rất thông minh nhưng hắn lại chưa luyện tập võ công bao
giờ, nên hai nén nhang thời gian hắn chỉ hiểu được sáu phần của quyển bí kiếp.

“Chỉ còn một nén nhang thời gian”

Trương Bảo đưa mắt nhìn quanh rồi tập trung ánh mắt về phía Âu Dạ ngồi bên
cạnh. Chỉ thấy đối phương đã sớm đóng lại bí tịch nhắm mắt nghỉ ngơi. Trương
Bảo thấy vậy khẽ bĩu môi.

“Thể hiện cái gì chứ? Bổn công tử sẽ không thua ngươi đấy, ta linh căn so
ngươi tốt hơn nhiều. Trương Bảo ah, ngươi nhất định phải cố lên!”, thầm tự cổ
vũ mình xong, Trương Bảo lại không nhịn được nhìn Âu Dạ nhiều thêm mấy cái.
"Thật là nam sao? Bộ dạng xinh đẹp cứ như tiên tử trong tranh ấy, sẽ không
phải là nữ cải nam trang chứ?"

Trương Bảo nghĩ thầm trong lòng rồi lại hạ quyết tâm, dồn tâm trí vào trong
cuốn sách trên tay.


Tiên Đạo Chi Lộ - Chương #10