Người đăng: matemcuoinhuconduoiuoi99@
Tiên lộ vô khuyết, văn võ tranh phong
“Đau quá, ta chịu không nổi”
Tiếng la hét vang vọng khắp làng Thanh Thủy, ngôi làng ở ngoại vùng Vô Liêm
nhân quốc. Trương Tam, một vị trung niên có làn da ngăm đen, trên gương mặt
trải qua nét tang thương của thời gian, mang theo tâm trạng nóng như lửa đốt
chạy quanh biệt viện của lão.
“Tiểu hỗn đãn chết tiệt, đau chết ta”.
Hôm nay là ngày quý tử của lão ra đời, nhưng nữ nhân của mình đã vào lâm bồn
hơn 1 canh giờ nhưng chỉ nghe mỗi tiếng la hét, chửi mắng của vợ lão
“Cố lên, một chút nữa thôi, rặn mạnh vào phu nhân”
Trong phòng, bà mụ dùng hết chín hơi hai hổ sức lực cổ vũ, bà mụ mặt toát đầy
mồ hôi trắng, trong lòng khiếp sợ không thôi, lâm bồn đã hơn 1 canh giờ nhưng
đứa trẻ vẫn không chịu đi ra, theo lý thường thì chắc tiểu tử này đã vẫn lạc
cùng tổ tiên rồi, nhưng kì lạ mọi dấu hiệu cho thấy thai nhi vẫn đang rất khỏe
mạnh.
“oe, oe “
Tiếng khóc vang vọng khắp biệt viện của Trương Tam.
“Lão gia, mẹ tròn con vuông a, hơn nữa là tiểu thiếu gia, chúc mừng lão gia “
Lời nói của bà mụ từ trong phòng vọng ra ngoài một cách đầy mừng rỡ. Trương
Tam thấy vậy mừng rỡ không thôi, chờ đợi đã bao nhiêu năm, rốt cuộc có thể có
thằng quý tử kế thừa truyền thừa của tộc họ Trương, không phụ kì vọng của tổ
tiên.
“Mau mau mở tiệc, chiêu đãi mọi người trong làng, ăn mừng họ Trương nhà ta có
quý tử”
Lão quát lớn với bọn hạ nhân
“Dạ vâng lão gia”
Chúng hạ nhân liền vội xắn tay, chuẩn bị tiệc mừng vị tiểu tổ tông này. Bỗng
nhiên bầu trời mây đen bao phủ, sấm chớp ầm ầm.
“Dị tượng xuất, Tiên lộ hiện, Thập vĩ nhân hào quang tỏa sáng”
Cùng 1 lúc ở khắp nơi của Vạn Võ đại lục các lão quái vật đã sống không biết
bao nhiêu năm, đế quốc quân chủ, gia chủ của các gia tộc truyền thừa bỗng
nhiên giật mình nhìn lên bầu trời lẩm bẩm.
“Không biết lần này lại là dị tượng nào ??”
“Lần gần nhất đây là vào một vạn năm trước, lúc đó trời sinh thất thải hào
quang Long gầm phượng hót suốt bảy ngày bảy đêm, bây giờ thật ngẫm chờ mong a”
Lương Quang, Trưởng lão trông coi tạp dịch các, mặc dù được đánh giá là không
có tài cán gì, nhưng bụng lại chứa đầy một tàng kinh thư, tranh thủ cơ hội
trang bức lũ tiểu bối mặt hoảng sợ nhìn lên trời đen.
Bỗng nhiên có tiếng vèo, từ đâu có quả trứng thối đập thẳng vào mặt lão. Lão
một mặt mộng bức, trong lòng tức giận không thôi, nhưng nghĩ mình đường đường
là tiền bối không thể đánh mất phong phạm của tiền bối được, thôi vậy không
chấp nhặt với lũ tiểu bối nghịch ngợm làm gì, để tìm ra thủ phạm rồi tìm cha
mẹ nó đòi chút lợi lộc vậy.
Đang tự đắc mình quả nhiên là có bậc tiền bối phong phạm, tiếp tục có quả
trứng thôi đập ngay mặt lão, tiếp tục là hai ba bốn trứng thối văng khắp mình
mẩy, cả người bốc đầy mùi hôi, lòng tức giận không thôi.
“Lương trưởng lão, bầ…. uuu trờ… i “
Đang tính quay lại giáo huấn lũ tiểu bối Lưong trưởng lão bỗng nhiên thấy được
một mặt khiếp sợ nhìn trời tiểu bối, ngạc nhiên nhìn lên, cả người lập tức như
bị sét đánh.
“Ngọa tào, chuyện này là sao!!!”
Bầu trời khắp nơi là trứng thối, lâu lâu kèm theo phân hôi cùng nước tiểu, như
một mưa đạn bắn xuống.
Khắp nơi Vạn võ đại lục đều hốt hoảng không thôi, cái này so với truyền thuyết
khác xa nhiều lắm, dị tượng nào trước đây chả phải nào hoành tráng, bổ trợ
linh khí, mang đầy khí thế. Bây giờ khắp nơi là trứng thối, ai ai cũng hoảng
sợ dùng linh khí chống đỡ, né tránh.
Trở lại với đình viện của Trương Tam, lão đang vui mừng không thôi về quí tử
mới sinh này.
“mập mạp trắng trẻo, sau này ngươi gọi là Trương Bảo, haha”
Cảm thấy rất hài lòng về tài nghệ đặt tên của mình, bỗng nhiên dị tượng xuất,
trứng thôi đầy trời, lão khiếp sợ không thôi, nhưng sau đó một khắc lại vui
mừng không thôi.
“Ngọa tào, sao còn đứng ngây ra đó, người đâu mau lấy xô, bình hứng trứng thối
cho ta, tối nay đãi tiệc trứng chiên, xào đủ loại, còn dư thì bán ra kiếm thêm
chi phí, haha, đến trời cũng biết tối nay Trương gia ta đãi tiệc cấp cho ta
trứng thối miễn phí “
“Quý tử ngươi thật đúng là phúc tinh của nhà họ Trương ta, haha”
Năm thứ 3 vạn 3 nghìn lẻ 1 lịch Vạn Võ, Trời sinh dị tượng: ”Trứng thối khắp
nơi”