Người đăng: vodich101998
Từ khi khai thiên lập địa đến này cùng khoảng mấy trăm vạn năm, lục giới vẫn
tồn tại tiên giới luôn đối đầu với ma giới .Từ trận chiến đó Ma giới mất đi
một hoàng hậu, một thánh quân nhưng lại thêm một đại minh quân mới đó là Sát
Vân Huyết Ma . Nghe đồn đâu đó, còn có cả một phó nhị quân ,chỉ biết là người
đó là một cô gái “ Bất thanh bất hàng” . Điều này càng làm cho tiên giới có
chút hoang mang ,lo sợ với ma giới.
Trên đường ,một cô gái đang suy nghĩ điều gì “Mình có nên trở về xin lỗi sư
huynh không? Bây giờ mà về thì ăn nói với sư huynh thế nào bây giờ” Cô gái vừa
đi vừa cúi đầu xuống suy nghĩ bất chớt nghe thấy tiếng dân chúng bàn tàn sôi
nổi.
“ Hoa Sơn môn phái tuyển đồ để, còn khoảng một tháng nữa thì sẽ tiến hành”
Một người phụ nữ nói như vây.
Lúc nay, trên khuôn mặt của Tịch Hy hiện lên một chút quỷ quyện
“ Ha Ha, Ta sẽ lên Hoa Sơn bái sư để sư huynh nở mày, nở mặt” Đối với Tịch
Hy ngoài cha mẹ ra, sư huynh là người quan trọng nhất với cô.
Từ bé cho đến bây giờ huynh ấy chưa bao giờ trách mắng cô dù chỉ là một lần,
tại vì vị sư huynh đó luôn yêu thương cô, che chở.Từ đây lên Hoa Sơn chắc cũng
phải mất 20 ngày đi ngựa huống chi cô không có ngựa, đi bộ phải hết tầm
khoảng 28 ngày.Thế là cô bé bắt đầu khởi hành,
20 mươi ngày trôi qua, Tịch Hy đi không gặp một trở ngại nào hết . Cô ăn
những quả ở trên núi có thể ăn được, uống nước suối.Đang rửa mặt thì bỗng
nhiên, cô cảm giác có cái gì sau lưng mình quay lại “ Bạch xaaaaaa xà”
Cô gái vội vã đứng dậy lùi lại phía sau vài bước ,con bạch xà lại tiến gần đến
cô bé. Một thanh niên áo trắng dáng người thanh mảnh ,tóc búi cao có vẻ rất
quý phái ,đằng sau đeo một thanh kiếm, nó phát ra một thứ ánh sáng màu đỏ
chấp chớn nhưng lại không bao giờ tắt. Bay xuống đánh cho con bạch xà chết tại
chỗ nhưng không để lại xác.Một người có diện mạo” Phong hoa tuyệt đại”,làm mê
mẫn Tịch Hy
“ Cô gái, không sao chứ”Lời nói dịu dàng như ngọc, khuôn mặt nhẹ tựa thanh
tú, đôi mắt sắc sảo ,tinh anh.
Tịch Hy chợt tỉnh lại, trả lời có chút luống cuống không phải vì sợ hãi quá
.Cô sống cùng sư huynh lâu như vậy, việc huynh ấy dạy cho cô một vài chiêu
thức đơn giản là quá bình thường .Sư huynh của Tịch Hy trong lòng cô luôn là
người cô muốn nũng nịu nhất chỉ cô mới làm được điều đó, nhưng đối với thuộc
hạ của mình sư huynh lại trở thành một con người hoàn toàn khác.Sư huynh luôn
dặn cô nếu gặp chuyện quá mức không thể kiểm soát được mới dùng đến võ
công.Tịch Hy cũng không hiểu gì nhưng từ bé cô luôn nghe theo lời sư huynh
rồi. Sở dĩ,cô lùi lại để cho con bạch xà tiếng lại là muốn cho là một trưởng
bích hải triều thanh là được.Không ngờ số cô may mắn chưa kịp ra tay thì đã có
người ra tay hộ.
“Muội, không sao cảm ơn huynh”
“Sao muội lại ở đây một mình cha mẹ muội đâu”
Nhắc đến cha mẹ cô mới nhớ .Từ lúc còn bé luôn là sư huynh ở bên cạnh chưa bao
giờ cô nhìn thấy cha mẹ mình cả.Lúc hỏi sư huynh cha mẹ đâu thì huynh chỉ trả
lời”Cha mẹ đồng quy vụ tận rồi”
“Cha mẹ muội mất rồi, muội nên trên này bái sư,muội là Tịch Hy.Còn huynh” Một
giọng nói có chút đau buồn thoát ra từ miệng cô bé.
“ Ta là thiếu chủ phái Thiên Sơn,muội cứ gọi ta là Nhẫn Thiên .Ta phụng mệnh
cha lên phái Hoa Sơn dự đại lễ nhận đồ đệ.Muội đi cùng ta luôn không.”
“ Tốt quá, cảm ơn huynh” Hai người không quen không biết cùng nhau lên đường
kể cho nhau nghe về nhau,và dần trở lên thân thiết .Tử Nhẫn Thiên là con trai
của trưởng môn phái Thiên Sơn thuộc trong tứ đại môn phái Lục giới.