Âm Mưu Ám Sát


Người đăng: phoenix172

Lặng lẽ đệm phím đàn từ lâu đã phủ bụi mờ, hát lên khúc dân ca.

Nàng như ảo mộng trước mắt ta, múa điệu múa của phương Nam, bờ môi nhỏ e thẹn mỉm cười.

Tiếng đàn ngân vang khắp rừng núi tĩnh mịch, giọng hát du dương hòa vào không, tựa như gió.

Dãy lụa trên tay nàng phất phơ theo từng nốt trầm bổng.

Bất chợt dây đàn chùng bước đứt ngang, hình ảnh ẩn hiện của nàng tan theo gió tuyết.

Chợt nhận ra, chỉ là mộng.



*



Hôm nay có Lê Chi Đại Nhân từ Lâm Châu dâng tặng Dạ Viên một bức họa, đó là một khung cảnh trắng xóa, cây cối xơ xác chỉ còn lại cành cây đen thui thủi!?



"Ái khanh, như thế này là thế nào?" Dạ Viên thất thần trước bức họa kỳ quái này, nhìn đi nhìn lại, chàng vẫn không hiểu nỗi, có ẩn ý gì chăng? Cả vị đại thái giám bên cạnh cũng hết sức chú ý nhưng rõ ràng không hiểu được "hàm ý" sâu xa của bức họa này.



Lê Đại Nhân liền rón rén đứng về trước tâu:



"Bẩm Đại Vương, đó là tuyết"



"Tuyết?" Dạ Viên cau mày "Là gì?"



Đến đoạn đó, Lê Đại Nhân chỉ úp mở không biết nên giải thích ra sao, vốn dĩ quê của ông ở Lâm Châu, khung cảnh này được họa sĩ vẽ vào mùa đông tại khu vực phía Tây của Lâm Châu, gọi là Lâm Tây, là một vùng núi thưa thớt người sinh sống, nơi duy nhất của An Nam được phủ đầy tuyết, một thứ tinh thể tinh khiết trắng muốt mang đầy lạnh giá.



"Là... nó rất là lạnh, và rất trắng" Đại khái ông chỉ có thể giải thích là như vậy, thần thái của Lê Đại Nhân đã trở nên bối rối.



Các vị Đại Nhân khác lại rì rầm hỏi nhau, thật kỳ lạ, đó là gì?



"Trắng?" Chàng đảo mắt nhìn, trông ra xa xa ngoài cửa điện, liền thấy màn mây trắng dưới bầu trời xanh qua mái hiên "Trắng hơn cả mây sao?"



Lê Đại Nhân chỉ ậm ừ đáp, riêng, không nói gì nữa.



"Lạnh đến mức nào?" Chàng hỏi tiếp



"Lạnh đến mức đóng băng, lạnh hơn cả cơn gió Đông Bắc của An Nam ta"



Dạ Viên ngạc nhiên vô cùng, thông thường thời khắc giao chuyển mùa từ Đông sang Xuân, gió Đông Bắc sẽ thổi về An Nam tạo nên một thứ thời tiết lạnh giá, lạnh đến mức không dám bước ra khỏi phòng mà chỉ muốn rút mãi trong chăn ấm, còn phải đốt thật nhiều than hồng để sưởi ấm, vậy mà vẫn còn lạnh.



"Vậy thì hẳn ở đó không có gì có thể sống được?"



Lê Đại Nhân mỉm cười tao nhã rồi đáp:



"Tâu Đại Vương, vẫn có, sức chịu đựng của chúng rất tốt. Người xem" Ông nói rồi bước lên thêm vài bậc tam cấp chỉ tay về phía bức tranh trước mặt Dạ Viên rồi nói "Những cành cây trơ xác này thực chất là đang ngủ đông, khi tuyết tan, chúng sẽ đâm chồi kết hoa, bắt đầu một cuộc đời mới, bên trong thân cây còn rất nhiều loài chim, động vật nhỏ làm tổ, chúng tích trữ thức ăn trong mùa đông, đến khi xuân đến, cảnh vật hoang tàn liền được thay thế cho cây cỏ hoa lá của mùa xuân"



Dạ Viên rất hài lòng với cách giải thích của viên quan họ Lê, chàng lúc này mới chú ý hơn, những cành cây trơ xác còn vương tuyết, phía sau đó là một ngôi nhà đơn sơ mộc mạc, cơ hồ còn có khói đang tỏa ra từ phía sau.



Cứ nghĩ rằng nơi khắc nghiệt như thế sẽ không thể có sự sống, nhưng thực chất những thứ có thể sống được ở đó có sức chịu đựng thật phi thường.



Kết quả của những tháng ngày đông lạnh giá được bù đắp bằng mùa xuân tươi đẹp, trăm hoa đua nở, cây cối bắt đầu trổ mầm xanh rồi ra hoa kết quả.



Chàng liền thưởng cho Lê Đại Nhân rất nhiều vàng bạc, không chỉ vì bức tranh nọ, còn có ý nghĩa kỳ lạ mà bức tranh mang đến chàng.



Bãi triều, Dạ Viên lặp tức nghĩ đến Bạch Yên, từ đầu khi nhìn thấy bức tranh, chàng đã có ý muốn tặng nó cho nàng.



Khi nhìn thấy bức tranh, nàng đã nhận ra mà không cần chàng phải giải thích đến, mắt nàng ánh lên sự thích thú:



"Thì ra cảnh vật của Lâm Tây là như thế này, thật huyền ảo"



"Làm sao nàng biết được Lâm Tây?" Dạ Viên vừa nói, vừa phất tay ra lệnh cho cung nữ treo bức tranh lên tường phía đối diện, rồi chàng ngồi thong thả xuống ghế lắng nghe câu chuyện thú vị của nàng.



"Trước Phù Nam thiếp có cử sứ giả sang An Nam, có dịp ngang qua Lâm Châu và họ đã kể lại cho phụ vương thiếp, khi ấy trong ý thức thiếp chỉ lấy đại một hình ảnh nào đó để nghĩ đến Lâm Tây, họ nói rằng: rất đẹp và lạnh, thiếp cũng chỉ biết dựa vào "rất đẹp" và "lạnh" để tưởng tượng về Lâm Tây, nhưng nào ngờ hôm nay được tận mắt nhìn thấy bức họa này, quả thực dù không đẹp như thiếp tưởng, nhưng thiếp vẫn không thấy hối hận"



Nàng im lặng một hồi, ánh mắt nhìn ngắm bức tranh không chớp, sau đó lại tiếp:



"Mong một lần được đến Lâm Tây du ngoạn, thật tuyệt làm sao"



Dạ Viên đưa tay nâng cốc trà nốc hết một ngụm, rồi đứng dậy đi đến phía sau lưng Bạch Yên, nàng vẫn không nhận ra điều đó, mắt vẫn dõi theo từng đường nét mềm mại của bức họa, quên mất cả cảnh sắc xung quanh mình.



Chàng nhìn bức tranh qua vai nàng, môi khẽ cong lộ ý cười, trông về mái tóc đen tuyền của nàng, chàng đưa tay định chạm vào làn tóc vương bên vai Bạch Yên:



"Đại Vương" Tiếng gọi của một tên lính khiến chàng giật mình khựng lại quay sang, Bạch Yên cũng thế.



"Có chuyện gì?" Chàng đáp lại



"Vương gia muốn yết kiến Đại Vương"



"Nhật Viên tìm ta ư?"



Nhật Viên tìm chàng có chuyện gì? Dạ Viên tự hỏi, cơ hồ có gì đó không ổn, chỉ hi vọng là do chàng suy nghĩ nhiều. Định ở lại cùng Bạch Yên lâu hơn một chút, có lẽ không được rồi.



Chàng đành hẹn khi khác đến gặp nàng, trước khi rời khỏi, chàng còn cố tỏ ra nghiêm túc nói:



"Học cung quy cho tốt, còn không quá một tuần trăng nữa là Đại Hôn của ta và nàng rồi đấy"



Đáp lại, Bạch Yên khẽ mím môi trêu lại, đoạn sau bật cười tinh nghịch với chàng:



"Thiếp tuân lệnh Đại Vương, sẽ không làm chàng mất mặt đâu"



Đáp lại, Dạ Viên chỉ lắc đầu cười, tà áo thanh y thoảng bay theo gió cùng bóng hình dần khuất sau hành lang hoa đào của Vô Lệ cung.



Khi Dạ Viên vừa bước qua bậc thềm của cung Quang Minh, từ trong, Nhật Viên đã vội vã đi đến, trông về thần sắc có chút gì đó khác thường, chàng liền phất tay ra lệnh cho các cung nữ, hoạn quan ra ngoài và đóng cửa lại.



"Rốt cục là chuyện gì, hôm nay trông đệ lạ lắm"



Nhật Viên không vội đáp ngay, y hành lễ với chàng rồi nói:



"Là chuyện liên quan đến Vương Phi"



Đến đoạn đó, Dạ Viên tức thì đưa mắt nhìn y như đóng băng, một loạt suy nghĩ vừa lướt ngang qua, rồi chàng cau mày:



"Vương Phi thì sao? Liên quan gì đến nàng ấy?"



Nhật Viên thở dài, dường như Dạ Viên không hiểu được ý mà y muốn nói, chẳng trách chàng đã phải lòng Bạch Yên.



Y Quay lưng với chàng, trong lòng rối bời không biết nói thế nào, thôi thì cứ thẳng thắn nói rõ, còn lại thì tùy Dạ Viên suy xét:



"Trước, đệ có sai người sang Phù Nam dò la tin tức, dầu sao cẩn thận vẫn hơn, bởi từ lâu, các nước láng giềng luôn có ý muốn xâm lược An Nam, sau lại biết được công chúa của Phù Nam có hôn ước với huynh, nên đệ phần nào giảm đi mối lo lắng. Nhưng ban sáng hôm nay đệ có tin tức từ mật thám gửi về, chuyện là hôn ước giữa Lục công chúa An Nam và huynh là một âm mưu"



Dạ Viên thất thần, "âm mưu"? Sao như thế được?



Chàng đưa tay đặt lên vai Nhật Viên kéo y quay lại đối diện với mình, cốt chất vấn lại những gì y vừa thốt ra:



"Đệ dựa vào đâu mà nói là có "âm mưu"?"



"Chẳng lẽ huynh cho rằng tin mà đệ nhận được đều là bịa đặt hay sao?"



"Nhưng nếu như đệ nói, thật sự có âm mưu, vậy âm mưu như thế nào?"



"Chuyện đó, đệ không rõ, nhưng dù thế nào đi nữa, đệ nghĩ huynh cũng nên cẩn thận với Vương Phi"



Câu nói của Nhật Viên khiến Dạ Viên không mấy bằng lòng, chàng vốn dĩ không nhận thấy Bạch Yên là một người nham hiểm, huống hồ nàng chỉ vừa mười sáu tuổi, nét ngây thơ trong sáng ấy chả lẽ toàn bộ đều là giả tạo.



"À phải rồi" Đoạn kế tiếp, Nhật Viên vừa thốt lên đã khiến Dạ Viên sực tỉnh "Đệ còn nghe nói, lục công chúa, tức Vương Phi đã từng luyện võ trước khi xuất giá sang An Nam ta. Không những thế, võ công của nàng vô cùng cao cường"



Nghĩ đến chuyện Bạch Yên là nội gián đã là tức cười, còn thêm việc nàng đã từng luyện võ, càng thấy bất hợp lý, nàng là một tiểu cô nương chân yếu tay mềm, làm sao đã từng luyện võ được?



Nhưng về lý, bọn họ - Phù Nam, có thể có thủ thuật xóa đi vết chai sạn trên tay nàng do quá trình luyện kiếm đã lâu, nhưng nàng thì không hề có biểu hiện của người luyện kiếm, chẳng lẽ nàng đã bị "mất trí nhớ" trước khi đến An Nam?


Tịch dạ đẳng tương tư - Chương #9