Âm Mưu


Người đăng: phoenix172

Ánh tà treo nơi đường chân trời, dần muốn nhấn chìm thế gian vào màn đêm tĩnh mịch. Trên đại dương nhuộm hồng là vách đá cheo leo cao ngút.



Sóng trắng xóa hết lần này đến lần khác trút nỗi oán giận vào vách đá. Thấp thoáng dáng một nam tử đứng bên vực, gió buốt lạnh luồng qua mái tóc dài như cứa vào da thịt.



Đôi mắt chàng khẽ khép lại, làn môi nhợt nhạt chợt hé ra một nụ cười bi ai. Chàng nhắm chặt mi khiến dòng lệ bị đẩy ra, gió lạnh đã sớm thổi bay giọt lệ hòa vào không. Tay chàng nắm chặt, tiếng sóng vỗ đã khéo che lấp tiếng khớp xương răng rắc.



"Ta phải khôi phục lại triều đại của mình."



Rồi chàng ngã mình xuống biển sâu.

Thoáng qua cái chớp mắt, quỷ biển đã ôm trọn cơ thể bé nhỏ của chàng vào lòng.



Hai ngày sau tại Lâm Ấp tiểu quốc, một đoàn sứ giả trên dưới hai mươi người hộ tống một chiếc kiệu sang trọng tiến vào kinh thành.

Đi qua dòng người náo nhiệt đang dõi theo họ với ánh mắt hiếu kỳ, đoàn sứ giả như có gì đó vội vã, không ai đoái hoài cảnh sắc xung quanh, chân vẫn nhanh nhanh bước đi.



Nhìn về bên ngoài, bất kể ai cũng có thể cảm nhận được vị chủ nhân bên trong kiệu là một người có quyền thế không tầm thường.

Rồi đoàn người dần khuất sau cánh cổng to lớn đang đóng lại của hoàng thành.



Đoàn người đi qua đoạn đường uốn quanh các tường thành của hoàng cung, đến khi dừng trước một cung điện đề tên Yên Loan.

Kiệu được đặt xuống cẩn trọng, đoàn thuộc hạ lấy vẻ mặt vô cùng cung kính với chủ tử của mình.



Một quan hầu cận có nhiệm vụ vén rèm đợi chủ nhân bước ra.

Gót hài tao nhã bước ra, trên người là y phục sang trọng được may từ lụa thượng hạng của Bắc Quốc.



Đôi mắt chàng đẹp tựa phượng, làn môi vốn đã thắm đỏ tự nhiên từ khi lọt lòng.

Cốt cách chàng thanh tao pha chút thần bí.

Bất chợt nụ cười sắt lẹm chợt hiện trên môi.

Đôi mày của chàng như song kiếm sẵn sàng kết liễu kẻ đối diện.



Chàng bước vào điện thong thả không chút bận tâm, làn gió nhẹ thoảng qua vô tình làm bay vài sợi tóc mai dài thướt sau lưng chàng.



Người bên trong tươi cười vui vẻ bước ra chính là quan cận thần của quốc vương Lâm Ấp.

"Đây chính là Lãm Thiên công tử? Quả nhiên danh bất hư truyền."

Lãm Thiên chỉ mỉm cười mà môi không bật ra lời nói, chàng đưa tay ngăn quan viên nọ lãi nhãi.

Sau cùng chàng mới hỏi:

"Cho hỏi, A Lạc Quốc Vương bây giờ đang ở đâu?"



Vị quan kia có chút biến sắc vì Lãm Thiên cho qua mọi đón tiếp chu đáo của y, y lấy lại nét tươi cười rồi đáp:

"Công tử cứ từ từ ngồi xuống thưởng trà, Quốc Vương nhờ lão đến để đón công tử trước."

Lam Thiên cau mày một khắc rồi dãn ra, rồi chàng ngồi xuống để quan viên nọ rót trà, đợi Quốc Vương của Lâm Ấp đến.



Đứng hầu phía sau chàng là vị quan hầu cận ban nãy, vẻ mặt y nghiêm nghị có gì đó lo lắng, nhưng cũng không dám tỏ rõ suy nghĩ cho chủ tử mình biết.

Ngày mà chàng tự ngã mình xuống lòng biển sâu từ vách đá cao thăm thẳm, khoảnh khắc lòng ngực bị nước ép nghẹn gần như ngưng thở, lúc ấy tâm trí chỉ tồn tại mỗi ý nghĩ chính là phải phục thù, giành lại vương quyền, làm chủ An Nam.



Chàng chưa từng nghĩ đến phải dùng cái chết để tỏ ra mình là một kẻ tiểu nhân hèn nhát.

Nếu chàng có thể đánh bại dòng biển tử thần này, ngoi lên mặt nước dù cho hàn băng của biển đang thâm nhập vào thân thể.



Thì quyết một lần nữa sống lại để rửa hận, nếu chàng quá yếu đuối không thể tự giành lại sự sống từ quỷ biển, thì cũng đáng chết đi vì là kẻ hèn nhát không đủ bản lĩnh.

Phút chốc sau tiếng truyền văng vẳng của một viên thái dám vọng vào đã đánh thức tâm trí đang nghĩ mông lung của Lãm Thiên.



Người bước vào là quốc vương, trông cũng đã quá ngũ tuần, trên người vận y phục được đính ngọc lấp lánh, ông ta nhoẻn miệng cười khi trông thấy Lãm Thiên.

Phía sau các lính gác, cung tì đã quỳ xuống hành lễ với ông ta.

Lãm Thiên liền đứng dậy nở một nụ cười tao nhã để tỏ ý xã giao, tiếp đó chỉ hơi cúi người hành lễ với ông ta.



"Thì ra đây là Lãm Thiên vương... à công tử."

Từ lâu phụ thân Lãm Thiên, quốc vương tiền triều của An Nam đã có mối giao kết khá bền với Lâm Ấp dù rằng bề ngoài tỏ ra vui vẻ, nhưng bề trong lại thèm khát An Nam, muốn bành trướng lãnh thổ.



Khi phụ thân của Lãm Thiên bị truất ngôi nhường cho tiên đế tức phụ thân của Dạ Viên sau này, hai nước vẫn tiếp tục giữ mối "thâm giao" này.

Sau đó ông ta ra lệnh cho các cung nữ và binh lính bên ngoài lui ra và đóng cửa lại, trong điện chỉ còn Lãm Thiên và ông ta, bên cạnh chàng chỉ còn vị quan hầu thân cận.



Cách đây vài hôm, Lãm Thiên có nhờ người mang mật thư đến giao tận tay ông ta, trong thư có ý muốn ông ta giúp chàng bàn kế lật đổ An Định Vương tức Dạ Viên để giành lại ngai vàng. Bởi biết Lâm Ấp từ lâu muốn tiến đánh An Nam nhưng còn e ngại thực lực.



Còn nói sau khi đại sự thành công, ba châu phía Nam của An Nam sẽ thuộc quyền quản lý của Lâm Ấp.

"Chuyện của Công tử..." Lão Quốc Vương ra vẻ chần chừ.

"Tại hạ đã nói rõ trong thư, quân tử nhất ngôn" Lãm Thiên bật dậy, dùng ánh mắt kiên định sắc lẹm nhìn vào Quốc Vương.



Một nụ cười gian xảo chợt lóe sáng...

Chợt bên ngoài có tiếng trẻ nhỏ rối rít cùng với tiếng nài nĩ của cung nữ:

"Công chúa... công chúa không được vào trong..."



Vừa dứt tiếng nói bên ngoài thì cửa phòng đã mở toạt khiến Lãm Thiên lẫn Quốc vương giật mình đưa mắt nhìn theo.

Bước vào chính là một cô bé khoảng năm sáu tuổi với đôi má phúng phính hồng hào; đôi chân bé nhỏ của nó chạy đến phía Quốc Vương, vừa gọi:

"Phụ Vương..."



Lão Quốc Vương có chút không thoải mái khi đang bàn việc trọng đại thì lại bị cắt ngang như thế này, ông ta quác mắt ra cửa đã thấy một cung tì hớt ha hớt hãi chạy đến bế lấy tiểu công chúa.

Cô ta vội quỳ xuống cầu xin:

"Đại Vương tha tội, tiểu công chúa tinh nghịch quá khiến nô tì không kịp giữ lại, nô tì sẽ không để chuyện nàt xảy ra một lần nào nữa. Xin Đại Vương tha tội!"



Thần sắc của vị cung nữ tái dần khiến Lãm Thiên hơi khó chịu, đôi mày của chàng đã cau lại tự lúc nào.

Quốc Vương thoạt đầu định phạt cô ta một trăm trượng, sau lại thấy dù sao cũng trước mặt trẻ con, dù không hiểu hết nhưng chúng cũng biết được sự tình ra sao, cho nên ông ta chỉ phủi tay bảo cô ta lui ra, còn dọa nếu có lần sau thì sẽ không bỏ qua.

Vị cung nữ liền mừng rỡ ôm tiểu công chúa vội vã ra ngoài.



"Thì ra Quốc Vương cũng có công chúa nhỏ tuổi như vậy."

"Phải..." ông ta bật cười đưa tay vuốt chòm râu dưới cằm, chợt mắt ông ta lóe sáng... "Công chúa?"


Tịch dạ đẳng tương tư - Chương #8