Xử Tội


Người đăng: phoenix172

Cao Văn Thành là một tội phạm mang trọng tội của triều đình, thân là quan triều đình lại tham nhũng vô độ, ỷ thế là con cậu của Dạ Viên mà đâm ra lộng hành ngang ngược.





Dạ Viên thần sắc toát nộ khí, dù cho chàng đã cố gắng giữ nét điềm nhiên trên gương mặt thì cũng không thể giấu được qua ánh mắt đã khép lại đầy sát khí, đôi chân mày hệt như song kiếm sắt nhọn.



Bước chân chàng vội vã đến độ không thể để cho vị công công hầu cận theo kịp.

Dãy hành lang chàng đi qua, hai bên cung nữ vội vã quỳ xuống hành lễ, nét mặt của họ có đôi chút sợ sệt.





"Đại Vương..." vị công công nọ tỏ vẻ lo lắng.

Chàng đưa tay ra hiệu không muốn y nói, y đành cúi gầm mặt đi theo chàng.





Cậu của chàng tức Tùy Tường quận công hết lần này đến lần khác giấu tội giúp y, một mực bao che việc xấu mà y làm, nhưng Dạ Viên sớm đã nghi ngờ, hễ ai có ý phản lại y hay tố cáo tội trạng của y đều "lâm bệnh" và qua đời một cách kỳ lạ.





Con đường ngoằn nghoèo dẫn đến ngục thất tối tăm đầy thứ mùi hỗn tạp, vô cùng khó chịu.

Dạ Viên luôn cố giữ thần thái sáng suốt nhưng đã phần nào bị lấn át bởi nộ khí.

Vừa bước vào gian phía trong ngục, viên quản ngục cùng thuộc hạ rón rén đi đến quỳ dưới chân chàng:

"Đại Vương"





"Hắn đâu rồi?" Chàng hỏi viên quản ngục.

"Mời Đại Vương đi theo lối này" y nhanh nhẹn đứng dậy rồi rẽ trái, nơi dẫn đến khu ngục dành cho tội nhân mắc trọng tội.

Phía sau song chắn bằng sắt, trước mắt chàng là một gã thanh niên chừng tuổi chàng, dáng vẻ rất vô tư lự, hồ như không nhận biết được chàng đang đứng đó.





Tinh quang từ mắt chàng khẽ khép lại, chàng bước vào cánh cửa đã mở sẵn của ngục thất.

Văn Thành nhận ra người đến là chàng liền tỏ ra vui mừng khôn xiết, lặp tức quỳ lên bò tới trước mặt chàng:

"Đại Vương... oan cho thần quá"





Dạ Viên từ đấy rũ bỏ oán khí từ phía sau đôi đồng tử sâu hoắm, chàng khẽ cong miệng hơi cười:

"Oan? Tại sao ngươi lại nói rằng oan?"

Các thuộc hạ đi theo chàng đều chỉ biết im lặng đứng nép một bên nghe chàng xử chuyện.

"Là thần bị oan, thật sự thần không hề hối lộ. Bọn chúng có âm mưu ám hại thần"





"Ám hại? Ngươi nói xem ngươi là người như thế nào mà hại? Là kẻ nắm giữ thiên hạ? Hay nắm trong tay vạn vạn binh mã? Hay là nhân tài quốc gia? Hay chỉ là một hạn quan phẩm triều đình ỷ mang dòng máu hoàng tộc để có tiếng?





Hay là một kẻ ngốc không biết gì ngoài tiền và của cải? Ngươi nói xem chúng hãm hại ngươi nhằm ý gì? Xem xem mình đủ "phẩm chất" để bọn phản nghịch phải bỏ công ra hãm hại không?"





Chàng dứt lời, y ngay lặp tức đã đanh mặt, môi đã tái lại, y lắp bắp cố chấp:

"Đại Vương, thần... thần không.... không có"

Dạ Viên vẫn dùng ánh mắt vô sắc nhìn y, đã đến nước này vẫn ngoan cố.





Chàng đưa tay cầm lấy một tập tấu sớ tố tội của y từ bá quan của các châu mà viên công công bên cạnh đang giữ, đề phòng y chối tội vô căn cứ.

Dạ Viên ném vào người y, rồi nói:





"Tổng cộng chỉ trong một năm ngươi tham hơn trăm vạn kim ngân, xén bớt phí sửa chửa cầu đường, còn thông đồng với bọn quan tham lộng hành, trong khi đó bá tánh đói khổ phải ăn khoai trừ gạo, số tiền mà ngươi tham đủ cho hàng vạn người dân nghèo có cơm no áo mặc. Quốc gia suy thoái một phần cũng do ngươi"

Văn Thành khi ấy tay chân run lẫy bẫy, liền cúi dập đầu liên tục:





"Đại Vương. Thần biết sai rồi, xin hãy tha cho thần. Dù sao chúng ta cũng là huynh đệ họ hàng"

Chỉ cần y nhắc đến đó, Dạ Viên ngay tức thì đổi sắc, chàng cau chặt mày.





Chớp nhoáng rút soạt kiếm của quản ngục bên cạnh nhắm thẳng vào tim y một nhát xuyên thấu xương cốt, nhanh gọn rút kiếm lại trước những đôi mắt thất kinh hồn vía kia.





Văn Thành khi ấy chỉ biết "a" lên một cái rồi ngã ạch xuống đất, máu từ đó chảy ra không ngớt.

Bọn thuộc hạ bên cạnh chàng hoảng sợ cùng quỳ xuống:

"Đại Vương nguôi giận"





Dạ Viên vứt kiếm xuống nền đất lạnh, mặt kiếm va chạm phát ra âm thanh lạnh giá ê buốt, sau đó chàng liền bỏ đi.





Mặc kệ là cậu ruột, là đệ của mình, đã phạm tội thì không thể dung thứ, chàng ra lệnh giết sạch bọn tham ô hùa theo Văn Thành, liền ra lệnh xử trảm Tùy Tường quận công , dòng tộc từ con dâu, cháu chắt, bị lưu đày ba năm rồi làm thứ dân, tịch thu gia sản. Riêng gia đinh bị đuổi khỏi Cao gia phủ.





Dù đã rời khỏi ngục thất, Dạ Viên vẫn không giấu được nổi khó chịu trong lòng, uổng công chàng trọng dụng, uổng công chàng hết mực tin cậy họ, thì ra lòng tin cậy này của chàng chỉ đổi lại thói hóng hách của Văn Thành.





Khi chàng đâm mũi kiếm qua tim y, chàng chốc lát tự hỏi mình đang làm gì? Lòng vô cùng rối bời tự hỏi là đúng hay sai khi giết đệ của mình như vậy. Nhưng tội của y không thể dung tha được, y rõ là mình quyền cao chức trọng, lại là em của chàng nên cho rằng dù đến mức nào cũng không đến nổi phải giết.





Y đã sai lầm khi nghĩ rằng chàng là một bậc quân vương yếu hèn như vậy.

Chưa kể đến tham ô, y đã gián tiếp giết không ít mạng người vì xén cả tiền tiếp tế nạn dịch ở Lôi Châu.





Càng nghĩ thì Dạ Viên thấy mình không sai.

Bước thêm vài bước đến khu vực Thánh Điện thì chàng đã thấy Nhật Viên chạy đến với vẻ lo lắng:





"Huynh! Nghe nói Văn Thành đã bị bắt giữ?"

"Đúng vậy." Chàng trả lời khi y vừa dứt câu.

Đổi lại, y thần người ra nhìn chàng, rồi y vội đi theo lối ngược lại mà Dạ Viên vừa rời đi nhưng chànhg đã giữ lấy tay áo của y:

"Đệ không cần đến đó nữa"





"Hả?" Nhật Viên tròn mắt " Tại sao?"

"Ta sai người an táng hắn rồi"

Nhật Viên thất kinh, khi ấy Dạ Viên cũng đã bỏ tay mình khỏi tay áo của y.

"Huynh à... huynh..." Nhật Viên nhất thời không biết dùng ngôn từ như thế nào để nói với chàng.





Y không ngờ rằng chàng dám giết cả đệ của mình như vậy.

"Là hắn sai. Hắn vơ vét tiền của, ỷ có quyền mà ngang ngược vô đạo"

Sau một lúc tự trấn tĩnh lại, Nhật Viên mới điềm tĩnh nói tiếp:





"Huynh đã tự tay giết đệ ấy?" Kể ra Dạ Viên nói không sai. Văn Thành từ lâu đã khiến Dạ Viên sinh nghi nhưng có ai ngờ chàng ngầm cho người điều tra hắn.





Dạ Viên gật đầu, đáp lại chàng, Nhật Viên chỉ thở dài ra một cái, chuyện đã rồi, người sai là Văn Thành, lần này không thể trách khứ chàng được.

Dạ Viên bước chân rời đi bỏ lại Nhật Viên đang đứng đó.





Nhật Viên nghĩ chàng là loại người như thế nào cũng được, hiện tại chàng chỉ biết làm những gì mình nên làm.

Ngang qua Nguyệt Quang hồ, chàng trông thấy các tiểu cung nữ nọ đang vội vã đi đi lại lại làm việc, chàng lại nghĩ đến Bạch Yên, bởi các tiểu cung nữ ấy cùng chừng tuổi nàng.





Nguyệt Quang hồ là một cái hồ khá rộng, quanh hồ được trồng một lòai hoa không tên đủ màu sắc, khiến cảnh sắc vô cùng thơ mộng.

Nước trong hồ vô cùng trong xanh, từng đàn cá tung tăng bơi dưới đáy cũng có thể thấy rõ.





Chàng nhớ ra mình đã hứa sẽ đến Vô Lệ cung tìm nàng, nghĩ đến đó chàng chuyển tâm hướng đến Vô Lệ.

Sẵn dịp xem xem nàng đang làm gì hay lại lười học cung quy mà ngủ quên.





Chàng vừa đặt chân bước đến hành lang Vô Lệ, một hồi ức nho nhỏ chợt hiện lên trong tâm khảm của chàng, dù vô duyên vô cớ nhưng lại khiến chàng khó quên, chàng nhớ khi chàng mười tuổi, mẫu hậu tay nắm chặt tay chàng đi trên đường hành lang đầy hoa đào bay, gió thổi, hoa cứ bay, tóc chàng cũng bay, hương gió dìu dịu mơn man trong tâm trí của chàng.





"Khi con trưởng thành, con sẽ cảm nhận được tình yêu cũng dịu nhẹ và mỹ lệ như cánh hoa này. Nhưng khi hoa tàn, con sẽ vô vàn nuối tiếc"

"Đại Vương" giọng của một cung nữ hành lễ với chàng.





Dạ Viên bất giác lấy lại ý thức, trước mắt đã đến trước cửa Vô Lệ.

Vị cung nữ định nói gì đó nhưng Dạ Viên liền đưa ngón trỏ lên môi làm dấu. Nàng ta không dám nói gì nữa đành nép sang một bên.





Dạ Viên xô nhẹ cửa, cánh cửa vừa bung ra chàng lặp tức đảo mắt nhìn xung quanh.

Nhận ra dáng bạch y của Bạch Yên đang chăm chỉ học cung quy, bên cạnh nàng là rất nhiều quyển cung quy khác.





Nàng hồ như không ý thức được có ai mở cửa, đôi mắt nàng vẫn dán vào quyển sách.

Trước cửa, ánh hào quang hắt vào tươi sáng cả căn phòng đang giam mình trong màu tối tĩnh mịch, chàng vẫn là nam tử vận thanh y phong nhã đứng ở thềm cửa, cốt cách từ tốn, vẫn nụ cười chàng đẹp tựa nét vẽ, ánh mắt sáng như tinh quang.



Dù nàng có hiểu hay không, dù trong mắt nàng, chàng là người như thế nào, chàng cũng không cần bận tâm.


Tịch dạ đẳng tương tư - Chương #7