An Định Vương


Người đăng: phoenix172

Tiết trời tảo thượng se lạnh của đầu xuân.







Mặt trời chỉ vừa ló dạng từ đường chân trời, Dạ Viên đã thức dậy để thay thiết triều phục để lên điện Hòa Lạc thiết triều.







Tại điện, quan lại các phẩm từ nhất phẩm đến ngũ phẩm xếp từng hàng dọc theo thứ tự phẩm cấp.







Đứng đầu là Thái sư, kế đến là Thái tử thái sư là hai phẩm cấp đứng đầu triều đình.







Ở các điện khác trong cung, các cung nữ lẫn hoạn quan đã dậy từ rất sớm để bắt đầu ngày mới của mình.







Từng đàn chim đậu trên hàng trúc bên cạnh Đại điện, nơi mà hôm qua Bạch Yên phải đợi Dạ Viên cả canh giờ.







Tiếng chim lánh lót như xuyên qua mái ngối lưu ly, qua khung cửa sổ gỗ đến tận phòng của Bạch Yên tại Vô Lệ cung.







Nàng vẫn vừa trở mình, vẫn chưa hay trời đã rạng.







Đoạn cuối cùng sau hai canh giờ thiết triều, ánh dương đã lan tỏa khắp ngõ ngách hoàng cung, giọng nói uy nghiêm vang vọng Hòa Lạc điện:







"Bãi triều"







Dạ Viên ngồi trước điện ánh mắt oai nghi nhìn các quần thần hành lễ.







Trong khi các quan đang thong thả ra về thì từ bậc tam cấp ngoài điện, một lão bá đã thất tuần - Lễ Bộ Thượng Thư họ Trần đang hối hả chạy vào, khớp xương khô khốc khiến ông khó nhọc đi nhanh để kịp gặp Dạ Viên.







Trong khi đó Dạ Viên đã đứng dậy chuẩn bị rời khỏi thì vị công công bên cạnh khẽ gọi:







"Đại vương..."







Hiểu ý là thế nào, chàng nhìn xa xa về phía bậc thềm của điện Hòa Lạc thì đã thấy ông lão đang vội đi đến.







Các quan chưa rời khỏi kịp đã ngoáy lại nhìn, thậm chí có vị còn gọi với để nhắc nhỡ ông:







"Trần Đại Nhân, đã bãi triều rồi"







Do tuổi tác đã cao, thính lực có gặp ít trở ngại nên ông không nghe thấy, thực ra ông đã biết đã rất trễ nhưng thà trễ còn hơn không đi.







Dạ Viên cau mày bước xuống, thiết triều phục khá rườm rà nên chàng gặp chút phiền phức, đoạn đó, Trần Lễ Bộ đã đi đến, khom người hành lễ với chàng:







"Đại Vương vạn..."







Chàng phất tay miễn lễ cho lão:







'Được rồi, Trần Chi ái khánh sao lại lên điện trễ như vậy? Khanh không thấy các quan đã về hết rồi sao?"







"Thần biết ạ! Chỉ là có việc quan trọng thần không thể không đến, do mụ vợ nhà lão thần cố tình dùng vải đen che kín cửa phòng nên lão thần không nhận ra trời đã sáng"







Nghe đến đó, Dạ Viên to mắt nhìn ông lão râu tóc đã bạc phơ đầy vẻ ngạc nhiên:







"Sao lại dùng vải đen che cửa phòng?"



"Tâu Đại Vương, mụ nhất quyết buộc lão phải cáo lão hồi hương..."







Lão chưa kịp nói tiếp thì Dạ Viên đã hiểu ra, chàng bật cười tao nhã:







"À. Trẫm hiểu rồi! Lễ Bộ phu nhân làm vậy tất có lý, lão đừng vội trách bà ấy"







"Có... lý?" Trần Lễ Bộ ngạc nhiên nhìn chàng







"Lão tuổi đã cao, làm gì cũng bất tiện, cũng do phu nhân lo cho lão"







"Bà ấy suốt ngày chỉ biết lãi nhãi bên tai lão bao nhiêu đấy, phụ nữ thì biết gì là đại sự, là quốc sự"







Dạ Viên không muốn mất thêm thời gian, chàng vào thẳng vấn đề nhưng vẫn từ tốn không tỏ vẻ:







"Được rồi, chẳng hay ái khanh muốn tâu đến Trẫm chuyện quan trọng gì?"







"Tâu Đại Vương, vừa qua Trường Châu xảy ra sâu bệnh ảnh hưởng đến lúa mùa, dân chúng lâm vào cảnh đói khổ, khẩn cầu Đại Vương mở kho tiếp tế"







"Được, nhưng phải cử thêm người đến trông coi, nạn đói sẽ dẫn đến nhiều nạn khác, phải dùng gạo, lúa đúng mục đích, là hộ khá giả thì không cần cấp bách, người chịu đói là nông dân"







"Thần đã hiểu, thần sẽ tuân lệnh của Đại Vương cử người trông coi"







Trần Lễ Bộ hành lễ cáo lui thì Dạ Viên nói tiếp lời cuối:







"Cứ cho con trai lão, Trần Bình Chi đi trông coi, nghe nói y là một người tài đức lại trung thực, chỉ cần siêng năng phấn đấu, ta sẽ không bạc đãi. Nghĩ đi nghĩ lại, khanh tuổi đã xế, cũng nên về vui vầy hưởng cuộc sống yên bình rồi..."







Nghe Dạ Viên nói vậy, Trần Đại Nhân như sét đánh qua tai, trong lòng đã tỏ ý phản đối, tự hỏi liệu mình rời khỏi chính trường thì liệu lớp trẻ sẽ chịu tận tâm tận lực vì quốc gia?







"Ta biết nỗi lo của khanh, An Nam ta tuy bé nhỏ nhưng người hiền tài không thiếu, lá rồi cũng rụng về cội để lá non tiếp tục xanh, đừng quá lo. Ta vẫn còn đây, trời sẽ không sặp được đâu" đoạn cuối chàng vừa nói thật vừa có ý đùa.







Trần Lễ Bộ một hồi suy tư cũng đành gật đầu theo ý Dạ Viên, một đời quên mình vì quốc gia, hôm nay cũng nên vì mình thôi.







Đợi Trần Đại Nhân rời đi, vị công công đứng sau chàng từ rất lâu cũng lên tiếng:







"Đại Vương đã là thượng ngọ rồi, cũng nên dùng ít điểm tâm"







Dạ Viên gật đầu đồng tình, dù sao chàng cũng cảm thấy đói rồi.







Chàng định bước đi thì chợt khững lại khiến vị công công nọ lấy làm thắc mắc:







"Đại Vương, có chuyện gì sao?"







"Mau truyền lệnh của Trẫm, sang Vô Lệ cung gọi Vương Phi đến cùng ta dùng điểm tâm"







Vị công công có chút bất bình khó hiểu, nhưng vì lệnh nên không thiết nói gì hơn nên đành làm theo.







Theo thường lệ, sau buổi thượng triều, chàng thường cùng Nhật Viên dùng bữa sáng.







Sau khi thay thiết triều phục, Dạ Viên lại khoác lên mình bộ thanh y phong nhã, hai tay thu sau lưng hướng ánh nhìn về phía cửa Quang Minh cung, tẩm cung của chàng.







Vừa thoáng đưa mắt nhìn đã thấy một nam tử mặc trường bào trắng bước vào, gương mặt đã bảy tám phần giống chàng, Nhật Viên cau mày tỏ ý trêu chọc:







"Huynh có chuyện gì à?"







Dạ Viên cong miệng cười giấu đi suy nghĩ của mình:







"Hôm qua đệ đã gặp Vương Phi?"







Nghe Dạ Viên nói, Nhật Viên lập tức tái xanh, có khi nào Dạ Viên hiểu lầm y chuyện khoác áo của y cho Bạch Yên? Nghe nói đêm qua Dạ Viên cũng gặp Bạch Yên, sau đó thì đã có người thấy chàng bế Bạch Yên về Vô Lệ cung, quả thực lão huynh này nham hiểm hơn y tưởng.







Thấy Nhật Viên không trả lời, Dạ Viên tằng hắn một tràng:







"Ơ..." Nhật Viên thôi nghĩ linh tinh, y thẳng thừng đáp "Thực ra là đệ ban đầu cứ nghĩ "tẩu" ấy là cung nữ, dần trò truyện mới biết, sợ người ngoài đồn đoán không hay nên đệ đã định rời đi, do sợ tiết hàn khí sẽ làm "tẩu" cảm lạnh nên mới khoác cho "tẩu" ấy áo của đệ, đệ cũng không có ý thất lễ đâu"







Dạ Viên gật đầu hiểu ý, thực ra chàng rất tin tưởng y, chỉ là nhất thời muốn đùa với y, nào ngờ y tưởng thật lại làm một tràng.







"Lát nữa nàng ấy sẽ đến dùng bữa với chúng ta"







"Hả?" Chàng vừa dứt lời thì Nhật Viên đã tỏ vẻ kinh ngạc.







Dạ Viên đi đến chiếc bàn tròn bày rất nhiều món ăn rồi ra hiệu cho y:







"Đệ ngồi đi "







Nhật Viên chợt nói:







"Đệ có việc bận, hôm nay không cùng huynh dùng điểm tâm, đệ định đến nói với huynh việc này. Huynh với Vương Phi ở lại nhé"







Dạ Viên trố mắt nhìn, Nhật Viên đã ba chân bốn cẳng đi mất.







Có vẻ như y đang có gì đó khó xử, thông thường y không trẻ con đến như thế cả.







Vừa mới đó đã có tiếng truyền vào từ ngoài cửa, rốt cục Bạch Yên cũng đã đến.







Nàng mắt tròn mắt dẹt nhìn theo chàng, gương mặt không giấu nổi sự hồi hợp lo lắng, nàng bước đến hành lễ:







"Khấu kiến Đại Vương"







"Nàng ngồi đi" Dạ Viên mỉm cười.







Bạch Yên trông theo ý cười của chàng mà gật đầu đáp lại.







Cả hai bắt đầu dùng bữa, riêng Bạch Yên chỉ im lặng không biết phải nói gì.







Còn Dạ Viên, chàng vốn tĩnh lặng nên xém chút quên mất:







"À!" Đoạn đó, chàng lên tiếng khiến nàng phải ngước lên nhìn "đêm qua nàng ngủ ngon không?"







Bạch Yên gật gật:







"Ngon ạ! Rất ngon!"







Cung nữ đứng gần đó cũng khẽ bật cười, cả hai vị hoạn quan khác cũng thế, bởi đêm qua đã có cung nữ trông thấy chàng bế Bạch Yên từ hoa viên Vô Lệ trở về phòng của nàng tại Vô Lệ cung.







Nhưng cho dù còn một tháng nữa hai người chính thức cử hành đại lễ thì có sao?







Bạch Yên định mở môi nói thì từ ngoài, một vị công công vội vã xông vào bẩm tấu:







"Bẩm Đại Vương, tội nhân Cao Văn Thành đã được giải về"







Động tác của chàng ngay tức thì dừng lại, chàng đưa mắt lên nhìn.







Cả Bạch Yên vừa nhìn theo vị công công nọ đã quay sang dõi theo sắc thái của chàng, trong lòng tự thầm "tội nhân được áp giải?".







Dạ Viên đứng dậy bước ra, không quên nói với nàng:







"Ta có việc, nàng cứ dùng xong bữa rồi trở về Vô Lệ, khi xong việc ta sẽ đến thăm nàng"







Bạch Yên chỉ biết trố mắt trông theo dáng người phong nhã mặc thanh y khuất sau cửa.



Các hoạn quan và cung nữ lại một phen xì xầm to nhỏ, nghe nói Vương Phi là lục công chúa Phù Nam khi nhập cung đã được An Định Vương vô cùng yêu mến.







Thật ra từ trước chàng vẫn không mấy để tâm đến nữ nhân,hôn sự này đã được định sẵn khi Dạ viên muời hai tuổi, trong khi đó Bạch yên chỉ vừa chào đời.



Dạ Viên chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ quan tâm nàng đến như vậy.


Tịch dạ đẳng tương tư - Chương #6