Chờ Hoa Nở Dưới Trăng Sáng.


Người đăng: phoenix172

"Nàng làm sao vậy?"



Dạ Viên nhìn sắc mặt xanh xao của nàng.



Chẳng lẽ chàng có gì bất ổn để Bạch Yên tỏ sắc thái như vậy sao?







Còn Bạch Yên, nàng chỉ là hơi bất ngờ trước dung mạo không tương xứng với địa vị của Dạ Viên, cứ ngỡ chàng là một thư sinh lưu lạc đến hoàng cung.







Chàng quá nho nhã, quá thanh tao, làm sao có thể là một vị hoàng đế kiêu hãnh ngang tàn được.



"Không có gì, ta.... thiếp lần đầu diện kiến, không hề biết chàng chính là..." ngôn từ của nàng hơi vấp do bối rối.



Dạ Viên cau mày:







"Được rồi, ta không trách nàng làm gì đâu".



Bạch Yên ngắm gương mặt Dạ Viên, nàng tưởng tượng nụ cười của chàng sẽ rất đẹp, chỉ cần một cái mỉm nhẹ cũng khiến nàng động tâm.







Vừa dứt ý nghĩ, lặp tức mọi thứ đã diện rõ trước đôi mắt to tròn đang ngây ra của nàng.



Dạ Viên đang lộ ra ý cười trên nét mặt, gió chợt thoảng qua khiến tà áo chàng khẽ bay.



Bộ thanh y này không thể thuộc về một hoàng đế được.







Trong khoảnh khắc, nàng không biết phải hỏi chàng những gì, rốt cuộc là nên nói những gì đây?







"Nàng đã dám cả gan "đuổi" đệ của ta đi, nay ta bắt nàng phải chịu trách nhiệm"



"Trách nhiệm?" Bạch Yên tròn mắt nhìn chàng không chớp mắt.



Dạ Viên bật cười, thái độ đã trở nên gần gũi với nàng hơn.







"Ngắm hoa đào nở cùng ta nhé!"



Chàng quàng tay lên vai Bạch Yên kéo nàng đứng dậy, một mực bắt nàng theo mình.







"Ngắm... ngắm..." nàng thản thốt không kịp đáp trả, chân vẫn bước theo bước chân của Dạ Viên



Tà áo trắng xóa của bộ trường bào của Nhật Viên bay theo gió hòa theo sắc thanh y của Dạ Viên.







Dáng người nhỏ nhắn của một nhi nữ tuổi mười sáu khặp khiễn biết nhường nào trước một nam nhân hơn mình gần như một con giáp.







Suy cho cùng, chàng vẫn quá trẻ so với tuổi của mình, chỉ là nàng cũng trẻ không kém, nhưng là trẻ con.







Bạch Yên cứ ngỡ chàng sẽ là một người có thái độ tương đương với chức vị của mình, lạnh lùng kiêu ngạo. Nhưng bây giờ nàng đã không còn nghĩ như thế nữa.







Còn Dạ Viên, chàng đã sơ thấu được con người nàng, đơn giản, vô lo, có thể nàng vẫn chưa hiểu lắm những gì đang chuyển biến phía sau cổng thành Tống Bình oai nghi này.







Con người sinh ra muôn vạn khác biệt, không thể sơ sài đánh giá một ai đó qua cách nghĩ đơn phương từ chính mình, cũng không thể nghe danh rồi tin là có.



Nàng đã ngộ ra rồi.







Dạ Viên tay ôm chặt lấy vai Bạch Yên, dường như chàng đã đợi khoảnh khắc này đã lâu lắm rồi, tại sao chàng lại có thứ cảm xúc kỳ lạ như vậy?







Đây là lần thứ hai chàng nhìn thấy nàng và cũng là lần đầu tiên gặp nàng. Chắc cũng đã lâu lắm rồi chàng không gặp được ai có thể bọc bạch cảm xúc của mình rõ ràng như Bạch Yên.







"Thì ra ban nãy..." tâm hồn đang treo trên ngọn đào của Dạ Viên bị giọng nói nhỏ nhẹ có chút trẻ con của Bạch Yên kéo về "... Nhật Viên ra đây ngắm hoa? Đợi chàng?"







Dạ Viên gật nhẹ nhìn nàng đáp.



Bạch Yên lại trố ra đôi mắt hoảng hốt nhìn chàng, môi nàng đã ô lên đầy bất ngờ. Đầu óc bắt đầu nghĩ linh tinh.



Chẳng lẽ chàng và y...







Không được, thật trái luân thường đạo lý.



Tại sao lại có hai nam nhân kéo nhau ra đào viên cùng ngắm hoa đào cơ chứ. Rõ là bất thường.







Chẳng lẽ dòng máu của nam nhân hoàng tộc bị nữ hóa hết rồi ừ?



"Nàng làm sao vậy?"



Dạ Viên nhận thấy bất thường trên nét mặt của nàng, lại nói tiếp:







"Lại nghĩ linh tinh có đúng không?"



Bạch Yên quay sang nhìn chàng lắc lắc đầu.



Nhưng mắt của nàng khó giấu được.







"Thật ra ta và Nhật Viên từ nhỏ đã thích ngắm hoa đào, bởi mẫu hậu ta cũng rất thích hoa đào"







"Ra là vậy" nàng chỉ khẽ thốt ra như vậy.



Thì ra hai anh em họ rất yêu thương mẫu thân của mình, đến độ những gì bà yêu quý họ cũng thích, mỗi cử chỉ, câu nói của bà in sâu vào tâm khảm của họ.







"Mẫu hậu rất yêu ta và đệ, Người luôn dành những gì tốt đẹp nhất cho ta và đệ ấy, nhưng khi ta hay đệ ấy nghịch ngợm, hư hỏng, Người sẽ tự tay dạy dỗ bọn ta."







Dạ Viên nói, đôi mắt chứa chan tư niệm gởi gắm vào đóa hoa đang sắp bung cánh.



"Vậy mẫu hậu của chàng... hẳn là một người rất dữ?"







Chợt chàng quay sang nhìn Bạch Yên khiến nàng chột dạ, nhận ra suy nghĩ của mình thật bất hợp lý.







Dạ Viên khẽ cười, nụ cười của chàng chất chứa ưu tư nhưng cố tình giấu đi bằng giọng điệu câu nói của mình:







"Nàng nghĩ vậy sao? Thật ra mẫu hậu là một nữ nhân hiền thục, ta vẫn nhớ mãi giọng nói dịu dàng của Người. Phụ hoàng của ta rất yêu thương Người, thậm chí chẳng muốn lập thêm phi.



Khi mẫu hậu mất, sau đó phụ hoàng vì thương nhớ mà lâm trọng bệnh, không lâu sau thì băng hà, khi ấy ta lên ngôi khi vừa hơn mười tám, còn đệ Nhật Viên đã mười sáu"







Bạch Yên không ngờ mối tình giữa tiên đế và Vương hậu lại cảm động đến như vậy, trên đời này có thật hay sao?







Từ nhỏ nàng đã sống trong nhung lụa, cái gọi là đau thương, là thương nhớ chưa một lần chạm vào trái tim của nàng.



Nàng say mê ngắm cánh đào bung nở, chợt nghĩ đến một điều:







"Dạ Viên, rốt cuộc chàng là người như thế nào?".



Dạ Viên quay sang nhìn nàng:



"Sao?"



Bạch Yên mỉm cười ngây ngô, lắc lắc đầu:



"Không có gì".







Nhìn nụ cười trong veo như nước của Bạch Yên chàng bất chợt đưa tay đặt lên má Bạch Yên, nhìn vào mắt nàng:



"Hãy luôn giữ mãi nụ cười này, đừng để chúng bay mất đấy"







Bạch Yên ngượng ngùng đưa mắt lơ đản nhìn hoa, vội nói tiếp:



"Đây chính là hoa đào sao?".



Đây là lần đầu tiên nàng biết đến và trông thấy một loài hoa gọi là hoa đào. Thật kỳ lạ, một loài hoa kiên cường chịu đựng qua mùa đông khắc nghiệt để chờ ngày khai nở.







Cánh hoa mềm mại thắm đỏ, nhị hoa bé tí nổi bật giữa những cánh hoa, chỉ một động tĩnh nhỏ của gió cũng khiến những cánh hoa bé xíu rung rinh hưởng ứng theo.



"Phải"







Dạ Viên hướng mắt nhìn theo ý nàng.



"Thiếp không hề biết! Bởi Phù Nam của thiếp có một lọai cây báo hiệu cho mùa xuân, gọi là Mai. Khi xuân đến, hoa mai nở vàng rực cả Phù Nam, rất đẹp"







"Hoa mai? Là thật sao?" Chàng mỉm cười.



Chàng thật sự muốn tận mắt trông thấy loài hoa mà Bạch Yên nhắc đến.



Gió chợt lây động, Dạ Viên hít sâu nhàn nhã rồi thở ra thật chậm rãi:







"Nàng có cảm nhận được điều gì không?"



Bạch Yên lắc đầu, Dạ Viên đáp:



"Là vị gió, vị của hương hoa, vị của cuộc sống" nàng vẫn chưa hiểu lắm ý của chàng, chàng nói tiếp.







"Từ khi phụ mẫu quy tiên, ta mới thắm thía được cuộc sống này quý giá đến nhường nào. Ta hối hận vì đã không nghe lời hơn, hối hận vì không thể làm được gì đó cho họ, ta cứ mải trông chờ sự bao bọc mà không nhận ra họ thật sự chỉ mong ta sẽ trưởng thành. Vì vậy, ta đã biết trân quý cuộc sống của mình kể từ khi đó".



Không hiểu trước mắt sẽ có bao nhiêu trở ngại đang chờ đợi mình, dù là thế nào, đã đến thì phải đối mặt, chỉ có đối mặt với chúng thì mới có thể tìm được đường ra.







Cuộc sống này hệt như một mê cung ngoằn nghoèo đầy cạm bẫy, nhưng chàng vẫn sẽ luôn hoan nghênh chúng, sẽ chiến thắng.



Gió về đêm đã trở nên lạnh hơn, Dạ Viên nhìn sang đã thấy Bạch Yên vừa ngã đầu vào vai mình, mắt nàng gần như nhíu lại.







Dạ Viên bật cười lắc đầu, chàng không rõ tại sao mình lại nói những điều này cho nàng nghe, dù biết nàng chỉ như một đứa trẻ, suy nghĩ vẫn chưa chín chắn.







Chỉ là gặp nàng trong thời gian rất ngắn, chuyện chàng có để tâm nàng hay không thì không phải là điều quan trọng.







Thật ra chàng cứ thích để tâm trạng mình trôi theo cảm xúc, không cần phải che giấu, không cần phải ngụy tạo.







Bất chợt cảm nhận thân hình bên cạnh có động tĩnh, chàng chỉ kịp nhận thức thì Bạch Yên đã ngã vào lòng chàng.







Dạ Viên chỉ kịp ôm giữ lấy nàng.



"Nàng cũng giỏi. Đứng cũng có thể ngủ gật được"



Tiết khí thay đổi thất thường, nếu để nàng ngoài đây, sớm muộn sẽ cảm lạnh, chàng vội bế nàng lên, tà áo của Nhật Viên vẫn vừa chạm được đất.







Dạ Viên bế nàng trở về Vô Lệ cung.



Ánh trăng thanh tĩnh bên trên cũng khéo dõi theo chàng, cũng tỏa ánh sáng dịu dàng theo từng bước chàng đi, cánh hoa đào chợt vương trên bờ vai chàng, như muốn được chút hơi ấm của chàng, tránh tiết trời hàn khí của đầu xuân.



Lòng tự hỏi có bao giờ chàng lạnh lùng không?







*



Tình chẳng qua chỉ là nhất thời của luân hồi.



Bát Mạnh Bà đã cạn, ta và nàng trở thành người xa lạ.



Tâm khắc sâu bóng ai cũng phải nén thương bi mà quên.



Dù là trăm kiếp vạn kiếp, vẫn là người xa lạ sao?


Tịch dạ đẳng tương tư - Chương #5