Ký: Lâm Tây Nhật Ký Kỳ Nhị


Người đăng: phoenix172

Hiện thực và quá khứ đan xen nhau.







Tuyết trắng vẫn kiên trì bao phủ bốn bề Lâm Tây.



Giữa rừng núi trơ xác là một ngôi nhà bằng trúc được lợp ngói tranh đơn sơ mộc mạc.



Mái ngói đã sớm bị tuyết phủ đầy, đâu đó tiếng đàn tranh vọng ra nghe vô cùng thê lương.







Dạ Viên một tay bấm, một tay gãy đàn, nhẹ nhàng khoan thai không hề hấp tấp.



Chàng không biết mình đang đàn bài gì, chỉ biết tiếng đàn vọng bên tai vô cùng u sầu, hệt như nỗi mông lung đang tồn tại trong trái tim của chàng.







Từ trước chàng chưa hề biết đàn là gì, càng không biết đàn tranh là thứ gì, chính Bạch Yên đã dạy chàng đàn. Nàng đàn rất giỏi đàn mặc dù đàn tranh là nhạc cụ truyền thống của An Nam.







Bầu trời Lâm Tây vẫn giữ nguyên màu lạnh giá, mười ngày vẫn như một, khi ánh hoàng hôn đỏ rực treo nơi đường chân trời cũng là lúc chàng bắt đầu ngồi vẽ trước ánh đèn dầu.







Cũng chính lúc ấy, hàng vạn thứ ký ức ùa về nỗi nhớ trong trái tim của chàng, mọi thứ trở nên dồn dập khiến trái tim chàng đau nhói, trong ý nghĩ của chàng lúc ấy chỉ còn hai từ Bạch Yên mà thôi.







Chàng họa thân ảnh nàng trong tranh, nhưng mãi họa cho đến khi nhìn lại, chàng chỉ vẽ được dáng hình từ phía sau lưng nàng, dù đơn giản chỉ dáng người từ phía sau của một nữ tử, người thưởng họa cũng cảm nhận được nổi sầu tư của nàng.



Họ có lúc đã hỏi chàng, phải chăng nàng ta đang buồn sao?







Nàng trách Dạ Viên đã vô tình hại chết cha nàng chăng?



Bạch Yên luôn miệng mỉm cười với chàng, nói rằng do phụ vương của nàng sai, không phải do chàng.



Khi ấy, chàng đứng phía sau tường của ngục thất, trông thấy Bạch Yên ôm chặt thi hài phụ vương khóc nức nỡ:







"Phụ Vương, xin Người đừng bỏ con lại ở đây, Người đi rồi ai sẽ yêu thương Bạch Yên nữa đây? Phụ Vương, Người mau tĩnh lại đi, con xin Người..."



Tim chàng đã thắt lại khi nghe tiếng khóc nấc của Bạch Yên, muốn lao đến an ủi nàng, nhưng không, chàng đã lạnh lùng bỏ đi mặc nàng gào khóc.







Cha nàng đáng phải chết, rất đáng phải chết, chẳng việc gì chàng phải nhận lỗi của mình cả.



Đó là luật lệ của An Nam, nàng có gào khóc, có van xin cũng vô ích, cha nàng thân nàng Quốc Vương của Phù Nam, lại âm mưu muốn chiếm đoạt cả An Nam, khiến nhân dân sống trong đau khổ của chiến tranh.







Nàng được tha mạng sống đã là quý lắm rồi, bởi nàng cũng có liên quan đến việc này.



Từ phía trong ngôi nhà tranh thấp thoáng ánh đèn dầu yếu ớt, bốn bề tuyết trắng phủ đầy, chỉ còn động tĩnh của số ít động vật săn mồi ban đêm.



Tiếng ho thê lương vọng ra khiến ai từ xa nghe thấy cũng phải nhói lòng, vì cớ sao chàng lại chôn tuổi xuân của mình vì chốn này?







Chàng lại vẽ một bức họa khác, nhớ về gương mặt của nàng, những nét cười của nàng:



"Dạ Viên, rốt cuộc chàng là người như thế nào?" Bạch Yên lầm bầm khi nghĩ rằng chàng không nghe thấy.



Khi ấy Dạ Viên đang đưa mắt ngắm hoa đào đang vừa nở để đón xuân.



Chàng quay sang hỏi lại:







"Sao?"



Bạch Yên mỉm cười ngây ngô:



"Không có gì"



Bạch Yên luôn nghĩ trong lòng không hiểu Dạ Viên là con người như thế nào, chàng nói năng với bất cứ ai cũng nhẹ nhàng từ tốn, từ bậc trưởng bối đến tiểu nô tài như hoạn quan tức thái dám.







Nhưng chàng là một người kiên định, một khi đã quyết định thì không thay đổi.



Nhớ lần đó chàng đã nhất quyết ra lệnh xử trảm một quan viên tham nhũng, dù cho ông ta có làm quan lớn, dù ông ta có công cho triều đình, nhưng vì tham nhũng số tiền quá lớn, dẫn đến dân chúng đói khổ, chàng thẳng tay mà không hề do dự.







Thậm chí có khi chàng tự tay kết liễu tội nhân mà không cần xét xử thêm, bởi tội chứng đã rành rọt.



Nhìn thấy nụ cười của Bạch Yên, Dạ Viên của mỉm cười theo, tay đặt lên má nàng:



"Hãy luôn giữ mãi nụ cười này, đừng để chúng bay mất đấy"







"Đây chính là hoa đào sao?" Bạch Yên bây giờ mới nhận thấy cánh hoa đang chớm nở trước mắt mình có màu hồng.



"Phải" Dạ Viên cũng nhìn theo ý nhìn của nàng







"Thiếp không hề biết, bởi Phù Nam của thiếp chỉ có một loại cây báo hiệu cho mùa xuân, gọi là Mai, khi xuân đến, Mai nở vàng rực cả Phù Nam, rất đẹp"



"Hoa mai? Là thật sao?" Chàng mỉm cười, chàng cũng muốn tận mắt trông thấy loại hoa mà nàng nói, nhưng liệu khí hậu lạnh giá của An Nam so với Phù Nam thì loại cây đó có sống tốt?







Chợt nét mực trên bút của Dạ Viên nhòe đi khiến đôi mắt đang vẽ nửa chừng của Bạch Yên trông như giọt lệ trên mắt nàng.



"Nàng đang khóc sao?" Dạ Viên nói với bức tranh.







Nàng không trả lời, nụ cười của nàng chứa chan một chút tư niệm khó mà giải thích.



Dù có vẽ đến như thế nào thì Dạ Viên cũng chỉ thấy nàng đang buồn.



Bên ngoài, tuyết đã bắt đầu rơi, gió lạnh đã lùa vào từng khe nhỏ của ngôi nhà, chàng bất giác run người, vội tìm chăn khoác đỡ rồi tiếp tục vẽ đến khi mình thiếp đi lúc nào cũng không hay.







*



Nhẹ vẽ một bộ bạch y trắng thuần giữa lầu các



Nhưng vì sao trăng trên giấy vẫn chưa tan thành sương?



Quyến luyến hương hoa đơn độc lưu lại thế gian này



Nhân gian giờ đây, rơi đầy ngân trang


Tịch dạ đẳng tương tư - Chương #3