Ký: Lâm Tây Nhật Ký Kỳ Tam


Người đăng: phoenix172

Đã ba ngày rồi Vương Hậu Phù Nam tự nhốt mình trong phòng không ăn uống mặc cho cung nữ, các công chúa, thậm chí Thái Tử đến khuyên ngăn nhưng tất cả đều mang cùng một sắc mặt khi rời khỏi.



Trước cung Vương hậu có rất nhiều cung nữ đang quỳ, họ cũng cùng bà tuyệt thực, hi vọng bà sẽ đổi ý mà nghĩ lại.

Bạch Yên mỗi ngày sáng tối đều đến năn nĩ nhưng bà một mực không lay động, dù cho nàng là công chúa được bà rất mực yêu thương hơn các công chúa khác.



Từ khi hay tin Quốc vương chết, đối với bà, cả thế giới này đã khép lại, chỉ còn mỗi bóng tối.

Bạch Yên đi qua những cung nữ đang quỳ dưới đất, họ cũng đã quỳ ba ngày rồi, còn kéo dài tình trạng này, có chăng phải mang họ tùy táng với mẫu hậu của nàng mất.



Bạch Yên đứng trước cửa, tay vừa đặt lên thành cửa, nàng nhắm mắt hít sâu, sau đó cố lấy dũng khí để bước vào, nhưng vừa đẩy cửa phát ra động tĩnh thì lập tức có tiếng từ phía trong:

"Không được vào" là giọng của Vương hậu.



"Mẫu hậu, xin mẹ đừng như vậy nữa mà, người thì cũng đã không còn, dù sao cũng nên nghĩ đến các huynh tỷ của con chứ? Mẹ nghĩ họ có thể ăn ngon ngủ yên khi thấy mẹ như vậy sao?"

"Ra ngoài" Vương hậu trầm giọng kiên quyết.



Đã đến nước này, nàng đành liều mạng xông vào, nàng không thể trở thành kẻ vô dụng đứng trông mẫu hậu mình tuyệt thực quyên sinh mà không thể làm được gì.

Bước vào, trước mắt nàng, Vương Hậu như cái xác không hồn ngồi tựa đầu bên thành giường, hồ như những lời nói ban nảy chẳng hề trùng khớp với người bây giờ nữa.



Bước về trước, nàng cúi dập đầu xuống khiến Vương hậu thất kinh nhìn, rồi nàng ngước lên nói với bà bằng giọng uất nghẹn:

"Mẫu hậu! Mẹ không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho những người khác chứ? Các cung nữ bên ngoài đã cùng mẹ tuyệt thực, sức sống dần lụi tàn. Còn con nữa, mẹ không nghĩ cho con vì lo cho mẹ sao?"



Nhưng dù nàng có lặp đi lặp lại những câu nói đó, Vương hậu vẫn lạnh lùng vô cảm, hết cách rồi, nàng chỉ biết rút Nguyệt Quang kiếm ra, Vương hậu vừa nghe tiếng rút kiếm, chưa kịp định thần thì đã chứng kiến Bạch Yên dùng kiếm tự rạch lòng bàn tay của mình.

"Bạch Yên" Bà thốt lên kinh hãi.

Đổi lại, Bạch Yên cố chịu đau không dám than thốt:



"Rốt cuộc mẫu hậu cũng chịu màn đến con rồi. Bởi vì Người sợ con tổn thương nên mới lo lắng có phải không? ."

Vương hậu lo lắng ngắt ngang:

"Không được, mau gọi thái y" bà muốn nói với ra nhưng hơi không bật nỗi, mắt vẫn kinh hãi nhìn máu rĩ ra từ tay nàng.

Bạch Yên mặc kệ, nàng tiếp lời:



" Giờ thì mẹ cũng hiểu cảm giác của con bây giờ rồi, tận mắt trông thấy người mình yêu quý nhất đối diện trước cái chết sẽ có cảm giác này, dù con có ra sao thì mặc, con chỉ muốn mẹ sống tốt, muốn mẹ hãy vì Phù Nam mà sống"

"Con đừng nói nữa, mẫu hậu xin con" Vương hậu hoảng sợ lao xuống đất nhích từng chút đến nơi Bạch Yên.

Vừa lúc đó có hai cung nữ chạy vào:

"Công chúa"



"Mẫu hậu hiểu rồi, đừng như vậy nữa, con sẽ chết mất..." Vương hậu mắt đã đỏ âu tay ôm chặt tay nàng, mong máu thôi ngừng chảy.

Rốt cục hi sinh một chút máu và hằn một vết thương trên lòng bàn tay để cứu mạng người cũng rất đáng, trong khi đó lại là mẫu hậu của nàng.



Thoáng chốc trời đã gần đông, Bạch Yên ngồi tựa vào góc mai hồi tưởng về quá khứ, mỗi thứ đến với nàng như một xáo trộn buộc nàng phải chọn.

Nhắm mắt lại, gió mang hương thơm quen thuộc khơi gợi nên ký ức dần lụi tàn trong tim nàng, nàng nhớ đến nụ cười của Dạ Viên, nhưng tan vào khuôn mặt chàng là đôi môi đang mỉm cười của Lãm Thiên.



Bất chợt Bạch Yên giật mình tĩnh giấc, hình như nàng vừa nghe ai đó gọi mình, thì ra là một cung nữ, trời cũng dần muộn, nàng ta chỉ khuyên nàng trở về phòng nghỉ ngơi.

Hôm đó nàng không sao chợp mắt được, những gì nàng vừa trãi qua tưởng chừng như cơn ác mộng không thể chấm dứt, còn lời hứa với Dạ Viên, nàng không thể quên được. Nghĩ đến, nàng như không cầm được nỗi lòng đau như cắt, nàng nhớ Dạ Viên, nhưng có lúc hận chàng đến tận cùng trái tim.



Ngay đêm đó nàng tìm đến tẩm cung của Vương hậu, quyết định tảo thượng sẽ lên đường đến Lâm Châu, An Nam tìm chàng.

Lần cuối cùng, nàng chỉ nhớ rằng Vương hậu đã phẫn nộ khi biết nàng đi tìm Dạ Viên, kẻ thù giết Quốc vương-cha nàng:

"Chẳng lẽ con đã quên nỗi hận này rồi sao? Còn muốn thân cô đến đó tìm y? Nếu con còn nhất quyết không hồi ý, ta đoạn tuyệt với con, trừ phi con mang đầu của y đến gặp ta"



Đến đoạn đó, nước mắt đã bao phủ tầm nhìn của nàng, tim nàng đau như kim châm, nhưng vì lời hứa này, nàng không thể để Dạ Viên suốt đời đợi nàng như vậy, nàng biết rõ Dạ Viên sẽ không bao giờ từ bỏ.

Hận mình không từ bỏ được hận và tình, hận mình tại sao là thê tử của chàng? Hận mình tại sao là lục công chúa?



Sáng sớm hôm đó, khi ánh dương còn chưa ló khỏi đường chân trời, Bạch Yên rời khỏi cổng thành, dáng người khuất dần sau bức màn sương trắng xóa.


Tịch dạ đẳng tương tư - Chương #11