Hoài Nghi


Người đăng: phoenix172

Bạch Yên mơ một giấc mộng mà trước mắt nàng là một không gian tối mịt, dần xuất hiện một vần xoáy vô tận.



Trông vào tâm điểm của xoáy, nàng thấy phụ vương của mình, ông đang nói gì đó với nàng, rồi trao cho nàng một thanh kiếm tên là Nguyệt Quang, cảnh vật xung quanh là cung điện của nàng khi ở Phù Nam, mọi thứ rõ ràng đến từng chi tiết, nàng có thể cảm nhận tim mình chợt thổn thức cảm giác nhớ nhà.



Bạch Yên mơ hồ không ý thức được, phụ vương nàng đã trao thanh kiếm này cho nàng khi nào?



Nàng lại mơ hồ nghe thấy giọng nói văng vẳng của ông:



"Thời cơ đã đến, con là hi vọng của Phù Nam ta, nếu như việc lớn thất bại, thì tự con phải có trách nhiệm với Phù Nam"



Đến đoạn, nàng sực tỉnh giấc, cơ hồ đã hiểu sơ nội dung của giấc mơ.



Sự quen thuộc ấy cứ lang mang trong tâm trí của Bạch Yên, có vẻ như phụ vương nàng đã từng nói với nàng những câu nói ấy, nhưng nếu là thật thì Nguyệt Quang Kiếm đang ở đâu?



Tại sao nàng đột nhiên mất đi ký ức này?



Từ cuộc đối thoại của Dạ Viên và Nhật Viên hôm trước, không khí tĩnh lặng dần bao trùm Quang Minh cung rộng lớn, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng có thể nghe được.



Nhật Viên chợt lên tiếng:



"Đệ có cách để thử lòng Vương Phi"



Dạ Viên lúc ấy có chút bối rối, không biết có nên nghe tiếp hay không, nhưng không thể u mê cái gọi là tình mà quên mất nước nhà, dù rằng chàng thật sự để tâm đến Bạch Yên, nhưng nếu như mọi sự là thật, thì chàng không thể để yên được.



Đoạn sau, chàng gật đầu đồng tình với Nhật Viên.



Y Vội ghé sát vào tai chàng xì xầm, hồi đầu chàng có chút không hài lòng, mày của chàng đã cau lại trông thấy, sau thì lại giản ra đồng ý ý kiến của y.



Vốn dĩ Nhật Viên cũng như Dạ Viên đều không muốn tổn hại đến Bạch Yên, nhưng không tổn hại không có nghĩa phó mặc mọi chuyện theo con đường của nó, họ phải tìm rõ thực hư chuyện này.



Ngộ nhỡ nàng chính là như họ nghĩ thì nên làm sao? Bắt giam nàng vào ngục rồi tra khảo, dùng nhục hình?



Không thể được, Dạ Viên không thể đối xử với một nữ nhi yếu đuối như vậy.



Nhưng khi Nhật Viên rời khỏi, Dạ Viên càng nghĩ càng không đúng, chàng đi đi lại lại trong tẩm cung, thần sắc đầy âu lo:



"Không được, ngộ nhỡ khiến nàng trọng thương thì làm thế nào?"



Chàng thiết nghĩ, chẳng lẽ Nhật Viên từ lâu đã không thích Bạch Yên cho nên bày kế này cho hả hê sao? Có vẻ không đúng, chàng nghĩ không đúng rồi. Chỉ là vì chàng nhận thấy tại sao với một nữ nhi bé nhỏ như Bạch Yên mà y sẵn sàng dùng một kế sách mạnh bạo như vậy?



Nhưng chàng tin Nhật Viên không phải là một kẻ vô tình như vậy, tất là có sắp xếp của y.



Trở về hiện tại...



Tại Vô Lệ cung, Bạch Yên đang chăm chú xem lại cung quy, những cuốn sách hỗn độn đặt bừa trên bàn, bên cạnh là đèn dầu đang tỏa ánh sáng hiền dịu.



Bất chợt bên ngoài cửa có động tĩnh, nàng khi ấy chỉ nghĩ là do gió thổi nên không động tâm mấy, mắt vẫn dán chặt vào cung quy, đến khi cánh cửa từ từ mở bung, gót hài của một nam nhân chạm qua thềm cửa bước đến bên cạnh nàng.



Bạch Yên vẫn không mảy may quan tâm, quyển cung quy đã che mất tầm nhìn của nàng.



Bất chợt Bạch Yên cảm giác có thứ gì đó nặng nặng kéo ghì đầu sách xuống, nàng mới ngạc nhiên ngước lên, nhận ra chính là Dạ Viên.



Khoảnh khắc thoáng qua nàng đã nghĩ, đã bao lâu không gặp chàng?



Khi nhìn thấy gương mặt thanh tú đẹp tựa như nhành trúc xanh vào lúc sáng sớm của chàng, lại khiến nàng cứ thầm nghĩ đây là lần đầu gặp chàng, còn nghĩ có khi nào là Nhật Viên? Không đúng, nét mày của Nhật Viên không điềm đạm, ưu tĩnh như của Dạ Viên được.



"Đã trễ rồi, sao chàng lại đến đây?" Bạch Yên đặt cung quy xuống, mày cau lại.



"Đến xem xem nàng còn lười hay là đang chăm chỉ đây?" Dạ Viên đùa



Nàng chỉ cười nhưng không nói gì, rồi đứng dậy làm vài động tác thư giản gân cốt:



"Chàng đến thì tốt rồi, thiếp còn đang buồn vì không có người trò chuyện đây"



Dạ Viên bật cười, chàng khẽ lắc đầu.



Bất chợt Bạch Yên ngưng mọi động tác như trong tâm trí đang bị chấn động mãnh liệt bởi một ý nghĩ nào đó, rồi nàng to tròn mắt nhìn Dạ Viên như hễ chàng đã làm một điều gì đó rất là tày trời.



"Không được!" Nàng lẩm bẩm, tự thấy không đúng! Rõ ràng là nàng và chàng chưa chính thức thành thân, cớ sao đêm hôm thế này chàng dám "cả gan" đến Vô Lệ cung cơ chứ?



Rồi lại hàng loạt suy nghĩ linh tinh của nàng khiến Dạ Viên không hiểu nổi, chàng hiếu kỳ ghé sát ánh mắt nhìn nàng, trông theo từng chuyển biến trên nét mặt của nàng, trong lòng thật sự vô cùng muốn cười nhưng lại cố tỏ ra điềm tĩnh.



Đến khi sực lấy lại ý thức, Bạch Yên giật mình lùi ra sau, tỏ ra không vui:



"Chàng thật là, làm thiếp giật mình! Định dọa thiếp sao?"



Dạ Viên bĩu môi:



"Rõ ràng là nàng đang suy nghĩ mờ ám, còn nói ta dọa nàng à?"



Nhưng rồi Bạch Yên lại quên mất mình vừa nghĩ về điều gì, nàng lại lặp tức lo lắng:



"Mình vừa nghĩ về chuyện gì thế nhĩ? Sao lại quên mất rồi?" Bạch Yên lại tiếp tục lẩm bẩm"Mặc kệ, bỏ qua đi" Bị Dạ viên vô ý dọa cho một phen đã khiến những suy nghĩ trong đầu nàng bay mất qua khe cửa.



Đoạn sau, nàng ngước lên nhìn Dạ Viên với nét mặt tươi vui thường ngày:



"Nếu đã thấy thiếp ngoan như thế rồi thì chàng chẳng còn gì để lo lắng nữa! Vậy chàng về lại tẩm cung của chàng đi"



Dạ Viên lặp tức lại tỏ ra ngạc nhiên vì hôm nay bỗng dưng bị Bạch Yên "đuổi" một cách vô lý



"Ta định đến rũ nàng ra ngoài thành dạo, như thế cũng là chuyện quá đáng lắm sao?"



"Thật... sao?" Bạch Yên chợt ánh lên nét mừng rỡ.



Dù là vô ý, nhưng nụ cười của nàng lại khiến Dạ Viên cảm thấy rất vui.



"Thật" Dạ Viên hơi cong miệng tỏ ý cười.



Đến Tống Bình đã lâu, dù cho ngày trước đã đi một mạch từ Phù Nam đến Tống Bình nhưng vì đường xa gió bụi cộng thêm cơ thể mệt mỏi khiến nàng không có tâm trí nhòm qua khe cửa để có dịp ngắm nhìn thành Tống Bình hoa lệ.



"Vậy thì đi đi"



Chưa kịp để Dạ Viên nói gì thêm, Bạch Yên đã nắm lấy tay chàng kéo đi khiến chàng không kịp trở tay, chàng chỉ biết trố mắt để nàng kéo tay mình đi, hồi đầu chỉ bất ngờ, sau chàng lại mặc cho nàng giữ lấy tay mình, thì ra quen biết một tiểu cô nương như Bạch Yên cũng thật thú vị. Không đúng, mà có một thê tử như nàng mới đúng.



*



Ngón tay gõ nhẹ lên mặt nước tĩnh lặng, ánh lên chuỗi vòng tròn tuần hoàn vô tận phản chiếu ký ức của chúng ta.



Mai hoa rơi đầy vai nàng, mùi hương của hoa thoảng nhẹ như xuyên qua mặt nước đến bên cạnh.



Chốc chốc nụ cười tinh khôi đã hòa vào không tan theo nốt gợn sóng cuối cùng.


Tịch dạ đẳng tương tư - Chương #10