Mưu Giả


Người đăng: Raikou

Trên con đường dẫn tới trung tâm Nam Lâm, Vũ Tống vừa đi vừa nhìn tấm bản đồ
mà trên mật thư sư phụ của hắn đưa cho.

Nhưng nhìn qua nhìn lại hắn vẫn không phát hiện gì cả, cho nên càng ngày hắn
càng nghi ngờ tính chân thật của lời đồn này.

Bỗng trong phía Nam một mùi khen khét bốc lên làm cho Vũ Tống giật mình.

“Ở nơi như thế này còn có người khác sao .”
Vũ Tống tự nhủ quả thật vào giờ này đêm đã khuya, với thêm cả địa điểm chi
tiết chỉ có mình hắn biết cho nên hắn thật sự không nghĩ ra còn người nào khác
ngoài hắn lui tới nơi đây vào giờ này trùng hợp đến thế.

Vì tính hiếu kỳ cộng thêm không có manh mối cho nên hắn không suy nghĩ thêm
làm gì nữa mà hắn liền khinh công thật nhanh về hướng phát ra mùi khét mà di
chuyển.

Một lúc sau Vũ Tống đã có mặt gần đó, đứng trên góc cây mà quan sát tình hình
.

Lúc này xung quanh hai trăm dặm không một ai có thể lọt qua được mắt Vũ Tống ,
khung cảnh trước mắt hiện giờ của Vũ Tống chính là một bãi chiến trường thu
nhỏ cùng với một đống cá nướng cháy khét.

Vũ khí, vài mảnh áo vụn và những vết máu lênh láng là những thứ còn sót lại
khiến Vũ Tống nảy sinh nghi ngờ.

Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ hắn cũng muốn dưới coi xem sao biết đâu tìm được
manh mối nào đó quan trọng về thứ sư phụ muốn hắn điều tra.

“Xoạt.”
Thoáng một cái Vũ Tống đã có mặt ngay đó, bước đầu tiên Vũ Tống bình tĩnh
quan sát sau đó là đi tìm kiếm một chút manh mối.

Loay hoay khoảng hơn mười lăm phút nhưng kết cục vẫn khiến Vũ Tống thấy bất
lực, vẫn là một con số không tròn trĩnh.

Bỗng nhiên Tiểu Bạch Hầu trên vai mắt đảo xung quanh liên tục rồi sau đó vài
tư thế kỳ quặc được bày ra, nhưng Vũ Tống cũng không thấy có gì lạ theo hắn
chắc là do bản tính hoang dã của loài thú nổi lên thôi.

Nhưng ngay sau đó thì bỗng Tiểu Bạch Hầu liền nhảy thoắt ra khỏi vai của Vũ
Tống rồi chui phốc vào cành cây cao làm hắn phản ứng không kịp.

Đến khi định đuổi theo thì bỗng dưới đất hơn năm luồng sát khí bốc lên, sau
đó từ dưới đất năm thân ảnh mặc áo dạ hành phi người lên nhào về phía Vũ Tống
.

“Cheng, cheng, cheng .”

Năm luồng kiếm khí như mãnh hổ gầm lao thẳng về phía hắn nhưng bọn hắn nào đâu
thể ngờ được rằng Vũ Tống tuy bề ngoài trẻ nhưng một thân nội công tu vi đã
đạt đến nhất lưu.

Một thân cường khí bao quanh người lập tức phản chấn lại năm đòn kiếm khí ,
không chần chừ để cho bọn hắn có cơ hội hồi sức một chiêu “Cuồng Long Phá
Thiên .” được dùng ra uy lực cực kỳ khủng bố khiến cho cả một khu vực nứt toát
ra.

Nhưng bất chợt từ phía sau một luồng khí độc từ bên trên thân cây tràn xuống
không biết từ lúc nào đã xâm nhập vào ngũ tạng của hắn.

“Chết trúng kế rồi .’”
Vũ Tống tức giận nói ra thì ra năm tên hành thích hắn chỉ là mồi nhử để hắn
không chú ý để chờ thơi cơ này để ra tay.

Hai tay Vũ Tống lập tức kết ấn Thiên Mã Thần Công được vận lên mức cao nhất để
trị thương ,mồ hôi trên mặt Vũ Tống càng lúc càng nhiều mặt mày hắn cũng dần
trở nên tái xanh.

“Hừm đệ tử của Thiên Mã lão già quả không hổ danh người nào cũng nhân trung
chi long .”

“Đại ca cứ tâng bốc lão, không phải đệ tử của lão cũng rơi vào trong tay
chúng ta sao .”

“Đồ ngu nếu đệ tử của lão Thiên Mã mà chỉ có nhiêu đây thì chúng ta đâu cần
nấp như thế còn lại phải tốn hết năm ngàn lượng vàng mua Cửu m Độc Tán của lão
già Vạn Độc đó .”

“Còn cái lão già kia nữa dám thừa lúc cần mà chém ta một cú thật đau, năm
ngàn lượng vàng ba năm cống phẩm coi như đi tan .”

“Đợi đấy Vạn Độc Dược Vương khi mà ta lấy được Thiên Mã Thần Công thì lão tới
số với ta .”
Một hồi đối thoại trên góc cây của hai trung niên nhân lọt vào tai của Vũ Tống
khiến hắn chợt tỉnh ra, tuy hắn đang điều tức nhưng lục giác của hắn vẫn ở
cao thủ nhất lưu cho nên tất cả những gì hai tên kia nói đều rõ ràng từng chữ
vào tai hắn.

“Thì ra là nhắm vào Thiên Mã Thần Công, được lắm ta cho các ngươi thấy bọn
ngươi sai lầm ra sao .”
Vũ Tống khó coi nói ra hắn thật sự ngàn lần không ngờ rằng mới chỉ vừa mới gia
nhập giang hồ mà đã gặp chuyện như thế này.

Tên trung niên nhân gọi Đại Ca quan sát Vũ Tống nãy giờ mới quay đầu sang ra
ám hiệu cho tên tiểu đệ của hắn.

Ám chỉ Vũ Tống đã chịu không nổi nữa rồi.

Sau khi tên gọi Đại Ca ra hiệu xong thì hai người mới gật đầu cười tà một cái
sau đó biến mất, lúc sau chỉ thấy vài ánh kiếm vút lên sau lưng làm cho Vũ
Tống cảm giác lạnh sống lưng nhưng trái lại hắn không một chút sợ hãi mà trên
môi còn nở ra một nụ cười nhẹ.

“Cho các ngươi chứng kiến đệ tử Thiên Mã Tướng Quân bản lĩnh ra sao .”

“Thiên Mã Đàn Công .”
Một tiếng hét lớn xung quanh người Vũ Tống bao bọc một vầng ánh cương vàng óng
sau đó là một hồi oanh tạc cực kỳ lớn nổ ra.

“Oành oành .”

Hai cây kiếm của hai tên kia chưa kịp chạm vào người Vũ Tống thì đã bị dội
ngược ra ngoài chục trượng cho đến khi đụng tới gốc cây mới xuất huyết mà dừng
lại.

“Ngươi ...ngươi giả vờ .”

“Đại ca chúng ta sẽ trả...thù.”
Tên trung niên nam tử mắt híp gọi lão đại chỉ tay vô người Vũ Tống nói ra sau
đó liền hôn mê bất tỉnh.

Thật sự thì chất độc đó đối với hắn tác dụng không lớn, hắn chỉ làm một chút
động tác ảo để dụ hai tên kia ra mặt cho đỡ mất công phải đi lùng bắt.

“Đúng là lũ ngu ngốc.”
Vũ Tống chỉ cười trừ vì hắn đủ tự tin cho dù ai có tới cũng không làm khó hắn
được, đó là sự tự tin phát ra từ thực lực tuyệt đối.

Mà lúc này hắn như chợt nhận ra gì đó cho nên mới hốt hoảng quay đi quay lại
nhìn xung quanh tìm kiếm.
“Tiểu bạch hầu à, tiểu bạch hầu mi ở đâu rồi .”
“Tiểu bạch gia gia đừng trốn nữa người xấu đi rồi mày ra đây đi.
Vũ Tống vừa nhìn xung quanh vừa gọi to.

….
Thiên Mã Cung tổng đàn, Thiên Mã Tướng Quân đang ngồi nhâm nhi tách trà với
đứng kế bên chính là một gương mặt quen thuộc ở Hắc Phong Bang đội trưởng đội
biệt kích số 4 Duy Huấn.
“Tướng quân không lo cho tứ công tử, thật ra Quyền Thánh gì đó chỉ là tin đồn
thất thiệt tướng quân đâu cần thiết phải đưa tứ công tử tới đó .”
Duy Huấn đứng đó một lúc lâu sau đó mới lấy hết can đảm nói ra.

Thiên Mã Tướng Quân nghe vậy thì mới sững sờ vì đây là lần đầu tiên Duy Huấn
trước mắt ông dám nói ra suy nghĩ của mình nhưng ông không giận mà còn thấy
làm mừng bởi vì như vậy thì càng chứng tỏ Duy Huấn còn lo lắng cho Vũ Tống và
còn bảo vệ hắn.
“Tống nhi cái gì cũng tốt chỉ duy nhất là ra tay chưa đủ ác, mà như vậy thì
sẽ rất bất lợi cho nó sau này .”

“Cho nên chuyến đi chủ yếu là để cho thấy được hết toàn diện giang hồ hiểm ác
ra sao, trong Trung Nguyên thì có thể chúng còn kiêng kị ta cho nên không dám
làm gì hắn nhưng một khi đã ra ngoài ngoại địa thì nguy hiểm luôn rình rập hắn
.”

“Đây cũng là khảo nghiệm mà ta dành cho hắn, cường giả phải dùng máu mà xây
thành vương tọa, như ta đây muốn đứng được trên vị trí này thì bao nhiêu
người phải ngã xuống đó là quy luật không thể tránh khỏi .”

“Cho nên Tống nhi con đừng phụ sự kỳ vọng của ta .”
Thiên Mã Tướng Quân nhẹ nhàng giải thích cho Duy Huấn hiểu nhưng trong lời nói
của ông vẫn có chút hào hùng và nhiệt huyết sau đó lại chuyển thành trong mong
và chờ đợi rồi lại trở về trạng thái lúc đầu.

Một con người sâu xa khiến Duy Huấn chỉ biết đứng kế bên im lặng và một lòng
thán phục.


Thủy Tổ Hệ Thống - Chương #6