Người đăng: Raikou
Ngoại Địa, Nam Lâm nơi đây là một mảnh rừng lớn, rất rộng kéo thêm những dải
núi và những tán cây rậm rạp xung quanh khiến nơi đây như một tòa thanh kiên
cố.
Tuy gọi là Nam Lâm nhưng nơi đây vẫn có những thành thị lớn nhỏ, những ngôi
nhà, những tửu quán, những y quán, cửa hàng quần áo.
Nói chung nơi đây không khác gì với Trung Nguyên chỉ khác là khi di chuyển
trong nơi đây bạn có thể dễ dàng bắt được nhũng con mãnh thú được huấn luyện
như hổ, beo, báo, chim ưng những con thú dữ mà kiếp trước cho tiền Vũ Tống
cũng không dám chính diện tới gần nó.
Nhưng bây giờ thì đã khác khi bản thân hắn đã đủ sức mạnh rồi thì những loài
thú này đối với hắn cũng chỉ làm những món đồ chơi tùy ý khống chế.
Hôm nay Nam Lâm không biết vì sao lại nhộn nhịp hơn hẳn, theo để ý của Vũ
Tống hắn thấy còn không có ít nhân sĩ Chính Phái và Tà Phái trộn lẫn vào bên
trong.
“Nhiều người thế này chẳng lẽ là vì tin tức kia .”
“Lạ thật tin đồn này sao lại lan ra tới tận mọi ngõ nghách thế này .”
Vũ Tống cũng lười quản những thứ này nhưng điều này thật khiến hắn sinh nghi ,
vì tin tức này quá lộ liễu hắn không tin được một bảo khố như thế này một
người biết được chắc chắn sẽ độc chiếm làm của riêng chứ tại sao lại tất cả
mọi người đều biết được thế này.
Đang trong lúc suy nghĩ thì bỗng nhiên những tiếng huyên náo không xa khiến
hắn chú ý.
Vì cũng đang trong giai đoạn thu thập tin tức cho nên Vũ Tống không ngại nhiều
chuyện đến đó xem sao.
Tới nơi phát ra tiếng huyên náo bàn tàn thì thấy ba bốn tên hung hãng đang vây
công một tiểu cô nương cùng với con tiểu hầu trên vai cô ,tiểu cô nương đứng
đó khép nép nhưng không dám làm gì, đôi mắt to tròn giờ đây đã thấm đầy lệ
châu chỉ cần một chút xúc tác nữa thôi là sẽ tuôn ra như mưa.
Nhìn cảnh bắt nạt này thật khiến người khác không kìm lòng được.
Nhưng xung quanh không một ai dám đứng ra ngăn cản vì đám người này cũng thuộc
dạng có tiếng tăm trong võ lâm cho nên không ai ngu muội mà vì một cô bé đi
đắc tội nguyên cả một bang phái.
“Hừm toàn là một lũ rác rưởi đi ăn hiếp một đứa con nít .”
Vũ Tống lạnh lùng vừa nói ra vừa đã đến trước mặt chắn ngang cho tiểu cô nương
mặc dù hắn không thích quản chuyện người khác nhưng mỗi người đều có một giới
hạn và với hắn chính là đàn bà và trẻ nhỏ.
“Ngươi là ai, dám cả gan lên tiếng có biết bọn ta là ai không ? .”
Một tên trong ba tên đứng ra liếc nhìn Vũ Tống lạnh lùng nói ra với giọng nói
sặc mùi uy hiếp.
“Hừ ta không cần biết .”
“Cửu Dương Mãn Kiếm .”
Vũ Tống không thích nói nhiều hắn dùng hành động chứng minh thay cho lời nói ,
năm ngón tay bỗng chốc hóa thành năm đạo kiếm khí bẳn thẳng vào ba tên.
“Xoẹt, phốc .”
Chỉ trong tích tắc trên người ba tên này đã có năm cái lỗ máu hên cho bọn hắn
là Vũ Tống không rat ay đoạt mạng chứ nếu không thì bọn hắn đã chết lâu rồi.
“Đại hiệp tha mạng a .”
“Đúng vậy đại hiệp lần sau ta không dám thế nữa .”
Bọn ba người chứng kiến sự kinh hoàng của Vũ Tống mặc cho thân thể không ngừng
ra máu nhưng vẫn cố gắng quỳ xuống van xin lạy lục để cầu xin mong được hắn
tha cho.
Con người là vậy lúc còn sống thì chưa biết quý trọng mạng sống, đến khi sinh
tử treo chuông rồi mới ngộ ra.
“Cút .”
Vũ Tống không đoái hoài gì tới ba người đó nữa chỉ vỏn vẹn để lại một câu đủ
để khiến ba tên kia quỳ gối mà lui.
“Tiểu muội muội có sao không, nhà em ở đâu để ta đưa em về .”
Vũ Tống sau khi giải quyết mọi việc xong thì mới ngồi xuống hỏi thăm cô bé ,
cô bé tuy nhỏ nhưng rất hiểu chuyện nói chuyện rất là phải phép khiến cho Vũ
Tống rất thích.
Sau một hồi hàn thuyên Vũ Tống mới hiểu rõ nguyên do mà ba người đó làm khó dễ
cô bé, đó chỉ là vì một hồi thích thú của tiểu chủ nhân nhà bọn hắn với tiểu
bạch hầu trên vai cô bé.
Qua một lúc sau Vũ Tống đã đưa cô bé về nhà an toàn, thì ra nhà cô bé nằm
trong một hộ dân làng ở Nam Lâm cha và mẹ cô bé đều là nông phu thôn dã mù tịt
về võ công, cho nên chỉ có thể còng lưng xuống đón nắng đón mưa để kiếm ra
tiền, nhưng đã là nông phu bán mạng cho ruộng thì chắc chắn sẽ có lúc thất
mùa mà lỗ nặng, nói trắng ra là tiền bạc không ổn định cho nên mới phải cô bé
mới có mười tuổi này đã có ý nghĩ đi tới thành lớn kiếm tiền để giúp cha mẹ.
“Tiểu muội muội đây có một ít tiền ta cũng không dùng nhiều nay đưa cho muội ,
với số tiền này muội có thể yên ổn sinh hoạt với cha mẹ muội không cần phải
lao động nặng nhọc nữa.
Khi đến cửa nhà Vũ Tống mới móc một hết tiền của mình ra đưa cho cô bé, với
hắn tiền tài chỉ là vật ngoài thân không dùng tới chi bằng cứu giúp một hộ gia
đình khỏi phải cảnh nghèo còn có ích hơn.
“Vậy không được đâu ca, ca đã giúp muội thoát khỏi kẻ xấu nay lại đưa tiền
cho muội, mà muội thì chẳng có gì có thể báo đáp cho huynh cả, mà mẹ muội
nói có ơn không trả tất họa vô đầu .”
Tiểu cô nương kiên quyết từ chối nói ra, tuy những lời này không phải xa lạ
gì nhưng khi từ một đứa trẻ nói ra thì Vũ Tống càng phải nể phục hơn người dạy
dỗ cô bé này.
“Muội cứ nhận đi, với ta tiền ta cũng không dùng nhiều với lại tiền này chỉ
là một ít thôi ở chỗ khác ta còn nữa, nên muội cứ nhận đi yên tâm không sao
đâu .”
Vũ Tống mỉm cười nói ra.
Thấy Vũ Tống nói như vậy cô bé mới đăm chiêu một lúc sau đó quay sang tiểu
bạch hầu trên vai với ánh mắt đầy tiếc hận.
“Hay vậy đi ca lấy tiểu bạch hầu này đi coi như muội trả ơn cho huynh, huynh
đừng chê tiểu bạch hầu tuy nó như vậy nhưng rất hiểu người nó có thể phụ huynh
một tay đấy .”
“Tiểu Bạch ta không muốn xa ngươi đâu nhưng vị ca ca này có ơn với ta và với
cả gia đình ta nữa, cho nên ngươi đi theo huynh ấy chăm sóc huynh ấy để báo
đáp thay ta được không .”
Tiểu cô nương vừa nước mắt nước mũi vừa vuốt lông tiểu bạch hầu sau đó bế tiểu
bạch hầu lên để đưa cho Vũ Tống.
Thấy thế thì hắn mới cười khổ nói ra :”Muội không cần phải làm thế đâu t….”
Nhưng tiểu cô nương bỗng nhiên cắt lời hắn :”Nếu ca ca không nhận Tiểu Bạch
thì tiền của ca ca đưa muội thì muội sẽ không lấy đâu.
Thấy tiểu cô nương kiến quyết thế Vũ Tống biết giờ chỉ còn cách nhận con bạch
hầu này thì mới có thể khiến cho cô bé yên tâm nhận tiền cho nên hắn bất đắc
dĩ tiếp lấy tiểu bạch hầu sau đó đưa túi tiền của mình cho cô bé.
Sau khi đưa đi tiểu bạch hầu cho hắn tiểu cô nương đã không cầm được nấc đi
vài tiếng khiến cho Vũ Tống chỉ biết đau đầu.
“Muội yên tâm ta biết nhà muội rồi cho nên năm sau ta sẽ đem tiểu bạch hầu lại
đây chơi với muội được không ?.”
“Huynh hứa nhé .”
“Được rồi ta hứa với muội .”
“Vậy Linh nhi năm sau đợi huynh ở đây, huynh nhất định phải tới đấy nhé .”
“Muội yên tâm Vũ Tống ta đã nói là làm .”
Lúc này trời cũng bắt đầu chuyển tối cho nên Vũ Tống không muốn nán lại lâu
cho nên hắn mới chia tay tiểu cô nương Linh Nhi rồi di chuyển tới vùng địa
giới mà trong hắc phong thư sư phụ hắn đã nói.