Người đăng: Raikou
Trong một tòa phủ đệ bên trong Thiên Mã Cung có một thiếu niên tuổi cỡ mười ba
khuôn mặt tuấn tú, đường nét rõ rang cộng với mái tóc đen xỏa dài khiến người
ta nhìn vào có cảm giác không bao giờ quên được.
Qua một hồi lâu thiếu niên trong cơn mê tỉnh dậy, một đôi mắt sáng ngời như
ngàn vì sao nhưng trong đó lại chất chứa sự khó hiểu và nghi hoặc.
“Nơi đây là đâu ,chẳng lẽ là phòng phim trường cổ trang nào .”
Thiếu niên đánh giá một hồi không khỏi tự hỏi, vì xung qanh nơi đây là cách
bài trí cực kỳ cổ xưa, giường gỗ, rèm treo ,họa tiết, tranh ảnh đều rất
giống những phim cổ trang mà hắn hay xem cho nên hắn cực kỳ hiếu kỳ.
Đúng vậy thiếu niên này không phải người ở nơi đây hay nói đúng hơn hắn không
phải là người của thế giới này.
Thiếu niên này có tên Vũ Tống là người của Địa Cầu trong một lần đi du lịch bị
tai nạn, sau đó tỉnh dậy thì đã ở đây rồi.
Trong lúc Vũ Tống không để ý thì trước cửa có một lão nhân mái tóc hoa râm xen
kẻ màu đen tuyền bước vào.
Lão nhân này khí thế hào hùng, mỗi bước đi như có thể thao túng tất cả, hai
lông mày lão nhân rậm và dày khiến cho người khác nhìn vào tuy không giận
nhưng vẫn uy.
Lão nhân mặc một trường bào đen trắng mang một chút phong cách mưu sĩ được
thắt bằng đai lưng màu đen thêu họa tiết.
“Sao rồi cậu bé, thương thế đã khỏi hẳn rồi đúng không ?.”
Lão nhân đến đối diện Vũ Tống nhẹ nhàng nói ra nhưng trong giọng nói nhẹ nhàng
ấy vẫn không mất đi sự uy nghiêm của người thủ lĩnh thậm chí nó còn có mị lực
cuốn hút của bậc vương giả.
Nhưng câu nói nhẹ nhàng này của lão nhân khi lọt vào tai của Vũ Tống thì như
một gáo nước lạnh tạt vào mặt.
Sau đó hắn liền nhìn xuống phía dưới thân thể, quả không ngoài dự đoán Vũ
Tống xém chút nữa ngất xỉu thân thể hắn đã trở nên nhỏ lại da dẻ cũng hồng hào
hơn không còn nếp nhăn nữa.
“Cái chuyện quái quỷ gì xảy ra thế này .”
Thấy phản ứng bất thường của hắn thì lão nhân cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ
nghĩ chắc do Vũ Tống chưa thích ứng được với hoàn cảnh hiện tại của bản thân.
Do ông tìm được hắn bên đường, cho nên bản thân ông cho rằng Vũ Tống là một
đứa trẻ bị bỏ rơi trong cuộc chiến tranh Chính Tà.
“Cậu bé thế nào rồi ,con thấy sao .”
Lão nhân ân cần hỏi thăm Vũ Tống.
Lúc này thì hắn mới bắt đầu quay lại thực tại và đang cố gắng chấp nhận điều
xảy ra trước mắt, rất nhanh Vũ Tống đã lấy lại được bình tĩnh vì khi xưa cậu
ở trong quân ngũ chiến trường biên giới, vì vậy sức chịu đựng thể xác và tinh
thần của cậu hơn người thường một khoảng cách nhất định.
“Ông là ai .”
Vũ Tống nghi hoặc hỏi vì thế nào bản thân hắn cũng phải biết tên ân nhân của
mình để có dịp báo đáp, đó là cách sống và quy tắc làm người của Vũ Tống có ân
phải trả.
“Ta gọi Thiên Mã Tướng Quân .”
Thiên Mã Tướng Quân bình thản nói ra.
Oành
Lại một cú sốc tinh thần nữa đến với Vũ Tống, vì dù gì khi chết hắn cũng là
một công dân địa cầu cho nên không thể nào hắn không biết Thiên Mã Tướng Quân
trong bộ truyện tranh nổi tiếng Hiệp Khách Giang Hồ được.
“Thiên Mã Tướng Quân Hắc..Ph..ong Hội thủ lĩnh Tà Phái ??.”
Vũ Tống lấp bấp sợ hãi nói ra.
“Thì ra cậu bé cũng từng nghe nói đến ta à .”
Thiên Mã Tướng Quân mặt mày tự nhiên nói ra vì cái tên Thiên Mã Tướng Quân vốn
không xa lạ gì lắm đối với mọi người cho nên cậu bé này biết cũng không lấy
làm lại.
Vũ Tống mất một hồi trấn định lại sau đó mới tiếp tục hỏi :
“Tại sao ông lại cứu ta .”
Vì hắn biết chuyện trên đời tất cả đều có lý do, và càng không thể nào thủ
lĩnh của Tà Phái giết người như ngóe lại quan tâm đến chuyện sống chết của một
đứa nhóc được.
Thấy Vũ Tống hỏi một câu mở đầu như vậy khiến Thiên Mã Tướng Quân ông không
khỏi bất ngờ, vì đa phần những đứa nhóc bị bỏ rơi trong chiến tranh và bị rơi
vào một hoàn cảnh lạ lẫm như thế này thì chắc chắn số nhiều sẽ bị hoảng sợ vể
mặt tâm lý.
Nhưng đứa trẻ trước mặt ông đây lại khác rất nhanh lấy lại tinh thần và đưa ra
vấn đề cực kỳ thiết thực nhất, cho thấy tâm tính của đứa trẻ này cực kỳ cứng
cói và như vậy càng khiến ông hài lòng hơn về hắn.
“Đúng vậy xưa nay ta làm việc rất nguyên tắc nếu ta cứu ngươi chắc chắn ngươi
có giá trị .”
Thiên Mã Tướng Quân nói xong sau đó lại them một cái nhìn toàn diện đánh giá
về phía Vũ Tống rồi câu nói của ông tiếp tục tiếp diễn.
“Thế nào cậu bé bằng lòng bái ta vi sư không .”
Trong chốc lát trong đầu của Vũ Tống xẹt qua vô số suy nghĩ và rồi cuối cùng
cậu đã có quyết định.
“Sư phụ ở trên xin nhận đồ đệ một lạy .”
Vũ Tống thân thể lảo đảo cúi xuống dập đầu trước mặt Thiên Mã Tướng Quân, vì
Vũ Tống vẫn chưa quen với cơ thể này cho nên di động vẫn còn khó khan một xíu
.
“Tốt, tốt từ nay con chính thức trở thánh tứ đệ tử của ta .”
“Con nghỉ ngơi cho tốt mai ta lại tới chính thức truyền cho con võ công .”
Thiên Mã tướng Quân thấy Vũ Tống đồng ý nhận mình làm sư khiến cho ông vui vẻ
them vài phần, rồi sau đó Thiên Mã Tướng Quân liền thấy sức khỏe không được
ổn định cho nên ông mới nhã ý hôm nay khiến Vũ tống nghỉ ngơi thật tốt rồi
ngày mai chính thức học tập.
Nghe thế Vũ Tống cũng không nói nhiều im lặng từ từ di chuyển lên giường nằm
xuống một cách chậm rãi để nghỉ ngơi.
Hắn không trách Thiên Mã Tướng Quân lạnh nhạt, vì hắn biết Thiên Mã Tướng
Quân đối xử vậy với hắn là rất tốt rồi, ít nhất hơn rất nhiều lần so với
người khác.