Người đăng: roty199
Thấy Nhạc Phàm bỏ đi, Tiễn chưởng quầy vội bước lên trước nói: "Phàm tiểu
huynh đệ, có thể thương thuyết mà, mặc dù da thú hiện nay không có giá, nhưng
thấy chúng ta giao tình lâu năm, ta tuyệt đối không xử tệ với ngươi đâu".
Nhạc Phàm trong lòng cười lạnh: "Giao tình?" Rồi hắn quay người nhìn Tiễn
chưởng quầy, nhạt giọng nói: "Ngươi trước đây lừa ta, ta đều biết cả, lúc đó
ta không thể làm gì khác được". Đột nhiên ngữ khí chuyển sang lạnh lùng:
"Nhưng hiện nay ta không muốn bán nữa, hừ..." Nói xong hắn kéo Tiểu Nhã đi ra
cửa.
Tiễn chưởng quầy sắc mặt trở nên khó coi, vừa xanh vừa đỏ, biết sự việc không
thể cứu vãn được nữa nên quay ra phòng ngoài quát lớn: "Giữ chúng lại".
Nhạc Phàm và Tiểu Nhã vừa ra đến cửa nội viện, đột nhiên có một đám người mặc
hắc y xông tới. Đám người này chính là do Tiễn chưởng quầy dùng tiền thuê làm
hộ viện của Kì Dị Trai.
Đám hắc y nhân rất cao lớn, tổng cộng có mười hai tên vây Nhạc Phàm vào giữa.
Chúng chạy quanh thu hẹp phạm vi bao vây lại, không cho Nhạc Phàm một cơ hội
đào thoát nào.
Thấy trận thế như vậy, Nhạc Phàm tâm lí bình tĩnh dị thường, vì chỉ có bình
tĩnh mới có thể định liệu tốt được. Che Tiểu Nhã ở phía sau, hắn quay về phía
Tiễn chưởng quầy lạnh lùng nói: "Như vầy là có ý gì?"
Tiễn chưởng quầy vừa tính nói thì phía hậu đường truyền lại một âm thanh chói
tai: "Không có gì, chỉ muốn ngươi để tấm da hắc hùng đó lại thôi". Giọng nói
vừa dứt, từ hậu đường xuất hiện một nam tử mình mặc bạch y, ăn vận diêm dúa,
thân người cao, mỏ nhọn mắt hí, mặt mày son phấn như đàn bà.
Thấy nam tử đó xuất hiện, Tiễn chưởng quầy cùng đám người kia hướng tới hắn
cung kính nói: "Nhị thiếu gia..." Rồi Tiễn chưởng quầy vội tiến đến trước mặt
hắn cười nịnh nọt: "Ha ha, Nhị thiếu gia, thuộc hạ nguyên là muốn...". Đang
nói liền bị mục quang băng lãnh của nam tử đó làm nín bặt nên Tiễn chưởng quầy
xấu hổ đứng qua một bên, tuyệt không còn cái ngạo khí lúc nói chuyện với Nhạc
Phàm.
Vị Nhị thiếu gia này là Nhị công tử của đại gia giàu có nhất Giang Nam Triệu
Thiên Kim, tên là Triệu Thiên Hoa. Triệu Thiên Kim là địa chủ lớn nhất khu vực
Giang Nam, là người gian hoạt lão luyện, làm việc bất chấp thủ đoạn, quen biết
với bọn quan lại xấu xa, nên hiện tại đã là bá chủ giàu nhất một phương.
Triệu gia Nhị công tử từ nhỏ đã được nuông chiều, hơn nữa mọi thứ hắn sử dụng
đều có giá trị liên thành, nên những thứ tầm thường hắn không thèm để mắt. Hôm
nay chỉ ghé qua Kì Dị Trai xem xét, không nghĩ là sẽ thấy Nhạc Phàm bán tấm da
hắc hùng.
Nếu chỉ là da hắc hùng bình thường thì Triệu Thiên Hoa đã không để ý, nhưng
đây là loại hắc hùng cực kì trân quý, hơn nữa trên da không có một vết hư hại
nào, làm cho giá trị của nó tăng lên nhiều lần.
Mặc dù Triệu Thiên Hoa rất thích tấm da đó, nhưng hắn khinh thường không thèm
tiếp xúc với người miền sơn dã, nên thông qua Tiễn chưởng quầy mà mua bán.
Nguyên là Triệu Thiên Hoa nghĩ chỉ cần mua, không để ý là bao nhiêu tiền,
nhưng không ngờ là Tiễn chưởng quầy quen thói ép giá đã làm Nhạc Phàm tức
giận, khiến cho hắn không muốn bán nữa.
Triệu Thiên Hoa trừng mắt nhìn Tiễn chưởng quầy, rồi không để ý đến hắn, quay
ra nói với Nhạc Phàm: "Ta muốn tấm da hắc hùng này, ngươi ra giá đi".
Triệu Thiên Hoa nói giọng rất chói tai, làm cho Nhạc Phàm thấy phản cảm vô
cùng, nên hắn nhăn mày nói: "Ta nói rồi, ta không muốn bán".
"Hừ. Ngươi không cần tỏ vẻ mặt như thế, ta thấy vật này quả thật khó kiếm, hôm
nay không quản ngươi muốn bán hay không, ta cũng muốn có nó". Triệu Thiên Hoa
bị một đứa nhỏ từ chối nên cực kì tức giận.
Nhạc Phàm thấy vậy, biết là hôm nay khó mà tốt được, nên nói nhỏ với Tiểu Nhã:
"Ôm chặt huynh nhé". Nói xong kéo hai tay Tiểu Nhã ôm chặt cổ hắn.
Không biểu hiện dấu hiệu nào, Nhạc Phàm đột nhiên tiến đến sát tên hắc y ở gần
cửa viện, động tác cực nhanh, làm cho hắn không kịp phản ứng, tung một cước đá
hắn bay ra sau nằm trên mặt đất khóc rống lên.
"Tiên hạ thủ vi cường". Kinh nghiệm nhiều năm săn bắn khiến cho Nhạc Phàm tuy
nhỏ tuổi nhưng hiểu rất rõ đạo lý này.
Thừa dịp tên hắc y hộ viện không chặn đường, hắn quyết định trước tiên giải
quyết phần trước cửa, lúc đó mới có hi vọng chạy thoát.
Nhưng đám hộ viện này được Tiễn chưởng quầy dùng tiền thuê về, dù không phải
là giang hồ nhất lưu, nhưng đối phó với người thường thì dư sức. Tên hắc y bên
cạnh vội phản ứng, liền giơ mộc côn, hướng tới Tiểu Nhã ở sau lưng Nhạc Phàm
mà đánh tới.
Vì không muốn Tiểu Nhã bị thương, Nhạc Phàm bất đắc dĩ không chạy đến cửa mà
chuyển thân sang một bên, đợi mộc côn tiến đến đã hết lực, tiến lên một bước,
dụng lực nắm mộc côn rồi giựt mạnh. Tên hắc y đó không nghĩ lực khí của Nhạc
Phàm lại mạnh đến thế, trong lúc sửng sốt, hạ âm yếu hại đã bị đá trúng, nằm
lăn lộn trên đất.
Vì Nhạc Phàm bị hắn làm chựng lại nên đám hắc y nhân có cơ hội xông tới, so
với vừa rồi càng thêm khó khăn, xem ra lần này hắn muốn đột vây có lẽ sẽ không
dễ dàng.
Thấy hai thủ hạ của mình bị thương, Tiễn chưởng quầy phẫn nộ dị thường nói:
"Xú tiểu tử, ngươi dám xuất thủ đả thương người, thật không có vương pháp mà".
Nhưng Nhạc Phàm hừ lạnh một tiếng khinh thường, không thèm chú ý mà cảnh giác
tình huống xung quanh. Tình huống như vầy, nếu không phản kháng thì để bọn
chúng đánh cho à?
Triệu Thiên Hoa thấy Nhạc Phàm không biết điều, nhăn mày tức giận quát: "Xú
tiểu tử, ngươi nếu để tấm da hắc hùng đó lại, rồi cúi đầu nhận lỗi thì ta để
ngươi đi. Còn nếu không biết điều, thì cứ chờ bị trừng phạt đó".
Nhạc Phàm đứng giữa viện, mộc côn chắn ngang ngực, thân hình gầy gò nhưng dáng
vẻ kiên cường. Tiểu Nhã ôm sát sau lưng hắn, trong lòng không chút sợ hãi.
Nhìn quanh một vòng, Nhạc Phàm lạnh lùng nói: "Ta quyết không khuất phục,
hừ..." Vừa dứt lời hắn liền hướng về phía cửa viện mà phóng đi.