Người đăng: roty199
"Hống...Hống". Tiếng thú gầm lên, làm kinh động cả một góc rừng, khiến cho khu
rừng âm thâm này càng trở nên khủng bố.
Nỗi đau đớn kịch liệt làm hắc hùng không tiếc sức đập phá, cánh tay to lớn phá
nát hết cây này đến cây khác. Như vậy lại dẫn động bẫy liên hoàn của Nhạc Phàm
đã bố trí, làm cho vết thương càng trở nên đau đớn.
Để bảo toàn bộ da một cách hoàn chỉnh, Nhạc Phàm tịnh không sử dụng vũ khí sắc
bén để làm bẫy, do đó phải vùng vẫy đến gần hai thời thần, hắc hùng mới tận
lực nằm xuống.
Nhìn trên mặt đất thấy đầy cành lá bị dẫm đạp lẫn lộn với cơ quan cạm bẫy bị
phá hủy, Nhạc Phàm không kìm được cảm thán trong lòng, hắc hùng này quả thật
mạnh mẽ và ngoan cường.
Mặc dù vậy, hắn vẫn nhanh nhẹn trượt từ trên cây xuống, cầm liệp cụ (dụng cụ
săn bắn) cẩn thận tiến đến hắc hùng lúc này đang mệt nhoài.
Khi Nhạc Phàm đến gần bên hắc hùng, nó chợt vùng dậy, dụng lực tấn công lại.
Thân hình của nó với Nhạc Phàm quả thật quá không cân xứng, nó phải cao gấp
đôi, che phủ hết cả người hắn.
Năm đó khi bị hắc hùng trước khi chết tấn công như vậy, Lý Đàm đã bị trọng
thương.
Lần này thì khác, Nhạc Phàm trong lòng kinh hãi nhưng không loạn. Để trở thành
một thợ săn thành công, bình tĩnh phản ứng trước nguy hiểm là điều tối quan
trọng.
Nhạc Phàm trong sát na đã quyết định không lùi mà tiến, thân hình như mèo vọt
lên phía trước, xoay một bước, lướt qua bên phải cú đánh của hắc hùng, thoát
khỏi công kích nguy hiểm của nó.
Nhưng tất cả không chỉ có vậy, Nhạc Phàm ngay sau khi thoát khỏi công kích,
chân phải dậm mạnh xuống đất, quay người lại, đối diện với hắc hùng. Lúc này
hắc hùng đã dùng hết lực đánh, vô pháp tấn công lần nữa, để Nhạc Phàm tập
trung lực lượng toàn thân vào tay phải, nương theo tốc độ xoay, đấm thật chính
xác vào cổ họng của hắc hùng.
"Rắc". Một âm thanh sắc gọn vang lên, giữa đêm tối yên tĩnh lại đặc biệt vang
vọng.
Dưới ánh trăng, hai thân hình một lớn một nhỏ nhập lại, rồi từ từ tách ra. Chỉ
thấy thân hình to lớn đổ ầm xuống mặt đất.
"Bình" một tiếng, một đám bụi bốc lên, hắc hùng nằm yên không nhúc nhích. Sau
đó khu rừng khôi phục lại tình trạng tĩnh lặng như cũ.
Kéo chiến lợi phẩm to lớn về nhà, Nhạc Phàm mặc dù không bị thương, nhưng toàn
thân cũng như tinh thần mệt mỏi dị thường, do đó không nói tiếng nào mà chỉ
thở mệt nhọc. Hắn để thi thể hắc hùng cho phụ thân xử lý, sau đó đi thẳng vào
trong phòng. Lý Đàm đứng kinh thán tại đó, nhưng trong lòng đang vui mừng tự
nhủ: "Tiểu tử này không thụ thương, quả thật là có triển vọng mà, ha ha..."
Sau khi về phòng, Nhạc Phàm không nằm nghỉ mà ngồi xuống giường, nhắm mắt bình
tĩnh điều tức.
Phương pháp điều tức này năm năm trước Nhạc Phàm được Vạn tiên sinh truyền
cho, gọi là Y kinh. Trong Y kinh ghi lại rất nhiều cách thức dưỡng sinh, nếu
trường kì luyện tập có thể làm cho thân thể khỏe mạnh, tránh được bệnh tất,
mau chóng phục hồi thể lực. Nhạc Phàm căn cứ vào trạng thái của bản thân, được
Vạn tiên sinh hướng dẫn kết hợp một số phương pháp dưỡng sinh lại thành phương
pháp thổ nạp.
Nhạc Phàm cũng thấy trong Y kinh có một đoạn khẩu quyết ngưng thần tĩnh khí,
trong chốc lát có thể bảo trì ý nghĩ thanh tịnh. Việc này đối với người bình
thường có tác dụng không lớn, nhưng đối với thợ săn như hắn quả là cực kì quan
trọng. Vì vậy Nhạc Phàm hợp đoạn khẩu quyết này với phương pháp thổ nạp, một
phần thổ nạp một phần mặc niệm, gọi là Dưỡng tâm kinh.
Năm chín tuổi, Nhạc Phàm một mình vào Hồng Diệp lâm săn thú, do kinh nghiệm
chưa nhiều nên làm kinh động đến bầy sói. Vào tình huống nguy hiểm vạn phần
đó, hắn theo đúng phương pháp thổ nạp của Dưỡng tâm kinh, nhanh chóng phục hồi
thể lực, chạy liên tục trong một thời gian dài mới thoát khỏi sự truy đuổi của
đàn sói. Có thể thấy Dưỡng tâm kinh đích xác là "phi đồng nhất bàn" (không
phải tầm thường).
Bản Dưỡng tâm kinh này không quá dài, chỉ có ba đoạn, nhưng bao hàm những lí
giải và phân tích về sinh mệnh con người, nó chẳng những có thể làm cho thân
thể khỏe mạnh, ngưng thần tĩnh khí, hơn nữa Nhạc Phàm mấy năm nay cảm giác khí
lực của mình càng lúc càng mạnh, ngay cả phản ứng cũng ngày càng nhạy cảm, cho
nên đến giờ luôn kiên trì không ngừng tập luyện Dưỡng tâm kinh. Nó trở thành
thói quen của hắn, cũng có thể nói là một phần trong cuộc sống của hắn.
Nhạc Phàm ngồi trên giường, cảm thụ không gian xung quanh, trong lòng niệm
Dưỡng tâm kinh. Hít thở với tần xuất cực thấp...
Hắn cũng không biết đã hô hấp được bao lâu, đến khi mở mắt ra chầm chậm nhìn
xung quanh, cảm thấy trạng thái toàn thân, từ đầu xuống chân, mỗi phần cơ thể
đều cực kì sung mãn thư thái.
Nhạc Phàm đứng dậy, đi ra ngoài cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời lúc này đã dần
sáng. Cảm thấy ngày mới sắp đến, trong lòng tràn đầy hi vọng, ánh mắt phảng
phất sự sung mãn.
Ở phòng ngoài, cha hắn cũng vừa chuẩn bị xong bữa sáng, đang ngồi dưới đất đan
lưới.
"Tiểu Phàm, hôm qua làm tốt lắm, con mạnh hơn cả ta trước đây nữa. Ha ha..."
thấy Nhạc Phàm đi ra, phụ thân cười lớn khen hắn.
Nhạc Phàm lắc đầu nói: "Cha, nếu chân cha không bị thương, con nghĩ cha cũng
làm tốt như con thôi, chỉ là do năm đó con..." đang muốn nói lại chuyện cũ,
hắn bị phụ thân gạt đi.
Lý Đàm cảm thán nói: "Không muốn nói lại nữa, ta không hối hận đâu, con là
niềm hi vọng của ta và mẹ con. Hơn nữa con chưa từng làm ta thất vọng, ta nghĩ
mẹ con cũng như vậy".
Ông ngẩng đầu lên nhìn trời rồi nói: "Trời không còn sớm nữa, đi làm việc
thôi! Lần tới vào thành bán tấm da gấu này, tấm da hoàn hảo này sẽ được giá
đấy". Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Phải rồi, còn chuyện này, con chia
phần lương thực hôm qua làm hai, với cả khối thịt gấu này nữa, mang cho Vạn
tiên sinh." Nói xong quay ra đan lưới tiếp.