Người đăng: HắcKê
Lục Tiệm lặng yên một lúc, đưa mắt nhìn sang, bắt gặp đôi nhãn châu của Diêu
Tình thấp thoáng loé sáng, hắn bất giác hít một hơi thở sâu, thò tay vào bọc
lấy ra cây ngọc trâm, mân mê trong lòng bàn tay hồi lâu, đến khi hơi nóng thân
nhiệt từ bàn tay truyền sang làm chất ngọc trở thành âm ấm, hắn bèn mở bàn
tay, đưa đến trước mặt Diêu Tình.
Diêu Tình nhón tay đón cây trâm, nơi cổ họng cô chợt thấy nghèn nghẹn, ngón
tay hơi run run, cô vụt xoay mình, co giò bỏ chạy thật lẹ.
Cô càng chạy càng tăng tốc, cô chỉ sợ hễ cô dừng bước, sẽ quay đầu lại nhìn,
mà hễ quay đầu lại nhìn, sẽ bắt gặp ánh mắt tuyệt vọng Lục Tiệm đang nhắm, dõi
theo sau lưng cô, ánh mắt cơ hồ như ngàn vạn mũi cương châm đang đồng loạt cắm
vào cô, ánh mắt sẽ bám gốc mọc rễ trong trái tim cô, tim của một thiếu nữ
đương xuân!
Hai bên đường, các cây cối vùn vụt chạy thụt lùi ra sau, liền liền, triền
miên, nối nhau chạy tựa hồ vô tận. Dần dà Diêu Tình nghe hơi thở mỗi lúc một
dồn dập, đôi gót chân hầu như rã rời, bất chợt bàn chân cảm giác nước lạnh
đang thấm vào, cô đưa mắt trông, thấy một hồ nước sáng bạc như gương, mặt hồ
phẳng lặng, vài gợn sóng lăn tăn nơi xa xa, ẩn hiện bóng mây bềnh bồng trôi
nổi trên cao, màu trời liền với màu nước hồ, loáng thoáng khói sóng đó đây,
theo gió vật vờ, bập bềnh cùng hình ảnh phản chiếu của mấy rặng núi. Ven hồ,
cỏ xanh mươn mướt, sắc xanh thẳm liền với sắc trời, một vài đoá hoa dại màu đỏ
điểm xuyết đó đây, trong từa tựa những ánh sao đêm lấp lánh, phong cảnh có đôi
phần thê lương, đôi phần tịch mịch.
Đôi chân Diêu Tình rã rời, cô té quỵ xuống bên bờ hồ, hai tay bíu vào một tảng
đá ven bờ nước, cô cất tiếng khóc rống. Từ khi mẹ cô qua đời đến giờ, chưa khi
nào cô khóc lóc sướt mướt đến thế, khóc đến độ tim gan như muốn thoát khỏi
lồng ngực, nhảy ra ngoài.
"Sao ta lại làm thế, lại đối xử cùng chàng như vậy?" Cô không ngớt tự vấn, cô
không có câu trả lời. Cây trâm ngọc hãy còn trong lòng bàn tay, tựa hồ còn
nhuốm hơi nóng của Lục Tiệm, vẫn ngun ngút toả hơi ấm, cô cảm giác cây thoa
mỗi lúc một nóng lên, tưởng chừng sẽ có lúc nó trở thành quá nóng và sẽ làm
bỏng mấy ngón tay cô. Tay Diêu Tình cầm cây trâm, tâm ý mơ mơ hồ hồ, nước lành
lạnh dường như đang truyền qua tảng đá thấm dần vào cơ thể, hơi lạnh như giá
như băng, tưởng chừng có một cỗ hàn khí đang đột nhập vào tâm mạch trong cô.
Vào lúc ấy, chợt nghe có tiếng người thở dài, như gần như xa, Diêu Tình rùng
mình, ngẩng đầu trông, cô bất giác mặt mày biến sắc, vụt đứng thẳng người lên.
Màu trời không biết đã chuyển sang tối ám tự lúc nào, nơi chân trời, thấy đỏ
ửng tại chỗ vầng dương đang lặn xuống, vắt ngang nền trời nơi ấy một dải mây
tím, màu một vật đã bị nung đốt thật lâu. Mặt nước hồ bừng bừng ráng chiều,
các đợt sóng lấp lánh sáng, từ nơi trung tâm hồ, vụt chói lên một vật, tựa một
vầng lửa đang từ đáy hồ bốc lên, vật đó dần dần dâng cao giữa không trung, rồi
hiện ra mái tóc hoàng kim cuả một mỹ phụ, thân hình thập phần diễm lệ.
Mỹ phụ tóc hoàng kim tuổi tác dĩ nhiên không còn trẻ trung gì, nhưng phong tư
bà không mấy sút giảm, làn da mịn màng như lụa tơ tằm, đôi nhãn châu xanh như
nước hồ, ẩn chứa tinh quang, hằn những nét hằn do từng trải qua nhiều tang
thương.
"Sư phụ!", Diêu Tình vụt lui mạnh vài bước, nước hồ dâng ngập ngang đầu gối
cô.
Mỹ phụ tóc vàng đứng thẳng người lên, tà áo trắng phất phơ, lượn lờ trong gió,
mấy món tóc vàng toả nguợc lên trên, mường tượng như có ánh dương quang trộn
lẫn vào tóc.
Trong một sát na, dăm hạt Nghiệt Nhân từ mấy ngón tay Diêu Tình phóng ra, vô
thanh vô tức, đã chui ngầm dưới nền đất đáy hồ, chân khí cũng ồ ạt tuôn ra từ
dưới gan bàn chân cô. Mặt đất chợt chấn động, chừng hơn mười rễ cây bung từ
dưới lòng đất phụt lên cao, mỗi rễ cây đầy gai nhọn, lúc đầu dài chừng một đốt
ngón tay, nháy mắt đã dài ra gần một tấc, chớp mắt một cái nữa, đã thấy dài
đến gần một xích, trên thân tua tủa đâm ra những nhánh phụ hoặc mọc thẳng,
hoặc ngoằn ngoèo, khi gặp gió, không ngừng tăng trưởng, đẻ ra những nhánh con
khác, cứ thế mà không ngừng phát triển, hơn mười nhánh ban đầu bây giờ đã sinh
sôi nảy nở ra cơ man nào là nhánh, rễ, đan ken vào nhau, thành một cái võng
khổng lồ, như điên như cuồng công ào ạt về phía mỹ phụ tóc vàng.
Mỹ phụ tóc vàng nhìn sơ qua tấm võng, vẫn đứng lặng yên, rồi bà chợt thở ra
một làn hơi nhẹ, không thấy bà thao tác ra sao, từ trên các nhánh rễ màu xanh
chợt thấy nơi kẽ hàng trăm hàng ngàn các gai nhọn, như diễn trò ảo thuật, xuất
hiện vô số đoá hoa, cánh hoa trắng nuột nà như bạch ngọc, lung linh toả sáng,
hoa càng lúc càng nở lớn ra, đến cỡ ngang tầm một cái liễn ngọc, thi nhau trực
diện nghênh chiến đám cành cây, rễ cây của A Tình. Cái khí thế ồ ạt vừa rồi
của cây, rễ chợt ỉu xuống, chúng giờ đang ẻo lả phất phơ quanh người mỹ phụ,
trong khi hoa trắng vẫn không ngừng sinh sôi, đan ken dầy đặc chung quanh bà,
nhuỵ hoa nở rộ ra, mầu nhuỵ trắng tinh như tuyết, lung linh, lập loè ánh bạch
quang.
Diêu Tình vốn biết sư phụ cực kỳ lợi hại, lần này, tung ra ngón "Ác Quỷ
thích", cô không hy vọng đả thương được bà, chỉ mong kềm chân bà một lúc để cô
còn kịp thì giờ đào tẩu, giờ đây, mắt nhìn trận thế biến chuyển kỳ ảo của các
bạch hoa, lòng cô cực kỳ kinh hãi, rồi khi thấy các cánh hoa, đài hoa đó rục
rịch lay động, vụt lớn cao lên như những toà tháp, cô biết mình đã thua, bèn
uốn mình, nhảy tòm xuống hồ.
Mỹ phụ khẽ nhướng khoé hạnh, phất phơ tay áo trong gió, một thân cành mọc ra,
uyển chuyển cất mình, rồi giàn rộng ra khắp mặt nước hồ, các đài hoa bắt được
tín hiệu từ những sóng chấn động của nó, bèn rủ nhau ồ ạt ly khai các cành,
bay mịt mù trắng xoá như tuyết rơi, đồng loạt rụng xuống mặt hồ, nhưng không
giống các cánh hoa bình thường vẫn nổi trôi trên mặt nước, các cánh hoa này
dường như được một cỗ đại lực thúc đẩy, chúng chen nhau lặn sâu vào trong đáy
nước.
Diêu Tình sinh trưởng ven biển, cô rất thạo nghề bơi lội, đã sớm hít vào một
khẩu chân khí lớn, lặn sâu xuống được dăm trượng phía dưới mặt nước hồ. Lúc cô
mở mắt nhìn, chợt thấy cạnh mình, nước trong hồ như có một khối lớn màu trắng
lay động, như có hàng trăm ngàn con cá đuối mình mẩy trong veo, đang vật vờ
bơi lượn, từ tứ phía đang tụ tập về góc của cô, mỗi con cá máy động chầm chậm,
tốc độ di chuyển lại cực nhanh, phút chốc đã áp sát vào gần cô.
Diêu Tình thầm kêu khổ trong lòng, cái món cực độc "Thái Tuế kình" này, còn có
tên "Thiên Nữ hoa" rất lợi hại, mỗi cánh hoa đều chứa "Địa Mẫu" tinh khí của
bà Ôn Đại, là khắc tinh "Chu Lưu thổ kính" của cô, ngoài Ôn Đại, võ khí đó khi
đụng vào các cao thủ Địa Bộ đã luyện được "Chu Lưu Thổ kình", các "Thiên Nữ
hoa" mang tính cách đồng khí tương cầu, sẽ tác động hệt như vụn sắt trước cực
nam châm, bị cuốn hút mạnh vào cao thủ đó. Các cánh hoa trông có vẻ ẻo lả, yếu
ớt, nhưng chúng tàng chứa thần thông "Địa Mẫu", dẻo dai và rất khó chấn gãy,
khó làm rách, dai như da thuộc, chưa kể số lượng lại cực nhiều, đối thủ nếu để
chúng tiếp xúc vào cơ thể, sẽ lập tức bị chúng phong toả thất khiếu, tứ chi,
làm kinh mạch đình trệ, tắc nghẽn, trở thành mắt mù, tai điếc, miệng câm, tay
chân tê liệt. Riêng những người nào luyện "Thổ Kình", sự tác hại còn nặng gấp
mấy lần, vì "Thiên Nữ Hoa" khi bị hấp dẫn bởi Thổ Kình, uy lực của chúng gia
tăng gấp bội, Thổ Kình của cao thủ càng lớn, sức tác hại càng nhiều, trừ khi
biết sử dụng rành rọt thuật "Khôn Nguyên", các phép địa độn đều bất lực, vô
phương đào thoát. Nếu độn thổ vào đất, va vào vái cái thần thông lợi hại cuả
Địa Mẫu, sẽ không còn đường tiến thoái.
Diêu Tình biết chỗ lợi hại đó, cô đã không trổ thuật địa độn, quay qua dùng
thuỷ độn, chỉ mong các "Thiên Nữ hoa" bị nước hồ ngăn cản, hy vọng chúng không
xuyên được vào nước hồ . Đâu có ngờ khéo quá hoá vụng, các cánh hoa, đài hoa
đó không bị chút trở ngại nào trước nước hồ, chúng đã dễ dàng lặn sâu vào
nước.
Diêu Tình không đành lòng đầu hàng, cô cố gắng lặn thật sâu xuống dưới đáy hồ,
thế nhưng cô đang ở giữa hồ, người cô giống như một khối từ thạch lớn, càng
vận chuyển huyền công trong người càng nhiều, càng mạnh, từ lực sẽ càng tăng
lên hơn, các lực đó sẽ tăng cao sức hấp dẫn các cánh hoa Thiên Nữ, càng hút
chúng vào nhiều hơn. Tới nước đó, chỉ còn cách Diêu Tình tự phế võ công, tự
hoá giải chân khí, hòng tránh thu hút các cánh hoa, nhưng xem ra làm vậy, cũng
chẳng khác gì bó tay đầu hàng!
Thoắt một cái nháy mắt, Diêu Tình đã thấy các cánh hoa áp sát vào người, những
cánh đầu tiên còn chưa khai triển, nhiều cánh khác đã trùng trùng điệp điệp ùa
tới, dính vào người cô, chúng phong toả miệng mũi, trói chặt tay chân. Diêu
Tình không còn hô hấp gì được, không cục cựa gì được, tai thoạt đầu chỉ nghe
tiếng nước chảy xao động, rồi chợt thính giác im bặt, hai mắt Diêu Tình nổ đom
đóm, rồi toàn thân vô lực, thân mình cô từ từ chìm xuống đáy hồ.
Vào lúc đó, hai cổ tay và hai mắt cá chân cô đột nhiên bị bốn cỗ đại lực thít
chặt vào, đồng loạt nâng cô lên ngang mặt nước, các "Thiên Nữ hoa" dần dần co
rút lại, rồi trong chớp mắt, đã biến mất sạch khỏi nước hồ.
Diêu Tình nôn ộc ra hai bãi nước, đưa mắt nhìn, đã thấy Ôn Đại ngồi trên một
tảng đá lớn ven bờ hồ, thần thái vẫn phong nhã vẫn xưa. Hai tay hai chân Diêu
Tình đang bị bốn rễ cây "Nghiệt Duyên đằng" to bằng bắp tay người trói chặt
lại, các rễ cây không ngớt ngo ngoe, ngọ nguậy. Sau một trận chật vật với
"Thiên Nữ hoa", giờ đây, ngày đã hầu tàn, màu trời xám xậm, khối nước hồ
chuyển dần sang mầu đen, khí trời se se lạnh, sương khói đang cuồn cuộn bốc
lên, bao phủ dần khắp rừng núi, tứ phía quanh hồ, đã thấy đùng đục một màn
sương.
"Hoạ tượng đâu?", tiếng Ôn Đại tra hỏi cực kỳ lạnh lẽo, Diêu Tình răng cắn
chặt vào môi, đáp :"Đã thiêu huỷ cả rồi!". Ôn Đại chau mày, hỏi: "Đã đến nước
này rồi, mà vẫn còn nói nhăng à?"
Diêu Tình trả lời: "Con không có nói nhăng đâu! Các bí mật của hoạ tượng, con
đã hiểu rõ hết, và đã ghi nhớ nằm lòng, vậy con còn giữ chúng lại làm gì!". Ôn
Đại hứ nhẹ một tiếng, bảo: "Thiệt đúng giọng lưỡi, tác phong của mi!"
Diêu Tình ngầm vận huyền công, tìm cách vuột khỏi chế ngự của bốn rễ cây,
nhưng khi cảm giác tiềm lực tàng chứa bên trong chúng khá mạnh, chưa chắc
giằng co với chúng đã ăn thua gì, cô bèn gạt bỏ ý định đào tẩu ra khỏi đầu,
cười, đáp: "Sư phụ. sư phụ thả con ra đi, rồi con sẽ đem hết mấy bí mật trong
hoạ tượng đó trình lên sư phụ"
Ôn Đại lườm cô, bảo: "Nha đầu nhà ngươi, quỷ kế đa đoan, định bịp ta đấy
phỏng? Hừ ... ta vừa mới nếm xong cái trò chơi ngươi bày ra đấy thôi. Ngươi là
đứa lớn mật, được lắm, ta trước hết hãy ngâm ngươi ba ngày vào trong nước hồ
cái đã!"
Diêu Tình giật thót mình, nghĩ bụng, ngâm ba ngày trong nước hồ, dù không
chết, da dẻ trong người cũng sẽ bệt ra hết sao! Cô vốn rành tính nết Ôn Đại,
bề ngoài coi bộ hoà hoãn, nhưng bên trong thì rất nóng nảy, sắc diện thấy khơi
khơi vậy chớ đầu óc bà cực kỳ tinh minh, lắm mưu nhiều kế, giờ mình muốn đấu
trí đấu lực chống bà, e rằng không phải đối thủ của bà, mình chỉ có thể tìm
cách dùng con bài tình cảm, khuấy động lên lòng từ bi nơi bà, may ra còn có
được một chút sinh cơ. Nghĩ vậy, cô bắt đầu tấm tức, rồi oà lên khóc.
Ôn Đại nhất thời bực tức, lời nói chua cay, khi nghe cô khóc lóc, bà chợt mềm
lòng, bèn trách móc: "Nếu đã sớm biết có ngày nay như vầy, thì đừng có làm mấy
chuyện lỗi lầm đó! Nha đầu nhà ngươi, chỉ là đầu óc tính toán quá sức, lại
sính cường, hiếu thắng, lòng dạ nhỏ nhen, chăm chăm chất chứa thù hận, Như giờ
đây, ngươi dám thiêu huỷ họa tượng của tổ sư truyền lại, luận tội, cái đó đáng
phải giết chết, ta không giết ngươi ngay, chỉ đem ngâm nước ngươi ba ngày, nếu
sau ba ngày đó, ngươi sống sót, ta sẽ tha tội cho!"
Diêu Tình sụt sịt đáp: "Con tuy đã đắc tội cùng đồng môn, trộm hoạ tượng, vong
ân phụ nghĩa, trong trăm điều chẳng được điều nào hay, nhưng đối với sư phụ,
trước sau con luôn luôn mang ơn. Sư phụ đã giải độc cho con, đã cứu tính mạng
con, lúc sư tỷ ức hiếp con, sư phụ đã chủ trì công đạo, Mẹ đẻ ra Tình Nhi đã
bị kẻ gian hại chết, con từ nhỏ đói khổ, không một ai thương xót, sâu tận đáy
lòng, con đã sớm coi sư phụ như mẹ đẻ ra con vậy"
Ôn Đại hỏi "Đã tự biết vậy, sao còn dám đi ăn trộm mất bức họa tượng cuả ta?"
Diêu Tình thưa: "Con chỉ không nén nổi cơn giận sư tỷ Tiên Bích, con cứ bị sư
tỷ ghét bỏ, khinh khi con, chưa kể năm đó, nếu không vì lỗi lầm của sư tỷ, cha
con đâu đã bị chết thiêu. Con cho là, nếu con hội đủ tám bức hoạ tượng, từ đó
luyện thần công để trở thành vô địch trong thiên hạ, con sẽ ra tay mở mắt sư
tỷ một phen!"
Ôn Đại thở dài, giải thích: "Tổ sư Tư Cầm đã từng dạy, bát đồ hợp nhất, thiên
hạ vô địch. Nhưng từ hồi đó đến giờ, chẳng có cách nào hợp nhất cả tám hoạ
tượng lại làm một, ngươi hãy nhớ lấy, nhớ cho kỹ lấy! Cho dù hợp nhất được cả
tám bức, dù luyện được kỳ công, nhưng cũng sẽ phải gánh chịu cái hậu quả tàn
độc của nó, có lợi lớn, tất có hại to đi kèm theo sau. Mối hoạ "Hắc thiên
thư" đã gây ra suốt trăm năm nay, chưa đủ làm lời giáo huấn để cảnh tỉnh ngươi
sao?"
Diêu Tình nhất thời không tìm ra phản biện, chu cái miệng lại, đầu óc ngờ vực.
Ôn Đại hiểu rõ tâm tư cô, bà bảo: "Ngươi đừng có ra điều bất phục vậy. Ngươi
bảo ngươi coi ta như mẹ đẻ, tại sao vừa gặp mặt ta, chưa nói năng một câu,
ngươi đã giở ngay cái môn 'Ác Quỷ Thích' ra đối phó ta? ' Hóa sanh lục biến,
ác quỷ tối độc', thảng hoặc ta không cự lại được, có phải là đã chết trong tay
ngươi rồi không?"
Diêu Tình da mặt nóng bừng bừng, ấm ớ cãi lại: "Sư phụ thần thông tuyệt đính,
thể nào chẳng có cách hoá giải nó, con chỉ có ý định dùng nó để cản trở sư phụ
một lúc, để con có thì giờ độn thuỷ bỏ trốn!"
Ôn Đại liếc nhìn cô ả một hồi, rồi khe khẽ lắc đầu, bảo: "Nha đầu nhà ngươi,
nói trí nói trá nãy giờ, nửa thực nửa hư, không ai dám tin lời ngươi cả!"
Diêu Tình thật sự cảm thấy bị nghi oan, mới rồi vừa khóc vừa van vỉ, bây giờ
cô nghe bà nói vậy, trong lòng vụt hiện ra một ý, cô tự nhủ: "Từ bấy nhiêu
lâu, bà cứ đã không tin lời ta suốt, vậy muốn làm gì ta thì cứ làm, luôn cả
chuyện dìm ta ba ngày trong nước hồ. Ta đây đã kề cận với cái chết không biết
bao nhiêu phen rồi, tới đâu thì tới, ta không van lơn, cầu khẩn nữa!". Nghĩ
vậy, cô bèn ngừng khóc, bặm môi, ánh mắt cứng cỏi, ra chiều quyết liệt.
Ôn Đại nhìn tình cảnh cô như vậy, trong lòng sầu muộn, đang định lên tiếng dạy
bảo, bà chợt nghe từ đàng sau lưng có tiếng người nói: "Đại nương, con nhỏ này
tính tình sắt đá, thà chết, không khuất phục! Nó đã có lúc đổ lệ cầu khẩn bà,
xem chừng hãy còn có chút tình cảm dành cho bà, ta sợ bà có khi còn chưa hiểu
nó đấy!"
Diêu Tình ngoái trông. thấy đàng sau lưng Ôn Đại, từ trong rừng đang tiến ra
một lão già mặc áo đen, râu rậm, mũi cao, mắt sâu, mặt xương xẩu, cước bộ
thênh thênh phiêu dật. Diêu Tình thoáng giật mình, tự hỏi: "Sư công hiếm khi
nào rời xa 'Đế Chi Hạ Đô', cớ sao ông cũng có mặt ở đây?"
Ôn Đại buồn bã nói: "Thái Nô, ông đâu có biết, vừa rồi lúc nó xuất thủ, trong
chân khí của nó chứa đầy ăm ắp những kình khí oán độc, dựa theo tính nết của
nó, đúng là nó đã luyện 'Hoá Sinh', cái môn công phu vốn rất khó đạt được mức
tuyệt đỉnh!"
Thái Nô vuốt râu, hỏi: "Sao thế được?"
"Chuyện này không đơn giản!", Ôn Đại hừ nhẹ một tiếng, giảng giải: "Nó kiêu
ngạo tự phụ, chỉ toàn nghĩ chuyện ích kỷ, chẳng thèm để ý xem người khác tâm
tư ra sao, mà cũng không biết cách tiếp thụ hảo ý của người ta dành cho mình
nữa!"
Thái Nô cười hì hì, choảng ngay: "Như lời bà nói, xem ra bà hồi còn trẻ cũng
chẳng khác nó bây giờ là bao!"
Ôn Đại bất giác nguýt ông ta một cái, nói: "Cái lão già đầu nhà ông, càng lớn
tuổi lại càng thiếu đứng đắn!". Thái Nô cười cười, đáp: "Khoan hãy mắng ta đã,
bà nhìn ánh mắt nó mà xem, đầy vẻ quật cường, coi thiệt y chang, hệt như nó
được đúc cùng khuôn với cái khuôn cuả bà thưở đó".
Ôn Đại sựng sờ, ngó vào Diêu Tình một hồi, rồi nói: "Nhưng mà! Nhưng ...!"
Thái Nô tiếp lời: "Chưa kể bà may còn có được Tiên Thái Nô ta, nó thì nó chẳng
có ai yêu thương nó hết, đúng vậy không?"
Ôn Đại trợn mắt nhìn lão ta một cái, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Tiên Thái
Nô bảo: "Trong lòng nó, hãy còn có chút quyến luyến đến bà, ví dụ bà mà đem
trấn nước nó ba ngày, cho dù nó có còn chút đỉnh thiện niệm nào đi nữa, e rằng
quyến luyến đó cũng sẽ tiêu tan ráo trọi!"
Ôn Đại trầm ngâm hồi lâu, rồi làu bàu: "Cái lão già đầu nhà ông, lúc nào cũng
chỉ thấy mặt tích cực của người khác, đố có bao giờ để ý tới chuyện tệ hại của
họ!".
Tiên Thái Nô cười cợt: "Con người ở đời kỳ cục vậy đó! Lão đây cứ nhìn vào mặt
tốt của họ, nhất định họ sẽ cố gắng phát huy ưu điểm, thế nhưng nếu cứ săm soi
vào chuyện sai trái của họ, tất sẽ làm cho họ càng tệ đi! Chưa kể theo Thiên
Đạo mà xét, thiện ác vô thường, nhiều khi không biết phân biệt trắng đen ra
sao!"
Ôn Đại lườm ông ta, nửa đùa nửa giận, nói: "Lại còn dám đem đạo lý đến thuyết
cho ta nghe nữa kia!" Tiên Thái Nô thản nhiên bảo: "Ta biết rồi, bà sợ nó tập
hợp được tám bức đó, sẽ thành mầm hoạ tương lai! Cái đó dễ lắm, ta cứ dùng
thuật 'Tuyệt trí', xoá đi cái phần ký ức về chuyện đó là xong ngay thôi!"
Diêu Tình nghe đến đấy, cô vừa thất kinh, vừa sợ hãi, vội khép kín hàng mi
lại, tránh ánh mắt Tiên Thái Nô, ngoác miệng la lớn: "Sư phụ, trong tám bộ bí
ngữ, con mới chỉ thu thập được có bẩy thôi, nếu không, con làm sao dám mạo
phạm tổ sư Tư Cầm!"
Ôn Đại "Uả" một tiếng, hỏi lại: "Ngươi được bảy bộ, cũng đã khá lắm rồi! Vậy
thì trong tám bộ ... còn bộ nào chưa kiếm ra?" Diêu Tình dằn lòng, cố giữ kín
chuyện cây ngọc trâm, chỉ trả lời: "Chỉ còn sót mỗi Thiên bộ, Trầm Chu Hư rất
gian hoạt, con đã phí không biết bao nhiêu tâm trí, sức lực, mà kiếm không
ra!". Ôn Đại cau mày, bảo: "Hèn chi, bữa trước, ta nghe đồn mi làm lễ cưới với
thằng con của Trầm sư đệ, hoá ra là do vụ họa tượng này!"
Diêu Tình trong lòng thừa hiểu chẳng nên dối trá sư tôn, cô không trả lời bà,
mặc nhiên thừa nhận. Ôn Đại nổi giận: "Hết chỗ chơi rồi á! Chuyện chung thân
đại sự, đâu có thể đem làm trò hý lộng lừa gạt người ta được!". Diêu Tình tức
tối đáp: "Đàn ông trong thiên hạ, chẳng có tên nào ra hồn cả, có lấy đứa nào,
lấy làm gì, cũng chẳng khác gì nhau!"
Ôn Đại vừa giận vừa tức cười, mắng liền: "Cái lý lẽ của ngươi đó! Mới chút xí
tuổi đầu, mà làm như rành biết hết tất cả đàn ông trong thiên hạ! Thôi được,
nể mặt sư công của ngươi đây, ta tha cho ngươi một phen. Còn mấy cái bí mật
trong họa tượng, ngươi nói chẳng sai, Tư Cầm tổ sư khi truyền lại tám bức đồ
hoạ đó, tất Tổ sư có thâm ý, chẳng thể nào để chúng huỷ diệt vào tay mình
được!"
Nói xong, bà phất tay, bốn sợi rễ "Nghiệt duyên đằng" bung ra, vất Diêu Tình
lên bờ hồ. Diêu Tình chợt cảm giác êm dịu, cô cười qua làn nước mắt, nói: "Sư
phụ, con vốn đã biết, bụng sư phụ chẳng giận con lâu!" Ôn Đại trong lòng vừa
bực vừa thương, lườm cô một cái, đưa tay vén mớ tóc rối trên trán cô, bảo: "Ta
thiệt tình chẳng thể không sủng ái ngươi được, ta tuổi cũng đã cao rồi, thuật
Hoá Sinh ta chưa truyền thụ cho ai. Ngươi không thầy mà tự mình thông suốt
được, rõ ràng có ý trời trong đó, ta chẳng qua vì tiếc tài ngươi thôi". Rồi bà
đưa tay chẩn mạch cô, trầm ngâm, nói: "Quái lạ! Chu Lưu thổ kình của ngươi đã
đạt đến mức Tiên Thiên, đến quẻ 'Khôn quái", mà cái này là khí Thuần Âm, sao
trong kinh mạch của ngươi lại thấy có một cỗ khí kình 'Dương Lưu', hèn chi,
ngươi mới có chút tuổi vậy mà đã luyện được đến mức 'Chí Âm Phản Dương'. Mà
còn kỳ hơn nữa, cái kình khí Dương Lưu đó lại không hoàn toàn Dương Hoà, có vẻ
mang tính chất 'Lục Hào Thừa Cương', nếu không thế, ngươi đã chẳng từ công phu
sáu năm mà đạt đột phá qua được cảnh giới 'Trường Sinh đằng' cùng là 'Xà Nha
kình', giúp ngươi đồng lúc luyện thành 'Ác Quỷ Thứ'"
Vừa nghe đến đấy, Diêu Tình trong lòng chợt minh bạch, cô hiểu cái kình khí
Dương Lưu đó đúng là hôm trước đã do nơi Lục Tiệm dùng Đại Kim Cương thần lực,
y không chủ ý, đã vô tình giúp cô tiêu trừ Thiên Kiếp, giúp cô tự mình đạt đến
cảnh giới "Chí Âm phản Dương", rồi nhờ vậy, đã bất ngờ liên tiếp đột phá các
thành trì đàng sau. Nghĩ đến Lục Tiệm, cô không dằn được, lại hỏi: "Không hiểu
tại sao, sau khi con luyện thành 'Ác Quỷ thứ' rồi, con đã không tiến thêm được
bước nào khác nữa? Đàng sau, những là 'Bồ Đề căn', 'Thiên Nữ hoa', 'Tam Sinh
quả', con thật đã không luyện được, cũng không nắm được yếu lĩnh?"
Ôn Đại nghiêm nét mặt, hỏi: "Ngươi đọc lại ta nghe, tôn chỉ của Địa Bộ ta là
gì?"
Diêu Tình thưa: "Nhất trí, Nhất sinh, Nhị thủ, Tứ công. Tôn chỉ của Địa Bộ là
'Sinh'"
Ôn Đại chỉ đưa mắt nhìn các bãi cỏ hoang quanh hồ, rồi bảo: "Ngươi có thể làm
cho mấy cái cỏ dại này cùng nở hoa một loạt không?"
Diêu Tình giật mình, cô khẽ lắc đầu. Ôn Đại dang tay áo ra phất một cái, Diêu
Tình cảm giác một luồng khí âm ấm tràn ra tứ phía, một thoáng sau, các cỏ dại
đã mọc cành lá mới, nảy mầm nụ, rồi nở hoa, khai nhuỵ, thoắt cái, bãi cỏ đã
hiện ra vô vàn đoá hoa nho nhỏ, sắc đỏ thẫm hồng . sắc tím biêng biếc, đua
nhau khoe thắm.
Diêu Tình nhìn mà ngẩn ngơ, hiện tại đang vào tiết tháng tư, tháng năm, từng
có câu nói :"Nhân giản tứ nguyệt phương phỉ tận" (Tháng tư hoa cỏ đều tàn rụi
hết cả), bách hoa đều đã uá tàn từ lâu, bây giờ làm chúng nở rộ trở lại, đúng
là cái cảnh tượng kỳ lạ, đoạt quyền cuả tạo hoá!
Ôn Đại chậm rãi nói: "Hóa sinh có sáu biến, mang tên 'Trường Sinh Đằng', ý
giễu người đời mơ mộng, 'Xà Nha kinh', ấy là độc của nanh rắn, 'Ác Quỷ Thứ',
lôi lời nguyền của quỷ từ địa ngục lên. Ba cái môn đó là Si Khí, Nộ khí và Oán
Khí gộp lại, tu luyện chúng sẽ làm cho con người ta cứ mang oán mang hận, mà
ba pháp môn đó uy lực biến hoá cực kỳ cương mãnh, có thể trong vòng vài tháng
đạt đến mức độ cao, phần đầu giúp nội công tinh tiến, phần thứ hai làm cho tâm
tính người luyện chất chứa đầy oán hận, tâm ý hợp nhất lại, chính là cái cốt
tuỷ của ba biến đó. Mà tiếc thay, ba biến đó mới chỉ là phần hạ thừa của Hoá
Sinh, ngươi tuy có khả năng thiên phú, mới chỉ hiểu được có 'Hoá Sinh chi
Thuật', chưa lĩnh ngộ được 'Hoá Sinh chi Đạo'', chưa thể luyện thành công ba
cái biến sau của pháp 'Hoá Sinh', là lẽ đương nhiên"
Diêu Tình sững sờ, hỏi: "Cái gì là 'Hóa Sinh chi đạo'?"
Ôn Đại cười cười, bảo: "Vừa rồi, ngươi đã chẳng nêu lên tôn chỉ của Địa Bộ đó
sao?" Diêu Tình hốt nhiên la lớn: "Có phải ý sư phụ muốn nói, 'Hóa Sinh chi
đạo', cũng chỉ khoanh trong cái chữ 'SINH' đó không?"
Ôn Đại gật đầu đáp: "Dù không hoàn toàn đúng, nhưng cũng không xa lắm ! ' Bồ
Tát căn', tức là tâm từ bi, cần phải có lòng từ bi rộng khắp, 'Thiên Nữ hoa',
chính là cái hình tượng cuả ÁI, phải đem cái tình người ra vận dụng, 'Tam Sinh
quả', ấy là tước bỏ phần hồn, cái đó cần khí lượng vô uý (Không quản ngại, uý
kị), là cái biến cao hàng chót cùng, rất chi gian nan, hễ làm cao thủ luyện
Hoá Sinh, trọn cuộc đời của mình, chỉ có thể dùng đến có duy nhất một lần!"
Diêu Tình ngạc nhiên hỏi: "Sao lại thế?"
Ôn Đại đưa mắt nhìn lên khoảng không, giọng man mác:
'Tam sinh thạch thượng cựu tinh hồn,
Thưởng nguyệt ngâm phong mạc yếu luận,
Tàm quý tình nhân viễn tương phỏng,
Thử thân tuy di tính trường tồn.'
Cái biến đó là tập hợp tinh hồn suốt một đời, một khi sử ra, giống như ken
ngàn thân cây lại làm thành quách, không có gì xâm nhập vào được, uy lực tuy
lớn, nhưng luyện nó xong, là đã đem tất cả tinh hồn và tinh huyết đưa hết vào
đấy, một lần sử ra, không trông mong còn được sống lâu sau đó!"
Diêu Tình nghe thấy mà sững sờ, lại nghe Ôn Đại hỏi: "Thái Nô, giết nó thì
không được, xoá ký ức của nó đi cũng không xong, làm cách gì với nó bây giờ?"
Tiên Thái Nô đáp: "Cứ xách nó kè kè theo bên hông là yên chí!"
Ôn Đại khẽ gật đầu, nói: "Ừ, vậy cũng được! Cũng là để ngăn chặn nó kiếm ra
bức hoạ tượng thứ tám. Vừa qua, trên đường đi đến đây, ta có nghe tin Trầm sư
đệ đã qua đời, bọn mình tuy không hợp với ông ta, nhưng cũng có chút tình
hương hoả, người chết là hết, mình cũng nên đến phúng điếu" Tiên Thái Nô đáp:
"Hôm nay đã muộn rồi, ngày mai mình đi sớm!"
Diêu Tình trong lòng kêu khổ, nghĩ đến vừa rồi, cô làm Lục Tiệm đau lòng, bây
giờ lại còn vác mặt đến gặp y, không biết tẽn tò đến đâu cho hết, càng nghĩ
càng phát rầu.
Lòng cô dẫu ray rứt, nhưng cô không để lộ ra nét mặt, vẫn cứ nói nói cười
cười, vẫn cứ tiếp tục thảo luận cùng Ôn Đạo về "Hoá Sinh". Ôn Đại giảng: "Muốn
luyện ba biến sau đó, không phải là trông vào nội lực mạnh hay yếu, thần thông
cao hay thấp, mà là nhờ vào sự tu dưỡng tâm tính. Nếu ngươi mà chịu buông bỏ
thù hận, mở rộng tấm lòng nhân, ba cái biến đó sẽ không luyện mà thành. Nếu
ngươi cứ khăng khăng nuôi lòng thù ghét người khác, cứ mải mê bám víu vào oán
cừu, ngươi có đi luyện một trăm năm nữa cũng là vô ích!"
Diêu Tình nghe thế bực tức, hứ một tiếng, đáp: "Làm người sống trên đời, nếu
không được báo thù báo oán, thì cuộc sống đó còn gì là thú vị?". Ôn Đại lườm
cô một cái, trong lòng chẳng vui, thở dài.
Vào giấc khuya, ba người đến trọ tại một lữ quán, Ôn Đại cùng Diêu Tình chung
một phòng, Tiên Thái Nô độc chiếm gian bên ngoài. Diêu Tình khi phải đi theo
hai người, cô tự biết với bản lĩnh của cô, muốn bỏ trốn, nhất định không xong.
Cô bèn tự nhủ, chờ dịp tốt, hoặc thừa cơ ra tay chế trụ, xuất kỳ thủ thắng.
Trong lòng đã định, cô hốt nhiên nghĩ đến tám cái bí ngữ, chợt rộ lên trong
lòng một nỗi vui mừng khôn tả, "Ta mà hợp nhất được tám bức hoạ tượng, luyện
thành thiên hạ vô địch, sư phụ và sư công dẫu lợi hại mấy đi nữa, cũng không
thể ngăn cản ta được! Nhưng, sư phụ là người đối ta không tệ, sư công cũng là
người tốt, ta khi luyện xong thần thông, sẽ không đụng chạm gì đến họ, cứ kiếm
đường né tránh họ là được!"
Nghĩ như thế, cô tạm ẩn nhẫn, đến nửa đêm, cô trở mình thức giấc, đi sau, lúc
trở về phòng, cô thắp nến, lấy cây trâm ra, soi vào ánh nến tìm tòi. Chất ngọc
của cây trâm vào hạng tối hảo, dưới ánh nến, nó lấp lánh sáng, chỉ có điều ở
khoảng giữa thấy có một vết khiếm khuyết Diêu Tình ngưng thần suy nghĩ, mắt
chợt loé sáng, mấy ngón tay nắm chặt vào hai đầu cây trâm, khẽ dùng lực xoay
xoay, chợt thấy sự lạ, cô mừng rơn, bèn tăng sức lên chút nữa, đã tách rời cây
trâm ra thành hai mảnh.
Nguyên lai, vật trông giống cây trâm đó thực ra là một quản bút rỗng, hai đầu
có chạm khắc hoa văn cực kỳ tinh xảo. Diêu Tình tách nó ra làm hai rồi, cô
chăm chú nhìn vào, chợt cảm giác con tim giá băng, cô thấy bên trong trống
trơn, không chứa gì cả.
Diêu Tình vẫn chưa tuyệt vọng, tiếp tục quan sát tỉ mỉ cây trâm, nhưng không
phát hiện ra được gì khác lạ, cô trầm ngâm một hồi, sợ làm kinh động đến Ôn
Đại, cô bèn ráp cây trâm lại như cũ, cất đi, rồi leo trở lên giường, trong
lòng thắc mắc trăm mối, chẳng ngủ lại được. Cô nghĩ thầm: "Cây trâm này rõ
ràng có dụng ý, bên trong chứa vật gì đó. Lúc Trầm Chu Hư hấp hối, đã giao cho
Lục Tiệm, cái vật gì bên trong đó tất có liên quan đến hạ lạc bức hoạ tượng,
chỉ chỗ nó đuợc cất giấu ở đâu. Số người biết đến cây trâm này không ít, có
Ninh Bất Không, Cốc Chẩn, Thiên bộ kiếp nô. Thiên bộ kiếp nô có thể cho qua.
Cốc, Ninh hai người rõ ràng đều có ý gian, mình biết tìm đến cây ngọc trâm, dĩ
nhiên họ cũng nghĩ đến nó. Xú hồ li chẳng có hứng thú gì với bức hoạ tượng,
Ninh Bất Không thì đã chảy nước giãi thèm thuồng từ lâu rồi, nhưng y muốn ra
tay cướp giật, sợ không phải là đối thủ của Lục Tiệm. Cô con gái của y cũng là
một nan đề! Y không dùng được lực để chiếm đoạt, ắt sẽ nhờ cô con gái lân la
thân cận Lục Tiệm, tìm cách thừa cơ đánh cắp cái món đồ giấu bên trong cây
trâm. Đúng rồi, mọi chuyện nhất định sẽ diễn ra như vậy!"
Diêu Tình càng nghĩ, càng giận, đầu óc nóng bừng bừng như thiêu như đốt! Cô cứ
suy nghĩ hoài về cái tình tự đang bị thất vọng! Cô xoay trở trên giường, không
sao dỗ được giấc ngủ. Trước đây cô còn ngại phải gặp lại cái bản mặt Lục Tiệm,
giờ thì cô hận mình không mọc được cánh bay thẳng đến Đắc Nhất Sơn trang, thộp
cổ cái gã ba lòng bốn dạ xú tiểu tử đó, quần nó một mách cho nó biết tay cô!