Hồi Hương (2)


Người đăng: HắcKê

Lục Tiệm nghe đến đó thì kinh hãi nói:


  • Không thể làm vậy được.


  • Sao lại không được? – Lục Đại Hải cười nói – Chẳng phải chỉ là một con chim
    thôi sao? Không ngờ khi ta bắt được thì con chim này lại gọi tên cháu. Trong
    lòng ta ngạc nhiên rồi bỗng nhớ tới cháu liền cảm thấy chua xót, liền nói:
    “Chim ngoan, ngươi gọi tên nó mấy tiếng nữa xem nào.” Con chim này liền gọi
    thêm mấy tiếng. Lão tử nghe vậy, khà khà, liền có chút ngần ngừ, kiếm mấy thứ
    vớ vẩn ăn xong thì lại mềm lòng không bán nó nữa. Từ đó mỗi ngày ta đều bảo nó
    gọi tên cháu, mà con chim quỷ quái này cũng khôn ngoan, mỗi khi nó đói đều kêu
    tên cháu khiến lão tử mềm lòng liền cho nó ăn…


Nói đến đó, ông chợt tỏ vẻ khổ sở, thở dài nói:


  • Đáng tiếc là cháu khó khăn lắm mới về được đến nhà thì ở nhà lại chẳng có
    gì mà ăn.

Việc này vốn nằm trong dự đoán của Lục Tiệm nên y lập tức cười nói:


  • Không sao đâu, để cháu đi bắt cá.

Y thấy không có thuyền đánh cá liền chặt cây to gọt thành một cái bè gỗ. Lục
Đại Hải thấy y vung quyền chặt cây dễ dàng như cắt cỏ thì kinh hãi đến trợn
mắt há miệng, nói không ra lời.

Lục Tiệm làm bè, sửa lưới xong thì lớn tiếng hú dài, tiếng vang tới tận mây
xanh. Không bao lâu, một bóng trắng xuyên mây nhanh chóng lướt tới, khi bay
đến gần thì hiện ra là một con hạc lớn cao bằng người, hai mắt như gương, bộ
dạng oai phong. Lục Đại Hải chưa từng gặp con chim nào lớn như vậy, ông ta
trông thấy con hạc lớn dáng vẻ kiêu ngạo mạnh mẽ thì khiếp sợ trốn vào một góc
không dám ra, chợt nghe Lục Tiệm phát ra một câu hiệu lệnh:


  • Anh bạn lớn, ta muốn bắt cá, ngươi đi tìm xem chỗ nào có nhiều cá thì quay
    lại báo cho ta nhé.

Con hạc hót lên một tiếng rồi bay vọt lên trời. Lục Tiệm nói với Lục Đại Hải:


  • Ông chờ chút nhé, cháu đi rồi sẽ về ngay.

Sau đó đẩy bè xuống biển, không dùng mái chèo mà vung quyền gạt nước, chân khí
ngưng đọng lại như biến thành vật chất, trở thành một mái chèo vô hình khuấy
nước đẩy bè tiến tới. Con hạc lớn bay một vòng trên không trung, phát hiện
được bầy cá liền đảo tròn không đi nữa. Lục Tiệm đưa thuyền tới chỗ đó rồi
quăng lưới. “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” chuyển động, bầy cá trong nước không tự
chủ được đều bị lưới cá vây lấy rồi bị bắt lại. Lục Tiệm quăng lưới ba lần,
lần nào cũng đầy ứ, cá tươi trên bè tràn ra nhảy tanh tách, không ít cá thoát
khỏi mép lưới nhảy xuống biển.

Lục Tiệm biết nếu quăng thêm một mẻ lưới nữa thì cái bè gỗ này nhất định sẽ
chìm, đành phải quay bè vào bờ. Lục Đại Hải sớm đã cầm sọt cá đứng chờ, thấy
bao nhiêu cá tươi như vậy thì mới nhận ra sọt cá quá nhỏ, liền ngẩn ra đó
chẳng biết làm thế nào. Lục Tiệm nói:


  • Ông tránh ra đi.

Rồi xuống bè, vừa kéo vừa đỡ, cái bè gỗ đó liền bị y bằng bặn nhấc lên vác
trên vai, đến trước nhà mới nghiêng bè đổ xuống. Cá tươi trút xuống như mưa
thành đống to như núi trước nhà.

Lục Tiệm cười nói:


  • Đủ chưa ông?

Lục Đại Hải xoa xoa tay, liên tục nói:


  • Đủ rồi, đủ rồi.

Rồi lại tiến tới nắn cơ bắp vai tay Lục Tiệm, tấm tắc khen ngợi:


  • Cháu ngoan, cháu luyện thành bản lĩnh như vậy từ lúc nào thế, làm ta thật
    sự ngạc nhiên.

Lục Tiệm đỏ mặt lên, ấp úng nói:


  • Có chút sức khỏe thì có đáng là gì.

Lục Đại Hải cười nói:


  • Sức khỏe cũng tốt, sức khỏe cũng tốt mà.

Rồi ông nhìn cá tươi rói xếp đầy trên mặt đất, lại buồn rầu nói:


  • Có cá là tốt, nhưng lại nhiều quá, không biết đựng thế nào bây giờ.

Lục Tiệm nói:


  • Cái đó dễ lắm.

Rồi đến gần đó tìm lấy mấy cây trúc chặt về, đan thành hai cái sọt vừa to vừa
cao, bỏ cá tươi vào dùng một cây trúc to bằng bắp chân gánh lên, nói:


  • Ông nội, cháu vào thành bán cá, ông đợi cháu ở nhà nhé.

Hai sọt cá biển nặng có đến nghìn cân, nhưng Lục Tiệm gánh trên vai lại nhẹ
nhàng như không. Lục Đại Hải hết sức kinh ngạc mừng rỡ, vỗ tay khen kỳ. Ông
khó khăn lắm gặp lại cháu nên lưu luyến không nỡ rời, liền nói:


  • Ta đi cùng cháu một đoạn, nếu có cá nhảy ra khỏi giỏ thì còn có người nhặt
    lại.

Lục Tiệm cười nói:


  • Cũng được, đợi chút nữa cháu bán cá thì ông đếm tiền nhé.

Lục Đại Hải mặt mày mừng rỡ, vui vẻ một hồi rồi chợt lại trầm mặt xuống. Lục
Tiệm thấy vậy liền hỏi:


  • Sao vậy?

Lục Đại Hải nói:


  • Cháu ngoan, ngươi có điều không biết. tên “Đại Hoàng Ngư” trong trấn đó
    càng lúc càng không ra gì, cá đánh bắt về mà không được hắn cho phép thì không
    được đem bán. Nếu muốn bán thì phải chia cho hắn sáu phần, nếu không thì đầu
    tiên là cướp cá, sau đó đánh người, độc ác lắm đấy.


  • Không sao đâu! - Lục Tiệm cười cười – Hắn mà đòi tiền thì cho hắn là được.


Y nói rồi gánh sọt lên rảo bước đi về phía thành. Lục Đại Hải đi theo một bên
chỉ chỉ trỏ trỏ, ríu ra ríu rít kể lại những biến đổi sau khi Lục Tiệm rời đi:
người già nhà nào mất đi, con gái nhà nào lấy chồng, nhà nào sinh con, nhà nào
mất cháu. Một xón đánh cá nhỏ nhoi vốn cũng là góc trần gian, tất cả vui buồn,
sướng khổ, sống chết trên đời đều diễn ra ở đây năm này qua năm khác không
ngừng nghỉ chút nào.

Lục Tiệm im lặng lắng nghe, nghe đến chỗ vui, ông nội cười lớn thì y cũng cười
lớn, nghe đến chỗ buồn, ông nội thở dài thì y cũng thở dài. Ông cháu hai người
mà như một, bộ dạng vẻ mặt chẳng khác gì nhau.

Lục Đại Hải kể một hồi rồi chợt nói:


  • Tiệm nhi, cháu đi mất mấy năm, người đã trưởng thành rồi, tuổi cũng lớn
    rồi. Trước đây ta vẫn lo rằng nhà mình nghèo khó, người ta coi thường cháu.
    Nhưng bây giờ với bản lĩnh bắt cá, sức lực cử đỉnh của cháu thì không đầy một
    năm nhất định sẽ giàu có. Vừa rồi ta đã suy nghĩ kỹ rồi, tuổi cháu không còn
    nhỏ, cũng phải cưới vợ đi để còn có người nối dõi. Hôm nay bán cá xong, ta sẽ
    chuẩn bị một phần lễ lớn đến gặp thím Chu ở phía đông xóm một phen, nhờ bà ấy
    tìm hộ cháu xem có con gái nhà nào bằng lòng thì tìm ngày đến dạm ngõ. Ồ, cháu
    còn nhớ con gái thứ hai nhà họ Khương ở phía bắc xóm không? Lúc còn nhỏ các
    ngươi thường cùng nghịch cát, năm nay nó đủ mười bảy tuổi rồi, người tuy nhỏ,
    lại hơi đen một chút, chân trái cũng hơi thọt, nhưng cháu cũng chẳng phải công
    tử hào hoa gì, cưới vợ chẳng cần kén chọn quá, chỉ cần biết nuôi con tốt là
    được rồi…

Ông ta nói đến đó bỗng thấy Lục Tiệm đột nhiên dừng bước, hai mắt ngơ ngẩn
nhìn về phía xa xăm.

Lục Đại Hải nhìn theo ánh mắt y thì chỉ thấy cỏ dại bụi cây vây lấy một mảnh
tường sập, hoang tàn đổ nát khiến người ta không nỡ nhìn lâu. Lục Đại Hải thở
dài nói:


  • Ngọn lửa đốt nhà họ Diêu hai ngày mới tắt, trong trang chẳng còn ai sống
    sót, làm kinh động cả tới Tuần phủ của Sơn Đông, phái đến không ít bộ khoái để
    điều tra. Bọn họ điều tra suốt mấy tháng ròng vẫn chẳng tìm ra được nguyên
    nhân thì, đành cho là một trận cướp của Oa khấu. Ồ, hôm đó cháu cũng ở trong
    trang, có biết đã xảy ra việc gì không?

Lục Tiệm nghe mà như không nghe, chỉ nhìn đống gạch vụn sau cánh rừng đó mà
xuất thần. Cây rừng xanh biếc, cành lá xum xuê, trong rừng như có một bóng
dánh xinh đẹp yểu điệu múa kiếm bay lượn, áo trắng như tuyết, quanh người
sương phủ mơ hồ giống như được bọc bằng sa mỏng, khoảng khắc cô quay lại nhìn
mình khuôn mặt toát lên vẻ đau buồn vô tận.

“Đồ đầu đất… đồ ngốc… đồ đần…” Những tiếng trách móc như lơ lửng bên tai trong
như tiếng hoàng oanh. “Giá trị của y không phải là tiền, mà cái giá trị của y
là một tấm lòng chân thật…” Người thiếu nữ nói câu đó khuôn mặt như một đóa
mẫu đơn trắng muốt cực kỳ sáng đẹp, nước mắt lăn dài như sương mai trên đóa
hoa. Cho đến tận giờ này phút này, Lục Tiệm vẫn còn cảm nhận được sự ấm nóng
trong những giọt lệ đó.

Gió biển lay cây như than như khóc. Lục Tiệm nghe tiếng gió thì đột nhiên rùng
mình ớn lạnh, trong đáy lòng như có điều gì đang chết dần đi, cảm giác cay xè
xộc lên khóe mắt, nước mắt giàn giụa chảy ra. Lục Đại Hải bất giác í lên một
tiếng, ngạc nhiên nói:


  • Cháu khóc gì vậy?

Lục Tiệm gạt lệ, thở dài nói:


  • Không có gì, bị gió thổi vào đau mắt thôi ạ.

Hai mắt y đỏ hoe nhưng nét mặt lại rất thản nhiên. Lục Đải Hải không phát hiện
được điều gì nên lòng rất buồn bực. Ông thấy Lục Tiệm lại cúi đầu bước đi thì
cản lại, nói:


  • Việc cưới vợ cháu đã nghe rõ chưa?

Lục Tiệm thở dài nói:


  • Ông nội quyết định là được rồi mà.

Lục Đại Hải không đoán ra được ý nghĩ của y, liền nhíu mày nói:


  • Nếu không thích nhà họ Khương thì ta nhờ thím Chu đến thôn khác tìm người
    đẹp hơn cho cháu vậy.

Lục Tiệm nói:


  • Đẹp hay xấu, họ gì cũng chẳng quan trọng. Chỉ cần ông nội thích là được
    rồi.


  • Nhảm nhí. – Lục Đại Hải trợn mắt mắng – Có phải cưới vợ cho lão tử ta đâu.


  • Tóm lại là thế nào cũng được! – Lục Tiệm buồn rầu thở dài nói – Cho dù cả
    đời không lấy vợ cũng chẳng sao.


  • Nói thế là thế nào? – Lục Đại Hải tức giận nói – Trong ba tội bất hiếu thì
    không có người nối dõi là tội nặng nhất. Cháu không biết à?


Lục Tiệm nói:


  • Vậy thì kiếm người có thể sinh con đi.

Lục Đại Hải vốn nghĩ việc lấy vợ là việc vui mừng, nhưng thấy cháu mình giọng
điệu chán nản chẳng có hứng thú gì thì rất buồn bực. Ông cẩn thận nhìn kỹ,
thấy Lục Tiệm vẻ mặt ảm đạm, ánh mắt ngơ ngác giống như ba hồn sáu phách chẳng
còn trên người nữa. Lục Đại Hải càng cảm thấy khó hiểu, chỉ biết ba năm không
gặp, mình và cháu nội đã xa cách nhiều rồi, không còn hiểu được tâm trạng của
y nữa. Nghĩ đến đó, ông liền gãi mái tóc bạc lưa thưa hết sức buồn phiền.

Không bao lâu đã vào tới huyện thành. Đến giữa chợ cá, Lục Tiệm mới hạ giỏ
xuống, lập tức có sáu, bảy người vây đến. Kẻ đi đầu ăn mặc lòe loẹt, mặt vàng
như nghệ, chính là ngư bá “Đại Hoàng Ngư” Hoàng Thái. Hắn trông thấy Lục Tiệm
thì cười khẩy nói:


  • Lục Đại Hải, thằng cháu của ngươi chưa chết à? Sao lại sống lại thế?

Hắn oai phong đã lâu, Lục Đại Hải sợ sệt cười cầu tài nói:


  • Hoàng gia, đều là lão già này sai trái cả. Nó có việc nên đi đã mấy năm,
    vừa rồi mới trở về. Chỉ trách thím Lâm không báo giúp cho lão đây nên mới sinh
    ra một chút hiểu lầm thôi.

Đại Hoàng Ngư cười nhạt, nói:


  • Không báo đã bỏ đi, chắc là đã làm ra việc gì xấu xa rồi. Thằng thỏ đế nhà
    họ Lục, có phải vậy không?

Năm xưa hắn bị Lục Tiệm đánh cho một đòn gánh, tuy nói là đã báo thù nhưng đột
ngột nhớ lại thì vẫn cảm thấy hổ thẹn tức giận, nên nhắc lại không khỏi nghiến
răng nghiến lợi.

Nhưng Lục Tiệm chỉ cười cười, nói:


  • Khỏi cần quan tâm. Mời Hoàng gia tránh ra, đừng cản ta bán hàng.

Lục Đại Hải nghe vậy thì kinh hãi, kéo tay áo Lục Tiệm định lên tiếng nhưng
chợt thấy Lục Tiệm đưa mắt sang khẽ lắc đầu thì bất giác lời định nói ra lại
nuốt vào trong bụng, lòng cực kỳ lo lắng.

Đại Hoàng Ngư mắt không chớp dò xét Lục Tiệm một lúc, thấy vẻ mặt y thản nhiên
không kiêu ngạo cũng không sợ sệt thì trong lòng cảm thấy không vui, hắn cười
khà khà nói:


  • Thằng thỏ đế, mấy năm nay ngươi không bán cá nên chẳng biết quy định gì cả
    sao? Cũng được, ngày thường trước mặt Hoàng gia của ngươi, Lục Đại Hải chẳng
    khác gì một con chó ngoan ngoãn nghe lời, chuyên liếm nước bọt cho lão tử ta
    đây. Ha ha, nể mặt ông nội ngươi, Hoàng gia ta không lắm chuyện với loại chó
    con như ngươi nữa. Hai sọt cá đó lão tử thu lấy, trả mỗi xu mười con là thỏa
    đáng rồi. Ô Thường, Trần Tam, các ngươi đếm cá đi.

Lục Đại Hải nóng ruột vội nói:


  • Hoàng gia, Hoàng gia, có gì thương lượng. Ngài xem số cá này vừa tươi vừa
    béo, bắt về cũng không dễ dàng…

Đại Hoàng Ngư ngửa mặt nhìn trời a a cười nhạt, mặc kệ cho Lục Đại Hải lạy lục
vẫn không thèm để ý. Lục Tiệm bỗng đưa tay ra đỡ Lục Đại Hải lên, thản nhiên
nói:


  • Ông nội, không sao đâu, cứ để chúng đếm đi.

Y tỏ vẻ bình thản thì ngược lại Đại Hoàng Ngư bị bất ngờ, hắn hi hi cười nói:


  • Đồ chó con nói thật chăng? Hề hề, Hoàng gia mấy ngày nay không đánh người,
    nắm đấm cũng ngứa ngáy rồi đấy. Ngươi còn dám nhìn lão tử như thế nữa thì cẩn
    thận ta cho một quyền làm mặt ngươi nở hoa luôn.

Lúc này hai tên tay sai vừa đếm cá vừa khen cá tươi ngon to đẹp. Phải biết
rằng lúc đó quan phủ ra lệnh cấm đi biển, khóa hết thuyền bè không cho xuống
biển. Ngư dân không có thuyền đi xa, chỉ biết quăng lưới ven bờ nên rất khó có
thể kiếm được nhiều cá tươi như vậy. Vật gì hiếm thì trở thành quý, vì vậy cá
biển ít đi lại trở thành vật phẩm quý giá khiến bọn ác bá tranh nhau cướp
đoạt. Đại Hoàng Ngư nghe bọn thủ hạ báo số lượng thì trong lòng rất khoan
khoái, thầm tính toán xem nếu chuyển cho hàng cá bán ra thì có thể thu được
bao nhiêu ngân lượng. Không bao lâu cá đã đếm xong, cộng lại là hai trăm bốn
mươi ba con. Lão già có vẻ là kế toán bên cạnh Đại Hoàng Ngư liền lấy ra hai
mươi bốn văn tiền ném đến trước mặt Lục Tiệm, cười nhạt nói:


  • Đếm đi.

Lục Tiệm mặc cho tiền rơi xuống đất không thèm liếc một cái, cười nói:


  • Đếm cái gì?

Đại Hoàng Ngư đảo mắt, lạnh nhạt nói:


  • Ngươi đếm tiền, ta mua cá, có gì sai sao?

Lục Tiệm nói:


  • Ai nói là ta muốn bán cá?

Lòng Lục Đại Hải trầm xuống, mắt trợn lên nhìn Lục Tiệm như muốn lọt ra ngoài.

Đại Hoàng Ngư cũng giật mình, liền ha ha cười:


  • Đồ chó con, ngươi điên rồi ư?

Lục Tiệm như cười mà chẳng phải cười:


  • Đại Hoàng Ngư, ngươi thật sự muốn mua cá ư?


  • Không sai. - Đại Hoàng Ngư cười một tiếng, mắt lộ vẻ hung dữ - Hôm nay lão
    tử không mua không được.


  • Được lắm. - Lục Tiệm nhìn người dân đang vây quanh, vang giọng nói - Mọi
    người nghe rồi chứ, thằng cha này nói hắn không mua không được.


Đại Hoàng Ngư lách người tới, rít giọng nói:


  • Sao, ngươi dám không bán à?


  • Bán chứ! - Lục Tiệm cười nói - Sao lại không bán. Chỉ có một giá thôi, mỗi
    con cá giá một lượng bạc.


Sắc mặt Đại Hoàng Ngư biến hẳn. Hắn cũng không nói gì, chỉ đưa mắt ra hiệu cho
những người xung quanh. Trong chớp mắt đám tay sai rút ra đao kiếm gậy gộc,
xắn tay áo đồng thanh hô vang một tiếng rồi nhào tới. Lục Tiệm ha ha cười lớn,
tiếng cười như sấm sét xuyên mây vỡ đá, chấn động khiến cho ai nấy đều phải
bịt tai. Không đợi đám tay sai kịp đến gần, Lục Tiệm đã rút cây trúc dài làm
đòn gánh ra quay tròn, vận chuyển “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp”. Cây trúc dài uốn
thành một cái vòng, Đại Hoàng Ngư đầu tiên rồi hơn mười tên tay sai chẳng tên
nào lọt đều bị quây lại bó chặt thành một cục, cho dù chúng ra sức vùng vẫy
thế nào cũng không thoát khỏi, nhất thời kêu cha gọi mẹ váng cả một góc.


  • Đại Hoàng Ngư! - Lục Tiệm cười nói - Số cá này ngươi có mua nữa không?

Đại Hoàng Ngư đã sợ vỡ mặt, liền ra sức nói:


  • Không mua nữa, không mua nữa.

Lục Tiệm cười nói:


  • Ngươi tuyên bố trước mặt mọi người là hôm nay không mua không được cơ mà.
    Được rồi, hôm nay ta cũng không bán không được. Ngươi bảo người về nhà lấy hai
    trăm bốn mươi ba lượng bạc đến đây, chúng ta một tay giao tiền một tay giao
    hàng.

Đại Hoàng Ngư rớt cả nước mắt:


  • Lục gia, Lục gia, tiểu nhân có mắt không tròng, không biết bản lĩnh của
    ngài. Kẻ hèn mọn này nhà nghèo, đừng nói hai trăm lượng bạc mà có vét sạch
    sành sanh cũng chẳng đủ hai mươi lượng bạc đâu.

Lục Tiệm trước nay lòng dạ mềm yếu, không muốn dùng sức mạnh làm khó người
khác, y nghe vậy thì nhíu mày lộ vẻ do dự. Đại Hoàng Ngư thấy y đã động lòng
thì thầm mừng rỡ, đang định xin xỏ tiếp thì bỗng nghe Lục Đại Hải cười nhạt
rồi nói:


  • Nhà ngươi nghèo khó ư? Hiệu cầm đồ Kim Lai trong thành chẳng phải của ngươi
    ư, hai mươi mảnh đất ở phía đông thành cũng không phải của ngươi à? Còn có
    những hàng cá ở đây, ngươi đều có phần mà?

Đại Hoàng Ngư bị ông ta vạch trần thì vừa kinh hãi vừa tức giận, chửi:


  • Lão khốn kiếp, ngươi ngậm máu phun người…

Lục Tiệm quát lớn:


  • Ngươi chửi ai đấy.

Y liền đẩy chân khí vào sào trúc, cây trúc đó chợt thít chặt lại. Đám tay sai
đau không chịu nổi, thi nhau kêu thảm. Đại Hoàng Ngư vội nói:


  • Lục gia, tiểu nhân trả tiền, tiểu nhân trả tiền mà. Kế toán Lang, kế toán
    Lang…

Lão kế toán kia bộ dạng yếu ớt nên Lục Tiệm chưa cuốn vào trong vòng trúc. Lúc
này lão sợ sệt khép nép nhích tới. Đại Hoàng Ngư đưa mắt ra hiệu cho lão, khẽ
giọng nói:


  • Ngươi, ngươi về nhà lấy ngân lượng.

Lão kế toán đó cũng nháy mắt rồi lủi đi như một làn khói, không bao lâu đã hấp
tấp trở về, đem theo mấy tên quan sai áo đen.

Lục Đại Hải thấy quan lính đến thì mặt tái mét, hai chân nhũn ra khuỵu xuống.
Nhưng Lục Tiệm vẫn đứng sừng sững bất động, lạnh nhạt nhìn đám người đó. Mấy
tên quan sai thấy khí thế của y thì không dám tiến đến, chúng ngần ngừ một lúc
rồi một kẻ già dặn trong đó tiến lên nói:


  • Vị tiểu ca này, nước có phép nước, bản lĩnh của ngươi có cao thì cũng không
    hơn được chữ lý đâu.


  • Ông bảo ta không nói lý ư? - Lục Tiệm cười nói - Được lắm, mọi người ở đây
    đều nghe rõ cả, Đại Hoàng Ngư nói không mua cá của ta không được, có phải vậy
    không?


Ngày thường Đại Hoàng Ngư ức hiếp dân thường, mọi người uy quyền của hắn nên
dám giận mà không dám nói. Lúc này họ không nhịn được liền thi nhau nhao nhao
lên:


  • Đúng đấy, không sai.

Lục Tiệm nói:


  • Đã không mua không được thì giá tiền phải do ta quyết định. Chỗ này có hai
    trăm bốn mươi ba con cá, một lượng bạc một con, tổng cộng là hai trăm bốn mươi
    ba lạng bạc. Đại Hoàng Ngư, ngươi có phục không?

Đại Hoàng Ngư thấy quan sai thì tưởng rằng cứu tinh đã đến, liền trở nên bướng
bỉnh lớn tiếng nói:


  • Không phục, không phục.

Tên sai dịch áo đen đó nói với vẻ khó khăn:


  • Việc này thật kỳ lạ, phải để huyện thái gia quyết định thôi.


  • Phải gặp quan ư? Lục Tiệm cười nói - Ta đi với ông là được.


Rồi y quay người gọi ông nội:


  • Cháu đi gặp quan, ông ở đây giữ cá nhé, cháu đi một lúc là quay lại ngay.

Rồi lại nói:


  • Các vị bằng hữu, xin đi cùng tôi đến gặp quan làm bằng chứng.

Y nói rồi cúi người nắm cây trúc bó theo hơn mười người vác lên như vác một
tòa núi bằng thịt. Đám tay sai kia liền thấy sào trúc thít chặt thêm, xương
gân như muốn đứt ra đau suýt thì ngất xỉu đi. Những người xung quanh thấy vậy
mặt đều vàng như đất. Lục Tiệm lại như chẳng có việc gì, vang giọng nói:


  • Đi thôi.

Rồi rảo bước như bay đi trước.

Đám quan sai trông thấy vậy thì hai chân nhũn ra, run rẩy theo sau, miệng
không ngừng oán trách tên kế toán kia.

Lúc này một đám thê thiếp của Đại Hoàng Ngư nghe chuyện cũng chạy đến, thấy
tình hình đó nên không dám đến gần, chỉ đứng đằng xa khóc lóc. Lục Tiệm đi đến
trước nha môn mới mở cây trúc ra, hơn mười người kia đã sớm miệng sùi bọt mép
ngất đi lâu rồi. Lục Tiệm xách Đại Hoàng Ngư lên đi vào nha môn, trước đó đã
có quan sai vào trong bẩm báo làm kinh động tới quan huyện. Đám quan sai cầm
đao ôm thương đối diện với Lục Tiệm. Lục Tiệm vẻ mặt thản nhiên, nhìn thấy đao
thương chỉ khẽ mỉm cười.

Tên quan huyện đó sớm đã được Hoàng gia hối lộ nên giả vẻ tra hỏi nguyên nhân
rồi quát Lục Tiệm:


  • Tên thảo dân gian xảo kia, đúng là cậy mạnh ép người, kiếm ăn làm gì có
    việc ép mua ép bán như thế.

Lục Tiệm nói:


  • Tên họ Hoàng này xưa nay vẫn hoành hành ở chợ cá, cậy mạnh mua ép cá tươi
    của người ta. Hắn đã mua ép được thì sao tôi không thể bán ép được chứ?

Quan huyện nói:


  • Ngươi nói hắn xưa nay mua ép thì có nhân chứng không?

Lục Tiệm nói:


  • Những người ở chợ cá đều là nhân chứng cả.

Quan huyện liền ra lệnh gọi nhân chứng, kêu mấy người môi giới mua cá và ngư
dân bán cá vào. Không ngờ mấy người này đều đã được nhà họ Hoàng dấm dúi trước
nên đều nói như nhau la Đại Hoàng Ngư buôn bán thành thật, không có việc mua
ép. Lục Tiệm nghe vậy thì thì nhíu mày rồi chợt xua tay nói:


  • Chậm đã, tôi quên mất, còn có hai nhân chứng nữa, để tôi mời đến.

Quan huyện nói:


  • Ngươi nói tên ra, ta sẽ bảo sai dịch đến mời.

Lục Tiệm cười nói:


  • Hai vị đó tình tình khác thường, nếu không phải tôi tự đến mời thì không
    tới đâu.

Y nói rồi rảo bước ra khỏi của. Quan huyện trong lòng nóng nảy chắp tay nhìn
ngó ra ngoài, bỗng nghe ngoài cửa nha môn có tiếng reo hò rồi mọi người náo
động lên, thi nhau tránh sang làm lộ ra một lối đi. Tên quan huyện đó định
thần nhìn kỹ, chỉ thấy mỗi tay Lục Tiệm nâng một con sư tử đá thản nhiên như
không tiến vào, hai chân đi đến đâu thì gạch đá ở đó vỡ nát, để lại dấu chân
sâu mấy phân.

Đám quan sai không ngờ y lại vác hai cái tượng đá để trừ tà trước cửa nha môn
vào nên đều trợn mắt há miệng, cảm thấy cả người nhũn ra, đao thương trong tay
loảng xoảng rơi xuống. Lục Tiệm đi đến giữa công đường thì cười nói:


  • Nhân chứng đến rồi đây.

Quan huyện khiếp sợ đến mức cả người run lên bần bật, chỉ vào Lục Tiệm run rẩy
nói:


  • Ngươi, ngươi… ngươi lừa gạt bản quan.

Lục Tiệm cười nói:


  • Tôi lừa gạt đại nhân gì đâu. Hai con sư tử đá này chính là nhân chứng mà.


  • Nói, nói láo. - Quan huyện cố ra cố ra vẻ nghiêm mặt, run run quát:


  • Hai, hai cục đá ngu ngốc này làm sao nói được.


Lục Tiệm nói:


  • Muốn nói chuyện ư, dễ lắm.

Y nói rồi vận thần lực giơ hai con sư tử đá ra xa rồi đập vào nhau, tiếng nổ
như sấm, vụn đá tung tóe, những người trong công đường liền thi nhau bịt chặt
hai tai, người nào bịt chậm thì bị chấn động đến xây xẩm mặt mày.


  • Huyện thái gia. - Lục Tiệm buông tiếng cười lớn - Ngày nghe rồi chứ? Hai vị
    nhân chứng này vừa nói chuyện đó. Nếu chưa nghe rõ thì tôi lại bảo chúng nói
    thêm mấy câu nữa cho ngài nghe nhé.

Tên quan huyện hồn bay phách lạc, liên tục xua tay gào lên:


  • Xin tráng sĩ chậm đã, ta nghe rồi, nghe rõ rồi mà.

Lão nói rồi đưa mắt nhìn quanh, thấy đám sai nha tên nào cũng rụt cổ lùi lại.
Lão cũng là người thông minh, liền nhìn Đại Hoàng Ngư thầm nghĩ: “Chức quan
của ta có được không dễ, cần gì phải vì loại chó chết này mà làm hại bản thân
mình. Ừm, tốt nhất là cứ mơ hồ kết thúc vụ án đi.

Lão lập tức xuống giữa công đường, nhờ Lục Tiệm bỏ hai con sư tử đá xuống, đưa
tay vỗ vỗ cong sư tử đá bên trái hỏi:


  • Tên họ hàng này có phải là ác bá ức hiếp ngư dân không?

Lão hỏi xong liền đưa tai đến gần miệng con sư tử đá, làm vẻ như nghe thấy gì
đó rồi liên tục gật đầu, sau đó lại hỏi con sư tử đá bên phải:


  • Tên họ Hoàng này có mua ép cá ngươi của ngư dân không?

Rồi lại dỏng tai nghe ngóng, gật gật đầu.

Mọi người thấy cử chỉ của lão đều rất ngạc nhiên. Tên huyện lệnh đó điều tra
xong liền quay về ghế, nói:


  • Trên đầu ba thước có thần linh, người xưa dạy ta thật không sai. Vừa rồi ta
    đã hỏi hai vị nhân chứng kia, thần linh nhờ hai con sư tử đá báo cho bản quan
    biến tên Đại Hoàng Ngư này cậy mạnh ép mua cá của ngư dân, chính là một tên
    ngư bá rất xấu xa. Người đâu… đánh hắn một trăm trượng cho ta.

Đại Hoàng Ngư nghe vậy thì suýt nữa ngất xỉu đi.

Lục Tiệm xua tay nói:


  • Đánh thì không cần, ông phạt hắn lấy ngân lượng mua cá của tôi là được. Đại
    Hoàng Ngư, ngươi muốn bị đánh hay muốn chịu phạt mua cá đây.

Đại Hoàng Ngư đã nếm mùi đau khổ, cả người bị bị cây sào trúc bó tưởng gãy nát
ra, hắn thầm nghĩ nếu lại chịu thêm một trận đòn nữa thì mười phần chắc chín
là không sống nổi nữa, bèn liên tục nói:


  • Xin chịu phạt, xin chịu phạt

Rồi vội gọi người nhà lấy ngân lượng đưa cho Lục Tiệm.

Lục Tiệm thu lấy ngân lượng, vác hai con sư tử đá lên trả về trước cửa nha môn
rồi nói với lão kế toán:


  • Một tay giao tiền, một tay giao hàng. Ta thu ngân lượng rồi thì phải bán cá
    cho ngươi. Ngươi theo ta về chợ cá lấy cá nhé.

Lão Lang làm kế toán không dám từ chối, đành ngoan ngoãn gật đầu theo sau y.
Lục Tiệm ra khỏi nha môn như chỗ không người. Tên huyện lệnh đó tức giận muốn
nổ ruột nhưng lại sợ thần thông của Lục Tiệm nên tuy căm hận nghiến răng
nghiến lợi nhưng không dám bảo người ngăn lại.

Về đến chợ cá, những người trên đường kinh hãi thi nhau nhường đường. Lục Tiệm
đưa mắt nhìn thì bỗng cả kinh, hai cái sọt cá đó vẫn còn mà Lục Đại Hải không
biết đã đi đằng nào.

Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa tức giận, liền quay người túm lấy lão kế toán kia
rít giọng nói:


  • Ngươi bắt ông nội ta đi đâu rồi?

Lão kế toán họ Lang mặt trắng bệch run rẩy nói:


  • Kẻ hèn này đâu dám? Có, có cho tôi một trăm lá gan thì cũng không dám làm
    gì ông nội ngài.

Lục Tiệm nhất thời tức giận nhưng nghe vậy thì bình tĩnh lại, thầm nghĩ:
“Không sai, với lá gan và năng lực của đám người Đại Hoàng Ngư thì làm gì dám
đánh ông nội mình?” Y nghĩ vậy liền buông lão kế toán ra. Bỗng nghe một người
ngư dân quen biết đứng bên nói:


  • Cậu đừng sợ, vừa rồi sau khi cậu đi thì có một người mù đến hình như có
    biết ông nội cậu. Hai người nói với nhau mấy câu thân thiết rồi người mù kia
    chụp tay ông nội cậu cười nói: “Đi nào, đi nào, ta mời ông uống rượu.” Lục lão
    gia tử nửa muốn nửa không đi theo lão.


  • Người mù ư. - Lục Tiệm hơi trầm ngâm rồi chợt biến sắc mặt, vội nói - Ông
    nội cháu có gọi tên người mù đó không?


Người ngư dân nghĩ ngợi rồi nói:


  • Hình như ta có nghe thấy, Lục lão gia tử gọi lão là Ninh tiên sinh…

Hồn vía của Lục Tiệm như vọt cả ra ngoài, thất thanh kêu lên:


  • Chú có thấy bọn họ đi đâu không?

Người ngư dân chỉ vào một một quán rượu đằng xa nói:


  • Vào quán rượu rồi.

Lục Tiệm không kịp cảm ơn đã xăm xăm chạy đến quán rượu, tìm khắp trên lầu
dưới lầu mà không thấy người đâu, liền nắm lấy chủ quán dưới lầu hỏi:


  • Chủ quán, ông có thấy một người mù và một ông già không?

Chủ quán đó nói:


  • Thấy chứ, họ vào quán rồi không ăn không uống mà đi ra theo cửa sau rồi. Ồ,
    vị tiên sinh mù mắt đó còn nói nếu có người hỏi thì đưa tờ giấy này cho. Chắc
    là ông ta nói đến khách quan ngươi rồi.

Nói rồi đưa một tờ giấy gấp cẩn thận đưa cho Lục Tiệm. Lục Tiệm mở ra xem, chỉ
thấy trên tờ giấy viết: “Ngày hai mươi lăm tháng năm đến ‘Đắc Nhất sơn trang’
ngoài thành Nam Kinh. Nếu lúc đó không đến thì tính mạng ông nội khó mà giữ
được. Ninh Bất Không lưu thư.” Cuối thư còn có dấu ấn của Hỏa bộ.

Lục Tiệm đi theo Ninh Bất Không đã lâu nên nhận ra nét chữ của lão. Y vừa kinh
hãi vừa tức giận liền nắm bàn tay lại khiến tờ giấy đó biến thành vụn trắng
đầy trời rồi quay người hỏi hướng hai người đã đi, có tên tiểu nhị nói là đi
ra ngoài thành rồi. Lục Tiệm nghe vậy thì không quan tâm đến việc làm mọi
người khiếp sợ nữa, cứ chạy như điện chớp qua khu chợ đông người, ra đến tận
ngoài thành vẫn không thấy bóng dáng Lục, Ninh hai người. Lục Tiệm nóng nảy hú
dài, con hạc lớn nghe tiếng liền bay xuống. Lục Tiệm biết nó thông minh nên
nói:


  • Ngươi bay lên không, thấy ông nội ta thì lập tức báo cho ta.

Con hạc hót vang một tiếng rồi tung người bay lên, cùng với Lục Tiệm một trên
không, một dưới đất truy tìm bốn phía. Cho đến lúc mặt trời lặn về tây, sương
chiều nổi lên vẫn không tìm được gì. Lục Tiệm định thần nghĩ kỹ rồi bỗng kêu
lên hỏng bét: “Ninh Bất Không lắm mưu nhiều kế, lừa ta ra khỏi thành tìm kiếm
nhưng lão vẫn trốn trong thành.” Y liền vội vàng quay vào trong huyện thành
thì cổng thành đã đóng. Lục Tiệm gọi người giữ cổng nhưng không ai trả lời.
Trong lúc nóng ruột, y liền đi đến trước cổng thành, dốc thần lực dùng hai tay
đẩy mạnh, khúc gỗ chốt cửa thành liền kêu ầm lên rồi gãy đôi.

Binh sĩ trên thành thấy tình hình đó thì hồn bay phách lạc, đều chạy tán loạn.
Lục Tiệm không thèm để ý, tung mình nhảy lên một lầu cao vận chân lực lớn
tiếng hô:


  • Ninh Bất Không, ngươi mau cút ra đây cho ta.

Tiếng nói như sấm động vang rền trong thành hồi lâu chưa dứt, làm kinh động
khiến cho trong thành nam nữ phải nín thở, trẻ con khóc ầm lên.

Gọi liền mấy tiếng thì sự sốt ruột trong lòng Lục Tiệm cũng hơi giảm bớt. Y
thầm nghĩ Ninh Bất Không mà ở trong thành thì nghe tiếng gọi nhất định cũng
không dám ra. Nhưng nếu lục tìm từng nhà thì không khỏi quấy nhiễu người dân,
chẳng khác gì bọn ác bá hay đám Oa khấu.

Lục Tiệm vô cùng buồn bực, bất giác tự trách mình cậy mạnh dùng võ, một lòng
trừng trị kẻ ác nên mới biểu lộ thần thông ra. Nếu cứ bán cá bình thường thì
mình sẽ ở cùng chỗ với ông nội, Ninh Bất Không làm sao bắt cóc ông đi được.
Lại nghĩ tới Lục Đại Hải không biết võ công còn rơi vào tay Ninh Bất Không,
Ninh Bất Không lòng dạ hiểm độc mà lại oán hận mình, chắc sẽ ra tay độc ác
hành hạ ông.

Lục Tiệm càng nghĩ càng không chịu nổi, mắt mũi cay xè hận không thể khóc lớn
một hồi. Y sững người ngồi ngẩn ra một hồi rồi chợt nắm chặt bàn tay, tự nghĩ:
“Việc đã đến nước này thì nghĩ nhiều cũng vô ích. Ninh Bất Không đã buộc ta
đến “Đắc Nhất sơn trang” đó thì trước khi ta đến Nam Kinh lão sẽ không làm khó
ông nội đâu.” Lục Tiệm liền bấm đốt ngón tay tính toán, hôm nay đã là mười tám
tháng năm, chỉ còn thời gian bảy ngày để đi tới Nam Kinh. Lục Tiệm chỉ sợ lỡ
thời hạn nên cũng không kể đêm đã về khuya, trăng sáng giữa trời, cứ chạy như
bay ra khỏi thành rồi trong bóng đêm mênh mang đi về phía Nam Kinh.


Thương Hải - Chương #80