Hồi Hương (1)


Người đăng: HắcKê

Lục Tiệm lơ lửng trên không, cảm thấy gió rít bên tai ngày càng mạnh, không
khí lạnh lẽo ẩm thấp từ phía dưới ùa lên. Trong lúc quan trọng tới việc sống
chết, y liền chuyển người áo xanh lên lưng rồi xoay người trên không dùng ra
“Trường Thủ Túc tướng”, chân tay răng rắc dài ra hướng về phía vách đá.
“Trường Thủ Túc tướng” gần giống như công phu Cổ Du Già, có thể khiến gân cốt
tay chân dài ra. Lục Tiệm dùng liên hai lần đều không chụp được vật gì để mượn
lực, đến lần thứ ba thì tay trái mới chộp vào được một góc đá nhọn.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, Lục Tiệm kinh hãi mừng rỡ điên cuồng, liền
mượn chút lực lượng nhỏ nhoi đó hóa thân “Phù Diêu tướng”, hai tay phất ra nhẹ
nhàng áp sát vào vách đá rồi biến sang “Long Vương tướng”, đưa chân đá vào
vách đá để đổi hướng nhảy sang sườn núi bên cạnh, dùng “Thần Ngư tướng” lộn
người rồi dùng “Hùng Trư tướng” xô vào vách đá đối diện, lại co người nhảy
ngược lại. Chuỗi biến tướng đó vốn là Lục Tiệm hiểu ra khi nhảy lên tháp Thiên
Sinh, chỉ có điều lúc đó là nhảy dần lên, còn bây giờ là nhảy xuống dưới nên
phải thêm vào một chút biến hóa, đã dễ dàng hóa giải được sức rơi. Lục Tiệm
tuy có ý định tung mình nhảy ngược lên con đường mòn nhưng y liên tục chiến
đấu khổ sở, sức lực đã cạn kiệt nên tuy đã giảm được thế rơi nhưng không thể
đảo ngược lại nhảy lên trên được.

Vực này rất sâu, hạ xuống đến đáy phải mất thời gian cháy tàn một nén hương.
Lục Tiệm thấy càng lúc càng tối rồi chợt hai chân mát lạnh, đã ngập vào trong
nước. Nước này lạnh buốt thấu xương, Lục Tiệm lập tức run lên, thi triển “Thần
Ngư tướng” dời đến mép hồ tìm một tảng đá lớn ngồi xuống.

Người áo xanh im lặng đã lâu chẳng biết sống chết thế nào. Lục Tiệm gọi mấy
tiếng “Tiền bối” không thấy đáp lại, sờ vào da thịt ông ta thì may mà vẫn còn
hơi ấm, mạch máu vẫn đập khe khẽ. Lục Tiệm thở phào một hơi, rút thanh chủy
thủ cắm trên đầu vai ông ta ra, chặn các mạch máu lại rồi vận “Đại Kim Cương
thần lực truyền vào sau lưng người áo xanh. Thần công truyền vào cơ thể, Lục
Tiệm cảm thấy trong thân thể người áo xanh có mấy luồng chân khí cực kỳ hùng
hậu, mềm cứng khác nhau cuốn quýt lôi kéo, thần lực của y vừa truyền vào thì
chúng lập tức phản công lại rất mạnh. Lục Tiệm kinh hãi không ngớt, nếu chẳng
phải thần thông của y mạnh mẽ thì suýt nữa đã không khống chế nổi nữa rồi.

Lục Tiệm ngưng thần đấu với loại chân khí quái dị kia một lúc thì chân khí kia
dần chịu khuất phục rồi thu rút lại, ngay sau đó đã nghe người áo xanh ồ lên
một tiếng rồi tỉnh ra. Lục Tiệm mừng rỡ nói:


  • Tiền bối, ông không sao chứ?

Người áo xanh yếu ớt nói:


  • Đây là chỗ nào vậy?

Lục Tiệm đem việc ít không địch được nhiều, rơi xuống vực kể lại. Người áo
xanh thở dài nói:


  • Đây vốn là một vực sâu không có ánh mặt trời, không ngờ lại rơi xuống đây.

Lục Tiệm nói:


  • Đợi tôi nghỉ cho khỏe lại rồi sẽ cõng tiền bối lên.

Người áo xanh ngước mắt nhìn lên, thấy vách đá cực cao, trời xanh chỉ còn hẹp
như một sợi tơ như có như không thì bất giác thở dài nói:


  • Không cần phải vội trèo lên. Những kẻ đối đầu với ta vừa nhiều vừa mạnh,
    nếu biết thần thông của ta giảm mạnh nhưng vẫn còn sống trên đời thì nhất định
    sẽ như bầy ong tràn tới. Chi bằng tương kế tự kế, để hai người phía trên cho
    rằng chúng ta đã ngã chết, cảm thấy thỏa mãn đi. Sau đó đợi thêm mấy ngày rồi
    mới lẻn ra thì quỷ thần cũng chẳng biết được.

Lục Tiệm cảm thấy rất có lý nhưng vẫn nghi ngờ chưa hiểu, y không nhịn được
liền hỏi:


  • Tiền bối, hai người đó đuổi giết ông như vậy cuối cùng là có cừu hận sâu
    sắc gì vậy?

Người áo xanh nói:


  • Cũng chẳng có cừu hận gì, chỉ là ý tưởng không phù hợp thôi.

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:


  • Ý tưởng không giống nhau mà cũng muốn giết người ư? Trông dáng vẻ của bọn
    họ, tôi còn cho là nợ máu giết mẹ giết cha đấy.

Người áo xanh cười nhạt, nói:


  • Thằng bé nhà ngươi không biết đấy thôi, từ xưa đến nay người ta vì không
    hợp đường lối, ý tưởng mà giết nhau nhiều lắm. Nói xa thì Tần Thủy Hoàng đốt
    sách giết học trò, Hán Vũ đế gạt bỏ bách gia chư tử, Đường Vũ Tông trọng đạo
    diệt Phật, có lần nào mà không giết người đâu. Còn nói gần thì lúc triều đình
    chúng ta lập nước, Tư Cầm tiên sinh và Hồng Vũ đế mục đích khác nhau, cuối
    cùng Hồng Vũ đế giết hết người theo học chín môn học vấn, lại đuổi Tư Cầm tiên
    sinh đến nơi Tây Vực cỏ không mọc được, uất ức mà chết. Mà từ xưa đến nay,
    người ta vì không cùng ý tưởng với kẻ cầm quyền mà chịu khổ nhục, thậm chí mất
    đầu càng không đếm xuể. Tô Đông Pha là một đại văn hào, chỉ vì viết thơ chế
    nhạo vua mới mà bị nhốt vào tù dùng cực hình đánh đập. Nhạc Vũ Mục có thần
    công hơn người, nhưng chỉ vì một lòng muốn đánh về phía bắc, ngược với ý muốn
    cầu hòa của Tống Cao Tông nên cũng chết oan trong ngục ở Lâm An.

Những chuyện xưa đó Lục Tiệm có cái đã từng nghe qua, có cái chưa từng biết
tới. Y ngẩn ra rồi nói:


  • Cho dù không hợp ý tưởng thì thật sự sẽ giết người, nhưng tiền bối ở ẩn
    trong núi sâu, cho dù ý tưởng không hợp thì cũng có gì đáng ngại với họ đâu?

Người áo xanh hừ lạnh, nói:


  • Cây muốn lặng nhưng gió chẳng dừng. Ta còn sống thêm một ngày thì trong
    lòng bọn chúng vẫn còn lo sợ.

Ông ta nói tới đó thì trở nên kích động, lại ho sù sụ trong bóng đêm, mấy lần
nghẹt thở, đến khi Lục Tiệm lại đẩy chân khí vào sau lưng thì mới ngừng lại
được, thở dài nói:


  • Đáng thẹn, đáng thẹn.

Lục Tiệm nói:


  • Bệnh của tiền bối nặng lắm ư?

Người áo xanh nói:


  • Năm xưa luyện công không cẩn thận gây ra bệnh khó chữa, kéo dài nhiều năm
    đã trở thành thói quen mất rồi.

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:


  • Sao không tìm lương y để chữa trị?

Người áo xanh lạnh nhạt nói:


  • Bệnh này của ta kỳ lạ lắm, lang y bình thường sao chữa nổi được?

Lục Tiệm sinh ra lòng thương xót, liền thở dài nói:


  • Nhưng vẫn có cách chữa trị chứ?

Người áo xanh hơi im lặng rồi chợt cười nói:


  • Thằng bé ngươi sao lại hiếu kỳ như vậy?

Lục Tiệm bất giác đỏ mặt lên, bỗng nghe người áo xanh thở ra một hơi dài rồi
nói:


  • Võ công của ta ngầm hợp với đạo trời, khác với các loại võ công khác. Người
    có biết đạo trời là thế nào không?

Lục Tiệm nghĩ ngợi rồi nói:


  • Đạo của trời là lấy chỗ thừa bổ sung cho chỗ thiếu.

Người áo xanh í lên một tiếng, cực kỳ kinh ngạc:


  • Điều đó là ai nói cho ngươi?

Lục Tiệm nói:


  • Cốc Chẩn nói đấy. Hắn còn nói: “đạo của người là lấy chỗ thiếu chuyển vào
    chỗ thừa”, đạo của người không giống đạo của trời. Hắn còn nói là đạo kinh
    doanh cũng là đạo trời, chỉ có điều thương nhân thì lại là người bình thường.


  • Mấy năm không gặp, thằng bé đó đã tiến bộ nhiều rồi. – Người áo xanh chầm
    chậm vỗ tay – Năm xưa ta cũng từ đạo kinh doanh mà hiểu được đạo trời, từ đó
    luyện thành võ công. Chỉ đáng tiếc là đạo ở trong lòng hiểu được thì dễ, nhưng
    muốn dừng tay lại rất khó khăn. Võ công vốn là lấy mạnh hiếp yếu, mạnh mẽ như
    thần mà không giết người nào phải dễ dàng. Võ công của ta càng mạnh thì dã tâm
    cũng càng lớn, dần dần không thể tự kìm chế lòng tham nữa, vì vậy mà đánh mất
    đạo trong lòng, rơi vào dục vọng của người đời…


Nói đến đó, ông ta im lặng hồi lâu rồi mới nói tiếp:


  • Ta vừa mất đạo trong lòng thì thần thông cũng trở nên không hòa bình nữa.
    Với loại chân khí rất khó khống chế trong cơ thể này thì thần thông càng mạnh
    xung đột lại càng nhiều, chân khí trong cơ thể không chỉ khó sử dụng mà còn có
    thể phản ngược lại, chỉ một chút không cẩn thận thì khó giữ được tính mạng.

Lục Tiệm lo lắng nói:


  • Vậy thì không may rồi, tiền bối chống lại thế nào?

Người áo xanh nói:


  • Môn võ công đó hợp với đạo trời nên sức người dù có mạnh cũng đâu thể chống
    lại được đạo trời phải không? Vì vậy gặp phải việc đó chỉ còn cách làm theo
    lòng trời, nếu miễn cưỡng chống lại sẽ càng tệ hơn. Giống như là việc trị nước
    lụt, ông Cổn dùng đất lấp thì nước lụt càng cao, còn ông Vũ mở kênh thoát thì
    mười năm đã thành công. Năm xưa ta tự phụ về tài trí, cũng từng nghĩ ra mấy
    cách chống cự nhưng không ngờ lực chống cự càng lớn thì chân khí phản lại cũng
    theo đó mà mạnh hơn, giống như bị ảnh hưởng không sai chút nào. Đến lúc đó ta
    mới hiểu ra rằng sức người nhỏ nhoi, đạo trời mênh mông, “nhân định thắng
    thiên” (ý người thắng được trời) gì gì đều chỉ là rắm chó.

Lục Tiệm thở dài nói:


  • Vậy thế nào mới coi là thuận theo lòng trời đây?

Người áo xanh bật cười nói:


  • Vừa rồi chẳng phải ngươi đã nói sao?

Lục Tiệm buột miệng nói:


  • Lấy chỗ thừa bổ sung vào chỗ thiếu.


  • Không sai. – Người áo xanh thở dài nói – Ông trời không giống như con
    người. Loài người kính trọng kẻ mạnh nhưng trời cao lại căm ghét kẻ mạnh, vì
    vậy mà cây nở hoa đẹp tất bị gió cuốn nát, sét đánh gãy. Nước đầy tất sẽ tràn,
    trăng tròn tất sẽ khuyết. Do đó ta suy nghĩ rất lâu, thấy nếu muốn hóa giải sự
    xung đột trong cơ thể thì chỉ có cách thuận theo đạo trời, đổi mạnh thành yếu,
    biến cái thừa trở thành cái thiếu.


Lục Tiệm ngạc nhiên nói:


  • Thế nào là đổi mạnh thành yếu, biến cái thừa thành cái thiếu?

Người áo xanh nói:


  • Có hai cách, cách thứ nhất là tự phế bỏ võ công…

Lục Tiệm kinh hãi nói:


  • Vậy sao được.


  • Đúng vậy. – Người áo xanh thở dài nói – Một thân võ công của ta luyện được
    không dễ, đã phải trải qua vô số gian khổ. Tự phế bỏ võ công tuy có thể trị
    được tận gốc nhưng nếu thực sự muốn làm cách đó thì thật lòng không làm nổi.
    Vì vậy phải tìm phương pháp khác, dùng đến cách thứ hai, đó là: tự ngăn kinh
    mạch không dùng võ công nữa.


Lục Tiệm bừng tỉnh ra, gật đầu nói:


  • Thảo nào tiên sinh ở ẩn tại đây, hóa ra là vì nguyên nhân đó.

Người áo xanh nói:


  • Chỉ đáng tiếc là cách đó trị được ngọn nhưng không trị được gốc, việc phản
    ngược vẫn xảy ra. Vì vậy hôm nay đối thủ tìm đến, lúc nguy cấp ta không nhịn
    được ra tay động võ, kết quả làm chân khí rối loạn, nếu không có ngươi ra tay
    giúp đỡ thì hôm nay ta đã làm quỷ dưới suối vàng rồi.

Lục Tiệm thầm kêu hổ thẹn, nói:


  • Việc hôm nay từ tôi mà ra, tất nhiên là phải do tôi chống lại hai kẻ độc ác
    đó rồi. Nhưng ngoài hai cách đó không còn cách nào nữa ư?

Đáy sâu nhất thời lặng lẽ như chết, qua một hồi lâu người áo xanh mới nhẹ thở
một hơi, chậm rãi nói:


  • Bao năm nay ta lặng lẽ nghiên cứu, cũng nghĩ ra một cách, nhưng lúc thực
    hiện có rất nhiền khó khăn.


  • Xin tiên sinh nói đi. – Lục Tiệm xúc động nói – Cho dù là cách gì, tiểu tử
    nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ.


Người áo xanh nói:


  • Ta nghĩ kỹ rồi. Năm xưa không có cách nào chống lại kiếp nạn thì một là vì
    đạo trời sai khiến, hai là thế lực cô độc. Ngươi nghĩ mà xem, chân khí phản
    ngược cũng là ta luyện thành, thần thông chống lại sự phản ngược đó cũng là do
    tự bản thân ta luyện thành, như vậy thì khác gì tự mình lấy tay đánh vào đầu
    mình, hoặc là đau tay, hoặc là đau đầu, đánh thế nào thì cũng đau thôi.

Lục Tiệm nghe so sánh như vậy thì bất giác cười lên thành tiếng. Người áo xanh
cũng cười:


  • Có câu một người ít kế, hai người nhiều mưu, nếu có một vị cao thủ tuyệt
    đỉnh làm theo cách của ta để giúp ta vượt qua kiếp nạn thì có lẽ có thể thành
    công. Chỉ có điều loại cao thủ đó trên đời hiếm có, cho dù có tìm được thì
    chắc gì đã chịu giúp ta.

Lục Tiệm nói:


  • Vì sao khó tìm được?

Người áo xanh nói:


  • Thứ nhất là vị cao thủ đó phải luyện tới cảnh giới “Luyện thần phản hư”,
    nếu không thì chẳng có tác dụng gì.

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:


  • Sao lại như vậy?

Người áo xanh nói:


  • Nói là chống lại kiếp nạn thì không phải là giúp ta kiểm soát chân khí mà
    là giúp ta chống lại ma quỷ trong lòng. Chỉ cần tâm thần trong sáng thì ta có
    thể lấy tâm thần để điều khiển chân khí, chân khí cũng sẽ không phản ngược.
    Nhưng nếu vị cao thủ đó chưa luyện tới cảnh giới luyện thần thì chẳng có cách
    nào hợp ý thức và thần trí với ta nên không thể giúp ta chống lại ma quỷ trong
    lòng. Thiên hạ tuy lớn nhưng cao thủ luyện thần lại cực kỳ ít ỏi, tuy có mấy
    người nhưng chẳng có quan hệ tốt đẹp gì với ta.

Lục Tiệm trầm ngâm nói:


  • Cao thủ luyện thần trong vòng trăm năm trở lại đây chỉ có Vạn Quy Tàng, Cốc
    Thần Thông, Ngư hòa thượng. Đáng tiếc là Vạn Quy Tàng và Ngư hòa thượng đều đã
    mất nên cao thủ luyện thần chỉ còn mỗi Cốc Thần Thông mà thôi.

Thân mình người áo xanh chấn động, thất thanh nói:


  • Ngư hòa thượng chết rồi ư? Lúc nào?

Lục Tiệm nói:


  • Vết thương cũ của đại sư lại tái phát, mấy tháng trước đây đã mất ở Đông
    Doanh, lúc đó tôi cũng đang ở bên người.

Người áo xanh thở dài một tiếng, âm u nói:


  • Đáng tiếc, đáng tiếc thật. Ngư hòa thượng có lòng từ bi, nếu ông ấy còn
    sống thì may ra chịu cứu ta, hiện giờ… ôi, tự gây ra tội lỗi nên cũng đáng,
    nhắc lại làm gì.

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:


  • Ông nói về Ngư hòa thượng đại sư sao?


  • Không phải. - Người áo xanh bừng tỉnh - Ta nói về người khác thôi. Ồ, tuổi
    ngươi còn nhỏ mà đã hiểu rõ về các cao thủ luyện thần, kiến thức cũng không
    kém cỏi đâu.


Lục Tiệm nói:


  • Cái đó toàn là do Doanh Vạn Thành nói ra.

Người áo xanh gật đầu nói:


  • Doanh Vạn Thành tham tiền như mạng nhưng lão già thành tinh, kiến thức cũng
    có chỗ hơn người.

Lục Tiệm im lặng một lúc rồi chợt nói:


  • Doanh Vạn Thành còn có nói một câu, không biết là thật hay giả.

Người áo xanh nói:


  • Thế nào?

Lục Tiệm ngần ngừ nói:


  • Lão nói vãn bối bất tài nhưng cũng là cao thủ luyện thần.

Người áo xanh hơi trầm lặng rồi chợt cười nói:


  • Ngươi thấy thế nào?

Lục Tiệm thở dài nói:


  • Tôi cũng không tin, nhưng mấy ngày đó trên người quả thật xuất hiện nhiều
    việc kỳ lạ khiến người ta không sao hiểu được.

Người áo xanh thản nhiên nói:


  • Như ảo hóa được bản tướng của người khác hay là ẩn mạch, hiển mạch thông
    với nhau phải không?

Lục Tiệm kinh hãi nhảy dựng lên, thất thanh nói:


  • Ông cũng biết ư?

Người áo xanh nói:


  • Lúc đầu ta chỉ đoán thôi, nhưng nghe ngươi tự xưng là cao thủ luyện thần
    thì mới dám khẳng định điều ngờ vực trong lòng.

Lục Tiệm hơi ổn định tâm thần lại liền biết đã thất lễ, liền ấp úng nói:


  • Vậy tôi có phải là cao thủ luyện thần không?

Người áo xanh im lặng một chút rồi chậm rãi nói:


  • Tất nhiên là có rồi.

Lục Tiệm mừng rỡ nói:


  • Nói như vậy thì tôi có thể giúp tiền bối vượt kiếp nạn rồi ư?

Người áo xanh thở dài, nói:


  • Tiểu tử người sao lại nhiệt tình như vậy?

Lục Tiệm nói:


  • Chỉ cần tiền bối khỏi bệnh thì vãn bối tan xương nát thị cũng sẽ không từ
    chối.

Người áo xanh trầm mặc hồi lầu rồi thở dài một tiếng, giọng trầm đi từ từ nói:


  • Vậy người giúp ta vượt kiếp nạn có điều kiện gì không? Tiền bạc, quyền thế,
    mỹ nữ tuyệt đẹp trên đời này người có thể yêu cầu thoải mái, cái gì ta cũng có
    thể cung cấp được.

Lục Tiệm nghe vậy thì nóng đầu lên, cảm thấy như bị sỉ nhục trầm trọng, liền
đứng bật dậy lớn tiếng nói:


  • Tiền bối coi thường người khác sao? Cốc Chẩn là bạn sống chết với tôi, ông
    là thầy của hắn thì cũng là bề trên của tôi. Người trên gặp nạn thì kẻ làm đệ
    tử sao có thể đứng nhìn được. Tôi giúp tiền bối đều là thực lòng, nếu không
    tiền bối có đem tất cả tiền bạc, mỹ nhân của thiên hạ cho tôi thì tôi cũng
    không động đậy kể cả một đầu ngón tay đâu.

Y nói xong vẫn chưa hết tức giận, nắm chặt hai tay thở hồng hộc.

Người áo xanh im lặng một lúc rồi chợt cười nói:


  • Xin lỗi nhé, đúng là ta đã coi thường ngươi mất rồi. Thế này đi, hôm nay
    nếu ngươi giúp ta thoát khỏi kiếp nạn thì trong tương lai lúc ngươi trở thành
    kẻ địch của ta, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết ba lần.

Lục Tiệm nghe vậy ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Sao ta lại trở thành kẻ địch của
tiền bối được? Chẳng lẽ tiền bối bị thương quá nặng nên trở nên ngớ ngẩn rồi
sao?” Y còn đang ngỡ ngàng thì đã nghe người áo xanh nói:


  • Ngươi nghĩ kỹ đi, lần này giúp ta vượt kiếp nạn chưa chắc đã thành công.
    Nếu có gì sai sót thì nhất định cả hai đều phải chết đấy.


  • Không cần phải nghĩ nữa. - Lục Tiệm nói - Cứu người như cứu lửa, tôi giúp
    tiền bối chỉ cần yên lòng là được.


Người áo xanh ồ lên một tiếng rồi im lặng không nói gì. Lục Tiệm nóng ruột
nói:


  • Sao tiền bối chưa truyền cho tôi cách cứu chữa?

Người áo xanh cười cười, nói:


  • Ngươi cần gì phải vội vã như thế. Ăn no uống đủ, nghỉ ngơi khỏe mạnh rồi
    nói tiếp.

Lục Tiệm nói:


  • Chỗ này tối tăm như vậy làm gì có gì mà ăn?

Người áo xanh nói:


  • Ngươi nghe kỹ đi.

Lục Tiệm ngưng thần nghe ngóng, nháy mắt đã nghe một tiếng động nhẹ, rõ ràng
là tiếng cá quẫy đuôi. Lục Tiệm mừng rỡ nói:


  • Trong nước có cá ư?


  • Đúng vậy. - Người áo xanh cười nói - Công phu ở tay của ngươi lợi hại, bắt
    được nó dễ như trở bàn tay.


Lục Tiệm nghe vậy thì cả kinh, thầm nghĩ người này không thẹn là sư phụ của
Cốc Chẩn, kiến thức thật là ghê gớm, cả bản lĩnh của mình ông ta cũng biết
được. Y liền nhảy xuống nước chộp một con cá lớn mười cần rồi trở lại lên bờ.
Con cá đó hoàn toàn không có vảy, mềm mại bóng loáng, máu thịt như đã tiêu
biến hết nên cả người trong suốt có thể thấy được gân cột nội tạng. Lục Tiệm
nhìn mà ngạc nhiên kinh hãi, nói:


  • Tiền bối, hình dáng của con cá này thật là kỳ quái.

Người áo xanh nói:


  • Nơi này thông với sông sâu trong lòng đất, những con cá này đều lớn lên
    trong dòng suối lạnh dưới lòng đất nên cơ thịt mập mạp mềm mại. Vì chúng sinh
    ra không có ánh mặt trời nên da thịt cũng không giống như những sinh vật sống
    trên mặt đất, trải qua một thời gian dài đã biến thành không màu. Phải biết
    nước dưới lòng đất sâu cực lạnh cực âm, vốn không nuôi được sinh vật. Loài cá
    này lớn lên tại nơi huyền âm nên chính là dương trong âm, có thể dùng để bổ
    sung nguyên khí cho con người, đối với người tập võ cũng có ích lợi rất lớn.

Lục Tiệm nghe vậy thì mừng rỡ, chia thịt cá thành hai phần rồi đưa cho người
áo xanh cùng ăn. Loài cá kỳ lạ này sinh ra trong khí lạnh nên rất ít tinh khí,
vị của thịt cá cũng rất ngon, vì vậy mà ăn sống cũng đủ no bụng. Hai người đều
ăn cá sống, trong lúc ăn thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn nhau, bất giác cùng
cất tiếng cười lớn.

Ăn cá xong, Lục Tiệm lại uống mấy ngụm nước suối lạnh từ lòng đất chảy ra, chỉ
cảm thấy lạnh buốt đến tận xương nên vội vận thần thông mới có thể đẩy tan khí
lạnh. Y ngồi một chút rồi hỏi:


  • Tiền bối, vì sao ông không hỏi Cốc Chẩn chết như thế nào?

Người áo xanh thản nhiên nói:


  • Sống thì vẫn sống, chết thì đã chết rồi. Trên đời này lúc nào chẳng có
    người chết, có người chết già, có người chết đói, có người chết chìm, có người
    chết cháy, có người xảy thai mà chết, còn có người bị người khác giết chết.
    Cách chết thì đủ loại, nhưng kết quả thì chỉ có một. Đã quy về một mối như vậy
    thì chết như thế nào không biết cũng chẳng sao.

Lục Tiệm vốn định cho người áo xanh biết nguyên nhân chết của Cốc Chẩn, không
ngờ bị ông ta dùng mấy lời nhẹ nhàng chặn họng. Y đang định nói tiếp thì người
áo xanh đã ngồi xuống tảng đá quay đầu ngủ mất. Lục Tiệm mất hết cả hứng thú,
cũng đành ngồi xuống nghỉ ngơi.

Ngủ một lúc lâu y bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy, đưa mắt nhìn thì thấy người
áo xanh sớm đã tỉnh lại, đôi mắt sáng như sao lạnh lấp lóe trong bóng tối.


  • Ngươi tỉnh rồi ư? - Người áo xanh nói - Ta truyền cho người một môn tâm
    pháp, đợi đến lúc vượt kiếp nạn ngươi theo đúng cách đó vận công là có thể
    giúp được ta.

Ông ta nói rồi đem khẩu quyết đọc ra, nói chung đó là cách thu liễm nguyên
thần, lấy tâm thần điều khiển khí.

Lục Tiệm theo đúng cách đó tu luyện. Sáu bản tướng Kim Cương mà y tu luyện vốn
là sáu loại thần ý, so với cách của người áo xanh thì khác nhánh nhưng cùng
nguồn nên học rất nhanh, luyện mấy giờ đã học được. Y thấy bụng đói thì lại
bắt một con cá lạ cùng với người áo xanh ăn cho no.

Ăn xong, người áo xanh nói:


  • Cậu bé, việc này rất nguy hiểm, bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp đấy.

Lục Tiệm nói:


  • Tiền bối lại coi thường người rồi. Tuy tôi không phải là quân tử, không nói
    được lời nặng như chín đỉnh nhưng lời nói ra cũng phải bảy đỉnh, tám đỉnh. Tôi
    đã đồng ý giúp tiền bối chống kiếp nạn thì dù sống hay chết cũng không hối
    hận.

Người áo xanh gật đầu nói:


  • Tiểu tử khá lắm.

Ông ta bỗng thấy y tỏ ra ngại ngùng rồi ấp úng nói:


  • Có một việc không biết có thể hỏi không.

Người áo xanh nói:


  • Ngươi nói đi.

Lục Tiệm nói:


  • Chút nữa cũng không biết sẽ sống hay chết, chỉ sợ sau khi tiểu tử chết đi
    rồi mà vẫn không biết danh hiệu của tiền bối thì không khỏi bất kính.

Người áo xanh hơi trầm mặc rồi cười nói:


  • Ta là chủ nhân Nhược Hư đường, ngươi gọi ta là Nhược Hư tiên sinh là được
    rồi.

Trước sau ông ta vẫn không nói ra tên thật, Lục Tiệm hơi cảm thấy ngạc nhiên
nhưng y không muốn làm khó người ta nên đành gật gật đầu.

Người áo xanh lại nói:


  • Lát nữa trong lúc vận cộng, ngươi có thấy việc gì kỳ lạ thì cũng đừng để ý,
    chỉ cần giữ vững lòng mình không được mạnh động. Nếu bị ảo ảnh kích động thì
    công lao nhất định sẽ uổng phí. Việc này liên quan tới sống chết của chúng ta,
    không được quên đấy.

Lục Tiệm nhận lời xong, hai người ngồi đối diện với nhau rồi cùng dùng ra tâm
pháp. Không bao lâu tất cả suy nghĩ đều biến mất, tâm thần và ý thức gặp nhau.
Thân thể Lục Tiệm chợt chấn động nhẹ, bóng tối trước mặt chợt sáng lên, nhất
thời lần lượt hiện ra trời cao đất thấp trong suốt vô ngần, mắt sáng lòng mở,
thần trí bay bổng.

Lục Tiệm rất ngạc nhiên, bản thân mình rõ ràng đang ở vực sâu dưới lòng đất,
vì sao lại nhìn thấy cảnh vật thế này. Ý nghĩ của y vừa chuyển động thì bên
tai sấm nổ vang rền, gió mây ùa tới, mây đen bao kín bầu trời mênh mông, trăng
sao biến mất, vô số đạo điện chớp xé mây xuyên không khí, như rắn vàng chạy
loạn chiếu sáng bầu trời lúc tỏ lúc mờ. Sấm nổ liên tiếp từ trời cai như hợp
lại làm một đồng thời phát nổ làm chấn động cả trời đất. Nhịp tim Lục Tiệm
cũng theo tiếng sấm mà càng lúc càng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lông ngực,
tiếng tim đập lẫn vào tiếng sấm ầm ầm oàng oàng rách cả màng tai.

Sấm sét phát ra không lâu thì bỗng nổi lên vòi rồng khổng lồ. Trăm nghìn cột
gió thế như rồng bay uốn đầu quẫy đuôi nối liền cả trời đất, những tảng đá lớn
như cái đấu bị gió thổi lăn vù vù, nhanh như ngựa chạy, lẹ tựa sao bay, những
cây to bằng người ôm cũng gãy gục như cỏ dại.

Cuồng phong thổi tới như dao cắt, Lục Tiệm chịu đựng giây lát đã cảm thấy thân
thể nhẹ bỗng rồi theo gió bay lên, như một cái lông chim dập vùi trong gió
không thể tự điều khiển được. Vô số đạo sét điện từ trên trời đánh xuống ngoằn
nghoèo hội tụ lên người y, da thịt như bị nướng chín, vừa đau vừa tê giống như
đã gieo mình vào lò lửa của trời đất.

Trong lúc đau đớn thì mưa to lại ầm ầm trút xuống, những hạt mưa to bằng cánh
tay người đập vào thân thể. Cảm giác ướt át sinh ra giống như đang ở trên biển
cả mênh mông, xung quanh nước ngập tràn khắp nơi không bờ không bến.

Ý nghĩ của y vừa chuyển động thì cảnh vật lại thay đổi, sấm, gió, mưa vẫn như
cũ nhưng quanh người đã trở thành biển rộng mênh mông, sóng gió cuồn cuộn,
rồng lượn tung tăng, cá voi hút nước, thuồng luồng múa may, cuốn quýt gầm gừ
vang động trời đất, răng nhọn xin xít đưa tay ra là chạm được. Sóng lớn như
núi tuyết thành băng trùm trời ép xuống, ngọn sóng nặng nề như muốn đập nát
mọi vật.

Đủ loại ảo ảnh quái dị rực rỡ khiến người ta hoa mắt, trong đó khó chịu nhất
chính là các loại cảm giác trong ảo ảnh đều sống động như thật. Nếu không phải
Lục Tiệm đã nhiều lần trải qua nỗi khổ của “Hắc Thiên kiếp”, tâm trí hết sức
vững vàng thì chỉ sợ đã sớm kinh hãi sụp đổ rồi.

Cảnh biển đó càng biến đổi càng kỳ lạ, đột nhiên mọi thứ im bặt. Sấm lặng,
điện ngừng, gió im, mây tan, mưa tạnh, nước lùi. Trong chớp mắt biển cả hóa
nương dâu. Dưới chân Lục Tiệm trở thành mặt đất, còn chưa kịp mừng rỡ thì mặt
đất phía trước tiếng nổ vang rền rung động, mặt đất nhấp nhô, nghìn vạn dãy
núi non phá đất mọc lên, lại thấy đất bằng nứt toác, núi cao gãy gục phun ra
cột lửa cao trăm trượng, dung nham chảy tràn. Thân thể Lục Tiệm bốc cháy cực
kỳ nóng bỏng giống như muốn tan chảy ra.

Lửa đang lớn thì bỗng trời quay đất chuyển, rồi trời và đất đột nhiên đổi vị
trí. Chân Lục Tiệm đạp vào không khí, đột nhiên rơi tụt xuống, trời rộng mênh
mang hóa thành vực sâu thăm thẳm. Dung nham trên đỉnh núi thi nhau tan rã biến
thành mưa lửa rơi xuống, theo y càng rơi càng sâu, cho đến tận nơi sâu thẳm
trong vũ trụ.

Đột nhiên giác quan của Lục Tiệm chấn động, thần trí chợt tỉnh lại, các loại
ảo ảnh bỗng nhiên biến mất, gió lạnh từ từ thổi tới kéo theo sự ẩm thấp. Xung
quanh vẫn là sông lạnh đá lớn, khí lạnh âm trầm từ phía dưới ùa lên, bên tai
vắn lặng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nước loạt soạt. Nhớ lại ảo ảnh, Lục
Tiệm vẫn cảm thấy tim đập không ngừng, y chưa từng nghĩ rằng trên đời lại có
loại cảnh vật kỳ lạ như vậy. Ý nghĩ vừa chuyển động thì Lục Tiệm chợt cảm thấy
một luồng chân khí tràn tới trước mặt, xuyên thẳng vào huyệt Thiên Trung trước
ngực, Đại Kim Cương thần lực không ngăn lại kịp. Luồng chân khí đó có tính
chất rất đặc biệt, khiến thân thể người ta trở nên nhẹ bỗng như muốn bay lên,
nhưng chỉ một vòng đã từ bụng chạy ra chẳng biết đi đâu. Tiếp theo lại có một
luồng chân khí ngưng đọng nặng nề ùa tới, cũng chạy một vòng rồi ra ngoài cơ
thể. Sau đó không ngừng có chân khí tràn tới, có luồng nóng như lửa, có luồng
lạnh như nước, có khi như gió mát qua người, có khi như điện chớp giáng trần,
lúc thì mạnh mẽ, lúc thì dai dẳng. Lục Tiệm đếm thấy trước sau có tám loại
chân khí đi rồi lại đến, đến rồi lại đi, lưu chuyển qua lại biến động không
ngừng. Tám đạo chân khí gây ra tám loại cảm giác nặng nhẹ, tê ngứa, đau nhức,
nóng lạnh khác nhau.

Lục Tiệm đã hơi khó chịu, y không nhịn được liền ngưng thần chống cự, nhưng y
lực chống cự của y càng mạnh thì tám luồng chân khí đó càng lưu chuyển nhanh,
lúc đầu chỉ như một con rắn nhỏ rồi dần dần hóa thành nước lũ cuốn phăng vạn
vật, giống như một quả cầu hơi khổng lồ lăn qua lăn lại trong cơ thể Lục Tiệm.
Đại Kim Cương thần lực gặp phải nó liền giống như băng tan tuyết chảy vậy. Đột
nhiên luồng khí đó thu nhỏ lại rồi nổ bùng ra, Lục Tiệm chỉ cảm thấy trong đầu
ầm vang rồi hai mắt tối đen, hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa.

Không biết ngất đi đã bao lâu, bỗng ngửi thấy hương thơm ngát của hoa, tiếng
chim ríu rít, xung quanh tràn ngập hơi người. Lục Tiệm không nhịn được mở mắt
ra, liền thấy trời xanh trong vắt, bầu trời phủ một làn mây nhạt nhẹ như khói
chiều lãng đãng bay đi, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Lục Tiệm ngồi dậy liền phát hiện ra mình đang nằm trên một cành cây cổ thụ, rễ
lớn chi chít, lá xanh rậm rạp, những cành cây to lớn thô ráp cuốn quýt như
rồng. Dưới gốc cây hoa cỏ đỏ tím đẹp đẽ như gấm vóc, mùi hương lạ thoang
thoảng phảng phất trong không khí làm say lòng người.

Bỗng nghe tiếng o o, Lục Tiệm ngước mắt nhìn thì thấy con hạc lớn đó đứng trên
chỗ cao, hai vuốt bấu vào cành cây, dáng vẻ kiêu ngạo, lông trắng cổ đen dũng
mãnh đẹp đẽ.


  • Anh bạn lớn!

Lục Tiệm bất giác ngẩn ra, thầm nhớ lại những việc đã gặp phải: gặp Nhược Hư
tiên sinh, ông già và hán tử tấn công, rơi xuống vực sâu, cùng chống thiên
kiếp… những việc đó tựa như thần thoại, giấc mơ. Lục Tiệm bất giác cởi giày
ra, một vệt hồng nghiễm nhiên ở trước mắt, vết sẹo tuy nhỏ nhưng chính vào chỗ
chủy thủ của ông già nhỏ bé đâm vào, không biết từ lúc nào đã khỏi hẳn chỉ còn
lưu lại một vệt mờ mờ. Lục Tiệm lúc này mới tin rằng những việc đã gặp phải
chẳng phải mơ thấy mà thực sự đã xảy ra. Chỉ không hiểu sao vừa rồi rõ ràng
còn ở dưới vực sâu, xung quanh tối đen, sông lạnh bốn phía mà lúc tỉnh lại thì
lại chim ca hoa nở, trời xanh ngăn ngắt.

Trong lúc băn khoăn, y bỗng cảm thấy ngón trỏ tay phải có điều kỳ lạ. Đưa lên
nhìn, Lục Tiệm lại ngẩn ra, chỉ thấy trên ngón tay có ánh xanh lấp lánh, ngọc
bích trong trẻo, ba vệt vân đỏ như ba sợi gân máu cuốn quanh thân nhẫn khiến
cho cái nhẫn ngọc đó như có sự sống. Lục Tiệm sờ cái nhẫn càng cảm thấy kinh
hãi nghi ngờ không ngớt. Xem tình hình đó thì chắc là Nhược Hư tiên sinh đã
đưa mình tới nơi này. Nhưng nếu ông ta có thể từ dưới vực sâu thoát lên thì
nhất định đã lấy lại được thần thông, thoát khỏi bệnh cũ.

Nghĩ ngợi một hồi rồi Lục Tiệm nhảy xuống cây, con hạc lớn đó kêu lên o o rồi
cũng vỗ cánh lắc đuôi, co cổ cúi đầu cọ cọ vào trán Lục Tiệm, bộ dạng rất thân
mật. Lục Tiệm bật cười nói:


  • Anh bạn lớn, cuối cùng là ngươi dùng cách gì mà cho dù ta ở đâu ngươi cũng
    tìm được vậy?

Con hạc kêu o o mấy tiếng, ưỡn ngực vểnh cổ tỏ ra đắc ý. Lục Tiệm bất giác bật
cười, vuốt ve lông cánh bóng mượt của nó. Ánh mắt y chuyển đi, bỗng thấy trên
vỏ cây cổ thụ đã bị bóc đi một khối trở thành một bức thư, trên đó khắc mấy
hàng chữ.

Lục Tiệm đọc lên: “Được người giúp đỡ, tặng người nhẫn này. Tiền trong thiên
hạ tùy người sử dụng. Thần công của ta đã hơi thành công, còn cần đóng cửa tu
luyện. Ngày trở lại sẽ là rồng lượn trong mây, vĩnh viễn không có đối thủ nơi
Hoa Hạ mênh mông.”

Những chữ này là dùng ngón tay khắc vào, sâu vào gỗ ba phân, trong nét chữ
tràn đầy khí thế bá chủ. Lục Tiệm giật mình nhìn hàng chữ đó, tận sâu trong
đáy lòng không thể tìm ra điểm tương đồng nào giữa vị Nhược Hư tiên sinh mà
mình biết với những hàng chữ này. Những chữ cuối cùng chữ nào cũng như rồng
lượn trên trời, giống như muốn thoát khỏi thân cây mà bay lên. Lục Tiệm lại
đọc một lần nữa rồi thầm nghĩ: “Vị Nhược Hư tiên sinh đó chắc là đã ở trong
núi lâu rồi. Cái khác chưa nhắc đến, ngay Cốc Thần Thông đã không dễ đối phó
rồi. Vĩnh viễn không có đối thủ nơi Hoa Hạ mênh mông, đâu có dễ như vậy.” Y
nghĩ vậy rồi thở dài, chợt nghĩ: “Mấy ngày nay ta đều vất vả vì người khác mà
quên mất quay trở lại quê nhà. Tính ra thì rời nhà đã ba năm, không biết ông
nội ra sao rồi?” Lục Tiệm nghĩ đến đó thì trong lòng nóng vội muốn về quê,
liền sửa lại quần áo rồi tiến về phía bắc.

Nơi này cách Diêu gia trang cũng không xa. Lục Tiệm ngày đêm di chuyển, đến
giữa trưa ngày thứ hai thì đã đến phía ngoài Diêu gia trang. Càng về gần đến
quê, Lục Tiệm càng cảm thấy lo lắng sợ sệt, chỉ sợ đi mất ba năm thì trong nhà
đã xảy ra nhiều việc xấu khó mà đoán được.

Chậm bước đi trên bãi biển, gió biển thổi tới mang theo mùi tanh rất quen
thuộc. Lục Tiệm dõi mắt nhìn ra xa thấy sóng cuộn mây tràn, nước biếc một màu,
mấy con chim biển tung tăng bay lượn lúc ẩn lúc hiện trong mây, kêu dài dáo
dác hòa trong tiếng sóng rì rào khiến người ta sinh ra buồn rầu.

Đi không bao lâu thì lờ mờ thấy bóng ngôi nhà nhỏ lớn dần. Đột nhiên tim Lục
Tiệm bỗng nhảy lên như có một con thỏ bé giấu trong ngực áo, hai chân mềm nhũn
gần như không cất bước nổi. Còn chưa đến gần thì đã nghe một giọng the thé kỳ
lạ nói:


  • Lục Tiệm, Lục Tiệm.

Lục Tiệm nghe rất quen tai, định trả lời nhưng chẳng thấy ai. Trong lúc y còn
đang kinh hãi nghi ngờ thì bỗng nghe âm thanh đó lại gọi:


  • Lục Tiệm, Lục Tiệm.

Lục Tiệm rất ngạc nhiên, tiến tới mấy bước thì thấy trước căn nhà nhỏ đó có
mấy cây sào trúc phơi lưới đánh cá, một ông già ngồi trên cái phản nhỏ, đang
cúi khom người vá lưới. Trên đầu sào trúc có một con chim anh vũ mỏ đỏ lông
trắng. Ông già không biết có người đến gần, cứ a â cười mấy tiếng rồi nói:


  • Chim ngoan, nào, gọi mấy tiếng nữa đi.

Con chim anh vũ trắng rất nghe lời, lại kêu lên:


  • Lục Tiệm, Lục Tiệm.

Ông già đưa tay ra, trong lòng bàn tay có mấy hạt thóc. Con chim anh vũ mổ
lấy, chắc là nó chưa no, còn muốn đòi ăn nên lại kêu lên:


  • Lục Tiệm, Lục Tiệm.

Ông lão đưa tay sờ nhưng trong túi không còn thóc nữa nên bất giác thở dài một
tiếng, nói:


  • Chim ngoan, đủ rồi, đủ rồi…

Con chim anh vũ trắng rất không cam chịu, lại gọi tên Lục Tiệm mấy lần. Ông
lão thở dài nói:


  • Chim ngốc kia, có gọi nữa thì cũng làm gì có thóc. Cũng giống như ta thôi,
    dù có mong nhớ thế nào thì thằng bé Lục Tiệm đó, ôi, thằng bé ấy cũng không
    quay về nữa rồi…

Nói đến đó giọng ông nghẹn lại, đưa tay áo lau lau mắt rồi lại thở dài nói:


  • Chỉ tại ta mà, thật là kém cỏi, chỉ thích đánh bạc. Thằng bé sống cùng với
    ta, từ nhỏ đến lớn chẳng có ngày nào được tốt đẹp, toàn phải chịu khổ, kết cục
    cũng chẳng được tốt đẹp. Ôi, ta đau lòng biết bao, đau lòng biết bao…

Nói rồi lại lau lau khóe mắt. Con anh vũ trắng chẳng để ý gì, nó không hiểu
buồn vui của đời người nên vẫn không ngừng kêu “Lục Tiệm”, chỉ mong chủ nhân
vui vẻ lại cho thóc ăn.

Ông lão ngẩn ngơ nhìn biển rộng, cũng theo tiếng chim kêu là lẩm nhẩm nói:


  • Lục Tiệm, Lục Tiệm…

Ông gọi mấy tiếng rồi thân thể già nua chợt như lá khô trong gió rung lên bần
bật. Lục Tiệm nhìn bóng dáng cô độc đó chợt nước mắt rơi như mưa, cổ họng khô
nghẹn run giọng gọi:


  • Ông nội!

Cả người ông lão run bắn, lảo đảo quay đầu lại nhìn, còn nghi ngờ là mình hoa
mắt nên lại ra sức dụi mắt. Lục Tiệm nói:


  • Ông ơi, ông không nhận ra cháu à? Cháu là Tiệm nhi đây mà.

Ba năm không gặp, râu tóc Lục Đại Hải đã bạc trắng, nếp nhăn trên mặt chằng
chịt, già đi mất hơn mười tuổi. Ông ta trông thấy Lục Tiệm thì há hốc miệng,
ánh mắt lúc đầu kinh ngạc khiếp sợ, sau đó trở nên hết sức ngỡ ngàng rồi lại
bùng lên vẻ tức giận, tiến tới xòe ngón tay ra trái phải tát cho Lục Tiệm hai
cái tát.

Lục Tiệm bị đánh thì sững ra. Lục Đại Hải nhìn bàn tay mình, rồi lại nhìn Lục
Tiệm, sau đó bỗng giang hai tay ra ôm chặt lấy y, ha ha cười lớn:


  • Sống rồi, là người sống rồi, ha ha ha…

Ông ta cười cười mà sống mũi cay xè, giọt lệ già nua lã chã rồi khóc lên ồ ồ.

Lục Tiệm đang cuống quýt tay chân thì Lục Đại Hải lại ha ha cười lớn, vung tay
đấm mạnh vài cái vào đầu vai Lục Tiệm. Không ngờ Lục Tiệm có thần công trên
người, bị đánh vào thì tự sinh ra phản kích lại, chấn động khiến cho nắm tay
của Lục Đại Hải đau nhói. Ông bất giác kinh hãi mừng rỡ nói:


  • Thằng thỏ đế được lắm, người dài vai rộng thật rồi.

Trải qua kiếp nạn mới gặp lại được ông nội, sự vui mừng trong lòng Lục Tiệm
không sao kể xiết được, chỉ biết ngoác miệng ra cười. Lục Đại Hải trừng mắt
nhìn y rồi không nhịn được mắng:


  • Con mẹ nó, người thì lớn rồi mà lòng dạ vẫn còn trẻ con, vẫn ngốc nghếch
    như cũ.

Ông đã lớn tuổi già lão, không chịu được nỗi mừng vui to lớn như vậy nên chợt
cảm thấy tinh thần sức lực đều kiệt quệ, thở lên hồng hộc.

Lục Tiệm vội đỡ ông ngồi xuống. Y nghe con anh vũ trắng vẫn đang kêu gọi tên
mình thì bất giác bật cười, đưa tay lấy ra một cái bánh bao bẻ vụn ra ném lên
mặt đất. Con anh vũ lập tức im bặt, nhảy xuống mặt đất mổ ăn loạn lên. Lục
Tiệm thấy chim thì nhớ đến người, trong lòng buồn rầu nhẹ nhàng vuốt ve con
anh vũ, thở dài nói:


  • Bạch Trân Châu, ba năm không gặp rồi, mày còn khỏe không?

Con chim sớm đã quên mất những việc năm xưa nên chỉ cố cúi đầu mổ thức ăn.

Hơi thở của Lục Đại Hải đã ổn định lại, liền vỗ bàn gọi:


  • Thằng thỏ đế, qua bên này nào.

Lục Tiệm ngồi xuống bên cạnh ông. Trong lòng Lục Đại hải cực kỳ sung sướng,
nắm đầu vai y nhìn ngắm từ trên xuống dưới một hồi rồi chợt cười nói:


  • Cao rồi, khỏe rồi. Con bà nó, mấy năm nay ngươi đi đâu vậy? Cho dù có lang
    thang ra bên ngoài thì cũng phải báo tin cho ta chứ.

Lục Tiệm nhìn mái tóc bạc trắng của ông trong lòng cực kỳ day dứt, liền đem
những việc đã gặp phải trong những năm qua kể tóm tắt lại. Có điều y không
thích tự khoe khoang nên bỏ qua không nói tới võ công đã học được mà những
việc dương oai đánh địch cũng đều lược bớt. Nhưng cho dù như vậy thì Lục Đại
Hải vẫn thấy những việc mà cháu mình trải qua thật sự hiếm nghe hiếm thấy,
nghe xong phải giật mình ngơ ngẩn hồi lâu. Đến lúc ông ta hoàn hồn lại thì ha
ha cười nói:


  • Cho dù thế nào thì về được là tốt rồi, về được là tốt rồi mà.

Lục Tiệm hỏi đến tình hình sau khi chia tay. Lục Đại Hải nói:


  • Cũng chẳng có gì đáng nói, chỉ đánh cá, ngủ nghê, có lúc nhàn rỗi thì chăm
    sóc chim, lại đi đánh bạc, thua nhẵn túi rồi thì lại đánh cá.

Lục Tiệm nói:


  • Con chim anh vũ này sao lại tới đây?

Lục Đại Hải nói:


  • Ta cũng không biết. Hôm đó lửa lớn đốt Diêu gia trang thành đất bằng, ta
    đau buồn một hồi lâu, định tìm xác ngươi an táng nhưng không ngờ xác chết
    trong trang đã bị đốt cháy thành than, chẳng phân biệt được ai với ai. Ta
    chẳng biết làm thế nào, cứ ngồi ngẩn ra trước cửa trang, bỗng nghe có người
    gọi “Lục Tiệm, Lục Tiệm”. Ta nhìn đến thì con chim quái dị này đang đứng trên
    cành trúc nhìn ta, dáng vẻ hết sức đáng thương. Loại anh vũ trắng này ta đã
    được thấy qua, là loại cực kỳ quý hiếm. Lúc đó ta vừa mệt vừa đói, vốn định
    bắt nó để đổi lấy đồ ăn…


Thương Hải - Chương #79