Tẩy Oan (1)


Người đăng: HắcKê

Lục Tiệm nhìn các tăng nhân đi xa thì chợt nghi ngờ nói:


  • A Tình, thuốc giải mà cô đọc là thật đấy chứ?

Diêu Tình lườm y, nói:


  • Là giả đấy, phải cho đám khốn đó chết vì độc thì tôi mới hài lòng.

Lục Tiệm kêu ối một tiếng nhưng thấy vẻ mặt Diêu Tình lạnh nhạt, như cười mà
chẳng phải cười, đầy vẻ ranh mãnh thì lập tức hiểu ra là cô trêu chọc mình,
thuốc giải đó tất nhiên là không sai rồi.

Giải quyết xong việc đó, Lục Tiệm lại bất giác nghĩ tới Cốc Chẩn, lòng đau
không chịu được liền đau buồn thở dài rồi nói:


  • A Tình, cô không biết đấy thôi, Cốc Chẩn đúng là rất đáng thương. Từ nhỏ mẹ
    đã bỏ đi với người khác, lớn lên lại bị kẻ xấu hãm hại rồi cuối cùng chết về
    tay cha ruột. Tôi nghĩ đến thì lòng lại đau như dao cắt.

Diêu Tình nghĩ tới Cốc Chẩn chết đi thì ngày sau mất đi một kẻ đấu trí đấu mỏ
nên cũng cảm thấy cô độc, liền khuyên nhủ:


  • Người chết rồi không thể sống lại được, anh có khóc cả đời thì cũng chẳng
    thể khiến hắn sống lại. Hơn nữa hắn chết về tay cha ruột thì anh có đau lòng
    hơn nữa cũng đâu có thể báo thù cho hắn…

Cô nói đến đó thì chợt nhớ tới những điều gặp phải trong đời mình. Khi xưa
Diêu Giang Hàn vì Yên Chi Hổ mà muốn giết đứa con gái do mình sinh ra, tuy
không thành công nhưng lòng dạ độc ác cũng không thua gì Cốc Thần Thông. Đó
vốn là nỗi đau lớn nhất của Diêu Tình, cô nhớ lại thì bất giác mắt đỏ hoe,
trong lòng thầm căm hận: “Nam nhân trong thiên hạ đều chẳng có gì tốt đẹp cả,
đừng nói đối xử bạc bẽo với vợ mà ngay cả con ruột cũng không buông tha…” Cô
quay đầu nhìn Lục Tiệm thì lòng lại mềm ra: “May mà y còn có tình có nghĩa,
không uổng ta đối xử như vậy với y. Nhưng nếu y dám phụ lòng ta, hừ, ta không
giết y mới là lạ.”

Lục Tiệm lại thở dài một tiếng, nói:


  • Đúng vậy, Cốc Chẩn đi rồi thì không thể quay lại nữa. A Tình, nếu không có
    cô thì tôi không biết làm thế nào mới phải.

Y nói rồi nắm lấy hai tay Diêu Tình. Diêu Tình đỏ bừng đến mang tai, rụt tay
lại mắng:


  • Đang đứng đắn, nói những lời đó không sợ đỏ mặt ư?

Lục Tiệm ngẩn ra, nói:


  • Đó đều là những lời thật lòng của tôi…

Diêu Tình không cho y nói hết đã ngắt sang chuyện khác:


  • Tôi đói đến bủn rủn rồi, tìm một chỗ nghỉ ngơi thì hơn.

Lục Tiệm gật gật đầu vừa định cất bước thì chợt nghe một tiếng hót quái dị rồi
một cái bóng trắng lướt tới. Diêu Tình cả kinh định xuất chiêu nhưng Lục Tiệm
lại ngăn cô lại, nói:


  • Anh bạn lớn, ngươi cũng tới rồi à.

Diêu Tình định thần nhìn kỹ thì cái bóng trắng đó là một con hạc khổng lồ,
thân thể to lớn, hai mắt chăm chú nhìn Lục Tiệm cổ họng phát ra tiếng ồ ồ. Thì
ra nó căm ghét con người nên thấy có nhiều người thì trốn trong rừng ngó
nghiêng, đợi đến lúc mọi người đi hết thì mới chạy ra. Chỉ có điều nó ra quá
đột ngột nên suýt bị Diêu Tình coi là kẻ địch.

Diêu Tình trông thấy con hạc lớn như vậy thì thầm ngạc nhiên, liền liếc Lục
Tiệm rồi nói:


  • Bằng hữu của anh đúng là nhiều thật, nam, nữ, người hay không phải người
    đều là bằng hữu của anh sao?

Lục Tiệm khẽ cười khổ, vuốt con hạc lớn nói:


  • Anh bạn lớn, vết thương của ngươi chưa khỏi, đi cùng ta mấy ngày chờ khỏe
    rồi sẽ bay đi không chậm trễ.

Con hạc ồ ồ mấy tiếng, hiển nhiên là đồng ý. Nó thấy Lục Tiệm quay người định
đi thì vội vỗ cánh cản lại. Diêu Tình ngạc nhiên nói:


  • Con chim này không biết bay sao?

Lục Tiệm nói:


  • Nó bị thương ở cánh.

Diêu Tình cười nói:


  • Thì ra là vậy. Bộ dạng của nó thế này giống một loài chim quái dị ở Tây
    Phương, không thể quay lượn mà chỉ chạy được bằng chân.

Lục Tiệm cho dù không có hứng chí nhưng nghe vậy thì cũng sinh ra hiếu kỳ,
liền nói:


  • Có việc đó ư?

Diêu Tình nói:


  • Địa bộ có một cái vườn lớn nuôi rất nhiều loại thú lạ chim quý, trong đó
    cũng có loài chim kỳ quái kia, hai chân nó nhỏ dài nhưng chạy còn nhanh hơn
    ngựa. Nghe nói là lấy về từ sa mạc ở phía tây nam, rất là hiếm có.

Lục Tiệm thở dài nói:


  • Lại có những việc kỳ lạ đến thế ư, cũng không biết có duyên được xem một
    lần không.


  • Cái đó cũng không khó. – Diêu Tình khẽ cười – Nếu có thể thu đủ tám bức họa
    tượng, tìm ra phương pháp vô địch thiên hạ thì tương lai phá xong Tây Thành,
    chim lạ nào mà chẳng xem được.


Lục Tiệm vẫn còn chìm đắm trong đau thương, nghe vậy thì trong lòng hết sức
không vui, nhưng cũng không muốn làm Diêu Tình mất hứng nên nhất thời chỉ im
lặng. Diêu Tình thấy y không đáp thì không hài lòng, nói:


  • Anh có một thân võ công thần kỳ như vậy, nếu không thể xưng hùng võ lâm,
    oai chấn thiên hạ thì chẳng phải lãng phí vô ích sao?

Lục Tiệm lắc đầu nói:


  • Nếu tôi thật sự có bản lĩnh thì Cốc Chẩn đã không phải chết rồi.

Diêu Tình hừ lạnh một tiếng, nói:


  • Hôm nay tuy anh không địch nổi Cốc Thần Thông nhưng chỉ mấy năm nữa chưa
    chắc đã thua ông ta. Nếu lại có được họa tượng của Thiên bộ, tám bức tranh hợp
    lại thì trong tương lai cho dù Tư Cầm tiền sinh có sống lại, Vạn Quy Tàng xuất
    hiện thì chắc gì đã thắng được anh. Hừ, đều tại anh vừa rồi khóc lóc xịt xịt,
    nếu khônng lúc đó phải ép lão Trầm què giao họa tượng của Thiên bộ ra rồi…

Nhớ tới việc Trầm Chu Hư bày kế thì lòng tức giận của Diêu Tình khó mà tiêu
bớt được, mày liễu liền giương lên, nói:


  • Đúng rồi, chỉ trong chốc lát đó lão Trầm què chưa đi được xa đâu. Chúng ta
    đuổi theo lão ép lão giao ra họa tượng, nếu lão dám không đồng ý thì đánh lão
    hoa rơi nước chảy luôn.

Cô nói rồi kéo tay áo của Lục Tiệm, nhưng không ngờ kéo không được, liền đưa
mắt nhìn thì chỉ thấy Lục Tiệm vẻ mặt ngơ ngác thì bất giác hơi tức giận, hét
lên:


  • Anh sao thế, không nghe tôi nói sao?

Lục Tiệm thở dài một tiếng. Diêu Tình mắng:


  • Suốt ngày than thở, chẳng giống một hảo hán gì cả.

Lục Tiệm nói:


  • Nếu là hảo hán thì những việc cướp đồ của người tôi không làm vẫn hơn chứ?

Diêu Tình biến sắc nói:


  • Anh nói vậy là có ý gì?

Lục Tiệm nói:


  • Họa tượng tổ sư truyền đã nhiều đời, vốn là vật của Thiên bộ. Nếu chúng ta
    dùgn sức mạnh cướp đoạt thì chẳng phải trở thành kẻ cướp giữa ban ngày ư?

Diêu Tình mặt tím bầm lại, trách mắng:


  • Anh, anh mắng tôi là kẻ cướp ư?

Lục Tiệm bị cô trợn mắt nhìn thì hơi khiếp sợ, nhưng miệng vẫn không chùn lời:


  • Bây giờ cô chưa phải, nhưng nếu cướp họa tượng của Thiên bộ thì trở thành
    kẻ cướp rồi. Xưng hùng võ lâm, oai chấn thiên hạ thật ra có gì hay chứ? Có
    đáng để phải làm như vậy không.

Diêu Tình cười nhạt nói:


  • Tôi có thể xưng hùng võ lâm, oai chấn thiên hạ hay không cũng chẳng sao,
    nhưng chồng tôi nhất định phải là nhân vật số một số hai trong thiên hạ. Nếu
    anh thật sự yêu thích tôi thì phải nghe lời tôi.

Lục Tiệm sững người rồi xua tay một cái, ngỡ ngàng bỏ đi. Diêu Tình cực kỳ tức
giận giậm chân thình thịch, cô bỗng nghe tiếng ồ ồ thì đưa mắt nhìn sang, con
hạc lớn chính đang nhìn mình không ngừng thấp giọng kêu, tiếng kêu rơi vào tai
Diêu Tình chẳng khác gì tiếng cười nhạo. Cô lập tức giận dữ nói:


  • Con chim thối tha, có gì mà cười chứ.

Rồi vung tay đánh chưởng ra. Con hạc lớn vội vã tránh né, nhưng vẫn bị chưởng
phong quét rơi mất mấy cái lông cánh. Con hạc đó tính nết kiêu ngạo, làm sao
chịu nhục như thế được, nó liền kêu quác một tiếng rồi xông nhanh tới. Diêu
Tình cười nhạt một tiếng, song chưởng chặn trước ngực định cho nó một trận thì
chợt nghe Lục Tiệm gọi:


  • Anh bạn lớn, đừng tức giận nữa.

Con hạc đó như thông minh hiểu tiếng người, nó liền hậm hực dừng bước, kêu lên
o o mấy tiếng rồ đi về phía Lục Tiệm với vẻ bất mãn.

Diêu Tình tuy đang tức giận nhưng thấy bộ dạng con chim đó thì cũng cảm thấy
khôi hài buồn cười, giảm được mấy phần giận dữ. Cô liền lườm Lục Tiệm, thầm
nghĩ: “Y đang đau lòng vì thằng cha Cốc Chẩn đó nên đầu óc hồ đồ, đợi qua một
hồi rồi ta sẽ từ từ mở lối cho y. Chỉ cần y thực lòng yêu ta thì nhất định sẽ
hiểu lòng tốt của ta.” Cô nghĩ vậy rồi bĩu môi thi triển khinh công, tung
người chạy trước Lục Tiệm. Lục Tiệm thấy vậy chỉ sợ rớt lại sau nên cũng rảo
bước theo sát Diêu Tình. Diêu Tình chạy một hồi rồi quay đầu lại thấy con hạc
lớn đó rảo bước như bay, không tụt lại chút nào thì bất giác trong lòng kinh
hãi ngạc nhiên: “Con chim lớn này chạy tốt thật, không thua gì loài chim quái
dị ở Tây Phương kia.” Cô lại nhìn Lục Tiệm, thấy y thoải mái tự nhiên như
chẳng hề hấn gì thì bất giác vừa mừng vừa giận, thầm nghĩ: “Tiểu tử ngốc này
luyện thành thần thông, nếu không thể ra mặt oai phong trên thế gian thì chẳng
phải khiến người ta phải bực mình ư.” Bản tính của cô hiếu thắng nên cũng
không thèm quan tâm Lục Tiệm có muốn hay không mà cứ một lòng sắp đặt tương
lai cho y.

Hai người một chim chạy một hồi, đến lúc trời trở chiều thì đến một ngôi nhà
nông bỏ hoang, trong nhà bụi đóng đầy hết sức bẩn thỉu. Lục Tiệm thấy vậy đang
định lùi ra nhưng Diêu Tình lại nói:


  • Không sao, dọn dẹp một chút là được.

Lục Tiệm nói:


  • Chi bằng tìm một nơi đền chùa sạch sẽ hơn nhiều.

Diêu Tình nói:


  • Tôi không muốn ở cùng chỗ với đám hòa thượng, ni cô.

Cô thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lục Tiệm thì bất giác âm thầm trách móc: “Đồ
ngốc, nếu có người ngoài thì chúng ta làm sao ở riêng với nhau được? Một tên
Cốc Chẩn đã đủ rồi, lại thêm một lũ đạo sĩ, ni cô chẳng phải khiến người ta
bực mình muốn chết sao?” Lại nghe Lục Tiệm nói:


  • Nơi này chẳng có gạo nước rau cá gì cả, làm sao ăn cơm được?

Diêu Tình nói:


  • Tôi tự có cách, anh đi tìm trước vài món dân dã về đây.

Lục Tiệm do dự một chút rồi ra khỏi cửa, con hạc cũng đi theo sát y. Diêu Tình
cởi áo ngoài rồi xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng như ngọc rồi lấy nước
lau rửa quét dọn. Cô làm việc nhanh nhẹn, lại rất khéo léo cẩn thận, như một
cơn gió quét qua trong nhà nên không đầy một giờ là đã sắp xếp gọn gàng ngay
ngắn. Lúc này Lục Tiệm cũng quay trở về tay cầm mấy con gà rừng, con hạc lớn
đi theo miệng ngậm một con cá lớn. Diêu Tình không khỏi cười nói:


  • Các ngươi một người một chim, đúng là một đôi.

Lục Tiệm trông thấy nhà cửa chớp mắt đã như mới thì hết sức ngạc nhiên. Diêu
Tình lại bảo y chặt củi châm lửa, còn mình đi đến khe núi gần đó kiếm một chút
hoa quả gia vị rồi quay về ngôi nhà, trước hết lột hết da gà rừng, sau đó lọc
mỡ ra, rồi lại đem con cá làm sạch, bỏ thêm hương liệu hoa thơm vào khiến
người ta thèm nhỏ dãi. Tiếp đó cô đem hoa quả nghiền rát, trộn với thịt gà hầm
thành một nồi canh, lấy rau dại dùng nước sôi chần qua cho hết nước đắng và
tạp chất rồi lại dùng mỡ gà xào lên có màu xanh mát mắt, mùi thơm say người.
Cô vừa nấu nướng vừa rúc rích nói chuyện với Lục Tiệm, kể lại những việc đã
xảy ra trong mấy ngày chạy trốn, vừa nói vừa cười coi những việc nguy hiểm đó
giống như chuyện phiếm hàng ngày. Tuy miệng nói chuyện nhưng tay chân vẫn
nhanh nhẹn hiệu quả như thường.

Lục Tiệm im lặng lắng nghe rồi chợt thở dài nói:


  • A Tình, cô thay đổi rồi.

Diêu Tình xoay eo thon lại, nửa giận nửa cười:


  • Tôi thay đổi thế nào, đẹp lên hay xấu đi? Nếu không nói rõ ra được thì đừng
    trách tôi nổi nóng nhé.

Lục Tiệm nói:


  • Cô xinh đẹp hơn nhiều, nhưng cũng nói nhiều hơn.

Diêu Tình ngẩn ra rồi hừ khẽ nói:


  • Anh không thích tôi nói chuyện à? Được rồi, từ giờ trở đi tôi không them
    nói một câu nữa.

Lục Tiệm nói:


  • Làm gì có chuyện đó, cô nói chuyện hay như chim oanh hót, tôi có nghe cả
    đời cũng không thấy đủ mà.

Diêu Tình má đỏ lên, mắng:


  • Đồ ba hoa, lại học mấy câu trăng gió ở đâu đấy, càng nói càng đáng ghét.

Tuy miệng cô nói ghét nhưng trong lòng lại rất vui mừng. Còn Lục Tiệm nghe vậy
hoảng hốt, không biết phải thanh minh thế nào, liền vò đầu bứt tai mặt đỏ bừng
lên, may mà Diêu Tình không nhắc lại nên mới yên tâm một chút.

Lúc ăn cơm, Lục Tiệm cảm thấy tất cả các món ăn đều ngon ngọt thơm phức, dễ ăn
vô cùng, tuy không có muối nhưng còn hơn là có muối, giống như từ khi sinh ra
chưa từng được ăn ngon thế này. Tuy là như vậy nhưng sự thương cảm trong lòng
y vẫn không vơi bớt, ăn qua một chút rồi cũng không còn lòng dạ nào ăn nữa.

Ăn cơm xong, hai người ngồi dựa vào nhau ngắm trăng, Diêu Tình ngả vào vai Lục
Tiệm rì rầm nói:


  • Lục Tiệm à, tôi còn chưa hỏi anh, sao anh lại biến thành lợi hại như vậy,
    có thể trở thành đối thủ của Cốc Thần Thông?

Lục Tiệm nói:


  • Chuyện đó hết sức kỳ lạ, tôi cũng không hiểu nguyên nhân thế nào.

Diêu Tình hừ khẽ, nói:


  • Tu luyện võ công như cá uống nước, nóng hay lạnh đều tự biết. Võ công anh
    tự luyện mà bản thân lại không biết sao?

Lục Tiệm thở dài nói:


  • Tôi giống như mơ một cơn ác mộng, đến lúc tỉnh lại thì cả người đều đã thay
    đổi rồi.


  • Mơ thấy ác mộng? – Diêu Tình ngạc nhiên nói – Anh định nói đùa với tôi sao?


Lục Tiệm đành phải đem việc Hắc Thiên kiếp phát tác, Ninh Ngưng cứu giúp kể
lại, rồi nói:


  • Đều nhờ có Ninh cô nương thì tôi mới còn sống sót. Nhưng không biết cô ấy
    bỏ đi đâu, làm người ta hết sức lo lắng…

Đối với việc nam nữ y có chút chậm chạp nên chỉ lo nói mà hoàn toàn không để ý
đến vẻ mặt của Diêu Tình, lại tiếp tục nói:


  • Thân thế của Ninh cô nương cũng rất đáng thương, lúc nhỏ mẹ cô ấy vì muốn
    cứu con mà chết rất thảm, cha ruột thì bị ép chạy đi, bản thân lại bị kẻ thù
    nuôi lớn luyện thành kiếp nô…

Diêu Tình chợt sinh ra nghi ngờ, liền hỏi:


  • Cha ruột cô ta là ai?

Lục Tiệm im lặng một lúc rồi ấp úng nói:


  • Là Ninh Bất Không…

Diêu Tình biến hẳn sắc mặt, đứng bật dậy hét lên:


  • Anh lại đi cùng với con gái của Ninh Bất Không ư?

Lục Tiệm vội nói:


  • Cô đừng hiểu nhầm, cô ấy, cô ấy từ lúc còn là đứa trẻ đã lạc mất Ninh Bất
    Không rồi.

Y nói đến đó lại bóp tay, nói:


  • Đứa trẻ nhỏ như vậy thì biết gì đâu…

Diêu Tình cười nhạt rồi nói:


  • Anh cũng thân mật nhỉ, ra sức biện hộ cho cô ta. Đúng rồi, thân thế của Cốc
    Chẩn đáng thương, thân thế của Ninh cô nương đó lại càng đáng thương, chỉ có
    tôi là không đáng thương thôi. Tôi là đứa chỉ có cha dạy không có mẹ thương,
    ngay cả cha tôi cũng hận không giết được tôi, mọi người cũng coi tôi là gánh
    nặng, nếu tôi chết đi thì các người, các người mới vui phải không…

Vẻ mặt cô lạnh băng, nói một hồi thì cổ họng nghẹn lại rồi hai hàng lệ lặng lẽ
chảy trên gò má.

Lục Tiệm nghe vậy thì đau lòng vô cùng, liền nói:


  • A Tình…

Y đưa tay ra định ôm cô vào lòng, nhưng lại bị Diêu Tình đẩy ra, cười nhạt
nói:


  • Anh làm gì thế? Sao không đi ôm cái Ninh cô nương vừa dịu dàng vừa đáng
    thương của anh đi. Tôi đã không đáng thương thì cũng không cần anh vờ vĩnh làm
    người tốt đâu.

Nói rồi phất tay áo đứng bật dậy rảo bước bỏ đi.

Lục Tiệm ngẩn ra, ngồi nhìn bóng đêm trầm trầm hồi lâu rồi thở dài quay vào
trong phòng tìm một cái bàn nằm ngủ.

Tâm tình y buồn phiền rối loạn nên cảnh trong mơ cũng lộn xộn lung tung, lúc
thì mơ thấy Cốc Chẩn nhìn mình cười, lúc thì mơ thấy Diêu Tình hờn mát giận
dỗi, lúc thì mơ thấy Lục Đại Hải mặt mày tươi tỉnh ba hoa kể chuyện. Trong lúc
nửa mơ nửa tỉnh thì phía trước mây khói nổi lên rồi trong đám khói mù cuồn
cuộn hiện ra một bóng người mờ ảo, khi rõ dần lên thấy áo xanh da trắng, hai
mắt mơ màng nhìn mình, vẻ mặt đau thương tuyệt vọng. Lục Tiệm trong lòng chấn
động, kêu lên:


  • Ninh cô nương, cô đi đâu vậy…

Y đưa tay ra với nhưng không cách nào với tới được. Đột nhiên mây khói tan
biến, người đẹp biến mất, Lục Tiệm quay đầu lại thì thấy Cốc Chẩn đứng bên
cạnh mình, miệng mỉm cười nhưng máu tươi lại từ trên đầu chảy ra như suối.

Lục Tiệm kêu lớn một tiếng rồi bừng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy trên người lạnh
lẽo, gió đêm luồn vào qua cửa sổ lành lạnh thì bất giác nổi gai ốc. Y quay đầu
lại bỗng thấy bóng dáng thướt tha thấp thoáng bên cửa như có nữ tử ẩn nấp. Lục
Tiệm trong lòng thấp thỏm, cũng không biết nghĩ thế nào mà lại kêu lên:


  • Ninh cô nương…

Rồi nhảy xuống chạy ra khỏi cửa, thấy xa xa có một cô gái áo trắng eo thon
người dài, quay lưng về phía Lục Tiệm, thân hình xinh đẹp đang khẽ run lên.

Lục Tiệm ối chà một tiếng hết sức lúng túng rồi ngập ngừng nói:


  • A Tình, cô, cô chưa ngủ ư?

Diêu Tình quay đầu lại, trên mặt đọng hai giọt nướt mắt lấp lánh phản chiếu
ánh trăng lành lạnh hết sức thê lương.


  • Anh nằm mơ vẫn gọi tên cô ta. – Diêu Tình vẻ mặt hoảng hốt, lẩm nhẩm nói –
    Anh nằm mơ cũng gọi con họ Ninh đó ư?

Lục Tiệm đỏ bừng mặt lên, vội nói:


  • Không phải đâu, cô ấy một mình cô độc rất đáng thương. Hơn nữa, hơn nữa tôi
    cũng nằm mơ thấy cô mà.

Diêu Tình cười nhạt nói:


  • Đứa con gái này có tài đức gì mà đòi đi vào giấc mơ đẹp của Lục đại hiệp
    chứ?

Thấy cô mặt mày lạnh lẽo, nước mắt chảy dài, Lục Tiệm bất giác trở nên hoảng
loạn, nói:


  • A Tình, cô nghe tôi nói đã…

Diêu Tình cười nhạt ngắt lời:


  • Tôi họ Diêu, sao anh không gọi tôi là Diêu cô nương. Còn hai chữ A Tình đó
    trừ cha mẹ tôi thì ngoài chồng sẽ cưới của tôi còn ai khác cũng không được
    quyền gọi.

Lục Tiệm nghe vậy lòng lạnh buốt, lờ mờ cảm thấy mình đã gây ra một hiểu nhầm
cực lớn nên mới khiến Diêu Tình lạnh nhạt như vậy, y đành nói:


  • Tôi nghĩ tới Ninh cô nương chỉ vì cô ấy có ơn cứu mạng với tôi thôi.

Diêu Tình cười thê thảm:


  • Đúng rồi, cô ta có cách cứu anh, còn có cách khiến anh luyện thành võ công
    tuyệt đỉnh. Còn tôi chỉ là một đứa con gái không cha không mẹ, cũng không nơi
    nương tựa, làm sao cũng không giúp đỡ gì được anh, đem so ra thì sao bằng cô
    ta được.

Lục Tiệm lòng như dao cắt, cười khổ nói:


  • A Tình… sao cô lại nói như vậy? Trong lòng tôi chẳng ai bằng được cô mà…

Mày liễu của Diêu Tình rung lên, mặt thoáng qua một chút ấm áp, liền gật đầu
nói:


  • Đã như vậy thì anh phải làm một việc vì tôi, mà cũng vì anh nữa.

Lục Tiệm nói:


  • Việc gì?

Diêu Tình nói từng chữ một:


  • Cướp lấy họa tượng của Thiên bộ.

Lục Tiệm trong lòng chấn động sững người hồi lâu rồi lắc đầu nói:


  • A Tình, tuy tôi yêu thích cô nhưng không thể vì cô mà đi cướp của người
    khác được.

Diêu Tình nhìn y, đôi mắt sáng ngời lại như phủ thêm một tầng nước mắt, qua
một hồi lâu cô chợt quay đầu đi về phía xa. Lục Tiệm nói:


  • Cô đi đâu vậy?

Diêu Tình thản nhiên nói:


  • Tôi khó chịu trong lòng, muốn đi dạo một chút.

Lục Tiệm nói:


  • Trong rừng tối tăm mù mịt, lại nhiều thú hoang, tôi đi cùng với cô tốt hơn.

Diêu Tình cười nhạt, nói:


  • So với đàn ông trên thế gian thì thú hoang cũng còn tốt hơn nhiều. Anh đừng
    có đi theo, đi chỉ thêm bực mình thôi.

Lục Tiệm nhìn bóng dáng cô xa dần rồi biến mất trong màn đêm, trong lòng rất
tủi thân oan ức hận không thể khóc lớn một trận, nhưng nhớ tới lời Diêu Tình
sáng nay lại sợ cô sẽ mắng mình kém cỏi nên đành hậm hực quay về dựa cửa ngồi
chờ.

Ngồi hai giờ vẫn không thấy Diêu Tình quay về, Lục Tiệm trở nên nóng ruột liền
đứng dậy hú dài một tiếng rồi cất bước chạy dài. Lúc này võ công của y hiếm có
trong thiên hạ, một khi dùng ra toàn lực thì như gió cuốn tên bay, cây cỏ phía
trước bị chân khí vô hình của y ép tới liền rẽ ra như luồng nước, hổ báo nghe
tiếng liền trốn biệt, sài lang trông thấy phải ẩn nấp, gió núi lạnh buốt phía
trước cũng bị cắt làm đôi.

Lục Tiệm chạy ngang chạy dọc, đến khi trời sáng đã tìm khắp trong phạm vi trăm
dặm mà vẫn không thấy Diêu Tình. Y bất giác nóng nảy buông tiếng hú dài rồi
gọi tên Diêu Tình. Nội lực của y hùng mạnh, tiếng gọi truyền xa mười dặm, núi
cao khe sâu đều vang vọng âm thanh nhưng chẳng có tiếng trả lời. Lục Tiệm lòng
như lửa đốt, thầm nghĩ: “Cô ấy gặp phải kẻ địch ư? Hay là gặp phải thú dữ? Với
thần thông và sự cẩn thận của A Tình thì người có thể khống chế cô ấy trong
thiên hạ cũng chẳng nhiều, còn nói đến thú dữ lại càng không phải đối thủ của
cô ấy. Ối chà, chẳng lẽ trong lúc ta tìm cô ấy mà cô ấy lại quay lại, nếu
không thấy ta thì chẳng phải sẽ tức giận ư?”

Y nghĩ vậy liền vội vàng quay trở lại ngôi nhà nông đẩy cửa tiến vào. Con hạc
lớn không thấy chủ nhân đang buồn bực rảo đôi chân dài đi qua đi lại, nó thấy
Lục Tiệm liền mừng rỡ chạy tới. Lục Tiệm ôm cổ hạc dài, buột miệng hỏi:


  • Anh bạn lớn, A Tình có quay lại không?

Con hạc nhìn y kêu lên o o. Lục Tiệm thở dài, chán nản tự nói với mình:


  • Ta cũng hồ đồ mất rồi, ngươi có thông minh hơn nữa thì cũng không phải con
    người, làm sao nhận ra được A Tình.

Y nói rồi tìm khắp trong phòng, cảnh vật như cũ nhưng người đẹp chẳng thấy
đâu, chỉ thấy im lặng trống vắng. Lục Tiệm nhìn bất giác hóa ngơ ngẩn.

Ngồi ngẩn một hồi rồi Lục Tiệm lại ra ngoài tìm kiếm, gần như đã tìm khắp
Thiên Trụ sơn, đến lúc trời về chiều mới đói lả quay về thì thấy trên bàn đặt
đầy cá lớn quả ngon, còn con hạc thì đã xếp cánh khoanh cổ ngủ mất từ lâu. Lục
Tiệm nhìn ngôi nhà trống rỗng lòng chợt chua xót, đem rau cá nấu lên, lại ăn
một chút hoa quả. Trái cây vốn ngon ngọt nhưng vào miệng Lục Tiệm lại chẳng
còn mùi vị gì. Trong lòng y rồi bù lên, nghĩ đến Diêu Tình một hồi lại nghĩ
đến Ninh Ngưng một hồi, hình ảnh của hai cô gái trộn lẫn vào nhau càng lúc
càng nhanh, Lục Tiệm không nhịn được hú dài một tiếng khiến cho con hạc kinh
hãi tỉnh dậy, chằm chằm nhìn y ngỡ ngàng không hiểu gì.

Lục Tiệm hai tay ôm đầu, trong lòng hết sức đau khổ: “Ta đã thích A Tình thì
tại sao còn nghĩ tới Ninh cô nương chứ…” Nhưng y càng nghĩ như vậy thì bóng
dáng Ninh Ngưng xuất hiện trong đầu càng nhiều, hình ảnh cũng càng lúc càng rõ
nét. Lục Tiệm không nhịn được vọt ra khỏi ngôi nhà nông điên cuồng chạy một
hồi, tìm đến một con suối nhỏ gục đầu vào trong nước suối lạnh toát.

Khí lạnh xông lên đầu, thần trí Lục Tiệm hơi sáng suốt lại nhưng trong lòng
vẫn một dải mơ hồ. Ánh trăng trên đầu đang sáng tỏ như tuyết rơi nhẹ nhàng hạ
xuống, mặt nước phản chiếu hình ảnh mờ ảo, hai mắt đã trũng sâu, miệng má mọc
đầy râu ngắn, nhìn lướt qua có mấy phần hung dữ.

Lục Tiệm không ngờ chỉ một ngày một đêm mà mình đã biến thành bộ dạng thế này,
y thẫn thờ nhìn ảo ảnh đó quên cả động đậy. Đột nhiên ánh sáng tán loạn, bóng
trăng hóa thành vô số điểm trắng xóa. Lục Tiệm kinh hãi quay đầu nhìn thì thấy
con hạc đó đang đưa cái mỏ dài cúi xuống khe suối uống nước, uống xong thì ưỡn
ngực vươn cổ, oai phong lẫm liệt ngạo nghễ ngó nghiêng.

Lục Tiệm cười khổ thở dài nói:


  • Anh bạn lớn, Ninh cô nương đi rồi, Cốc Chẩn chết rồi, A Tình cũng bỏ ta
    rồi. Bây giờ chỉ còn mày đi cùng ta thôi. Ôi, đợi cánh mày khỏi rồi thì chắc
    cũng muốn bỏ đi.

Y nghĩ vậy thì hết sức đau buồn, ngơ ngẩn rơi lệ.

Một người một hạc ngồi ngẩn bên khe suối nửa đêm đến lúc phương đông dần sáng.
Lục Tiệm lại ra đi, hôm nay y tìm hết hang sâu núi thẳm nhưng chỉ tìm thấy mấy
cái xác khô, có người bị thú dữ hại, cũng có thi thể người tu đạo, ngoài ra
chẳng tìm thấy gì khác. Lục Tiệm nóng nảy không chịu được liền vận thần thông
rồi buông tiếng hú dài, tiếng hú truyền ra cách mấy ngọn núi vẫn nghe thấy
được. Nhưng y chưa từng nghĩ rằng nếu Diêu Tình thực sự muốn tránh y thì Lục
Tiệm càng lên tiếng như vậy càng khiến cô biết tin tức, nghe tiếng y mà tránh
né, sớm đã bỏ đi xa rồi.

Mặt trời lặn về tây, ráng chiều ảm đạm. Lục Tiệm ngơ ngác trở về ngôi nhà
nông, trong lòng vẫn nghĩ đẩy cửa ra sẽ thấy Diêu Tình áo trắng như tuyết cười
đứng trong phòng, nổi nóng một trận rồi cuối cùng cũng tha thứ cho mình. Tuy y
tưởng tượng như vậy nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn lờ mờ hiểu rằng ý nghĩ đó
chẳng qua chỉ là một hy vọng mà thôi. Càng đến gần cửa, tim Lục Tiệm đập càng
nhanh, y chầm chậm đẩy cửa lớn định bước vào thì chợt lòng sinh cảnh giác lùi
lại mấy bước rồi cao giọng quát lên:


  • Ai đó? Ra đi.

Chợt nghe trong nhà có tiếng ho rồi bóng người chuyển động, Doanh Vạn Thành đã
cười hi hi tiến ra, nói:


  • Túc hạ thính tai thật.

Lục Tiệm nhíu mày nói:


  • Ông đến đây làm gì?

Doanh Vạn Thành cười nói:


  • Lần này Doanh mỗ đến là muốn đòi ngươi một vật.

Lục Tiệm nói:


  • Vật gì?

Đôi mắt ti hí của Doanh Vạn Thành phát ra ánh sáng, chằm chằm nhìn Lục Tiệm
cười nói:


  • Chiếc nhẫn tài thần ở trên mình ngươi phải không?

Lục Tiệm ngẩn ra, lắc đầu nói:


  • Đó là vật của Cốc Chẩn, sao lại ở trên người ta được?

Doanh Vạn Thành cười nhạt, nói:


  • Ngươi lừa ai thế? Trước khi chết Cốc Chẩn đã nói rất rõ ràng, sự giàu sang
    sau này của lão phu đều ở trên mình ngươi. Nếu ngươi không có nhẫn tài thần
    thì sao hắn lại nói như vậy?

Lục Tiệm nhìn vẻ tham lam lộ ra trên mặt lão thì bất giác hết sức căm ghét,
liền lắc đầu nói:


  • Đừng nói ta thật sự không biết nhẫn đó ở đâu mà cho dù có biết cũng sẽ
    không đưa cho ông.

Doanh Vạn Thành hết sức tức giận nhưng tự biết dùng võ công để ép buộc thì
không phải là đối thủ của Lục Tiệm nên lão lập tức ép khí giận xuống, a a cười
nói:


  • Thằng bé con, ngươi đừng có cứng đầu. Ta có một đề nghị đảm bảo ngươi không
    thể từ chối đâu.

Lục Tiệm nói:


  • Sao?

Doanh Vạn Thành cười hắc hắc:


  • Lão phu giúp Cốc Chẩn tẩy được oan khuất, ngươi giao nhẫn tài thần cho lão
    phu. Trao đổi như vậy cũng coi là công bằng đấy chứ.

Lục Tiệm trong lòng chấn động, buột miệng nói:


  • Ông cũng biết là Cốc Chẩn oan khuất ư?

Doanh Vạn Thành cười âm trầm:


  • Ngươi đừng quên môn thần thông của lão phu chứ.

Lục Tiệm trầm ngâm nói:


  • Thần thông của ông là Quy Kính, có thể biết được ý nghĩ của đối thủ.

Doanh Vạn Thành cười nói:


  • Vậy không phải sao, tiểu tử ngốc, ngươi còn chưa hiểu rõ ư?

Lục Tiệm suy nghĩ rồi đột ngột tỉnh ngộ ra:


  • Chẳng lẽ ông đã sớm dùng thần thông “Quy Kính” tìm ra ai là nội gian ở Đông
    Đảo sao?

Doanh Vạn Thành cười nói:


  • Tuy không dám nói chắc nhưng cũng có chút đầu mối.

Lục Tiệm cũng cảm thấy tim đập mạnh, máu dồn lên đỉnh đầu, y đột ngột lắc
người chụp thẳng vào mặt Doanh Vạn Thành. Doanh Vạn Thành cả kinh đưa gậy quét
ngang, không ngờ mắt hoa lên rồi ngực bị xiết chặt, lão đã bị Lục Tiệm nắm lấy
ngực áo giơ lên, hai chân chơi vơi trên không trung. Doanh Vạn Thành tuy biết
không đấu lại Lục Tiệm bây giờ nhưng dễ dàng bị bắt như vậy thì vẫn cảm thấy
hổ thẹn tức giận, lão ngoác miệng chửi bới:


  • Tiểu tử thối, ngươi không biết đạo tôn trọng người già sao?

Lục Tiệm thấy lão đầu tóc bạc phơ thì cũng cảm thấy không nỡ, liền ném lão ra
xa, tức giận nói:


  • Ông đã biết Cốc Chẩn bị oan uổng thì sao không bênh vực cho hắn?

Doanh Vạn Thành nghiêng người hạ xuống, hừ lạnh nói:


  • Ai khiến tên tiểu tử đó không biết cân nhắc, không chịu đưa nhẫn cho lão
    phu.

Lục Tiệm hét lên:


  • Chỉ vì một cái nhẫn mà ông quên cả đạo nghĩa, thản nhiên nhìn Cốc Chẩn mất
    mạng ư?

Doanh Vạn Thành cười nhạt nói:


  • Tiểu tử ngươi nói vậy sai rồi, chẳng phải Cốc Chẩn cũng vì một cái nhẫn mà
    tự chịu mất mạng ư. Ta đã cho hắn hai cơ hội, lần đầu tiên là trước khi hắn bị
    nhốt vào Ngục đảo, lão phu đã ngầm bảo hắn đem tiền tài tặng lão phu thì ta sẽ
    rửa oan cho hắn. Ai ngờ hắn ngoan cố không chịu, thà ngồi tù chứ không chấp
    nhận. Lần thứ hai là lúc rời Hải Ninh, ta cũng đòi hắn giao nhẫn tài thần.
    Tiểu tử đó lúc bình thường không việc gì là không dám làm, lúc đó thì lại giả
    vẻ quân tử giữ lời với lão phu, nói những gì “Nhận lời của người thì phải lo
    việc cho người”, hắn có thể đưa tiền bạc cho ta nhưng chỉ có cái nhẫn đó là
    không thể đưa. Phì, cái đó gọi là “chim chết vì tài, người chết vì ăn”. Hắn tự
    mình tìm cái chết thì còn trách được ai?

Lục Tiệm nghe vậy sững ra hồi lâu rồi thở dài nói:


  • Ông vừa tham lam vừa độc ác, tiền tài đó nếu đưa cho ông thì chẳng phải sẽ
    gây hại cho người đời ư? Cốc Chẩn xả thân giữ đạo nghĩa, thật khiến người ta
    kính trọng.


  • Phì phì. – Doanh Vạn Thành tức giận nói – Nhảm nhí, nhảm nhí, tiểu tử đó
    việc nhỏ thì thông minh mà việc lớn lại hồ đồ, chết cũng đáng đời. Thằng bé họ
    Lục kia, ngươi có học theo hắn không biết điều, hay là giao nhẫn ra để ta rửa
    oan cho hắn đây?


Lục Tiệm nhíu mày nói:


  • Cốc Chẩn chưa từng nói với tôi về tăm tích của cái nhẫn đó.

Doanh Vạn Thành chằm chằm nhìn y nghi ngờ không dứt. Lục Tiệm nói:


  • Chẳng phải ông nhìn được ý nghĩ của người khác sao? Nếu tôi nói láo thì ông
    sẽ biết ngay.

Doanh Vạn Thành phì một tiếng, mặt đỏ bừng bừng hậm hực nói:


  • Nếu lão phu có thể nhìn thấu ý nghĩ của ngươi thì sớm đã làm rồi, cần gì
    ngươi phải chỉ dạy.

Lục Tiệm nói:


  • Chẳng lẽ thần thông Quy Kính là giả sao?

Doanh Vạn Thành lắc đầu nói:


  • Thần thông Quy Kính cũng chẳng phải cái gì cũng biết được, không phải là ý
    nghĩ của ai cũng nhìn thấu được. Người xưa có nói “Tâm tư nghìn mối”, ý nghĩ
    của con người biến đổi rất nhanh, rất khó nắm bắt được, với tu vi của lão phu
    vẫn có ba loại người không dễ nắm bắt được ý nghĩ. Loại thứ nhất là người
    thông minh, giống như Cốc Chẩn lắm mưu nhiều kế, giỏi về che giấu ý nghĩ của
    mình, thậm chí có thể bịa đặt ý nghĩ vào lúc quan trọng để lừa lão phu trúng
    kế. Loại thứ hai chính là cao thủ Đông Đảo như ngũ tôn vậy. Cho dù là người
    nào của Đông Đảo mà muốn lên ngôi vị ngũ tôn thì đều phải trải qua “Kim Quy
    tam quan” của lão phu là ngầm che đậy, giấu vật và đoán số lượng. Hai bài đầu
    ngươi đã thấy rồi, còn đoán số lượng chính là đoán về số lượng vật được ẩn
    giấu. Những người vượt qua được ba bài kiểm tra đó thì hầu hết lão phu cũng
    không đoán ra ý nghĩ của bọn họ. Quy định đó vốn là vì Quy Kính quá mạnh nên
    đảo vương đời trước muốn đề phòng cao thủ Quy Kính quá phát triển nên cố ý lập
    ra truyền cho các đời sau. Vì lý do đó mà trong năm phái của Đông Đảo đều có
    tâm pháp nhằm tránh bị Quy Kính đoán được ý nghĩ, nếu không luyện Quy Kính đến
    đỉnh cao thì rất khó phá giải được tâm pháp của bọn họ…

Lục Tiệm tiếp lời nói:


  • Nói như vậy thì Quy Kính của ông chưa luyện đến đỉnh cao rồi.

Doanh Vạn Thành hung dữ trừng mắt nhìn y rồi mắng:


  • Lão tử luyện đến mức nào thì liên quan gì đến ngươi.

Lục Tiệm nói:


  • Nhưng nếu nội gian là người trong ngũ tôn thì ông không biết được ý nghĩ
    của hắn, làm sao xử lý được?

Doanh Vạn Thành cười nhạt nói:


  • Lão phu tự có cách.

Nói đến đó, lão ngừng lại một chút rồi nói:


  • Ý nghĩ của hai loại đó tuy nói là khó đoán ra nhưng cũng không phải tuyệt
    đối không có khả năng. Còn loại thứ ba thì cho dù Doanh mỗ có bản lĩnh thế nào
    cũng không thể nhìn thấu ý nghĩ của họ.

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:


  • Người như thế nào?

Doanh Vạn Thành nói:


  • Đó là cao thủ luyện thần.

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:


  • Cao thủ luyện thần ư?

Doanh Vạn Thành nói:


  • Từ xưa, người luyện thần thông đều không nằm ngoài bốn cảnh giới lớn. Thứ
    nhất là luyện tinh hóa khí, thứ hai là luyện khí hoàn thần, thứ ba là luyện
    thần phản hư và thứ tư là luyện hư hợp đạo. Hầu hết cao thủ trong thiên hạ đều
    dừng lại ở hai loại cảnh giới luyện tinh và luyện khí, luyện được một thân
    chân khí thần lực cho dù mạnh đến đâu cũng chỉ là loại hạng hai thôi, gặp phải
    cao thủ luyện thần thì chín phần mười là thua. Chỉ có điều gần trăm năm nay số
    cao thủ đạt đến được cảnh giới luyện thần đếm ra chỉ có bốn người.


  • Cao thủ luyện thần? – Lục Tiệm trầm ngâm nói – Vạn Quy Tàng chắc được tính
    là một người. Cốc Thần Thông, Ngư hòa thượng cũng chiếm một suất, còn lại một
    người là ai mà khiến người ta không thể đoán ra được?


Doanh Vạn Thành nhìn y, dáng vẻ cổ quái rồi chợt đưa tay chỉ vào mũi Lục Tiệm,
ha ha cười nói:


  • Thằng bé nhà ngươi là hồ đồ thật hay giả đây. Một kẻ còn lại chẳng phải
    chính là ngươi sao?

Lục Tiệm giật mình, kinh hãi nói:


  • Tôi là cao thủ luyện thần ư? Sao lạ vậy.

Doanh Vạn Thành trợn mắt nói:


  • Ngươi cũng ngạc nhiên thì người khác càng không hiểu được. “Quy Kính” vốn
    là thần thông nhìn lén thần trí con người, ngươi là cao thủ luyện thần nên
    thần trí, ý nghĩ biến hóa vô cùng, gặp thần thông của lão phu thì lập tức phản
    công. Lão phu không chỉ nhìn không được ý nghĩ của ngươi mà sơ sẩy một chút
    thì ngược lại còn bị thiệt hại nặng nề. Loại buôn bán lỗ vốn đó lão phu vạn
    lần không làm đâu.

Lục Tiệm nói:


  • Kỳ lạ thật, sao tôi lại trở thành cao thủ luyện thần chứ.

Doanh Vạn Thành nói:


  • Trước đây ngươi là kiếp nô phải không?

Lục Tiệm nói:


  • Đúng vậy.

Doanh Vạn Thành nhíu mày trầm ngâm một hồi rồi gật đầu nói:


  • Có lẽ có chút quan hệ.

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:


  • Luyện thần cũng có quan hệ với kiếp nô sao?

Doanh Vạn Thành nói:


  • Không sai, chỉ vì trừ bốn người các ngươi thì đã là kiếp đều tính là luyện
    thần, chỉ có điều đó đều là tà đạo không chính thống nên tuy có năng lực kỳ
    diệu nhưng cả đời bị “bốn luật có – không” khống chế không giải thoát được.

Lão thấy Lục Tiệm có vẻ nghi ngờ liền nói tỉ mỉ:


  • Vừa rồi ta nói có bốn loại cảnh giới lớn là luyện tinh hóa khí, luyện khí
    hoàn thần, luyện thần phản hư, luyện hư hợp đạo. Trước hết luyện tinh, sau
    luyện khí, rồi luyện thần, cuối cùng là luyện hư…

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:


  • Chẳng lẽ còn có cao thủ luyện hư sao?

Doanh Vạn Thành bị y ngắt lời làm mất hứng thì trừng mắt nhìn rồi lạnh giọng
nói:


  • Tất nhiên là có, chỉ có điều đã chết rồi.

Lục Tiệm nói:


  • Là ai vậy?

Doanh Vạn Thành thở dài một hơi, nhìn ra xa xăm, mặt có chút sợ hãi chầm chậm
nót:


  • Là chủ nhân của Tây Thành, Vạn Quy Tàng.

Lục Tiệm ồ một tiếng, nói:


  • Thảo nào. Luyện hư thì như thế nào?

Doanh Vạn Thành lắc đầu nói:


  • Ta cũng không biết rõ lắm. Lão phu may mắn, chạy đủ nhanh nên không gặp
    phải tên sát tinh đó.

Lục Tiệm bừng tỉnh ra:


  • Thảo nào ông sống được đến giờ, thì ra là con quỷ sợ chết lâm trận chạy
    trốn.

Doanh Vạn Thành tức giận nói:


  • Sợ chết thì sao? Đám đại anh hùng, đại hào kiệt không sợ chết đó gặp phải
    Vạn Quy Tàng có kẻ nào còn sống không. Cốc Thần Thông ba lần gặp phải Vạn Quy
    Tàng cũng đều không đánh bỏ chạy, ông ta tính là quỷ sợ chết ư?

Lục Tiệm thấy mặt lão dày như vậy thì trong lòng khinh bỉ, liền nói:


  • Nếu đổi lại là tôi thì chiến đấu chết cũng được chứ quyết không bỏ rơi đồng
    môn tự mình chạy trốn.

Doanh Vạn Thành lườm y, cười nhạt nói:


  • Cái dũng mãnh của kẻ ngu dốt, cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn mà thôi.

Nói rồi xua tay, lại tiếp:


  • Lão phu tuy chưa đấu với Vạn Quy Tàng nhưng Cốc Thần Thông đã từng đánh
    trực tiếp với hắn, sau đó từng kể lại với ta, thần thông của người đó không
    giống như thuật luyện thần bình thưuờng mà chỉ sợ đã tiến vào cảnh giới luyện
    hư rồi.

Lục Tiệm thở dài nói:


  • Tu vi của ông ta tuy cao nhưng hung hãn hiếu sát, cũng không đủ để người
    sau kính trọng.

Doanh Vạn Thành lạnh nhạt nói:


  • Tuy không đủ để kính trọng nhưng đủ để khiến người ta khiếp sợ. Bớt nói
    lăng nhăng đi, chúng ta nói tiếp về kiếp nô, “Hắc Thiên tư” vốn là một loại
    phương pháp luyện thần, chỉ là mong đi đường tắt chứ không giống cao thủ bình
    thường trước thì luyện tinh, sau luyện khí rồi mới luyện thần, ngày ngày tích
    lũy mà thành. Kiếp nô thì lại nhảy qua tinh, khí hai cửa để trực tiếp luyện
    thần, như vậy tinh khí của bản thân không đủ, nhất định phải mượn tinh khí của
    người khác để luyện khí hoàn thần. Phương pháp đó giống như xây lâu đài trên
    cát, lầu gác trống rỗng, không có nền móng nên lúc nào cũng có cái họa đổ sụp,
    kiếp nạn của “Hắc Thiên” cũng vì thế mà sinh ra, còn việc mượn khí thành ẩn
    mạch chỉ là một mối hại của cách đi đường tắt đó mà thôi.


Thương Hải - Chương #75