Người đăng: HắcKê
Cảm giác trống rỗng càng lúc càng mạnh, thân thể như đang tan chảy ra từng
chút một, sự đau đớn khi tan chảy có thể cảm nhận được rõ mồn một. Lục Tiệm đã
từng nghe nói tới ngàn đao lóc thịt nhưng tin rằng nỗi đau khổ của mũi đao cắt
xương lóc thịt đó quyết không bằng một phần vạn đau đớn bây giờ.
Đang cảm thấy khó mà chịu nổi thì nỗi khổ tan chảy đó chợt biến mất, rồi cơ
thể Lục Tiệm đột nhiên thu nhỏ lại, xương cốt lún vào, da gân đổi chỗ, các
loại cảm giác cổ quái thật không thể dùng lời mà mô tả được. Không bao lâu,
nỗi khổ chuyển xương đổi mạch cũng chợt biến mất rồi trong mênh mông chợt lóe
lên ánh sáng trắng trước mắt. Lục Tiệm định thần nhìn kỹ thì kinh hãi phát
hiện ra bản thân mình không biết từ bao giờ đã biến thành một đứa trẻ sơ sinh
nhỏ tí, trần như nhộng đỏ hon hỏn. Y ngẩng đầu nhìn thì lại đã đến thế giới
đen trắng kia, ánh sáng trắng trải dài vạn trượng chói lóa vô cùng, ra sức xâm
lấn, chèn ép nơi tăm tối. Còn nơi u tối thì lại dần trở nên dày đặc, bóng đen
chập chờn như muốn nhảy vọt ra. Trong nơi u tối đó ngàn vạn tinh thần phát ra
ánh sáng chói mắt, đột nhiên một tiếng nổ vang lên như núi băng đổ sập rồi các
ngôi sao lay động, kêu lên điếc tai. Sao giăng đầy trời chợt như vạn mũi tên
cùng bắn ra, hóa thành muôn đạo sáng lòa bắn vào Lục Tiệm.
Tên sao xuyên qua cơ thể đau đớn thấu xương, vượt xa những gì con người có thể
chịu đựng được. Hơn nữa sao bay vô số không tài nào đếm xuể, thi nhau bắn
xuống vô cùng vô tận. Lục Tiệm đau khổ không muốn sống nữa nhưng muốn chết lại
không thể. Cực hình này tiếp diễn không biết đã bao lâu, cho đến khi Lục Tiệm
đau đến đờ đẫn ra thì ánh sáng trắng trước mặt mới dần dần dịu xuống rồi xung
quanh rơi vào đêm đen không nhìn thấy cả ngón tay, bên người lại như có sức
nặng nghìn cân tầng tầng lớp lớp ép xuống. Lục Tiệm mấy lần nghẹt thở ra sức
vùng vẫy nhưng càng cựa quậy thì áp lực lại càng lớn, cho đến lúc không thể
chịu đựng nữa trước mắt lại có ánh sáng lóe lên. Y ngẩng đầu nhìn thì trong
bóng đêm cực kỳ đen tối đó chợt xuất hiện một điểm sáng lấp lánh.
Trong nháy mắt Lục Tiệm không biết đã tìm được sức lực từ đâu để chịu đựng áp
lực khổng lồ kia rồi dùng cả tay lẫn chân bò về phía điểm sáng đó. Bò đi như
nhanh mà cũng như chậm, lúc này thời gian hình như đã hoàn toàn biến mất. Điểm
sáng đó giống như đưa tay ra là với được, mà lại như ở nơi hư không xa xăm
trong vũ trụ, làm gì cũng không thể chạm vào. Lục Tiệm mấy lần tuyệt vọng
nhưng ý niệm muốn sống thì lại mạnh mẽ vô cùng, thôi thúc y ngọ nguậy lổm ngổm
bò đi dưới áp lực nặng nề đó. Không biết vì sao mà cứ tiến tới được một phần
thì áp lực lại giảm đi một phần, sức lực trên người Lục Tiệm cũng tăng thêm
một phần. Cứ bên tăng bên giảm như vậy, Lục Tiệm bò càng lúc càng nhanh, thân
thể cũng càng lúc càng nhẹ, tay chân càng lúc càng khỏe, giống như không còn
là một đứa trẻ đỏ hỏn nữa. Y bò càng lâu thì ước muốn tìm đường sống trong
lòng cũng càng mãnh liệt. Cũng không biết trải qua bao lâu, điểm sáng đó chợt
rực rỡ lên rồi Lục Tiệm đột ngột phát hiện ra nơi đó không phải là một ngôi
sao sáng mà là một cái lỗ nhỏ xíu, bản thân mình giống như đang dưới hố sâu
vạn trượng, còn cái lỗ đó giống như miệng hố để thoát ra ngoài.
Lục Tiệm hận không thể nhảy nhót hò reo, liền bò thêm một lúc thì đầu óc chợt
mát lạnh, thân thể chưa kịp tiến vào ánh sáng, còn chưa kịp mừng rỡ thì bên
tai đã nghe tiếng động như sấm nổ, trước mắt sáng lên rồi cảnh vật xung quanh
cũng dần trở nên rõ ràng.
Đập vào mắt y đầu tiên là một khuôn mặt xinh xắn, mắt đẹp nhắm hờ, dáng vẻ mê
man. Còn chưa hiểu rõ đã xảy ra việc gì thì Lục Tiệm chợt nghe một tiếng nổ
trầm trầm như tiếng sấm, giống như phát ra từ rất xa rồi vượt qua nhiều tầng
ngăn cách, đến nơi này chợt bùng lên chấn động khiến cho vách đá xung quanh
rung lên u u.
Tiếng nổ điếc tai, Lục Tiệm giật mình rồi dần lấy lại được cảm giác, những đau
khổ trong thế giới huyền ảo hoàn toàn không còn, chỉ có một cảm giác mệt mỏi
rã rời như chết.
Chợt khiến mày liễu của thiếu nữ kia rung lên rồi khuôn mặt dúm lại lộ ra sự
đau khổ cùng cực. Lục Tiệm thấy vậy thì đầu óc bỗng sáng tỏ ra, những ký ức
trước đó từng điểm từng điểm tụ tập lại dần.
Lục Tiệm kêu lên một tiếng nhưng phát hiện ra giọng nói nhỏ yếu đến mức không
nghe thấy được. Cảm giác từ hai mắt, từ tâm mở rộng ra ngoài, Lục Tiệm dần
phát hiện ra mình đang ngồi trong một đáy động hình tròn, phía trên là một lỗ
nhỏ như hạt đậu. Ánh sáng hoàng hôn từ từ chiếu vào rọi lên vách đá sáng loáng
xung quanh tạo thành những khối cầu vồng kỳ diệu, từ trên xuống dưới tím sẫm,
hồng rực, trắng xóa, xanh mướt các màu sắc rõ ràng, tầng tầng lớp lớp đan xen
lẫn nhau, cùng với bóng tối dần tan thì ánh sáng cũng sinh ra biến hóa, màu
tím biến thành màu hồng, màu hồng biến thành màu trắng, màu trắng biến thành
màu xanh, màu xanh biến thành màu đen, giống như loại ngọc tím Đại Phương lóng
lánh sáng rực, lộng lẫy lạ thường.
“Tháp ‘Thiên Sinh’?” Lục Tiệm bừng tỉnh ra, tiếng nổ nơi xa dần dần chuyển đi,
lúc đầu thì như sấm rền rồi sau đó dịu dần, biến thành tiếng lép bép giống như
tiếng pháo hoa.
Lục Tiệm không biết âm thanh đó do “Mộc Phích Lịch” phát ra, lại càng không
biết Hồn hòa thượng và Ninh Bất Không đang đánh nhau sống chết bên ngoài tháp
Thiên Sinh, cũng không biết tiếng nổ đó càng lúc càng xa chính là do Hồn hòa
thượng đang dụ Ninh Bất Không đi xa dần. Y ngây người lắng nghe cho đến khi
tiếng nổ biến mất hẳn, xung quanh lại rơi vào tĩnh lặng vô biên thì mới chợt
bừng tỉnh, lúc này bỗng cảm thấy thân mình Ninh Ngưng mềm nhũn ngả ra vào đầu
vai mình, cách mấy lần áo vẫn cảm thấy thân thể đẹp đẽ nóng bừng đang run lên
từng chập.
Lục Tiệm cả kinh đưa tay ra, bỗng cảm thấy cơ thể có thể động đậy liền kêu lên
một tiếng “Ninh cô nương” rồi ôm Ninh Ngưng lên, nhưng chỉ cảm thấy thân thể
cô mềm oặt như không xương, nhẹ như xác ve, run rẩy từng hồi liên tục, vẻ đau
đớn trên mặt càng lúc càng nhiều.
“Cô ấy bị bệnh ư?” Lục Tiệm ra sức nhớ lại những việc trước đó, điều cuối cùng
nhớ được là bị Ninh Bất Không điểm một cái vào ngực rồi sau đó chính là đau
đớn vô biên, ngoài ra những việc khác y hoàn toàn không hay biết.
Lục Tiệm định thần lại, thấy mặt Ninh Ngưng đỏ rực như bên trong có một đám
lửa chỉ muốn cháy bùng ra, y liền không nhịn được lớn tiếng gọi cô, nhưng Ninh
Ngưng sớm đã rơi vào “Hắc Thiên kiếp”, mắt không thể thấy, tai không thể nghe,
miệng không thể nói, những gì còn cảm nhận được trong lòng chỉ là sự trống
rỗng đau đớn, những gì tinh thần còn thấy được chỉ là ảo giác về không gian
đen ngòm kia (Hắc Thiên).
Lục Tiệm vốn không phải là người sáng dạ, gặp phải những việc kỳ quái thế này
lại càng khó hiểu ra, nhất thời y nghĩ muốn vỡ óc cũng không hiểu đã xảy ra
việc gì. Y không nghĩ ra được cách nào thì bất giác thầm tính: “Ninh cô nương
chắc là bị bệnh rồi. Ngày trước ta đã từng dùng ‘Đại Kim Cương thần lực’ cứu
sống A Tình, hôm nay thử lại một phen xem có thể cứu sống Ninh cô nương
không.”
Y vừa nghĩ đến việc cứu người thì liền hoàn toàn quên mất nỗi khổ của “Hắc
Thiên kiếp”, liền lập tức đứng dậy nhớ lại ba mươi hai thân tướng một mạch sử
ra. Trên người y có kiếp lực nên một khi biết được mười sáu thân tướng cuối
cùng thì mượn kiếp lực sử ra hết sức dễ dàng. Sử ra một vòng thì trong lòng
Lục Tiệm chợt sáng tỏ, đột nhiên hiểu ra không cần phải biến tướng mà vẫn có
thể dùng phép vận kình, y lập tức mừng rỡ điên cuồng đỡ Ninh Ngưng dậy ngồi
đối diện với mình rồi đưa hai tay nắm chặt bàn tay của cô. Lục Tiệm cảm thấy
trong tay mềm mại nhỏ nhắn trơn tru như đúc bằng sứ thì bất giác nhớ đến Diêu
Tình, tâm thần liền lay động, không nhịn được ngước mắt nhìn lên thấy sắc
chiều đã hết, trăng sao dần hiện lên, ánh sáng trong trẻo chiếu xuống vách đá
xung quanh xanh biếc như băng, quầng sáng màu xanh phác lên khuôn mặt Ninh
Ngưng khiến vẻ xinh xắn lại càng thêm nổi bật.
Lục Tiệm tâm thần hơi hoảng hốt, lẩm nhẩm nói: “A Tình, A Tình…” Trong cơn hôn
mê Ninh Ngưng lại nghe được, mày liễu hơi cau lại, thân mình khẽ run lên. Lục
Tiệm chợt kinh hãi phát hiện ra người đẹp trước mắt không phải là Diêu Tình
thì bất giác thầm cười khổ: “Ta điên rồi ư? Lúc này mà còn suy nghĩ lung tung
gì nữa.” Y lập tức gạt bỏ hết suy nghĩ, mượn kiếp lực sinh ra “Đại Kim Cương
thần lực” liên tục đẩy vào trong cơ thể Ninh Ngưng.
Qua một hồi lâu, nét đau khổ trên mặt Ninh Ngưng dần giảm đi, khuôn mặt cũng
dần giãn ra rồi chợt mở mắt, buột miệng kêu lên:
Cô chưa dứt lời thì bỗng thấy Lục Tiệm nhíu chặt lông mày, mặt mũi nhăn nhó.
Thì ra vừa rồi y mới thoát khỏi thiên kiếp đã lại mượn kiếp lực nên khiến “Hắc
Thiên kiếp” phát ra, lại rơi vào kiếp nạn.
Vẻ mặt đó Ninh Ngưng đã quá quen thuộc, cô không dám nghĩ nhiều liền dùng cách
mượn kiếp lực mà Trầm Chu Hư truyền cho để áp chặt bàn tay với tay Lục Tiệm,
chuyển hóa kiếp lực không ngừng đẩy vào trong người y. Nhưng mượn kiếp lực
càng nhiều thì lại phát sinh tác dụng của luật Hắc Thiên thứ hai “Có mượn có
trả”, cảm giác trống rỗng lại tràn tới. Ninh Ngưng đang cảm thấy khó chịu thì
chợt cảm thấy một luồng chân khí nóng bừng từ lòng bàn tay truyền vào, chốc
lát đã tràn ngập khắp người tạo ra cảm giác thư thái. Nhưng không bao lâu Lục
Tiệm đã mượn hết kiếp lực, lại rơi vào kiếp số. Ninh Ngưng thì tinh lực đã đủ,
lại vội mượn kiếp lực chuyển hóa thành chân khí đẩy vào cơ thể Lục Tiệm.
Cứ qua qua lại lại như vậy, Lục, Ninh hai người cứu giúp lẫn nhau, lúc thì
trống rỗng đau khổ, lúc thì thư thái vô cùng, giống như nước với lửa tranh
nhau, đông qua xuân tới, cảm giác kỳ diệu này trừ hai người thì từ xưa tới giờ
chưa có ai đã từng trải qua.
Trăng lên giữa trời, ánh sáng như thủy ngân từ lỗ hổng trên đỉnh đầu chiếu
vào, trong tháp “Thiên Sinh” ánh sáng như băng, dưới vách đá màu bạc là màu
xanh trầm trầm. “Hắc Thiên kiếp” sinh ra càng lúc càng nhanh, đau khổ thư thái
thay đổi cũng càng lúc càng nhanh. Lục Tiệm, Ninh Ngưng hết sức kinh hãi, đều
muốn dừng lại hỏi han đối phương để hiểu rõ đã xảy ra việc gì, nhưng không
biết vì sao mà kiếp lực trong cơ thể hai người tự phát động muốn dừng lại cũng
không nổi, đã không còn do hai người không chế nữa mà tự chuyển hóa thành chân
khí không ngừng truyền vào cơ thể đối phương. Kiếp lực hóa thành chân khí, rồi
chân khí lại hóa thành kiếp lực, truyền qua bốn tay của hai người qua qua lại
lại, mượn mượn trả trả đã nghiễm nhiên tự biến thành một vòng tuần hoàn.
Hai người càng kinh hãi, muốn tách rời tay ra nhưng không biết vì sao mà bốn
lòng bàn tay giống như bị một sức lực vô hình gắn chặt vào nhau, hai người
càng cố gắng thì lực kết hợp cũng càng lớn, vì vậy hai người đã dốc hết sức ra
mà cũng không thể tách rời, muốn mở miệng thì nỗi đau khổ trống rỗng kia như
bị ảnh hưởng cũng lập tức tràn tới khiến hai người nói không ra lời.
Thời gian trôi đi, trăng lặn về phía tây, ánh sáng bàng bạc như băng cũng biến
đi, màu xanh phủ đầy trong tháp nhiễm lên đầu tóc quần áo hai người giống như
ở trong mộng ảo, tất cả mọi thứ đều không còn là thật nữa. Xung quanh im ắng,
chỉ nghe tiếng đập của hai trái tim, một thì mạnh mẽ đầy sức lực, một thì nhẹ
nhàng tinh tế. Tất cả mọi đau đớn trống rỗng, thư thái tràn trề cũng biến mất
khỏi cơ thể rồi không còn cảm thấy gì nữa, thân thể tâm hồn của hai người đều
được bao phủ trong một sự tĩnh lặng trước nay chưa từng có, thần trí dần trở
nên mơ hồ, trước khi bình minh tìm đến thì đã rơi vào không gian trống vắng
không suy nghĩ không mộng mị.
Trong im lặng, tâm thần của Lục Tiệm chợt chấn động rồi một cảm giác khoan
khoái tràn trề từ sâu thẳm trong lòng bùng lên. Phút chốc y đã tỉnh lại, chợt
thấy đôi mắt đen nhánh của Ninh Ngưng cũng đang chăm chú nhìn mình, cô thấy y
nhìn tới thì hai má chợt đỏ bừng lên cúi đầu xuống.
Lục Tiệm sững sờ đưa mắt nhìn lên thì trên lỗ thủng là một bầu trời trong xanh
rực rỡ. Lục Tiệm buột miệng nói:
Lời vừa ra khỏi miệng thì y mới chợt nhận ra mình lại có thể lên tiếng, những
đau đớn trống rỗng sớm đã biến mất không còn thấy gì nữa, lại nhìn hai tay thì
không biết từ lúc nào đã rời khỏi hai tay của Ninh Ngưng.
Ninh Ngưng ngẩng đầu lên nhìn y sâu sắc, vẻ mặt như khóc như cười. Lục Tiệm
lại càng cảm thấy ngạc nhiên, nhíu mày nói:
Ninh Ngưng im lặng một lúc rồi nhìn sắc trời, chợt nói:
Lục Tiệm nói:
Đây là nơi chôn cất của Kim Cương môn, Hồn hòa thượng gọi nó là tháp Thiên
Sinh.
Hồn hòa thượng? – Ninh Ngưng trầm ngâm nói – Có phải là vị lão hòa thượng
đó không? Ông ấy cứu chúng ta từ tay của cha tôi. Cha đuổi theo tới nơi, ông
ấy liền rời động để cản lại, cũng không biết thắng thua thế nào?
Trong lòng cô thấp thỏm, đã không hy vọng cha mình bị thương tổn mà cũng không
muốn cha mình làm vị lão tăng tốt bụng đó bị thương.
Trong lúc mâu thuẫn, cô bỗng thấy Lục Tiệm đứng dậy co duỗi chân tay rồi chợt
kêu í một tiếng, mặt lộ vẻ kinh hãi ngạc nhiên. Ninh Ngưng nói:
Lục Tiệm gãi gãi đầu nói:
Ninh Ngưng nói:
Lục Tiệm nói:
Ninh Ngưng im lặng kiểm tra cơ thể thì đúng là như Lục Tiệm đã nói, kiếp lực
và chân khí trong cơ thể tự cung cấp lẫn nhau, ẩn mạch và hiển mạch đã nối
thành một thể thống nhất, tự tạo thành vòng tuần hoàn, cũng không có cảm giác
trống rỗng khó chịu sau khi mượn kiếp lực. Ninh Ngưng hơi suy nghĩ một chút
liền hiểu ra nguyên nhân, trong lòng buồn vui lẫn lộn, mắt cay lên không kìm
được.
Lục Tiệm thấy mắt cô đỏ hoe thì không nhịn được hỏi:
Ninh Ngưng im lặng giây lát rồi chợt khẽ thở dài nói:
Lục Tiệm nghe mà giật mình rồi chợt thi triển biến tướng, đem ba mươi hai thân
tướng lần lượt biến ra, biến hết một vòng lại biến thêm vòng nữa, chỉ cảm thấy
thoải mái tự nhiên, trong lúc hít thở kiếp lực hóa thành chân khí như vô cùng
vô tận. Lục Tiệm dùng ba mươi hai thân tướng đến chỗ cực kỳ thuần thục cũng
không thấy hiện tượng “Hắc Thiên kiếp” phát tác mà ngược lại chân khí càng lúc
càng mạnh mẽ, tràn lên trong cơ thể không có chỗ nào tiết ra được. Lục Tiệm
bất giác buông tiếng hú dài, tiếng hú hùng hồn cao vút, vang vọng trong tháp
giống như những cơn sóng lớn dập dồn chấn động làm cho đá vụn rơi xuống từng
trận.
Ninh Ngưng đứng bên nghe chỉ cảm thấy khí huyết nhộn nhạo khó chịu, không tự
chủ được bịt chặt hai tai, nhưng tiếng hú đó giống như không phải vật chất,
xuyên qua hai tay đập vào màng tai. Nếu Ninh Ngưng mà chưa thông được ẩn mạch
và hiển mạch, tu vi tăng mạnh thì nhất định đã bị tiếng hú đó chấn động làm
ngất đi, nhưng dù sao tim cô vẫn đập mạnh, máu sôi lên, vách tháp xung quanh
cũng như rung chuyển. Cô bất giác kêu lớn:
Nhưng tiếng gọi của cô chìm vào tiếng hú như đá ném xuống biển hoàn toàn mất
tăm tích, nào còn nghe thấy được.
Lục Tiệm hú dài hồi lâu vẫn không thể tiết hết chân khí đang bành trướng trong
cơ thể. Y chợt khép miệng tung mình nhảy lên, lại nghiễm nhiên nhảy cao đến
bốn trượng. Lục Tiệm nào ngờ mình có thể nhảy cao đến vậy nên kinh hãi, trong
lúc hoảng loạn y vội biến tướng, dùng ra “Phù Diêu tướng” vừa luyện thành, hai
tay giang ra giống như đại bàng giang cánh, nhẹ nhàng quay một vòng hóa giải
thế rơi rồi lại biến thành “Long Vương tướng”, chân như đuôi rồng quét vào
vách đá bên trái, mượn lực nhảy lên thêm mấy trượng, lại biến thành “Trường
Thủ Túc tướng” vung cả tay lẫn chân chống vào vách đá bên phải, lại nhảy lên
cao hơn, giữa đường biến thành “Thần Ngư tướng” nhẹ nhàng bay lượn, rồi dùng
“Hùng Trư tướng” bật vào vách đá bên trái để co người nhảy lên sang phải.
Cứ biến tướng giữa không trung như vậy nhẹ nhàng như chim bay, lúc phải lúc
trái càng lúc càng lên cao, Ninh Ngưng ngước mắt nhìn theo quả thật thót tim,
chỉ đến lúc thấy Lục Tiệm bay nhảy tự nhiên không hề có vẻ chậm chạp thì mới
hơi yên tâm lại.
Tháp Thiên Sinh dưới rộng trên hẹp, đỉnh tháp chỉ vừa một người. Lục Tiệm biến
hóa tự nhiên nhảy tới đỉnh tháp thì hai chân chống vào vách tháp, đưa tay ra
sờ mó, chỉ cảm thấy đỉnh tháp không phải thông suốt mà khảm một khối đá như
cái cối xay, gắn liền với thân tháp như một vững chắc khác thường. Thảo nào
tuy có ánh sáng chiếu vào như không có nước mưa bụi bặm rơi vào trong tháp.
Lục Tiệm xem xong thì theo đường cũ nhảy xuống chân tháp, ngẩng đầu nhìn lên,
chỉ cảm thấy sự hùng mạnh của tiếng hú, thần thái trong lúc biến tướng vừa rồi
giống như trong mơ chứ chẳng phải sự thật.
Trong lúc còn đang giật mình thì bỗng cảm thấy Ninh Ngưng hoàn toàn im lặng, y
đưa mắt nhìn quanh thì thấy cô đang chăm chú nhìn bản tướng sáu đời tổ sư trên
hộp đá, nhíu mày chỉ ngón tay vào bức tranh trên tường đá. Lục Tiệm ngạc nhiên
nói:
Ninh Ngưng nói:
Lục Tiệm cười nói:
Ninh Ngưng nghĩ ngợi một chút rồi vuốt nhẹ bức tranh bản tướng của “Cửu Như tổ
sư”, khẽ cười nói:
Lục Tiệm chăm chú nhìn theo tay cô chỉ, trong lòng chợt chấn động, một cảm
giác kỳ quái tự nhiên nảy sinh ra, giống như bản thân mình chính là Cửu Như tổ
sư trên vách đá, mà Cửu Như tổ sư cũng chính là mình.
Cảm giác kỳ quái đó vừa sinh ra thì Ninh Ngưng liền cảm thấy một khí thế oai
nghiêm không gì sánh được từ sau lưng truyền tới. Cô kinh hãi đưa mắt nhìn thì
thấy Lục Tiệm giương mày giương mắt, mắt to như chuông, khóe miệng có một nụ
cười kinh động lòng người, nghiễm nhiên coi thường thiên hạ, cười ngạo thế
gian, lật trời đổi đất, chỉ có mình ta là chí tôn.
Ninh Ngưng không ngờ Lục Tiệm lại biểu hiện ra phong thái như vậy, nào giống
chàng trai trẻ ngượng ngập thành thật kia. Cô đang cảm thấy ngạc nhiên thì
chợt bắt gặp ánh mắt của y, chỉ cảm thấy ánh mắt đó như đao như kiếm, xuyên
qua hai mắt nhìn chiếu thẳng vào nội tâm. Ninh Ngưng trong lòng chấn động,
trái tim thiếu nữ như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Lúc này ánh mắt của Lục Tiệm lại biến đổi, khí phách hiên ngang hoàn toàn biến
mất mà trở thành hết sức chân thật hồn nhiên, giống như đứa bé chưa hề nhiễm
bụi trần vô tư dễ thương. Ninh Ngưng nhìn theo ánh mắt y, thì ra Lục Tiệm đang
nhìn bức tranh bản tướng của “Hoa Sinh đại sĩ” mà xuất thần. Ánh mắt của y
nhìn đến bức tranh bản tướng nào thì khí chất của bản thân cũng theo đó mà
biến đổi, xem hết sáu bức tranh bản tướng thì cũng thay đổi sáu loại khí độ,
hoặc cuồng ngạo, hoặc chân thật, hoặc trầm lặng hoặc phóng khoáng, cái nào
cũng hết sức kỳ diệu bao gồm mọi điều.
Lục Tiệm hoàn toàn không biết đến biến hóa của bản thân. Y xem hết bản tướng
thì trong lòng dào dạt hồi lâu khó ổn định lại. Phải hồi lâu Lục Tiệm mới bình
tĩnh được, y liếc mắt thấy Ninh Ngưng đang chằm chằm nhìn mình, vẻ mặt hết sức
ngỡ ngàng thì bất giác hỏi:
Ninh Ngưng đỏ mặt lên, không dám nhìn nữa mà quay đầu đi, thấp giọng trách
móc:
Lục Tiệm đỏ mặt vội đổi chủ đề, ấp úng cười nói:
Ninh Ngưng nhìn y định nói lại thôi, cô chợt lắc lắc đầu hai mắt đỏ lên, nước
mắt trào ra. Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
Ninh Ngưng nước mắt ròng ròng, nhìn y một cái thì chợt bực mình hung dữ phất
tay áo, tức giận nói:
Trong lòng cô hết sức đau khổ, bỗng ngồi phịch xuống đất ôm gối khóc òa lên.
Lục Tiệm đã không hiểu gì mà còn cảm thấy oan ức, thấy Ninh Ngưng khóc rất
thương tâm thì trong lòng cho dù đầy rẫy nghi vấn nhưng cũng không dám hỏi
nữa. Y cuống quýt chân tay, hì hì nói:
Ninh Ngưng nghe vậy liền mềm lòng, không nỡ thấy y lo lắng nên lau nước mắt,
hồi lâu mới trấn tĩnh lại tinh thần, chầm chầm nói:
Lục Tiệm nói:
Ninh Ngưng hung dữ lườm y một cái, lớn tiếng nói:
Lục Tiệm ngẩn ra rồi cười xòa nói:
Nói rồi y méo miệng hếch mũi, ra sức làm ra các bộ dạng buồn cười, miệng thì
nói:
Mấy cái bộ dạng đó đều là năm xưa Lục Đại Hải bày ra để chọc cho Lục Tiệm vui,
chỉ là Lục Tiệm tính nết trầm lặng, không thích những thứ này nên ngày hôm nay
hết đường hết cách mới phải lần đầu tiên dùng ra. Ninh Ngưng biết y muốn làm
cho mình vui, lại thấy y nhảy như choi choi, toát hết mồ hôi thì muốn bật cười
mà cũng không sao cười lên được. Cô chợt đứng dậy, lạnh nhạt nói:
Không biết vì sao Lục Tiệm thấy cô khó chịu thì trong lòng cũng rất không vui,
hậm hực nói:
Ninh Ngưng trợn mắt nhìn y, vành mắt bỗng đỏ hoe rồi hậm hực nói:
Lục Tiệm nhíu mày nói:
Ninh Ngưng nhìn y, trong lòng thê thảm:
Trong lòng cô rối như tơ vò, đảo lộn trăm hồi rồi hai mắt lại đỏ lên rơi lệ,
chỉ có điều sợ bị Lục Tiệm trông thấy nên quay người đi về phía lối ra.
Lục Tiệm ra vẻ dũng cảm nói:
Nói rồi thi triển biến tướng chạy lên trước, chui vào con đường hầm thiên
nhiên đó.
Đi chưa bao lâu thì đã đến bên vách đá. Lục Tiệm thò đầu ra nhìn bất giác kinh
hãi, thì ra trên hai bên vách đá đều có vết lửa cháy, hai sợi rễ cây già kia
đều đã bị đốt thành than, không thể dùng được nữa. Bây giờ trên không tới
trời, dưới không tới đất, nếu không có dây để tụt xuốgn thì hai người tất sẽ
bị giam ở đây.
Lục Tiệm hơi trầm ngâm rồi chợt nói:
Ninh Ngưng đột ngột lạnh nhạt ngắt lời:
Lục Tiệm nói:
Ninh Ngưng hừ một tiếng, nói:
Lục Tiệm cười nói:
Ninh Ngưng tức giận nói:
Nói rồi cô đưa tay đẩy đầu vai Lục Tiệm, quát lên:
Không ngờ cô mới dùng lực một chút thì Lục Tiệm đã kêu thảm một tiếng ối chà,
ngả về phía trước, chân tay chới với rồi rơi xuống.
Ninh Ngưng hết sức kinh hãi, tự nghĩ mình đưa tay ra tuy mạnh nhưng lúc chạm
vào lại rất nhẹ, làm sao có thể thật sự đẩy Lục Tiệm xuống được. Chẳng lẽ sau
khi thông được ẩn mạch và hiển mạch thì động tác đều rất mạnh hay sao. Cô đau
lòng đứt ruột nhào đến bên vách đá đau đớn gọi:
Gọi được mấy tiếng thì cổ họng đã nghẹn lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trong đáy sâu mây khói mờ mịt không nhìn thấy gì, tiếng gọi của Ninh Ngưng hóa
thành từng hồi tiếng vọng du dương không ngớt. Ninh Ngưng nước mắt ròng ròng,
ngây ngốc nhìn đáy vực thầm nghĩ: “Mình giết anh ấy rồi, giết anh ấy rồi. Mình
thật là ngốc, vốn không liên quan đến anh ấy thì cớ gì phải oán hận anh ấy.
Nếu không oán hận anh ấy thì cũng sẽ không đẩy anh ấy rơi xuống. Cho dù đó
không phải là ý định của mình nhưng anh ấy vẫn vì mình mà chết…” Cô nghĩ đến
đó thì hối hận vô cùng, trong lòng nguội lạnh đứng dậy nhìn xuống đáy vực,
thầm nghĩ: “Cũng được, đời này mình đã không còn hy vọng với anh ấy, sống
không thể chung chăn thì chết cùng mộ cũng tốt.” Nghĩ rồi cô tung người nhảy
xuống dưới vực.
Bên tai gió thổi vù vù, mây khói mờ mịt, trong lúc đang rơi nhanh xuống thì eo
Ninh Ngưng chợt thắt lại, đã bị người ta ôm lấy. Cô cả kinh quay đầu lại thì
thấy Lục Tiệm một tay níu chặt một mỏm đá nhô ra, một tay ôm chặt eo mình, mặt
đầy vẻ kinh hãi ngạc nhiên.
Ninh Ngưng cả kinh nói:
Lục Tiệm lộ vẻ lúng túng ngượng ngập, ấp úng nói:
Ninh Ngưng bừng tỉnh, thì ra tiểu tử này ra vẻ rơi xuống vực nhưng thật ra là
dùng biến tướng chụp lấy mỏm đá lồi ra trên vách núi, dán mình vào vách đá để
dọa mình.
Ninh Ngưng vừa thẹn vừa giận, song quyền cùng đánh ra như mưa trên người Lục
Tiệm, mắng:
Lục Tiệm để mặc cho cô đánh, vẻ mặt khổ sở nói:
Ninh Ngưng nghe đến đó thì bỗng nhiên dừng tay, miệng méo xệch khóc òa lên.
Lục Tiệm cả kinh, dồn lực vào tay hét “Lên” rồi tung mình nhảy lại lên vách
đá, sự nhẹ nhàng linh hoạt đó ngay cả bản thân y cũng cảm thấy ngạc nhiên,
giống như là lúc nào việc nào chỉ cần nghĩ đến là thân thể đã làm được ngay,
nói là lòng nghĩ việc xong cũng không phải là quá.
Y còn đang kinh ngạc không hiểu thì Ninh Ngưng đã lại từ sau lưng vung quyền
đánh tới. Đại Kim Cương thần lực của Lục Tiệm đã thành công, Ninh Ngưng đập
đập như vậy chẳng khác gì gãi ngứa cho y. Nhưng cho dù thế nào thì trước đây
thiếu nữ này vẫn đối xử rất tốt với mình, bây giờ lại như có thù sâu như biển,
biến hóa đột ngột như vậy khiến Lục Tiệm trong lòng hết sức khó chịu, liền
phùng mặt nói:
Ninh Ngưng lệ rơi như mưa, tức giận nói:
Lục Tiệm nghe vậy thì tức giận, buồn bực nói:
Ninh Ngưng nói:
Cô nói đến đó thì lộ vẻ thê thảm, lắc lắc đầu rồi lại rơi lệ.
Lục Tiệm sốt ruột nói:
Ninh Ngưng hừ lạnh một tiếng, nói:
Lục Tiệm trong lòng tức giận, nói:
Ninh Ngưng nói:
Lục Tiệm chằm chằm nhìn cô, ngạc nhiên nói:
Ninh Ngưng nói:
Lục Tiệm thấy cô mặt hoa ảm đạm, mắt đẹp buồn rầu, không có vẻ gì là nói đùa
thì giật mình hồi lâu rồi gãi đầu nói:
Ninh Ngưng nghiến răng, cười nhạt nói:
Câu nào của cô cũng ngầm chứa đao thương, Lục Tiệm vô cùng bối rồi, liền nói:
Y bỗng thấy Ninh Ngưng mặt nặng như nước, ánh mắt sắc lạnh, Lục Tiệm bắt gặp
ánh mắt của cô thì chỉ cảm thấy lạnh tới tim gan mất cả hứng thú, liền khép
miệng nhìn lên trên rồi chợt cõng Ninh Ngưng lên. Ninh Ngưng cả kinh:
Lục Tiệm nói:
Ninh Ngưng tức giận nói:
Lục Tiệm không thèm nói nhiều với cô, liền hít một hơi rồi vận kình giậm chân
tung mình lên mười trượng, cho đến vách núi bên kia mới biến tướng đưa chân ra
đạp vào vách núi lại nhảy về bên này, quần áo phá gió kêu vù vù, thân hình di
chuyển như điện vẽ thành hình chữ “chi” (之) trên không trung.
Ninh Ngưng nóng vội kêu lên:
Lúc này Lục Tiệm toàn bằng một hơi chân khí, dùng cách nhảy nhót trong tháp
Thiên Sinh để leo vách đá nên nghe vậy cũng không thể trả lời được. Ninh Ngưng
không có sức vùng ra khỏi cánh tay của Lục Tiệm, cô vừa tức giận vừa nóng vội
liền ra sức cắn một cái lên vai y. Lục Tiệm đau đến rụt cổ, suýt nữa thì mất
cả chân khí, may mà trong lúc nguy hiểm thì ẩn mạch lại sinh ra kiếp lực
chuyển thành chân khí trong lúc hiển mạch rối loạn để đưa chân khí chạy lại
bình thường.
Lục Tiệm ổn định chân khí rồi phất tay áo, một luồng nội kình ngưng động như
vật chất thực sự đập vào vách đá sau lưng, từ chỗ khựng lại đã vọt tiếp đi hóa
giải được thế rơi. Nhưng y phát hiện Ninh Ngưng vẫn cắn chặt không rời giống
như phát điên muốn cắn đứt cả miếng thịt của mình ra vậy.
Lục Tiệm vừa kinh hãi lại vừa cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ: “Trước nay cô ấy
vẫn là người thông minh dịu dàng,sao bây giờ có mấy câu không vừa ý đã biến
thành một người khác hẳn.” Y lập tức nghiến răng chịu đau, coi như miếng thịt
đó không còn ở trên mình nữa mà giữ chặt Ninh Ngưng vận đủ một hơi chân khí,
lên lên xuống xuống rồi chợt lộn vòng rơi xuống đỉnh vách đá, lại chạy thêm
trăm bước rồi mới buông Ninh Ngưng ra.
Lúc này Ninh Ngưng mới nhả ra, nhìn vết đỏ ửng trên vai Lục Tiệm vừa đau lòng
lại vừa tự trách chính mình, khóc nói:
Đầu vai Lục Tiệm vẫn chưa hết đau đớn, trên cánh tay vẫn còn đầy vết cào nhói
đau, y nghe vậy thì bất giác giật mình, thở dài lau nước mắt cho cô rồi cười
khổ nói:
Ninh Ngưng nghe y dịu giọng khẩn khoản thì lòng chợt mềm ra, cô ngẩng đầu lên
thấy ánh mắt y dịu dàng thì trong chớp mắt người nóng bừng lên, cừu oán buồn
khổ gì gì cũng đều hóa thành không, cô đưa tay ra ôm chặt lấy eo Lục Tiệm, khẽ
áp mặt lên đầu vai y, môi run lên hôn nhẹ lên tai y.
Lục Tiệm như bị lửa đốt, đột ngột nhảy vọt ra, lùi lại mấy bước, hai má đỏ
bừng lên ấp úng nói:
Ninh Ngưng nhìn y, đôi mắt đẹp rơi xuống hai hàng nước mắt rồi sau đó cười
cười thê thảm, đúng dậy đi về phía xa. Lục Tiệm theo sau, nửa mặt vẫn còn nóng
bừng, cảm giác đôi môi mềm mại ngát hương của thiếu nữ đó đảo qua đảo lại
khiến tim y đập như sấm, đầu óc rối như mớ bòng bong, một chút ý nghĩ cũng
chẳng có.
Ninh Ngưng đi hơn chục bước rồi chầm chậm ngồi xuống, thản nhiên nói:
Lục Tiệm nghe Ninh Ngưng nhắc đến thì mới nhớ ra những ngày vừa rồi không ăn
cơm uống nước nhưng trước sau vẫn rất sung mãn, nước bọt tuôn ra bất giác cũng
cảm thấy hơi đói khát. Lúc này lòng y rối loạn, may mà có cơ hội chuồn đi để
điều chỉnh lại ý nghĩ nên lập tức nói:
Nói xong nhằm loạn một hướng chạy vù đi.
Y chạy một hồi lâu thì nghe đằng xa có tiếng nước, Lục Tiệm đến gần thì là một
khe suối. Lục Tiệm cúi người xuống bên suối lấy nước rửa mặt. Nước lạnh như
băng thấm vào, thần trí Lục Tiệm chợt tỉnh táo ra nhưng cảm giác kỳ lạ trong
lòng đó trước sau vẫn quanh quẩn không biến mất. Lục Tiệm nhìn bóng hình trên
mặt nước rồi chợt mắng:
Miệng y tự nói tự nghe nhưng trong lòng cảm giác mềm mại ấm áp đó vẫn cuốn
quýt vẩn vơ hồi lâu. Tuy y quen với Diêu Tình đã lâu nhưng cũng chưa từng trải
qua cảm giác như vậy.
Y càng nghĩ lòng càng rối loạn, liền đưa tay đập xuống, hình ảnh trong suối
tan ra biến thành một dải ánh sáng lấp lánh. Lục Tiệm ngẩn ngơ một lúc rồi
bỗng nhớ ra mình chạy đi vội vàng quá nên quên cả tìm đồ để đựng nước đem về.
Y quay đầu tìm kiếm, thấy bên suối có một tảng đá lớn to như cái cối thì lập
tức bê lên, cảm thấy khối đá đó nhìn thì to lớn mà ôm trong lòng chỉ giống như
một cái bát đá chứ chẳng có gì nặng nề. Có điều y không biết là tảng đá đó
nặng tới ba trăm cân, vài hán tử cũng chẳng thể lay động nổi, nhưng thần lực
của y đã thành công nên mới cảm thấy như vậy. Lục Tiệm lập tức rửa rạch bùn
đất bên trong, hứng đầy nước sạch ôm vào trong lòng rồi rảo bước chạy về.
Y về đến chỗ Ninh Ngưng ngồi thì bỗng thấy tảng đá trống trơn chẳng thấy bóng
dáng một ai. Lục Tiệm hơi kinh hãi, chỉ sợ đã đi sai đường nhưng nhìn ngó xung
quanh thì đúng là chỗ Ninh Ngưng đã ngồi nghỉ. Trong lòng y tràn lên một trận
hoảng loạn, bất giác kêu lên:
Y gọi liền mấy tiếng mà trong rừng chỉ có tiếng vọng lại chứ chẳng ai trả lời.
Lục Tiệm đang tìm kiếm thì bỗng thấy tảng đá Ninh Ngưng ngồi có vết bùn đất
mới, nhìn kỹ thì là một hàng chữ: “Lục Tiệm, tôi không muốn gặp anh nữa, anh
cũng đừng tìm tôi, coi như chúng ta chưa từng gặp nhau…” Bên cạnh hàng chữ còn
có mấy vết sẫm như nước mắt.
Lục Tiệm nhìn dòng chữ đó chợt hai tay nhũn ra, tảng đá rơi xuống đập trúng
chân nhưng y vẫn không cảm thấy đau đớn.