Người đăng: HắcKê
Lục Tiệm kêu lớn rồi mắt trợn trắng ngã lăn ra đất. Ninh Ngưng hết sức sợ hãi,
ngước mắt nhìn lên thì chỉ thấy Ninh Bất Không lông mày trợn ngược, mặt toát
ra đầy vẻ độc ác tàn bạo. Ninh Ngưng kinh hãi nói:
Ông, vừa rồi ông làm gì vậy?
Làm gì ư? - Ninh Bất Không hừ một tiếng, lạnh giọng nói - Con chó nô tài
này cậy thế con lừa ngốc Ngư hòa thượng, bằng mấy đạo cấm chế nhỏ nhoi mà cũng
đòi chống lại luật sắt của Hắc Thiên thư, quả là không biết tự lượng sức. Hôm
nay ta đã phá hết cấm chế đi, để xem nó ra sao nào? Con chó nô tài này chẳng
phải cứng đầu không sợ chết ư, nhưng để xem biết mùi vị của Hắc Thiên kiếp rồi
thì nó sợ hay không nhé.
Ninh Ngưng không ngờ cha mình lại độc ác đến như vậy, đã không cứu người mà
còn phá nốt đạo cấm chế còn lại của Lục Tiệm. Trong nháy mắt cô cảm thấy mắt
tối sầm, cổ họng phát tanh suýt ngất xỉu đi. Trong lúc hoảng hốt chỉ thấy bộ
mặt âm trầm băng lạnh của Ninh Bất Không đầy vẻ méo mó hung ác dữ tợn.
Lần kiếp nạn này tới thật quá nhanh, Lục Tiệm không kịp tranh đấu gì thì đã
ngất xỉu đi. Hắc Thiên kiếp tuy vẫn chuyển động nhưng không còn giấc mộng kỳ
lạ như trước mà chỉ có sự đau đớn và trống rỗng không cách nào tưởng tượng
được ùa tới, cho dù đang trong cơn mê sảng vẫn cảm thấy được rất rõ ràng. Tuy
miệng không nói được, mắt không mở được nhưng sự đau đớn vẫn khiến y nước mắt
nước mũi giàn giụa, cả người co giật, bên tai oang oang rầm rập như có đàn
ngựa chạy qua.
Phải biết rằng “Hắc Thiên kiếp” sở dĩ lợi hại vì tuyệt không phải cứ phát ra
là chết ngay mà sau khi phát tác phải trải qua mấy giờ liền bị giày vò hành hạ
rồi mới đứt hơi. Trong thời gian đó cho dù là đâm vào tim, cắt vào đầu cũng
không thể lập tức khiến kiếp nô chết ngay được, chỉ cần đầu não còn nguyên,
kiếp nô vẫn còn tri giác thì đau khổ của “Hắc Thiên kiếp” vẫn cảm nhận rất rõ
ràng. Ngoài ra nếu mượn kiếp lực càng nhiều thì đau đớn càng lớn, cho dù chỉ
một giờ mà người chịu kiếp nạn cũng như đã trải qua trăm nghìn năm tháng. Có
thể nói là đau khổ trên thế gian này chẳng có gì hơn được nó.
Lúc Ninh Ngưng còn nhỏ đã từng thấy Trầm Chu Hư trừng phạt một kiếp nô phạm
tội, bắt phải trải qua thiên kiếp mà chết. Tình trạng thảm khốc khi đó bao năm
nay Ninh Ngưng vẫn nhớ kỹ trong lòng, thường bị ác mộng mà choàng tỉnh, khi
tỉnh lại thường khiếp sợ lệ chảy đầy mặt. Lúc này cô thấy tình hình của Lục
Tiệm thì chợt nhớ lại khi đó, đau khổ của Lục Tiệm cũng như chính mình phải
trải qua khiến cho trái tim cô như vỡ vụn ra đau đớn vô cùng. Trong chớp mắt,
gò má trắng như tuyết như ngọc của Ninh Ngưng ửng lên, trong lòng đã có quyết
định, liền cúi người xuống một tay ấn lên huyệt Thiên Trung, một tay ấn lên
Đan Điền của Lục Tiệm.
Ninh Bất Không như phát hiện ra, mày rậm rung lên rồi cao giọng nói:
Ninh Ngưng nghe mà như không nghe, chỉ chăm chú nhìn mặt Lục Tiệm, tập trung
toàn bộ sự chú ý vào cẩn thận duy trì trạng thái, cả người phát ra ánh sáng
nhu hòa nhàn nhạt, kiếp lực trong ẩn mạch không ngừng hóa thành chân khí
truyền qua bàn tay ngọc ngà thon thả vào người Lục Tiệm.
Ninh Bất Không trong lòng ngờ vực, liên tục nhướng mày rồi chợt sầm mặt, quát
lên:
Nói rồi nghiêng người lao tới điểm về phía Ninh Ngưng. Lúc này bỗng cảm thấy
sau lưng nổi gió vừa nhanh vừa mạnh, Ninh Bất Không bất giác quát lớn một
tiếng, thế tiến tới vẫn không dừng lại mà chỉ quét ngược tay áo về phía sau.
Cốc Chẩn thấy cấm chế của Lục Tiệm bị phá thì cũng cực kỳ kinh hãi tức giận,
nhưng “Bốn luật có - không” tuyệt không phải dùng trí mưu mà phá được nên với
mưu kế chồng chất của Cốc Chẩn mà lúc này cũng phải bó tay. Hắn thấy Ninh
Ngưng muốn truyền chân khí thì nhớ tới lời Tiên Bích đã nói liền hiểu rõ, luật
thứ tư “Có qua có lại” cả kiếp chủ lẫn kiếp nô đều có thể di truyền. Chân khí
của Ninh Ngưng thừa hưởng tính chất của Ninh Bất Không, nhưng cô là kiếp nô
nếu muốn dùng chân khí thì phải mượn kiếp lực, theo luật thứ hai “Có mượn có
trả” thì cô cứu Lục Tiệm xong cũng phải chịu kiếp nạn, vì vậy hành động này
của Ninh Ngưng rõ ràng là có ý liều mạng xả thân.
Cốc Chẩn trong lòng cảm động lại vừa mâu thuẫn, tuy nhiên việc đến bước này
rồi thì Lục, Ninh hai người sống chết khó có thể cùng toàn vẹn. Mắt thấy Ninh
Bất Không ra tay ngăn cản, Cốc Chẩn không nhịn được liền thi triển “Miêu Vương
bộ” lao tới vòng ra sau lưng Ninh Bất Không, vừa định ra tay thì chợt có một
luồng sức nóng tạt thẳng vào mặt. Cốc Chẩn chưa kịp suy nghĩ thì đã cảm thấy
người nóng lên, quần áo bị ngọn lửa táp vào rồi cháy lên bùng bùng.
Cốc Chẩn không ngờ “Chu Lưu Hỏa kình” lợi hại đến vậy, liền lập tức ngã ra lăn
lộn mấy vòng thì lửa mới tắt, nhưng da thịt nhiều chỗ đau đớn, đã bị lửa làm
bị thương. Hắn ngước mắt nhìn qua thì thấy Ninh Bất Không đã điểm vào ngực
Ninh Ngưng, Ninh Ngưng ngã lăn ra đất. Cốc Chẩn nóng lòng vừa định xông tới
liều mạng thì bỗng cảm thấy trên đầu tối sầm lại rồi một bóng xám nhanh như
chim ưng, mang theo một luồng gió mạnh vọt thẳng về phía Ninh Bất Không.
Ninh Bất Không phát hiện ra kình phong của người này khác lạ nên í lên một
tiếng rồi lùi lại một bước vung chưởng đón đỡ. Kình lực hai người giao nhau,
quần áo của người áo xám bốc lửa nhưng chỉ cháy rất ngắn rồi đã tắt phụt.
Chưởng lực vừa giao nhau, Ninh Bất Không liền nhận ra lai lịch của đối phương,
lập tức biến sắc hét lên:
Lão vừa nghĩ như vậy liền hiểu rằng Chu Lưu Hỏa kình tất không làm khó được
đối thủ, lập tức nhảy lùi về phía sau định bắn “Mộc Phích Lịch” ra, nhưng chợt
nhớ tới Ninh Ngưng huyệt đạo bị khống chế, không động đậy được, nếu “Mộc Phích
Lịch” mà nổ thì gỗ vụn bắn tung tóe khó tránh khỏi đánh nhầm vào cô.
Lão hơn ngần ngừ thì đã mất tiên cơ. Người áo xám chuyển động như điện, tay
trái tạt qua chụp Lục Tiệm lên, tay phải ôm Ninh Ngưng lên, vừa định quay
người đến tóm nốt Cốc Chẩn thì Ninh Bất Không đã tức giận nạt một tiếng, múa
song chưởng đánh tới. Người áo xám trong lúc vội vã liền vắt Lục Tiệm lên vai
rồi đưa một tay ra đánh ngược lại một chưởng.
Bốp một tiếng, Cốc Chẩn phục gần đó chỉ cảm thấy phía trước gió nóng cuồn cuộn
tràn đầy sức mạnh ép cho hắn không hít thở được. Ninh Bất Không hừ lạnh một
tiếng, chợt nhảy lùi về phía sau rít giọng nói:
Lúc này người áo xám quần áo bốc lửa, phải xoay hai vòng thì mới tắt, nhưng
trong lúc dập lửa thì chân vẫn như lắp thêm cánh chạy như bay. Cốc Chẩn bò dậy
từ đằng sau nhìn thấy người áo xám đó áo sư đầu trọc, chính là một vị hòa
thượng. Ninh Bất Không vừa kinh hãi vừa tức giận, quát lên:
Rồi phi thân đuổi theo, đánh vù một chưởng ra. Hòa thượng kia chân không dừng
bước nhưng vẫn đánh ngược lại một chưởng nghênh đón. Chưởng lực giao nhau trên
không, “Chu Lưu Hỏa kình” bị chân lực vô tận của hòa thượng bọc lấy rồi đẩy
ngược lại. Ninh Bất Không tức giận hừ một tiếng, song chưởng hợp lại cùng múa
nửa vòng tròn rồi tống về phía trước. Hỏa kình kia chưa kịp tản mát thì đã bị
bọc thành hình cầu rồi tống ngược lại, bên ngoài còn thêm vào hai tầng kình
lực dày đặc xô tới vạt áo sau của hòa thượng. Xùy một tiếng, vạt áo sau dính
lửa, ánh lửa bùng lên. Hòa thượng xoay ngược tay đánh một quyền hóa giải hỏa
kình rồi kình lực thu hồi lại dập tắt luôn lửa cháy trên quần áo, bước chân
cũng nhanh vọt lên như chim yến vượt tường, bỏ Ninh Bất Không phía sau hơn một
trượng.
Hỏa kình của Ninh Bất Không ba lần bị phá thì trong lòng ớn lạnh, lão quát lớn
một tiếng rồi nhanh hơn tên bắn chớp mắt đã tiến lại gần năm thước, đuổi sát
theo sau lưng hòa thượng không tha không rời.
Hai người một chạy một đuổi đều như sao băng, chớp lên là biến mất. Cốc Chẩn
ra sức đuổi theo qua một sườn núi thì trước mắt sáng lên rồi trở nên thoáng
đãng, núi non xanh mướt, mây trôi vùn vụt, dưới sườn núi xanh tươi rậm rạp,
khe núi vắng lặng yên tĩnh chẳng thấy bóng dáng ai.
Cốc Chẩn biết rõ thân pháp thua xa hai người, tất nhiên không đuổi theo được
nên ngẩn ra một lúc rồi mới thở dài một hơi, bỏ đi ý định đuổi theo mà chậm
bước đi dạo theo con đường núi. Núi Thiên Trụ vốn phong cảnh đẹp đẽ, trên
đường đi biển mây sóng tùng, gió hú rừng reo, trời xanh biêng biếc, mây tía
lửng lơ, chốc lát lại có một dòng suối xanh từ trong đá phun ra, rơi xuống
trăm thước trắng sáng như tuyết như bạc, va vào đá biến thành vạn giọt châu
ngọc rải khắp trời, thấm vào da thịt mát tới gan ruột.
Bên suối là một vách đá rộng lớn bằng phẳng, khắc đầy nét chữ. Chữ lớn thì đến
mấy trượng, chữ nhỏ cũng vuông mấy thước, trong đó không thiếu gì bút tích để
lại của Lý Bạch, Tô Đông Pha, phóng khoáng tràn trề hơn người.
Cốc Chẩn không biết mình đi dạo chơi lại đến “vách đá khắc chữ bên suối trên
núi” ở phía tây chùa Tam Tổ mà nhiều đời văn nhân thời Đường thời Tống đã đều
đến đề thơ khắc lại. Cốc Chẩn thưởng thức rất tinh tế, dưới cho đến lụa là
phấn sáp, trên cho đến đồ cổ tranh vẽ không cái nào là không hiểu biết kỹ
càng. Hắn thấy văn thơ trên vách đá đều thanh cao đẹp đẽ thì chợt cảm thấy bao
nhiêu buồn bực đều tan biến, lặng lẽ nhập thần nhìn tám chữ “Một trụ chống
trời, vạn núi hướng về” khổng lồ cao chọc trời, trong lòng không khỏi bừng lên
một cảm giác hùng tráng, buột miệng khen ngợi:
Tiếng khen chưa dứt thì chợt nghe có người cười nói:
Thung lũng vắng truyền âm vang vọng không ngớt.
Cốc Chẩn trong lòng trầm xuống, đưa mắt nhìn qua thấy Trầm Chu Hư đẩy xe lăn
đang từ một con đường mòn vắng vẻ thong dong đi tới. Cốc Chẩn biết câu hỏi đó
của lão có ý kiểm tra đánh giá nên lập tức cười khẽ, ngâm lên:
Trầm Chu Hư đẩy xe đến càng gần:
Cốc Chẩn nói:
Trầm Chu Hư nói:
Cốc Chẩn nói:
Trầm Chu Hư nói:
Cốc Chẩn chỉ cười, khoan thai nói:
Trầm Chu Hư nói:
Cốc Chẩn cao giọng sang sảng nói:
[người dịch: đoạn trên đơn thuần là dịch chữ, còn nghĩa tớ không dịch được,
mong các bạn thông cảm]
Hỏi đáp đến đó, hai người đập tay nhau cười lớn. Trầm Chu Hư khen ngợi:
Mạc Ất cũng vừa hay theo đến nơi, nghe vậy thì cười nhạt nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Mạc Ất nghe vậy thì rất vui mừng, ngoác miệng ra cười.
Thì ra Trầm, Cốc hai người hỏi đáp vốn là một đoạn công án của cửa Thiền do
cao tăng của núi Thiên Trụ là Sùng Tuệ thiền sư lưu lại, vốn là lời sâu sắc từ
ngàn xưa lưu lại của cửa Thiền, ý tứ sâu xa. Trầm Chu Hư vốn tưởng dùng lời lẽ
sắc bén để làm khó Cốc Chẩn, ai ngờ Cốc Chẩn hiểu nhiều biết rộng, lại có thể
ứng đối không sai sót. Trầm Chu Hư tuy là kẻ địch nhưng cũng không khỏi phải
vỗ tay khen ngợi.
Cốc Chẩn quét ánh mắt qua, thấy Mạc, Tiết, Yến, Tô bốn đại kiếp nô đứng thành
nửa vòng tròn sau lưng Trầm Chu Hư. Lại nhìn thấy những đám cỏ gần đó rung
rinh nhấp nhô rõ ràng có người ẩn nấp thì bất giác cười nói:
Trầm Chu Hư cười nói:
Cốc Chẩn nói:
Vậy ông muốn gì?
Chẳng muốn gì. - Trầm Chu Hư nói - Chỉ mời các hạ đến quá Gia Bình đánh cờ
vây một ngày để bớt nỗi buồn trong núi vắng vẻ thôi.
Cốc Chẩn cười nói:
Trầm Chu Hư nói:
Cốc Chẩn phì một tiếng, cười nói:
Trầm Chu Hư lắc đầu nói:
Đồng tử trong mắt Cốc Chẩn thu lại, lạnh nhạt nói:
Trầm Chu Hư thản nhiên nói:
Vẻ mặt Cốc Chẩn dịu lại rồi chợt nói:
Trầm Chu Hư nói:
Cốc Chẩn khẽ cười rồi bỗng lớn tiếng nói:
Mạc Ất hét lên:
Rồi chợt xông tới một trảo đánh ra, không ngờ thân hình của Cốc Chẩn chuyển
động liền biến mất. Mạc Ất cả kinh, chưa kịp biến chiêu thì sau gáy đau nhói
lên, đã bị khống chế.
Mạc Ất kinh hãi đến mức hồn phách bay biến, bên tai nghe một tiếng quát vang
rồi bóng xám chớp lên, Yến Vị Quy đã như gió lướt tới. Mũi chân còn chưa kịp
nhấc lên thì Cốc Chẩn đã cười hi hi rồi chui qua dưới nách Mạc Ất chuồn đi.
Yến Vị Quy nếu không thu chân lại thì nhất định sẽ đá trúng Mạc Ất, nên hắn
đành phải rút chân về. Mạc Ất vừa được tự do thì kêu ối một tiếng rồi định
tránh đi, không ngờ Cốc Chẩn chuyển động như điện, lão vừa chạy sang bên trái
thì cổ đau nhói, đã bị bắt lại. Yến Vị Quy lắc người lao qua, tay chộp chân đá
đánh cả trên lẫn dưới, nhưng Cốc Chẩn lại không chống đỡ, lắc người một cái đã
lại chạy ra sau lưng Mạc Ất. Yến Vị Quy sợ đánh vào Mạc Ất nên lại phải thu
thế, chậm trễ giây lát đã lại để Cốc Chẩn thoát khỏi tay.
Nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh, trong mắt người ngoài Cốc Chẩn vốn
đang ở trước mặt bỗng lại ra sau lưng, chạy vòng quanh Mạc Ất. Yến Vị Quy đuổi
sat theo sau, nhìn rõ ràng là nhanh hơn Cốc Chẩn nhưng không biết vì sao mà
trước sau vẫn không bắt được hắn. Chỉ có Trầm Chu Hư nhìn rất rõ ràng, thân
pháp của Cốc Chẩn quỷ dị, co eo thu người dùng cả chân lẫn tay không giống như
võ công của người mà lại giống như chim bay thú nhảy, đột nhiên tăng tốc ở
những chỗ không có khả năng nên đều ra ngoài dự đoán của Yến Vị Quy. Ngoài ra
tiểu tử này lá gan cũng lớn trùm trời, lại dám biến Mạc Ất thành lá chắn, mượn
thân người lão để tránh thế đánh của Yến Vị Quy.
Mạc, Yến hai người ở trong cuộc cũng có nỗi khổ mà chỉ mình mới biết. Huyệt
đạo của Mạc Ất hoàn toàn chưa bị khống chế, mấy lần muốn giúp Yến Vị Quy bắt
Cốc Chẩn nhưng ai ngờ chụp tới chụp lui vẫn không chụp được cái chéo áo của
Cốc Chẩn mà ngược lại mỗi cái giơ tay nhấc chân của lão đều bị Cốc Chẩn lợi
dụng làm lá chắn ngăn cản Yến Vị Quy. Yến Vị Quy đuổi mấy vòng chợt nhận ra
điều này, liền rít lên:
Mạc Ất sớm cũng đã có ý đó, nghe vậy thì tránh ra nhưng không ngờ Cốc Chẩn như
bóng theo hình, tùy theo lão tiến lùi mà bám sát trước sau không rời. Yến Vị
Quy lại càng nóng nảy, hét lên:
Mạc Ất suýt phát khóc lên, nói:
Yến Vị Quy tức giận mắng chửi:
Mạc Ất nghe vậy thì chợt nhanh trí ngồi xổm xuống rồi chui qua dưới háng Yến
Vị Quy, dùng cả chân tay bò ra ngoài. Vừa rồi lão đứng thẳng thì mới thành lá
chắn bằng thịt cho Cốc Chẩn, một khi sụp xuống thì Cốc Chẩn lập tức mất người
cản trở giúp. Yến Vị Quy hết sức mừng rỡ, vừa định ra tay thì không ngờ thân
hình của Cốc Chẩn chợt nhanh hẳn lên, tưởng sang trái mà lại sang phải, trước
mắt hoa lên rồi đầu vai trầm xuống, hai mắt chợt đau nhói, đã bị hai ngón tay
của Cốc Chẩn dí vào.
Cốc Chẩn trước sau vẫn tránh né chạy trốn, Yến Vị Quy vẫn có lòng khinh
thường, tuyệt không nghĩ rằng hắn lại dám phản khích. Không ngờ “Miêu Vương
bộ” vốn rất đặc biệt, Bắc Lạp Sư Môn dùng loại thân pháp kỳ lạ này để khiếp
phục bầy thú, cười ngạo núi rừng, có thể lấy yếu thắng mạnh, lấy nhỏ chọi lớn.
Yến Vị Quy bất ngờ gặp phải liền bị thua thiệt. Trong lòng hắn kinh hãi tức
giận nhưng chỗ yếu hại đã bị khống chế nên không dám hành động bừa, người cứng
ra như gỗ đá sững ra đó, mồ hôi lạnh chảy dài.
Lúc này bỗng nghe Cốc Chẩn ha ha cười lớn rồi đầu vai nhẹ đi, đối thủ đã nhảy
xuống. Yến Vị Quy không nhịn được đưa mắt nhìn qua thì chỉ thấy Cốc Chẩn cười
hi hi đứng một bên, trên cổ có ánh sáng bạc lấp lánh, nhìn kỹ mới thấy là một
chùm tơ tằm nối tới tay Trầm Chu Hư. Yến Vị Quy lúc này mới biết là chủ nhân
đã ra tay, dùng “Thiên La” khóa vào cổ Cốc Chẩn để buộc hắn phải dừng tay. Vừa
nghĩ đến cả chủ lẫn nô ba nguời phải hợp lực mới bắt được người này thì Yến Vị
Quy hai má đỏ bừng lên, thầm kêu hổ thẹn.
Cốc Chẩn thản nhiên như không, a a cười nói:
Trầm Chu Hư cũng cười, biết rằng hắn hiểu rõ dùng võ công không địch lại nổi
nên muốn dùng lời nói để làm khó mình. Lão liền thu lại tơ tằm, khẽ cười nói:
Nói đến đấu trí thì đánh cờ vây có tính trong đó không?
Tính chứ sao không tính? - Cốc Chẩn cười nói - Có điều đã là đấu thì phải
có vật đánh cược.
Trầm Chu Hư gật đầu nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Trầm Chu Hư nói:
Cốc Chẩn nói:
Trầm Chu Hư liếc hắn, khóe miệng lộ vẻ cười cợt cổ quái rồi gật đầu nói:
Cốc Chẩn thấy vẻ mặt lão thì trong lòng trầm xuống, thầm kêu hỏng bét: “Lão đã
biết việc xưa của ta thì nhất định cũng biết ta thích đánh song lục, theo tâm
tính của lão tất nhiên sớm đã có chuẩn bị, thiết lập cạm bẫy rồi sau đó lại
nói là muốn đánh cờ vây. Ta vốn cho rằng cờ vây là sở trường của lão, địch
mạnh ta yếu nên nhất định không chịu, chín phần mười là sẽ đòi đổi sang đánh
song lục. Đến lúc đó lão không tốn chút sức nào mà chỉ cần nhẹ nhàng đáp ứng.
Như vậy chẳng phải là ta tự mình lao vào bẫy ư?”
Vừa mới chạm trán đã rơi vào thế yếu, ngoài mặt Cốc Chẩn thì mỉm cười mà trong
lòng lại rất buồn bực, hắn thấy Trầm Chu Hư quay xe lăn đi về phía quán Gia
Bình thì liền chậm bước đi cùng một bên. Hai người đều ung dung sáng sủa, chỉ
trỏ ráng chiều bóng núi, suối chảy mây bay cười nói vui vẻ không ngớt, người
ngoài nếu không biết cừu hận giữa hai người thì nhìn vẻ tự nhiên đó còn cho là
hai người bạn vong niên, kết bạn dạo chơi núi non thưởng thức cảnh vật.
Núi sông dầy đặc, chốc lát đã đến trước một động phủ bằng đá, đá lớn trùng
trùng, cây cổ thụ âm u, rêu xanh mọc đầy sặc sỡ, hoa thơm cỏ lạ tỏa hương
quyến rũ, đẹp đẽ tự nhiên. Trên mấy cây tùng già trước động có mấy con hạc
trắng, bị tiếng bước chân của mọi người làm cho kinh hãi hót lên mấy tiếng rồi
bay vụt đi.
Trầm Chu Hư cười, chỉ tay nói:
Cốc Chẩn lặng lẽ gật đầu, mắt nhìn di vật trước mặt, nghĩ tới phong thái năm
xưa Mã tổ cầm Tâm Đăng, dùng lời nói sắc bén rảo khắp thiên hạ không ai cản
được thì bất giác lòng thầm không ngớt bái phục.
Sắc trời tối dần, hoàng hôn dâng lên, xung quanh bao phủ một cảm giác mơ hồ
chập chờn. Đi đến gần động phủ thì chỉ thấy quán nối tiếp quán như bầy nhạn,
trước quán có hai hàng đệ tử Thiên bộ, “Thường Vi” Tần Tri Vị cũng khom người
đứng đó, trông thấy Cốc Chẩn thì liên tục nhướng mày có vẻ tức giận.
Cốc Chẩn trong lòng rất thoải mái, thầm nghĩ tính tình sở thích của bản thân
đối phương đều nắm rõ, trong khi mưu kế của đối thủ thì mình lại hoàn toàn
không biết gì, cho dù đã vắt óc hết sức những cũng không đoán ra bước tiếp
theo của Trầm Chu Hư. Từ khi thoát ra khỏi Cửu U tuyệt ngục đến nay, lần đầu
tiên Cốc Chẩn sinh ra cảm giác trí lực không đủ.
Lại đi mấy bước thì trong chỗ tối tăm phía trước chợt hiện ra một cái bàn tròn
bằng đá xanh và một hàng ghế nhỏ bằng đá tròn. Trong chỗ tối của động phủ như
có một cô gái ngồi xếp bằng, cứng nhắc như nặn bằng đất chứ không giống như
người sống.
Ánh lửa chợt sáng lên, vách động trái phải đều đốt lên hai cây đèn bão chiếu
cho trong động sáng ngời. Cốc Chẩn định thần nhìn kỹ thì cả kinh, thì ra cô
gái ngồi xếp bằng đó lại chính là Diêu Tình. Chỉ thấy hai mắt cô nhắm lại,
miệng cũng khép chặt giống như đeo một cái mặt nạ bằng ngọc, chẳng biểu lộ
chút tình cảm gì.
Cốc Chẩn trong lòng hơi rối loạn, mắt nhìn Diêu Tình dùng hết sức tưởng tượng
mà cũng không đoán ra trên người cô đã xảy ra việc gì. Trầm Chu Hư thì lại
cười như chẳng có việc gì, đẩy xe lăn chầm chậm đến bên bàn đá. Cốc Chẩn trầm
ngâm giây lát rồi cũng tiến tới ngồi xuống ghế đá, cười nói:
Trầm Chu Hư khẽ cười, nói:
Nếu ta nói là tĩnh tọa tham Thiền để nhận rõ những tội lỗi trước đây thì
ngươi có tin không?
Tin chứ sao không tin? - Cốc Chẩn cười nói - Giống như ăn cơm thì phải đại
tiện, uống gió thì phải đánh rắm, những việc đó ta đều tin hết.
Trong mắt Trầm Chu Hư như có một tia điện lạnh lẽo lướt qua nhưng vẫn im lặng
không nói.
Trong mắt Trầm Chu Hư lướt qua một tia sắc lạnh như điện nhưng vẫn im lặng
không nói gì.
Một tên đệ tử Thiên bộ vẻ mặt cung kinh, cẩn thận dâng lên một bàn cờ song
lục. Bàn cờ này dùng thủy tinh mài thành, một nửa trong suốt, mặt trên bàn cờ
rực rỡ đủ loại màu sắc, ánh sáng chói lọi, như có vẽ một bức tranh màu nhưng
nhìn kỹ thì bức tranh đó đã không phải vẽ người vật chim chóc, thần tiên quỷ
quái mà cũng không giống sông núi cây cỏ, mặt trăng mặt trời hay các vì sao mà
lại như một đám khói màu trôi nổi ẩn hiện như có như không.
Quân cờ và con xúc xắc cũng có màu sắc, sáng loáng trơn bóng, các quân cờ hình
dáng khác nhau, chỉ có điểm duy nhất để phân biệt là trong các quân cờ của bên
Cốc Chẩn có khảm những điểm sáng vàng.
Cốc Chẩn cầm một quân cờ lên xem xét tỉ mỉ một lúc rồi cười nói:
Đây là pha lê vàng đã chế luyện của Đại Tần ở Tây Phương phải không? Hay
thật, lại có thể thấy ở Trung Thổ.
Kiến thức khá lắm. – Trầm Chu Hư vỗ tay nói – Năm ngoái Trầm Tú đi biển may
mắn gặp một người thợ thủ công Đại Tần liền mời về nhà, đúc thành ít quân cờ
pha lê, tuy có thú vị nhưng bất quá cũng chỉ là vật nghịch chơi tầm thường,
không đáng kể.
Cốc Chẩn cười hi hi nhưng trong lòng lại thầm chửi:
Hắn định thần nhìn lại thì cảm thấy đám khói màu trên bàn cờ tùy theo ánh đèn
chập chờn mà cũng phun lên xẹp xuống. Hắn nhìn thêm một lúc thì bỗng cảm thấy
váng đầu, ngước mắt lên thấy con ngươi sâu hoắm của Trầm Chu Hư đang ngưng
thần nhìn qua, trong đó có chút thích thú đánh giá thì bất giác trong lòng
nhảy lên:
Liền lập tức nhặt con xúc xắc lên, cười hi hi nói:
Trầm Chu Hư còn chưa kịp trả lời thì bỗng có người nói:
Trong lúc nói chuyện, Tô Văn Hương bê một lò hướng chầm chậm tiến vào.
Lò hương đó có hình dáng như lò Bác Sơn thời Hán, chất đồng cực tốt, dát vàng
dát ngọc óng ánh sáng lòa, trên lò còn khắc núi non sông nước, người vật thần
thú sống động như thật, tinh xảo vô cùng. Cốc Chẩn nhìn mà mê thích, buột
miệng khen ngợi:
Hắn đọc đến đó thì chợt cảm thấy thất lễ, vừa định dừng lại thì Trầm Chu Hư đã
tiếp lời cười nói:
Cốc Chẩn bất giác bật cười, nói:
Trầm Chu Hư cười nói:
Cốc Chẩn nhíu mày định thần nhìn kỹ, xuyên qua kẽ hở trên hoa văn lờ mờ thấy ở
trung tâm lò hương treo một quả cầu động, trên quả cầu tạc chín cái lỗ lung
linh sâu thẳm.
Tô Văn Hương đốt than gỗ trầm hương dưới quả cầu đồng, ánh lửa xanh bốc lên.
Không bao lâu, quả cầu đồng theo thế lửa đã tự chuyển động từ từ xoay vòng, cứ
quay được một vòng thì trong chín lỗ trên quả cầu lại có một lỗ phun ra một
luồng khí, hoặc đậm hoặc loãng, hoặc thuần hậu hoặc thanh tịnh, hoặc sảng
khoái hồn phách hoặc trong sáng tâm thần. Mỗi vòng quay của quả cầu đồng lại
có thể mang lại cho người ta những cảm thụ khác nhau.
Các loại lò quý Cốc Chẩn đã thấy không biết bao nhiêu mà kể, nhưng sự tinh xảo
trong kết cấu, sự tuyệt diệu trong mùi hương của cái lò này thì cả đời chưa
từng gặp được, hắn bất giác nhắm mắt thưởng thức mùi hương rồi hồi lâu mới
cười nói:
Hắn tinh thông về hương liệu, càng đánh giá lại càng cảm thấy trong mùi hướng
đó có kết hợp các loại hương liệu biến ảo vô cùng, nhất thời không nhịn được
mở to mắt ngưng thần nhìn cái lò hương đó lộ ra một chút kinh ngạc.
Trầm Chu Hư mỉm cười gật đầu rồi từ từ nói:
Cốc Chẩn im lặng nghe xong thì cười nói:
Mấy câu này của hắn ép người một cách quái đảm nhưng Trầm Chu Hư lại không nổi
nóng, chỉ xua tay cười nói:
Cốc Chẩn không ngờ đối phương lại ứng biến tốt như vậy, nhất thời không tìm
được lời nào để phản bác, chỉ ngửa mặt cười ha ha nhưng trong lòng lại nghi
ngờ, thầm nghĩ lần này Trầm Chu Hư đưa ra “Cửu Khiếu hương luân” nhất định là
có gì gian trá, nhưng gian trá ở đâu thì hắn đoán không ra.
Khổ sở nghĩ ngợi một lúc rồi Cốc Chẩn ném con xúc xắc ra. Con xúc xắc đó cũng
là pha lê, rơi xuống bàn cờ liền kêu lên đinh đinh đang đang, quay tròn nhanh
như điện làm bắn ra nghìn vạn màu sắc giao nhau với khói màu khắc trên bàn cờ
lại càng thêm sặc sỡ. Đầu óc Cốc Chẩn vô cớ mê đi, cảnh vật xung quanh hơi tối
lại rồi biến thành mơ hồ.
Cốc Chẩn cả kinh, vội hít một hơi dài, ổn định tâm thần, mắt thấy con xúc xắc
đó càng quay càng chậm như đã hòa vào cùng với bàn cờ thủy tinh, màu sắc rối
loạn, hào quang tứ tán, cho dù Cốc Chẩn có trợn mắt nhìn kỹ thế nào cũng không
nhìn rõ được điểm số của nó, như năm, sáu điểm mà cũng giống ba, bốn điểm. Hắn
càng muốn chăm chú nhìn thì lại càng nhìn không rõ được.
Loại tình hình này Cốc Chẩn chưa từng gặp phải, hắn liền vội chuyển ánh mắt ra
khỏi bàn cờ, nhưng cho dù như vậy vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa, tim đập thình
thịch, thầm nghĩ: “Thấy quỷ rồi, rốt cuộc là do bàn cơ hay là do “Cửu Khiếu
hương luân” gây ra? Đúng rồi, Tô Văn Hương cũng giống như Tần Tri Vị, một kẻ
dùng mùi vị để làm người ta điên đảo, một kẻ dùng hương thơm để mê loạn con
người, chẳng lẽ trong số hương liệu của cái lò này lại có loại dược vật mê hồn
có thể tạo ra ảo giác?”
Trong lúc hắn trầm ngâm thì bỗng nghe Trầm Chu Hư cười nói:
Cốc Chẩn thấy vẻ mặt lão vẫn bình thương thì trong lòng lại càng kinh hãi nghi
ngờ: “Lão tặc cũng xem cờ, ngửi hương như ta, nếu trên bàn cờ hay lò hương có
gì quỷ quái thì sao lão lại tránh được? Chẳng lẽ lão vốn đã uống thuốc giải
nên không sợ mê hương?” Hắn suy đoán không ra liền cảm thấy tình hình hôm nay
vực kỳ quỷ dị, cho dù tính toán thế nào cũng không tìm ra đầu mối.
Trong lúc suy nghĩ, Trầm Chu Hư đoán ra ý nghĩ của hắn liền cười nói:
Cốc Chẩn hơi nhíu mày, thầm nghĩ: “Biết mình biết người, trước hết hãy xem lão
ứng phó thế nào đã?” rồi lập tức cười nói:
Trầm Chu Hư cười rồi hai ngón trỏ và giữa dài trắng cầm con xúc xắc lên tiện
tay ném ra. Điều kỳ lạ là lão vừa cầm đến xúc xắc thì lập tức khói màu trên
bàn cờ dừng lại, mọi thứ đều rõ ràng, lúc con xúc xắc quay cũng hết sức rõ
rệt, đúng vào sáu điểm. Trầm Chu Hư khẽ cười nói:
Nói rồi đưa quân cờ tiến lên.
Cốc Chẩn trong lòng rất ngạc nhiên: “Lão cũng ngửi một loại mùi hương, cũng
dùng một loại bàn cờ để đánh, vì sao lão chẳng bị gì mà ta cứ gặp phải vô số
việc quái dị?” Ý nghĩ đó vừa xuất hiện thì lòng tranh thắng cũng nổi lên, hắn
nghĩ ngợi rồi cầm xúc xắc lên ném ra. Ai ngờ xúc xắc vừa rơi xuống thì cái bàn
cờ đó lại phát ra ánh sáng rực rỡ, màu sắc tán loạn. Mắt Cốc Chẩn hoa đi,
trong giây lát đầu óc mê loạn, lờ mờ nhìn thấy điểm của con xúc xắc là một
điểm, liền lập tức không do dự cầm quân cờ lên đẩy tới một bước.
Trầm Chu Hư thấy vậy thản nhiên ném một lần, Cốc Chẩn lại ném một lần, cứ một
bên nhanh một bên chậm như vậy, sau khoảng mười lần thì cũng không biết vì sao
mà cứ Trầm Chu Hư ném xúc xắc thì khói màu trên bàn cờ thu lại, trong sáng rõ
ràng. Nhưng chuyển sang Cốc Chẩn thì mấy khói đùn đùn, biến hóa tứ tung, mọi
vật trên bàn cờ lập tức hợp lại thành một mảng hỗn loạn. Cốc Chẩn chỉ cảm thấy
mắt hoa lòng loạn, tay không theo điều khiển nữa, trong lòng muốn đi một bước
thì lúc ném xúc xắc ra lại là hai bước, còn muốn đi hai bước thì ném ra lại là
một bước.
Song lục vốn là loại cờ đơn giản nhất, trên bàn cờ trái phải đều có biên giới,
quân cờ của bên nào qua biên giới bên kia trước là thắng. Cốc Chẩn thấy quân
cờ của Trầm Chu Hư không ngừng vượt sang biên giới bên mình nhưng quân cờ của
mình lại chỉ lòng vòng trong biên giới, điểm số trên xúc xắc rõ ràng là đủ để
đi sang nhưng con cờ thì lại không tự chủ đi theo hướng khác. Cái biên giới
mỏng manh trước mặt Trầm Chu Hư đó như một cái bình phong vô hình chặn qua
chặn lại. Cốc Chẩn bấm ngón tay bắn ra cũng vậy, dùng lực ném mạnh cũng thế,
dùng hết các cách mà con cờ vẫn không thể nào vượt qua biên giới lấy nửa bước,
giống như người đang ở trong mơ, những thứ trước mắt rõ ràng giơ tay ra là lấy
được nhưng lại vẫn không thể chạm tới cái chéo áo của đối phương.
Cứ như vậy Cốc Chẩn rơi vào tình cảnh chỉ có thua không có thắng. Hắn không
biết là thần chí của bản thân đã bị màu sắc ánh sáng trên bàn cờ không chế,
mắt thấy sắp thua thì trong lòng lại càng nóng nảy, nhưng càng nóng nảy thì
lại càng lún sâu vào ảo giác không tự thoát ra được. Trong lúc không để ý thì
mùi hương từ cái “Cửu Khiếu hương luân” đó chợt biến đổi, lúc đầu còn dễ ngửi,
như linh chi như phong lan thơm ngát, nhưng trong lúc lo âu thì đã nhẹ biến
đổi, có lúc như mùi hương thoang thoảng của thiếu nữ trong sáng đẹp đẽ, nhưng
mùi u hương đó không giữ được lâu mà chợt trở nên vẩn đục, giống như hơi ấm
của người đàn bà, trong sự mềm mại còn có chút mùi vị ngây ngấy khác thường.
Loại mùi vị ngây ngấy đó cuốn quýt quanh mũi không rời, càng lúc càng đậm rồi
dần dần chọc vào mũi hôi hám giống như mùi cơ thể của kẻ nam nhân thô lỗ. Từ
đó về sau mùi càng lúc càng biến thành thối tha hơn, giống như vào cửa hàng
bán mắm hơi thối xung trời, lại như mùi vị của hồ ly khiến người ta buồn nôn…
Nhất thời các mùi vị khó ngửi trên thế gian lần lượt xộc vào, Cốc Chẩn trong
lòng buồn bực, đang cảm thấy khó chịu thì mũi bỗng bị che kín rồi mọi mùi
hương biến mất, không ngửi thấy gì nữa.