Người đăng: HắcKê
Tả Phi Khanh cười xong thì sang sảng nói:
Địch Hy cười cười, chậm rãi nói:
Tả Phi Khanh cười nhạt nói:
Ngu Chiếu hừ lạnh, nói:
Tả Phi Khanh nói:
Ngu Chiếu bị hắn nói trúng nỗi đau thì thẹn quá hóa giận, trợn mắt quát lên:
Tả Phi Khanh sầm mặt xuống, vừa định nổi nóng thì Tiên Bích đã hét lên:
Tả Phi Khanh cười nhạt nói:
Sau đó cả đầu tóc trắng chợt xõa ra, bướm giấy từ trong tay áo như đám mây bay
ra chụp tới Địch Hy.
Địch Hy tung mình bay lên cả trượng, ống tay áo trái phóng thẳng ra phất một
cái trên mặt đất tạo phản lực trên tay áo đẩy hắn bay vọt lên, lại có thể đối
diện với Tả Phi Khanh, đồng thời ống tay áo trái bắn vọt ra theo vòng tròn
quét rời bướm giấy, rồi vù một cái đâm tới ngực Tả Phi Khanh.
Tiên Bích trông thấy thì bừng tỉnh: “‘Thái Bạch kiếm tụ’ có thể mượn lực của
tay áo dài để biến hóa giữa không trung, thảo nào tên này không sợ trận “Hậu
Thổ nhị tương”, thì ra là hắn lướt qua trên trời để vào nhà tranh.”
Trong lúc suy nghĩ thì ống tay áo dài của Địch Hy càng múa càng nhanh, hai đạo
ánh sáng vàng vô cùng chói mắt, biến hóa quả thật hết sức nhanh nhẹn, chợt ống
tay áo bên phải phất xuống đất, ống tay áo trái tấn công kẻ địch, lúc thì
ngược lại. Thậm chí có lúc người giữa không trung, cả hai ống tay áo cùng xuất
ra, khí thế như cầu vồng giữa trời uốn lượn như ý, cây cối gỗ đã bị quét trúng
lập tức đứt rời ra như cắt đậu hũ. Với thực lực của Tả Phi Khanh mà cũng không
dám trực tiếp đỡ vào mũi nhọn, chỉ có thể điều khiển bướm giấy đánh vào những
chỗ sơ hở. Không ngờ tay áo rộng đó chất liệu rất đặc biệt, lúc cuốn lại thì
như đao thương sắc bén vô cùng, còn khi tỏa ra thì lại biến thành một tấm giáp
mềm, vây trời bọc đất rất khó đánh vào.
Lục Tiệm nhìn đến hoa mắt, bất giác lòng sinh bội phục: “‘Thái Bạch kiếm tụ’
đó quả thật lợi hại, thảo nào ngày đó Địch Hy từng nói là nếu hắn dùng tay áo
thì ta không đỡ nổi ba chiêu.” Y lại nhìn Tả, Địch hai người vốn đều rất phong
lưu tuấn tú, võ công cũng đều nhẹ nhàng linh hoạt đẹp mắt, chỉ thấy tay áo
rộng đón gió, bướm giấy như mây, bay qua bay lại giống như hai vị tiên một
vàng một trắng như gió giật điện chớp chứ chẳng giống người thường. Rõ ràng là
đánh nhau sống chết nhưng ở trong mắt người khác thì lại đẹp đẽ không gì sánh
được, khiến người ta phải bái phục.
Đấu không bao lâu thì trời đã chuyển tối, gió núi dần mạnh lên, rít lên vù vù
như kèn hiệu. Hai người trên không trung càng đấu càng nhanh, cho đến khi hình
ảnh mờ ảo, thấp thoáng như hai luồng sáng vàng, trắng xuyên qua xuyên lại. Có
điều thân pháp hai người càng nhanh thì bướm gió cũng bay lượn càng nhanh, chỉ
có ống tay áo dài của Địch Hy là biến thành hết sức chậm chạp, vừa phát ra đã
phải thu lại như bị loại lực lượng vô hình nào đó ngăn trở không thể dùng hết
chiêu thức ra được.
Lục Tiệm đang cảm thấy khó hiểu thì chợt nghe Ngu Chiếu cười nhạt nói:
Lục Tiệm nghe vậy rồi định thần nhìn kỹ thì lập tức hiểu ra. Thì ra “Chu Lưu
Phong kình” tuyệt không tách rời khỏi gió, lúc này gió núi nổi to lên nên Tả
Phi Khanh có được gió thì giống như cá được nước, thần thông chợt mạnh lên,
không chỉ thân pháp càng nhanh mà còn có thể điều khiển cuồng phong khống chế
tay áo của đối thủ, nhiễu loạn chiêu thức của Địch Hy.
Loại chiêu thức tay áo này của Địch Hy vốn là “Vân Long biến” trong chín loại
biến hóa của “Long Độn”, từ khi dùng được ra thì chưa bao giờ không thắng lợi.
Ai ngờ thần thông của Tây Thành một khi có được thiên thời thì uy lực tăng
vọt, một trận gió loạn thổi cho hai ống tay áo của hắn lắc lắc lư lư không thể
nào không chế được, suýt bị bướm giấy thừa cơ đánh thẳng vào. Phải biết cao
thủ đấu nhau thì không cho phép sai sót lấy một chút, Địch Hy trong lúc trong
lúc cấp bách đành phải thu lại “Thái Bạch kiếm tụ”, dùng thân pháp tránh né.
Thân pháp “Long Độn” đứng đầu thiên hạ, nếu không cần đánh địch mà chỉ cần tự
bảo vệ mình thì dù thần thông của Tả Phi Khanh có mạnh vẫn chẳng làm gì được
hắn.
Lại đấu thêm mấy chiêu, Địch Hy tự tính không thắng được thì liền thay đổi ý
nghĩ, chợt ha ha cười nói:
Tiên Bích trong lòng lạnh toát, cô tỏ vẻ chăm chú theo dõi trận chiến trên
không mà thật ra hầu hết tâm tư đều dành đề phòng Diệp Phạm. Ai ngờ cái hố đất
trước sau vẫn im phăng phắc chẳng có động tĩnh gì. Tiên Bích trong lòng vốn mơ
hồ nhưng nghe Địch Hy kêu gọi thì bất giác vẫn thầm tự vận công chăm chú nhìn
hố đất, ai ngờ trong hố vẫn im lặng như trước.
Địch Hy gọi liền mấy tiếng mà chẳng ai trả lời, cực chẳng đã liền phất tay áo
nhẹ nhàng lướt qua bên trên hố đất rồi nhìn xuống, bất giác vô cùng kinh hãi,
không ngờ trong hố lại trống rỗng chẳng có lấy một bóng người.
Địch Hy rõ ràng nhìn thấy Diệp Phạm rơi tọt xuống hố nhưng lúc này lại chẳng
thấy ai thì rất ngỡ ngàng, lập tức hai tay áo liên tục phất xuống mặt đất, mỗi
lần phất là lùi lại được năm trượng, giống như hai đôi chân dài lấp lánh ánh
vàng rảo bước chạy nhanh. Phất đến cái thứ năm thì Địch Hy đã ra ngoài trận
“Hậu Thổ nhị tương” rồi cười dài nói:
Tả Phi Khanh tóc trắng thu lại, phất phơ hạ xuống rồi cười nhạt nói:
Địch Hy ánh mắt lóe lên, ha ha cười lớn rồi quay người bỏ đi, bước chân nhìn
thì nhẹ nhàng mà thoáng một cái đã qua mấy trượng, chỉ trong chốc lát bóng
dáng đã từ lớn chuyển sang nhỏ dần, từ rõ chuyển sang mờ rồi biến thành một
điểm sáng vàng biến mất.
Tả Phi Khanh mắt nhìn Địch Hy đi xa thì nhướng mày, vẻ mặt hết sức nặng nề.
Bỗng nghe một tiếng vang chói tai rồi từ cánh rừng đằng xa bắn tới một vật màu
xanh thẳng tới Ngu Chiếu.
Tiên Bích đưa tay định chặn lại thì Tả Phi Khanh đã sớm phất tay áo, bướm giấy
như mây như bông nhẹ nhàng đỡ lấy món ám khí đó. Ngu Chiếu đón lấy xem thì là
một mảnh vỏ cây to bằng lòng bàn tay, tước ra chưa lâu, bên ngoài xanh bên
trong trắng, trên lớp vỏ xanh có vật sắc nhọn khắc thành hai hàng chữ: “Giờ
Ngọ ngày mai, trên đỉnh Thiên Trụ, Hải Nhãn Lôi Đế, sống chết theo lòng trời.”
Phía dưới đề “Đông Đảo Diệp Phạm”.
Ngu Chiếu cười nhạt ngước mắt nhìn qua thì trong rừng như có một bóng xanh
biến mất. Cốc Chẩn tiền tới nhảy xuống hố đất xem qua một lượt thì thấy trên
vách hố có một cái động có thể chui lọt một người, trong động ẩm ướt khó chịu,
tối đen không biết đi tới nơi nào. Cốc Chẩn nghĩ lướt một chút liền bất giác
ha ha cười lớn.
Hắn leo lên miệng hố, Tiên Bích hỏi thì Cốc Chẩn kể lại rồi cười nói:
Nói đến đó, hắn tưởng tượng ra bộ dạng túng quẫn cả người đầy bùn đất của Diệp
Phạm thì lập tức ha ha cười không ngớt.
Tiên Bích bỗng nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Tiên Bích mắng:
Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta. Cái trận quái quỷ đó đều là ngươi lập
bừa ra để lừa người thôi.
Không chỉ có thể lừa người mà còn chuyên lừa người giỏi. - Cốc Chẩn cười
đắc ý nói - Diệp Phạm học nhiều biết rộng, trận pháp trong thiên hạ chẳng có
cái nào hắn không nhận ra được. Chỉ có trận pháp mà không phải trận pháp thì
mới dọa hắn dừng bước được.
Tiên Bích trừng mắt nhìn hắn, chẳng phải tức giận mà cũng chẳng phải vui mừng,
cuối cùng thì thở dài nói:
Cô nói không cố ý nhưng lại chạm đến nỗi đau trong lòng Cốc Chẩn, bất giác vẻ
cười của hắn biến mất rồi trở nên trầm mặc.
Tả Phi Khanh khẽ nhíu lông mày trắng, trầm ngâm giây lát rồi chợt cười nhạt
nói:
Ngu Chiếu, Diệp Phạm khiêu chiến, ngươi có dám đến không?
Sao không dám? - Ngu Chiếu lạnh nhạt nói - Ngu mỗ thua Cốc Thần Thông chứ
không sợ hắn.
Tả Phi Khanh cười nhạt nói:
Ngu Chiếu tức giận trợn mắt, nhưng Tả Phi Khanh lại xua tay nói:
Ngu Chiếu lộ vẻ kinh hãi nghi ngờ, Tiên Bích thì lại mừng rỡ nói:
Tả Phi Khanh cười khổ nói:
Tiên Bích đỏ mặt, lẩm nhẩn nói:
Tả Phi Khanh nghiêm mặt nói:
Ngu Chiếu mặt tím lại, tức giận nói:
Tả Phi Khanh rất tức giận, mắt trợn tròn trừng trừng nhìn y lạnh nhạt không
nói. Tiên Bích bất giác cười khổ nói:
Ngu Chiếu nói:
Tả Phi Khanh cũng nói:
Tiên Bích mím môi, chầm chậm nói:
Hai người nhìn nhau, không khỏi trầm lặng. Qua một lúc, Tả Phi Khanh chợt nói:
Nói rồi đi trước dẫn đường, qua mấy dặm quả nhiên thấy trên sườn núi có một
cái sơn động. Tiên Bích nói:
Rồi lại nói với ba nguời còn lại:
Nói tới đó, cô chợt im bặt, nhìn Ninh Ngưng ánh mắt đầy hàm ý. Ninh Ngưng giật
mình, cúi đầu xuống mười ngón tay xiết lại.
Tiên Bích biết sống chết của Lục Tiệm chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của Ninh
Ngưng nên trong lòng rất thấp thỏm, nhưng cô biết lúc này nói cũng vô dụng nên
đành thở dài một tiếng rồi quay người dùng túi da đem theo lấy đầy nước sạch
đển uống trong lúc vận công, sau đó vận thần thông “Khôn Nguyên” biến đất
thành tường đóng chặt cửa động lại. Khi sắp đóng chặt thì ba người còn lại
nhìn qua khe hở như thấy Ngu Chiếu và Tả Phi Khanh ngối đối diện, bàn tay áp
vào nhau. Cùng lúc cửa động đóng lại thì trong động cũng phát ra tiếng động ầm
ầm vù vù quái lạ.
Lục Tiệm kinh hãi nói:
Cốc Chẩn nghĩ ngợi rồi nói:
Ba người vừa nói vừa đi, xa xa thấy khe núi xa xa rừng xanh nước biếc, đình
đài phóng khoáng, đến gần xem thì là do đạo sỹ mở ra một quán trà để đón khách
hành hương.
Ba người lấy ba chén trè xanh thưởng thức nói chuyện, kể lại tình hình. Trong
lúc nói chuyện bỗng nghe tiếng lộc cộc giống như tiếng gậy trúc điểm xuống mặt
đất. Lục Tiệm đưa mắt nhìn qua lập tức biến sắc mạt, chỉ thấy Ninh Bất Không
mũ cao áo dài chống gậy đi tới, vào trong quán ngồi xuống lấy một chén trà rồi
trầm ngâm cầm uống.
Lục Tiệm lại nhìn Ninh Ngưng thì thấy cô ngẩn ra nhìn Ninh Bất Không, vẻ mặt
ngỡ ngàng. Cốc Chẩn và Ninh Bất Không tuy chưa từng gặp mặt nhưng trông vẻ mặt
Lục Tiệm và hình dáng của Ninh Bất Không thì cũng đoán ra, lập tức chấm nước
trà viết lên mặt bàn ba chữ “Ninh Bất Không”.
Lục Tiệm vừa định trả lời thì bỗng thấy Cốc Chẩn xua tay. Lục Tiệm tỉnh ngộ,
cũng dùng nước trà viết một chữ “Đúng”. Cốc Chẩn lại viết: “Ba mươi sáu kế
chạy là hay nhất”. Lục Tiệm chưa kịp đáp, Ninh Ngưng đã viết: “Tôi nói với ông
ấy mấy câu”. Rồi cô đứng lên, còn chưa kịp lên tiếng thì Ninh Bất Không chợt
thở dài nói:
Ninh Ngưng cả kinh, Cốc Chẩn trong lòng cũng hết sức nghi hoặc, nhìn Lục Tiệm
rồi viết: “Lão mù thật ư?”
Lục Tiệm cũng đầy mặt ngỡ ngàng, viết: “Không sai”. Cốc Chẩn nhíu mày rồi
viết: “Lão tặc đến đây có chuẩn bị, rất rất không hay”.
Bỗng nghe Ninh Bất Không chầm chậm nói:
Ninh Ngưng chỉ cảm thấy tim đập gấp, má ngọc đỏ bừng, ấp úng nói:
Ninh Bất Không nhướng mày lên, lộ ra những nếp nhăn đau khổ như dùng đao khắc,
xua tay nói:
Ngu Chiếu sững người. Lục Tiệm nắm tay áo cô khẽ lắc đầu. Ninh Ngưng hơi mím
môi rồi chợt vùng ra khỏi Lục Tiệm, đi đến bên Ninh Bất Không.
Ninh Bất Không đưa bàn tay ra, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt như ngọc của
Ninh Ngưng rồi nhất thời trên mặt Ninh Bất Không lộ ra vẻ thẫn thờ, lẩm nhẩm
nói:
Vừa nói lông mày vừa rung lên, lông ngực nhấp nhô gấp gáp rồi chợt cách một
tiếng, cây gậy trúc trong tay đã gãy làm đôi.
Ninh Ngưng cả kinh, nói:
Ninh Bất Không lắc lắc đầu, cười khổ nói:
Ninh Ngưng tâm thần run rẩy, nghĩ tới cảnh chết thảm của mẹ mình thì trong
lòng hết sức đau khổ, bất giác buột miệng kêu lên:
Ninh Bất Không nghe vậy thì chấn động, mặt lộ ra thần tình kỳ quái, trầm mặc
hồi lâu rồi chợt vỗ bàn ha ha cười lớn, cười một lúc thì kêu lên:
Nói rồi lại cười lớn, tiếng cười càng lúc càng thảm thiết giống như tiếng chim
cú khóc đêm vậy.
Ninh Ngưng từ nhỏ đã phải xa rời cha mình, tuy gặp lại mà trong lòng vẫn rất
không thoải mái, tự cảm thấy tuy có thân thế cha con nhưng trước sau vẫn có
một tần xa xách, không thể hầu hạ dưới gối như những cô gái khác. Lúc này nghe
ông ta cười quái dị như vậy thì lại càng cảm thấy không hợp.
Ninh Bất Không chợt ngừng tiếng cười, trầm trọng nói:
Cốc Chẩn càng nghe càng buồn cười, nghe đến câu cuối thì phì cười ra tiếng.
Sắc mặt Ninh Bất Không chợt trầm xuống, rít giọng quát lên:
Cốc Chẩn chưa kịp đáp, Lục Tiệm đã cướp lời nói:
Cốc Chẩn nhíu mày, thầm nghĩ: “Lục Tiệm tuy là có lòng tốt nhưng ta làm sao có
thể để y chịu thay được”. Hắn vừa định nhận tội thì Ninh Ngưng đã nói:
Khí giận trên mặt Ninh Bất Không còn chưa hết, da mặt co giật mấy cái rồi ngón
tay lại từ từ rút vào trongtay áo, lạnh nhạt nói:
Ninh Ngưng nghe mà nổi gai ốc, rồi chợt thấy Ninh Bất Không phất tay áo nói:
Ninh Ngưng vội nói:
Ninh Bất Không nhíu mày nói:
Ninh Ngưng nói:
Lục Tiệm nghe vậy cả kinh. Sắc mặt Ninh Bất Không lại trầm xuống, lạnh nhạt
nói:
Ninh Ngưng nói:
Ninh Bất Không nhíu mày, hừ một tiếng rồi nói:
Lục Tiệm uống một ngụm trà, thản nhiên nói:
Ninh Ngưng thấy vậy thì nóng nảy, thầm nghĩ tới Tiên Bích nói thật không sai,
Lục Tiệm bên ngoài ôn hòa nhưng bên trong cứng rắn, tính cách rất bướng bỉnh,
cho dù cha cô có chịu cứu thì chưa chắc y đã chấp nhận. Cô liền lập tức liên
tục nháy mắt cho Lục Tiệm, muốn y chịu khuất phục nhưng Lục Tiệm vẫn như không
thấy, chỉ cúi đầu uống trà.
Ninh Bất Không đứng im hồi lâu rồi chợt hắc một tiếng cười nhạt nói:
Nói rồi đi ra khỏi quán.
Ninh Ngưng lòng nóng nảy liền kéo Lục Tiệm đuổi theo. Lục Tiệm thân thể yếu
ớt, bị cô kéo thì không tự chủ được theo cô chạy ra khỏi quán, y liền không
nhịn được hét lên:
Ninh Ngưng trong lòng tức giận nên mặt cứng lại, mím môi im lặng không nói.
Lục Tiệm muốn vùng vẫy nhưng lại cảm thấy kiệt sức, bị cô kéo cho loạng
choạng, liên tục nói:
Cốc Chẩn cũng theo sau đi ra, thấy vậy thì cười thầm trong lòng: “Lục Tiệm ơi
là Lục Tiệm, khó nuốt nhất chính là ơn của người đẹp, bây giờ ngươi đã biết
lợi hại chưa nào?” Hắn chỉ cố cười người khác mà quên mất mình cũng vì tình mà
khốn khổ, so với Lục Tiệm cũng chẳng hơn bao nhiêu.
Ninh Bất Không chầm chậm đi trước, Ninh Ngưng kéo Lục Tiệm im lặng theo sau.
Đi được một lúc, Ninh Bất Không chợt dừng chân quay người lại, lạnh nhạt nói:
Ninh Ngưng nói:
Ninh Bất Không lắc đầu nói:
Ninh Ngưng giật mìn nói:
Ninh Bất Không cười nhạt nói:
Ninh Ngưng ngẩn ra, khẽ giọng nói:
Lục Tiệm không nhịn được, nói:
Ninh Ngưng tức giận mắt đẹp trợn tròn hầm hầm nhìn y. Lục Tiệm cứng giọng nói:
Chợt nghe Ninh Bất Không cười nhạt nói:
Lục Tiệm chợt cảm thấy máu nóng bốc lên, lớn tiếng nói:
Y chửi xong một câu thì chợt cảm thấy lỡ lời, vội nói:
Y giải thích như vậy thì lại càng tệ hơn. Ninh Ngưng dở khóc dở cười, Cốc Chẩn
thì lại cười thầm: “Bản lĩnh cãi cọ của Lục Tiệm lại tiến bộ rồi.”
Ninh Bất Không mặt tím lại, người bỗng thoáng lên, ngón trỏ đưa ra rụt vào như
chớp, điểm vào ngực Lục Tiệm. Đột nhiên Lục Tiệm chỉ cảm thấy một luồng khí
lạnh thấu qua ngực tràn thẳng vào những nơi sâu nhất trong cơ thể, những chỗ
nào đó trong thân thể như bỗng vỡ vụn rồi hóa thành hố đen sâu hoắc, vù một
cái đã hút hết sạch tinh khí toàn thân của mình.