Người đăng: HắcKê
Đêm đó, Cốc Chẩn bị Cốc Bình Nhi điểm huyệt, nhìn Thi, Cốc hai cô gái giao đấu
thì cảm thấy rất buồn cười, thầm nghĩ ông trời có lẽ đã phát điên rồi nên mới
đem mọi việc đảo lộn hết cả lên. Cô gái mà mình thích thì muốn bắt mình, còn
cô gái đã hại mình thì lại dùng đủ cách để bảo vệ mình, đúng là điên điên đảo
đảo chẳng ra kiểu cách gì nữa.
Cốc Chẩn nghĩ vậy rồi liếc con mèo Ba Tư bên mình, bất giác thầm than: “Mèo ơi
mèo, nếu có kiếp sau ta sẽ thỉnh cầu Diêm Vương lão nhân để được làm mèo,
tránh được bao nhiêu phiền não…” Vừa nghĩ như vậy, đôi mắt xanh lét của con
mèo chăm chú nhìn tới không hề chớp mắt. Cốc Chẩn từ trước tới nay chưa từng
bị một con vật nào nhìn như vậy, bất giác trong lòng phát run: “Con mèo quái
quỷ này nhìn ta làm gì vậy? Ta có phải chuột đâu…” Còn chưa nghĩ hết thì cong
mèo bỗng tung mình nhảy lên chân hắn, ngửi ngửi ống tay áo hắn rồi sau đó đưa
một chân trước ra gãi gãi vào eo lưng Cốc Chẩn.
Tuy cách mấy lớp quần áo nhưng Cốc Chẩn vẫn cảm thấy chỗ vuốt mèo cào qua ngứa
ngáy khó chịu, nhưng muốn cười lại không cười nổi, một luồng khí đột ngột trào
lên trong lồng ngực rồi ngực nóng lên, một tiếng “ha” vuột ra khỏi miệng.
Cười mới nửa tiếng, Cốc Chẩn đã lập tức nín bặt, chằm chằm nhìn con mèo cực kỳ
kinh hãi. Thì ra hắn bị Cốc Bình Nhi điểm huyệt không lên tiếng được, nhưng
lúc này không chỉ cười ra tiếng mà từ tay tới chân đều có thể cử động.
Cốc Chẩn giỏi ứng biến, chỉ ngẩn ra một chút rồi ôm con mèo đứng dậy. Đưa mắt
qua thì Thi Diệu Diệu và Cốc Bình Nhi đang đánh nhau đến chỗ quyết liệt, không
để ý đến hắn.
Cốc Chẩn thầm bật cười: “Ta đường đường là nam nhân, lại trở thành vật đánh
cuộc của mấy bà mụ này ư? Con bà nó, cần gì ai thắng ai thua, ta cứ quất ngựa
chạy trước đã.”
Lòng đã quyết, Cốc Chẩn nín thở chạy hơn chục bước, nhìn con mèo trong lòng
lại thầm nghĩ: “Con mèo quái quỷ này lại giải được huyệt đạo của ông đây? Tốt
lắm, tốt lắm, con nha đầu Bình Nhi đó hại ta không ít, ta bắt cóc con mèo của
ả, để ả lo lắng buồn rầu cũng là báo ứng thôi.” Nghĩ vậy lại càng yên tâm ôm
con mèo Ba Tư rảo bước bỏ chạy.
Con mèo Ba Tư đó chính là Bắc Lạp Sư Môn, ngày trước lạc mất Lục Tiệm trên
biển, sau mấy lần chuyển chủ thì đến tay một thị nữ của Diệp Phạm rồi cùng cô
ta đến Trung Thổ, sau đó lại bị Diệp Phạm tặng cho Cốc Bình Nhi.
Bắc Lạp Sư Môn rất thông minh, một lòng tìm kiếm chủ cũ là Tiên Bích, vì vậy
mới làm ngược lại thói quen mà đi cùng Lục Tiệm. Ngày về đến Trung Thổ ý muốn
tìm chủ của nó lại càng mạnh mẽ, nếu có thể tìm được Tiên Bích là tốt nhất,
còn nếu đã không tìm được thì lại muốn trước hết tìm Lục Tiệm rồi từ y tìm đến
Tiên Bích. Cốc Chẩn đi cùng Lục Tiệm đã lâu, trong lúc không để ý trên quần áo
cũng lưu lại mùi vị của Lục Tiệm. Bắc Lạp Sư Môn ngửi thấy thì giống như thấy
đầu mối để tìm chủ nhân, nên lập tức thi triển năng lực kỳ dị giải khai huyệt
đạo của Cốc Chẩn.
Cốc Chẩn lại không biết mình đang ôm con linh thú của Tây Thành, vừa thoát nạn
lớn thì mừng rỡ vô cùng, luôn mồm gọi Bắc Lạp Sư Môn là “Miêu huynh” hết sức
thân thiết. Bắc Lạp Sư Môn vốn trọng nữ khinh nam, đi cùng với nam tử rất là
bất đắc dĩ, nghe thiếu niên này nói bừa nói ẩu thì trong lòng rất buồn bực,
liền nắm mắt giả ngủ, không thèm để ý nữa.
Cốc Chẩn sợ sau lưng đuổi đến nên chạy đến mức kiệt sức thì mới ngồi phệt
xuống, thầm nghĩ: “Lão tử lần này như cá về biển lớn, chim xổng lên trời, dù
là Đông Đảo ngũ tôn gì gì đó đều ngửi rắm của ta.” Nghĩ vậy thì mừng rỡ vô
cùng, lăn lộn mấy cái trên mặt cỏ, thấy Bắc Lạp Sư Môn bộ dạng lười biếng thì
bất giác cười nói:
Nói rồi nổi lòng tinh nghịch, liền nắm lấy gáy của nó, không ngờ Bắc Lạp Sư
Môn hai mắt trợn lên, vuốt chụp vù tới, lưng bàn tay Cốc Chẩn đau đớn rồi xuất
hiện thêm năm vệt máu, bất giác tức giận nói:
Rồi múa chưởng định đập xuống thì thấy Bắc Lạp Sư Môn lạnh nhạt nhìn tới, ánh
mắt rất âm trầm.
Cốc Chẩn sững sờ, chốc lát liền chuyển giận thành cười, mắng:
Rồi bàn tay khua khua trên đầu Bắc Lạp Sư Môn nhưng không thật sự đánh xuống.
Bắc Lạp Sư Môn vốn định đợi tay hắn đánh xuống thì cào cho một phát nhớ đời,
nhưng không ngờ Cốc Chẩn khôn ngoan lại không đánh thật, nó nhìn một lúc rồi
cảm thấy buồn chán, liền nhắm mắt ngủ.
Cốc Chẩn hưng phấn một hồi thì cảm giác mệt mỏi xông lên, liền nghĩ: “Phải
kiếm một chỗ ngủ mẹ nó cái.” Liền lập tức chậm rãi tiến lên tìm nhà xin ngủ
nhờ.
Không ngờ vừa rồi hắn vội chạy giữ mạng nên toàn chọn chỗ hoang vu mà chạy,
bất giác đã chạy vào sâu trong núi. Bóng đêm tối đen, hắn sớm đã lạc mất
phương hướng, đi mấy chục dặm cũng chẳng thấy đèn lửa gì, chân tay mỏi mệt
liền tìm một tảng đá lớn ngồi xuống nghỉ ngơi. Ngồi chưa ấm chỗ thì bỗng một
cơn gió nổi lên, lờ mờ ẩn chứa mùi tanh hôi.
Cốc Chẩn giật mình lông tóc dựng đứng, quay đầu nhìn lại thì cả kinh, chỉ thấy
một con mãnh hổ trán trắng đứng sừng sững sau lưng, đôi mắt to như chuông đồng
lộ vẻ hung dữ.
Cốc Chẩn tuy có mưu kế thay trời đổi đất nhưng lại không có năng lực hàng long
phục hổ, gặp phải kẻ độc ác toàn dựa vào mưu kế để làm trò, nhưng bây giờ gặp
phải một con mãnh hổ thì thật sự chẳng có cách nào. Trong chớp mắt tuy hắn
không đến nỗi nhão ra như bùn nhưng chân tay cũng cứng đơ, không nhúc nhích
nổi.
Tiếng hổ gầm trầm động, con hổ đó giơ chân trước định nhảy tới thì Cốc Chẩn
bỗng cảm thấy trong lòng động đậy rồi Bắc Lạp Sư Môn chui ra, đôi mắt xanh lè
nhìn thẳng vào mắt ác hổ.
Con hổ đó vốn chăm chú nhìn Cốc Chẩn, lúc này chợt bị con mèo nhỏ thu hút thì
lập tức dừng lại, đi đi lại lại, mũi khịt khịt có vẻ hơi quẫn bách.
Bắc Lạp Sư Môn vẫn có vẻ nhàn hạ, đứng yên trên mặt đất liến chân gãi gáy,
phút chốc chợt đứng dựng người lên, lông dài trắng như tuyết xù ra bốn phía.
Con hổ bất giác kinh hãi lùi lại nửa thước trầm giọng gầm rống. Bắc Lạp Sư Môn
lại kêu meo một tiếng rồi đột nhiên uyển chuyển bước đi vòng quanh con hổ đó.
Dã thú con nào yếu sẽ bị con mạnh hơn ăn thịt, thường sống bên bờ vực sống
chết nên trực giác nhạy bén hơn hẳn con người. Con hổ đó cảm thấy rất không
ổn, bất giác mất tự chủ, theo nhịp vòng quanh của Bắc Lạp Sư Môn lại cứ đứng
yên, hai mắt trước sau vẫn không rời đôi mắt của con mèo, không ngớt gầm gừ.
Cốc Chẩn cứng đờ đứng một bên, vừa kinh hãi lại vừa cảm thấy thú vị. Hai con
thú đó một thì to lớn hung ác, hoa văn loang lổ, một con thì nhỏ bé điềm tĩnh,
trắng mượt dễ thương, một lớn một nhỏ đối diện như vậy thật là cực kỳ quái dị.
“Đúng rồi.” Ý nghĩ Cốc Chẩn chuyển động như chớp: “Mèo quỷ khống chế lão hổ
chính là cơ hội để ta chạy giữ mạng.” Hắn vừa định quay người thì lại thầm
nghĩ: “Không được, không được, con mèo quỷ hai lần cứu ta, ta lại bỏ nó mà
chạy thì chẳng phải không có nghĩa khí ư?” Nghĩ tới đó thì trong lòng bất giác
buồn cười: “Lão tử chẳng lẽ điên rồi ư? Với mèo với chó mà cũng nói chuyện
nghĩa khí sao?” Tuy trong lòng tự chế nhạo chính mình nhưng cũng không bỏ đi
nửa bước.
Chỉ thấy bước chân ngắn ngủi của Bắc Lạp Sư Môn càng lúc càng nhanh, đi đến
vòng thứ ba thì một cơn gió thổi tới, cây lay lá rụng kêu lên xào xạc, rồi đột
nhiên một tiếng hổ gầm rung chuyển trời đất vang lên. Trước mắt Cốc Chẩn tối
sầm lại, con hổ đó đã nhảy vọt lên không, như một hòn núi bay tới che hết cả
ánh trăng sao.
Bóng trắng loáng lên, Bắc Lạp Sư Môn rút về bên trái rồi bỗng tung mình chuyển
sang bên phải, bóng hổ dáng mèo chập vào nhau giữa không trung.
Một tiếng mèo kêu lạnh lẽo vô cùng khiến cho người ta tê buốt tim gan.
Cốc Chẩn trong lòng chấn động buột miệng kêu lên, sau đó một tiếng hổ gầm đinh
tai, cỏ hoa ngã rạp, lá cây rơi rụng, con hổ trán trắng đó bốn chân đứng trên
mặt đất, như điên như cuồng lắc đầu vẫy đuôi, chồm lên nép xuống, hai hàng máu
tươi từ mắt nó trào ra rơi lộp bộp xuống đất.
Cốc Chẩn kinh hãi nghi hoặc không ngừng, định thần nhìn qua thì thấy Bắc Lạp
Sư Môn cuộn lại như một quả cầu lông màu trắng, bốn chân như móc câu móc chặt
vào đầu hổ, cho dù con hổ dữ có nhảy nhót vùng vẫy thế nào nó cũng không động
đậy.
Tiếng răng rắc vang lên, đầu hổ nứt ra, đỉnh đầu con hổ đó bị Bắc Lạp Sư Môn
xé vỡ, lộ ra não tủy bốc hơi nghi ngút. Con hổ như sa rượu, lắc lư chạy mấy
bước rồi cuối cùng ngã rầm xuống không động đậy gì nữa.
Cốc Chẩn nhìn xác hổ giật mình hồi lâu, lại nhìn con mèo Ba Tư kia sớm đã đứng
sang một bên, cẩn thẩn liếm láp vết máu dính trên móng vuốt, chốc lát đã liếm
xong rồi quay lại. Cốc Chẩn nhìn con mèo nhỏ bé đó bỗng cảm thấy tim nhảy thon
thót, vòng tay cười nói:
Vừa nói vừa không tự chủ được lùi lại từng bước.
Bắc Lạp Sư Môn thấy hắn co co rúm rúm thì rất buồn bực, bóng trắng loáng lên,
Cốc Chẩn đã cảm thấy trên đầu vai có thêm một vật lông mềm mượt thì lập tức
toát mồ hôi lạnh, chân tay cứng đờ ra. Phải một lúc, không cảm thấy con mèo đó
có hành động gì khác lạ thì mới yên lòng, cười khổ nói:
Hắn không biết con mèo này nghe có hiểu hay không, tóm lại là nói càn nói bậy
một hồi để cho nó vui lòng, tránh khỏi mặt “mèo” giận dữ, cào mình một cái thì
thật là hỏng bét.
Đã có mèo thần trên vai, Cốc Chẩn đi lại trong rừng dũng cảm hơn nhiều, sang
ngang chạy dọc chẳng sợ sệt gì, không bao lâu đã tìm được một cái sơn động,
trải lá khô lăn ra ngủ.
Nghỉ ngơi nửa đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy thì bỗng cảm thấy tức ngực, định thần
nhìn lại thấy Bắc Lạp Sư Môn đang cuộn tròn trên ngực mình ngủ say. Cốc Chẩn
thầm mắng: “Con mèo quỷ lại đòi hưởng phúc, lấy lão tử đây làm giường cơ à?”
Nhưng lại không dám ngang nhiên chửi mắng, chỉ cẩn thận ôm nó lên đi ra ngoài
động, bỗng thấy trước cửa động đặt hai con thỏ hoang đều bị móc mắt cắn cổ,
mới nhìn đã nhận ra ngay là tác phẩm của Bắc Lạp Sư Môn.
Cốc Chẩn vừa đúng lúc bụng đói ùng ục, lập tức mặt mày mừng rỡ kiếm một khối
đá nhọn, tìm khe suối làm sạch mấy con thỏ hoang rồi nướng chín vàng bên bờ
suối, lựa lấy một ít ngon mềm cho con mèo ăn, còn lại thì như hổ như sói chén
cả vào bụng.
Ai ngờ ở sâu trong núi, mùi thịt thơm tỏa ra bốn bề lại dụ đến một con sói
xám. Bắc Lạp Sư Môn ăn no uống đủ, đang muốn thư giãn gân cốt liền tung mình
nhảy lên cổ con sói cắn vào gáy nó kêu u u.
Con sói như hóa điên, nhảy lên chồm chồm muốn hất con mèo xuống, nhưng vẫn đi
vào vết xe đổ của con mãnh hổ tối qua, hao tốn khí lực mà vẫn bị kièm chế,
không bao lâu thì dựng đuôi kêu lên thảm thiết xin tha mạng. Lúc này Bắc Lạp
Sư Môn mới nhảy xuống. Con sói đó cũng rất xảo trá, sau gáy vừa nhẹ đi lập tức
quay người bỏ chạy.
Bắc Lạp Sư Môn lao vù tới trước mắt, nhảy phải vọt trái lại nhào lên cổ con
sói xám. Con sói vùng vẫy một lúc lại xin tha mạng. Bắc Lạp Sư Môn lại thả nó
ra, sói xám lại chạy, Bắc Lạp Sư Môn lại dùng cách cũ bắt nó lại. Cứ bắt rồi
thả như vậy mấy lần chẳng có vẻ gì buồn chán.
Cốc Chẩn đứng bên xem kịch, nhìn ra con Bắc Lạp Sư Môn tuy thông minh nhưng
vẫn khó thoát khỏi bản tính của loài mèo. Có câu rằng: “Mèo vờn chuột, nghịch
rồi mới ăn.” Nó lại biến con sói xám thành vật chơi đùa, thoải mái nghịch
ngợm. Nhìn như vậy một lúc, Cốc Chẩn bỗng nhận ra, thì ra con mèo Ba Tư này
đêm qua phục hổ, bây giờ bắt sói đều dùng một loại kỹ thuật. Trước hết vọt về
bên trái để thu hút tâm thần đối thủ rồi sau đó lại vọt về bên phải, nhảy lên
đầu cổ đối thủ, móc mắt và phá các lỗ thủng khác. Đầu não bị phá thì cho dù là
đối thủ gì cũng phải thất bại.
Điều đó nhìn thì đơn giản mà thực ra lần nào cũng hiệu quả. Cốc Chẩn nảy lòng
hiếu kỳ, lưu ý quan sát, chỉ cảm thấy con mèo Ba Tư lúc vọt sang trái thì
không nhanh lắm, nhưng lúc vọt sang phải thì chuyển sang gấp gáp, đến lúc tung
mình vọt lên không thì lại biến thành chậm, nhằm đúng vị trí đối thủ rồi hạ
xuống. Trái phải bay hạ, bốn loại cử động đó liền lạc như một, trong đó còn
chứa nhịp điệu rất tinh vi.
Cốc Chẩn nhận ra điều này thì bỗng nảy hứng chí, bắt đầu học theo Bắc Lạp Sư
Môn trái phải nhảy hạ, nhưng cảm thấy thân pháp đó lại rất đơn giản, chỗ kỳ
diệu đều nằm cả ở nhịp điệu. Lúc Cốc Chẩn nhảy nhót chuyển tốc độ quá gấp,
bỗng không cẩn thận hai chân vướng vào nhau ngã lăn ra. May mà da mặt hắn dày,
không những không xấu hổ mà lại vui vẻ, nằm trên mặt đất cười hi hi.
Bắc Lạp Sư Môn bị cử động của Cốc Chẩn hấp dẫn, liền thả con sói xám ra ngưng
thần chăm chú nhìn, đôi mắt xanh lè dần dần sáng lên. Cốc Chẩn bò dậy, vòng
tay cười nói:
Rồi lại cất bước nhảy trái vọt phải. Nhưng trước nay hắn làm việc gì cũng đều
không thích tuân theo quy luật, lúc còn nhỏ đọc sách rõ ràng nhớ kỹ không sai
một chữ nhưng lúc đọc lên thì lại cố ý tăng thêm câu chữ, bổ sung cách giải
thích của mình, thầy dạy trên đảo đều phải đau đầu. Sau đó học võ cũng vẫn như
vậy, không thích một chiêu thức nào cả, chiêu thức luyện được một nửa thì bỗng
vô cớ tạo thêm động tác màu mè vào đó, đem những môn tuyệt học cực hay luyện
thành tùy tiện nhố nhăng. Cốc Thần Thông hết sức tức giận, bắt hắn thay đổi,
ai ngờ Cốc Chẩn không những không chịu đổi tính mà ngược lại còn ỷ vào trí
thông minh, coi thường võ lực, lại ngại tập võ khổ sở nên không chịu chuyên
tâm luyện võ nữa.
Cho đến thời gian gần đây, do võ công thấp kém, liên tục bị thua thiệt, nhất
là sau khi gặp Cốc Bình Nhi thì Cốc Chẩn mới học được từ thất bại, sinh ra
lòng hướng võ. Lúc này hắn học bộ pháp của mèo, mới bắt đầu đã dần phát bệnh
cũ, lại tự ý thay đổi loạn lên, sửa chữa tứ tung, thêm vào đủ loại màu mè như
quay eo lắc mông, lại biến một đòn sát thủ của linh thú thành kiểu múa hát
nhảy nhót, khoe khoang lả lơi.
Thân pháp này của Bắc Lạp Sư Môn vốn là trong khi đánh giết cầm thú mà luyện
thành, toàn lấy việc giết đối thủ làm chính yếu, hoàn toàn không có những động
tác náo loạn như vậy. Cốc Chẩn quấy rối đang vui thì đầu vai bỗng trầm xuống,
Bắc Lạp Sư Môn đã nhảy lên đưa móng vuốt ra cào trên mặt hắn. Cốc Chẩn đau quá
vội kêu lên:
Bắc Lạp Sư Môn kêu khẽ một tiếng rồi nhảy xuống chạy vào rừng, không bao lâu
đã bắt về một con cáo, thả rồi lại bắt, bắt rồi lại thả. Con cáo quỷ quyệt hơn
xa sói xám nên không mắc bẫy dương đông kích tây, nhưng Bắc Lạp Sư Môn vẫn
dùng thân pháp kỳ diệu đó, con cáo kia cho dù chạy thế nào thì vẫn luôn một
chiêu là bị bắt lại.
Cốc Chẩn trông thấy liền biết con mèo này biểu diễn chiêu thức trước mặt là có
ý dạy cho mình, bất giác vừa kinh hãi vừa hổ thẹn, liền thu lại tính cợt nhả,
ngưng thần chăm chú quan sát.
Hắn nếu có lòng muốn học thì tốc độ nắm bắt hơn xa người thường. Không bao lâu
đã học hết thuật di chuyển tấn công của Bắc Lạp Sư Môn, chỉ đáng tiếc là thể
lực không đủ nên lúc thi triển ra chỉ được một nửa, kém nhanh nhẹn. Lại nghĩ
Bắc Lạp Sư Môn lợi hại như vậy thì không phải là thần tiên trong loài mèo mà
phải là vua trong loài mèo. Ngày trước Đông Đảo có võ công gọi là “Tiên Vị
công” chiếm mất chữ “Tiên” rồi, bây giờ chi bằng dùng luôn chữ “Vương”, gọi là
“Miêu Vương bộ” thì còn gì hay bằng.
Rồi cả ngày tập luyện hơi thành thục. Sáng sớm hôm sau, Cốc Chẩn mới vừa tỉnh
lại thì bỗng nghe tiếng dã thú gầm gừ, hắn ngái ngủ chưa hết, mở mắt nhìn ra
thì thấy trước động có một con sói hung dữ phục sẵn, chân trước cào cào mặt
đất, mắt như bó đuốc, khóe miệng dãi chảy ròng ròng.
Cốc Chẩn vô cùng sợ hãi nhảy dựng lên, lúc nhìn lại thì Bắc Lạp Sư Môn cuộn
thành một cục đang bám trên gáy con sói thì Cốc Chẩn mới thở phào một hơi.
Không ngờ Bắc Lạp Sư Môn bỗng nhiên nhảy xuống, con sói đó phát ra tiếng gầm
lớn, như một mũi tên nhảy vọt tới. Cốc Chẩn bỗng gặp đánh lén suýt nữa đã bị
trúng vào người, liền vội sử dụng “Miêu Vương bộ” lẻn ra sau lưng con sói,
chạy ra ngoài động rồi dùng cả tay lẫn chân leo lên một cây đại thụ.
Mới leo lên một nửa thì bỗng cảm thấy lưng bàn tay đau nhói, ngước mắt nhìn
lên đã thấy Bắc Lạp Sư Môn đang ở phía trên, móng vuốt cào cào, kêu lên u u.
Vuốt mèo tuy nhỏ nhưng lực lại mạnh, mặt Cốc Chẩn bị trúng mấy phát thì mắt mờ
cả đi, lập tức rơi từ trên cây xuống.
Cốc Chẩn lúc này mới tỉnh ngộ, con sói hung dữ đó chính là Bắc Lạp Sư Môn đem
tới để đối phó với mình thì lập tức vừa kinh hãi vừa tức giận, chửi “Mèo quỷ”
ầm lên, nhưng chỉ hận có sói dữ tại đó nên không chửi được lâu, chỉ còn cách
nghiến răng dùng “Miêu Vương bộ” để tự bảo vệ mình. Một người một sói cứ đuổi
nhau vòng tròn, tranh giành sống chết, làm bụi đất bay mù mịt.
Ác đấu một lúc thì Cốc Chẩn đợi có sơ hở liền lẻn ra sau lưng con sói, nhào
lên như hổ rồi bẻ mạnh, rắc một tiếng đã gãy cổ con sói.
Trong rừng yên tĩnh, cành lá khe khẽ rung rinh, ánh mặt trời chiếu xuống đất
như rải vàng lá. Cốc Chẩn nằm trên xác con sói, mệt mỏi muốn chết, lại cảm
giác từ khi sinh ra đến giờ chưa từng vất vả thế này, nhất thời chỉ cố thở phì
phò. Chân tay người ngợm hắn đều bị cào, quần áo cũng rách ra từng mảnh, lộ ra
đầy vết cào rách da thấu thịt máu chảy ròng ròng.
Hơi thở dần ổn định, Cốc Chẩn bò dậy ngước mắt nhìn thì Bắc Lạp Sư Môn đang
nằm trên cây, liếm láp tay chân lông lá đầy vẻ an nhàn. Cốc Chẩn trong lòng
rất oán hận, hai tay chống eo cứ “Mèo thối, mèo quỷ” chửi ầm lên. Bắc Lạp Sư
Môn cũng không thèm để ý, chỉ nhắm mắt nằm sưởi nắng.
Cốc Chẩn chửi một hồi rồi cũng chẳng làm được gì, liền đem tức giận trút lên
người con sói, lột da nướng thịt rồi ngoạm rào rào. Trong lòng lại tưởng tượng
đó là Bắc Lạp Sư Môn, cứ chửi một tiếng “Mèo quỷ” lại cắn một miếng, cho đến
khi no rồi mới hậm hực ngừng lại. Lúc đó nhìn ngó xung quanh lại không thấy
Bắc Lạp Sư Môn đâu nữa.
Cốc Chẩn còn chưa hết tức giận, thầm tự suy tính: “Con mèo quỷ quái đó thật
đáng ghét, xưa nay chỉ có ta lập kế lừa người mà hôm nay lại bị con súc sinh
đó lừa, không được, không thể để như vậy được. Nhất định phải tìm cách nào để
báo thù.” Còn đang nghiến răng hung dữ thì chợt ngửi thấy một mùi hương lạ,
như rượu mà không phải rượu, thấm vào tận gan ruột. Mấy hôm nay Cốc Chẩn chưa
được uống rượu, tức thì nuốt nước bọt đưa mắt nhìn qua, thấy Bắc Lạp Sư Môn
ngậm một cây linh chi màu tím lặng lẽ đến gần, tới bên chân Cốc Chẩn thì nằm
khoanh tròn lại ngủ mất.
Cốc Chẩn kinh hãi nghi hoặc, liền cầm cây linh chi màu tím đó lên ngắm nghía,
thấy lá linh chi to bằng lòng bàn tay, sáng bóng trong suốt, trên thân cây như
có ánh sáng màu tím lưu chuyển. Càng kỳ diệu là cây linh chi màu tím này thơm
phưng phức, mùi như rượu ngon khuấy động con sâu rượu trong bụng hắn, liền lập
tức cắn một miếng, thấy ngọt như đường, xốp như bơ, vào miệng liền tan ra,
trôi xuống bụng hóa thành một luồng hơi ấm tụ lại mà không tan ra.
Cốc Chẩn ăn mấy miếng hết sạch, cả người sảng khoái, dư vị còn chưa phai, liếc
con Bắc Lạp Sư Môn thì lòng oán giận cũng tiêu tan gần hết, thầm nghĩ: “Coi
như con mèo quỷ mày có lương tâm, đem cho ta món ngon, chúng ta tạm thời thanh
toán xong.” Vừa nghĩ như vậy thì bỗng cảm giác buồn ngủ dâng lên, mi mắt nặng
nề. Cốc Chẩn trong lòng ngạc nhiên, liên tục lắc đầu nhưng sao cũng không thể
xua tan cảm giác buồn ngủ. Hắn thông minh biết bao, liền trừng mắt nhìn Bắc
Lạp Sư Môn, thấy cái bóng trắng nhỏ bé đó dần dần mờ đi. Cốc Chẩn trong lòng
kinh hãi giận dữ, bất giác lẩm nhẩm nói:
Tiếng chửi còn chưa ra khỏi miệng thì mi mắt đã sụp xuống rồi không biết gì
nữa.
Giấc ngủ đó không lo không nghĩ, lúc tỉnh lại Cốc Chẩn cảm thấy đầu óc thoải
mái, liền lập tức đứng dậy đi lại mấy bước, bỗng cảm thấy miệng vết thương đau
nhói. Cúi đầu xuống nhìn thì không biết vì sao vết thương trên người đều đã
khép miệng, chỉ còn lại vệt máu mờ mờ.
Cốc Chẩn kinh ngạc rồi hiểu rõ đó là công hiệu của cây linh chi màu tím kia,
lập tức vô cùng mừng rõ, kêu lên:
Rồi chạy ra khỏi động. Bước chân còn chưa kịp dừng lại thì cây cối rung lên
xào xạc rồi hai con sói lớn chui ra, nhe nanh múa vuốt nhào tới.
Lòng vui sướng tràn ngập của Cốc Chẩn hóa thành một cục tức giận, không còn
cách nào đành phải thi triển “Miêu Vương bộ” chống đỡ. Nhưng lần này có thêm
một con sói nữa nên ứng phó nguy hiểm hơn nhiều. Khổ sở chiến đấu một hồi rồi
cũng khống chế được hai con sói, ai ngờ Bắc Lạp Sư Môn không cho hắn kịp thở
đã lại lần lượt đem đến ngày càng nhiều sói hoang, chó hoang, thậm chí cả báo
đốm lớn để đánh với Cốc Chẩn. Cốc Chẩn nếu bị thương thì nó lại ngậm linh chi
màu tím đến. Cốc Chẩn ăn xong liền ngủ lăn ra như chết, chỉ là mỗi lần tỉnh
lại thì vết thương đã lặn, thể lực cũng hồi phục hơn xa trước đó.
Trong rừng kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, vốn là đua tranh võ lực để giành thắng lợi.
Cốc Chẩn bình thường thông minh xảo trá nhưng đối mặt với đám mãnh thú này lại
chẳng dùng được chỗ nào, chỉ còn cách đem hết dũng khí, sức lực ra để mong
toàn mạng. May mà tính hắn thích khiêu chiến, ưu mạo hiểm nên càng đến lúc
sống chết thì lại càng kích phát được tiềm lực của bản thân, vì vậy lúc đầu
thì tức giận nhưng đánh giết vài lần rồi ngược lại sinh ra vô cùng hứng thú,
nhịp điệu thần kỳ trong “Miêu Vương bộ” nắm được cũng ngày càng sâu, chế phục
ác thú xong vẫn còn dư sức. Đặc biệt là sau khi ăn linh chi màu tím xong thì
ngày càng cảm thấy người khỏe thân nhẹ, tinh lực dâng tràn, nhảy cao hơn, chạy
nhanh hơn, múa quyền vung cước đều rất mạnh mẽ. Chỉ khổ cho hổ báo lang sói
trong núi này chỉ trong vài ngày ngắn ngủi bị chết không ít. Cho dù không chết
thì cũng bị Cốc Chẩn đấm đá cho sưng đầu mờ mắt, cụp đuôi bỏ chạy.
Một ngày kia, Cốc Chẩn ra sức hồi lâu rồi cũng đuổi được một con mãnh hổ, thân
thể đã cực kỳ mệt mỏi, nhìn quanh không thấy Bắc Lạp Sư Môn đâu thì liền ngồi
xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngồi được một lúc, bắt đầu buồn ngủ thì trong lòng
Cốc Chẩn chợt chấn động. Mấy ngày này hắn phải đối diện tranh đấu với thú
hoang nên đã dần dần sinh ra cảm giác linh hoạt khác thường với nguy cơ trong
rừng, liền lập tức mở bừng mắt, lại thấy Bắc Lạp Sư Môn đứng cách hơn một
trượng, miệng ngậm một cây linh chi màu tím, ánh xanh trong mắt vô cùng âm
trầm.
Còn chưa dứt lời thì tim bỗng đập dồn dập, một cơn ớn lạnh chạy khắp toàn
thân. Cốc Chẩn vội quay đầu thì liền nghe một tiếng rít dài nghe như gà con
mới nở mà cũng như tiếng xé lụa. Chớp mắt từ trong đám cây cỏ cách mười trượng
chui ra một cái đầu rắn to như cái đấu, phía sau là thân rắn uốn éo như nước
chảy, cả người toàn vảy tím dài tới bảy trượng.
Cốc Chẩn không tin thiện hạ lại có con vật ghê gớm như vậy, cho dù y có trấn
tĩnh hơn người cũng không khỏi hai mắt trợn trừng nín thở, mắt thấy con rắn
khổng lồ đó thở phì phì, cuộn tròn lại cao tới hai trượng, mắt rắn đỏ ngầu
chằm chằm nhìn Bắc Lạp Sư Môn.
Bắc Lạp Sư Môn bỗng há miệng, chân trước móc một cái, cây linh chi tím đó bay
vọt ra xa. Xùy một tiếng, cái đầu rắn bỗng chớp lên đớp về phía linh chi.
Bắc Lạp Sư Môn e ngại đầu rắn quá cao không dễ nhảy lên nên ném cây linh chi
tím ra để dụ con rắn khổng lồ đó chúc đầu. Đầu rắn vừa cúi xuống thì nó liền
dùng thân pháp kia để nhảy lên đầu rắn, vừa định chụp xuống thì cuồng phong
chợt rít lên, đuôi rắn to tướng đã quét nhanh tới. Bắc Lạp Sư Môn còn chưa
đứng vững, liền bị lực nặng ngàn cân hất văng ra ra. Nó vẫn rất ghê gớm, lộn
người giữa không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống, cong mình lên như cây cung cất
tiếng gào sắc nhọn, hai mắt lóe lên hung dữ.
Đúng lúc này, con rắn bỗng quay đầu chằm chằm nhìn Cốc Chẩn, lưỡi rắn thò ra
thụt vào thở phì phì có vẻ phẫn nộ.
Cốc Chẩn tuy không biết con rắn này vì sao lại tìm đến gây sự nhưng nghĩ trong
thoáng chốc đã biết là nhất định có liên quan đến Bắc Lạp Sư Môn và linh chi
tím, bất giác liền trừng mắt nhìn con mèo lòng thầm chửi mắng.
Thì ra linh chi tím mà Cốc Chẩn ăn vốn là một vật quý trong trời đất, đón linh
khí của sông núi, tinh hoa của mặt trời mặt trăng, trải qua mấy trăm năm mới
thành hình, có thể bổ khí lợi người, nâng cao sức lực, trị những bệnh không
thể trị được, chữa những vết thương không thể chữa được. Cũng vì nó thần kỳ mà
ngày linh chi thành hình có rất nhiều cầm thú muốn chiếm đoạt, sau một hồi
tranh đấu cuối cùng bị con rắn khổng lồ này chiếm lấy.
Bắc Lạp Sư Môn cũng là linh thú, vừa đến nơi này liền biết có linh chi tím ở
đây, nó liền dựa vào trí khôn tiểu xảo để thừa lúc con rắn này ra ngoài tìm
thức ăn để xông vào hái trộm. Con rắn lúc đầu không phát hiện ra, ai ngờ Bắc
Lạp Sư Môn tham lam không chán, không chỉ tự mình ăn mà còn lấy về cho người
khác. Linh chi tím vốn là vật quý, không đầy mấy ngày đã chẳng còn lại bao
nhiêu. Con rắn sau khi biết được thì tức giận vô cùng, không ăn không uống cả
ngày ẩn nấp ở gần hang, chờ Bắc Lạp Sư Môn lại đến thì lập tức xông ra.
Con rắn sống đã ngàn năm, thông minh vô cùng. Bắc Lạp Sư Môn dùng hết đủ mọi
cách vẫn không thắng được, nhưng con mèo này rất ngang ngược, không giành phần
hơn thì quyết không ngừng lại, vì vậy đã không thể thắng được thì liền chui
vào hang rắn trộm lấy một cây linh chi tím. Con rắn không chịu buông tha, rời
khỏi hang một mạch đuổi tới. Cốc Chẩn cũng đã ăn linh chi tím nên có mùi thơm
của nó, con rắn ngửi thấy thì tức giận điên cuồng, cái miệng khổng lồ ngoác to
lộ ra đôi nanh nọc lớn như trường kiếm rồi bỗng lắc đầu như điện lao tới.
Cốc Chẩn vội dùng “Miêu Vương bộ” tránh được một đòn, lắc người nhảy lên cổ
rắn hét lớn một tiếng vung quyền định đánh xuống, không ngờ đầu rắn chợt vẫy
một cái, khắp người Cốc Chẩn tê buốt, mấy trăm khớp xương như muốn rời cả ra,
bay vọt lên không ngã ra mấy trượng. May mà hắn trải qua mấy ngày rèn luyện
nên đã nhanh nhẹn hơn nhiều, vừa rơi xuống đất liền lăn đi, tránh khỏi đuôi
rắn quét đến. Còn chưa kịp đứng dậy thì miệng rắn lại đớp tới, khí độc gió
tanh khiến người ta phát nôn.
Trong lúc nguy cấp, Bắc Lạp Sư Môn lắc người nhảy lên lưng rắn, cào mạnh vào
người nó, nhưng vảy rắn rất chắc chắn, chỉ lưu lại năm vệt trắng mờ mờ. Có
điều so với Cốc Chẩn thì con rắn này e ngại con mèo Ba Tư đó nhiều hơn, lập
tức bỏ Cốc Chẩn rồi đầu đuôi cùng quét tới. Bắc Lạp Sư Môn không dám chống đỡ,
đành phải nhảy tránh.
Hai bên nhanh như gió giật, tranh qua đấu lại. Con rắn khổng lồ vô cùng mạnh
mẽ, công thủ linh động, lấy một chọi hai mà vẫn không rơi vào thế yếu. Còn
trong ba kẻ này thì Cốc Chẩn là yếu nhất, liên tiếp bị nguy hiểm, bất giác
trong lòng chuyển động, thầm nghĩ: “’Binh pháp Tôn Tử’ có nói: ‘người dẫn quân
đội hình phải như con rắn, đầu bị đánh thì đuôi cứu, đuôi bị đánh thì đầu cứu,
còn bị đánh ở giữa thì cả đầu lẫn đuôi đều cứu.’ Con rắn này nói chung cũng
theo kiểu ‘dẫn quân’ như vậy, hợp với xà trận trong binh pháp, đầu đuôi tiếp
ứng lẫn nhau khó mà công phá được. Vì vậy việc trước mắt là phải phá xà trận
của nó.” Vừa nghĩ như vậy, lại chợt thấy cây linh chi tím kia vẫn ở một bên,
con rắn khổng lồ kia đang tập trung vào đối thủ nên không để ý đến được. Lại
đảo mắt thấy đằng xa có một cây cổ thụ chọc trời to ba người ôm, cao vượt lên
khỏi cánh rừng, có khí thế xuyên mây.
Cốc Chẩn lập tức phát động, dùng “Miêu Vương bộ” lướt đến nhặt cây linh chi
tím lên rồi chạy thẳng tới cây cổ thụ kia. Con rắn phát ra tiếng phì phì giận
dữ rồi trườn nhanh như gió đuổi theo. Không ngờ Bắc Lạp Sư Môn từ bên cạnh
đánh lén, con rắn khổng lồ vừa đánh vừa đuổi, đuổi đến dưới cây cổ thụ thì Cốc
Chẩn sớm đã leo lên giữa cây. Con rắn cuốn vào thân cây nhanh chóng trườn lên,
chớp mắt đã đến sau lưng Cốc Chẩn. Cốc Chẩn đang trèo thì tiếng rắn rít phì
phì càng lúc càng gần, gất giác tay chân mềm nhũn không có sức leo trèo nữa.
Lúc này bỗng nghe tiếng mèo kêu rồi Bắc Lạp Sư Môn nhảy lên đầu rắn, cào một
cái mắt trái con rắn liền đổ máu.
Thì ra con rắn này cuốn lấy thân cây, trên thì không tới trời, dưới thì không
tới đất nên đầu đuôi không thể giúp đỡ lẫn nhau, xà trận tự nhiên bị phá. Xà
trận bị phá thì đã không thể lắc đầu hất rơi đối thủ mà cũng không thể quét
đuôi công địch, những chỗ yếu hại đều lộ ra dưới móng vuốt của Bắc Lạp Sư Môn.
Lúc này mắt trái của nó bị đánh trúng, nhất thời đau không chịu nổi, đảo ngược
thân hình định lùi lại xuống đất thì không ngờ Bắc Lạp Sư Môn bỗng hướng miệng
thẳng vào vết thương trên mắt con rắn, thân thể phồng lên to gấp mấy lần, lông
dựng đứng lên rồi chuyển về kích cỡ như cũ. Lúc phồng lên lúc thu lại, nó bỗng
chốc đã thổi không khí vào trong vết thương của con rắn. Trong nháy mắt trên
đầu rắn nổi lên một cái u lớn càng lúc càng phồng to. Con rắn khổng lồ kêu rít
không ngừng, thân thể ra sức vặn vẹo có vẻ nhưng đang đau đớn ghê gớm.
Cốc Chẩn trông thấy thì âm thầm khen tuyệt. Thì ra con rắn đó sống đã lâu năm,
vảy giáp chắc chắn, Bắc Lạp Sư Môn dù có bản lĩnh dứt gân bẻ xương những cũng
khó mà làm nó bị thương được. Lần này nó có thể chọc thủng mắt con rắn toàn là
vì xà trận bị phá, trong lúc bất ngờ mà thôi. Nếu con rắn nhắm mắt xuống lại
mặt đất thì chắc chắn sẽ khó làm nó bị thương tiếp. Không ngờ Bắc Lạp Sư Môn
lại chợt xuất quái chiêu, thổi không khí vào miệng vết thương nhỏ bé, lại có
thể khiến con rắn này trong chốc lát da thịt rách nát, bị trọng thương như
vậy.
Nhất thời Bắc Lạp Sư Môn như một cái ống bễ đốt lò, không đợi con rắn trườn
xuống cây đã thân thể lúc phồng lúc thu, không ngừng thổi khí vào cơ thể con
rắn. Mắt con rắn càng lúc càng sưng lên, nháy mắt đã buông khỏi thân cây nặng
nề rơi xuống làm bụi đất tung lên mù mịt. Bắc Lạp Sư Môn được thể thì không
buông tha, bất kể con rắn có lăn lộn thế nào nó trước sau vẫn bám chặt đầu
rắn, ra sức thổi khí. Thân thể con rắn càng lúc càng phồng to lên, cho dù đã
rơi xuống đất vẫn không thể uốn lượn trườn bò như trước nữa, trong cơ thể đau
đớn không chịu nổi, hận không thể chết quách cho xong, càng nói gì đến xà trận
nữa.
Không bao lâu, con rắn đã phồng lên gấp đôi, bụng to như cái trống, mắt muốn
lọt ra ngoài. Lúc này Bắc Lạp Sư Môn mới nhảy ra, cuộn lại một bên thở phì
phò. Cốc Chẩn lại sợ con rắn trước khi chết cắn lại nên không dám xông tới,
qua một giờ không thấy động đây thì mới leo xuống cây, đấm đá thân mình con
rắn, nhưng nó chết đã lâu rồi.