Người đăng: HắcKê
Trong lúc mơ hồ mũi ngửi thấy mùi thuốc, bên tai có tiếng người thì thào, từng
chữ từng chữ lọt vào tai. Lục Tiệm thần trí hơi tỉnh lại, mở mắt nhìn ra thì
xung quanh tối đen, tường đá âm u loang loáng ánh nước, kẽ đá mọc rêu vàng
vọt, hơi ẩm dày đặc bao bọc quanh người, từng chút từng chút thấm vào da thịt
lạnh lẽo thấu xương, bất giác run lên cầm cập. Trong lúc run rẩy bỗng cảm giác
thấy trên người có vật nặng, định thần nhìn kỹ thì trên người đang đeo một cái
gông sắt rất nặng nề.
Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa tức giận nhưng không biết rốt cuộc đã xảy ra việc
gì, liền định thần nghe ngóng. Tiếng người nói đó rất quen tai, chính là Tính
Trí, trong giọng nói ấm ức còn có mấy phần tức giận:
Chợt nghe một người khác hừ lên rồi nói:
Trong giọng nói ôn hòa còn thêm vào mấy phần uy nghiêm, hiển nhiên chính là
Tính Giác.
Lục Tiệm trong lòng rất ngỡ ngàng, lại nghe Tính Trí phì một tiếng, hậm hực
nói:
Tính Giác nói:
Tính Trí ha ha cười nói:
Giọng Tính Giác chợt trầm xuống, quát lên:
Tính Trí hừ lạnh, nói:
Lục Tiệm nghe mà tâm thần chấn động, mấy lần nghi ngờ còn đang trong mơ, mấy
câu đối đáp của hai vị “cao tăng” này chẳng có lấy nửa điểm giọng điệu của
người xuất gia. Trong lúc kinh hãi lại nghe Tính Giác trầm giọng nói:
Tính Trí nói:
Tính Giác cười nhạt, nói:
Tính Trí im lặng hồi lâu rồi ngần ngừ nói:
Tính Giác, năm xưa Ngư hòa thượng cũng đã cứu tính mạng ngươi và ta, còn
truyền “Trấn Ma Lục Tuyệt” của hàng chữ Tính, đối với chúng ta cũng tính là có
ơn, đối xử với truyền nhân của lão thế này có chút quá đáng.
Nói ngươi chẳng biết gì, ngươi còn không chịu nhận. – Tính Giác âm hiểm nói
– Nếu người và ta biết “Đại Kim Cương thần lực” thì cần gì Ngư hòa thượng lão
cứu mạng? Còn “Trấn Ma Thất Tuyệt” gì đó bất quá chỉ là vỏ ngoài của “Đại Kim
Cương thần lực” thôi. Hừ, nghĩ lại thật đáng hận, thần thông của phái Kim
Cương đó lợi hại mà cứ muốn mỗi đời truyền một người. Hơn nữa, cho dù có
truyền thì cũng phải truyền cho ta và ngươi, lão Ngư hòa thượng đó lại có mắt
không tròng, truyền cho thằng giặc con Bất Năng đó, kết quả là tự làm tự chịu,
vấp ngã trong tay thằng giặc con đó…
Tính Trí a a cười, nói:
Lục Tiệm nghe đến đây thì quả thật không nhịn nổi nữa, chợt quát lên:
Còn chưa dứt lời đã nghe két một tiếng, tường đá hở ra một khe, Tính Giác,
Tính Trí tay cầm nến đi vào. Tính Trí cười hềnh hệch, hai mắt như hai kẽ hở
dài, lấp lóe ánh sáng. Tính Giác thì lại giữ vẻ trang nghiêm, chắp tay nói:
Lục Tiệm thấy lão vẫn còn giả bộ thì sự tức giận trong lòng không kìm chế nổi,
nhổ một bãi nước bọt, chỉ hận sau khi bị thương không nhổ được xa, chỉ đến
trước chân Tính Giác. Tính Giác khẽ cười, thong thả thở dài nói:
Trong lòng Lục Tiệm một luồng khí giận như lửa cháy bùng bùng, thân mình nóng
bừng như muốn nổ tung ra, nghe vậy thì phì một tiếng, cao giọng quát:
Tính Giác lắc lắc đầu, cười nói:
Việc đó Lục Tiệm cũng nghĩ trăm lần không ra, bây giờ bị hỏi thì bất giác há
mồm trợn mắt.
Tính Giác chăm chú nhìn y, tự cho rằng mưu kế thành công, mặt liền lộ nét
cười, ôn tồn nói:
Lục Tiệm trong lòng tức giận, lạnh nhạt nói:
Tính Giác cười cười, thản nhiên nói:
Lục Tiệm ngắt lời nói:
Tính Giác thở dài, nói ra từng chữ một:
Nói rồi phất tay áo cùng Tính Trí song song đi ra rồi đóng cửa đá lại.
Lục Tiệm cực kỳ tức giận, hét lớn một tiếng định lao tới cửa, không ngờ chân
tay bị xiết lại tiến tới không được. Lúc này y mới phát hiện ra những sợi dây
sắt to lớn thô ráp ở gông cùm tay chân lại dính chặt vào tường đá sau lưng,
đừng nói y bị “Thiên Kiếp” bám theo người, bệnh tật không chịu được mà cho dù
có khỏe mạnh như thường cũng đừng mong thoát thân. Chắc là Tính Giác, Tính Trí
không hiểu rõ về y, sợ y thật sự có thần lực của Phật môn nên đặc biệt có lòng
dùng dây sắt này để giữ chặt.
Như thế Lục Tiệm càng không có hy vọng chạy thoát, chỉ còn cách há miệng mắng
chửi. Đáng tiếc từ nhỏ y đã không chửi người khác nên chửi đi chửi lại đều
không ngoài mấy chữ: “Tặc hòa thượng, xú hòa thượng, cẩu hòa thượng…” Chửi
mắng một hồi thì lồng ngực lại đau đớn không chịu nổi, bất giác thân thể kiệt
sức nằm lăn ra đất, mê man muốn ngủ.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, bỗng nghe tiếng cửa mở ken két.
Lục Tiệm mở mắt nhìn ra thì cửa đá mở ra một khe hở, Tính Trí tay bê một cái
mâm cười hi hi tiến vào, mấy cái bát lớn trên mâm có cơm có thức ăn, còn có
một bình rượu trắng. Tính Trí cười nói:
Lục Tiệm nhắm mắt không thèm để ý. Tính Trí vẫn cười nói như thường:
Nói rồi trịnh trọng chắp tay bái.
Hòa thượng này vừa rồi còn a dua với Tính Giác, chớp mắt đã toàn nói xấu Tính
Giác. Lục Tiệm lúc đầu nửa tin nửa ngờ, nhưng vấp ngã một lần thì khôn ra một
ít, ngưng thần suy nghĩ liền đoán ra hòa thượng này định gièm pha Tính Giác để
lừa mình có ấn tượng tốt, âm mưu trong đó vẫn nhắm vào “Đại Kim Cương thần
lực” thì bất giác trong lòng sinh ra khinh bỉ, cười nhạt không nói.
Tính Trí nhìn vẻ mặt y liền biết mưu kế không thành, trong lòng rất thất vọng
nhưng ngoài mặt lại không lộ ra, thầm nghĩ ngày sau còn dài, liền cười đắc ý
định lùi ra khỏi phòng đá thì đột nhiên một luồng kình phong từ sau lưng xộc
tới đánh thẳng vào chỗ hiểm sau lưng lão.
Tính Trí kinh hãi hơi lách người tránh qua chỗ hiểm, bả vai trúng một đòn đau
đớn tận đầu não, thân thể ngã thẳng về phía trước hơn trượng, suýt xô vào
người Lục Tiệm. Lục Tiệm giương mắt nhìn thì trước cửa phòng đá bóng người
chớp lên, một người bị mặt tiến vào, dưới khăn che mặt là đôi mắt sáng lấp
lóe.
Tính Trí khóe miệng rớm máu, tức giận gầm lên rồi thân mình xoay chuyển, một
chưởng đánh vù về phía người kia. Người đó vẫy tay trái gạt chưởng của lão đi,
quyền phải đánh thẳng ra. Tính Trí chỉ cảm thấy quyền phong kỳ lạ liền hạ
chưởng xuống chặn đỡ. Quyền chưởng giao nhau, sắc mặt Tính Trí biến thảm,
trừng mắt nhìn người kia ấp úng nói:
Còn chưa dứt lời thì đã không tự chủ được lịch bịch lùi ba bước, lưng chạm vào
tường, xương kêu lách cách như tiếng rang đậu. Người bịt mặt thở ra một hơi,
quyền chưởng lại tống đến. Tính Trí phun ra một ngụm máu như tên bắn, thân
mình nhũn ra như bùn, dựa theo vách tường trượt xuống.
Biến cố quá nhanh, Lục Tiệm còn chưa hiểu là phúc hay là họa, còn đang thấp
thỏm thì bỗng thấy người bịt mặt đó cúi người lấy chìa khóa trên người Tính
Trí ra, rảo bước đến mở cùm sắt rồi đặt Lục Tiệm lên lưng chạy ra khỏi phòng
đá.
Bóng đêm tối đen, ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ lờ mờ chiếu sáng từng đống
thuốc thang, thì ra ngoài phòng đá chính là phòng chứa thuốc của Dược Sư viện,
thảo nào Lục Tiệm luôn ngửi thấy mùi thuốc. Y bất giác âm thầm phẫn nộ: “Thuốc
là vật để cứu người, ai ngờ đằng sau thuốc lại là phòng giam để giữ người. Đám
Tính Giác, Tính Trí này thật là đáng ghét cùng cực…
Trong lòng y nghĩ ngợi nhưng người bịt mặt kia thì bước chân không ngừng, chạy
thẳng ra khỏi phòng chứa thuốc. Lục Tiệm không nhịn được, hỏi:
Người kia xuỵt một tiếng, có ý bảo Lục Tiệm im lặng.
Lục Tiệm ngó nghiêng bốn phía, chỉ thấy thiền phòng nhấp nhô, đen xì xì chẳng
thấy đầu đuôi thì bất giác trong lòng cũng khiếp sợ, không nói gì nữa. Người
kia cõng y chạy quanh co trong chùa hoàn toàn không ngừng lại, hiển nhiên rất
quen thuộc với địa hình trong chùa. Không bao lâu đã vượt qua tường của chùa,
lại chạy thêm mấy chục dặm, bò lên một sườn dốc cao rồi mới thả Lục Tiệm
xuống, hai tay chống đất ho lên sù sụ, lưng run lên không ngớt, mười đầu ngón
tay bấu chặt xuống đất.
Lục Tiệm ngẩn ra, hỏi:
Người kia xua xua tay, chân tay chống đất bò đến dưới một cây đại thụ rồi dựa
vào thân cây chậm chậm ngồi xuống, thở mấy tiếng nặng nề đưa tay lên bỏ khăn
che mặt xuống.
Nhờ vào ánh trăng mông lung, Lục Tiệm nhìn rõ mặt người đó liền chấn động
trong lòng, thất thanh kêu lên:
Người che mặt kia chính là Tính Hải, nghe vậy thì lộ vẻ từ ái, chậm rãi thở
dài nói:
Lục Tiệm kinh hãi mừng rỡ, cảm động vô cùng, chắp tay nói:
Tính Hải lắc lắc đầu, nói:
Nói rồi lại ho một trận.
Lục Tiệm thấy ông ta ho khổ sở thì không kìm được, nói:
Tính Hải thở dài nói:
Lục Tiệm gật gật đầu, lại nghĩ ngợi rồi hỏi:
Tính Hải nói:
Lục Tiệm bừng tỉnh nói:
Đại sư vừa rồi dùng võ công bản môn ư?
Không phải. – Tính Hải lắc đầu nói – Tính Trí người tuy không tốt nhưng võ
công lại không kém, nếu đấu võ học của bản môn thì bần tăng chưa chắc đã thắng
dễ dàng. Vừa rồi võ công mà bần tăng dùng ra thí chủ vốn cũng biết mà.
Tôi cũng biết?
Lục Tiệm lộ vẻ nghi hoặc, lại thấy Tính Hải chậm rãi đứng dậy, hai tay đan
chéo, tay trái đè lên nách phải, tay phải nắm đầu gối phải, thân thể uốn éo cổ
quái. Lục Tiệm lại cảm thấy quen mắt, vừa nghĩ một chút chợt thất thanh kêu
lên:
Ngã tướng?
Thì ra chiêu đó gọi là “Ngã tướng”!
Tính Hải như nhận ra điều gì, chầm chậm thu thế rồi hai mắt nhìn trời, lẩm
nhẩm nói:
Nói rồi chân trái đã ngược ra sau đầy, tay phải chụp lấy mắt cá chân trái. Lục
Tiệm nói:
Tính Hải thu thế quay đầu lại, chăm chú nhìn y nói:
Lục Tiệm hơi do dự rồi nói:
Tính Hải gật đầu nói:
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
Tính Hải nói:
Ông ta thấy Lục Tiệm vẻ mặt ngỡ ngàng thì khẽ cười rồi nói:
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
Tính Hải lắc đầu nói:
Lục Tiệm lại càng cảm thấy nghi hoặc: “Đại Kim Cương thần lực mỗi đời chỉ
truyền một người, còn có ai nữa…” Nghĩ đến đó trong đầu lóe lên ý tưởng, buột
miệng nói:
Chẳng lẽ là Thiên Thần Tông?
Thiên Thần Tông?
Tính Hải hơi ngỡ ngàng, Lục Tiệm nói:
Tính Hải khẽ cười khổ, gật đầu nói:
Nói đến đây, Tính Hải lộ vẻ hồi tưởng, nhìn bóng đêm đen sịt chậm rãi nói:
Nói đến đó, ông ta thở một hơi dài, mắt nhìn Lục Tiệm chầm chậm nói:
Lục Tiệm nhất thời im lặng, thầm nghĩ Tính Hải học trộm tuyệt kỹ của người
khác tất nhiên là không đúng, nhưng con người ai cũng có lòng cầu tiến, người
học võ trông thấy võ công cao minh thì khó mà không nghĩ đến việc tập luyện.
Còn Thiên Thần Tông cũng lòng dạ độc ác hiếm thấy, phát hiện có người nhìn
trộm lại không vạch trần mà ngược lại dùng thân tướng sai chỉ vẽ cho người ta,
rõ ràng là rắp tâm lấy tính mạng của Tính Hải.
Cùng có bệnh nặng trên người, Lục Tiệm thấy Tính Hải ho húng khổ sở như chính
mình phải chịu thì nảy lòng thông cảm, không kìm được hỏi:
Tính Hải hơi trầm ngâm rồi lắc đầu nói:
Lời này chính hợp với điều Lục Tiệm vẫn nghĩ, liền nói:
Tính Hải ngẩn ra rồi bỗng lộ vẻ tha thiết cảm kích, râu tóc rung lên hồi lâu
mới chắp tay nói:
Lục Tiệm nghe vậy kinh hãi, buột miệng nói:
Tính Hải gật đầu nói:
Lục Tiệm mừng rỡ nói:
Tính Hải ngẩn ra, chằm chằm nhìn Lục Tiệm giây lát rồi lắc đầu nói:
Lục Tiệm cực kỳ mơ hồ, thầm nghĩ: “Tính Hải đại sư đã làm thì vì sao lại không
chịu thừa nhận. Đúng rồi, chắc ông ấy là người khiêm tốn, làm việc tốt nhưng
không chịu để người khác biết ơn. Như vậy ông ấy quả nhiên là một vị cao tăng,
khác hẳn với Tính Giác, Tính Trí.” Nghĩ đến đó thì ấn tượng tốt đối với Tính
Hải lại tăng thêm một tầng, cũng không vạch trần ra mà khẽ cười rồi nói:
Tính Hải nhún nhường mấy câu rồi đem thân tướng học sai nhất nhất sử ra, trong
đó quả nhiên đầy rẫy sai sót. Lục Tiệm quen thuộc mười sáu biến tướng đầu,
liền lập tức nhất nhất sửa lại. Nhưng thấy lúc Tính Hải biến tướng, giơ chân
nhấc tay đều có kình lực dồi dào, Lục Tiệm nhìn một lúc bất giác bừng tỉnh,
thì ra cho dù thân tướng có sai nhưng Tính Hải theo đó tập luyện vẫn luyện
thành một thân thần thông. Chỉ có điều thần thông tăng lên một phần thì nội
thương trong người cũng tăng lên một phần, hai cái cùng mạnh lên nên cuối cùng
tích lại nặng nề không chữa được.
Không bao lâu, Tính Hải biến đến “Hùng Trư tướng”, thân tướng đó lấy chân trái
móc vào bắp chân phải, tay trái vòng quanh eo, tay phải sờ bụng, thân thể
nghiêng về phía trước. Tính Hải lại dùng ngược lại, chân phải móc bắp chân
trái, tay phải sờ bụng, thân mình không nghiêng về phía trước mà ngược lại hơi
ngửa ra sau.
Lục Tiệm trông thấy, đang định sửa lại thì bỗng thấy vệt cỏ sau lưng Tính Hải
động đầy rồi không một tiếng động có một người tiến ra. Lục Tiệm cả kinh, định
thần lại thì nhìn rõ người kia chính là hòa thượng câm điếc, bất giác kinh hãi
mừng rõ kêu lên:
Tính Hải chỉ cho là gọi mình, liền ngẩn ra rồi hỏi:
Lục Tiệm vừa định nói ra thì bỗng thấy hòa thượng câm điếc uốn éo thân mình,
làm ra một tư thế nghiễm nhiên chính là “Hùng Trư tướng”, thân tướng biến hòa
không sai chút nào. Lục Tiệm giật mình, trợn mắt há miệng trừng trừng nhìn hòa
thượng câm điếc.
Tính Hải thấy vẻ mặt cổ quái của Lục Tiệm, còn chằm chằm nhìn mình thì bất
giác ngạc nhiên, cúi đầu nhìn ngó bản thân nhưng không thấy gì khác lạ. Tính
Hải hơi trầm ngâm rồi đột ngột quay đầu lại nhìn, không ngờ hòa thượng câm
điếc tùy theo ông tay quay đầu mà thân tướng không thay đổi nhưng thân hình
vẫn như một phiến lá khô theo gió bay lượn, dịch sang mấy thước chuyển đến sau
lưng Tính Hải. Tính Hải không thấy gì liền quay đầu về, hòa thượng câm điếc
thấy ông ta quay đầu thì thân hình lại chuyển động, vẫn ở ngoài tầm mắt của
ông ta.
Tính Hải trở nên mơ hồ, chằm chằm nhìn Lục Tiệm nói:
Lục Tiệm cũng như trong đám sương mù, vừa định mở lời thì lại thấy hòa thượng
câm điếc liên tục xua tay với y. Lục Tiệm trong lòng rất ngạc nhiên: “Ông ta
từ đầu vẫn ngây dại, lúc này sao lại chẳng hồ đồ chút nào? Thủ thế của ông ta
chẳng phải là bảo ta không lên tiếng hay sao?” Thầm nghĩ hòa thượng câm điếc
làm như vậy chắc có nguyên nhân, liền im lặng không nói nữa.
Tính Hải chăm chú nhìn Lục Tiệm hồi lâu, thấy vẻ mặt y lúc kinh ngạc, lúc ngỡ
ngàng rồi lại như hiểu ra điều gì thì Tính Hải hết sức kinh ngạc, không nhịn
được lại nhìn ra sau lưng mấy lần nhưng chẳng thấy gì, mới yên tâm nói:
Lục Tiệm nghe tiếng thì như từ trong mộng tỉnh ra, thấy Tính Hải biến hóa ra
“Đại Tự Tại tướng” nhưng tay trái lại đưa lên quá cao, tay phải hạ xuống quá
thấp, hai đầu gối khuỳnh quá nhiều, đầu lại ngẩng quá cao, nói chung là sai
sót không ít. Đúng lúc ông ta biến tướng thì hòa thượng câm điếc cũng theo đó
biến hóa, thân tướng giống hệt như Ngư hòa thượng truyền dạy không sai chút
nào.
Lục Tiệm hơi giật mình, lại đem những sai lầm trong biến tướng của Tính Hải
nói ra. Tính Hải mừng rỡ không kìm được, phấn chấn tinh thần đem các thân
tướng còn lại nhất nhất biến hòa ra. Nhưng ông ta biến ra loại thân tướng sai
lầm nào thì hòa thượng câm điếc lại biến ra loại thân tướng chính xác tương
ứng. Hai người một trước một sau như bóng với hình, chỉ là đúng sai khác nhau
nên tư thế cũng không giống. Những thân tướng ban đầu Tính Hải biến ra Lục
Tiệm đều đã học, nhưng sau mười sáu tướng thì Lục Tiệm lại trở nên lạ lẫm. May
mà hòa thượng câm điếc vẫn biến tướng, Lục Tiệm biết thân tướng của ông ta
không sai sót gì nên liền nhìn kỹ rồi so sánh, chỉ điểm cho Tính Hải.
Tính Hải theo lời Lục Tiệm biến tướng, gân xương mạch máu toàn thân trở nên
hòa bình thông suốt, hoàn toàn không còn ứ đọng đau mỏi như trước kia. Biến
xong ba mươi hai thân tướng thì trên người mồ hôi như tắm, như lột da đổi
thịt, thoát thai hoán cốt vậy. Tính Hải kinh hãi mừng rỡ cùng cực, lại một
lượt đem các biến tướng luyện thêm một vòng, tinh lực trong người càng trở nên
dồi dào, cuồn cuộn sục sôi như muốn phá người chui ra. Tính Hải trong lòng
vênh váo tự đắc, chợt cười dài ầm ĩ, tiếng cười chấn động rừng cây làm chim
chóc bay loạn.
Cười xong, Tính Hải quay đầu lại, mỉm cười nói:
Lục Tiệm lắc đầu nói:
Tính Hải giật mình rồi cười cười, nói:
Lục Tiệm vừa định nói ra việc của hòa thượng câm điếc thì bỗng thấy hòa thượng
câm điếc đứng sau lưng Tính Hải xua tay, lập tức ngừng lời. Lúc này bỗng thấy
Tính Hải mắt liếc chéo qua, mặt lộ vẻ kinh hãi. Lục Tiệm bất giác theo ánh mắt
ông ta nhìn sang, còn chưa nhìn rõ có việc gì thì bụng đã đau đớn, lập tức ngã
lăn ra. Lục Tiệm kinh hãi tức giận khó nén nổi, ngước mắt nhìn lên thì chỉ
thấy Tính Hải mắt không chớp nhìn mình, nụ cười quỷ quyệt lộ ra trên khuôn
mặt.
Lục Tiệm trong lòng trầm xuống, kinh hãi tức giận nói:
Tính Hải cười nói:
Lục Tiệm nói:
Tính Hải nói:
Lục Tiệm nói:
Thí chủ còn chưa hiểu ư? - Tính Hải ha ha cười, vuốt râu nói - Đã là chỉ
truyền cho một người thì nhất định chỉ có một truyền nhân. Bây giờ truyền nhân
Kim Cương môn lại có hai người, ngươi nói thế nào mới được?
Lục Tiệm nhíu mày nói:
Hai người?
Không sai. - Tính Hải gật gật đầu, chỉ Lục Tiệm rồi lại chỉ chính mình,
cười nói- Một người là thí chủ, một người là bần tăng, như thế có coi là làm
hỏng quy định của Cửu Như tổ sư, Hoa Sinh đại sĩ lưu lại không?
Lão nói đến đó thì mắt lóe lên hung dữ, mặt dần dần nổi lên sát khí dày đặc.
Lục Tiệm cho dù không muốn nghĩ xấu về người khác thì lúc này cũng vẫn hiểu rõ
tính toán của Tính Hải: hiện giờ Ngư hòa thượng đã chết, Thiên Thồng Tông bị
tru diệt, nếu mình chết đi thì trên đời này người biết “Đại Kim Cương thần
lực” chỉ còn một mình Tính Hải, sau đó lão dựa vào thần thông thì có thể làm
theo ý mình, chẳng ai khống chế được. Lòng dạ độc ác của người này quả thật ít
có. Lục Tiệm rất hận mình có mắt không tròng, nhất thời cảm động lại đem thần
thông của Phật môn truyền cho loại ác độc thế này, bất giác hối hận không kịp,
lớn tiếng nói:
Tính Hải lắc lắc đầu, cười nói:
Nói rồi từ từ giơ tay phải lên nhắm thẳng vào đỉnh đầu Lục Tiệm.
Lục Tiệm căm uất ngước mắt nhìn lên, trăng sáng treo cao, xung quanh yên ắng,
hòa thượng câm điếc im lặng đứng sau lưng Tính Hải, lúc ẩn lúc hiện trong bóng
đêm, cho dù hai mắt ông ta điếc đặc nhưng hai mắt vẫn trong sáng, thế mà thân
hình lại như gỗ đá vô tri, không hề động đậy.
Phút chốc một trận gió cuốn tới, cỏ cây rạp xuống, chưởng của Tính Hải bỗng
lật lên rồi như điện đập xuống. Lục Tiệm thở dài trong lòng: “Hết rồi!”
Lúc này, Tính Hải bỗng cảm thấy một luồng lực đạo hùng hồn từ quần áo truyền
tới, bàn tay bị kéo lại dừng giữa không trung. Luồng đại lực đó như nước thủy
triều tràn tới, kéo lão thân hình không tự chủ được lộn nhào bay vọt ra, đầu
hướng xuống đất ngã mạnh, lưng lại càng tê dại hơn.
Tính Hải vội vã biến hóa, sử ra “Đảo Tọa Liên Hoa tướng”, hai khuỷu tay chống
về phía sau chặn thế rơi, eo lưng uốn vào phía trong, hai chân liên tục đá ra.
Không ngờ mắt cá chân bị xiết chặt như đeo khóa sắt đau đớn không chịu nổi.
Tính Hải bất giác kêu thảm, bị luồng lực khổng lồ đó kéo vòng trên không trung
rồi đập bùng một cái xuống lún sâu vào trong lòng đất, từ đầu đến chân không
chỗ nào là không đau đớn.
Tính Hải liên tục bị thua thiệt nhưng vẫn không thấy được mặt mũi đối thủ thì
trong lòng kinh hãi đến cùng cực, người vừa rơi xuống đất lại uốn mình, thi
triển “Đại Tự Tại tướng” muốn thoát khỏi người kia. Người kia lại không bị
cuốn theo lão mà buông tay để lão lăn lộn. Tính Hải lăn mấy vòng rồi tung
người đứng dậy, ngoảnh đầu tứ phía nhưng chẳng thấy ai, còn đang khiếp sợ thì
sau lưng lại nổi kình phong, Tính Hải vội sử ra “Nhân tướng” xoay chân đá
ngược lại. Không ngờ chân mới đá được một nửa thì bắp chân bỗng trầm xuống, bị
một luồng lực lớn thuận thế tống tới, bùng một tiếng đánh trúng sau gáy.
Tính Hải đầu muốn nứt ra, sống mũi cay xè, mấy lần suýt ngất đi, chân còn lại
nhún hai cái mới có thể mược được lực của một chân để nhào về phía trước, dùng
ra “Tước Mẫu tướng” thân thể cuộn tròn như quả trứng chim sẻ lăn tròn trên mặt
đất. Thì ra lão tự biết không phải đối thủ của người kia liền muốn trước khi
thất bại cũng nhìn được mặt mũi đối thủ thì thua cũng cam lòng.
Không ngờ người kia chuyển động theo lão, trước sau vẫn ở ngoài tầm mắt. Tính
Hải quay liền mấy vòng nhưng chỉ thấy bóng dáng lay động chứ không thể thấy
được mặt mũi người kia, trong lúc kinh hãi tức giận thì đầu vai lại ăn thêm
một cước. Lực lượng khổng lồ đánh vào, Tính Hải như quả bóng da xuyên phá
không khí bắn vù ra, răng rắc một tràng đã đập gãy ba cây đại thụ. Lúc rơi
xuống đất tay chân Tính Hải đã mềm oặt, hai mắt trợn trắng, giãy giụa vài cái
rồi hết động đậy.
Tính Hải ở trong cuộc không phát hiện ra nhưng Lục Tiệm ở một bên lại nhìn rất
rõ ràng. Người đuổi đánh Tính Hải tất nhiên là hòa thượng câm điếc rồi, ông ta
ra tay nhẹ nhàng mà như đùa nghịch với trẻ con, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều
khiến Tính Hải bay đi bay lại, bị nghịch đến xoay mòng mòng.
Lục Tiệm mắt thấy thần thông như vậy thì trợn mắt há miệng, trong lòng càng
cảm thấy cực kỳ nghi hoặc, không biết hòa thượng câm điếc này từ lúc nào đã
biến thành lợi hại đến thế, so với trước đây như hai người khác nhau.
Hòa thượng câm điếc một cước đá ngất Tính Hải rồi quay đầu lại ngoác miệng
cười, ánh trăng chiếu xuống, cái lưỡi đứt lúc ẩn lúc hiện thật là khiếp người.
Hòa thượng câm điếc cười rồi nhấc chân một cái đã đến bên người Lục Tiệm,
khoảng cách mấy trượng chỉ như một thước.
Lục Tiệm quá đỗi kinh hãi vui mừng, kêu lên:
Hòa thượng câm điếc lắc lắc đầu, giải khai huyệt đạo của y rồi cõng trên lưng,
rảo chân chạy băng băng.
Gió núi đập vào tai sinh ra cảm giác mát mẻ. Cảnh vật hai bên được ánh trăng
nhuộm đầy, như một dòng sông dài phủ đầy sương mù nhẹ nhàng trôi đi. Lục Tiệm
như ở trong mơ, nghĩ lại những điều gặp phải trong mấy ngày qua thật là quái
dị kỳ lạ, bình sinh chưa từng gặp. Ngước mắt nhìn tới thì phía trước tối đen
như mực, như mê cung trùng điệp không cách nào nắm được, cũng không thể biết
trước. Y nghĩ tới nghĩ lui, bất giác trở nên mơ hồ.
Hòa thượng câm điếc chạy nhảy trên sườn núi như sao bay. Lục Tiệm tuy lờ mờ
đoán ra lai lịch của ông ta nhưng vẫn có nhiều nghi ngờ chưa giải được, định
hỏi thì lại nghĩ tới hòa thượng này vừa câm vừa điếc, đã không nghe được cũng
chẳng trả lời được, hỏi cũng chỉ tốn công nên đành thở dài rồi tùy ông ta đưa
đi.
Chạy được khoảng mấy chục dặm đường núi thì trời đã sáng dần, núi non cây cối
cũng hiện rõ ra. Đột nhiên trái tim Lục Tiệm nhảy vọt lên, còn thân mình thì
lại chợt tụt xuống, y quay đầu nhìn bất giác thất thanh kêu toáng lên.
Thì ra hòa thượng câm điếc đang như bay giữa không trung, trước sau đều là
vách núi dựng đứng cao nghìn thước sừng sững đối vào nhau, phía trên là một
khe ánh sáng mặt trời đang dần sáng tỏ, phía dưới là hang sâu khổng lồ, tối
đen không thấy đáy.
Lục Tiệm không hiểu hòa thượng này vì sao lại từ đỉnh núi nhảy xuống, tự tìm
đường chết, còn đang kinh hoàng thì thân thể bỗng dừng lại, trái tim như nhảy
vọt lên cổ họng. Định thần lại thì bỗng thấy họa thượng câm điếc nắm chặt một
cái rễ cây to dài, chân phải đạp vào vách đá, như đu dây dịch sang mười trượng
rồi không sai không lệch chui tọt vào một cửa động trên vách đá.
Cửa động đó cao bằng một người, rộng không tới năm thước, càng vào sâu bên
trong lại càng chật hẹp, khí lạnh dày đặc từ sâu trong động tràn ra, da thịt
Lục Tiệm bất giác nổi gai ốc.
Đang lúc lạnh run thì trước mắt bỗng sáng lên, hai người xuyên qua động chui
ra. Hai mắt Lục Tiệm bị ánh sáng chiếu lóa gần như không mở ra được, phải hé
mắt hồi lâu mới nhìn rõ được cảnh vật phía trước. Nơi này chính là lòng núi
cách mặt đất cả trăm trượng, trên dưới đều là đá núi trắng xanh bóng loáng như
ngọc, đáy hang rộng mấy chục trượng, dần dần thu hẹp lên trên, cho đến đỉnh
thì có một cái khe nhỏ khoảng một tấc thông thẳng lên trời, một tia sáng xuyên
qua khe chiếu vào ánh xạ nhiều lần trên các vách đá sáng như gương, ánh sáng
giao thoa đủ loại màu sắc khiến người ở trong hang như đứng trong một thế giới
làm bằng ngọc lưu ly, hoa mắt mê mẩn.
Hòa thượng câm điếc đặt Lục Tiệm xuống rồi đến trước một vách đá. Trên vạch đó
có gắn nhiều vòng đá, phía trên vòng đá một trượng viết tám chữ to bằng cái
đấu: “Ba mươi hai tướng chính là phi tướng”, nét chữ khắc sâu trong đá cả phân
vô cùng mảnh mai cứng rắn.
Lục Tiệm tuy không biết tám chữ đó lấy từ “Kim Cương kinh” có ngụ ý tinh vi,
ẩn chứa giáo lý của Phật nhưng chỉ nhìn những nét chữ đó liền cảm thấy lông
ngực nóng lên, cảm giác trang nghiêm tự nhiên sinh ra, lập tức chống vào vách
đá run run đứng lên, hai tay chắp lại hết sức kính cẩn.
Hòa thượng câm điếc cũng chắp hai tay, hướng tới vách đá đứng trầm lặng hồi
lâu rồi chợt lấy từ ngực áo ra một cái túi gấm nho nhỏ. Lục Tiệm nhìn rất rõ
ràng, thất thanh kêu lên:
Hòa thượng câm điếc hai tai điếc đặc, tiếng kêu của Lục Tiệm vang vọng trong
hang mà ông ta vẫn không phát hiện ra, chỉ từ từ đưa tay cầm một cái vòng đá
rồi ầm ầm kéo ra một cái hộp đá vuôgn vức dài hai thước, trong hộp lại có hộp,
trong to có nhỏ, hộp nhỏ thì dài rộng chỉ năm phân. Hòa thượng câm điếc bỏ xá
lợi vào trong hộp nhỏ, im lặng hồi lâu, hơi hé miệng như có ý than thở, sau đó
đẩy tay về phía trước, hộp đá chui vào, vách đá lại trở về như trước.
Hòa thượng câm điếc lại lấy trong tay áo ra một cây cương trùy khắc xoèn xoẹt
phía dưới hộp đá, bột đá rơi lả tả hiện ra ba chữ “Ngư hòa thượng”. Lục Tiệm
lúc đó mới kinh ngạc nhân ra bên phải cái hộp đá lưu giữ xá lợi của Ngư hòa
thượng còn năm cái vong đá khác phía dưới đều có khắc chữ, từ phải sang trái
lần lượt là: “Cửu Như tổ sư”, “Hoa Sinh đại sĩ”, “Uyên đầu đà”, “Đại Khổ tôn
giả”, “Xung đại sư”. Danh hiệu của Ngư hòa thượng nằm ở vị trí thứ sáu.
Lục Tiệm bừng tỉnh, cái hang núi đặc biệt này không phải nơi nào khác mà chính
là nơi yên nghỉ của sáu đời thiền sư của Kim Cương môn.
Nghĩ đến đó, Lục Tiệm nhiệt huyết bừng bừng, quỳ hai gối xuống hướng tới vách
đá đó vái ba cái.
Vái xong đứng dậy ngước mắt lên, Lục Tiệm bỗng phát hiện phía trên cái hộp đá
của “Cửu Như tổ sư” dường như có vết tích gì. Y sinh ra hiếu kỳ liền tiến tới
chăm chú nhìn, thì ra là một bức tranh tăng nhân nhỏ giơ tay phất áo, hé miệng
mỉm cười. Bức tranh tuy nhỏ nhưng nét bút lại mạnh mẽ khác thường, dưới thì
quyết phá đất, trên thì quyết xua mây, nuốt chửng trăng sao, coi thường chúng
sinh.
Lục Tiệm nhìn hai lượt thì trong lòng điên cuồng nhộn nhạo, bất giác thầm
nghĩ: “Bức tranh này chẳng phải là Cửu Như tổ sư sao? Quả nhiên không tầm
thường.” Ánh mắt chuyển đi, lại thấy phía trên hộp đá của “Hoa Sinh đại sĩ”
cũng có một bức tranh nhỏ, nét vẽ thô sơ vụng về, nhìn lướt qua thì như trẻ
con vẽ vậy, nhưng nhìn thật kỹ thì lại tràn ngập sinh cơ, vô cùng hồn nhiên,
giống như người này từ khi sinh ra vẫn chưa từng bị nhiễm chút xấu xa của trần
thế, trước sau vẫn giữ được tấm lòng như của đứa bé mới sinh.
Lục Tiệm nhất nhất xem hết, trên bốn hộp đá còn lại không cái nào là không có
bức tranh nhỏ, chỉ là dáng điều khác nhau, phong độ bất đồng. Tranh của “Uyên
đầu đà” nét bút sâu sắc, ý nghĩa sâu xa, nghèo mà trong sạch, thâm thúy vô
cùng. Tranh “Đại Khổ tôn giả” thì lại chậm chạp lờ ngờ, như dùng mũi trùy nhọn
chọc vô số lỗ thủng trên vách đá rồi nối với nhau mà thành hình, trong dáng vẻ
như tro than gỗ mục chẳng có sinh khí. Bức tranh của “Xung đại sư” thì nét bút
phóng khoáng, tròn trịa trong sáng, không giận không cười, hệt như một pho
người ngọc. Còn đến chỗ “Ngư hòa thượng” thì ý tứ lại biến đổi, thật thà chất
phác, ổn định như núi cao, mắt mũi đều lộ vẻ từ bi.
Lục Tiệm vốn có Phật tính nên xem xét một hồi bỗng bất giác sinh ra cảm ứng
với sáu bức tranh người đó, cảm thấy người trong mỗi bức giơ tay nhấc chân,
hoặc cười hoặc giận đều rất huyền bí ảo diệu, ý tứ sâu sắc. Hồi lâu y đắm mình
vào trong đó, đưa tay bước chân lại học theo hình người trong tranh trên vách
đá, mặc sức nhảy múa lên.
Vừa bắt đầu nhảy múa thì Lục Tiệm liền cảm thấy ngũ tạng đảo lộn, hít thở khó
khăn, cơ bắp kinh mạch cả người như chỗ nào cũng tê liệt. Lục Tiệm thầm kêu
hỏng bét, muốn dừng lại nhưng ai ngờ tay chân người ngợm tự bị một loại lực
lượng nào đó dẫn dắt, tự chuyển động chứ đâu có dừng lại được.
Lục Tiệm cực kỳ kinh hãi, đang kêu khổ thì bỗng cảm thấy sau gáy nóng lên, một
bàn tay lớn áp vào, lòng bàn tay có hơi nóng mãnh liệt truyền vào. Y chưa kịp
hiểu đã xảy ra việc thì thì chợt cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng rồi không
biết gì nữa.
Lần ngất đi này rất nhanh, chỉ trong giây lát đã lại hồi phục được thần chí.
Lục Tiệm vừa định vùng dậy nhưng lại cảm thân thân thể cứng như đá. May mà sau
gáy cảm giác ấm nóng đó vẫn chuyển động không ngớt, khiến y dần dần buông lỏng
ra, quay đầu lại thì hòa thượng câm điếc đang nhìn mình, vẻ mặt nghiêm khắc.
Lục Tiệm chẳng hiểu gì cả, bất giác hỏi:
Lời vừa nói ra thì bỗng tỉnh ngộ, tăng nhân thần bí trước mắt vừa câm vừa
điếc, làm sao nghe được lời mình nói, nghĩ vậy bất giác cười khổ.
Hòa thượng câm điếc nhìn y một hồi rồi lấy ra cương trùy, vẽ loạt soạt trên
mặt đá dưới chân. Lục Tiệm định thần nhìn kỹ thì thấy trên mặt đất có một hàng
chữ: “Bản tướng của tổ sư, không học được, không học được…”
Lục Tiệm trong lòng kinh hãi ngạc nhiên, nghĩ ngợi rồi đón lấy cương trùy,
khắc ra: “Bản tướng của tổ sư là cái gì?”
Hòa thượng câm điếc viết lại: “Chính là tranh người trên vách đá.”
Lục Tiệm vẫn không hiểu rõ, lại viết: “Đây là chỗ nào vậy?”
Hòa thượng câm điếc lại vung tay, viết loạt soạt ba chữ: “Thiên Sinh tháp”.
Lục Tiệm ngẩng đầu nhìn lên, bất giác bừng tỉnh: “Nơi này phía dưới rộng tròn,
phía trên nhỏ nhọn, rất giống một tòa bảo tháp do thiên nhiên tạo ra. Ông trời
sáng tạo sự vật quả là thần kỳ.” Liền viết: “Xin hỏi tôn hiệu của đại sư.”
Hòa thượng câm điếc lại viết: “Hồn hòa thượng”. Lục Tiệm âm thầm ngạc nhiên:
“Vị đại sư nay thật là kỳ quái, ‘Hồn’ chẳng phải là lời để chửi mắng người ta
ư, sao ông ta lại dùng làm pháp hiệu.” [người dịch: “hồn” nghĩa là vẩn đục]
Lập tức lại viết: “Đại sư cũng là truyền nhân Kim Cương môn ư?”
Hồn hòa thượng nhìn rồi lắc lắc đầu. Lục Tiệm trong lòng ngạc nhiên, viết:
“Đại sư không phải là truyền nhân Kim Cương môn, tại sao lại biết ba mươi hai
loại thân tướng?” Hồn hòa thượng quay người lại, chỉ vào tám chữ lớn trên vách
đá: “Ba mươi hai tướng chính là phi tướng”.
Tám chữ đó rất khó hiểu, Lục Tiệm đoán không ra, nghĩ ngợi một hồi rồi lại
viết: “Xin hỏi đại sư có quan hệ gì với Ngư hòa thượng đại sư?” Hồn hòa thượng
viết: “Ông ấy là chủ, ta là người hầu.”
Lục Tiệm ngẩn ra, lại viết: “Đã như vậy, vì sao đại sư không cùng Ngư hòa
thượng đến Đông Doanh?” Hồn hòa thượng lắc lắc đầu, viết: “Ông ấy thân bị
trọng thương, sợ không thể quay lại Trung Thổ nên để ta lại đây đón truyền
nhân của Kim Cương môn”. Viết đến đó, ông ta chỉ mấy chữ “truyền nhân của Kim
Cương môn” rồi lại chỉ Lục Tiệm, mặt lộ nét cười.
Lục Tiệm giật mình, nói: “Đại sư nói tôi là truyền nhân Kim Cương môn ư?” Hồn
hòa thượng liền viết: “Người đưa xá lợi của chủ nhân về chính là truyền nhân
của Kim Cương môn.” Lục Tiệm nhìn đến đó thì tỉnh ngộ: “Thảo nào Ngư hòa
thượng đại sư bảo ta sớm đến chùa Tam Tổ, thì ra sớm đã sắp đặt.” Nghĩ đến đó
thì vẻ mặt nét cười của Ngư hòa thượng lại hiện ra trước mắt, y hết sức đau
lòng liền thở dài một hơi, viết: “Tiểu tử không phải là người trong Phật môn,
không làm nổi truyền nhân Kim Cương môn đâu.”
Hồn hòa thượng lắc lắc đầu, viết: “Xem tính mà thành Phật chứ không câu nệ
trong hay ngoài Phật môn.” Lục Tiệm khẽ cười khổ, bỗng nghĩ tới những rắc rối
trên người thì lòng như lửa đốt, ho mấy tiếng rồi viết: “Tôi muốn đi tìm hai
cô gái, mong đại sư mau đưa tôi rời khỏi đây.”
Hồn hòa thượng nhìn ngó chữ viết trên mặt đất rồi lại nhìn Lục Tiệm, vẻ mặt có
phần ngỡ ngàng, qua một lúc mới lắc lắc đầu viết: “Hồng phấn khô lâu, khô lâu
hồng phấn”. [người dịch: theo bạn longCT cho biết thì câu này có thể liên quan
đến câu "Hồng phấn khô lâu, vương hầu bạch cốt. Ý nói cho dù xinh đẹp thế nào
khi chết đi cũng chỉ là một bộ xương khô, cho dù giầu có quyền quý đến đâu khi
ra đi cũng chỉ còn lại một nắm xuơng tàn. Rất cám ơn bạn longCT đã giúp đỡ.]
Lục Tiệm giật mình, liếc Hồn hòa thượng rồi hơi trầm ngâm: “Hòa thượng này ở
chùa Tam Tổ giả điên giả ngốc như thật ra lòng lại rất sáng tổ. Nhưng dựa vào
câu vừa rồi mà nói thì ông ta có thành kiến với nữ tử trong thiên hạ. Chẳng lẽ
ông ta đứt lưỡi điếc tai chính là do bị nữ tử hãm hại…” Y đoán loạn trong lòng
nhưng không nỡ hỏi ra để tránh nhắc lại việc cũ đau lòng của Hồn hòa thượng,
chỉ viết: “Tình hình cấp bách, xin đại sư giúp cho.”
Hồn hòa thượng mi dài hơi nhướng lên, lắc lắc đầu lại viết: “Hồng phấn khô
lâu, khô lâu hồng phấn”. Lục Tiệm thấy ông ta thật cố chấp thì hơi tức giận,
đoạt lấy cương trùy nặng nề viết xuống: “Xin đại sư giúp cho.”
Hồn hòa thượng lộ vẻ giận dữ, hai mắt trợn trừng nhìn Lục Tiệm. Lục Tiệm cũng
trợn mắt không chớp lấy một cái. Cứ đối mặt như vậy một lúc, trong ánh mắt Hồn
hòa thượng lướt qua một chút tiếc nuối rồi cõng Lục Tiệm lên đi ra khỏi động.
Một cái rễ cây già to lớn treo trước cửa động, Hồn hòa thượng bám rễ trèo, cho
đến sườn núi thì dậm chân nhảy lên. Lục Tiệm chỉ cảm thấy gió tạt vào mặt, lúc
gió ngừng lại thì đã lên đến sườn núi.