Người đăng: HắcKê
Tâm Duyên vốn trong đám tăng nhân nấu bếp, không tu thiền lý nên tính tình thô
bỉ, chỉ cho rằng lão tăng câm kia chế nhạo mình nên lửa giận bùng bùng, chửi
mắng:
Rồi một gậy quét qua. Lục Tiệm đứng gần bên cạnh liền đưa ngón tay chéo qua
đẩy trúng gậy gỗ. Hổ khẩu Tâm Duyên đau nhói, cây gậy lập tức bay khỏi tay.
Hắn chẳng hiểu gì, kinh hãi kêu lên :
Đám tăng nhân gầm lên rồi vung côn múa gậy đập tới. Lục Tiệm vừa định chống đỡ
thì bất ngờ cảm giác mệt mỏi bùng lên rồi thân thể mềm nhũn ra, mắt trừng
trừng nhìn gậy gộc đánh tới mà mình thì không nhấc nổi tay, không thể động
đậy, trúng liền mấy gậy ngã lăn ra đất.
Tâm Duyên thấy đánh ngã được y thì mừng rỡ vô cùng, kêu lên:
Đám tăng nhân lại gầm lên theo lệnh, gậy đập loạn ra. Vị lão tăng câm trúng
mấy bổng nhưng khổ là không thể kêu hét được gì, chỉ còn cách hai tay ôm đầu
lăn loạn lên.
Lục Tiệm trợn muốn rách khóe mắt, cũng không biết từ đâu sinh ra một luồng
kình lực, đột ngột vùng lên đưa tay ngăn trước người vị lão tăng câm điếc đó.
Nháy mắt gậy đập như mưa đều rơi lên đầu lên vai y. Lồng ngực Lục Tiệm máu
trào lên, một ngụm máu tươi dồn lên cổ họng.
Đúng lúc này y bỗng cảm thấy Đan Điền ở bụng hơi nóng ấm rồi chuyển thành một
luồng khí nóng như lửa bùng lên, như núi lủa phun trào tản ra khắp người. Đám
tăng nhân sau lưng không biết có điều không bình thường, gậy gộc vẫn đập xuống
đánh trúng lưng Lục Tiệm thì bỗng nhiên tiếng kêu la vang lên, hổ khẩu đám
tăng nhân đau đớn rồi gậy gộc như chim rời tổ, thi nhau bay vọt lên không
trung. Đám tăng nhân như diều đứt dây bay ra hơn trượng, vùng vẫy không đứng
lên nổi.
Gậy gộc đập lên người nhưng Lục Tiệm không cảm thấy đau đớn, trong lòng kinh
hãi ngạc nhiên quay người lại nhìn, chỉ thấy đám tăng nhân nằm trên mặt đất
ngoác miệng rên rỉ. Y cũng không biết đã phát sinh việc gì, quay đầu lại nhìn
thì thấy lão tăng câm điếc kia khoanh tay ngồi ở góc tường, ngoác miệng ra
cười lớn ung dung như xem kịch.
Lục Tiệm còn đang ngơ ngác thì trên cây cổ thụ cách mấy trượng truyền tới một
tiếng ho khẽ như có người nào. Lục Tiệm chạy đến dưới gốc cây thì lại trống
rỗng chẳng có gì, bất giác thầm nghĩ: “Chẳng lẽ có cao nhân trốn trên cây, ra
tay giúp đỡ?” Trong lúc còn kinh nghi thì bỗng nghe sau lưng có tiếng quát:
Lục Tiệm quay đầu lại nhìn, Tâm Ngộ cùng một tăng nhân ít tuổi mặc áo bào
trắng đã rảo bước như bay tiến tới.
Tâm Duyên không đợi Lục Tiệm lên tiếng đã giành nói trước:
Lục Tiệm thấy hắn ngang nhiên đổi trắng thay đen thì tức giận không kìm được.
Tâm Ngộ thì lại tin là thật, trừng mắt nhìn Lục Tiệm rồi chợt lùi lại, chưởng
trái che trước ngực, tay phải rũ xuống làm thành một thế quyền.
Vị tăng nhân áo bào trắng kia nhìn đám người trên mặt đất, chắp tay nói:
Lục Tiệm cực kỳ tức giận, kêu lên:
Còn chưa dứt lời, vị tăng nhân áo bào trắng đó chợt lật tay chụp vào ngực y.
Chiêu này đột nhiên phát ra, vô cùng độc ác, nhưng Lục Tiệm cũng không phải
loại chậm chạp, liếc mắt một cái đã nhìn rõ thế trảo của hắn, vừa định phá
giải thì không ngờ cảm giác đau yếu kia lại không sớm không muộn trào ra lần
thứ hai. Lục Tiệm đưa tay lên nửa chừng thì cảm thấy không có sức, bị tăng
nhân áo bào trắng kia một trảo khống chế yếu huyệt, cả người đau nhức không
thể động đậy.
Tâm Ngộ bỏ thế quyền, cười ha ha nói:
Tâm Không sư đệ tiến bộ thần tốc, thật là đáng mừng.
Sư huynh quá khen rồi.
Tăng nhân áo bào trắng đánh lén thành công nhưng trong lòng lại rất ngạc
nhiên. Vừa rồi hắn thấy tình hình đám tăng nhân trên mặt đất thì cho rằng Lục
Tiệm tất có bản lĩnh ghê người, vì vậy chiêu “Điêu Long trảo” đó ẩn chứa rất
nhiều biến hóa kỳ diệu đằng sau, lúc này một trảo liền trúng ngay thì ngược
lại ra ngoài dự đoán. Tâm Không vô cùng kinh hãi ngạc nhiên, hơi cảm thấy lạc
lõng, nghĩ ngợi một chút rồi nói:
Tâm Ngộ biết vị sư đệ này tuy nhỏ tuổi nhưng là đệ tử đắc ý của thủ tọa Giới
Luật viên, rất được bề trên coi trọng nên lập tức có ý lấy lòng, liền cười
nói:
Tâm Không liếc hắn, khẽ cười nói:
Tâm Ngộ đỏ mặt, cười khổ nói:
Tâm Không cười nói:
Tâm Ngộ vội tiếp lời cười nói:
Tâm Không cười cười, thầm nghĩ: “Còn coi như ngươi biết điều.” Lập tức không
nói nhiều nữa mà cúi người xuống xem tình hình đám tăng nhân nhưng thấy kẻ nào
cũng gân cốt mềm nhũn, chẳng có khí lực thì suy đoán không ra, lại kinh hãi
nghi ngờ nhìn Lục Tiệm nói:
Lục Tiệm nói:
Tâm Không bất giác phá lên cười, hỏi:
Lục Tiệm gật đầu nói:
Tâm Không, Tâm Ngộ nhìn nhau cười, đều có cùng suy nghĩ: “Người này nhìn thì
bộ dạng hiền lành nhưng lại bịa ra những lời nhảm nhí để lừa người khác.” Sau
đó Tâm Không gọi vài đệ tử Giới Luật viện tới, dùng dây sắt khóa Lục Tiệm rồi
lại gọi người dìu đỡ những đệ tử bị thương, áp giải lão tăng câm điếc cùng đến
gặp phương trượng. Vẻ mặt vị lão tăng câm điếc thủy chung vẫn hồ đồ, nhìn phải
ngó trái chẳng hiểu gì.
Đến chỗ phương trượng, Tâm Không vào trước bẩm báo rồi mới đưa mọi người vào.
Trong phòng phương trượng tường vách trống trải, vỏn vẹn chỉ đặt một cái
giường và một cái kỷ. Trên cái kỷ bằng gỗ đàn đốt một lò hương, pha một bình
trà, mài một nghiên mực, trải một quyển kinh. Phía sau kỷ có một vị lão tăng
đang ngồi, râu tóc đã hơi bạc, gầy gò hiền hòa. Bên trái ông ta cũng có một
lão tăng đang ngồi, dáng người to lớn, ánh mắt mãnh liệt.
Tâm Không trước hết đem đầu đuôi mọi việc kể ra, tất nhiên là kể lại theo
những gì mà Tâm Duyên đã nói. Lục Tiệm từ lời của hắn liền nghe ra vị lão tăng
gày gò là Tính Giác, trụ trì của chùa Tam Tổ, còn vị lão tăng to lớn là Tính
Minh, thủ tọa của Giới Luật viện.
Tính Giác không tỏ vẻ gì, im lặng nghe xong rồi chợt nói:
Tâm Ngộ đưa Tâm Duyên đến trước mặt ông ta. Tâm Duyên nước mắt chạy quanh,
miệng mắt sưng vù, bộ dạng vô cùng đáng thương. Tính Giác đặt tay lên kinh
mạch hắn, nghĩ ngợi rồi lại đưa chưởng ấn lên đỉnh đầu hắn. Tâm Duyễn cảm thấy
huyệt Bách Hội chợt nảy lên rồi một luồng nhiệt lưu chảy khắp toàn thân, lập
tức đau đớn không chịu nổi, kêu lên ối chà rồi nhảy dựng lên.
Tính Minh tính nết nghiêm khắc, thấy vậy quát lớn:
Tâm Duyên sợ đến mức mặt vàng như đất, lại quên mất là thân thể đã có thể cử
động, hai chân bỗng nhũn ra quỳ phịch xuống đất.
Tính Minh mặt liền dãn ra. Tính Giác lại nói:
Tâm Ngộ nghe lời đi ra. Tính Giác đưa mắt nhìn Lục Tiệm, hồi lâu không nói.
Tính Minh thì không nhịn được, cao giọng nói:
Tính Giác khẽ cười, nói:
Tính Minh nói:
Phán quyết của ông ta vô cùng nghiêm khắc, chẳng giống gì tấm lòng từ bi của
người xuất gia. Lục Tiệm trong lòng bất bình muốn tranh luận, nhưng lại cảm
thấy việc này quá cổ quái, muốn nói cũng không có lời nên rất buồn bực. Tính
Giác thì cười cười, lắc đầu thở dài nói:
Tính Minh ngẩn ra, nói:
Tính Giác nói:
Việc mất trộm ta đã biết rồi. Ăn trộm cũng có nguyên tắc, từ vật mất trộm
có thể biết được tính tình của kẻ trộm. Tám món ngon, trà Tuyết Nha, bánh
Phương Thị, canh sen ngọc, thang nhân sâm sáu loại đều là những món quý báu.
Tên trộm này chỉ ăn trộm những loại đó, đủ thấy về mặt ăn uống rất là tinh vi,
chính là một tên trộm tao nhã.
Tên trộm tao nhã?
Tính Minh mày rậm nhướng lên, có hơi kinh ngạc.
Tính Minh trầm ngâm nói:
Tính Giác nói:
Tính Minh gật đầu nói:
Lục Tiệm bất giác âm thầm gật đầu, lòng nghĩ vị Tính Giác này thân là trụ trì
quả thật có chỗ hơn người, phân tích kết luận rất hợp tình hợp lý. Lại đưa mắt
nhìn thì vị hòa thượng câm điếc vẫn không nhận ra gì, chỉ đưa tay vào ngực áo
lôi ra một con rận, bóp chết vứt trên mặt đất. Lục Tiệm bất giác thầm than:
“Thì ra hòa thượng này không chỉ câm mà còn điếc, quả thật vô cùng đáng
thương.”
Tính Minh thấy hòa thượng câm điếc ngang nhiên vứt rận trong phòng phương
trượng, giết hại sinh mạng làm ô uế cửa thiền, đúng là chẳng biết kiêng nể gì
thì trong lòng ông ta cực kỳ giận dữ, mở miệng định mắng thì lại kịp nhớ ra
người này hai tai điếc đặc, tính nết đần độn, cho dù có sấm nổ bên tai, cuồng
phong mưa trút thì đối với ông ta bất quá chỉ là gió mát mưa hòa, nhỏ bé chẳng
ướt người. Nghĩ đến đó thì lại không phát tiết ra nổi nữa.
Lúc này bỗng nghe ngoài phòng phương trượng truyền tới một tràng ho đứt ruột
đứt gan. Tính Giác không khỏi hơi nhướng mắt lên, cười nói:
Cùng theo tiếng ho, từ ngoài phòng phương trượng có một tăng nhân tiến vào,
râu tóc lưa thưa, gầy như que củi, mặt trắng bệch xanh mướt, ngực ông ta nhấp
nhô một hồi rồi cố gắng chắp tay nói:
Tính Giác ôn tồn cười nói:
Tính Hải cười khổ nói:
Tính Giác cũng thở dài một tiếng, nói:
Lúc Tính Hải ngồi xuống thì có ý hay vô ý lại liếc Lục Tiệm một cái, sau đó
cụp mắt xuống khẽ ho. Tính Giác cũng chăm chú nhìn Lục Tiệm hồi lâu rồi chậm
rãi nói:
Người trong phòng phương trượng nghe câu này đều trong lòng chấn động mạnh,
ánh mắt nhất tề nhìn vào Lục Tiệm.
Lục Tiệm hơi cảm thấy ngạc nhiên kinh hãi, nhưng cũng tuyệt không quá bất ngờ,
gật đầu nói:
Tính Giác gật đầu nói:
Lục Tiệm rất không hiểu, thầm nghĩ: “Ta bị thương bị bệnh trên người, làm sao
còn có thể sử dụng ra ‘Đại Kim Cương thần lực’? Cho dù là ‘Đại Kim Cương thần
lực’ thì ta cũng chỉ luyện thành mười sáu tướng đầu tiên, làm sao có thế không
đánh chiêu nào mà chấn bay gậy gộc của tăng nhân, phong bế huyệt đạo của họ
được?” Y càng nghĩ càng kinh hãi, ngẩn ra không nói năng gì. Tính Giác chăm
chú nhìn y hồi lâu, lại hỏi:
Tiểu thí chủ, chẳng lẽ có nỗi khổ nào trong lòng ư?
Khổ tâm thì không có. – Lục Tiệm thở dài, nói – Ngư hòa thượng đại sư với
tôi đúng là có ơn lớn, trước lúc ông ấy mất đã nhờ tôi đưa xá lợi của ông về
đến quý tự để đặt.
Nháy mắt mọi người đều lộ vẻ kinh hãi.
Chợt hơi tức trào lên, lại ho liên tục, khuôn mặt trắng xanh biến thành màu
tím. Trong mắt Tính Giác vẻ kinh ngạc lướt qua rồi biến mất, im lặng hồi lâu
mới nói:
Tâm Không vào chùa chưa lâu, không biết Ngư hòa thượng là thần thánh phương
nào, nhưng nhìn vẻ mặt của các tiền bối thì biết người đó tất nhiên không phải
tầm thường. Lục Tiệm nếu có quan hệ với ông thì là khách quý của chùa, mình
gây sự với y là rất rất không tốt nên trong lòng kinh sợ không yên, vội vàng
mở dây sắt cho Lục Tiệm.
Lục Tiệm lấy từ trong ngực áo ra túi gấm đựng xá lợi, đặt lên mặt kỷ. Tính
Giác đưa năm ngón tay gầy guộc ra sờ lên túi gấm, cặp lông mi dài khẽ run lên
rồi bỗng nhắm nghiền hai mắt, thờ dài một hơi, nói:
Lục Tiệm nói:
Tính Minh hừ lạnh một tiếng, chợt cao giọng nói:
Các tăng nhân đều lộ vẻ nghi ngờ.
Lục Tiệm lắc đầu nói:
Sau đó đem việc Bất Năng hòa thượng phản Phật nhập ma, cuối cùng bị tru diệt
kể lại. Kể xong thì trong phòng phương trượng trầm lặng một hồi, lâu sau Tính
Giác khe khẽ thở dài, liên tục lắc đầu rồi hỏi:
Lục Tiệm lắc đầu nói:
Ánh mắt Tính Giác lóe lên rồi lại u tối. Tính Hải thì che miệng ho hắng không
ngớt. Lục Tiệm nghe tiếng ho của ông ta thì trong lồng ngực cũng lờ mờ đau
đớn, lập tức đứng dậy nói:
Nói rồi nhìn hòa thượng câm điếc, thấy ông ta vẫn tìm kiếm chấy rận, bọ chét,
vẻ cười hí hửng, tự tìm được niềm vui thì trong lòng buồn bã, thi lễ rồi nói:
Tính Giác mắt nhìn xá lợi lơ đễnh, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nói:
Lục Tiệm nói:
Lúc này thân thể y rất yếu ớt, nếu chịu ba mươi giới côn tất nhiên sẽ mất
mạng, nhưng y đã biết bị chứng bệnh không thể cứu được nên tự coi nhẹ mọi thứ,
không để việc sống chết ở trong lòng, vì vậy không tiếc tính mạng cũng muốn
thay vị lão tăng này chịu tội.
Tính Giác thần sắc như kinh ngạc như không, chăm chú nhìn Lục Tiệm hồi lâu rồi
chợt cười nói:
Tính Minh chắp tay nói:
Lục Tiệm rất mừng, lại thi lễ rồi định cáo từ thì Tính Giác bỗng lại nói:
Lục Tiệm giật mình, gật đầu nói:
Y tự biết bệnh nặng không chữa trị được nên ngược lại nói là bệnh vặt để tránh
khiến người khác lo lắng cho mình.
Tính Giác lại cười cười, nói:
Lục Tiệm trong lòng lo lắng cho Diêu Tình, Ninh Ngưng, lại biết bản thân có
bệnh không thể chữa trị, không muốn phí công nên lập tức vòng tay nói:
Thật là có lỗi. Tiểu tử có việc quan trọng không thể ở lại được.
Việc quan trọng gì vậy? – Tính Giác nói – Không biết lão nạp có thể giúp đỡ
không?
Lục Tiệm thầm nghĩ việc của Diêu Tình có liên quan đến bát bộ Tây Thành, vô
cùng nguy hiểm. Nếu Tính Giác can thiệp vào thì chỉ có hại chứ không có ích
lợi gì. Còn việc của Ninh Ngưng lại liên quan đến bí ẩn về thân thế của cô,
càng không thể cho người ngoài biết nên lắc đầu nói:
Tính Giác nói:
Ông ta càng ân cần thì Lục Tiệm lại càng khó xử. Bản tính y hòa nhã, không
giỏi từ chối người khác. Tính Giác lại là có ý tốt, nếu từ chối là vô lễ. Hơn
nữa mình đã có chứng bệnh không thể chữa trị thì có xem bệnh hay không vốn
cũng chẳng có gì khác. Tính Trí nếu thật sự giỏi y thuật thì tất có thể nhận
ra bệnh này không thể cứu, lúc đó lại cáo từ lên đường không chậm trễ. Liền
gật đầu ưng thuận.
Tính Giác khẽ thở phào một hơi, gật đầu cười nói:
Tâm Không tuân lệnh, chắp tay làm lễ rồi dẫn đường cho Lục Tiệm. Hòa thượng
câm điếc ngẩn ngơ chẳng hiểu có việc gì xảy ra, thấy Lục Tiệm đứng dậy ra khỏi
cửa thì cũng đi theo.
Lục Tiệm nói:
Nói xong bỗng nghe Tâm Không cười khành khạch thì lập tức bừng tỉnh, vị lão
hòa thượng này hai tai điếc đặc, mình có nói gì ông ta cũng không thể nghe
thấy, bất giác liền tự cười chính mình.
Lại đi mấy bước, Tâm Không thấy hòa thượng câm điếc vẫn đi sát theo thì trở
nên sốt ruột, bỗng quay người đặt tay lên đầu ông ta, nội kình tràn tới. Hòa
thượng câm điếc không tự chủ được văng ra hơn trượng ngã bịch xuống. Tâm Không
dùng xảo kình, hòa thượng câm điếc tuy không đau nhưng đã bị kinh hãi, bò dậy
trừng mắt nhìn hai người, mắt đảo sòng sọc rồi vấp vấp va va đi mất.
Tâm Không ha ha cười nói:
Đưa mắt nhìn qua thì thấy Lục Tiệm lông mày nhíu chặt, mặt có vẻ tức giận thì
Tâm Không lập tức im bặt, chỉ khẽ cười nhạt không ngừng.
Nhất thời không ai nói năng, hai người đi quanh co khoảng trăm bước thì xa xa
truyền tới mùi thuốc. Chuyển qua góc tường liền thấy một ngôi viện, trong viện
mấy gã sa di hoặc đứng hoặc ngồi, đảo thuốc, sao thuốc, làm viên thuốc, dáng
vẻ rất chuyên chú, thấy hai người đi vào cũng không hề ngẩng đầu lên. Tâm
Không bỗng vang giọng gọi:
Tính Trí sư thúc, Tính Trí sư thúc.
Gọi cái gì mà gọi, gọi cái gì mà gọi?
Trong phòng vang lên một âm thanh rất buồn phiền khó chịu, rồi sau đó một lão
tăng râu trắng vén rèm bước ra, nhìn lướt qua hai người rồi ánh mắt bỗng ngừng
lại trên mặt Lục Tiệm, hơi lộ vẻ kinh ngạc. Lục Tiệm thấy vậy thì cười nhẹ,
thầm nghĩ: “Vị đại sư này bản lĩnh giỏi thật, liếc mắt là nhìn ra ngay.” Lại
nghe Tâm Không nói:
Trụ trì có lệnh yêu cầu sư thúc nhất định phải trị bệnh cẩn thận cho vị Lục
thí chủ này.
Nhất định phải chữa trị tốt?
Cặp lông mày trắng của Tính Trí nhướng lên, vẻ mặt kinh hãi nghi ngờ. Tâm
Không lại nói:
Tính Trí nghe đến ba chữ Ngư hòa thượng thì thân mình hơi run lên, giật mình
chốc lát rồi đổi sang gật đầu mỉm cười với Lục Tiệm, chắp tay nói:
Lục Tiệm vội trả lễ, nói:
Tính Trí hơi ngẩn ra, rồi bỗng xua tay cười nói:
Lục Tiệm thở dài nói:
Tính Trí không đợi y nói hết đã cầm tay y cười nói:
Lục Tiệm không còn cách nào, đành phải cùng tiến vào với ông ta.
Trong phòng bày biện sạch sẽ, trên cái bàn vuông đặt một chồng sách y, sau bàn
là tủ thuốc, tuy nhiều bình nhiều lọ nhưng ngăn nắp có thứ tự. Hai người ngồi
xuống rồi, Tính Trí bảo Tâm Không lùi ra rồi đặt tay lên mạch môn Lục Tiệm,
vuốt râu trầm ngâm hồi lâu không nói gì, chỉ có tiếng giã thuốc lộc cộc ngoài
phòng khoan thai truyền tới.
Tính Trí bỗng thở dài một tiếng, ngước mắt chăm chú nhìn Lục Tiệm, nói:
Lục Tiệm thấy lời ông ta không sai chút nào thì trong lòng bội phục, thở dài
nói:
Thật không dám giấu, tiểu tử bất hạnh trở thành kiếp nô, cái mà đại sư nói
chính là triệu chứng “Hắc Thiên kiếp” phát tác.
Hắc Thiên kiếp? – Lông mày trắng của Tính Trí dựng lên, cả kinh nói – Là
thuật luyện nô bí mật của Tây Thành ư?
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
Khóe miệng Tính Trí co giật mấy cái, lặng lẽ nói:
Lục Tiệm cười khổ nói:
Tính Trí như có điều suy nghĩ, đứng dậy rảo mấy bước rồi lắc đầu nói:
Cái đó chưa chắc, năm đó vị kiếp nô đã từng cho lão nạp biết, “Hắc Thiên
kiếp” tuyệt không phải không có cách phá giải.
Điều đó có thật không? – Lục Tiệm bất giác nhảy dựng lên, buột miệng nói –
Dám hỏi, dám hỏi đại sư, là, là cách gì vậy?
Tính Trí hé mắt nhìn y, mỉm cười không nói.
Lục Tiệm vốn là trong lòng nguội lạnh, đã không có ý muốn sống nữa, nhưng thấy
vẻ mặt Tính Trí như vậy thì trong lòng không khỏi bùng lên một niềm mong ước,
trong não như có điện chớp, lướt qua bóng dáng bao người… Lục Đại Hải, Diêu
Tình, Cốc Chẩn, Ngư hòa thượng, Ninh Ngưng… Trong chớp mắt trong lòng y sinh
ra một sự khao khát đối với sự sống không lời nào diễn tả được, run giọng nói:
Còn chưa dứt lời thì đã khom người xuống bái lạy.
Lúc đỡ Lục Tiệm dậy thì chỉ thấy hai mắt y hơi đỏ hoe, trong mắt ánh lệ rưng
rưng, thân thể run lên từng trận, hiển nhiên là kích động không ngừng.
Tính Trí nhìn Lục Tiệm, khóe mắt chuyển động mấy lần rồi bỗng đưa mắt nhìn ra
ngoài cửa sổ, thở dài nói:
Tâm thần Lục Tiệm vừa mới trỗi dậy thì lại trầm xuống. Vui mừng lớn rồi lại
đau buồn lớn như vậy, đừng nói y trên người có bệnh nặng mà cho dù là người
bình thường cũng khó mà chịu được. Lục Tiệm chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn rồi
phun òa ra một ngụm máu tươi. Tính Trí vội vã đỡ lấy y, dồn chân khí vào từ
sau lưng y rồi liên thanh tự trách, nói:
Lục Tiệm hồi tỉnh lại, cười khổ nói:
Tính Trí nghiêm mặt nói:
“Hắc Thiên thư” quả thật có thể phá, trong thiên hạ vốn có một môn võ công
chính là khắc tinh của nó.
Võ công gì vậy.
Lục Tiệm lại vui mừng, cổ họng phát run lên. Tính Trí chằm chằm nhìn vào mắt
y, vẻ mặt nghiêm trang, từng câu từng chữ nói:
Lục Tiệm tim như rơi xuống đánh bịch một cái, ngẩn ra tại chỗ, phải hồi lâu
mới có thể ngần ngừ nói:
Tính Trí lắc đầu nói:
Lục Tiệm tim đập nhanh dần, thầm nghĩ: “Ngư hòa thượng đúng là không biết
nhiều việc về ‘Hắc Thiên thư’, hơn nữa nếu Đại Kim Cương thần lực không có
thần thông rất lớn thì làm sao có thể phong bế ‘Tam Viên đế mạch’ được?” Nghĩ
đến đó bất giác cảm thấy thư thái.
Tính Trí thủy chung vẫn nhìn Lục Tiệm, thấy y lộ vẻ vui mừng thì nói:
Lục Tiệm gật gật đầu, Tính Trí lại nói:
Vậy ông ấy có từng nói với thí chủ về “Đại Kim Cương thần lực” không?
Đã từng nói qua. – Lục Tiệm nói – Ông còn truyền cho tôi mười sáu loại thân
tướng.
Mười sáu loại thân tướng. – Tính Trí ngạc nhiên nói – Không phải là ba mươi
hai thân tướng sao?
Lục Tiệm lắc đầu nói:
Tính Trí ồ lên một tiếng, bỗng lại nói:
Lục Tiệm nói:
Tính Trí nói:
Vậy thí chủ sử ra cho lão nạp xem xem trong đó có chỗ nào cao minh, vì sao
có thể phá giải được Hắc Thiên Thư?
Đại sư tha lỗi. – Lục Tiệm nói – Tôi bị thương nặng, không cách nào mượn
lực để biến tướng được.
Mặt Tính Trí lướt qua một tia mờ ảo, trầm mặc chốc lát rồi bỗng cười nói:
Rồi hùng hục trải ra một tờ giấy Tuyên Thành, chấm bút đẫm mực đặt vào tay Lục
Tiệm.
Lục Tiệm chẳng bực tức gì, thấy Tính Trí một lòng hảo tâm thì lập tức không
nghi ngờ gì ông ta, bắt đầu vẽ lên trên giấy. Ai ngờ y xuất thân nghèo khó,
chưa từng học vẽ nên đối với đạo bút lông chẳng hiểu biết gì, trong lòng suy
nghĩ nhưng ra đến bút thì lại biến dạng rất nhiều. Đầu người vẽ như cái bánh
nướng, mắt như hai cái hạt vừng trên bánh, tay chân như người gỗ, dài ngắn sai
lệch, cuốn quýt loằng ngoàng không phân biệt đâu ra đâu.
Vẽ xong mười sáu tướng thì Lục Tiệm đã toát mồ hôi đầu. Tính Trí trịnh trọng
đón lấy, ngưng thần nhìn ngắm hồi lâu rồi không sao nhìn ra được đầu mối gì,
bất giác lộ vẻ nghi ngờ liếc Lục Tiệm nói:
Lục Tiệm nói:
Tính Trí hắc một tiếng rồi bỗng bỏ bức tranh quỷ quái đó xuống, cười hi hi
nói:
Dứt lời xăm xăm ra khỏi cửa, bê vào một chén trà, cười nói:
Lục Tiệm vẽ xong thì giống như đã đánh nhau với người ta một trận, cả người
mệt mỏi, mồm miệng khát khô, vì vậy cầm trà liền uống ngay, nhưng cảm thấy
nước trà nồng đậm không nhận ra được mùi vị gì. Y xuất thân nghèo khó nên uống
trà xưa nay chưa từng để ý đậm nhạt, chỉ cần giải khát là được rồi, liền lập
tức một hơi uống cạn. Không ngờ vừa bỏ chén trà xuống liền cảm thấy chóng mặt,
ngước mắt nhìn lên thì trước mắt biến thành mờ ảo, trời xoay đất chuyển, Tính
Trí đang cười hềnh hệch nhìn mình.
Lục Tiệm thầm cảm giác thấy không ổn, vừa định hỏi han thì mi mắt lại dần dần
nặng trĩu rồi đột nhiên vẹo người về bên trái mất hết tri giác.