Người đăng: HắcKê
Trầm Chu Hư thấy cánh tay không lồ đó quét đến thì mặt lộ vẻ cười cợt ngồi im
bất động. Chỉ nghe bên mình ông ta vang lên một tiếng quát lớn, âm thanh như
sấm động rồi bóng người loáng lên, Yến Vị Quy đã lao tới sau lưng Bàng Giải
Quái, tung mình bay lên một cước quét vào sau gáy Bàng Giải Quái.
Bàng Giải Quái cảm thấy hơi gió quét vào đầu như lưỡi đao bổ xuống thì không
dám chậm chễ, rút tay về quét ra đằng sau.
Một tiếng nổ vang như tiếng da bục, Bàng Giải Quái văng ra hơn trượng, hai tay
chống xuống đất. Ầm một tiếng, mặt đất hiện lên hai cái hố lớn. Bàng Giải Quái
đảo người đứng lên, sắc mặt đã đỏ như say rượu, lắc lư loạng choạng mấy bước
bỗng phun òa ra một ngụm máu tươi. Yến Vị Quy lại như một con chim lớn lướt ra
mấy trượng, lộn một vòng rồi nhẹ nhàng rơi xuống cây đại thụ, chân giẫm lên
chạc cây như chim sẻ đứng trên ngọn cây, không hề động đậy. Lần giao thủ này
của hai người, “Vô Lượng túc, “Thiên Quân ngao” đã phân rõ cao thấp, Bàng Giải
Quái nói chung vẫn kém hơn một bậc.
“Vù!” Hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, một cái bóng nhỏ phá không bắn
tới. Yến Vị Quy lòng thầm kinh hãi lắc người tránh qua, đưa mắt nhìn lại nhưng
vẫn không biết ám khí từ chỗ nào bắn tới. Thì ra trong nháy mắt đó Thạch Thủ
Cung đã lặng lẽ ẩn thân vào giữa đá núi rừng cây, biến mất không còn thấy được
nữa. Hắn không những leo núi trèo cây như trên mặt đất bằng mà còn ẩn nấp rất
khéo léo.
“Vù!” tiếng rít lại nổi lên, lần này đến từ sau lưng Yến Vị Quy, một cái bóng
bắn thẳng tới sau lưng hắn. Yến Vị Quy không kịp tránh né, đúng lúc này ánh
lửa bốc lên, “Linh Thiệt phiêu” như bị vật gì đánh trúng, chớp mắt đã rụt lại.
Tiết Nhĩ, Mạc Ất đồng thanh hoan hô:
Mọi người đưa mắt nhìn qua thì thấy Ninh Ngưng đang đỡ Lục Tiệm từ một đám cỏ
dại nhẹ nhàng đứng dậy, cao giọng nói:
Yến Vị Quy nghe tiếng quay người, lúc này Thạch Thủ Cung đang bò trong bóng
râm của một cây đại thụ hướng đông bắc, nghe vậy thì vội chuyển mình lủi đến
một khe sườn núi bên phía tây, im lặng phục xuống bất động. Hắn đem theo các
mảnh vải đủ màu, lúc ẩn trong bóng cây thì lền dùng màu xanh lục che lên mình,
nếu trong đám loạn thạch lại dùng màu xám để ngụy trang. Khi xuống mặt đất thì
dùng vải thô màu đất ngụy trang, tóm lại là trăm kiểu biến hóa khiến người ta
rất khó phát hiện ra được.
“Sắc Không Huyền Đồng” của Ninh Ngưng rất nhạy bén đối với nhan sắc, Thạch Thủ
Cung cho dù ngụy trang nhưng trong mắt cô vẫn rất khác biệt với màu sắc môi
trường xung quanh, liền liếc mắt ra rồi tiến tới cầm một hòn đá lên ném vù về
hướng Thạch Thủ Cung. Thạch Thủ Cung bị cô nhìn ra thì cả kinh vội vã tránh
né. Chỉ chút hoảng loạn, Yến Vị Quy từ trên cao nhìn xuống đã thấy thân hình
hắn động đậy liền phi thân tới một chân đá ra.
Thạch Thủ Cung vội vã ngửa đầu, bắn “Linh Thiệt phiêu” vù ra. Yến Vị Quy lắc
người tránh qua rồi cởi mũ lá tung ra trên không, cuốn cái “Linh Thiệt phiêu”
đó lại. Định thần nhìn kỹ thì là một sợi dây thép cực dài cực nhỏ, một đầu móc
một cây lăng trùy nhỏ dài, một đầu nối vào trong miệng Thạch Thủ Cung.
Yến Vị Quy xoay chuyển ý nghĩ, nhẹ nhàng nhảy lùi lại cầm sợi dây thép đó kéo
thẳng ra. Thạch Thủ Cung kêu thảm một tiếng, ra sức chạy theo Yến Vị Quy. Thì
ra dây sắc của “Linh Thiệt phiêu” buộc vào lưỡi hắn, bị Yến Vị Quy kéo mà
không ra sức chạy theo thì tất bị hắn dựt đứt cả đầu lưỡi ra.
Yến Vị Quy đã biết điều này nên cố ý lên cao xuống thấp. Hắn tung mình nhảy
lên cây thì Thạch Thủ Cung cũng đành phải lên cây. Hắn xuống cây Thạch Thủ
Cung cũng đành nhảy xuống theo, hắn chạy vọng vòng trên mặt đất Thạch Thủ Cung
cũng chạy vong vòng, chẳng khác gì mục đồng dắt trâu cả. Cho dù như vậy lưỡi
Thạch Thủ Cung vẫn vô cùng đau đớn, hai mắt trợn trắng, chạy được mấy vòng thì
suýt nữa ngất đi. Người của Thiên bộ thấy vậy bèn thi nhau cười lớn, Sa Thiên
Hoàn lại hổ thẹn giận dữ vạn lần, vẻ mặt âm trầm không nói tiếng nào.
Yến Vị Quy chạy đang nhanh thì bỗng cảm thấy trên đầu có tiếng gió, đưa mắt
nhìn lên thì ánh mặt trời đã bị che mắt, chính là Xích Anh Tử điều khiển con
hạc mổ tới, hai trảo của con hạc lớn cũng chụp thẳng tới mặt quả thật mạnh mẽ
ác liệt. Yến Vị Quy lác người tránh qua, bỗng nghe Ninh Ngưng kêu lên:
Tiếng nói còn chưa dứt thì hai mắt Yến Vị Quy đã bị hai mắt Xích Anh Tử hút
chặt, liền cảm thấy đầu óc trầm xuống rồi chợt trong lòng trở nên trống rỗng,
ối chà một tiếng đã ném mũ lá đi đứng ỳ ra đó, vẻ mặt ngây dại. Thạch Thủ Cung
khó khăn lắm mới lấy lại được “Linh Thiệt phiêu” liền vội vã thu vào trong
miệng. Hắn hận Yến Vị Quy nên lập tức há mồm vừa định bắn mũi tiêu độc ra thì
không ngờ trước mắt bóng trắng loáng lên, đã bị một cái võng lớn màu trắng
trói chặt.
Trầm Chu Hư nương tay thì không hạ thủ, đã hạ thủ thì không nương tay, lưới tơ
vừa trói chặt Thạch Thủ Cung thì thiên kình cũng dồn tới, “Thiên La Nhiễu Chỉ
kiếm” vù vù đâm vào thất khiếu của Thạch Thủ Cung. Thạch Thủ Cung hai mắt trợn
tròn, máu chảy ồng ộc ra khỏi thất khiếu. Trầm Chu Hư vung tay ngắt đứt lưới
tơ, Thạch Thủ Cung thân hình rũ ra như bùn đất, bộp một tiếng đổ lăn ra.
Sa Thiên Hoàn mắt thấy kiếp nô mất mạng thì lòng đau như cắt, rít lên:
Rồi đánh vù vù mấy chưởng qua. Trầm Chu Hư khẽ cười triển khai “Thiên La Nhiễu
Chỉ kiếm”, vô số sợi tơ tằm lúc nhả ra lúc rút vào, lúc thẳng lúc cong, lưu
chuyển liên miên bất tuyệt. Sa Thiên Hoàn phí sức múa loạn song chưởng nhưng
không cách nào phá được kiếm thế của ông ta. Tiết Nhĩ, Mạc Ất thừa cơ xông lên
đoạt lại Yến Vị Quy rồi tát một chưởng cho tỉnh lại.
Ninh Bất Không thủy chung vẫn lắng tai nghe ngóng, lúc này bỗng cười nhạt rồi
tung người xông lên, đột ngột đẩy cây gậy trong tay ra ép lên đám sợi tơ tằm.
Hỏa kình vừa tới, “Thiên La Nhiễu Chỉ kiếm” liền hóa thành tro than đầy trời.
Ninh Bất Không lắc người lướt tới trước mặt Trầm Chu Hư, cây gậy chống như
điện chớp đâm thẳng xuống.
Lúc này tiếng kêu ồ ồ quái dị lại vang lên, Thử Đại Thánh khom người ngoác
miệng kêu thét. Không bao lâu vô số chuột từ xung quanh như thủy triều đen
tràn tới, kêu lên chi chít rồi bổ nhào về phía người của Thiên bộ.
Ninh Ngưng mặt hoa biến sắc, đỡ Lục Tiệm quay người định chạy. Tô Văn Hương
thì nhíu mày, lấy từ cái hộp đầy que hương trong ngực áo ra, trong đó chọn lấy
một nén hương màu vàng nhạt đốt lên rồi cắm dưới chân. Trong nháy mắt một mùi
hương kỳ dị xộc vào mũi rồi tản dần ra, bầy chuột lập tức hỗn loạn, kêu rít
lên rồi thi nhau quay đầu bỏ chạy.
Thử Đại Thánh vừa kinh hãi vừa tức giận, miệng càng kêu thét gấp gáp hơn,
nhưng cho dù như vậy bầy chuột vẫn không có ý quay lại, trong khoảng khắc đã
chạy không còn bóng dáng đâu nữa. Thử Đại Thánh thấy tình hình đó thì bất giác
ngẩn ra.
Ninh Ngưng thở phào một hơi, ngạc nhiên nói:
Tô Văn Hương nói:
Tiếng nói chưa dứt thì tiếng hạc kêu lại vang lên, con hạc lớn đó hai cánh như
bánh xe, trảo cong lại như cái móc câu phá không chụp tới. Tô Văn Hương nhanh
chóng lấy trong hộp ra một nén hương màu xanh, chớp mắt đã đốt lên, khói hương
vấn vít nghênh đón con hạc đó. Đôi móng vuốt của con hạc cách đầu Tô Văn Hương
không tới hai thước thì bị khói hương hun trúng, bỗng nhiên kêu rú lên một
tiếng rồi hai cánh vỗ liên tục, xiêu xiêu vẹo vẹo giữa không trung, lượn mấy
vòng rồi đột nhiên phạch một tiếng rơi xuống đất.
Xích Anh Tử ngồi trên lưng hạc nên cũng bị kéo ngã theo, trán sưng lên một
cục, đầu váng mắt hoa vô cùng thảm hại. Con hạc đó rất dũng mãnh, vừa ngã
xuống thì lại vùng vẫy, cà nhắc cà nhắc đập cánh định bay lên, có điều bị loại
hương kia khống chế nên gân cốt mềm nhũn, chỉ có thể lòng vòng trên mặt đất mà
không có sức bay cao lên.
Ninh Ngưng nhìn mà hiếu kỳ, hỏi:
Tô Văn Hương nói:
Lúc này Xích Anh Tử đã bò dậy, hai mắt chằm chằm nhìn Tô Văn Hương phát ra ánh
sáng kỳ dị. Tô Văn Hương tâm thần mê loạn, quên mất tiếp theo định làm gì,
giật mình đứng ngẩn ra, hoảng hoảng hốt hốt, nén hương cầm trong tay rơi cả
xuống đất.
Mạc Ất bỗng lắc lư đầu, miệng ngâm thơ, bước chân không ngừng tiến tới chặn
trước mặt Tô Văn Hương, vừa đúng ngăn được ánh mắt của Xích Anh Tử. Tô Văn
Hương ối chà một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất, hai mắt trợn trừng vẫn có vẻ
trống trải.
Mạc Ất lông mày nheo lại, hai mắt như ngọn lửa đối chọi với ánh sáng kỳ dị
trong mắt Xích Anh Tử, miệng vẫn ngâm thơ không ngừng “lòng ngơ ngác, lòng ngơ
ngác…”
Tô Văn Hương lúc này cũng đã tỉnh lại, hai mắt nhắm chặt không dám mở ra,
miệng kêu lớn:
Gọi được mấy tiếng thì lại nghe Mạc Ất đọc lại ba chữ “lòng ngơ ngác” bảy tám
lần thì trong lòng lo lắng, không nhìn được hô hoán:
Mạc Ất hai mắt không chợp, miệng vẫn lẩm nhẩm:
Ninh Ngưng, Lục Tiệm, Tô Văn Hương, Tiết Nhĩ nghe lão nói hai câu phía sau thì
đều thở phào một tiếng.
Kiếp thuật của Xích Anh Tử đúng là thuật “Tuyệt Trí”, nếu đối thủ không có
định lực rất lớn thì tiếp xúc với ánh mắt của hắn nhất định sẽ tạm thời mất ký
ức, trở nên ngây ngây ngốc ngốc. Như thế Xích Anh Tử có thể thừa cơ lợi dụng
để làm theo ý mình, hoặc là để con hạc lớn mổ chụp, hoặc lấy dao đâm vào
người, đối thủ từ từ chết đi cũng vẫn hồ đồ không biết tại sao lại như vậy.
Kiếp thuật của Mạc Ất thì lại hoàn toàn ngược lại, gọi là thuật “Bất Vong”,
“Kiếp Hải” ẩn vào trong não nên sự vật gì nhìn qua cũng đều không quên. Hai
loại kiếp thuật này đều có chỗ huyền diệu, khắc chế lẫn nhau. “Bất Vong sinh”
Mạc Ất là văn nhân của các kiếp nô, Xích Anh Tử từ lâu đã nghe danh tiếng nên
thấy lão chủ động tiến lên thì đã đoán ra lai lịch, nhất thời ngưng thần vào
hai mắt không dám coi thường chút nào.
Hai người một thì ra sức mong đối thủ mất ký ức, một thì ra sức mong tự bản
thân mình không quên, bao nhiêu tâm lực đều dồn cả lên bài thơ Đường mà Mạc Ất
đang tụng. Bài thơ đó là bài đầu tiên trong ba bài “Hành lộ nan” của Lý Bạch,
trước sau không quá mười bốn câu. Mạc Ất chia đi chia lại, mất thời gian tàn
hai nén hương mới đọc được một nửa, cho dù là học sinh vỡ lòng cũng còn nhanh
hơn lão gấp mấy lần. Từng câu từng chữ Mạc Ất thường phải đọc nhiều lần mới có
thể khó khăn đọc tiếp được câu sau. Nhưng vì hai người ra sức tranh đấu, kiếp
lực xung đột với nhau nên đọc thơ có trôi chảy hay không đều biểu hiện sự mạnh
yếu tăng giảm kiếp lực của mỗi người. Nếu ngừng lại không đọc tới thì chính là
“Tuyệt Trí” của Xích Anh Tử chiếm được ưu thế, còn đọc được câu tiếp theo thì
chính là “Bất Vong” của Mạc Ất giành được phần hơn.
Thời gian khá lâu, Mạc Ất đã đổ mồ hôi như mưa, mắt đã hơi co giật, nửa nhắm
nửa mở khổ sở vô cùng. Xích Anh Tử cũng cả người ướt đãm, da mặt lúc đỏ lúc
xanh, hai chân phát run. Phải biết thuật “Tuyệt Trí” nếu không phá được địch
thì sẽ phản lại, vì vậy cũng không dám buông lỏng chút nào.
Chỉ nghe Mạc Ất lại đọc:
Tiết Nhĩ và lão rất giỏi hiểu ngầm lẫn nhau, nghe câu đó thì ý nghĩ chuyển
động, tuy lão không dám mở mắt nhưng hai tai lại rất tinh tường, nghe tiếng hô
hấp của Xích Anh Tử để nhận vị trí chẳng khác gì mắt nhìn thấy vậy, liền lập
tức dựa vào tiếng động để đến gần Xích Anh Tử.
Xích Anh Tử khóe mắt liếc thấy, kiếp thuật của hắn tuy mạnh nhưng cơ thể lại
yếu đuối, lúc này tâm lực đã cạn kiệt, nếu bị Tiết Nhĩ đánh cho một quyền, đá
cho một cước thì nhất định tinh lực sẽ tiêu tan, thua thiệt nặng, vì vậy lập
tức đưa tay chầm chậm lấy từ trong tay áo ra một cây chủy thủ. Tiết Nhĩ đi đến
bên mình hắn, quả nhiên vung quyền lên. Xích Anh Tử không có sức mà đâm, chỉ
giơ chủy thủ hướng thẳng tới đầu quyền của Tiết Nhĩ, nếu lão đánh quyền tới
tất sẽ bị chủy thủy làm bị thương.
Mạc Ất nhìn thấy thì vội nói:
Tiết Nhĩ nghe vậy tỉnh ngộ, liền rút quyền về, một cước quét ra trúng vào bắp
chân Xích Anh Tử. Xích Anh Tử kêu thảm một tiếng, hai mắt trợn trừng ngã lăn
ra đất.
Mạc Ất thở ra một hơi rõ dài, cười lớn đầu lắc lư, sang sảng ngâm:
Lúc trước lão bị người ta kiềm chế, ngâm thơ ngắt quãng nên bực bội vô cùng,
bây giờ trút được khống chế thì lập tức đem cả bài thơ một hơi đọc ra, trút
được một hơi ác khí trong lồng ngực.
Tiết Nhĩ túm chặt Xích Anh Tử, đoạt lấy chủy thủ của hắn nói:
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lục Tiệm nói:
Mạc Ất gật đầu nói:
Tiết Nhĩ liền cởi thắt lưng trói chặt hai tay hắn, rồi xé mảnh áo bịt hai mắt
Xích Anh Tử.
Bỗng nghe một tiếng nổ lớn, mọi người đưa mắt nhìn qua thì Yến Vị Quy đỡ Trầm
Chu Hư đang lùi lại như điện. Hai tay Trầm Chu Hư liên tiếp phát ra “Thiên La
Nhiễu Chỉ kiếm”, sợi tơ ngập trời liên miên như mưa không chỗ nào là không có,
không ngóc ngách nào không vào được, vây chặt lấy Ninh Bất Không, Sa Thiên
Hoàn vào bên trong, muốn ra cũng không được.
Thần thông của Trạch bộ phải có địa thế đặc thù mới có thể biểu hiện tác dụng
kỳ diệu, lúc này không có đầm lầy nên trong ba người Sa Thiên Hoàn yếu nhất,
mấy lần bị khốn. May mà “Chu Lưu Hỏa kình” của Ninh Bất Không chính là khắc
tinh của “Thiên La” nên mấy lần cứu được Sa Thiên Hoàn ra, nhưng cũng vì lý do
đó mà bị vướng chân vướng tay. Ninh Bất Không khí chịu phiền muộn, bỗng lấy ra
cái nỏ nhỏ, nghe tiếng bắn ra “Mộc Phích Lịch”, chỉ thấy lửa cháy bùng bùng
bốc thẳng lên trời tạt vào tơ tằm, liếc nhìn qua đúng là cảnh tượng hiếm thấy.
Trầm Chu Hư chống đỡ vài hiệp thì bỗng cười dài rồi để Yến Vị Quy nhảy lùi lại
sau về đến chỗ các kiếp nô đang đứng, ngồi xuống xe lăn. Ninh Bất Không tiến
lên vừa muốn bắn tên ra thì Trầm Chu Hư đột nhiên quát lớn:
Ninh Bất Không lập tức dừng lại không bắn nữa, cười nhạt nói:
Trầm Chu Hư cười nói:
Ninh Bất Không đứng yên, nghe vậy thì nhếch mép cười, lạnh nhạt nói:
Trầm Chu Hư cũng cười cười, nói:
Ninh Bất Không nhướng mày, cười nhạt nói:
Trầm Chu Hư lắc đầu cười nói:
Ninh Bất Không ồ lên một tiếng, thản nhiên nói:
Trầm Chu Hư nói:
Ninh Bất Không nhíu nhíu mày, cười nhạt nói:
Trầm Chu Hư cười cười rồi bỗng chậm rãi nói:
Ninh Bất Không nghe câu này thì sắc mặt bỗng nhiên âm trầm, lông mày nhíu chặt
lại. Ninh Ngưng cũng sững sờ, đáp:
Trầm Chu Hư khẽ cười, nói:
Vẻ mặt Ninh Bất Không thoáng qua chút ngỡ ngàng rồi đột nhiên rít lên:
Trầm Chu Hư thở dài, từ từ nói:
Ninh Bất Không nghiến răng, âm trầm nói:
Trầm Chu Hư lắc đầu nói:
Ninh Bất Không tức giận hừ một tiếng nhưng không thể đáp lại được.
Trầm Chu Hư lại nói:
Ngày đó trong Lạc Nhạn hạp đá bay như mưa, người chết bừa bộn, đường ra vào
hiệp cốc đều bị chặn đứng. Trong bảy bộ thì Địa Mẫu lòng dạ mềm yếu nhất,
trong lòng nguội lạnh, sau khi quay về Tây Thành thì từ đó không ra mặt nữa.
Còn cao thủ Phong, Lôi, Thủy, Sơn, Trạch năm bộ vì báo cừu hận trước đó mà dốc
toàn lực ra truy sát đám tàn quân Hỏa bộ của Ninh sư đệ. Ta hành động khó
khăn, lại sợ trong cốc còn có đệ tử của Hỏa bộ sống sót nên nghĩ rằng trong
Lạc Nhạn hạp không có gốc cây ngọn cỏ, chẳng có lương thực nước uống, chỉ cần
lặng lẽ chờ vài ngày, người trong cốc cho dù chưa chết thì cũng chỉ còn thoi
thóp, vì vậy liền dẫn đệ từ Thiên bộ vây chặt bốn ngày rồi mới vào cốc xem
xem. Lần xem đó tình hình trong cốc quả thật thê thảm, tuy nói Hỏa bộ làm việc
độc ác nhưng dù sao cũng là đồng môn Tây Thành của ta…
Câm miệng! – Ninh Bất Không rít lên, mặt tái xanh – Bớt giả dạng người tốt
đi, ngày hôm đó trong Lạc Nhạn hạp có một phần tư là người nhà đệ tử của Hỏa
bộ…
Trầm Chu Hư vẻ mặt hơi ảm đạm, chầm chậm thở dài nói:
Ninh Bất Không âm trầm nói:
Hai người một phen đối đáp, những người bên cạnh nghe được đều kinh hãi run
rẩy, cả người toát mồ hôi lạnh. Ninh Ngưng lại càng thấp thỏm không yên, lờ mờ
nhận ra có một việc lớn sắp giáng xuống đầu mình, thân thể không tự kìm chế
được run lên.
Lại nghe Trầm Chu Hư tiếp tục nói:
Nói tới đó, Trầm Chu Hư hơi ngừng lại đưa mắt nhìn, chỉ thấy Ninh Bất Không
mặt tái mét, trán nổi gân xanh, tay phải nắm chặt cây nỏ run lên từng chập,
tay trái thì xiết chặt bàn tay, đầu ngón tay bấm sâu vào da thịt. Hắn thấy ông
ta dừng lại thì không kìm được, tiến lên rít giọng nói:
Trầm Chu Hư thở dài, kể tiếp:
Nói đến đó mọi người đồng thanh kêu lên, Ninh Ngưng mặt lại càng trắng bệch
như tờ giấy. Ninh Bất Không mặt vẫn âm trầm, cơ mặt co giật mấy cái rồi bỗng
ngửa mặt lên trời cười khằng khặc, sự oán độc trong tiếng cười lan tỏa khắp
nơi khiến người ta không rét mà run.
Nói đến đó, ông ta quay người chằm chằm nhìn Ninh Ngưng, từng câu từng chữ
nói:
Ninh Ngưng mặt trắng bệch như tờ giấy, miệng há hốc rồi bỗng loạng choạng ngã
ra. Lục Tiệm đứng bên cạnh cô liền vội đỡ lấy. Ninh Ngưng chằm chằm nhìn Trầm
Chu Hư, yếu ớt nói:
Trầm Chu Hư chỉ Ninh Bất Không, cười nói:
Ninh Ngưng thân mình run lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ninh Bất Không mặt
xám như tro, trên đôi mắt mù lòa mi mắt liên tục giật giật, trong lòng hiển
nhiên kích động đến cùng cực. Sa Thiên Hoàn chăm chú nhìn Ninh Ngưng một lúc
rồi chợt thở dài nói:
Ninh Bất Không nghe đến đó thì thân thể khẽ động, muốn bước tới mà cuối cùng
lại dừng bước, thở ra một hơi dài, cái nỏ cũng từ từ hạ xuống, lạnh nhạt nói:
Trầm Chu Hư cười khẽ, nói:
Ninh Bất Không biết rõ đạo lý “Vô chủ vô nô”, hôm nay cho dù chiếm được ưu thế
nhưng nếu giết Trầm Chu Hư thì cũng chẳng khác gì giết con gái mình. Kế sách
này của Trầm Chu Hư ác độc đến tận cùng, khiến mình có thù mà không thể báo
được, ngược lại còn bị không chế. Cho dù hắn có trí kế gấp trăm lần thì lúc
này nội tâm cũng rối loạn như tơ vò khó mà chịu được, mặt lúc xanh lúc trắng
bất định, người cứng đờ ra như gỗ đá.
Lục Tiệm chỉ cảm thấy Ninh Ngưng thân thể giá lạnh, run lên từng trận thì biết
rằng sự đau khổ, kích động trong lòng cô không có ngôn từ nào mô tả được, bất
giác cũng lây giận, đưa mắt tức giận nhìn Trầm Chu Hư trong lòng chán ghét con
người này vô cùng. Hành động này của Trầm Chu Hư vốn chỉ là muốn nhiễu loạn
tâm thần Ninh Bất Không, nhưng âm mưu đó lại không thương tiếc đẩy Ninh Ngưng
vào đường cùng. Phải biết hơn mười năm nay Ninh Ngưng ngày càng kính trọng,
yêu quý vợ chồng Trầm Chu Hư, cam chịu làm kiếp nô để báo đáp ơn nuôi nấng. Ai
ngờ cái kẻ gọi là ân nhân đó lại chính là kẻ đại cừu địch giết hại mẹ đẻ,
khiến mình phải xa rời người thân. Điều đó như trời nghiêng đất lật, cho dù là
ai cũng khó mà chịu đựng nổi.
Đột nhiên Lục Tiệm cảm thấy Ninh Ngưng ra sức vùng vẫy, đẩy y ra. Lục Tiệm
giật mình, chỉ thấy cô loạng choạng lảo đảo điên cuồng chạy vào trong núi. Lục
Tiệm vội và kêu lên:
Rồi không quản gì thương thế, ra sức đuổi theo.
Trầm Chu Hư nhíu mày quát lên:
Bốn kiếp nô còn lại trước nay với Ninh Ngưng là bạn bè, bỗng gặp biến cố này
thì trong lòng đã kinh hãi mà còn hơi bất bình thay cho cô, vì vậy nghe hiệu
lệnh xong đều đứng im không động đậy, mắt nhìn Ninh Ngưng, Lục Tiệm một trước
một sau biến mất không còn thấy đâu nữa.
Lục Tiệm vừa đuổi theo vừa kêu gọi, Ninh Ngưng vẫn không hề quay đầu. Cứ đuổi
theo như vậy mấy dặm, đường núi càng lúc càng hiểm trở, đi lại rất khó khăn.
Lục Tiệm tim đập gấp gáp, máu dồn lên đầu, hai chân như đeo thêm đất cát, vừa
nặng vừa đau, đột nhiên vấp phải một cái rễ cây liền đau đớn ngã lăn ra. Lúc
bò dậy thì đã không còn thấy bóng dáng Ninh Ngưng đâu nữa.
Lục Tiệm lòng như lửa đốt, thầm nghĩ: “Ninh cô nương đau lòng tuyệt vọng,
chẳng lẽ lại tự tìm cái chết?” Ý nghĩ đó vừa xuất hiện thì không biết tìm được
khí lực từ đâu, liền đột ngột chống dậy rồi lao vào một cánh rừng, nhưng chỉ
thấy núi non vắng lặng, mây trắng vẩn vơ, chim thú ẩn nấp nhưng chẳng thấy
bóng người, cả một ngọn Thiên Trụ sơn khổng lồ cũng không biết Ninh Ngưng đã
chạy tới đâu rồi.
Lục Tiệm thân mình mềm nhũn ra, chống vào thân cây liên tiếp bật ho, trong
lòng thầm oán hận mình thân thể yếu ớt: “Cũng không biết ta còn sống được bao
nhiêu ngày nữa. Ôi, đáng hận là chết cũng chẳng sao, nhưng còn có nhiều việc
chưa xong, khiến người ta thật không cam lòng.” Nghĩ vậy rồi ho một trận, lại
ho ra máu. Lục Tiệm cười thảm, bất giác thầm tham: “Ta tự lo cho mình còn chưa
được, người khác thế nào ai mà quản được nhiều đến thế?” Nhưng lại nghĩ lại:
“Nếu không có Ninh cô nương thì xương cốt ta đã lạnh rồi. Hiện giờ cô gặp phải
biến cố như thế, ta sao có thể bỏ cô mà đi được? Cho dù không có sức giúp cô
báo thù nhưng nói mấy câu an ủi cũng là tốt rồi.” Nghĩ vậy liền phần chấn tinh
thần, chống vào cây cối đá núi mà tiến tới.
Cứ đi khắp nơi không mục đích như vậy một lúc, chân Lục Tiệm đã nặng như chì,
trên đường ho ra mấy ngụm máu lớn, đầu óc dần dần mơ hồ, chỉ có một ý nghĩ cứ
quanh quẩn không ngừng: “Ta chết rồi ư? Chết rồi, chết rồi…” Lúc này một tràng
tiếng chuông vang lên chấn động rừng núi, ngân nga không ngớt. Lục Tiệm đầu óc
liền tỉnh lại một chút, không kìm được đi theo tiếng chuông, xuyên qua một sơn
cốc thì bỗng thấy dãy núi xanh biếc, suối nước phun châu, cảnh núi non tôn lên
một ngôi chùa cổ nguy nga.
Lục Tiệm thấy nước thì bỗng cảm thấy miệng khô khốc, đi đến bên suối vừa định
cúi người xuống thì bỗng nhiên trước mắt hoa đi, rồi đầu sụp xuống suối, sau
đó không còn tri giác gì nữa…
Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông đó lại ngân dài chấn động màng nhĩ.
Lục Tiệm thần trí hơi sáng ra, mở hai mắt thì đập vào mắt lại là một bộ mặt
xấu xí, đầu trọc lóc, lông mày dài đến tận gò má, sống mũi vốn thẳng và đầy
thì hiện giờ chỉ còn một nửa, một vết đao đỏ hỏn như con chạy từ mũi đến
miệng, cả khuôn mặt cũng bị kéo nghiêng sang một bên.
Quái nhân đó thấy y tỉnh lại thì mừng rỡ vô cùng, ngoác miệng ra cười làm bộ
mặt lại càng xấu xí quái dị. Lục Tiệm cả kinh nói:
Người đó lại không trả lời, hai tay múa loạn lên mặt mày mừng rỡ. Lục Tiệm
thấy cử chỉ ông ta quái dị thì bất giác giật mình, lại thấy ông ta đầu trọc áo
xám, mặc đồ của tăng nhân thì nghĩ đến trước khi hôn mê đã nhìn thấy mái chùa,
chắc là người này là tăng lữ trong miếu, có lẽ mình ngất ở bên suối được ông
ta cứu về, liền lập tức nghiêm chỉnh nói:
Vị lão tăng đó chằm chằm nhìn miệng y mấp máy, vẻ mặt ngỡ ngàng nghĩ ngợi một
chút rồi lấy từ bên cạnh ra mấy cái bánh ngô đen nhẻm, đưa đến miệng Lục Tiệm.
Cái bánh ngô đó ba phần là mặt bánh, bảy phần còn lại dính đầy trấu, vốn đã
rất khó ăn. Lục Tiệm sau khi bị thương bụng lại rất yếu, ăn được một nửa thì
liền nôn ra.
Vị lão tăng đó ngẩn người, khua khua tay rồi bỗng như một trận gió chạy ra
khỏi cửa. Lục Tiệm chẳng hiểu gì cả, trầm ngâm giây lát rồi định đứng dậy,
nhưng lại cảm thấy thân thể yếu ớt không có lực, đành phải nằm xuống.
Không bao lâu bỗng ngửi thấy mùi hoa quế, đưa mắt nhìn ra thì vị lão tăng đó
đã rảo bước tiến vào phòng, tay bê một bát cháo nóng bốc hơi nghi ngút đến bên
giường, dùng thìa múc đưa đến miệng Lục Tiệm. Lục Tiệm nếm thử một miếng cảm
thấy mùi vị ngon ngọt, trộn lẫn gạo và hạt sen giã nhỏ, trong cháo còn có nước
đường làm bằng hoa quế chế biến đặc biệt, bên cạnh vị ngọt còn có mùi thơm
ngào ngạt.
Vị lão tăng đó thấy Lục Tiệm nuốt xuống thì há miệng ra cười. Lúc này Lục Tiệm
bỗng nhận ra trong miệng vị lão tăng lưỡi chỉ còn một nửa, lập tức tỉnh ngộ:
“Thảo nào ông ấy không nói năng gì, thì ra lại bị câm.” Thầm nghĩ vị lão tăng
này không biết vì lý do gì lại bị đứt lưỡi, bất giác nổi lòng thương xót.
Vị lão tăng đó hoàn toàn không biết tâm sự của Lục Tiệm, chỉ cố múc cháo đưa
vào miệng Lục Tiệm. Lục Tiệm bụng không tốt, ăn một nửa bát nhỏ đã thấy no,
liền nói:
Vị lão tăng câm đó đảo mắt, vẫn múc cháo đưa vào miệng y. Lục Tiệm không tiện
từ chối, lại ăn vài thìa nữa thì bụng đã căng lên, thật không ăn được tiếp
nữa, đành phải nói lại:
Vị lão tăng câm kia vẫn như không nghe thấy, cười hề hề lại múc cháo đưa tới.
Lục Tiệm đành phải ngậm miệng không ăn. Vị lão tăng câm không cách nào đưa vào
được liền xoay cổ tay, như gió cuốn mây tàn ăn hết chỗ cháo còn lại rồi quay
người đi ra khỏi cửa.
Lục Tiệm nằm một lúc thì bỗng nghe tiếng răng rắc. Lúc này sức lực của y đã
hồi phục được một chút, liền đứng dậy ra đến bên cửa thì thấy vị lão tăng câm
đang chặt củi ngoài cửa. Lục Tiệm thầm nghĩ nơi này thì ra là phòng chứa củi,
thảo nào đơn giản như vậy, liền đưa mắt nhìn lại thì gần đó mái ngói trùng
điệp, khí thế tôn nghiêm, bóng cây che rợp như những đám mây xanh.
Lục Tiệm nhìn một lúc rồi ngồi xuống bậc cửa, trầm tư những việc đã gặp trong
mấy ngày qua, trong lòng buồn phiền bất giác khẽ thở dài. Trong lúc thương cảm
thì bỗng nghe tiếng bước chân rầm rập. Lục Tiệm ngẩng đầu lên thấy bốn tăng
nhân vẻ mặt âm trầm tiến tới, một người trong đó xông vào chộp lấy mất dao bổ
củi của vị lão tăng câm kia rồi một chưởng đánh ngã ông ta. Bốn tăng nhân
quyền cước đánh xuống vào da thịt ông kêu lên bôm bốp.
Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa tức giận, cúi người cầm lên hai thanh củi rồi đánh
trúng lưng hai tăng nhân, cho dù bị trọng thương không có sức nhưng hai tăng
nhân kia vẫn cảm thấy đau đớn, lập tức quay người nhìn Lục Tiệm tức giận quát
lên rồi song song lao tới. Lục Tiệm nhiều lần gặp địch, tâm chí ngày càng kiên
cường, gặp nguy vẫn không loạn, hai tay đưa ra đặt lên cổ tay hai tăng nhân
vận chuyển “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp”. Hai tăng nhân đó một phải một trái bật
lùi ra, rầm rầm đụng vào cánh cửa, kêu ầm lên.
Hai tăng nhân còn lại nghe tiếng kêu thét thì buông vị lão tăng câm ra xông
tới. Lục Tiệm đứng yên bất động, dựa vào thế tấn công đưa hai tay đẩy trái gạt
phải trúng vào khuỷu tay hai người. Hai tăng nhân lập tức biến thành con quay,
quay mấy vòng rồi phịch một tiếng ngã ra đất.
Bốn tăng nhân vô cùng nhếch nhác bò dậy, một người tức giận nói:
Lục Tiệm một tay chống eo, cao giọng nói:
Tăng nhân kia mặt đầy vẻ tức giận, phì một tiếng rồi bỏ đi. Ba tăng nhân còn
lại cũng đồng thanh chửi một câu rồi theo sau chuồn mất.
Bốn tăng nhân chợt đến chợt đi, Lục Tiệm chẳng hiểu gì cả, nhìn lão tăng câm
kia lại cả kinh, chỉ thấy ông ta người đầy bụi đất nhưng như chẳng có việc gì,
cầm dao chặt củi lên lại răng rắc chặt củi. Lục Tiệm không nhịn được, hỏi:
Lão tăng câm đó phớt lờ không để ý, con dao chặt củi bằng thép đen lúc lên lúc
xuống, chặt củi không ngừng. Lục Tiệm thấy cử chỉ của ông ta như thường chẳng
có vẻ bị thương thì thầm nghĩ: “Đây là chùa miếu gì chứ? Họa thượng trong chùa
hoặc là đánh người loạn xạ, hoặc là bị đánh cũng không lên tiếng?”
Còn đang ngạc nhiên thì bỗng nghe tiếng ồn ào, đưa mắt nhìn thì thấy hơn mười
tăng nhân tay cầm gậy gộc đang rảo bước đi đến vây chặt lấy Lục Tiệm. Tăng
nhân trung niên mặt đỏ hồng dẫn đầu rít giọng nói:
Lục Tiệm thật thà nói:
Tăng nhân trung niên kia thấy y da mặt vàng vọt, đồng tử không có ánh sáng,
lông mày có một luồng khí đen tụ lại không tan đi, đúng là dáng vẻ bệnh nặng
không đường cứu chữa thì ngẩn ra, vẻ mặt cũng dịu lại. Lại nghe một tăng nhân
trẻ tuổi nói:
Lục Tiệm cười nhạt nói:
Tâm Ngộ nhíu mày, quay đầu nói:
Tâm Duyên chính là thủ lĩnh của bốn tăng nhân lúc trước, bây giờ khí giận còn
chưa tiêu hết, liền lớn tiếng nói:
Tâm Ngộ gật đầu nói:
Tâm Duyên được hắn tán thưởng thì giọng điệu lại càng xúc động:
Nói rồi tiến tới mấy bước, cầm một cái bát sứ trắng lớn trên mặt đất lên, đưa
đến mũi Tâm Ngộ, cười nhạt nói:
Tâm Ngộ ngửi ngửi, mùi hương hoa quế trong bát vẫn còn, lập tức cười nhạt nói:
Lục Tiệm trong lòng không khỏi kinh hãi: “Thật là trùng hợp, ta lại đến đúng
chùa Tam Tổ ư?” Liền liếc vị lão tăng câm kia, trong lòng lại trầm xuống: “Sớm
biết là vật trộm về thì mình cũng không ăn rồi. Ông lão này ăn trộm toàn là vì
mình, làm sao để ông ấy chịu phạt được?” Liền cao giọng nói với Tâm Ngộ:
Tâm Ngộ nói:
Lục Tiệm nghiêm mặt nói:
Tâm Ngộ ngắm nghía y đầy vẻ nghi ngờ rồi bỗng cười nhạt nói:
Lục Tiệm nói:
Đám tăng nhân thấy y cố chấp như vậy thì đều lộ vẻ kinh ngạc. Tâm Ngộ nhíu mày
nói:
Đám tăng nhân cầm côn vây quanh trông trừng. Vị lão tăng câm kia như không
phát hiện ra, lại vung đao chặt củi. Tâm Duyên cười nhạt nói:
Nhưng thấy lão tăng câm đó vẫn chặt củi không ngừng thì trong lòng tức giận,
vung côn lên quét vào khối gỗ mà ông ta mới đặt lên. Ai ngờ khối gỗ đó nhìn
thì nhỏ bé mà như mọc lên từ mặt đất, Tâm Duyên quét liền mấy cái mà nó vẫn
chẳng hề động đậy. Vị lão tăng câm đó lại ngẩng đầu lên nhìn hắn ngoác miệng
ra cười.