Tuyệt Vọng (2)


Người đăng: HắcKê

Lục Tiệm thấy vậy rất ngạc nhiên, không nhịn được bèn hỏi:


  • Vị huynh đài đó không phải đang tìm manh mối sao, làm như vậy để làm gì?

Mạc Ất tiếp lời cười nói:


  • Hắn đang ngửi rắm thối đấy.

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:


  • Rắm cũng ngửi được sao?

Trong lòng thầm nghĩ nếu mà có rắm thì tất nhiên bịt mũi còn không kịp, làm gì
có chuyện ngửi ngửi.

Không ngờ quái nhân mũi chim ưng Tô Văn Hương đó bò dậy, nói với vẻ nghiêm
túc:


  • Nếu có hơi rắm thì cũng còn tốt.

Mạc Ất nói:


  • Phì phì phì, đồ bỉ ổi, ngửi cái gì không tốt, lại muốn ngửi rắm.

Tô Văn Hương vẫn không tức giận, nói:


  • Con mọt sách ngươi không biết rồi, rắm của mỗi người mùi vị mỗi khác nhau,
    ngửi qua mùi rắm thì lập tức có thể tìm ra chủ nhân của nó.

Mạc Ất đảo mắt, cười nói:


  • Có rắm của một người mà cho dù người có ngửi rồi cũng không tìm ra chủ nhân
    của nó.

Tô Văn Hương nói:


  • Là ai vậy?

Mạc Ất nói:


  • Tô Văn Hương.

Tô Văn Hương sững sờ, nhíu mày nói:


  • Tô Văn Hương?

Mạc Ất nói:


  • Đúng vậy, đúng vậy, ngươi ngửi mùi rắm của Tô Văn Hương, lại đi tìm Tô Văn
    Hương thì có thể tìm ra sao?

Tô Văn Hương lẩm nhẩm nói:


  • Ta ngửi rắm của Tô Văn Hương, lại đi tìm Tô Văn Hương. Tô Văn Hương chính
    là ta, ta tìm Tô Văn Hương chính là tìm ta, ta tìm ta, ta là ai, ai là Tô Văn
    Hương? Ai là Tô Văn Hương, ta là ai…

Hắn lẩm bẩm tự nói, đem câu “Ai là Tô Văn Hương, ta là ai…” đọc đi đọc lại mấy
lần, càng đọc càng nhanh, ánh mắt cũng dần trở thành ngơ ngẩn, chằm chằm nhìn
lên tường như biến thành kẻ điên dại.

Trầm Chu Hư nhíu mày, chợt quát lớn một tiếng:


  • Ngươi là Tô Văn Hương, Tô Văn Hương chính là ngươi.

Tiếng quát đó ẩn chưa nội kình vô thượng, thân hình Tô Văn Hương chấn động
mạnh rồi hai chân nhũn ra ngã xuống đất, thở hồng hộc nói:


  • Đúng rồi, đúng rồi, ta là Tô Văn Hương, Tô Văn Hương chính là ta, ta chính
    là Tô Văn Hương…

Vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, vẻ mặt mệt mỏi, bộ dạng yếu ớt.

Ninh Ngưng không nhịn được oán trách:


  • Mạc Ất, ông đã biết hắn dễ trở thành ngớ ngẩn, sao còn cố nói những câu
    ngoắt nghoéo làm khó hắn.

Tiết Nhĩ vốn là kẻ chuyên nịnh bợ Ninh Ngưng nên thấy Ninh Ngưng lên tiếng thì
cũng ra vẻ trách móc Mạc Ất, nói:


  • Con mọt sách, ngươi thật là độc ác, lần trước xúi giục ta nghe tiếng đánh
    rắm của người đi đường rồi lại chỉ mặt người đánh rắm ra, kết quả làm người ta
    phát cáu đánh cho ta một trận. Lần này lại lừa Tô Văn Hương ngửi rắm, trong số
    kiếp nô ngươi là kẻ xấu xa nhất…

Mạc Ất nghe trách mắng thì cũng không nghĩ ngợi gì, ngược lại còn ngoác miệng
ra cười, bộ dạng vô cùng đắc ý.

Trầm Chu Hư xua xua tay, nói:


  • Văn Hương, có thể tìm ra đám người đó không?

Tô Văn Hương nói:


  • Có thể được.

Trầm Chu Hư gật đầu nói:


  • Tốt lắm, tốt lắm, ngươi đi trước dẫn đường, nhất thiết phải đuổi kịp Ninh
    Bất Không.

Ninh Ngưng hơi ngần ngừ rồi chợt nói:


  • Y thì sao?

Trầm Chu Hư nhíu mày nói:


  • Ai?

Nhưng thấy Ninh Ngưng hai tai đỏ bừng, ánh mắt như vô tình như cố ý hướng tới
Lục Tiệm thì bất giác hừ lạnh một tiếng, nói:


  • Y cũng đi cùng chúng ta. Này, Vị Quy, ngươi cõng hắn đi.

Yến Vị Quy gật đầu, đỡ Lục Tiệm lên lưng rồi ra khỏi miếu. Trước miếu có một
cỗ xe và ba ngựa tốt. Lục Tiệm cùng Trầm Chu Hư ngồi xe, Mạc Ất đánh xe, còn
Ninh Ngưng, Tiết Nhĩ, Tô Văn Hương ba người cưỡi ngựa. Yến Vị Quy thì chạy bộ
phía trước, rảo bước như đuổi sao xua trăng còn nhanh hơn cả ngựa phi.

Tô Văn Hương ngồi trên ngựa, đầu quay qua quay lại hít bên phải ngửi bên trái.
Lúc hắn ngửi hít thì hô hấp cũng rất kỳ quái, thở ra rất ngắn nhưng hít vào
lại rất dài, cứ như cái hít đó muốn đem không khí xung quanh hút sạch không để
lại chút nào. Sau đó hắn liền chỉ phương hướng, nhưng có nhiều mùi vị đã bị
gió thổi nước cuốn trôi nên Tô Văn Hương truy theo cũng thỉnh thoảng sinh ra
sai sót nên đi nhầm đường, may mà sai rồi có thể quay lại, về tổng thể phương
hướng thì vẫn không sai.

Cứ như vậy ngựa không dừng vó, lúc đông lúc nam đi hết mấy ngàytrời cũng đã về
chiều. Tô Văn Hương bỗng bảo mọi người dừng bước rồi đến rừng cây bên đường,
nằm bẹp ra đất ngửi hít một lúc, sau đó vẻ mặt ngỡ ngàng quay lại bẩm báo:


  • Bẩm chủ nhân, đám người này rất kỳ quái, đã chia nhau ra ở trong rừng, có
    một người đi về phía chính nam, còn những người khác lại đi về phía tây nam.

Trầm Chu Hư xuống ngựa đẩy xem vào trong rừng cây, xem xét hồi lâu rồi đưa
ngón tay khều lên mẩu đất. Mẩu đất đó màu tím đen, Trầm Chu Hư đưa lên mũi
ngửi ngửi rồi nhíu mày nói:


  • Chỗ đất này có mùi máu.

Lại hỏi Tô Văn Hương:


  • Người đi về hướng nam là nam hay nữ?

Tô Văn Hương nói:


  • Từ mùi vị thì là nữ rồi.

Trầm Chu Hư hơi chút trầm ngâm rồi nói:


  • Tiểu huynh đệ, vị cô nương A Tình đó có lưu lại vật gì cho ngươi không?


  • Đồ vật?


Lục Tiệm hơi ngẩn ra. Trầm Chu Hư nói:


  • Ví dụ như khăn tay, khuyên tai gì đó, tóm lại là vật bên người của cô nương
    đó.

Lục Tiệm thầm nghĩ Diêu Tình chưa từng đưa cho mình vật bên người gì cả, đang
định nói không thì chợt sáng mắt lên, lấy từ ngực áo ra cái túi gấm đựng xá
lợi, nói:


  • Cái túi gấm này A Tình đã từng đeo khá lâu, không biết có dùng được không?

Tô Văn Hương đón lấy, ngửi ngửi rồi nói:


  • Không sai, vị cô nương đi về phía chính nam đúng là có mùi vị này. Mùi vị
    đó trong rừng lúc đông lúc tây, lúc nam lúc bắc khiến người ta rất khó theo
    dấu, đúng là rất thú vị.

Nói rồi trả lại túi gấm cho Lục Tiệm.

Trầm Chu Hư nghe vậy thì khẽ cười nói:


  • Tiểu huynh đệ, xin chúc mừng, vị A Tình đó có lẽ đã thoát thân rồi.

Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, khuôn mặt trắng nhợt cũng chợt hồng hào
lên, ho một trận rồi vội nói:


  • Trầm, Trầm tiên sinh, vì sao ông lại nói vậy?

Trầm Chu Hư nói:


  • Ninh Bất Không trên đường đã nghỉ lại trong rừng này. Chắc là trong lúc
    nghỉ ngơi vị cô nương A Tình đó đột nhiên trở mặt, đánh với đám người Ninh Bất
    Không một trận rồi sau đó bố trí trận thế nghi binh lừa đám người Ninh Bất
    Không đuổi theo về hướng tây nam, còn cô ta thì lại đi về phía chính nam.

Lục Tiệm mở to mắt, hỏi:


  • Trầm tiên sinh, thật sự như vậy chứ?


  • Chắc không sai đâu. – Trầm Chu Hư từ từ nói – Cái này là Văn Hương từ mùi
    vị ngửi ra, đúng đến tám chín phần mười.


Tô Văn Hương cũng gật đầu nói:


  • Mắt nhìn có thể bị lừa, nhưng mùi vị không bao giờ lừa người cả. Cái vị,
    cái vị cô nương A Tình đó trên người có một mùi thơm rất dễ ngửi, trong mấy
    chục vạn người ta cũng khó gặp được một người như vậy, có lẽ không thua gì
    Ngưng Nhi đâu. Những chỗ mà cô ta đi qua chỉ cần ngửi là biết ngay.

Ninh Ngưng bỗng phì một tiếng, mắng:


  • Tô Văn Hương, ngươi nói nhảm nhí gì vậy? Mùi hương của cô ta dễ ngửi hay
    không thì có liên quan gì đến ta? Tại sao lại đem ta ra nói?

Tô Văn Hương nhíu mày nói:


  • Ta, ta chỉ là thuận miệng nói ra thôi…

Ninh Ngưng nói :


  • Thuận miệng nói cũng không được. Ta là ta, việc gì phải đem so sánh với
    người ta…

Nói đến đó thì vành mắt đỏ hoe, quay đầu đi.

Tô Văn Hương không ngờ cô lại tức giận như vậy, cảm thấy rất khó hiểu liền gãi
gãi đầu, ngượng ngập nói:


  • Ngưng nhi đừng giận, ta, ta sẽ không nói đến cô nữa là được.

Ninh Ngưng hừ một tiếng, cũng không trả lời.

Lục Tiệm lòng lo cho Diêu Tình nên cũng không để ý đến tâm trạng Ninh Ngưng,
chỉ vội nói:


  • Tô tiên sinh, ông thi triển thần thông nhanh một chút, xem xem A Tình đi
    đâu rồi?

Tô Văn Hương ừm một tiếng, vừa đi vừa ngửi, xuyên qua rừng cây. Lục Tiệm thân
thể yếu ớt không có sức hành động, may mà Ninh Ngưng đi cùng một bên dìu đỡ.

Tô Văn Hương đi một lúc thì bò lên một sườn dốc cao, ngửi ngửi rồi nhíu mày
nói:


  • Chỗ này có mùi của vị cô nương đó, cũng có mùi vị của người khác.

Lục Tiệm nháy mắt lại biến sắc mặt, thất thanh nói:


  • Chẳng lẽ, chẳng lẽ A Tình lại bị bọn chúng bắt lại rồi?

Tô Văn Hương không nói không rằng, lại khom người im lặng tiến tới. Lục Tiệm
lòng như lửa đốt, ra sức thúc giục Yến Vị Quy cùng đi, hai bên đường rừng tùng
âm u, quái thạch lơ lửng, hoặc như hổ đói phục trên cao, hoặc như trường kích
âm thầm nhắm xuống, nhưng hai mắt Lục Tiệm chỉ chăm chú nhìn vào cánh múi của
Tô Văn Hương, ngoài ra thì người hay vật gì khác cũng đều không quan tâm, nhất
thời cũng không cảm giác được không khí âm u trong núi này.

Ánh mặt trời chuyển động, ngày đã dần tối, mọi người đi một đoạn thì bỗng nghe
tiếng nước ầm ầm, đến gần thì là hai vách núi ép lấy một dòng nước sâu chảy
mạnh. Núi cao nước xiết, gào thét như sấm động. Tô Văn Hương ngửi ngửi bốn
phía rồi lại nhíu mày nói:


  • Lạ thật, lạ thật.

Lục Tiệm vội nói:


  • Tô tiên sinh, lại có gì lạ vậy?

Tô Văn Hương nói:


  • Ta không ngửi thấy mùi của vị cô nương đó nữa rồi, còn mùi của những người
    khác thì vẫn còn, men theo vách núi đã xuống núi rồi.

Lục Tiệm sững sờ, vội vã hỏi:


  • Cái đó, cái đó là vì lý do gì?

Tô Văn Hương nói:


  • Chỉ có một nguyên nhân có thể khiến ta ngửi không ra mùi vị nữa, đó là vị
    cô nương kia đã rơi xuống khe núi, nước khe chảy xiết nên tẩy sạch mùi vị của
    cô ta, nếu là như vậy thì ta cũng chẳng còn cách nào…

Lục Tiệm nghe vậy trái tim như chìm nghỉm, tiếng nước đập vào tai biến thành
tiếng vang oong oong. Y hoảng hoảng hốt hốt cúi đầu nhìn xuống, khe núi cao
trăm thước, loạn thạch lởm chởm, giống như nanh sói sắc nhọn hướng thẳng lên
trời, nước chảy qua liền bị cắt thành vô số sợi nhỏ nên càng chảy gấp. Nghĩ
đến người nào rơi xuống nước, bị dòng nước xiết đó cuốn va vào đám loạn thạch
đó thì thịt nát xương tan, sao còn sống được… Trong nháy mắt, Lục Tiệm trong
lòng trống rỗng, vừa như đau khổ lại như mê man, chợt cổ họng phát tanh rồi
một ngụm máu tươi bắn vọt ra. Chỉ nghe Ninh Ngưng bên cạnh thất thanh kêu lên
rồi không còn cảm giác gì nữa.

Hôn mê trầm trầm, không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, lúc Lục Tiệm mở
mắt ra nhìn thì trước mắt tường vách sạch sẽ, đàn treo kiếm móc, từng trận gió
thơm thổi tới mang theo tiếng chim hót véo von. Lục Tiệm theo tiếng động quay
đầu nhìn qua thì ngoài cửa sổ là một vườn hoa, hoa cỏ sum sê, tiếng chim ríu
rít trăm vẻ trăm chiều.

Trong khóm hoa có mấy con bướm đốm lướt qua lướt lại liền cánh mà bay. Lục
Tiệm nhìn thấy bỗng vô cùng ước ao thèm muốn, nghĩ đến những con bướm đó có
thể bay thành đôi, còn mình có lẽ từ giờ về sau chỉ có một mình cô độc trên
thế gian, quả thật rất đáng thương.

Nghĩ đến đó thì lồng ngực như nghẹn lại, bất giác ho kịch liệt đến mức mặt đỏ
bừng lên, bỗng cảm thấy miệng tanh tanh, đưa tay lên quyệt thì toàn là máu,
trong lòng lại một trận thê lương: “Ta phải chết rồi ư? Ôi, chết cũng tốt,
phải sống thế này thật quá khổ sở.”

Trong lúc thương cảm bỗng nghe tiếng động rồi Ninh Ngưng đẩy cửa tiến vào, tay
bưng một cái mâm, trong mâm đặt một bát thuốc, thấy y ho ra máu thì lộ vẻ kinh
hãi, tiến tới ngồi bên cạnh Lục Tiệm lau vết máu cho y rồi cầm bát thuốc lên,
múc một thìa thổi cho nguội đưa đến bên miệng y. Lục Tiệm nghiến răng nhắm
mắt, khẽ lắc đầu.

Ninh Ngưng trong lòng hơi tức giận, kêu lên:


  • Anh không uống thuốc thì làm sao khỏi bệnh được?

Lục Tiệm vẫn nhắm chặt hai mắt, không nói tiếng nào. Ninh Ngưng thấy y vẻ mặt
buồn khổ thì biết rằng lòng y rất đau đớn, không còn muốn sống nữa nên không
chịu uống thuốc. Nhất thời cô nhìn người con trai ôm bệnh này trong lòng ngổn
ngang trăm mối, một chút tức giận lúc trước cũng dần dần biến mất.

Tim đạp loạn lên một lúc, Ninh Ngưng trấn tĩnh tâm tình rồi dịu giọng nói:


  • Anh biết không? Chủ nhân phái người xuống khe núi kiểm tra nhưng tuyệt
    không thấy thi thể, có lẽ vị cô nương A Tình đó vẫn còn sống đấy. Cô ấy còn
    sống mà anh chết rồi chẳng phải là oan uổng ư.

Lục Tiệm thân mình run lên, mở to mắt nói:


  • Ninh cô nương, cô, cô không lừa tôi chứ?

Ninh Ngưng cảm thấy một cảm giác giận dữ không tên thoáng qua trong lòng, đặt
mạnh cái bát xuống kêu lên:


  • Ai lừa anh chứ, con người của anh thật là, thật là đáng ghét…

Nói đến đó thì hai má đỏ lên, chỉ sợ lại ngẩn ra đó thì sẽ rơi lệ tại chỗ nên
quay người đi thẳng ra ngoài. Lục Tiệm vội nói:


  • Ninh, Ninh cô nương, tôi không biết ăn nói, cô đừng giận nhé. Tôi, tôi uống
    thuốc là được mà…

Liền cầm bát thuốc lên ừng ực một hơi uống cạn, chỉ là uống quá vội nên lại ho
lên một trận.

Ninh Ngưng trong lòng càng khó chịu nổi, lạnh nhạt nói:


  • Lục đại gia ngài quá lời rồi, tôi chỉ là một kiếp nô, không cha không mẹ,
    tôi, tôi làm sao dám tức giận gì chứ…

Lục Tiệm ngẩn ra, lắc đầu nói:


  • Ninh cô nương, cô nói vậy không đúng. Tôi cũng là kiếp nô, tôi cũng không
    cha không mẹ, ừm, tôi còn có ông nội, ông tuy thích đánh bạc nhưng rất yêu
    thương tôi. Mà cô cũng vậy, vị phu nhân họ Thương đó cũng đối xử rất tốt với
    cô mà.

Ninh Ngưng hơi trầm mặc, len lén lau nước mắt rồi cúi đầu quay người cầm bát
thuốc lên, đẩy cửa đi ra. Lục Tiệm trong lòng khó hiểu, nhìn theo bóng cô thở
dài. Tâm thần y hoảng hốt bất định, nằm như vậy một lúc rồi lại ngủ mê đi mất.

Trong mơ, Lục Tiệm ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, lúc mở mắt nhìn thì thấy
trước giường đã đặt một cái lò hương, trong lò đốt một nén hương màu tím đen.
Lục Tiệm ẩn ước nhớ nén hương đó gọi là “Tử Linh Hoàn Hồn hương”, ngửi thấy
mùi hương thì đau đớn trong ngực giảm hẳn, cảm thấy rất dễ chịu. Lục Tiệm lập
tức ngồi dậy, thấy bên cạnh lò hương còn có một bát thuốc, chỉ sợ bị Ninh
Ngưng trách mắng nên không đợi cô tới đã cầm lên uống cạn.

Không bao lâu, hương cháy hết, trong bụng Lục Tiệm trống rỗng yếu ớt rất khó
chịu, nhìn thấy trong phòng không có ai thì liền mặc quần áo rồi chậm chậm
xuống giường, lần theo bức tường đi ra khỏi cửa. Đưa mắt nhìn ra thì trong
vườn trăm hoa đua nở, từng điểm sáng lung linh xuyên qua tán cây in xuống mặt
đất.

Lục Tiệm lòng dạ có chút thư thái liền đi dạo vào bước, bỗng thấy trong khóm
hoa lờ mờ dáng dấp thiếu nữ, định thần nhìn kỹ thì chính là Ninh Ngưng. Cô
đang ngồi giữa muôn đóa hoa, trước mặt là một cái kỷ thấp, trên kỷ trải một tờ
giấy lớn. Ninh Ngưng cầm một cái bút lông dê chấm mực rồi nhìn hoa cỏ đầy vườn
ngưng thần giây lát, sau đó đưa vài nét trên tờ giấy, rồi lại nghĩ ngợi một
lúc, thêm mất nét nữa.

Lục Tiệm rón rén đến sau lưng cô kiễng chân nhìn xuống, chỉ thấy trên tờ giấy
vẽ sơ mấy khóm hoa lan Trân Châu, chỉ lác đác mấy nét bút mà lột tả được hết
dáng vẻ tao nhã, bên trái còn vẽ thêm một cành thược dược tô vẽ rực rỡ vô
cùng, đối lập với hoa lan làm tôn lên vẻ đẹp của cả hai, đều hoàn mỹ hiếm
thấy.

Lục Tiệm nhìn mà khâm phục, không kìm được buông lời khen ngợi:


  • Đẹp quá.

Ninh Ngưng không ngờ y tới nên kinh hãi, ngọn bút run lên làm rơi mấy giọt mực
đen nhánh xuống tờ giấy.

Lục Tiệm ối lên một tiếng rồi kêu lên:


  • Hỏng rồi.

Ninh Ngưng vội vã đứng dậy, quay lưng lấy thân mình che đi bức tranh, đôi má
trắng bóc đỏ bừng lên, mắt chằm chằm nhìn Lục Tiệm, đôi mắt trong veo còn lộ
ra vài phần tức giận. Lục Tiệm gãi gãi đầu, lúng túng nói:


  • Xin lỗi, đều là tôi không tốt, làm hỏng bức họa của cô rồi.

Ninh Ngưng nhìn y như có chút bực tức, nói:


  • Anh đó, sao không ngoan ngoãn nằm nghỉ, lại trốn ra đây.

Lục Tiệm bất giác khẽ cười, nói:


  • Tôi là nam nhân, sao có thể nằm ỳ trên giường được?

Ninh Ngưng trừng mắt nhìn y, nói:


  • Anh là nam nhân, nhưng cũng là bệnh nhân, mau về phòng đi.

Đã là nam tử thì cho dù già trẻ khôn ngu, khi đối diện với nữ tử xinh đẹp đều
khó tránh khỏi có chút xấu tính. Lục Tiệm tuy là người thành thật nhưng dù thế
nào cũng khó tránh được thói thường, nghe vậy thì không những không quay về
phòng mà ngược lại còn ngồi xuống một tảng đá, cười nói:


  • Tôi ngồi đây một chút, hít thở không khí cũng tốt.

Ninh Ngưng nhìn y có vẻ hết cách, thở dài một hơi rồi định dọn dụng cụ vẽ. Lục
Tiệm lại nói:


  • Sao không vẽ nữa vậy?

Ninh Ngưng lườm y một cái, thầm nghĩ: “Anh dòm ngó như vậy, tôi làm sao vẽ nổi
chứ?” Lại nghe Lục Tiệm nói:


  • Bức tranh đó đẹp lắm, nếu không vẽ hết thì thật là đáng tiếc. Ôi, đều tại
    tôi không tốt làm cô giật mình, hỏng cả bức tranh đẹp.

Ninh Ngưng thấy y mặt đầy vẻ áy náy thì trong lòng sinh ra không nỡ, mặt hơi
đỏ lên nói:


  • Tuy là anh không tốt, nhưng bức tranh đó cũng chưa hỏng đâu.

Rồi lập tức mở tờ giấy ra, múa bút bôi thêm vào chỗ vết mực rơi, liền biến
thành một con nhặng xanh eo nhỏ cánh nhẹ như muốn phá giấy bay ra. Ba vết mực
còn lại thì được nối liền với nhau, tô thành một con bướm lớn tung tăng, xuyên
qua những bông hoa phóng khoáng dễ thương.

Ninh Ngưng hoàn thành nốt những cây hoa cỏ còn lại rồi hỏi:


  • Anh nói xem bức tranh này nên lấy tên gì?

Lục Tiệm nghĩ ngợi rồi nói:


  • Vậy gọi là “tranh bướm vờn hoa” có được không?

Ninh Ngưng nghe vậy thì má đỏ bừng lên, thầm nghĩ: “Nhìn anh trung hậu thành
thực mà đặt cái tên lại chẳng thành thực gì cả.” Tuy nghĩ như vậy nhưng vẫn
theo lời Lục Tiệm viết tên bức tranh vào.

Lục Tiệm nhìn bức tranh khen ngợi không ngớt miệng. Ninh Ngưng nghe mà bật
cười, nói:


  • Anh chỉ nói đẹp, vậy cuối cùng đẹp ở đâu anh thử nói xem nào?

Lục Tiệm trợn mắt há miệng, hồi lâu mới nói:


  • Đúng là đẹp, nhưng đẹp ở đâu thì tôi là người thô lỗ, không nói ra được.

Ninh Ngưng khẽ cười, nói:


  • Nói hay lắm, chỉ mấy chữ người thô lỗ là phủi sạch mọi thứ rồi. Ừm, trên
    bức tranh này còn một chỗ không hợp lý, anh có nhìn ra không?

Lục Tiệm lại ngẩn ra, gãi gãi đầu ấp úng nói:


  • Tôi là người thô lỗ…

Ninh Ngưng bất giác bật cười, nói:


  • Hai loại hoa này vốn không nở cùng lúc. Thược dược nở đêm xuân, còn lan
    Trân Châu lại nở vào ngày hè. Tôi vẽ chúng cùng một chỗ thực ra ẩu hết chỗ
    nói, anh thì lại cứ nói là tranh đẹp, đúng là một người thô lỗ thật…

Nói rồi chăm chú nhìn Lục Tiệm miệng mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ tinh nghịch ranh
mãnh.

Lục Tiệm mặt đỏ đến mang tai, ho mấy tiếng rồi nói vẻ không phục:


  • Cho dù thế nào thì vẫn rất đẹp. Có người từng nói là kiếp lực của cô tập
    trung ở hai mắt, vì vậy là người vẽ rất đẹp.

Ninh Ngưng ngạc nhiên nói:


  • Là ai vậy?

Lục Tiệm nói:


  • Tiên Bích tỷ tỷ, tỷ ấy là cao thủ của Địa bộ, lời nói ra chắc chắn không
    sai đâu.

Ninh Ngưng im lặng hồi lâu rồi hừ khẽ, nói:


  • Anh biết cũng nhiều cô gái quá nhỉ.

Lục Tiệm không ngờ cô lại nói ra câu này, còn đang cảm thấy bất ngờ thì lại
nghe Ninh Ngưng thở dài, nói:


  • Thật ra tôi vẽ chẳng đẹp chút nào cả. Có những lúc trong lòng tôi nghĩ rất
    hay, nhưng lúc vẽ ra rồi thì lại thấy không thỏa đáng, nhìn thế nào cũng không
    vừa ý. Ôi, so với các đại danh họa xưa nay thì tôi còn kém nhiều lắm.

Trong đầu Lục Tiệm thì ý tưởng đối với tranh vẽ chỉ chia thành “đẹp” và “không
đẹp”, nói tới loại cảm xúc “mắt cao tay thấp” đó thì một chút cũng không thông
nên lập tức im bặt không nói gì. Ninh Ngưng lại chằm chằm nhìn bức tranh đó
ngẩn ngơ xuất thần, không ngờ đóa thược dược đó rực rỡ như thật, lại dụ dỗ một
con ong mật tới đảo quanh bông hoa đó vo vo bay loạn cả lên, nhưng không biết
làm thế nào hạ xuống được.

Lục Tiệm cười nói:


  • Tôi nói đẹp mà, cô còn không thừa nhận, bây giờ ngay cả ong cũng kéo tới
    rồi đó.

Ninh Ngưng nghe y liên tục khen đẹp, lúc đầu thì cũng không để ý, nhưng nghe
nhiều lần thì cũng tin tưởng mấy phần, trong dạ có chút hài lòng liền mỉm cười
tươi tắn. Nhưng cô thấy Lục Tiệm lại ho mấy tiếng, vẻ mặt suy sụp thì liền
nói:


  • Trong sách thuốc có viết: “rảo bước trong vườn”, anh đã ra đây rồi thì tôi
    sẽ đi dạo với anh một lúc, đối với cơ thể anh có lẽ cũng có ích lợi.

Rồi lập tức đỡ Lục Tiệm lên chậm rãi đi dạo trên con đường nhỏ trong vườn hoa.

Lục Tiệm không nhịn được, hỏi:


  • Ninh cô nương, đây là chỗ nào?

Ninh Ngưng nói:


  • Đây là khu vườn của một vị bằng hữu của chủ nhân.

Lục Tiệm nói:


  • Nhóm người của Trầm tiên sinh đâu, sao chỉ có một mình cô ở đây.

Ninh Ngưng nói:


  • Bọn họ đi nghe ngóng tung tích của Ninh Bất Không rồi. Tôi thấy chủ nhân
    rất buồn bực về việc này.

Lục Tiệm ồ lên một tiếng, nói:


  • Vậy cũng không có gì lạ, Ninh Bất Không không chỉ giảo hoạt mà còn độc ác,
    hiện giờ lại có Sa Thiên Hoàn giúp đỡ nên như hổ mọc thêm cánh. Cô gặp Trầm
    tiên sinh thì phải nhắc nhở ông ấy để ông ấy cẩn thận.

Ninh Ngưng trầm ngâm chốc lát rồi lắc đầu nói:


  • Không biết vì sao tôi vẫn cảm thấy cái tên Ninh Bất Không đó rất quen tai,
    giống như đã từng nghe qua rất lâu trước đây.

Lục Tiệm nói:


  • Các vị đều họ Ninh, Ninh gì gì Ninh gì gì đều đã nghe qua, tất nhiên là
    quen tai rồi.

Ninh Ngưng nhìn y, cười nói:


  • Lần này anh cũng không ngốc lắm.

Lục Tiệm đang cười nói nhưng chớp mắt nét cười bỗng biến mất hết, khẽ thở dài
rồi dừng bước nhìn một khóm hoa cúc Ô Tư ngơ ngẩn xuất thần. Ninh Ngưng ngạc
nhiên nói:


  • Anh sao vậy?

Lục Tiệm ánh mắt rối loạn, bỗng thở dài nói:


  • Trước đây, mỗi lần tôi làm việc gì tốt A Tình lại khen tôi “không ngốc
    lắm”. Giọng nói vừa rồi của cô so với, so với cô ấy thật giống lắm.

Ninh Ngưng trong lòng chua xót, trầm mặc một chút rồi gượng cười nói:


  • Anh đừng lo lắng, vị cô nương A Tình đó là người tốt sẽ gặp may mắn, nhất
    định không sao đâu.

Lục Tiệm quay đầu nhìn cô, vành mắt đỏ hoe rồi chợt nắm chặt tay cô, run giọng
nói:


  • Ninh cô nương, câu chúc vừa rồi của cô cả đời này tôi sẽ nhớ kỹ…

Ninh Ngưng lặng lẽ rút tay về, cúi đầu không nói. Lục Tiệm tự biết vừa rồi
thất lễ nên cũng ngượng ngập không nói gì. Qua một lúc lâu, Ninh Ngưng lại
hỏi:


  • Anh đã từng nói Ninh Bất Không là kiếp chủ của anh, vậy anh tại sao lại trở
    thành kiếp nô thế?

Lục Tiệm đem những việc đã trải qua kể lại, rồi hỏi:


  • Còn cô?

Ninh Ngưng nói:


  • Tôi là trẻ mồ côi, lúc chủ nhân nhận tôi về thì tôi còn nhỏ tuổi, chẳng
    biết gì cả. Sau đó chủ nhân bảo tôi luyện “Hắc Thiên thư” tôi cũng luyện thôi.
    Nói ra thì cũng không rắc rối như với anh.

Lục Tiệm thở dài, nói:


  • Trầm tiên sinh những việc khác còn tốt, nhưng việc luyện nô này đúng là độc
    ác cùng cực.

Ninh Ngưng thản nhiên nói:


  • Quen rồi là được.

Nói đến đó, cô chăm chú nhìn Lục Tiệm rồi bỗng cười nói:


  • Tôi lại quên mất rồi, kẻ kiếp nô là anh đó lại không chịu nghe lời chút
    nào.

Lục Tiệm nói:


  • Con người sinh ra trong trời đất, mạng sống chẳng phải như một hơi thở sao?

Tiếng nói còn chưa dứt thì bỗng nghe một tràng tiếng ồn, hai người đưa mắt
nhìn qua thì thấy Mạc Ất, Tiết Nhĩ đi vào trong vườn. Ninh Ngưng sợ người ta
chê cười nên vội buông khuỷu tay Lục Tiệm ra.

Tiết Nhĩ từ xa đã nói:


  • Ngưng nhi, xem bọn ta đem cho cô cái gì này?

Nói rồi lấy ra một cuộn tranh vẽ đưa tới. Ninh Ngưng đón lấy mở ra xem liền
kêu lên ối chà, mừng rỡ nói:


  • Là “Tuyết Trúc đồ” của Văn Đồng, các người lừa được ở đâu vậy?

Tiết Nhĩ nói:


  • Chủ nhân mua được từ một văn sĩ nghèo, mất hai trăm lượng bạc.

Ninh Ngưng khẽ gật đầu, nhìn những cây trúc tuyết trong tranh đến nhập thần,
không tự kìm chế được dùng đầu ngón tay từng chút từng chút vẽ theo. Lục Tiệm
hiếu kỳ nói:


  • Văn Đồng đó là ai vậy?

Ninh Ngưng cười nói:


  • Ông ta là người vẽ trúc có tiếng thời Bắc Tống, là người thân của Tô Đông
    Pha. Cây trúc ông ta vẽ ra hoặc là phóng khoáng đẹp đẽ, hoặc là khí thế kinh
    người, có thể nói không có gió cũng chuyển động, không đầy một thước nhưng lại
    có khí thế vạn trượng. Trúc của Văn Đồng, sơn thủy của Vương Duy, nhân vật của
    Ngô Đạo Tử, hoa lá chim muông của Tống Huy Tông, tuấn mã của Triệu Mạnh tôi
    đều rất thích.


  • Chậm đã. – Lục Tiệm kêu lên – Cô nói đến Tống Huy Tông, có phải là một tên
    hôn quân không?


Ninh Ngưng nói:


  • Vậy thì có liên quan gì. Ông ta làm hoàng đế không giỏi, nhưng vẽ lại rất
    đẹp đấy.

Lục Tiệm tức giận nói:


  • Vậy cũng không được, đã là hôn quân thì không thể học tranh của ông ta.

Mọi người quay mặt nhìn nhau rồi đột nhiên hi hi ha ha cười lớn. Lục Tiệm
trong lòng rất không phục, nói:


  • Các vị cười gì chứ? Chẳng lẽ tôi nói sai hay sao?

Ninh Ngưng nhìn ngắm y khẽ mỉm cười rồi thầm nghĩ: “Y tuổi còn nhỏ mà lại cổ
hủ quá.” Chợt nghĩ đến một việc, liền hỏi:


  • Tiết Nhĩ, các vị không phải đi tìm tung tích Ninh Bất Không ư? Sao lại quay
    về?

Lục Tiệm nghe vậy vội dỏng tai nghe ngóng. Mạc Ất nói:


  • Chủ nhân thăm dò ra tin tức của hắn, nói là “việc quân quý ở thần tốc” nên
    lập tức đuổi theo rồi, và bảo bọn ta đến đón cô.

Ninh Ngưng ngạc nhiên nói:


  • Đón tôi làm gì?

Rồi đưa mắt nhìn Lục Tiệm, nhíu mày nói:


  • Còn y thì sao?

Mạc Ất nói:


  • Chủ nhân nói là nếu y chưa chết thì chi bằng cũng cùng đi luôn.

Lục Tiệm mừng rỡ nói:


  • Vậy thì tốt quá rồi.

Ninh Ngưng biết y lo lắng việc sống chết của Diêu Tình nên dù có chút tăm tích
cũng sẽ không bỏ qua, không khỏi trong lòng chán nản, không nói gì nữa.

Bốn người ra khỏi vườn, thuê một cỗ xe ngựa đi về hướng nam. Ninh Ngưng hỏi:


  • Về phương nam ư?

Mạc Ất gật đầu nói:


  • Đúng rồi, xem tình hình thì tên họ Ninh đó cũng đang đuổi theo ai đó.

Lục Tiệm kinh hãi mừng rỡ không xiết, buột miệng nói:


  • Đuổi theo người, chẳng lẽ là…

Nghĩ rồi nắm chặt bàn tay, thân mình run lên lộ vẻ kích động. Mạc Ất tiếp lời
nói:


  • Ngươi đừng vội mừng rỡ, chủ nhân cũng chỉ đoán thế thôi.

Ninh Ngưng im lặng không lên tiếng, ngưng thần nghiền ngẫm bức tranh vẽ trúc
trong tay, có vẻ như lòng đã ở đâu xa, hoàn toàn không để ý đến những lời đó.
Lục Tiệm nghe được tin này thì hy vọng trỗi dậy, tâm tình cũng nghiêng ngả
theo cỗ xe ngựa kia, lúc cao lúc thấp, lúc buồn lúc vui. Bệnh nặng của y chưa
tan, lại lo lắng như vậy nên nghĩ ngợi một hồi lại bắt đầu bật ho, động đến
tim gan rồi ho ra một ngụm máu.

Ninh Ngưng cả kinh, vội cuộn bức tranh trúc lại, nói:


  • Mạc Ất, Tiết Nhĩ, mau tìm một chỗ dừng lại nghỉ ngơi.

Mạc Ất kéo rèm xe lên nhìn ngó rồi nói:


  • Trước mặt có một quán trà.

Liền lập tức gọi phu xe dừng lại chỗ quán trà.

Bốn người xuống xe vào quán, Ninh Ngưng gọi một chén trà nóng cho Lục Tiệm
uống, lại gọi lấy mấy món điểm tâm nhỏ mềm. Lục Tiệm ăn hai cái bánh sữa và
uống mấy hớp trà nóng thì nội tạng cũng nhẹ bớt đi nhiều, nhìn Ninh Ngưng mỉm
cười. Ninh Ngưng lại nhìn ngắm y đầy vẻ buồn rầu.

Lúc này bỗng nghe tiếng vó ngựa vang lên rồi dừng lại ngoài quán, khách uống
trà trong quán cũng ngưng tiếng tranh luận. Lục Tiệm đưa mắt nhìn qua thì thấy
Diệp Phạm phe phẩy một cây quạt giấy nhẹ nhạng đi vào, sau lưng là tám tên tùy
tùng, có sáu tên phải băng bó, treo tay cuốn chân, dáng vẻ mệt mỏi. Lục Tiệm
không thấy Cốc Chẩn thì trong lòng hơi chấn động, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hắn
thông minh cảnh giác, đã thoát được một mạng.” Nghĩ vậy liền âm thầm mừng rỡ.


Thương Hải - Chương #51