Người đăng: HắcKê
Bạch Tương Dao cười cười rồi chợt nói:
Cốc Bình Nhi nói:
Bạch Tương Dao ồ lên một tiếng, nói:
Cốc Bình Nhi cười yêu kiều một hồi rồi nói:
Bạch Tương Dao nói:
Cốc Bình Nhi nhoẻn miệng cười, vuốt ve lông con mèo nhỏ đầy vẻ yêu thương.
Bạch Tương Dao lại cười cười, nói:
Cốc Bình Nhi định đi qua, nhưng nhìn Cốc Chẩn lại sinh ra do dự. Bạch Tương
Dao cười nói:
Nói xong liền dòm ngó Thi Diệu Diệu. Thi Diệu Diệu nhìn nhìn Cốc Chẩn, hơi
chút do dự rồi gật đầu nói:
Cốc Chẩn biết rõ Bạch Tương Dao lúc nào cũng khiêu khích để khiến Thi Diệu
Diệu và mình chia rẽ tương tàn. Trông bà ta chỉ ngồi đó cười nói nhưng có thể
nói lòng người độc ác trong thiên hạ đến thế này là cùng. Hắn tuy hận đến
nghiến răng nhưng không dám thật sự vọng động, chỉ sợ Thi Diệu Diệu nhất thời
kích động thì thật sự sẽ bắn cho mình thủng ra lỗ chỗ.
Cốc Bình Nhi cũng biết vậy nên cười hinh hích ôm con mèo qua. Bạch Tương Dao
đón lấy, nhẹ nhàng đùa giớn một lúc rồi bỗng đứng dậy cười nói:
Cũng không hề có ý định trả lại con mèo.
Cốc Bình Nhi hơi biến sắc mặt, kêu lên:
Bạch Tương Dao cười nói:
Cốc Bình Nhi giậm chân nói:
Bạch Tương Dao sắc mặt hơi trầm xuống, thản nhiên nói:
Nói rồi ngón cái, ngón trỏ ấn trên cổ con mèo. Thì ra hiểu con không ai bằng
mẹ, Cốc Bình Nhi từ nhỏ đã yêu thích mèo con chó con, nếu chó mèo mà không may
chết đi thì sẽ khóc đến chết đi sống lại. Bạch Tương Dao thấy cô thích con mèo
Ba Tư này liền cô ý lừa lấy để khống chế cô, bức bách cô không dám dễ dàng
buông tha Cốc Chẩn.
Cốc Bình Nhi biết rõ tính tình của mẹ ruột nên trong lòng rất khó chịu, một
bên là con vật yêu thích, một bên là người đàn ông mình yêu, lúc này chẳng
khác gì nem công tay gấu, không thể cùng lúc có được, bất giác ngẩn ra đó vành
mắt đỏ lên. Bỗng nghe Cốc Chẩn ha ha cười, đứng dậy nói:
Nói rồi phất tay áo rảo bước đi trước, miệng lớn giọng ca hát:
Đại giang đông khứ lãng thiên điệp, dẫn trứ giá sổ thập nhân, giá giá tiểu chu
nhất diệp. Hựu bất bỉ cửu trọng long phượng khuyết, khả chánh thị thiên trượng
hổ lang huyệt. Đại trượng phu tâm biệt, ngã thứ giá đan đao hội tự tái thôn
xã…
[Tạm dịch: Trường Giang ngàn đợt sóng cuộn về đông, dẫn theo mấy chục người
lên con thuyền nhỏ. Chẳng phải lầu rồng gác ngọc nơi Cửu Trùng mà chính là
hang hổ sói ngàn trượng. Đại trượng phu lòng đã quyết, ta cầm cây đơn đao này
báo đáp xóm làng…]
Lời này lấy từ “Quan đại vương một người một đao dự hội” chuyên kể về việc
Quan Vân Trường một đao tới hội. Cốc Chẩn hát lên bổng xuống trầm như tình
huống lúc đó, không coi nguy hiểm trước mắt vào đâu. Bạch Tương Dao trong lòng
thầm tức hận, ngoài miệng vẫn cười nói:
Cốc Chẩn liếc bà ta, thản nhiên nói:
Bạch Tương Dao nghe hắn nói vậy đã quen tai nên cười rồi bỏ qua, nhưng Thi
Diệu Diệu thì lại tức tối bất bình, hét lên:
Cốc Chẩn cười nói:
Thi Diệu Diệu nói:
Trong lúc nói lại nghĩ đến chỗ đau lòng, mắt liền đỏ hoe, cổ họng cũng nghẹn
lại. Cốc Chẩn nhíu mày nhìn cô, lòng thầm chửi mắng: “Con bé ngốc nghếch này,
tương lai rơi vào tay ta thì trước hết sẽ phết vào mông một trận.” Lại thấy
Bạch Tương Dao mỉm cười nhìn ngó thì hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Bốn người đi bộ ra khỏi núi đã thấy đằng xa có người ngựa, hai đệ tử Đông Đảo
tiến đến đón tiếp, thấy không chỉ tìm được Cốc Bình Nhi mà còn bắt được Cốc
Chẩn thì hai người lại càng mừng rỡ. Cốc Bình Nhi nói:
Bạch Tương Dao cười nói:
Nói rồi lấy từ trong tay áo ra một cuộn dây thừng trong suốt nhỏ bé bằng ngón
tay, nói:
Thi Diệu Diệu nếu trả lời là không thì chắc chắn sẽ tự thừa nhận tình cảm với
Cốc Chẩn còn chưa dứt, nhưng nếu trả lời là có thì lại không nỡ lòng. Còn đang
chần chừ thì Cốc Bình Nhi đã cười nói:
Vậy thì để con trói nhé.
Không được! – Bạch Tương Dao kiên quyết nói – Người này giảo hoạt ác độc,
con thì lại lòng dạ mềm yếu, dễ bị lừa dối, tốt nhất là tránh xa hắn ra.
Cốc Bình Nhi vừa định nhõng nhẽo thì bỗng thấy Bạch Tương Dao ánh mắt lạnh
lẽo, lại mân mê cổ con “Phấn Sư Tử” kia thì lập tức khí thế xìu xuống, bĩu môi
không hài lòng.
Thi Diệu Diệu hơi do dự một chút rồi đón lấy sợi gân giao. Cốc Chẩn nhìn mà
bực tức, đưa tay ra cười hi hi nói:
Thi Diệu Diệu thấy bộ dạng hắn châm chọc thì lòng như dao cắt, nghiến răng
trói hai tay hắn lại, bỗng lại nghe Cốc Chẩn hậm hực nói bên tai:
Thi Diệu Diệu vốn trong lòng lo lắng không yên, nhưng nghe câu đó thì lo lắng
đầy ruột đều hóa thành tức giận, hung dữ xiết chặt sợi gân giao đó rồi buộc
lại khiến Cốc Chẩn đau đến há miệng, hít vào một hơi khí lạnh.
Trên đường đi, Cốc Bình Nhi cười khúc khích nói chuyện với Cốc Chẩn. Cốc Chẩn
cũng từng câu từng câu tùy theo trả lời. Thi Diệu Diệu thì co lại một góc
khoang xe, hai tay ôm gối tơ lòng rối loạn, không dám nhìn thẳng vào Cốc Chẩn,
nhìn trộm hắn bị trói chân trói tay thì bất giác vừa buồn vừa lo, thầm nghĩ:
“Vừa rồi có lẽ mình làm hắn bị đau rồi, trói như vậy lâu chẳng phải sẽ bị
thương chân tay ư?” Liền thấp thỏm không yên, rồi dần bắt đầu hối hận.
Cứ đi như vậy một lúc, Bạch Tương Dao bỗng bảo dừng lại, nói:
Mọi người xuống xe, Cốc Chẩn tay chân bị trói hành động khó khăn, toàn dựa vào
hai tên đệ tử Đông Đảo đó, liền cười nói:
Đến lúc này mà hắn vẫn còn không quên uốn lưỡi chiến tiện nghi, lại còn cố ý
lắc lư khuỵu xuống để tăng sức nặng của mình.
Trong khách sạn có không ít người, liếc thấy ba nữ tử xinh đẹp ung dung tiến
vào thì đều sáng mắt lên, lại thấy một người tiến vào thì càng ngạc nhiên.
Tiểu nhị trong khách sạn lưu tâm chăm chỉ, liền dọn ra một cái bàn trống. Cốc
Chẩn ngồi xuống liền lớn giọng nói:
Bạch Tương Dao biết hắn lại có trò gì liền khẽ mỉm cười, tuyệt không ngăn lại.
Tiểu nhị thấy hắn thân phận tù nhân thì giả như không nghe thấy, khom mình gật
đầu chào ba nữ tử. Cốc Chẩn tức giận nói:
Tiểu nhị vô cùng tức giận, vừa định chửi lại thì Cốc Bình Nhi đã cười nói:
Tiểu nhị không còn cách nào, đành phải quay người qua cười cầu tài nói:
Cốc Chẩn nói:
Tiểu nhị nói:
Tuyệt không có chuyện đó, rượu và món ăn của chúng tôi trăm dặm quanh đây
còn biết tiếng cơ mà.
Được lắm! – Cốc Chẩn nói – Vậy trước hết lấy “Lục Nguyệt Phi Tuyết” (tháng
sáu tuyết bay) ra.
Tiểu nhị ngạc nhiên nói:
Cốc Chẩn nói:
Tiểu nhị cười cầu tài nói:
Cốc Chẩn nói:
Tiểu nhị cố không nổi nóng, nói:
Cốc Chẩn phì một tiếng, nói:
Tên tiểu nhị cực kỳ tức giận, nếu không nể mặt ba vị giai nhân thì sớm đã đánh
cho một chưởng, nhất thời tím mặt nuốt giận nói:
Đúng, đúng vậy, khách quan thật là sáng suốt, cái đó, cái đó tiểu điếm đúng
là không làm nổi.
Biết rồi thì tốt. – Cốc Chẩn lại nói – Đã không có “Lục Nguyệt Phi Tuyết”
thì lấy ra “Nhân Gian Tam Độc” vậy.
Tiểu nhị nghe vậy thì ngớ ra, cái tên đó không chỉ chưa từng nghe tới mà chắc
là còn rất nguy hiểm, bất giác ấp úng nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Thi Diệu Diệu không thể nhẫn nại nổi, bỗng ra tay tát mạnh cho Cốc Chẩn một
cái khiến hắn ngã lăn ra, miệng ứa máu rồi ha ha cười lớn, nói:
Sự chua xót lộ hẳn ra trong giọng nói. Thi Diệu Diệu đánh xong một chưởng thì
bất giác hối hận từ trong ra, ngẩn người nhìn Cốc Chẩn rồi khóe mắt cay xè,
chợt rơi nước mắt mắng:
Mắng xong cũng không kìm nén được nữa, bỗng đưa tay ôm mặt chạy ra khỏi cửa
khách sạn đi mất.
Người trong khách sạn thấy tình hình đó liền thi nhau tranh luận. Cốc Bình Nhi
đỡ Cốc Chẩn dậy, thấy má trái của hắn sưng vù thì trong lòng đau đớn, thầm
chửi Thi Diệu Diệu mấy câu rồi lấy khăn tay lau vết máu bên khóe miệng cho
hắn. Bạch Tương Dao thì cười cười, nói:
Tiểu nhị cầu còn không được, nghe vậy thì mừng rỡ liên tục gật đầu vâng dạ.
Cốc Chẩn trầm mặt không nói nửa lời. Không bao lâu bỗng nghe ngoài khách sạn
vang lên tiếng bánh xe cùng một tràng cười nói rồi một đám người từ ngoài cửa
tiến vào, vị công tử đi đầu áo xanh phấp phới, sáng sủa rực rỡ, nhưng thấy Cốc
Chẩn thì bỗng biến sắc mặt đột ngột dừng bước. Cốc Chẩn nhìn thấy hắn liền lộ
vẻ cười cợt, cao giọng nói:
Người kia chính là Trầm Tú, hắn thấy Cốc Chẩn hai tay bị trói, lại cùng ngồi
với hai nữ tử xinh đẹp thì trong lòng vô cùng kinh hãi nghi hoặc, liền đảo mắt
rồi cười âm trầm nói:
Cốc Chẩn cười, lại nhìn những người sau lưng Trầm Tú liền cười nói:
Chu Tổ Mô đứng sau lưng Trầm Tú nấp nấp né né, ai ngờ Cốc Chẩn mắt tinh, vẫn
nhìn thấy mình nên lộ vẻ hổ thẹn giận dữ, phì một tiếng rồi nói:
Cốc Chẩn thầm nghĩ: “Thì ra như vậy, tên Chu Tổ Mô này lại là thủ hạ của Trầm
Tú, hồi trước hắn đến Đông Doanh mua súng điểu chắc là theo ý của Trầm Tú,
thảo nào ta vẫn cảm thấy việc đó không giống như lão Trầm què vẫn làm. “Trầm
tiên sinh” mà Chu Tổ Mô nói tới chính là tên què con này. Đúng rồi, súng điểu
của Đông Doanh chế tạo tinh xảo, ngắm bắn chính xác, hơn xa đồ do Trung Hoa
chế tạo. Ở Nhật Bản mua năm lượng một cây, mua chuyển về Trung Thổ có thể bán
giá hơn hai mươi lượng, cho dù có nguy hiểm nhưng cũng rất khả quan.” Tuy hắn
đang trong tình thế khó khăn nhưng vẫn không quên tính toán, thay đổi ý nghĩ
mấy lần liền rồi bỗng thấy Trầm Tú chống gậy nhảy từng bước đến ngồi bên một
chiếc bàn, năm người đi cùng cũng chiếm hai bàn nữa. Trầm Tú ánh mắt âm hiểm,
thỉnh thoảng lại liếc sang bên này.
Đồ ăn đã đưa lên, Cốc Chẩn không thể dùng đũa, Cốc Bình Nhi liền gắp thịt cá
trong bát từng miếng từng miếng bón cho hắn. Trầm Tú cười đắc ý nói:
Trong lời nói còn pha thêm một ít giấm chua. Cốc Chẩn tâm tình buồn bực, chỉ
cười nhạt không nói gì, nhưng Cốc Bình Nhi lại khẽ nói:
Cốc Chẩn đưa mắt nhìn qua thì thấy đôi mắt của Trầm Tú đang đảo đi đảo lại
trên người Bạch Tương Dao và Cốc Bình Nhi, bất giác thầm nghĩ: “Thằng què con
này vẫn không đổi tính xấu.” Liền khẽ giọng nói:
Cốc Bình Nhi đảo mắt một cái, liền cười nói:
Sau đó quay người đi vào khách sạn, một lúc mới ra lại bón cho Cốc Chẩn ăn.
Cốc Chẩn còn đang ngạc nhiên thì bỗng thấy đồ ăn bọn Trầm Tú gọi đã được mang
ra, chắc là đi đường khó khăn, bụng đói meo nên nhất thời chỉ còn nghe tiếng
ăn uống ừng ực.
Ăn chưa bao lâu, bỗng nghe một người trong bọn nhíu mày ôm bụng rên rỉ. Chu Tổ
Mô nói:
Còn chưa dứt lời thì bỗng cảm thấy một luồng trọc khí sôi lên trong bụng, kêu
lên òng ọc. Chu Tổ Mô vội vận nội kình để ép xuống, ai ngờ càng áp chế thì lại
càng quặn đau, những người cùng bàn cũng đều cau mày mím môi, vẻ mặt quái dị.
Bỗng có người đứng dậy gào lên:
Tiểu nhị ngẩn ra rồi chỉ rõ vị trí, trong chốc lát đã có mấy bóng người nhảy
vọt lên không chạy thẳng tới nhà xí. Trầm Tú tuy què một chân nhưng vẫn nhẹ
nhàng như chim bay, nhanh nhẹn như rắn nước, lọc cọc nhảy trước mọi người chui
tọt vào nhà xí rồi rầm một tiếng đóng chặt cửa lại.
Mọi người tức tối khinh miệt, nhưng lại không dám tranh giành với thủ lĩnh,
chỉ còn cách ra ngoài khách sạn tìm chỗ vắng giải quyết. Những kẻ nội công
thấp kém thì bụng sôi ùng ục, xả thẳng ra tại chỗ. Nhất thời trong khách sạn
mùi thối bốc lên nồng nặc, đám thực khách mất cả ngon miệng, thi nhau chửi
bới. Thuộc hạ của Trầm Tú tuy đều là những kẻ ngang ngược nhưng lúc này còn lo
việc gấp nên tai nghe chửi mà cũng không kịp để ý đến.
Cốc Chẩn nhìn mà trong lòng chấn động, khẽ cười nói:
Cốc Bình Nhi gật đầu mỉm cười. Cốc Chẩn nói:
Cốc Bình Nhi nói:
Cốc Chẩn bất giác hít một hơi khí lạnh, thất thanh nói:
Thì ra loại “Ngũ Cốc Thông Minh tán” đó là thuốc bí mật của Đông Đảo, người ăn
uống phải sẽ tiêu chảy đủ ba ngày ba đêm, đem trọc khí của ngũ cốc trong người
thải hết ra ngoài, sau đó nuốt nước bọt để lấy hơi, lấp đầy bằng tiên thiên
chân nguyên, nhờ đó đạt đến cảnh giới tích cốc hít thở khí trời mà sống không
cần lương thực. Nói ra thì vốn là thuốc tử tế, nhưng sức thuốc quá mạnh nên
nếu ăn uống phải quá nhiều, lại không có nội công đủ mạnh để hỗ trợ thì sẽ
tiêu chảy tán loạn đến lúc mất hết nước.
Trong khách sạn bẩn thỉu không chịu nổi, loạn thành một cục. Bạch Tương Dao
vốn thích sạch nên lộ vẻ bực bội buồn nôn, hơi nhíu mày rồi bảo chưởng quỹ xếp
cho hai gian phòng loại tốt, tự vào nghỉ ngơi. Cốc Chẩn và hai tên đệ tử Đông
Đảo ở cùng một phòng. Cốc Chẩn lúc thì đòi đi vệ sinh, lúc thì đòi lấy nước
uống, giày vò đến mức hai tên đệ tử kêu khổ không ngớt, về sau không thèm để ý
đến hắn nữa mà chỉ trùm kín đầu cố ngủ cho được.
Cốc Chẩn mất cả hứng thú, cuộn tròn trên giường ngủ một lúc, bỗng cảm thấy có
người cởi trói chân trói tay cho mình. Cốc Chẩn mơ mơ hồ hồ, chưa kịp mở mắt
đã buột miệng nói:
Mở to mắt nhìn ra thì thấy Cốc Bình Nhi vẻ mặt buồn thảm đang ngẩn ngơ nhìn
mình.
Cốc Chẩn trong lòng thất vọng một lúc rồi thở dài nói:
Cốc Bình Nhi cơ hồ rơi lệ, quay đầu đi nhẫn nại một lúc rồi mới hậm hực nói:
Cốc Chẩn trầm mặc không nói. Cốc Bình Nhi lại nói:
Bỗng thấy Cốc Chẩn hung dữ trừng mắt nhìn mình, trán nổi gân xanh thì biết
mình đã nói đến chỗ đau lòng của hắn nên nhất thời im bặt, lặng lẽ mở “Ngọc
Giao cân”. Cốc Chẩn cũng không gây tiếng động, đưa mắt nhìn qua thì hai tên đệ
tử nằm bẹp trên giường bất động. Cốc Bình Nhi nói:
Cốc Chẩn gật gật đầu bước ra ngoài cửa, Cốc Bình Nhi cũng đi theo, trong lòng
ôm con mèo Ba Tư, chắc là cô tìm cách lấy lại từ chỗ mẹ rồi. Bạch Tương Dao
tuy là người gian trá như lại không biết võ công gì, Cốc Bình Nhi biết rõ
không thể cãi lại bà ta liền âm thầm ra tay trộm về, cũng chẳng có gì khó
khăn.
Cốc Chẩn ra khỏi khách sạn đi được một quãng, thấy Cốc Bình Nhi vẫn đi theo
thì bất giác nhíu mày nói:
Cốc Bình Nhi lén nhìn hắn, khẽ giọng nói:
Cốc Chẩn thấy cô thần tình thảm thiết, bóng dáng cô độc thì trong lòng thật sự
vừa bực vừa thương, muốn mắng cô mấy câu nhưng cũng không thốt ra lời, đành hừ
một tiếng rồi định cất bước thì trước mắt ánh bạc bỗng lóe lên, Thi Diệu Diệu
từ trên không hạ xuống, chằm chằm nhìn hai người có vẻ kinh hãi nghi ngờ.
Ba người im lặng nhìn nhau một lúc, Thi Diệu Diệu chậm rãi nói:
Cốc Chẩn thản nhiên nói:
Thi Diệu Diệu nhíu nhíu mày, lắc đầu nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Thi Diệu Diệu nhìn Cốc Chẩn, từ khuôn mặt điều cười đó phảng phất như có thể
thấy lại được bao loại tình ái quan tâm đã qua. Có điều người vẫn như cũ nhưng
tình chẳng như xưa, nam tử trước mắt không còn giống như ngày trước nữa rồi.
Nghĩ đến đó, bất giác trái tim đau nhói, lòng dạ quặn đau rồi nghiến răng nói:
Cốc Bình Nhi hơi biến sắc, Cốc Chẩn thì vẫn mỉm cười như thường, nói một tiếng
“Một” rồi đưa chân phải lên, chậm rãi bước một bước.
Ánh vàng bóng xanh giao nhau rồi cùng rơi xuống dưới chân Cốc Chẩn, chính là
một cái vảy bạc và một mũi chùy nhỏ. Cốc Chẩn nhìn cái vảy bạc đó, nhất thời
dừng bước. Bỗng nghe Thi Diệu Diệu nói:
Cốc Bình Nhi mím môi, lớn tiếng nói:
Thi Diệu Diệu ngẩn ngơ nhìn cô, trong lòng chẳng hiểu gì cả, liền nói:
Cốc Bình Nhi ngẩn ra, bịt tai nói:
Thi Diệu Diệu thở dài, xa xăm nói:
Cốc Bình Nhi thân mình run lên, hai mắt nhắm chặt rồi bỗng rơi lệ. Thi Diệu
Diệu thấy vậy cũng cảm thấy sống mũi cay cay. Chợt nghe Cốc Chẩn nói:
Thi Diệu Diệu kiệt lực nén lẹ, nghiến răng rít giọng nói:
Cốc Chẩn ha ha cười lớn, bỗng bước về phía trước. Thi Diệu Diệu ngẩn ra, tức
giận nói:
Cốc Chẩn khẽ cười thảm, lại bước thêm một bước. Thi Diệu Diệu bất giác tim đập
như sấm. Cốc Chẩn tuy võ công thấp kém nhưng lúc này áp lực của hắn còn hơn cả
cao thủ hàng đầu, mắt thấy hắn từng bước từng bước tiến tới thì không tự kìm
chế được lấy ra một con cá chép bạc, mắt hạnh trợn tròn rít giọng nói:
Cốc Chẩn biết rõ lúc này Thi Diệu Diệu đã như mũi tên trên dây cung, nếu mình
còn ép buộc nữa thì cô nhất định sẽ ra tay. Nghĩ đến đó thì trong lòng nguội
lạnh, thầm tưởng: “Ta một lòng muốn tẩy sạch oan khấu, chủ yếu chẳng phải vì
cô bé ngốc nghếch này ư, nếu không thì cớ gì ta không chạy đến Cửu Dịch tuyệt
vực, cả đời không quay lại Trung Thổ? Nhưng sao cô bé ngốc này lại cứ đối xử
với ta như thế? Bỏ đi, bỏ đi, sống như thế này thì thà chết còn hơn.” Nghĩ rồi
cười thảm, định bước thêm bước thứ ba thì eo lưng bỗng tê dại, cả người cứng
đờ, bước thứ ba đó cũng không đi được, há miệng định chửi thì lại không ra
tiếng. Chỉ nghe Cốc Bình Nhi cười hi hi nói:
Thi Diệu Diệu thấy Cốc Bình Nhi khống chế Cốc Chẩn, giải được tình thế khó
khăn thì bất giác thở phào một hơi nặng nề, nhưng nghe Cốc Bình Nhi nói thì
lại hơi giật mình, nói:
Cốc Bình Nhi nói:
Thi Diệu Diệu nghe vậy thì lại thấy sống mũi cay cay, nước mắt chút nữa đã
chảy ra, trong lòng như có giọng nói kêu thét: “Có phải ta không muốn thả hắn
đâu, nếu ta chết mà có thể tẩy được tội lỗi của hắn thì ta thà chết còn hơn.”
Nghĩ đến đó, cô trầm mặc một chút rồi gật đầu nói:
Cốc Bình Nhi nói:
Liền lập tức lấy từ thắt lưng ra một cái túi da hươu ném sang một bên, lại đặt
Cốc Chẩn xuống một góc, để con mèo Ba Tư vào lòng hắn, nhìn hắn một cái sâu
nặng rồi từ từ đứng dậy quay đầu lại. Thi Diệu Diệu cũng bỏ giỏ tre sang một
bên im lặng đứng đó.
Cốc Bình Nhi quát khẽ một tiếng, hai tay như sóng biển nhấp nhô, tùy ý đánh
ra, chính là “Thiên Lãng Thiên Điệp thủ”. Thi Diệu Diệu không dám chủ quan,
cũng đối phó bằng võ công gia truyền “Chỉ Nam quyền”. “Thiên Lãng Thiên Điệp
thủ” chiêu thức ảo diệu mau lẹ, hai tay nhìn như chia ra tấn công mà thật sự
là hỗ trợ lẫn nhau để lôi kéo kích phá, ví dụ tay trái xuất chiêu, chiêu thức
vừa xuất ra kình lực còn chưa dứt thì kình lực tay phải sớm đã cùng đánh tới.
Kình lực tay phải vừa đánh ra thì tay trái lại sinh ra kình lực mới, vì vậy
kình lực chồng chất sinh ra không ngừng, luyện đến đỉnh cao thì giống như ngàn
đợt sóng ngút trời vậy.
Chỉ Nam quyền lại không giống như vậy mà đánh thẳng rút thẳng, ít có kỹ xảo
nhưng quyền chuyển động theo thân, từng chiêu đều không rời khỏi năm chỗ yếu
huyệt quanh người đối thủ, đánh vào chỗ nào là địch phải cứu chỗ đó, giống như
kim chỉ nam trong la bàn nên mới có tên gọi như vậy.
Hai thiếu nữ đều vô cùng xinh đẹp, mặt hoa dáng ngọc, quần áo phất phơ, lúc
này quyết đấu tuy chiêu nào cũng hung hiểm nhưng người ngoài nhìn vào thì lại
giống như đôi bướm cùng múa lượn, vàng anh đối giọng hót ca, có vẻ đẹp đẽ động
lòng người khó mà nói ra được. Võ công của Cốc Bình Nhi là do Cốc Thần Thông
tự truyền thụ, không cái nào không phải là loại hạng nhất trên đời, có điều tu
luyện chưa lâu nên không có thành tựu lớn. Thi Diệu Diệu thì tập võ từ nhỏ,
nội ngoại công đều cao, “Bắc Cực Từ Thiên công” lại phù hợp với thể chất nên
kình lực hợp với ý nghĩ, ý nghĩ hợp với thần chí, cất tay nhấc chân đều rất có
uy lực. Cốc Bình Nhi dùng “Thiên Lãng Thiên Điệp thủ” không xong thì lại đổi
liền năm loại tuyệt học ly kỳ biến ảo khiến người ta nhìn không chớp mắt,
nhưng Thi Diệu Diệu thì chỉ một đường “Chỉ Nam quyền” ứng phó vẫn không rơi
vào thế kém. Đấu đến hơn bảy mươi chiêu, tu vi nội lực của hai người dần lộ rõ
cao thấp, Thi Diệu Diệu xuất thủ vẫn đầy đủ thần khí, nhưng Cốc Bình Nhi lại
thở hồng hộc, mồ hôi dầm dề. Thi Diệu Diệu không nỡ bức bách cô quá đà, liền
lên tiếng nói:
Cốc Bình Nhi cười khanh khách, nhảy lùi lại năm thước nhìn Thi Diệu Diệu nói:
Thi Diệu Diệu khẽ cười khổ, nói:
Cốc Bình Nhi hừ khẽ một tiếng, đột nhiên vẫy tay một cái trông như sắp đánh
ra, bỗng từ trong tay áo vô số điểm hàn tinh bắn thẳng vào Thi Diệu Diệu.
Thì ra Cốc Bình Nhi tự biết nếu đấu ám khí thì tuyệt không phải đối thủ của
“Thiên Lân”, vì vậy ngoài mặt là đòi đấu tay không để lừa Thi Diệu Diệu bỏ vảy
bạc xuống, còn cô ta thì âm thầm giấu mấy mũi “Vô Tướng trùy”, đấu đến lúc
khẩn cấp thì đột nhiên trở mặt. Chiêu này vô cùng độc ác, nếu không phải là kẻ
có thù hận sâu xa thì không thể làm được. Cốc Bình Nhi cũng là yêu quá hóa
ghen, lại tìm đủ cách bảo vệ Cốc Chẩn nên sinh lòng độc ác, muốn đưa Thi Diệu
Diệu vào chỗ chết, còn sau đó Cốc Chẩn oán trách thế nào thì cũng chẳng thể
quản hết được.
Nói thì chậm nhưng thực tế thì nhanh, mắt thấy ám khí sắp trúng thì thân hình
Thi Diệu Diệu bỗng chuyển động, dải lụa trên người theo gió bay lượn rơi vào
lòng bàn tay rồi múa lên, mấy điểm hàn tinh đó lập tức biến mất. Thi Diệu Diệu
lại vẫy dải lụa, mấy mũi cương trùy dính trên mặt lụa sáng xanh khiếp người.
Thì ra dải lụa đó gọi là “Nhuyễn Kim sa”, là bảo vật của dòng họ “Thiên Lân”
từ xưa truyền lại, sợi tơ dệt lụa tuyệt không phải tơ tằm mà là do một loại
tinh kim đặc biệt chế luyện rút ra rồi dệt thành dải lụa đao thương không cắt
đứt được, chỉ cần truyền “Bắc Cực Từ Thiên công” và thì liền có thể sinh ra
lực hút rất mạnh, chuyên thu các loại ám khí nhỏ.
Dải “Nhuyễn Kim sa” này Thi Diệu Diệu rất ít dùng đến, Cốc Bình Nhi cũng chưa
nghe nói tới nên bây giờ nhìn thấy bất giác kinh hãi. Thi Diệu Diệu thấy cô
dùng ra loại chiêu thức độc ác như vậy thì trong lòng tức giận, đang định
trách mắng thì bỗng thấy Cốc Bình Nhi mặt trắng bệch ra, miệng run run rồi òa
một tiếng ngồi xuống đất khóc lớn lên. Thi Diệu Diệu thấy cô ta khóc lóc
thương tâm thì lòng cũng bị rung động, không tự kìm chế được khí giận biến
mất, lòng thương lại nổi lên, thả rơi cương trùy rồi bước tới cúi người xuống,
dịu giọng nói:
Nói đến đó thì vô cùng thương cảm, đang định đỡ Cốc Bình Nhi đứng dậy thì bỗng
cảm thấy sườn tê đi rồi cả người cứng đơ. Thi Diệu Diệu cả kinh, lại thấy Cốc
Bình Nhi ngẩng đầu lên, trên mặt nước mắt ròng ròng nhưng lại cười hi hi nói:
Thi Diệu Diệu tức giận nói:
Cốc Bình Nhi lạnh nhạt nói:
Thi Diệu Diệu kinh ngạc vô cùng, nhìn vẻ mặt cô thì trong lòng chuyển động,
bỗng sinh ra một ý nghĩ trước nay chưa từng có: tình cảm này của Cốc Bình Nhi
đối với Cốc Chẩn rõ ràng vượt quá tình cảm anh em, trở thành một loại tình yêu
rồi. Ý nghĩ đó vừa nổi lên thì Thi Diệu Diệu bất giác cả người toát mồ hôi
lạnh, vội cố gắng áp chế ý nghĩ đó xuống, nhưng càng áp chế thì ý tưởng đó lại
càng mạnh mẽ. Nghĩ kỹ thì trên đường đi, Cốc Bình Nhi đầu mày cuối mắt lúc nào
cũng lộ ra tình cảm yêu thương Cốc Chẩn, chỉ là mình bị trói buộc bởi luân
thường đạo lý giữa anh em nên tuy nhận ra mà thủy chung vẫn không chịu suy
nghĩ kỹ về hướng đó.
Thi Diệu Diệu càng nghĩ càng kinh hãi, nhất thời tim đập dồn dập, trừng mắt
nhìn Cốc Bình Nhi nói:
Cốc Bình Nhi cười nói:
Liền lập tức ôm Thi Diệu Diệu lên quay lại chỗ đặt Cốc Chẩn. Vừa mới liếc nhìn
thì Cốc Bình Nhi thất thanh kêu lên, mặt không còn chút máu. Chỉ thấy mặt đất
trống không, Cốc Chẩn cũng vậy mà Phấn Sư Tử cũng thế, đều không còn tăm tích
gì nữa.