Người đăng: HắcKê
Điều này Lục, Diêu hai người đều cảm thấy bất ngờ. Diêu Tình đứng ngẩn ra đó
mắt trợn tròn quên cả chống đỡ. Lục Tiệm trong lúc vội vã liền lấy kiếm bên
trái ép lên kiếm bên phải, hai tay vận chuyển “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp”, kiếm
trái giữ kiếm phải, kiếm phải giữ kiếm trái, cùng triệt tiêu thế đâm tới. Lập
tức song kiếm đến cách Diêu Tình không đầy nửa thước đã nhanh chóng trầm
xuống, xùy xùy hai tiếng đâm thẳng xuống đất.
Lục Tiệm tuy đẩy được thế kiếm nhưng thân thể vẫn không thể tự điều khiển
được, hoa tay múa chân lao thẳng vào Diêu Tình. Diêu Tình định né tránh nhưng
lại sợ y ngã đau, trong lúc do dự đã bị Lục Tiệm ôm chặt lấy. “Kình Tức công”
của Diệp Phạm thế chưa hết nên Diêu Tình loạng choạng rồi cũng bị đẩy ngã. Hai
người ôm nhau lăn một vòng rồi mới dừng lại được, mặt đỏ bừng lật đật buông
nhau ra. Diệp Phạm thấy vậy thì hai tay chống eo ha ha cười lớn.
Diêu Tình nghiến răng chống hai tay xuống mặt đất, lập tức đất phá rễ mọc, bó
chặt lấy hai chân Diệp Phạm. Vừa rồi cô thừa cơ Diệp Phạm đã sớm bố trí
“Nghiệt nhân tử”, chỉ đợi thời cơ là phát động.
Diệp Phạm mắt thấy dây rễ cuốn lấy người thì hơi lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó cười
nói:
Miệng hắn cười nói nhưng thân hình vẫn bất động mặc cho dây leo cuốn lấy, đến
khi Diêu Tình đẩy thuật “Hóa sinh” lên mức cao nhất không cách nào cuốn thêm
được nữa. Đám dây rễ đó cuốn quýt dọc ngang, đem Diệp Phạm bọc vào chính giữa
lơ lửng trên không trung như một cái kén không lồ xám xịt.
Diêu Tình ngực phập phồng, mồ hôi toát ra như mưa, thở ra một hơi vừa định
nghỉ thì bỗng nghe Diệp Phạm trong cái “kén” đó cười khẽ rồi vang giọng nói:
Diêu Tình nghe vậy biến sắc, chỉ cảm thấy dưới tay co lại rồi đám dây rễ đồng
thời căng ra. Cái “kén” đó hơi rút vào trong, sau đó nổ một tiếng “bùng” đinh
tai rồi đứt ra từng mảng, một cái bóng màu xanh lao vọt ra. Diệp Phạm cất
tiếng cười dài, cao giọng nói:
Đám thiếu niên thi nhau ngồi xuống cầm đàn sáo, Triệu Vũ hỏi:
Diệp Phạm thân pháp nhẹ nhàng lăng không đảo lượn, cười nói:
Triệu Vũ “vâng” một tiếng rồi vung tay, đám thiếu niên kèn sáo cùng nổi lên,
uy vũ hùng tráng như vó ngựa rầm rập, vạn người tung hô.
Diệp Phạm ha ha cười lớn, thân hình chưa rơi xuống đất đã xoay chưởng, hai đạo
chưởng phong chia ra đánh vào Lục, Diêu hai người.
Lục Tiệm mượn lực sử ra một chiêu “Tước Mẫu tướng”, kéo Diêu Tình nhảy lùi về
phía sau. Diệp Phạm chưởng lực đánh hụt làm bụi bay mù hụt, miệng kinh ngạc
nói:
Diêu Tình hít một hơi, nội kình từ hai tay tràn ra, hai ngọn rễ cây nhô ra
trên mặt đất cuốn về phía Diệp Phạm. Diệp Phạm cười nói:
Liền phất tay áo, rễ cây bị kình phong đánh vào chợt quay ngược lại quấn tới
Diêu Tình.
Lục Tiệm chỉ sợ Diêu Tình bị thương nên không kể lợi hai, phi thân lao tới ra
tay như gió chặn rễ cây lại, không ngờ rễ cây có thêm “Thao Thiên khí” của
Diệp Phạm nên kình lực trùng điệp, tuy bị Lục Tiệm giữ lại mà khí thế vẫn
không giảm, đuôi rễ cây quay vù vù trên không như một sợi roi quất bôm bốp vào
má Lục Tiệm. Lục Tiệm đầu váng mắt hoa, miệng tanh mùi máu, thầm nghĩ mặt chắc
đã sưng vù lên rồi, nhưng sợ vuột tay thì Diêu Tình lại bị thương nên cố nén
đau đớn, chết cũng không buông, có điều vẫn bị cái rễ dây đó đẩy lùi lại.
Trong lúc nguy cấp, Lục Tiệm bỗng chuyển động ý nghĩ, hai sợi dây rễ dài đó
tuy là bằng gỗ nhưng chẳng phải cũng là một loại vũ khí sao. Đã là vũ khí thì
“Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” có thể khống chế được, liền một đẩy một kéo, sợi
dây liền lao vụt lên không quay một vòng rồi đổi hướng ngược lại.
Diệp Phạm hơi kinh ngạc, tay trái vừa định chặn đỡ thì không ngờ sợi “Trường
sinh đằng” đó bỗng dài ra mấy thước, cuốn chặt lấy cổ tay hắn. Diệp Phạm chớp
mắt liền lộ vẻ cười cợt, chưởng thế đánh thẳng ra về hướng Diêu Tình.
Lục Tiệm thân hình thình lình chuyển động, hai tay như đánh đàn, liên tục kéo
đẩy sợi rễ cây. Diệp Phạm cổ tay trầm xuống, đột nhiên không tiếng động chưởng
lực đánh chéo ra, nghe bình một tiếng bên cạnh Diêu Tình đất đá bay loạn, đã
có thêm một lỗ thủng lớn.
Liền co tay cố dựt đứt sợi rễ rồi tung mình nhảy lên không vận chưởng, định
phát kình lực. Lục Tiệm hai tay kéo một cái, hai sợi rễ bay lên gặp gió dài
ra, soạt một cái lại cuốn lấy mắt cá chân Diệp Phạm, hai tay vận chuyển “Thiên
Kiếp Ngự Binh pháp”. Diệp Phạm đang ở trên không không có điểm tựa nên lập tức
mất thăng bằng, chiêu “Thao Thiên khí” đánh lệch đi trúng phải một cây đại thụ
cách cả trượng, ầm một tiếng cây đại thụ gãy làm đôi.
Tiếng đàn sáo càng nhanh càng dày, tiếng nhạc lên cao dần, tiếng sáo lại càng
hiên ngang, lên đến tận trời xanh gọi gió hô mây, khí thế như một người một
ngựa xông phá trận địch, quét sạch mọi trở ngại. Trong tiếng nhạc, Diệp Phạm
hoa tay múa chân, lăng không loạn chuyển, liên tục xuất chưởng nhưng chẳng
trúng chiêu nào mà chỉ làm bụi đất bay mù trời. Đám thiếu niêm vừa tấu nhạc
đôi mắt vừa dõi theo hắn quay chuyển loạn xạ, sự kinh ngạc trong lòng mỗi lúc
một tăng thêm. Không ngờ bỗng có một chưởng đánh thẳng trước mặt chúng rầm một
tiếng khiến cho những người tấu nhạc mặt mũi đầy đất cát, khí thế tiếng nhạc
cũng không khỏi giảm mất vài phần.
Chu Lưu Thổ kình từ tay chân Diêu Tình tràn ra xa khắp xung quanh, ùn ùn không
dứt. “Trường sinh đằng” đứt rồi lại mọc, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng
dài. Sợi dây đó càng ngoằn nghoèo thì lại càng hợp ý Lục Tiệm, y cứ trái đẩy
phải kéo, dùng “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” điều khiển dây. Sợi dây dài hơn mười
trượng như một con quái xà quẫy loạn, theo sát Diệp Phạm cuốn chân níu tay,
làm loạn chiêu thức.
Diệp Phạm võ công cao cường, ở Đông Đảo chỉ thua một người, nếu đấu một mình
thì Lục, Diêu hai người còn xa mới địch nổi. Chỉ không ngờ thuật “Hóa sinh”
kết hợp với “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” lại sinh ra hiệu quả kỳ diệu. Diệp Phạm
lúc đầu khinh địch, lúc này càng đấu càng cảm thấy bó buộc chân tay, mấy lần
bị Lục Tiệm dùng dây cuốn lại rồi lôi kéo đến mức hạ bàn không vững, chân tay
không ổn định, bất giác trở nên sốt ruột, liền lấy tinh thần song chưởng múa
như bay, “Qua Toàn kình”, “Thao Thiên khí”, “Hãm Không lực”, “Âm Dương lưu”,
“Sinh Diệt đạo”, “Tích Thủy kình” các loại kình lực kỳ diệu quái dị liên tục
đánh ra, như răng nanh sắc bén của ác thú muốn xé nát vạn vật.
Lục Tiệm da thịt như bị dao cắt, hô hấp khó khăn, lại cảm thấy sợi rễ không
ngớt bị chặt đứt, đứt rồi lại mọc ra càng lúc càng nhiều, dần dần khó mà điều
khiển nổi. Diêu Tình chân khí có hạn, dây rễ càng nhiều thì khí lực cũng theo
đó mà phân tán, liền kêu lên:
Diêu Tình lĩnh hội liền bỏ bớt những sợi dây thừa, chỉ còn sáu sợi. Sáu đạo
ánh sáng xanh như một con bạch tuộc khổng lồ vung múa cánh tay, lúc co lúc
duỗi, lúc thẳng lúc vòng ngoằn nghoèo trên không, không chỗ nào là không đánh
tới.
Rễ cây ít đi thì Lục Tiệm trái đẩy phải múa càng lúc càng thuận tay, đánh đến
mức tự nhiên tiêu sái như gảy đàn đánh trống vậy. Cốc Chẩn nhìn mà khâm phục,
vỗ tay khen hay.
Diệp Phạm đánh lâu không giải quyết được, bỗng nghe Cốc Chẩn kêu hay thì trong
lòng tức giận, không kìm được cười dài một tràng nhất thời áp chế hết tiếng
nhạc xuống.
Tám tên thiếu niên nghe lệnh liền cùng nhảy tới Cốc Chẩn. Cốc Chẩn cười hi hi,
làm mặt quỷ với tám người rồi quay mình bỏ chạy. Lục Tiệm trong lúc vội vàng
liền chia ra hai sợi dây rễ trói chặt một đôi nam nữ gần nhất rồi nhẹ nhàng
hất một cái, hai người đó không tự không chế được bay vọt lên, bất giác kêu
lên the thé.
Bóng xanh loáng lên, Diệp Phạm nhảy vọt lên không đỡ lấy hai người rồi đặt
xuống đằng xa. Hai người như đằng vân giá vũ, bay mấy trượng như chớp nhưng
lúc chạm đất thì lại vô cùng nhẹ nhàng chậm rãi. Hai người thở phào một hơi,
đưa mắt nhìn qua thì thấy Diệp Phạm bị ba sợi rễ cây cuốn lấy chân tay, đang
cười lên oang oang rồi chớp mắt ba sợi rễ cây đó đã như gặp lửa dữ, vù một
tiếng đã hóa thành tro bụi.
Chiêu này thật bất ngờ, Diêu Tình cả người chấn động, Lục Tiệm lại đẩy hai sợi
rễ cây chia ra cuốn vào eo lưng và đùi Diệp Phạm, không ngờ vừa cuốn vào đã
hóa thành tro bụi, bất giác kinh hãi nói:
Diêu Tình mặt trắng bệch, cười khổ nói:
Lục Tiệm ngẩn ra, nói:
Diêu Tình nói:
Diệp Phạm nhẹ nhàng rơi xuống đất, cười oang oang nói:
Nói rồi phất tay áo rộng, hoa văn trên áo chuyển động như sóng biển dập dềnh,
miệng thì cười nói:
Cốc Chẩn chạy một lúc rồi quay đầu nhìn lại thì sau lưng sáu người kia càng
lúc càng gần hơn, biết rõ không có hy vọng chạy thoát nên dứt khoát quay người
lại, chắp tay cười nói:
Sáu người kia thấy hắn nhận thua dễ dàng như vậy thì nhất thời đưa mắt nhìn
nhau kinh ngạc vô cùng. Triệu Vũ nói:
Cốc Chẩn đưa hai tay ra, cười nói:
Triệu Vũ nghe rất khoan khoái, gật đầu cười nói:
Tiền Gia nói:
Một thiếu nữ áo xanh nhìn hắn, lộ vẻ khinh miệt, bĩu môi nói:
Cốc Chẩn nhìn cô gái đó, thầm nghĩ: “Cuối cùng vẫn là con gái mềm lòng!” Liền
cười nói:
Đã là con gái thì chẳng ai không thích được người khác khen ngợi vẻ đẹp của
mình, cho dù đối phương có giả vờ thì trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu, vì vậy
ba cô nghe đến hai câu cuối cùng không người nào là không mỉm cười.
Cốc Chẩn thấy ba tên nam tử có vẻ không vui thì vội cười nói:
Câu này đã nịnh đám nữ tử mà còn nịnh cả đám nam tử, ba tên kia nghe vậy thì
ít nhiều đều có vẻ bằng lòng. Chỉ có Tiền Gia cẩn thận, thấy Cốc Chẩn ra vẻ ân
cần thì cảm thấy có điều không hợp lý, ho khan nói:
Năm người kia tỉnh ra, vội nói:
Liền áp giải Cốc Chẩn quay lại. Cốc Chẩn giả bộ thành thật, cúi đầu đi được
mấy bước thì bỗng ngẩng đầu lên cười nói với một thiếu nữ áo hồng:
Thiếu nữ áo hồng đó kêu í lên một tiếng, nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Ba thiếu nữ đều ngưng thần lắng nghe, thấy vậy thì tức giận nói:
Cốc Chẩn lại nói:
Câu này nghe thì có vẻ vô ý mà thật ra chính vào nỗi đau thầm kín của ba thiếu
nữ. Bọn họ ngày thường luyện kiếm nên trên tay đều đều có vết chai, tuy nói là
chỉ ở hổ khẩu, lòng bàn tay, người khác khó mà thấy được nhưng lúc bình thường
nhìn thấy nói chung vẫn cảm thấy mất cả đẹp đẽ. Ba thiếu nữ nghe vậy thì vô
cùng hứng chí, thi nhau dừng bước túm lấy Cốc Chẩn hỏi han tình hình. Cốc Chẩn
cười hi hi nói:
Ba thiếu nữ đúng là mừng rỡ vô cùng. Cốc Chẩn lại thản nhiên như không, hỏi
bọn họ về mực kẻ mắt, quần áo mặc, giày đi chân, trang sức cài đầu, hỏi đến
cái gì cũng đều nói hết sức tinh tế, nào là mực thật mềm thật đen, vẽ rồi sẽ
không bao giờ phai nhạt, nào là quần áo, giày dép chất liệu cực tốt, kiểu dáng
đẹp đẽ ra sao. Cho đến trang sức thì Cốc Chẩn lại càng là chuyên gia số một số
hai trong thiên hạ, có thể nói suốt mấy ngày mấy đêm.
Cốc Chẩn vốn xem xét đánh giá tinh tế, kiến thức rộng rãi, uốn ba tấc lưỡi có
thể đem người sống nói thành chết, người chết nói thành sông. Ba thiếu nữ chưa
bao giờ gặp phải nhân vật tuyệt vời như vậy, bất giác nghe đến mê mẩn, nửa
bước cũng chẳng chịu đi.
Đó đều là những việc mà các cô gái trẻ thích thú, đám nam tử đứng bên nghe
được tất nhiên cảm thấy rất phiền phức, liên tục thúc giục. Ba thiếu nữ biết
rõ nếu về đến chỗ Diệp Phạm thì sẽ bị quản thúc nghiêm ngặt, không cách nào
nói chuyện thoải mái như bây giờ, liền bịt tai không nghe, chỉ vây lấy Cốc
Chẩn hỏi han trò chuyện. Triệu Vũ chỉ sợ quay về chậm sẽ bị Diệp Phạm trách
tội, mà mấy lần thúc giục đều không được gì nên không kìm được đẩy Cốc Chẩn
một cái, ai ngờ Cốc Chẩn thuận thế ngã lăn ra rồi bắt đầu lớn tiếng rên rỉ.
Ba thiếu nữ vừa kinh hãi vừa tức giận, tíu tít lầm rầm chửi mắng, nói:
Con người của ngươi thật là hung dữ độc ác.
Lương tâm đều bị chó gặm mất rồi ư?
Ra tay cũng không biết nặng nhẹ, đúng là trâu bò vẫn là trâu bò…
Triệu Vũ bị mắng không ngóc đầu lên được, tự nghĩ vừa rồi tuyệt không dùng
sức, há chẳng phải là kình lực theo tâm mà sinh ra làm bị thương Cốc Chẩn ư.
Nếu đúng như vậy thì chẳng phải công lực đã tăng lên rất nhiều, liền nhất thời
nhìn hai tay mình nửa lo nửa mừng, ngẩn ngơ mê hoặc. Hai nam tử còn lại thấy
vậy thì dửng dưng nhìn ngó. Phải biết bốn nam bốn nữ quanh năm cùng đi, đã
thầm sinh tình cảm, tranh giành đổ giấm chua cũng là việc bình thường, vì vậy
lúc này thấy Triệu Vũ thất thế thì không những thờ ơ quan sát mà còn vô cùng
khoái chí.
Ba thiếu nữ mắng chửi mấy tiếng xong, thấy Cốc Chẩn miệng sùi bọt mép lăn lộn
trên mặt đất rồi bỗng lăn đến dưới chân một thiếu nữ áo xanh. Thiếu nữ áo xanh
đó mềm lòng, không kìm được cúi người đỡ hắn lên, nói:
Còn chưa dứt lời thì lưng bỗng đau nhói rồi cổ lạnh buốt. Cốc Chẩn tung mình
đứng dậy, một tay nắm chặt huyệt đạo sau lưng cô ta, một tay cầm thanh chủy
thủ sáng lấp lóe dí vào cổ cô ta.
Năm người kia trợn mắt há miệng, thiếu nữ áo xanh thì kinh hãi nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Liền giữ cô ta từng bước lùi lại rồi lớn tiếng nói:
Không ngờ năm người kia mắt như phun lửa, lại một bước cũng không nhường mà
dần dần bức đến.
Cốc Chẩn chửi thầm trong lòng. Tiền Gia nhìn hắn, lạnh giọng nói:
Cốc Chẩn nhíu mày nhìn hắn rồi lại nhìn thiếu nữ trong lòng, bỗng cười cười
nói:
Rồi buông tay thả thiếu nữ áo xanh ra. Cô gái một phen tốt bụng mà ngược lại
bị ác báo thì trong lòng rất tức giận, vừa được tự do thì huých lại một cái
khiến Cốc Chẩn đau tận tim gan, kêu to một tiếng rồi ngã lăn ra dưới gốc một
cây đại thụ.
Triệu Vũ mắt xạ hàn quang, lớn tiếng nói:
Năm người kia đều hận Cốc Chẩn xảo trá nên nhao nhao gật đầu.
Triệu Vũ lộ vẻ nanh ác, nhảy tới giơ chân phải lên, nhắm thẳng đầu gối Cốc
Chẩn vừa định tàn nhẫn đạp xuống thì ai ngờ bỗng liếc thấy trong rừng có điểm
sáng lóe lên lao thẳng tới trước mặt. Triệu Vũ cả kinh biến sắc, vội nhảy lùi
lại, không ngờ điểm sáng đó dày đặc như đàn ong rời tổ. Đầu vai, chân tay
Triệu Vũ đau đớn, không khỏi gào lớn rồi ngã quỵ, một trận tê ngứa từ chỗ vết
thương truyền ra, lập tức mắt tối sầm rồi ngất xỉu đi.
Mắt thấy Diệp Phạm từng bước tiến tới, cổ họng Lục Tiệm khô lại, hai chân run
lên, rồi bỗng rảo bước tiến tới ngăn trước mặt Diêu Tình, cao giọng nói:
Diêu Tình thân hình run lên, nói:
Cổ họng bỗng nghẹn lại, nói không ra lời.
Diệp Phạm ánh mắt chuyển động, cười nói:
Chân trái giậm mạnh, thân hình chuyển động, một chưởng đã đánh vù sang. Lục
Tiệm sử ra “Bán Sư Nhân tướng” khom người xuất quyền, không ngờ hai luồng kình
lực vừa chạm nhau thì nội kình của Diệp Phạm chợt rút lại. Quyền kình của Lục
Tiệm đánh vào khoảng không, liền cảm thấy một lực hút cực lớn kéo tới khiến y
đứng không vững, lao thẳng về phía Diệp Phạm.
Diệp Phạm tay trái dùng “Hãm Không lực” kéo thân hình Lục Tiệm, chưởng phải
lại tích đầy “Thao Thiên khí” vừa định đánh ra thì bỗng thấy Diêu Tình khẽ
nghiến răng rồi chập hai tay lại đồng thời ấn lên mặt đất, trong nháy mắt một
sợi rễ cây phá mặt đất phóng ra, như gió cuốn tới cẳng chân hắn.
Diệp Phạm thầm cười nhạt, hắn đã nắm rõ biến hóa của “Trường Sinh đằng” nên
sợi dây vừa chạm vào người hắn liền bị nội lực của hắn phá hủy, vì vậy liền
mặc kệ bị cuốn lấy, tâm thần chỉ tập trung lên chưởng có ý muốn một chưởng
đánh chết Lục Tiệm.
Soạt, rễ cây vừa cuốn vào, kình lực trên tay trái Diệp Phạm còn chưa kịp nhả
ra thì cẳng chân bỗng đau nhói. Trong lúc cấp bách, hắn liền đảo thế chưởng
đánh thẳng xuống dưới chặt đứt rễ cây rồi nhảy lùi lại hơn trượng. Vừa đứng
vững thì bỗng thấy một cảm giác đau đớn ngứa ngáy từ chỗ bị thương chạy thẳng
lên.
“Có độc…” Diệp Phạm vừa nghĩ vậy thì ánh mắt liền nhìn tới cái rễ đã bị chặt
đứt đó, nó vẫn còn cuốn trên bắp chân, trên rễ giăng đầy những mũi sắc nhọn,
hình dáng như nanh rắn độc ánh lên sắc vàng mờ nhạt trong ánh sáng mặt trời.
“Xà Nha kinh!” (gai nanh rắn) Diệp Phạm vừa kinh hãi vừa hối hận. Hắn biết rõ
loại gai này lợi hại, không dám coi thường liền lập tức vận công chấn đứt sợi
rễ rồi đẩy độc tố ra ngoài.
Lục Tiệm thoát chết liền loạng choạng đứng vững lại, cũng không biết cuối cùng
đã xảy ra việc gì, trong lòng hoàn toàn mờ mịt, bỗng nghe Diêu Tình run giọng
gọi:
Lục Tiệm quay đầu lại nhìn thì thấy mặt cô trắng nhợt gần như trong suốt, da
thịt có một luồng khí xanh lúc ẩn lúc hiện, khóe miệng lúc trễ xuống lúc cau
lên, có vẻ quái dị nói không ra lời.
Lục Tiệm chưa từng thấy bộ dạng như vậy của Diêu Tình nên trong lòng kinh hãi,
vội nhảy tới hỏi:
Diêu Tình môi miệng run rẩy, dốc hết sức lực mới đột nhiên nói ra một tiếng:
Tiếng nói chưa dứt thì máu tươi đã phun ra miệng, hai mắt nhắm lại ngất xỉu
đi.
Lục Tiệm cả kinh biến sắc, quay đầu nhìn thì Cốc Chẩn không thấy bóng dáng
đâu, nếu làm theo lời Diêu Tình chẳng phải là bỏ rơi bạn bè, không còn nghĩa
khí ư. Lại nhìn Diệp Phạm, tuy là đứng im bất động nhưng trong mắt lại ẩn hiện
vẻ lạnh lẽo, phảng phất như mãnh thú ăn thịt người lúc nào cũng có thể nhào
tới.
Lục Tiệm trong lòng phát lạnh, tuy không biết cao thủ Đông Đảo này xảy ra việc
gì nhưng sát khí trên người hắn thì càng lúc càng dày đặc, đứng cách mấy
trượng mà vẫn tạt vào mặt. Lục Tiệm không khỏi run lên, cúi đầu nhìn Diêu Tình
rồi chợt có quyết định, cúi người đỡ cô lên lưng rồi co cẳng chạy đi.
Diệp Phạm toàn lực bức chất độc ra nên không dám đuổi theo, mắt nhìn đối thủ
khuất dần có thể nói là tức giận không gì át nổi, liền hú dài inh ỏi, tiếng hú
lên tận mây xanh, cách mấy dặm vẫn còn nghe thấy. Lục Tiệm chỉ cảm thấy tiếng
hú như ở bên tai, trong lòng lo sợ không yên, chỉ có một ý nghĩ: “Chạy mau,
chạy mau”, trong lúc không để ý bất giác dùng ra “Mã Vương tướng”, Đại Kim
Cương thần lực tràn đầy hai chân, không phân biệt phương hướng chỉ cố chạy
dài.
Mây mù dần nổi lên vây lấy rừng rậm, trong không gian có gió nhẹ vi vu, vén ra
một góc Thương Sơn tràn ngập lá xanh. Không bao lâu mưa đã hắt hiu, bọc lấy
từng điểm sương mờ, trong mưa khói mênh mang thỉnh thoảng truyền tới tiếng
chim vỗ cánh về tổ.
Thân hình Diêu Tình run rẩy càng lúc càng nhiều. Lục Tiệm trong lòng lo lắng
vạn phần, ra sức nhìn xuyên màn mưa, bỗng thấy ở góc sâu ven đường có mái ngói
nhô ra thì lập tức rảo bước đi tới, thì ra là một miếu thần hoang phế, tượng
thần vỡ mẻ, biển hiệu mất tăm. Lục Tiệm kiến thức ít ỏi, cũng không biết là
thờ thần núi, thần sông hay là thổ địa bồ tát. May mà trong miếu sạch sẽ, liền
đặt Diêu Tình xuống trước điện thờ, thấy khí xanh trên mặt cô dày đặc, thân
mình lạnh băng run rẩy, hô hấp cũng vô cùng yếu ớt. Lục Tiệm gọi liền mấy
tiếng “A Tình” nhưng cô vẫn nhắm chặt hai mắt. Lại nghĩ đến Cốc Chẩn sống chết
chưa rõ thì đủ loại cảm xúc bi thương tự trách bốc lên trong lòng Lục Tiệm,
nước mắt thi nhau trào ra, từng giọt rơi trên mặt Diêu Tình.
Qua một lúc, bỗng nghe một tiếng thở dài khe khẽ, Lục Tiệm vội vàng gạt nước
mắt định thần nhìn kỹ thì thấy Diêu Tình mí mắt hơi động đậy rồi từ từ mở ra,
con ngươi tuy đã tối hơn nhiều nhưng vẫn đen trắng rõ ràng, thần tình chuyển
động như mặt nước mùa thu.
Lục Tiệm mừng rỡ vô cùng, nhất thời chân tay cuống quýt, nén lệ cười nói:
Diêu Tình nhìn y sâu nặng rồi bỗng cười cười, thở dài nói:
Lục Tiệm nhất thời còn nghe chưa rõ, suy nghĩ một chút chợt hiểu ra, liền cảm
thấy như sấm nổ bên tai, miệng lưỡi cứng đơ, lắp bắp nói:
Diêu Tình khẽ thở ra một hơi, chầm chậm nói:
Những lời này từng chữ từng chữ như kim châm, đâm cho Lục Tiệm trái tim rướm
máu, lại như sấm rền khiến tai y ong ong, đầu váng não mê, ngẩn ra một lúc
thật lâu rồi chợt như tỉnh mộng, ôm chặt lấy thân mình Diêu Tình thất thanh
kêu lên:
Kêu thì cứ kêu, nhưng bất giác nước mắt cứ theo hai má ròng ròng chảy xuống.
Diêu Tình khẽ cười khổ, lắc đầu thở dài nói:
Nói đến đó, lông mày đen nhánh của cô khẽ run lên, khí xanh trên mặt lại càng
đậm hơn. Lục Tiệm đau đớn khôn cùng, cúi đầu bóp chặt bàn tay, cổ họng phát ra
những tiếng nức nở nghẹn ngào, răng cắn chặt vào môi đến bật máu. Từng giọt
máu hòa với nước mắt đọng lại trên mặt gạch màu xanh xám thành vệt đen như
mực.
Diêu Tình khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói:
Lục Tiệm đưa tay sờ rồi lấy ra một cái túi gấm nhỏ bé, lúc mở ra thì chính là
xá lợi của Ngư hòa thương, không khỏi ngạc nhiên nói:
Cái này, cái này không phải ở chỗ Tả Phi Khanh sao?
Anh đó, thật khiến người ta chẳng biết làm thế nào nữa.
Diêu Tình khẽ cười khổ, trong mắt lướt qua một chút than tiếc như có như
không:
Nói đến đó, hai mắt cô nhắm lại, khóe miệng run lên, hai dòng nước mắt từ khóe
mắt tuôn ra.
Lục Tiệm trong lòng đau đớn không kìm nén nổi, khóc lên hu hu, vừa khóc vừa
nói:
Trong lúc khóc lóc thì bỗng nghe Diêu Tình lại thở dài một tiếng, nói:
Lục Tiệm đành nén lệ đỡ cô dậy ôm vào lòng. Diêu Tình bỗng ghé vào tai y khẽ
giọng nói:
Lục Tiệm lệ mờ hai mắt, khóc không thành tiếng, trong đầu chỉ có tiếng gầm
thét, nghe Diêu Tình đọc một lượt thì ba câu bí mật cũng nhớ không được nửa
câu. Bỗng cảm thấy cô gái trong lòng mình thân hình hơi run lên thì cúi đầu
nhìn xuống, thấy Diêu Tình đang chầm chậm nhắm mắt lại.
Lục Tiệm tuyệt không phải lần đầu đối mặt với sinh tử, lúc Ngư hòa thượng chết
y đã khó mà chịu nổi, phải ngửa mặt lên trời gào khóc, nhưng so với bây giờ
thì thống khổ khi đó chỉ như giọt muối trong biển đau thương, không bằng một
phần vạn của lúc này. Y chỉ cảm thấy thân thể trống rỗng, hồn phách máu thịt
như đều đã tan biến hết trong phút giây ấy. Nước mắt vừa rồi còn ngăn không
được thì lúc này chợt ngừng hẳn, lần đầu tiên trong đời Lục Tiệm nhận ra đau
khổ đến cùng cực thì ngược lại trở thành lạnh lùng, càng muốn khóc thì lại
càng khóc không thành tiếng, sự đau thương buồn khóc tràn ngập trong lòng
nhưng nước mắt thì không chảy ra được một giọt nào.
Sự bi thương trong đời người có gì hơn thế này.
Tí tách róc rách, mưa gió mờ mịt, chợt có một trận cuồng phong đem mưa rải vào
trong miếu đổ lên lưng Lục Tiệm lạnh lẽo tới xương. Y run lên rồi đột nhiên
tỉnh ra, trong lòng như có một tiếng nói đang gầm thét: “Không được, không thể
được. A Tình không thể chết, không thể chết… Nếu cô ấy chết rồi thì ngươi còn
sống làm gì? Nếu cô ấy chết rồi thì ngươi sống cũng có ý nghĩa gì nữa…”
Nghĩ đến đó, Lục Tiệm đặt Diêu Tình nằm ngay ngắn rồi nhanh chóng biến tướng,
đem kiếp lực trong ẩn mạch hóa thành nội lực đẩy vào trong cơ thể Diêu Tình…
“Nhân tướng”, “Ngã tướng”, “Thọ Giả tướng”, “Mã Vương tướng”, “Hầu Vương
tướng”, Tước Mẫu tướng”, “Hùng Trư tướng”, “Thần Ngư tướng”, “Bán Sư Nhân
tướng”… mưới sáu tướng biến xong thì lại biến thêm lần nữa.
Trong cơ thể Diêu Tình vẫn không có động tĩnh gì, giống như người chết. Lục
Tiệm lại như người điên, không ngừng đẩy nội lực vào. Cũng không biết đã qua
bao lâu, tùy theo nội lực của y đẩy vào thì trong người Diêu Tình bỗng nổi lên
một cỗ hàn khí bắt đầu mạch Nhâm tỏa ra chống lại nội lực nhập vào cơ thể. Lục
Tiệm cũng dần phát hiện ra, tuy không biết cỗ chân khí đó sinh ra từ đâu nhưng
đã có một chút chân khí là có thêm một sợi sinh cơ. Lục Tiệm mừng rỡ điên
cuồng, liền chỉ cố chuyển hóa nội lực áp chế cỗ khí âm hàn kia.
Từ “Nhâm mạch” đến “Đốc mạch”, từ “Kỳ kinh bát mạch” đến “Thập nhị chủ mạch”,
hai luồng chân khí tranh đấu trực diện. “Đại Kim Cương thần lực” của Lục Tiệm
hùng mạnh bất tuyệt, tựa như chính là khắc tinh của luồng khí âm hàn kia. Hàn
khí kia tuy mạnh mẽ vô cùng nhưng vẫn bị đẩy vào góc chết, thế như rắn độc
cuộn tròn liều chết chống cự.
Tiếng mưa rả rích, thời gian lặng lẽ trôi qua. Lục Tiệm khổ đấu với luồng hàn
khí đó, bỗng cảm thấy thời gian lúc nhanh lúc chậm, lúc nhanh thì như chỉ
trong phút giây, lúc chậm thì lại như đã trải qua cả một đời người. Bất giác
tâm lực mệt mỏi muốn chết, cảm giác trống rỗng như nước thủy triều tràn vào
trong lòng, trong lúc không tri giác thì cảnh vật quanh người bỗng biến đổi:
không có trời cũng chẳng có đất, đen trắng giao hòa, Diêu Tình trước mặt cũng
không còn thấy đâu, chỉ có hư không vô tận trải dài trước mắt.
Lục Tiệm ngẩn người rồi chợt nhận ra đã xảy ra việc gì, lập tức chầm chậm đứng
lên đưa mắt nhìn ra, trong bóng tối Tam Viên Đế Tinh đang xuyên qua mây mù màu
máu, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.