Người đăng: HắcKê
Dùng xong cơm sáng, ba người lại tiếp tục lên đường. Đứa bé đó vạn lần không
chịu, nắm lấy tay áo Cốc Chẩn nước mắt ròng ròng. Cốc Chẩn xoa xoa đầu nó rồi
đưa cho nó một khối bạc lớn. Đứa trẻ không hiểu, ngạc nhiên hỏi:
Cốc Chẩn cười nói:
Vợ chồng chủ nhà thấy vậy thì vui sướng mừng rỡ, từ chối mấy câu rồi cũng nhận
lấy.
Ba người chào chủ nhà rồi quất ngựa thẳng tới Huy Châu. Ngựa của Diêu Tình
chạy nhanh, ngựa của Lục, Cốc hai người lại chậm, cô vốn hiếu thắng nên thường
chạy trước rất xa rồi quay đầu lại bĩu môi, diễu võ giương uy với hai người,
khiến Cốc Chẩn thầm chửi mắng: “Con mụ đáng ghét, sớm biết thế này thì thà
kiếm hai con lừa Sơn Tây cưỡi cho thoải mái.”
Ý nghĩ không vui này vừa hiện lên đã vụt tắt, nhìn cảnh đẹp trên đường Cốc
Chẩn vô cùng hứng chí, cười nói bình luận cảnh vật. Hắn hiểu nhiều biết rộng
đến kỳ lạ, địa lý, phong tục, truyền thuyết, thổ sản các nơi không cái gì là
không nói ra rành rẽ, khiến người ta mê say. Không chỉ Lục Tiệm nghe vui tai
hứng thú mà Diêu Tình cũng quên cả khoe khoang sức ngựa để đi cùng một bên
nghe ngóng đến nhập thần, cảm thấy có nhiều người nhiều việc còn chưa từng
nghe nói tới.
Đi hai ngày dọc theo sông Tân An về hướng tây đến địa giới Huy Châu, mắt thấy
núi non trùng điệp nhấp nhô xanh mướt, in bóng xuống dòng sông như muốn nhuộm
cả mặt nước mờ ảo một màu xanh mênh mông.
Cốc Chẩn xúc cảnh sinh tình, chỉ roi ngựa cười nói:
Nói đến đó, ánh mắt hắn chuyển đi, thấy bên đường có mấy gánh hàng rong bán
hoa quả thì bất giác cười nói:
Liền nghiêng người xuống ngựa, chốc lát đã mua về một vốc hoa quả, cười nói:
Diêu Tình đã từng ăn qua nên không ngạc nhiên, nhưng Lục Tiệm thì lại mới gặp
lần đầu, thấy hạt dẻ này hình dáng bình thường nhưng bóc ra nếm thử mới biết
mùi vị thơm ngọt. Cốc Chẩn nói:
Nói rồi vang giọng cười lớn, chí khí hào tình lộ hẳn ra ngoài mặt.
Huy Châu đã hiện ra trước mắt, tiến một bước là nguy cơ bốn bề, nhưng Cốc Chẩn
vẫn cười nói tươi tỉnh như chẳng có việc gì, khi độ tự nhiên phóng khoáng đó
cho dù là Diêu Tình cũng cảm thấy không bằng, liền cười nói:
Cốc Chẩn nói:
Diêu Tình nói:
Cốc Chẩn cười rồi thở dài nói:
Diêu Tình hừ nhạt nói:
Cốc Chẩn nói:
Lục, Diêu hai người đều kinh ngạc, Cốc Chẩn vỗ tay thở dài nói:
Trong lúc cười nói thì đã đi đến cổng thành. Cốc Chẩn dẫn theo hai người qua
lại một lúc trong thành, đến một tòa nhà lớn. Trên cổng viết “Mặc Tiên
phường”, trước cửa có một tấm bia đá ghi hai hàng chữ: “Tinh thông một nghề,
vượt trên thiên cổ.”
Cốc Chẩn nhìn thấy thì bật cười nói:
Vừa nói xong thì bỗng nghe có người đằng xa ứng tiếng nói:
Ba người nghe tiếng nhìn qua thì thấy một ông lão áo dài mũ cao vác theo một
hộp sách cười hì hì cưỡi ngựa khoan thai đi tới. Cốc Chẩn giơ tay ra cười nói:
Ông lão đó nghiêng người nhảy xuống lừa, ôm lấy Cốc Chẩn vẻ mặt mừng rỡ:
Tiểu Cốc, mấy năm nay không gặp, ngươi trốn ở chỗ nào vậy? Có phải là có vợ
rồi liền quên mất bằng hữu cũ không?
Nói gì thế? – Cốc Chẩn cười nói – Vợ thì không có, chỉ gặp phải mấy con sâu
thối tha đốt cho cả đầu sưng vù, bất đắc dĩ phải đến nhà ông trốn tránh, tiện
thể mượn ông mấy thỏi mực.
Lão Trình nét cười biến mất, nghiêm mặt nói:
Cốc Chẩn cười khà khà, nói:
Lão Trình nói:
Hai người cùng nhau cười lớn rồi nắm tay vào nhà, sớm đã có người hầu tiến ra
dắt ngựa dẫn đường.
Vào phòng ngồi xuống, Cốc Chẩn liền giới thiệu hai bên, khi nói đến lão Trình
thì cười nói:
Trình Công Trạch không ngớt cười nói với Cốc Chẩn, nhưng đối với hai người
Lục, Diêu lại rất nghiêm chỉnh, nghe nói vậy bèn vội nói mấy câu khiêm nhượng.
Cốc Chẩn lại nói:
Trình Công Trạch nghe vậy thì lộ ra vẻ mừng rỡ vô cùng.
Lúc này bên dưới đã dâng trà lên, Cốc Chẩn hớp một hớp nhỏ thì bỗng thấy Trình
Công Trạch mắt không chớp nhìn mình, vẻ mặt có hơi căng thẳng thì bất giác
cười nói:
Trình Công Trạch nở mày nở mặt, tấm tắc nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Trình Công Trạch cười ha ha đi vào phòng sau lấy ra mấy bức tranh ngọc và một
cái hộp gỗ đàn chế tạo tinh xảo.
Cốc Chẩn cầm từng thứ lên xem, lúc cầm đến tranh ngọc thì cười nói:
Lại cầm lên một cuộn tranh, mở ra xem rồi tấm tắc nói:
Hắn dù cười nói mắng chửi nhưng lúc bình phẩm lại không chút hàm hồ. Trình
Công Trạch vừa nghe vừa vuốt râu cười khẽ, liên tục gật đầu. Bỗng thấy Cốc
Chẩn cầm lên cái hộp gỗ, lúc mở ra thì lại là một thỏi mực. Cốc Chẩn ngắm
nghía nhiều lần, lại dùng mũi ngửi, nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì. Trình
Công Trạch thấy vậy thần sắc có thêm mấy phần hồi hộp.
Cốc Chẩn bỏ thỏi mực xuống rồi chợt nói:
Trình Công Trạch thở dài nói:
Cốc Chẩn nói:
Mùi thơm của thỏi mực này vì sao lại giảm đi nhiều?
Nói ra thì phải trách Tiểu Cốc ngươi. – Trình Công Trạch cười khổ nói – Mấy
năm nay không biết ngươi biến đi đằng nào, con đường buôn bán Nam Hải đã bị
đứt đoạn, hương liệu đặc biệt của Nam Hải không đến Trung Thổ nữa. Chỗ tuyệt
diệu của mực Huy Châu một nửa ở màu mực, một nửa ở mùi mực. Không có hương
liệu đặc biệt của Nam Hải thì chỉ có thể dùng hương liệu ở đây để bổ sung, mùi
thơm tất nhiên kém xa rồi.
Cốc Chẩn cười nói:
Trình Công Trạch mừng rỡ nói:
Cốc Chẩn trừng mắt nói:
Trình Công Trạch vò đầu cười gượng, ông ta chuyên về nghề chế mực, hễ nói đến
chế mực là liền có mấy phần si ngốc.
Cốc Chẩn lại nói:
Trình Công Trạch cười nói:
Cốc Chẩn đảo mắt rồi vỗ tay cười nói:
Trình Công Trạch ha ha cười nói:
Chỉ thấy một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi từ phòng sau đi ra, cúi đầu
xuống yểu điệu vô cùng, hướng tới mọi người chúc vạn phúc rồi ngước mắt lên
rụt rè nói:
Cốc Chẩn ngắm nghía cô một lúc rồi cười nói:
Trình Tiểu Yên mặt ngọc đỏ bừng, cắn môi không nói gì. Cốc Chẩn lại chuyển qua
Trình Công Trạch cười nói:
Trình Công Trạch nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Diêu Tình đứng bên quan sát, thấy cô gái họ Trình mất hết hứng thú thì trong
lòng sáng tỏ, liền nói:
Cốc Chẩn chớp mắt, cười hi hi nói:
Trình Công Trạch nói:
Cốc Chẩn nói:
Nói rồi bảo ông ta ghé tai vào hạ giọng nói mấy tiếng, thần sắc Trình Công
Trạch mấy lần biến đổi, gật gật đầu rồi xăm xăm đi mất.
Trình Tuyết Yên nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Ba người theo cô tới nhà sau, chỉ thấy đá nước quanh co, trúc tre rậm rạp, là
một nơi thanh tĩnh.
Trình Tuyết Yên dẫn ba người tới một phòng nhỏ trong vườn rồi tự mình lo liệu
đồ ăn. Cô nhìn thì mềm mại mà lúc điều khiển người hầu đầu bếp trong nhà lại
rất tự nhiên, chẳng giống một thiếu nữ yếu đuối mà giống như bà chủ gia đình.
Thế mà Cốc Chẩn vẫn buông lời phóng đãng, trêu chọc không tha, mấy lần làm cô
mặt đỏ tía tai, không đợi đồ ăn làm xong đã luống cuống chạy mất.
Dùng cơm xong, Cốc Chẩn tự đến sương phòng ngủ. Lục, Diêu hai người lại ngồi
nói chuyện, không lâu sau nha hoàn đến báo:
Diêu Tình thích sạch, tắm rửa xong thần khí nhẹ nhàng liền lập tức về phòng
ngủ, không ngờ ngủ được một chút thì đã mơ thấy ác mộng, hoảng hốt tỉnh lại cả
người toát mồ hôi.
Nhớ lại lửa đỏ xác cháy trong mơ, Diêu Tình run rẩy dao động, ngồi ngẩn ra hồi
lâu. Đợi đến lúc cô chạy ra khỏi cửa phòng thì đêm đã khuya, mây che trăng mờ,
trong vườn tĩnh lặng, chỉ có đằng xa ánh đèn như hạt đậu khiến người ta phải
ưu tư.
Diêu Tình đến gần, nhìn qua khe cửa thấy bóng dáng thướt tha của người con
gái. Cô biết đó chính là Trình Tuyết Yên, trong lòng không khỏi ngạc nhiên:
“Cô bé này nửa đêm không ngủ mà còn đang làm gì vậy?” Liền nhảy lên nóc phòng,
dỡ ngói nhìn vào thì chỉ thấy Trình Tuyết Yên ngồi trước bàn viết thư. Diêu
Tình định thần nhìn kỹ bất giác cả kinh, thì ra trên giấy chữ to chữ nhỏ viết
toàn là hai chữ “Cốc Chẩn”.
Viết kín cả giấy rồi, Trình Tuyết Yên lại ngẩn ngơ một hồi, sau đó châm giấy
vào lửa ném vào chậu than, rồi thở dài một hơi ngồi bên mép giường, nhìn tro
than ngơ ngẩn xuất thần. Diêu Tình không khỏi âm thầm than thở, tự nghĩ: “Xú
hồ ly lại tạo nghiệt rồi, còn cô bé này, hừ, cũng thật ngớ ngẩn. Nước chảy đã
vô ý thì hoa rơi cần gì phải có tình?” Tức thì hận Cốc Chẩn khinh bạc vô vị,
lại cũng rất coi thường Trình Tuyết Yên.
Vừa xếp lại lại gạch ngói định nhảy xuống thì đột nhiên liếc thấy dưới ánh
trăng có một bóng đen lướt qua, nhẹ như làn khói bồng bềnh bay đi.
Diêu Tình cả kinh tung mình đuổi theo. Người kia vô cùng cảnh giác, Diêu Tình
vừa hành động thì hắn liền phát hiện ra có người đuổi theo nên chạy nhanh hơn,
Diêu Tình cũng theo đó tăng tốc. Một trước một sau vượt qua tường nhà họ Trình
rồi leo trèo chạy nhảy trên mái nhà trong thành, ngươi đuổi ta chạy. Qua một
lúc, hai người vẫn luôn cách nhau ba trượng, người kia không cách nào bỏ rơi
Diêu Tình, Diêu Tình cũng không thể đuổi kịp hắn. Từ sau lưng nhìn lại thì
người kia vai nhỏ eo thon, dáng dấp yểu điệu, rõ ràng là một nữ tử ít tuổi. Cứ
như vậy Diêu Tình càng không chịu bỏ cuộc, đề khí khinh thân đuổi theo không
rời.
Không bao lâu thân mình cô đã nóng bừng, hô hấp biến thành gấp gáp, lúc này
bỗng thấy nữ tử kia nhảy vọt lên cao, tư thế đẹp đẽ rồi rơi xuống một nóc nhà
co người lại nấp vào chỗ tối.
Diêu Tình chỉ sợ đối phương ám toán nên cũng đột ngột dừng bước, phục ở gần
đó. Chỉ thấy hai mắt nữ tử kia ánh lên dưới trăng, phát sáng lấp lánh trong
bóng tối, rồi cô ta chợt cười khẽ, tiếng cười quyến rũ thấu xương, như một dải
tơ nhảy múa trong đáy lòng người. Diêu Tình nghe mà ngứa ngáy trong lòng, liền
nhặt một viên ngói ném tới.
Hai người cách nhau mấy trượng, viên ngói đó ném ra chỉ như đá chìm xuống
biển. Nử tử kia đôi mắt vẫn sáng rỡ, chỉ thêm vẻ châm biếm. Diêu Tình âm thầm
kinh hãi, vừa định thi triển thần thông “Khôn Nguyên” thì bỗng thấy dưới đôi
mắt kia bỗng nổi lên hai điểm lửa xanh chập chờn bất định.
Diêu Tình thấy tình hình quái dị như vậy thì tâm thần chấn động, thổ kình đã
đủ mà quên cả phát ra. Bỗng nghe nữ tử kia cười khanh khách nói:
Diêu Tình chẳng hiểu gì cả, nữ tử kia lại cười nói:
Nói rồi kình phong ào tới. Diêu Tình phất tay áo nhẹ nhàng đón lấy vật kia,
chính là viên ngói lúc nãy. Vừa định phản kích thì bỗng cảm thấy không ổn,
“Khôn Nguyên” liền tung ra đánh cho gạch ngói tung lên tạo thành một lá chắn
trước mặt mình. Chỉ nghe tiếng đinh đinh dồn dập, trên gạch ngói lóe lên nhiều
đốm lửa.
Diêu Tình thầm kêu nguy hiểm, thì ra nữ tử kia vô cùng xảo quyệt, đầu tiên ném
trả viên ngói, Diêu Tình đón lấy cảm thấy kình lực của cô ta quá yếu ớt liền
sinh lòng khinh thường, ai ngờ nữ tử kia ném ngói chỉ là để đánh lừa đối thủ,
cùng với viên ngói còn đột ngột ném ra ám khí lợi hại, vừa nhiều vừa hiểm. Nếu
không phải Diêu Tình cơ trí tất đã mắc bẫy.
Diêu Tình vung tay, tiếng lách cách vang lên, gạch ngói đầy trời như có linh
tính lại rơi về chỗ cũ, không hề kinh động đến chủ nhà. Cô đưa mắt nhìn sang
thì thấy phòng ốc trong thành trùng điệp vô tận, trải dài vào tận bóng đêm.
Mái ngói mà nữ tử kia ẩn nấp đã trống hoác, giống như chưa từng có ai ở đó.
Diêu Tình đón gió đêm trầm mặc đứng hồi lâu rồi xé một mảnh áo bọc lấy bàn
tay, cúi người lần tìm được mấy mũi chùy nhỏ ba cạnh dài khoảng một phân, đưa
ra dưới ánh trăng thì ánh lên màu xanh, hiển nhiên có tẩm chất kịch độc.
Diêu Tình vô cùng tức giận, thầm nghĩ tới sự hiểm độc của nữ tử kia thì đối
thủ mà không phải là mình chắc chín phần mười sẽ mất mạng. Vừa định đuổi theo
thì lại e ngại loại ám khí kia nên do dự hồi lâu rồi đành bất mãn trở về.
Về đến nhà họ Trình thì sắc trời đã dần sáng, từ xa thấy phòng Cốc Chẩn ánh
lửa sáng ngời, lúc đến gần thì nghe trong phòng có người nói chuyện. Đẩy cửa
nhìn vào, Cốc, Lục hai người đang ngồi bên bàn, Cốc Chẩn tay cầm một tờ giấy
hoa tiên nhíu mày.
Diêu Tình trong lòng trầm xuống, kêu lên:
Hai người thấy cô thfi đều có vẻ kinh ngạc, Cốc Chẩn cười rồi gọi:
Diêu Tình đón lấy xem xét, vết mực trên giấy còn chưa khô, xiêu vẹo viết tám
chữ lớn: “Họa lớn sắp đến, màu rời Huy Châu”.
Cốc Chẩn nói:
Diêu Tình cười nhạt, ném tờ giấy lại cho hắn rồi nói:
Lục, Cốc nhìn nhau, Lục Tiệm nói:
Diêu Tình đem việc gặp phải trong đêm kể lại, rồi đặt mũi chùy nhỏ kia lên bàn
nói:
Cốc Chẩn nhìn mũi chùy, ngắm nghía một lúc rồi chợt nói:
Diêu Tình nói:
Trong mắt Cốc Chẩn thoáng qua một tia hoảng hốt, trong lúc kinh hãi bỗng thấy
Diêu, Lục hai người nhìn mình có ý muốn hỏi thì bất giác cười nói:
Lục Tiệm nói:
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
Diêu Tình phì một tiếng, nói:
Cốc Chẩn cười khổ nói:
Diêu Tình ngẩn ra rồi cũng không hỏi nữa.
Ba người ngồi ngơ ngẩn đến lúc trời sáng, Trình Tuyết Yên chuẩn bị xong đồ ăn
sáng liền đến mời. Dùng xong cơm, ba người đang ngồi uống trà thì bỗng thấy
Trình Công Trạch người đẫm mồ hôi chạy vào, vẻ mặt rất mừng rỡ. Cốc Chẩn nhìn
thấy thì quên cả buồn phiền, cười nói:
Trình Công Trạch chạy quá gấp gáp nên bưng chén trà một hơi uống cạn rồi cười
nói:
Ta tra tìm một đêm liền phát hiện ra hai việc có quan hệ với những gì ngươi
dặn dò. Việc thì nhất là nhà Lưu Chính Đức phú hộ Bách Thọ thôn phía tây nam
Hoàng Sơn bị mất hai thạch gạo mới, hai con dê béo, hôm qua đã báo quan. Quan
sai đến truy tìm thì thấy trên mặt đất có vết gạo rơi thành lối hướng vào
trong nói, quan sai sợ là sơn tặc nên không dám đuổi vào theo. Việc thứ hai là
ở Thái Quang trấn phía đông nam Hoàng Sơn, “Phúc Linh đường” trong trấn mất
khá nhiều thuốc men, ta đã phái người đến hỏi thì thuốc đó là thạch tín. Tiểu
Cốc ngươi nói xem có quái lạ hay không?
Thạch tín?
Cốc Chẩn trầm ngâm một lúc suy nghĩ đủ kiểu mà không giải được, bèn vòng tay
cười nói:
Trình Công Trạch cả kinh nói:
Cốc Chẩn nói:
Trình Công Trạch dù sao cũng không phải là người trong giang hồ nên nghe vậy
mặt trắng bệch, run rẩy chẳng nói năng gì. Cốc Chẩn lấy một ít lương khô rượu
ngon và đổi hai con ngựa tốt. Trong lúc đó Trình Tuyết Yên không chịu xuất
hiện, đợi đến lúc ba người lên đường thì mới ra tiễn, hai mắt hơi đỏ ửng, cúi
đầu im lặng. Diêu Tình thấy vậy thì không khỏi liếc Lục Tiệm, thâm tự khen
may: “Còn may y đầu óc chậm chạp, nói năng vô vị, không có bản lĩnh trêu hoa
dắt cỏ.”
Nhanh chóng ra khỏi thành xong, Cốc Chẩn bỗng ghìm ngựa lại, nói:
Diêu Tình hừ lạnh nói:
Lục Tiệm nghĩ một chút rồi nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Lục Tiệm tinh thần phấn chấn, nói:
Cốc Chẩn nói:
Lục Tiệm cả kinh, trầm lặng hồi lâu rồi nói:
Cốc Chẩn nói:
Lục Tiệm, Diêu Tình nhìn nhau một lúc, Lục Tiệm nhíu mày nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Lục Tiệm cũng cười cười, thản nhiên nói:
Cốc Chẩn chăm chú nhìn y, nói:
Lục Tiệm hơi ngần ngừ rồi quay lại nhìn Diêu Tình. Diêu Tình lộ vẻ miễn cưỡng,
quay đầu đi nói:
Lục Tiệm trong lòng kích động hồi lâu. Cốc Chẩn bất giác thở ra một hơi, quất
ngựa dẫn đầu tiến tới.
Đi chưa được lâu thì bỗng nghe tiếng vó ngựa. Chỉ thấy ven đường phía trước
mặt có hai con ngựa trắng lao ra một phải một trái, lông bờm bóng loáng. Kỵ sĩ
đều là thiếu niên anh tuấn, mặc quần áo một màu trắng như tuyết, kiếm đeo trên
lưng dải tua đỏ rực phấp phới, hiên ngang mạnh mẽ. Họ thấy ba người thì đột
nhiên quay đầu ngựa chạy ngược lại.
Cốc Chẩn biến sắc, hừ một tiếng. Lại đi thêm một đoạn, bống thấy trước mặt có
hai con ngựa đen đi thẳng tới, cả mình đen như than, người cưỡi là hai thiếu
nữ xinh đẹp, mặc quần áo màu xanh lục, lưng đeo một cây đàn tỳ bà sáng vàng
rực rỡ, nhìn thấy ba người thì cũng quay đầu ngựa chạy ngược lại.
Diêu Tình ngạc nhiên nói:
Cốc Chẩn chỉ cười cười không nói. Lại đi thêm một đoạn, bỗng thấy hai con ngựa
vàng phi tới, ngồi trên ngựa là một đôi thiếu niên áo vàng, lưng đeo một cây
đàn tranh cổ, vẫn chưa đến gần đã lập tức quay ngược lại. Lục Tiệm, Diêu Tình
càng nhìn càng ngạc nhiên. Sau đó đi thêm một quãng, lại có thêm hai kỵ sĩ
cưỡi ngựa hồng, bờm bay phấp phới như lửa bốc bập bùng, hai thiếu nữ áo đỏ một
đeo tiêu ngọc, một đeo sáo ngọc nhìn thấy ba người thì cũng quay ngựa bỏ chạy.
Diêu Tình nhìn Cốc Chẩn vẻ nghi ngờ nói:
Xú hồ ly, ngươi biết nguyên nhân phải không?
Ta tất nhiên biết chứ. – Cốc Chẩn cười nói – Cái đó gọi là “Tám con tuấn mã
đón người về”.
Lục Tiệm nói:
Cốc Chẩn tắt vụt nét cười, chậm rãi nói:
Về Diêm La địa phủ, mười tám tầng địa ngục.
Nói gì đấy? – Diêu Tình nhổ nước bọt, tức giận nói – Ta không đón nhận sự
nghênh tiếp của hắn thì hắn sẽ làm gì?
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
Lục Tiệm trong lòng chấn động, buột miệng nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Diêu Tình hừ khẽ, nói:
Liền vung roi đi về phía con đường bên cạnh. Vừa đi được mấy trượng thì chợt
nghe vù một tiếng, con ngựa của Diêu Tình bỗng quỵ xuống. Cô phản ứng cực
nhanh, tung mình lên nhẹ nhàng bay ra hơn trượng, quay đầu nhìn lại thì con
ngựa đó đã ngã lăn trên mặt đất, bên tai có một lỗ thủng nhỏ máu phun như mưa,
chính là một chiêu đánh thẳng vào não, lập tức mất mạng.
Diêu Tình ngẩn ra, tung mình tới vỗ vào đầu con ngựa. Kình lực vừa vào, lỗ nhỏ
liền rơi ra một quả tùng đẫm máu. Trong lòng cô trầm xuống, đưa mắt nhìn quanh
thì bốn bề cây cối rậm rạp, mây khói mờ mịt, nơi sâu thẳm trong rừng nhìn
không thấy rõ, giống như có vô số yêu quái ma quỷ đang ẩn nấp. Với lá gan trùm
trời của Diêu Tình mà cũng cảm thấy run lên từng hồi.
Cốc Chẩn cười lên khanh khách, cao giọng nói:
Tiếng nói còn chưa dứt đã lại có tiếng vù vù, con ngựa của Cốc Chẩn lập tức
ngã lăn ra hất hắn xuống.
Lục Tiệm cũng không nhìn rõ được ám khí, nhưng thần thông của y ở tay, cho dù
có nhìn thấy hay không cũng chẳng quan trọng. Tiếng gió vừa nổi lên thì y đã
múa tay ra, bỗng cảm thấy lòng bàn tay đau nhói như bị xuyên thủng. Cũng cùng
lúc đó, “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” ứng thế sinh ra, cơ tay lõm xuống, gân mạch
lưu chuyển, nháy mắt đã làm giảm bớt lực bắn. Lục Tiệm đưa tay lên nhìn thì
trong lòng là một quả tùng nhỏ xanh lục, dư thế chưa hết vẫn đang quay vù vù
không ngừng.
Bỗng nghe trong rừng bên trái có người khen ngợi:
Chữ “lắm” vừa dứt thì đã im lặng trở lại. Cốc Chẩn nghiêng tai nghe ngóng rồi
cười nói:
Lục Tiệm hơi trầm ngâm rồi nhảy xuống ngựa, vỗ vào mông nó, con ngựa liền theo
đường cũ chạy đi. Cốc Chẩn nói:
Lục Tiệm thở dài nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Rồi quay sang nhìn Diêu Tình, thấy mặt cô trắng bệch thì bất giác cười nói:
Diêu Tình hai má đỏ bừng lên, mắng:
Cốc Chẩn ha ha cười lớn, rảo bước đi trước. Lục Tiệm nhìn bóng hắn, bỗng thở
dài một tiếng. Diêu Tình giật giật tay áo y, nhỏ giọng nói:
Lục Tiệm lắc đầu nói:
Nói xong nhìn cô sâu nặng rồi bỗng đưa tay nắm lấy tay cô. Diêu Tình trái tim
nhảy lên, má hơi đỏ ửng, đột nhiên nhớ ra từ khi quen biết đến giờ đây là lần
đầu tiên Lục Tiệm chủ động bày tỏ với mình, phút chốc trong lòng dâng lên cảm
giác ấm áp, khuôn mặt cũng lộ ra nụ cười ôn nhu. Lục Tiệm cũng cười đáp lại,
hai người nắm tay kề vai cũng đi theo Cốc Chẩn.
Đi được mấy dặm thì đằng xa trong núi nổi lên tiếng nhạc lớn như biển động mưa
giông. Tiếng tiêu nức nở, tiếng địch cao vút, tiếng đàn tranh chậm rãi như
nước chảy lững lờ, tiếng tỳ bà hỗn loạn như tiếng ngọc rơi, trong đó còn lẫn
tiếng đinh đang như có người đấu kiếm.
Đi tới gần thì từ xa đã thấy trên mặt đất trống có trải một tấm thảm Ba Tư hoa
văn sống động, rực rỡ chói mắt, bên trên đặt một cái giường thấp có một nam tử
khoảng ba mươi tuổi đang nằm. Hắn ánh mắt sáng quắc, tóc dài tung bay, áo bào
bằng tơ xanh như nước biển thêu cảnh rồng giỡn cá, theo cử động của hắn thì áo
bào chuyển động, rồng bay cá lượn như vật sống.
Tám thiếu niên nam nữ đang ngồi ngay ngắn đánh đàn thổi sáo gảy tỳ bà, hai tên
thiếu niên áo trắng đang múa kiếm đấu võ, dáng điệu linh hoạt đẹp mắt như hai
phiến lá ngọc nhẹ nhàng bay lượn.
Lục Tiệm thầm nghĩ: “Người áo bào xanh đó chắc là Diệp Phạm rồi.” Y nhớ tới
việc dùng quả tùng bắn ngựa vừa rồi thì trong lòng tức giận, bỗng lắc người
lao tới giữa hai thiếu niên áo trắng kia. Bọn chúng vừa đúng lúc đang múa kiếm
đâm tới, thu lại không kịp nên mắt thấy sắp đâm xuyên ngực Lục Tiệm.
Lục Tiệm giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, hai tay tách ra kẹp lấy mũi kiếm của
hai người không thể chống cự. “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” vốn có từ “Bổ Thiên
Kiếp Thủ”, tuyệt không cần phải có vũ khí mới có thể dùng ra được. Liền có
tiếng coong coong rồi trường kiếm của hai thiếu niên rời tay, Lục Tiệm quát
một tiếng “Đi”, cánh tay rung lên, hai đạo kiếm quang đã bay vọt lên, uốn lượn
trên không rồi như điện lao xuống. Hai tên thiếu niên chưa kịp nghĩ ngợi thì
đã nghe xoẹt xoẹt hai tiếng, trường kiếm đã đồng thời chui tọt vào vỏ.
Chiêu đoạt kiếm trả kiếm này kình lực khéo léo, động tác chuẩn xác đến mức
kinh thế hãi tục. Hai tên thiếu niên mắt trợn tròn, vẫn còn đang trong tư thế
đâm kiếm ra, chưa kịp lùi lại, thời gian như cũng ngừng trôi. Tiếng nhạc cũng
đột nhiên im bặt, đám thiếu niên nhìn Lục Tiệm, kẻ nào mặt cũng không còn chút
máu.
Lục Tiệm hai tay đoạt kiếm nhưng mắt vẫn không rời Diệp Phạm, thấy hắn từ đầu
đến cuối mắt không chớp, đầu không ngẩng, nhàn nhã thoải mái, mặt đầy vẻ cười
cợt thì bất giác vô cùng nghi hoặc, thầm nghĩ kẻ này hoặc là máu lạnh vô tình,
hoàn toàn không quan tâm đến việc sống chết, hoặc là đã nắm rõ võ công của
mình, việc đoạt kiếm trả kiếm đều nằm trong dự liệu của hắn nên không cần ra
tay. Vừa nghĩ như vậy, y liền nắm chặt hai tay, lòng bàn tay bất giác toát mồ
hôi lạnh.
Cốc Chẩn khẽ cười, chợt nói:
Diệp Phạm ngắm nghía hắn một chút, khẽ cười nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Đám thiếu niên nghe vậy thì thầm kêu khổ rồi, kẻ nào cũng trừng mắt nhìn Cốc
Chẩn lộ vẻ căm tức.
Diệp Phạm thì hai mắt sáng lên, vỗ đùi đứng đậy cười nói:
Nói đến đó thì lại sinh ra nghi ngờ, nhíu mày nói:
Bỗng lắc người đột ngột đem một con ngựa trắng bốn vó chổng lên trời, nhấc
bổng lên. Lục Tiệm thấy vậy thì trợn mắt há miệng.
Con ngựa trắng đó vốn là ngựa tốt khó kiếm, dáng vẻ dũng mãnh, thân thể đẫy
đà, bỗng nhiên bị người nhấc bổng lên thì khiếp sợ bốn vó đạp loạn. Diệp Phạm
không thèm tránh né mà sừng sững đứng bất động, rồi đột nhiên chân không chấm
đất chạy như bay một vòng rồi mời nhẹ nhàng đặt con ngựa xuống, vỗ vỗ tay gọi
một tên thiếu niên áo trắng nói:
Triệu Vũ mặt trắng nhợt, run lên mấy cái rồi quỳ phệt xuống đất rơi lệ nói:
Diệp Phạm nhíu mày, hừ lên giận dữ rồi lại nói với một thiếu niên áo trắng
khác:
Tiền Gia mặt vàng như đất, thân mình hướng tới nhưng hai chân vẫn như đóng
đinh trên mặt đất. Diệp Phạm không chờ được liền cúi người lại vác con ngựa
trắng lên rầm rập chạy qua.
Tiền Gia thấy con tuấn mã đó miệng sùi bọt mép, bốn vó đá loạn thì sợ chếp
khiếp, kêu toáng lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy. Diệp Phạm đuổi theo sát
nút, miệng vẫn gọi mời:
Tiền Gia sao có thể không sợ được. Hắn chạy được hơn mười bước thì bỗng thấy
sau lưng nổi lên tiếng gió, biết là Diệp Phạm đuổi tới thì bất giác hai chân
mềm nhũn ra đổ gục trên mặt đất.
Diệp Phạm thấy Tiền Gia cuộn tròn trên mặt đất như một đống bùn thì nhất thời
cau mày, lại nhìn xung quanh thấy đám thuộc hạ co lại một chỗ, vẻ mặt khiếp
sợ, thấy ánh mắt của hắn quét đến thì đều lùi lại. Diệp Phạm rất không vừa ý,
liền buông con ngựa xuống hậm hực nói:
Diêu Tình, Lục Tiệm vừa buồn cười vừa kinh hãi, Cốc Chẩn thì lại cố nén cười,
ra vẻ nghiêm chỉnh nói:
Diệp Phạm nhìn hắn chằm chằm, cười nhạt nói:
Cốc Chẩn buông tay cười nói:
Diệp Phạm rất thích khoe khoang, bình sinh thích nhất là những việc nổi trội
làm người khác khiếp sợ hay ngạc nhiên bàn tán để tỏ ra khác người. Lúc này
nghĩ đến cảnh tám tên thuộc hạ vác ngựa mở đường để thiên hạ há mồm trợn mắt
thì trong lòng ngứa ngáy, lập tức chuyển giận thành cười, ra vẻ hòa nhã hớn hở
nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Diệp Phạm nói:
Cốc Chẩn nói:
Diệp Phạm thản nhiên nói:
Cốc Chẩn trong lòng chấn động, hỏi:
Diệp Phạm cười cười rồi nói:
Cốc Chẩn nói:
Diệp Phạm ồ một tiếng rồi sắc mặt trầm xuống, nói từng chữ một:
Thân mình Cốc Chẩn hơi run lên, buột miệng nói:
Diệp Phạm nhíu mày nói:
Cốc Chẩn đưa tay ra nói:
Diệp Phạm cười phá lên rồi nói:
Cốc Chẩn mới chợt nhớ ra theo quy định của Đông Đảo thì nhận được truyền thư
xem xong phải hủy ngay.
Diệp Phạm thấy Cốc Chẩn có vẻ nghi ngờ thì bất giác cười nói:
Cốc Chẩn trầm ngâm hồi lâu rồi chợt cười ngắt lời, nói:
Diệp Phạm nói:
Cốc Chẩn nói:
Triệu Vũ chẳng hiểu gì, nhưng chỉ cần không bị ngựa cưỡi thì thế nào cũng
được, liền lập tức ngoan ngoãn lên ngựa. Diệp Phạm xoa cằm nhìn ngó, nghi ngờ
nói:
Cái này vẫn là người cưỡi ngựa chứ ngựa cưỡi người ở đâu ra?
Nhanh thôi, nhanh thôi! – Cốc Chẩn cười nói – Phiền Diệp thúc thúc trồng
cây chuối.
Diệp Phạm không nói nửa lời đã đầu dưới chân trên lộn ngược trồng cây chuối
rồi hỏi:
Cốc Chẩn ha ha cười lớn, cao giọng nói:
Quả thật Diệp Phạm lộn người nhìn thì Triệu Vũ đúng là người dưới ngựa trên,
chẳng phải là “ngựa cưỡi người” rồi sao? Hắn nghe vậy thì đùng đùng nổi giận,
lộn người đứng dậy rồi rít giọng nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Diệp Phạm nghe vậy thì ánh mắt chợt sáng quắc. Lục Tiệm thấy thế liền tiến lên
ngăn trước mặt. Diệp Phạm liếc y cười nói:
Lục Tiệm không ngờ hắn là thân phận Ngũ tôn mà cũng biết tên họ mình nên hơi
ngạc nhiên, liền gật đầu. Diệp Phạm cười cười, gật đầu nói:
Thân hình bỗng chớp lên, Diệp Phạm đã hai tay cầm hai kiếm trở về chỗ cũ.
Triệu Vũ, Tiền Gia đưa tay sờ thì vỏ kiếm sau lưng đã trống rỗng.
Diệp Phạm nói:
Nói rồi hay tay vung kiếm chầm chậm đâm ra. Lục Tiệm xưa nay cẩn thận, thấy
thân pháp của hắn đã thầm lạnh mình, lúc này thấy hắn xuất kiếm tuy chậm nhưng
cũng không dám chủ quan, lập tức chăm chú nhìn mũi kiếm không hề chớp mắt. Y
thấy kiếm càng lúc càng gần thì bỗng giơ hai ngón tay lên búng ra.
Chỉ và kiếm chạm nhau, Lục Tiệm liền cảm thấy một luồng nội kình cực mạnh từ
thân kiếm truyền tới, ngón tay đau nhói, liền lập tức vận chuyển “Thiên Kiếp
Ngự Binh pháp” hóa giải kình lực rồi sau đó phản kích.
Không ngờ kình lực trên tay y vừa biến đổi thì nội kình của Diệp Phạm cũng
biến đổi theo, vừa đúng khắc chế kình lực của Lục Tiệm. Lục Tiệm không còn
cách nào, đành phải dùng “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” tùy tình hình mà biến hóa.
Cứ như vậy, hai người dùng kình lực khắc chế lẫn nhau như nước thủy triều lên
xuống, kích cho thân kiếm đó chập chờn như sóng nước, rung lên không ngớt.
Lục Tiệm kinh hãi vô cùng, liền vận kiếp lực kiểm tra chân khí trong cơ thể
Diệp Phạm, chỉ cảm thấy nó cuồn cuộn tuôn chảy, biến hóa khó lường, hoàn toàn
không tìm được chỗ nào đình trệ. “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” dù đã phát huy đến
cực điểm mà vẫn không chiếm được chút lợi thế nào. Không bao lâu, Lục Tiệm đã
mặt đỏ bừng bừng, mồ hôi chảy thành dòng, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề. Từ
khi y ngộ ra phương pháp này thì luôn chiến thắng, nhưng chưa từng gặp đối thủ
như thế này. Nội kình của Diệp Phạm biến hóa kỳ lạ, có thể nói là “Địch không
biến hóa thì ta cũng không biến hóa. Địch vừa biến hóa thì ta đã biến hóa
trước”. Càng đấu lâu, Lục Tiệm càng cảm thấy có lòng mà không có sức.
Chính lúc Lục Tiệm rất tuyệt vọng thì bỗng nghe Diệp Phạm cười dài ầm ĩ rồi
nội kình chợt thu lại. Áp lực trong tay Lục Tiệm bỗng giảm xuống, liền lách
cách hai tiếng đoạt lấy song kiếm. Y chưa kịp vui mừng thì bỗng cảm thấy lồng
ngực tắc nghẽn, chưởng trái của Diệp Phạm đã chặn ngay trước ngực.
Lục Tiệm công phu ở tay, nhưng đã bị song kiếm kềm chế, Diệp Phạm bỏ kiếm dùng
chưởng thì lập tức không kịp ngăn chặn, chỉ cảm thấy trong đầu như có tiếng
gầm thét rồi trở thành trống rỗng.
Diêu Tình từ xa nhìn lại, cả người lạnh toát, miệng há ra muốn kêu thét mà
tiếng kêu như bị chặn lại trong cổ họng không cách nào thoát ra được. Ai ngờ
chưởng lực của Diệp Phạm không đánh ra, chỉ ngưng thần nhìn Lục Tiệm rồi bỗng
khẽ cười nói:
Lúc này bỗng nghe Cốc Chẩn nói:
Ánh mắt Diệp Phạm lạnh đi, hừ lên giận dữ nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Lục Tiệm trong lòng rất ngạc nhiên: “Chiến hạm Hồng Mao đã chìm xuống biển,
còn có gì để nói nữa?” Nhưng thấy vẻ mặt Diệp Phạm biến đổi rồi bỗng rút
chưởng về, lùi lại mấy bước nói:
Diêu Tình không kìm được tung mình chạy tới, nắm chặt tay Lục Tiệm vội hỏi:
Lục Tiệm lắc đầu nói:
Diêu Tình nói:
Lục Tiệm làm theo, vẫn nói không có việc gì, lúc đó Diêu Tình mới thở phào một
hơi.
Cốc Chẩn cười cười, vỗ tay nói:
Mấy năm không gặp, nội công Diệp lão Phạm càng cao minh, đúng là rộng như
biển lớn, thu phóng tùy ý.
Bớt nói loanh quanh đi. – Diệp Phạm không kìm được – Mau nói ra chỗ giấu
chiến hạm Hồng Mao.
Cốc Chẩn sờ cằm, nói:
Diệp Phạm nói:
Cốc Chẩn nói:
Đem chữ Hồng đổi thành chữ Vô ( = không).
Chiến hạm Vô Mao?
Diệp Phạm cau mày.
Diệp Phạm run lên mấy cái rồi bỗng giận quá hóa cười, nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Diệp Phạm thích nghe nịnh nọt, nghe vậy thì tạm thời bớt giận, hừ lạnh nói:
Liền đưa tay ra vẫy, nói:
Lục Tiệm trong lòng chấn động, chợt xoay ngược trường kiếm xoạt xoạt đâm về
hướng Diệp Phạm. Diệp Phạm mắt cũng không chớp, hừ khẽ một tiếng rồi hai chân
đứng im bất động, tay phải đưa lên ấn vào sống kiếm bên tay trái của Lục Tiệm
đẩy về phía trước.
Lục Tiệm vừa cảm thấy nội kình tràn tới thì “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” lập tức
vận chuyển, nhưng không ngờ cái đẩy nhẹ nhàng đó của Diệp Phạm đã dùng tới
“Thao Thiên khí” (khí thế ngập trời) trong thần thông “Kình Tức” nên kình lực
trước sau nối nhau, ít nhất cũng có mười đợt. Lục Tiệm hóa giải được một đợt
thì lại có một đợt tràn tới. Còn đang đối phó không ngừng thì Diệp Phạm lại
đưa tay trái lên đẩy trường kiếm trong tay phải của y.
Hai cái đẩy đó kình lực khác hẳn nhau, phương hướng cũng không giống, Lục Tiệm
không khống chế được, song kiếm liền nghiêng đi rồi chợt đâm tới Diêu Tình.