Người đăng: HắcKê
Đám quan binh rảo bước như bay, một mạch xông tới, không ngờ vừa tới đầu núi
thì mấy người đi đầu vấp một cái rồi ngã lăn ra đất. Trong nháy mắt rễ cây to
dầy lũ lượt mọc ra trói những người đó lại như mấy cái bánh chưng. Quan binh
đằng sau thấy việc quái lạ như vậy đều kinh hãi ngạc nhiên, lúc đầu đều lùi
lại mấy bước, sau đó nhảy tới vung đao chặt rễ cây, không ngờ rễ cây cứ chặt
đứt lại sinh ra thêm, những người chặt rễ lại biến thành bị rễ cây cuốn lấy,
chỉ biết kêu loạn lên oang oang.
Trong chốc lát trước mắt mọi người lại hoa lên rồi xuất hiện một nữ tử tuyệt
sắc, áo trắng hơn tuyết, váy dài phấp phới, mắt trong như nước, má trắng như
mỡ đông, cả người như phát ra ánh sáng mờ mờ đang bay lướt tới.
Đám quan binh chưa từng thấy người con gái đẹp như vậy bao giờ, bất giác ý
loạn thần mê. Trong lúc ngẩn ngơ lại thấy nữ tử đó môi son vẫn khép kín nhưng
lại chợt có âm thanh truyền tới:
Dáng vẻ cô uyển chuyển nhưng giọng nói lại trầm trầm như nam tử, đám quan binh
vốn đã ngạc nhiên, bỗng lại nghe một tràng cười quái gở vang lên, tiếng cười
đó vạn phần lạnh lẽo thảm thiết, như của nam giới nhưng lại từ trên người nữ
tử kia phát ra, vốn là như từ sau lưng cô rồi dần dần biến thành lúc bên đông
lúc bên tây, lúc gần lúc xa, vang vọng trong núi mãi không dứt. Mặc dù đám
quan binh đều chinh chiến từng trải cũng không khỏi lông tóc dựng đứng, tim
đập như sấm. Lại nghe tiếng cười đột ngột dừng lại rồi nữ quỷ áo trắng cao
giọng gào lên:
Nói rồi khẽ vẫy tay, dưới đất lại sinh ra thêm một cái rễ cây dài cuốn tới mọi
người. Trong nháy mắt đám quan binh khiếp sợ đến vỡ mật, kêu lên rầm rĩ rồi
quay người bỏ chạy sạch.
Đám quan binh bị trói trên mặt đất không động đậy được sớm đã bị dọa đến dở
sống dở chết, bỗng lại nghe nữ quỷ kia nói:
Rồi lại vẫy tay, rễ cây liền hóa thành tro bụi. Mọi người vừa được tự do thì
vừa lăn vừa bò, chỉ mong giữ mạng bằng mọi giá.
Nữ quỷ đó thấy quan binh chạy đã xa chợt sầm mặt quát:
Âm thanh không những không trầm thấp khàn khàn mà giòn giã như tiếng vàng anh,
mềm mại như chim hót. Chỉ nghe tiếng cười hi hi rồi Cốc Chẩn từ trong đám cỏ
chui ra, vỗ tay nói:
Diêu Tình mặt ngọc đỏ bừng, tức giận nói:
Thì ra hai người đã quy ước với nhau, Diêu Tình thì ra mặt, còn Cốc Chẩn lên
tiếng, dùng bộ dạng của nữ và giọng nói của nam để dọa đám quan binh đó bỏ
chạy. Quan binh tuy bị dọa mà chạy nhưng Diêu Tình vẫn hậm hực Cốc Chẩn thừa
cơ giở trò nên đợi việc vừa xong liền lôi hắn ra trút giận.
Cốc Chẩn thấy cô có vẻ muốn động võ, biết là không địch nổi nên vội cười nói:
Diêu Tình ngẩn ra rồi hậm hực nói:
Đồng Qua Chùy đã bị thương, trên đường lưu lại vết máu. Ba người theo dấu đuổi
theo, không bao lâu đã nghe phía trước truyền lại tiếng khóc, chính là Phàn
Ngọc Khiêm. Khóc được mấy tiếng thì chợt nghe Đồng Qua Chùy yếu ớt nói:
Phàn Ngọc Khiêm nghẹn ngào nói:
Đồng Qua Chùy tức giận nói:
Cốc Chẩn nghe đến đây thì cười hì hì.
Phàn Ngọc Khiêm rít lên, mũi thương vẽ thành vùng đỏ chót bằng cái đấu, như lá
rơi từ trong rừng cây lao vụt ra.
Cốc Chẩn sớm đã có phòng bị, trước khi cười lên đã nhanh chân lùi lại. Phàn
Ngọc Khiêm đâm trượt một thương liền nhảy ra khỏi rừng cây, nhìn thấy ba người
thì chỉ ngẩn ra, nhưng vừa nhận ra Lục Tiệm lập tức sắc mặt trắng bệch, rít
giọng nói:
Vung thương định đâm, Lục Tiệm tránh khỏi, vừa định phản kích thì chợt nghe
Cốc Chẩn kêu lên:
Phàn Ngọc Khiêm rất khiếp sợ Lục Tiệm, tự lượng có đánh thì cũng không có bao
nhiêu phần thắng nên Cốc Chẩn vừa quát thì hắn liền mượn đường cớ nước, dừng
lại nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Phàn Ngọc Khiêm nửa tin nửa ngờ nói:
Cốc Chẩn ánh mắt chăm chú, từng chữ từng chữ nói ra:
Phàn Ngọc Khiêm ngẩn ra, còn chưa kịp trả lời thì bỗng nghe có người khó khăn
nói:
Trong tiếng nói, Đồng Quy Chùy từ trong rừng loạng choạng đi ra, một tay ôm
bụng, sắc mặt trắng bệch. Cốc Chẩn cười nói:
Đồng Qua Chùy cười nhạt nói:
Cốc Chẩn hơi trầm mặc rồi thở dài nói:
Đồng Qua Chùy hừ một tiếng, dựa vào một cây cổ thụ ngồi xuống, trừng mắt nhìn
Cốc Chẩn thở phì phò. Cốc Chẩn xoay chuyển ánh mắt, cười nói:
Hắn nói vậy có ý uy hiếp, Phàn Ngọc Khiêm tính vốn nhu nhược chẳng có chủ ý
gì, liền hướng Đồng Quy Chùy nói:
Nhị ca, có nói cho bọn chúng biết không?
Nói láo! – Đồng Qua Chùy ánh mắt hung dữ, khóe miệng thấm ra mấy vệt máu
nhỏ - Uông lão đối với chúng ta ơn cao nghĩa nặng, chúng ta đã nhận lời với
Uông lão đánh lừa kẻ địch cho ông ấy, đã như vậy làm sao có thể bán đứng ông
ấy được?
Phàn Ngọc Khiêm nghe vậy thì ngượng ngập không nói gì. Cốc Chẩn hừ nhạt nói:
Đồng Qua Chùy hiên ngang nói:
Cốc Chẩn đúng là dở khóc dở cười, thầm nghĩ: “Sớm nghe nói Uông lão quỷ rất
giỏi mê hoặc lòng người, hiện giờ nhìn thấy đúng là sự thật chứ không sai.
Thằng cha ngu ngốc này cũng không biết được hắn đối xử tốt thế nào mà lại một
lòng bán mạng liều chết cho hắn như vậy?” Trong lúc trầm ngâm, lại nghe Đồng
Qua Chùy nói:
Phàn Ngọc Khiêm thở dài nói:
Cốc Chẩn tức giận hừ một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho Lục Tiệm có ý động thủ.
Không ngờ Lục Tiệm trầm mặc một chút rồi lắc đầu nói:
Cốc Chẩn cảm thấy bất giờ, ngẩn ra một lúc lâu rồi nhíu mày nói:
Lục Tiệm nói:
Cốc Chẩn không ngờ y bảo thủ như vậy, tức giận nói:
Rồi quay người đến ngồi trên một tảng đá, trừng mắt nhìn mọi người nghiến răng
cười nhạt. Đồng Qua Chùy và Phàn Ngọc Khiêm đưa mắt nhìn nhau, đều không đoán
ra tâm tư của đối phương. Lục Tiệm cũng nhìn Cốc Chẩn, trong lòng thầm than
thở: “Nếu lấy vũ lực để bức bách thì hai người này thà chết không nói, cũng
chỉ còn cách một đao giết đi. Nhưng giết người thì dễ, cứu người mới khó. Ngư
họa thượng đại sư từng căn dặn ta phải có lòng từ bi yêu thương mọi người. Hai
người này tuy không phải người tốt nhưng cũng chẳng phải không thể cứu chữa
được, nếu có thể bỏ ác làm thiện thì cũng là một công đức to lớn. Cho dù Cốc
Chẩn có trách móc ta thì cũng chẳng có cách nào khác.” Nghĩ đến đó liền nói:
Đồng Qua Chùy cười nhạt nói:
Lục Tiệm nhìn vẻ mặt hắn cũng không hề có chút khó chịu, thản nhiên nói:
Đồng Qua Chùy và Phàn Ngọc Khiêm nghe mà như lạc trong vạn dặm mây mù, chỉ cảm
thấy người này nếu không phải bị điên hay ngu ngốc thì chắc phải có quỷ kế gì,
chứ nếu không trong thiên hạ làm gì có việc tốt đẹp như vậy.
Phàn Ngọc Khiêm cân nhắc tình hình, biết nếu đối phương không buông tha thì dù
tự mình có thể thoát thân nhưng cũng không thể mang theo Đồng Qua Chùy cùng
chạy nên lập tức có quyết định, cao giọng nói:
Trường thương múa lên, quét trúng một cái cây thân to bằng cái bát, rắc một
tiếng cái cây đó đã gãy gục. Đồng Qua Chùy thấy Phàn Ngọc Khiêm đã thề thì
cũng đành hậm hực nói:
Lục Tiệm nghe xong thì gật đầu nói:
Nói rồi xua tay cao giọng:
Hai người thấy y quả thực buông tha thì đều ngẩn ra, Phàn Ngọc Khiêm xoay
người đỡ Đồng Qua Chùy đi về phía trước. Cốc Chẩn nhìn theo bóng hai người,
quả là lòng lạnh như băng, phất tay áo quay người bỏ đi. Lục Tiệm nhìn theo
bóng hắn tự cảm thấy hổ thẹn, thở dài một tiếng rồi đi theo xa xa. Diêu Tình
cũng vẫn lạnh nhạt nhẹ nhàng theo sau hai người.
Im lặng đi được một lúc, bỗng nghe có người nói:
Ba người quay lại, bỗng thấy Phàn Ngọc Khiêm cầm thương chạy tới. Cốc Chẩn bực
tức nói:
Phàn Ngọc Khiêm dừng lại cách cả trượng, lí nhí nói:
Lục Tiệm nói:
Phàn Ngọc Khiêm nói:
Lục Tiệm thật sự kinh ngạc, lắc đầu nói:
Phàn Ngọc Khiêm thở dài nói:
Cốc Chẩn quá giận hóa cười:
Phàn Ngọc Khiêm mặt đỏ lên, ấp úng nói:
Lục Tiệm hơi trầm lặng một chút rồi thở dài nói:
Diêu Tình hồi lâu không nói gì, đột nhiên hét lên:
Lục Tiệm không ngờ cô đột nhiên nổi loạn nên vô cùng ngạc nhiên, nói:
Diêu Tình cười nhạt nói:
Lục Tiệm thấy cô tức giận như vậy thì bất giác im lặng. Phàn Ngọc Khiêm sợ y
hối hận liền vội nói:
Lục Tiệm bất giác cười khổ, thở dài nói:
Lại nói với Phàn Ngọc Khiêm:
Phàn Ngọc Khiêm nói:
Lục Tiệm đi đến trước một cây bách, đưa tay về phía Cốc Chẩn nói:
Cốc Chẩn ném chủy thủ qua, Lục Tiệm đón lấy rồi tiện tay múa một cái, chặt
xuống một cành cây dài bốn thước, ngồi xuống gốc cây gọt hết cành lá.
Cốc Chẩn nhìn một chút rồi đưa mắt nhìn sang, Diêu Tình cũng đang nhìn Lục
Tiệm, vẻ mặt như có ba phần bực tức, ba phần lo âu, còn lại ba phần chính là
quan tâm vô tận. Cốc Chẩn thầm ngạc nhiên: “Cô gái này lòng dạ thâm trầm, quả
thật ít thấy lộ ra tình cảm thật như thế này. Diệu Diệu cho dù hung dữ một
chút nhưng hơn ở chỗ dám yêu dám hận, tấm lòng thẳng thắn…” Lúc này bỗng thấy
Diêu Tình hai mắt sáng lên nhưng lại có vẻ kinh hãi.
Cốc Chẩn trong lòng kỳ quái, quay đầu nhìn qua thì chỉ thấy Lục Tiệm tước hết
lá cây thì lại tước đến vỏ cây. Cốc Chẩn lúc đầu không hiểu gì, nhưng nhìn một
lúc thì bỗng cảm thấy kỳ lạ, cây chủy thủ đó đưa lên đưa xuống đều có một sự
hợp lý nào đó, nếu nhanh hơn một chút thì quá gấp, trễ hơn một chút lại quá
chậm, qua bên này hay bên kia thêm một chút cũng đều sẽ lệch lạc. Có thể nói
là không nhanh không chậm, không xiên không lệch, động tác mẫu mực thầm chứa
huyền cơ.
Cốc Chẩn trong lòng chuyển động, tựa như hiểu ra điều gì, nhưng truyền ra đến
miệng thì lại không thể nói rõ được. Đưa mắt nhìn qua thì Phàn Ngọc Khiêm cũng
đang ngơ ngẩn nhìn cây chủy thủ đó, tùy theo chuyển động của chủy thủ mà ánh
mắt cũng lấp lóe không ngừng.
Không bao lâu, Lục Tiệm đã dừng chủy thủ từ từ đứng dậy, trong tay là một cây
gậy gỗ cong cong, tròn trịa bóng loáng, nhìn liếc qua thì như vật do trời
sinh, chẳng chút dư thừa.
Lục Tiệm cầm gậy gỗ tùy ý chỉ ra, nói:
Phàn Ngọc Khiêm nhìn cây gậy gỗ vẻ mặt nửa mừng nửa lo, chợt thở dài nói:
Nói xong lại thở dài một tiếng, hướng trường thương xuống đất nói:
Trong lúc nói thì trường thương đã bắt đầu rung lên, lá cây rụng trên mặt đất
như sông đổ về biển, hội tụ về hướng đầu mũi thương của hắn như thành một
khối.
Phàn Ngọc Khiêm thét dài một tiếng, trường thương chợt vung lên, lá khô thành
trận bắn tới Lục Tiệm như những mũi tên, chính là đường đầu tiên của Ảo thần
thương là “Tụ tán tinh đẩu” (sao trời tụ tán). Chiêu này luyện đến chỗ đỉnh
cao thì có thể khiến bụi đất cũng tùy theo mình sử dụng, lúc tụ lúc tán để phá
địch.
Lục Tiệm nhanh nhẹn né sang một bên, gậy gỗ nghênh đón trận lá cây rồi thản
nhiên vẽ một vòng tròn. Trên cây gậy gỗ như có lực hút, lá bay đầy trời từ tán
chuyển thành tụ, đều bị dính hết trên đầu trượng.
Đường “Tụ tán tinh đẩu” này chia thành “Ngoại nhất thức” và “Nội nhất thức”.
“Ngoại nhất thức” tụ tán vật bên ngoài như bụi đất, lá cây để mê hoặc đối thủ,
còn “Nội nhất thức” chính là thương hoa của bản thân mình vốn theo sát lá khô,
lúc nhỏ lúc lớn, lúc tản lúc tụ, nội ngoại tiếp ứng lẫn nhau biến hóa vô cùng.
Phàn Ngọc Khiêm còn chưa kịp triển khai “Nội nhất thức” thì “Ngoại nhất thức”
đã bị Lục Tiệm dùng cách cướp thời cơ để phá mất nên thương đâm tới nửa đường
liền vội biến thành đường “Bắc yến nam phi”, trường thương chỉ lên trời như
chim hồng tung bay phóng khoáng xuất trần.
Lá khô trên đầu gậy của Lục Tiệm bị thương phong của Phàn Ngọc Khiêm kích vào
làm cho tán loạn thì gậy gỗ liền đánh thẳng tới, nhẹ nhàng áp lên đầu mũi
thương. Y có năng lực “Bổ thiên kiếp thủ”, vũ khí gì trong thiên hạ rơi vào
tay y đều có thể tùy cơ biến hóa, đánh ra chiêu số phù hợp với tình cảnh,
huống gì gậy gỗ này là y cố ý gọt ra để khắc chế với trường thương của Phàn
Ngọc Khiêm. Phàn Ngọc Khiêm cũng cảm thấy gậy gỗ giữ chặt trường thương, hổ
khẩu đau nhói giống như tình huống đêm qua thì sinh ra khiếp sợ bị đoạt mất vũ
khí, liền hoảng hốt thu thương, dùng ra một đường “Tăng diêu họa long”.
Lộ thương pháp này cực kỳ phóng túng, trong chớp mắt cánh rừng to lớn đã nổi
gió thu ào ạt, khí lạnh khắp nơi, lá khô đầy trời còn chưa kịp rơi xuống đất
đã lại bị cuốn thẳng lên trời, trong mắt người ngoài lá khô đã nghiễm nhiên
sinh ra đầu đuôi móng vuốt, thế như một con cuồng long bay lượn cuốn lấy hai
người. Diêu Tình thấy vậy không kìm được tiến lên, lấy “Nghiệt nhân tử” ra kẹp
giữa ngón tay.
Thời Nam Triều, đại họa sư là Trương Tăng Diêu đã từng vẽ rồng trên tường
nhưng không vẽ mắt. Có người hỏi nguyên ngân, Trương Tăng Diêu đáp: “Vẽ mắt
rồi tất sẽ bay mất”. Khi mọi người cố xin vẽ mắt, Trương Tăng Diêu chỉ đành
đồng ý, nhưng vừa vẽ mắt thì sấm nổ vang trời, con rồng vẽ đó quả thật phá
tường bay ra. Lộ thương pháp này của Phàn Ngọc Khiêm cũng gần theo cách đó, vẽ
rồng là hư mà vẽ mắt là thật, thương thế múa loạn bất quá chỉ là hư chiêu để
làm loạn mắt người, còn một thương vẽ mắt mới chính là sát chiêu đoạt lấy tính
mạng của người ta.
Lúc này lá khô bay loạn, thương như điện chớp, người thường rơi vào tình huống
này tất phải mắt hoa đầu nặng không phân biệt được đông tây. Nhưng Lục Tiệm
lấy tay thay mắt nên không bị thanh thế làm khiếp sợ, không bị lá khô làm loạn
mắt, gậy gỗ vẫn không rời khỏi đầu mũi thương của Phàn Ngọc Khiêm, giống như
chim ưng bắt sẻ, cho dù mũi thương có lên cao xuống thấp thế nào cũng đều
không thoát ra được, càng không thể ra được một thương vẽ mắt đó. Đã không vẽ
được mắt thì con rồng vẽ đó cho dù tinh tế bất quá cũng chỉ là một con rồng
chết mà thôi.
Phàn Ngọc Khiêm đánh lâu chẳng được gì, liền lại biến hóa thành đường “Thiên
hoa loạn trụy”, từng đóa hoa thương lúc đông lúc tây tràn ngập như mây mù che
mặt trời. Về lý mà nói thì loại thương pháp không rõ thực hư đó đúng là lợi
hại, chỉ đáng tiếc là Lục Tiệm tuyệt không nhìn thương hoa nên cho dù có bao
nhiêu thương hoa thì chỉ cần giữ chặt mũi thương của hắn là hết chuyện.
“Tăng Diêu họa long”, “Thiên hoa loạn trụy” rất nhiều hư chiêu, hao tốn nội
lực, hơn nữa còn lúc nào cũng phả phòng bị Lục Tiệm đoạt mất binh khi nên cho
dù Phàn Ngọc Khiêm công lực thâm hậu thì đánh một lúc lâu cũng cảm thấy đan
điền trống rỗng, gân cốt rã rời, bất đắc dĩ phải trầm giọng hét một tiếng rồi
thương hoa biến mất, mũi thương chỉ xuống mặt đất. Lục Tiệm đưa gậy gỗ ra giao
nhau với trường thương, bỗng cảm thấy cây thương đó lại tuyệt đối không chuyển
động. Cách đoạt vũ khí của Lục Tiệm phải mượn lực của người khác, vì vậy
trường thương của Phàn Ngọc Khiêm hoặc đánh tới hoặc rút về, hoặc múa ra
thương hoa thì Lục Tiệm đều có thể dựa vào đó mà đoạt lấy. Nhưng hiện giờ cây
trường thương này lại như mọc ra trên người Phàn Ngọc Khiêm, ngưng như thé,
vững như đá, bất động như núi. Lục Tiệm dù có thần kỹ cũng cảm thấy không có
kẽ hở nào để lợi dụng.
Phàn Ngọc Khiêm mồ hôi đổ ra ròng ròng, hô hấp cũng càng lúc càng gấp gáp.
Đường “Ngoan thạch điểm đầu” (đá cứng gật đầu) này hắn thật ra còn chưa luyện
thành, và ngoại trừ vị tổ sư sáng tạo ra thương pháp này thì Phàn gia cũng
chưa từng có ai luyện thành. Phàn Ngọc Khiêm tuy là kỳ tài, dễ dàng luyện
thành bốn đường trước đó nhưng đường thương cuối cùng này vẫn một chút cũng
không thông, không cách nào thành tựu được. Như tên của nó đã nói, “sinh công
thuyết pháp, đến đá cứng cũng phải gật đầu”, đường thương pháp này vốn ẩn chứa
thiền cơ rất cao thâm. Cửa thiền khi sử dụng thì hoặc là im lìm bất động, hoặc
là khẽ đẩy là mở, dấu hiệu bên trong chẳng thể nào biết được.
Phàn Ngọc Khiêm tuy giỏi thương pháp nhưng tính tình yếu đuối, lưu luyến hồng
trần, đừng nói gì đến việc nhìn ra nhân tình thế thái, lập địa thành phật. Mà
đường “Ngoan thạch điểm đầu” này lại xuất từ thiền đạo, nếu cơ duyên đến thì
không khó một bước là thông, nhưng cơ duyên không đến thì cả đời vẫn vô vọng.
Vì vậy cho dù hắn dốc hết sức mà hai mươi năm cũng chỉ miễn cưỡng luyện đến
mức “người và thương hợp nhất, im lìm bất động”, còn thừa cơ phát động thì vẫn
chưa làm được. Nếu không phải như vậy thì năm xưa kẻ cường địch kia đến tấn
công đã trở thành quỷ hồn dưới thương của hắn chứ chẳng phải nhà mất phái tan,
lưu lạc chân trời góc biển.
Giờ này phút này Phàn Ngọc Khiêm tuy có thế của đá cứng nhưng lại không cách
nào gật đầu phản kích, không bao lâu thì cả người đã nóng bừng, mồ hôi chảy
như suối, quần áo đều bị ướt đẫm.
Cốc Chẩn, Diêu Tình nhìn ra yếu điểm của hắn thì cùng lộ vẻ vui mừng. Lục Tiệm
cũng hiểu rõ sự khó khăn của Phàn Ngọc Khiêm, nhưng y tấm lòng nhân hậu, không
muốn cậy mạnh làm khó người khác nên mắt thấy Phàn Ngọc Khiêm sắc mặt từ hồng
chuyển trắng, rồi từ trắng chuyển xanh thì biết nếu cứ giằng co như vậy người
này tất sẽ kiệt sức mà chết. Lập tức y thở dài một tiếng rồi lùi lại, rút gậy
gỗ về nói:
Phàn Ngọc Khiêm lùi lại mấy bước, ngơ ngẩn đứng đó. Cốc Chẩn càng nhìn càng
tức giận, cười nhạt nói:
Phàn Ngọc Khiêm trừng trừng nhìn Lục Tiệm rồi đột nhiên vung trường thương vẽ
mấy đường trên mặt đất, sau đó lặng lẽ quay người bỏ đi.
Cốc Chẩn nhìn vết thương trên mặt đất, đột nhiên sáng mắt lên nhảy xổ tới, đọc
từng chữ: “Huy Châu”, đọc xong bất giác mỉm cười thư thái nói:
Lục Tiệm nói:
Cốc Chẩn nói:
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Nói đến đó, hắn trở nên thoải mái, chắp tay cười nói:
Diêu Tình bất giác cười tươi tỉnh trở lại, hừ khẽ nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Diêu Tình biến sắc quát lên:
Thế là ba người tiếp tục hướng về phía tây, buổi tối thì xin ngủ lại ở một nhà
nông. Lục Tiệm mấy hôm nay ngày đêm bôn ba, mệt mỏi vô cùng nên sau khi ăn cơm
tắm rửa liền ngủ luôn.
Ngủ đang say thì bỗng nghe tiếng gõ cửa, Lục Tiệm mặc áo đứng dậy, cầm đèn ra
xem thì ngoài cửa lại là Diêu Tình. Cô đã tháo bỏ trâm cài đầu vòng đeo tay và
đang ngước mặt nhìn trời, so với lúc ban ngày thì có thêm vẻ trang nhã uyển
chuyển. Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
Diêu Tình lườm y, lạnh nhạt nói:
Lục Tiệm nói:
Diêu Tình hậm hực nói:
Lục Tiệm lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng đưa cô vào phòng. Diêu Tình ngồi lên
giường, vì nhà nông nghèo khổ nên chỉ có giường chứ không có ghế. Lục Tiệm
treo đèn lên rồi đành phải đứng.
Diêu Tình nhìn y, trong mắt hiện lên vẻ ôn nhu dịu dàng, vỗ vỗ mép giường êm
ái nói:
Từ lúc hai người gặp lại, Lục Tiệm chưa từng nhìn thấy thần sắc ôn nhu đó, bất
giác trong lòng sinh ra kinh ngạc, y lời ngồi xuống.
Diêu Tình nhìn ngọn nến xuất thần một lúc rồi chợt yếu ớt nói:
Lục Tiệm ngẩn ra rồi cười nói:
Cũng không tồi tệ lắm, nói chung vẫn sống được.
Anh muốn hỏi tôi nghĩ gì phải không? – Diêu Tình bình tĩnh ngồi đó, chậm
rãi nói – Tôi đang nghĩ, anh tại sao lại biến thành kiếp nô? Tại sao lại quen
biết Cốc Chẩn? Vì sao muốn bắt Từ Hải, Uông Trực cho hắn? Cốc Chẩn lại vì sao
nói rằng nếu không bắt được Uông Trực thì anh sẽ không còn sống được lâu? Nếu
hắn không nói như vậy thì tôi cũng không giúp hắn dọa đám quan binh đó bỏ chạy
đâu.
Diêu Tình nói xong thì đưa mắt nhìn sang, trong đáy mắt ánh thu ba lưu chuyển,
ngập tràn sự quan tâm. Lục Tiệm thầm trách móc Cốc Chẩn không nên nói những
việc đó với Diêu Tình khiến cô lo lắng, nhưng việc đã thế này thì chỉ đành ra
vẻ cứng rắn nói:
Diêu Tình thở dài nói:
Giọng cô dịu dàng rót vào tai Lục Tiệm, không biết vì sao Lục Tiệm sống mũi
cay cay, đưa mắt nhìn qua thì Diêu Tình cũng đang nhìn y, đôi mắt đen trắng rõ
ràng, đen như đêm, trắng như ngọc, bên trong như ẩn chứa một làn sương khói mờ
mờ.
Thần tình đó hai người đã từng biết đến, Lục Tiệm đã từng nhìn thấy trong thư
phòng của nhà họ Diêu. Lúc đó sinh ly tử biệt, hai người cũng không biết sau
trận chiến với Yên Chi Hổ sẽ sống hay chết, vì vậy đầu mày cuối mắt tự nhiên
đều lộ cả ra.
Ký ức về tình hình ngày đó vẫn như mới, hiện lên rõ mồn một, Lục Tiệm cực kỳ
xúc động, chỉnh lại những suy nghĩ rối loạn rồi chầm chậm kể lại những tao ngộ
gặp phải trong ba năm: Hắc Thiên Thư, Ninh Bất Không, Chức Điền Tín Trưởng, A
Thị, họa tượng tổ sư, Thiên Thần Tông, Ngư hòa thượng, Cốc Chẩn,… việc lớn
việc nhỏ đều kể hết ra. Ngay cả y cũng cảm thấy bản thân mình quá lắm lời,
nhưng cho dù như vậy trong lòng vẫn không muốn giấu diếm Diêu Tình chút gì.
Diêu Tình thủy chung vẫn im lặng lắng nghe, chỉ có lúc nghe tới A Thị thì khẽ
ừm một tiếng như có chút mê hoặc. Lục Tiệm trong lòng hoảng loạn, hé mắt liếc
qua, nhưng thì thấy sắc mặt cô bình thản tuyệt không có vẻ tức giận, lúc đó
mới yên tâm kể tiếp.
Cũng không biết đã nói bao lâu, ngọn đèn đã cháy hết, trong phòng một màu tối
đen. Cho đến khi xa xa truyền lại tiếng gà gáy sáng, Lục Tiệm mới kể xong,
trong phòng liền trở nên im lặng. Trong lúc trầm mặc, y bỗng cảm thấy một bàn
tay nhỏ nhắn mềm mại lần tới nắm lấy tay y đặt trên đầu gối, hơi ấm như nước
theo tay thấm tới khiến y toàn thân nóng bừng, bất giác ấp úng nói:
Còn chưa nói hết, bỗng cảm thấy từng giọt nước rơi xuống lưng bàn tay vẫn còn
ấm áp. Lục Tiệm cả kinh buột miệng nói:
Diêu Tình trầm mặc một chút rồi chợt thở ra một hơi, rít giọng nói:
Lục Tiệm không ngờ cô lại nói câu đó, ngẩn ra rồi bỗng như quên hết tất cả,
đưa ngón tay ra lướt qua bên tai cô, vén sợi sợi tóc mai, khẽ xoa bờ má nóng
hổi, vành tai lung linh, tuy nói trong bóng đêm không nhìn thấy gì nhưng qua
“Kiếp thủ” vẫn có thể phác lên trong lòng hình dáng như hoa lê trong mưa báo
đó. Nhất thời trong lồng ngực Lục Tiệm nhu tình phơi phới, rì rầm nói:
Diêu Tình thân mình khẽ run lên, cô tính cách cứng cỏi nên cho dù rơi lệ cũng
không chịu khóc thành tiếng. Chỉ không biết vì sao lúc này cảm nhận được bàn
tay ấm áp của Lục Tiệm, nghe giọng nói chất chứa quan tâm của y, Diêu Tình
bỗng mềm nhũn ra, chợt khóe mắt cay xè rồi úp mặt vào ngực y ấm ức khóc òa
lên.
Thật ra những giọt nước mắt này không chỉ vì những tao ngộ gian nan của Lục
Tiệm mà còn vì sự cô đơn, vất vả, oán hận, khổ đau của cô trong suốt ba năm
đó. Ngàn vạn chân tình đều theo dòng lệ mà trút cả ra.
Lục Tiệm thấy cô khóc lóc thương tâm đến vậy thì rất ngạc nhiên, luôn miệng
nói:
Không ngờ y hỏi thêm mỗi câu thì đau thương trong lòng Diêu Tình lại tăng thêm
mấy phần. Mẹ ruột của cô bị Yên Chi Hổ hại, bản thân mình kết đầy cừu địch, cả
bước đi cũng phải thận trọng như đi trên làn băng mỏng, trong thời gian đó
mừng giận yêu ghét không gì là không giấu kín tận sâu tâm hồn, trên đường lưu
lạc cũng ít khi chân thật mà giả dối thì nhiều. Thế nhưng không hiểu vì sao,
có lẽ tại oan nghiệt kiếp trước mà mỗi lần gặp Lục Tiệm cô đều không thể khống
chế nổi tâm tình, điều đó khiến cô lúc thì mê hoặc, lúc thì tức giận, vì vậy
cố ra vẻ lạnh nhạt để không cho y nhìn ra tâm tư của mình. Có mấy lần cô cũng
muốn chặt đứt tơ tình, nhưng mối chân tình này làm bảo người ta làm sao mà cắt
đứt cho được.
Ngày hôm đó quả thật giống như ác mộng: lửa hồng quỷ nước, còn có người cha cả
người bốc cháy lăn lộn kêu la. Đến khi tỉnh lại thì nhà cửa, người thân,… mọi
thứ đều biến mất, trước mắt chỉ còn là khói đen đất vàng và bộ mặt thờ ơ của
nữ tử Tây Dương kia. Tiên Bích thủy chung vẫn vô cùng lạnh nhạt với cô, còn cô
đối với Tiên Bích cũng ôm đầy cừu hận, trên đường đi về phía tây hai người
chẳng hề nói chuyện lấy một câu. Cô thì chịu nước độc khắp người, lăn lộn trên
giường sống không bằng chết, nhưng cũng chưa từng rên lên một tiếng chỉ vì có
Tiên Bích đứng nhìn ở bên, cho dù thế nào cũng không thể để cô ta chê cười.
Đường đi quả thật vừa dài vừa xa, có núi cao sông sâu, lại có đầm lầy sa mạc,
cuối cùng cũng đến được cái nơi gọi là “Tây Thành” đó. Tiên Bích tuy rất đáng
ghét nhưng mẹ cô thì lại rất tốt bụng, không chỉ giải nước độc mà thấy cô
không còn nhà để về thì cho cô làm đệ tử của Địa bộ. Vốn là tình hình như vậy
thì thù hận trong lòng cô cũng giảm đi không ít, nhưng trải qua những thảm
biến như vậy tính tình của cô lại càng cô độc, chưa từng mỉm cười mà cũng
chẳng thích nói chuyện. Những cô bé đồng môn đều chán ghét cô, gạt bỏ cô, sai
bảo quát mắng cô khi phụ đủ đường. Cô phải chặt gỗ, đun nước, nấu cơm, giặt
áo, chẳng khác gì một đứa nô tỳ cực kỳ ti tiện, làm việc suốt ngày không nghỉ,
cô vẫn im lặng nhẫn nhịn, nhưng âm thầm nghiến răng giống như một con rắn ngủ
đông, ẩn nấp trong chỗ sâu bùn lầy chờ đợi năm qua xuân đến, băng tuyết tan
chảy.
Núi Côn Luân bát ngát vô bờ, gió núi rất to, sao trời rất sáng. Cô thường
thường ngồi một mình trên đỉnh núi, nghe tiếng cuồng phong gào thét, nhìn sao
phủ kín bầu trời, cảm nhận nỗi cô quạnh vô biên. Có lúc cô nhớ lại ngày trước
thì nhận ra từ khi mẹ chết đi thì bản thân luôn luôn sống trong bóng đêm mịt
mùng, cho dù áo gấm cơm ngon, người cha tự phụ, Yên Chi Hổ thâm đọc hay đám nô
tỳ theo gió xoay chiều cũng đều chẳng khiến cô phải buông một tiếng thở dài.
Cô có lúc cảm thấy chết còn tốt hơn là sống, cũng từng lấy lụa trắng treo lên
xà nhà, chỉ vì lúc treo cổ lại nghĩ đến thảm trạng của mẹ mình nên mới bỏ đi ý
nghĩ khinh thường mạng sống đó.
Đúng rồi, một mạch trải qua những khốn khó đó, cho đến một ngày Lục Tiệm xuất
hiện ở bờ biển, vỗ tay khen hay. Sự chân thật lương thiện của y cô chưa bao
giờ được thấy, còn sự nghèo khổ quê mùa của y lại khiến cô rất khinh thường,
cô nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến mình có lúc lại thích y, càng không muốn nảy
ra ý nghĩ đó. Nhưng ngồi trên núi Côn Luân, nhìn ánh sao nhấp nháy trên đầu,
cô lại đột nhiên phát hiện ra người thiếu niên ngốc nghếch kia lại chính là
tia sang duy nhất trong bóng đêm không bờ bến ấy. Chỉ khi ở bên y cô mới có
thể vỗ tay cười lớn, mới có thể ríu rít cười nói không ngừng. Mỗi lần nhìn
thấy kiếm pháp của y tiến bộ, cô liền vô cùng vui vẻ, còn mừng rỡ hơn là chính
bản thân mình tiến bộ. Chỉ cần y không chịu cố gắng là cô liền nổi giận, chỉ
có điều lại vạn lần không thể để cho người thiếu niên nghèo khổ tận cùng đó
vượt qua được mình.
Ba năm nói dài thì không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn, cô cũng đã mấy lần
gần như nhờ nhớ đến Lục Tiệm mà vượt qua được, trừ nhớ đến y thì cô cũng không
biết còn có được hồi ức gì đáng kể nữa. Cái chết của cha mẹ, mối thù cần báo,
còn có Diêu gia trang bốc cháy ngút trời, đó đều là những thứ ảm đạm biết bao,
chỉ có nhớ đến Lục Tiệm thì cô mới không cảm thấy tuyệt vọng. Vì vậy ngày hôm
đó khi cô gặp Lục Tiệm tại Tụy Vân lâu thì chút nữa đã kêu toáng lên, sau đó
núp ở góc tường ngẩn ngơ cả nửa ngày. Rồi sau Lục Tiệm bị Tả Phi Khanh đánh
trọng thương, cô ôm y chạy cuồng trong thành Nam Kinh, hoặc trộm hoặc cướp tìm
lấy đủ loại thuốc men, cũng không tị hiềm mà cởi quần áo y ra sức trị thương.
Nhưng cũng lúc đó cô mới phát hiện ra bản thân mình đã không thể rời xa y, chỉ
có đi cùng với y, nhìn y, nghe y nói, nghe y cười thì nỗi đau khổ trong lòng
cô mới tiêu giảm, mới không cảm thấy cô độc khó chịu. Rồi sau nữa cô bị Tả Phi
Khanh bắt sống, Lục Tiệm lại ngốc nghếch đâm đầu vào chỗ chết, điều đó khiến
cô gần như phát điên, kêu thét ầm ĩ tự tìm cái chết, Tả Phi Khanh không còn
cách nào đành phải nhốt cô lại.
Ở trong thiền phòng, cô không ăn không uống, lòng như tro lạnh quên cả thời
gian, cũng quên cả thù hận. Cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ ngồi mà chết như vậy,
nhưng vạn lần không nghĩ tới Lục Tiệm lại đến tìm. Thời khắc đó nghe thấy
tiếng gọi của y, cô chút nữa đã bật khóc, nếu như Tiên Bích không đến, nếu như
y không giúp con tiện nhân đó thì cô nhất định sẽ nhảy vào lòng hắn nói rõ tâm
tình của mình. Vì vậy, cô cố ý lạnh nhạt với y, cố ý thân cận với Trầm Tú chỉ
muốn khiến y đau lòng, khiến y phải cầu xin mình. Cô quả thật đã làm hắn đau
lòng, nhưng ai hiểu được rằng kẻ càng đau lòng hơn lại chính là cô, chỉ có
điều muốn cô tha thứ cho sai lầm của hắn thì điều đó chắc chắn là không được.
Sau khi chia tay ở cung thành, thừa lúc hai bên giao chiến cô đã ra khỏi
thành, đi trong hoang dã mênh mông mà chẳng biết đi đâu về đâu. Cô cưỡi con
ngựa trộm được đi quanh thành Nam Kinh, hết vòng này đến vòng khác mà chẳng
hiểu để làm gì. Cho đến khi nhìn thấy Lục Tiệm, cô mới hiểu ra là cô đang đợi
y, đợi y từ trong thành đi ra. Chớp mắt ấy như có quỷ thần sai khiến, cô lại
xuất hiện trước mặt y, tuy vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng trong lòng lại cực kỳ
hoảng loạn, chỉ sợ bị y nhìn ra tâm tư nên liền bịa chuyện để nói dối. Thật ra
Phong Quân Hầu thu lấy chỉ là “Nghiệt nhân tử”, còn xá lợi thì vẫn nguyên vẹn
trên người cô thôi.
Không biết khóc đã bao lâu, trong lòng Diêu Tình mới từ từ bình phục nhưng
nước mắt vẫn không ngừng rời xuống. Cô bất giác thầm nghĩ: “Có lẽ những giọt
nước mắt này tích lại đã ba năm nên cũng phải mất ba năm mới chảy ra hết
được.” Qua một lúc, cô lại nghĩ: “Nếu có thể khóc trong lòng y như thế này ba
năm thì có phải là tốt không…” Vừa nghị như vậy, Diêu Tình bất giác hai má đỏ
bừng. Bốn bề im ắng, ngoài song cửa trời đã dần sáng lên, chợt vang đến vài
tiếng chim kêu, kêu xong thì lại càng vắng lặng đến mức có thể nghe được tiếng
tim đập của Lục Tiệm, từng tiếng từng tiếng mạnh mẽ hùng hồn.