Người đăng: HắcKê
Cốc Chẩn vừa đi trên phố vừa ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo trên không
trung, đột nhiên cười lên thành tiếng. Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Lục Tiệm ngước mắt nhìn lên rồi cũng bật cười:
Phong Quân Hầu ư?
Đúng vậy. – Cốc Chẩn vỗ tay cười lớn – Tả Phi Khanh tự phụ thông minh,
trong mắt chỉ có thuyền mà lại quên mất người trên thuyền vẫn có chân, chỉ cố
theo dõi thuyền mà không ngờ ta thừa cơ âm thầm nhảy sang thuyền khác, kế đó
là giả dạng “Ngư mục hỗn châu” (Mắt cá lẫn vào ngọc trai), thực ra là “Thâu
lương hoán trụ” (lấy cột gỗ đổi trụ đá), là kế trong kế, khiến y không thể
phòng ngừa.
Diêu Tình thấy hắn khoa trương như vậy thì sinh bực mình, cười nhạt nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Diêu Tình tỉnh ngộ nói:
Hóa ra là ngươi dùng tiền để thuê tới.
Đừng cao hứng sớm quá. – Trầm Tú hừ lạnh một tiếng, đột ngột nói – Phong
Quân Hầu có tài bắt được gió, đuổi được bóng, thiên hạ đều biết tiếng, nếu
muốn nhờ chút trò vặt của ngươi mà có thể qua mặt được y thì chẳng qua là nằm
mơ giữa ban ngày.
Cốc Chẩn nhìn hắn, cười nói:
Trầm Tú giật mình, hắn tuy hận Cốc Chẩn chiếm hết uy phong của mình, nhưng nói
đến lập kế thoát khỏi Phong Quân Hầu thì bản thân cũng không có cách nào, đành
cau mày nhắm mắt tỏ vẻ đang trầm tư, không ngờ Cốc Chẩn một lòng muốn làm hắn
mất mặt, cứ nhìn hắn cười hi hi, thấy hắn mãi không nói gì liền hỏi tiếp:
Trầm Tú bị hắn không ngớt cạnh khóe, dùng lời châm chọc nên trong lòng vừa
thẹn vừa giận. Diêu Tình nhìn ra ẩn ý, không nhẫn nại được liền hỏi:
Xú hồ ly, bây giờ không phải là lúc để chọc tức, có gì thì nói ra đi, đừng
có vòng vòng vo vo nữa.
Đại mỹ nhân đã có lệnh, tiểu tử sao dám không nghe? – Cốc Chẩn mỉm cười –
Nếu có một nơi có thể khiến Trầm Chu Hư cũng không tìm ra thì cô nói xem, liệu
có thể thoát khỏi mắt thần của Phong Quân Hầu hay không?
Trầm Tú cười nhạt nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Hắn dừng chận đứng lại, chỉ một tòa nhà đằng xa phía trước. Ba người còn lại
nhìn theo, Lục Tiệm và Trầm Tú đều cả kinh, không ngờ tòa nhà mà hắn chỉ tới
nghiễm nhiên có hai chữ biển hiệu “La trạch”, chính là nơi Oa khấu ẩn trốn
trước đó, cổng nhà đã bị niêm phong, lại có hai tên giáp sĩ đứng canh.
Trầm Tú nhíu mày nói:
Cốc Chẩn cười cười, quay sang Diêu Tình cười nói:
Diêu Tình nói:
Cốc Chẩn nói:
Diêu Tình không còn cách nào, đành phóng ra một cái rễ “Nghiệt duyên đằng” bám
tường bò lên rồi lan vào phía trong. Cốc Chẩn bám rễ cây leo lên, Lục Tiệm
cũng vội theo sau, còn Trầm Tú và Diêu Tình khinh công cao minh, tung mình
nhảy qua tường vào trong.
Trong khu nhà tối đen âm u, Cốc Chẩn không biết kiếm từ đâu ra một nến đốt
lên, nghiêng đông ngó tây đầy vẻ hứng chí. Trầm Tú cười nhạt nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Trầm Tú ánh mắt lóe lên, lạnh giọng nói:
Lục Tiệm mặt đỏ lên, may mà bóng đêm đen tối nên không ai nhìn thất.
Cốc Chẩn cười nói:
Trầm Tú cười nhạt nói:
Cứ cho là có đường bí mật, nhưng cha ta không tìm ra thì chẳng lẽ ngươi tìm
ra được ư?
Trầm Chu Hư cũng không tìm ra nổi, có thể gọi là tuyệt hảo! – Cốc Chẩn cười
nói – Đường hầm bí mật mà chủ nhân Thiên bộ còn không tìm ra được thì Tả Phi
Khanh chẳng phải sẽ bó tay hay sao?
Sao? – Trầm Tú biến sắc, thất thanh nói – Ngươi muốn mượn đường hầm bí mật
của Oa khấu để trốn tránh Phong Quân Hầu ư?
Cốc Chẩn cười nói:
Kế này không ai có thể nghĩ tới, không chỉ Trầm Tú cả kinh mà Lục Tiệm cũng
ngạc nhiên, Diêu Tình thì lại ngẩn người ra, không nhịn được nắm lấy Lục Tiệm
tra hỏi. Lục Tiệm đem đầu đuôi mọi việc kể ra, Diêu Tình liền biến thành kinh
nghi, hỏi:
Cốc Chẩn cười nói:
Trong lúc nói chuyện, bốn người đã đi tới vườn sau, trong vườn đã lâu không có
người chăm sóc, cỏ dại mọc đầy, góc tường còn có một cái giếng hình bát giác.
Cốc Chẩn đảo quanh vườn một vòng, đi tới bên giếng cúi đầu nhìn vào trong, chỉ
thấy nước giếng in bóng trăng, lóng lánh xao động.
Cốc Chẩn xem xét hồi lâu, đột nhiên cười nói:
Hắn thấy mọi người nghi ngờ, liền nói:
Trầm Tú nói:
Cốc Chẩn nói:
Nói xong dùng đầu ngón tay móc lấy một sợi của cái dây thừng kéo nước giếng,
quả nhiên lộ ra đầu sợi rắn chắc, rỉ sắt bám đầy đúng là bằng sắt.
Trong mắt Trầm Tú thoáng qua vẻ kinh hãi, ngoài miệng vẫn nói:
Cốc Chẩn nói:
Trầm Chu Hư tuy trí tuệ cao xa nhưng nhược điểm ở chỗ chân không đi được,
không thể tự mình đi quan sát mà chỉ có cách dựa vào kiếp nô. Kiếp nô tuy có
kiếp lực nhưng khả năng quan sát lại rất tầm thường.
Trầm Tú thần sắc âm trầm bất định, đột nhiên lạnh nhạt nói:
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
Trầm Tú vừa kinh hãi vừa tức giận, quay đầu nhìn sang thấy Diêu Tình đang trầm
tư nhìn xuống giếng, hiển nhiên đã bị nói đến mức động tâm, nếu bản thân mình
không theo mọi người thì không chỉ không giữ được trái tim của giai nhân mà
chỉ sợ còn trở thành kẻ để mọi người cười cợt. Nghĩ đến đó, bất giác hối hận
mê đắm nữ sắc đến mức bị cuốn vào việc này.
Cốc Chẩn cười nói:
Trầm Tú lướt qua mấy ý niệm, liền thở ra một hơi, cười nhạt nói:
Lục Tiệm trong lòng trầm xuống, nếu dưới giếng này đúng là chỗ ẩn thân của Oa
khấu thì người xuống trước tất nhiên sẽ phải gánh chịu gánh nặng, lập tức kêu
lên:
Trầm Tú liếc y một cái, vừa định thừa cơ phản bác thì Cốc Chẩn đã xua tay cười
nói:
Trầm Tú nói:
Cốc Chẩn nói:
Diêu Tình hơi nhíu mày, cởi dây chuyền ngọc xuống. Cốc Chẩn đón lấy giật mạnh
làm đứt sợi dây nối, ngọc trai rời ra rơi cả xuống đất.
Trầm Tú nhìn mà đau lòng, không kìm được gào lên:
Cốc Chẩn cười cười không đáp, đem viên đá quý màu xanh trả lại cho Diêu Tình,
rồi nhặt ngọc trai lên bỏ đầy vào trong lòng bàn tay, nói:
Trầm Tú nói:
Cốc Chẩn nói:
Diêu Tình đột nhiên nói:
Cốc Chẩn cười, gật đầu. Thì ra trẻ con nơi thôn xóm nhàn rỗi không có việc gì
làm, thường tìm các viên đá về chơi, đầu tiên ném những viên đá đó lên rồi sau
đó lấy lưng bàn tay hứng lại, người hứng được nhiều hơn là thắng cuộc. Có điều
hòn đá thì vuông tròn không nhất định, chất liệu cũng thô ráp, vì vậy dễ hứng
được, nhưng mấy viên ngọc trai này vừa to vừa tròn, lại trơn nhẵn, hễ chạm vào
là vọt ra ngoài, so với hứng đá sỏi thì khó hơn không chỉ mười lần.
Cốc Chẩn nói:
Lục Tiệm gật đầu nói:
Trầm Tú không dám đôi co nhiều lời, nếu không sẽ biến thành người hẹp hòi,
nhất thời giận quá hóa cười:
Tiếp lấy ngọc trai, liếc mắt nhìn Lục Tiệm, thầm nghĩ: “Thằng cha này tay
không tiếp được ‘Thiên Lân’, không phải tầm thường; họ Cốc kia lúc bám rễ cây
qua tường cử động rõ ràng là không giỏi võ công.”
Tính toán xong, Trầm Tú hít một hơi dài, hai tay cầm ngọc trai, ngưng tụ tinh
thần rồi đột nhiên ném ngọc trai lên. Phải biết hắn luyện “Tinh La Tán Thủ”,
công phu ở tay cao cường, đợi ngọc trai rơi xuống liền vận nội kình, ngọc trai
vừa chạm vào da thịt thì cơ bắp của Trầm Tú lập tức co lại, sinh ra lực hút
giữ chặt lấy ngọc trai. Lúc đầu còn trượt, sau một lúc vẫn hứng được hai mươi
sáu hạt. Mọi người thấy vậy đều lộ vẻ kinh hãi thán phục.
Trầm Tú giả vờ thu hồi ngọc trai rơi trên mặt đất, âm thầm dùng thủ pháp khéo
léo đem năm hạt ngọc trai giấu vào trong tay áo, rồi đem hai mươi nhăm hạt còn
lại đưa cho Lục Tiệm, nói:
Hắn tự nghĩ cứ như vậy thì Lục Tiệm cho dù không bắt trượt hạt nào cũng vẫn
thua. Kết quả chắc chắn Cốc Chẩn xuống đầu tiên, Lục Tiệm thứ nhì, mình và
Diêu Tình sẽ xuống sau, lúc đó chỉ cần tìm cơ hội chế ngự Diêu Tình, sau đó
chặt đứt dây thừng, bịt chặt miệng giếng, lúc đó cho dù là Từ Hải cũng được,
mà Cốc Chẩn, Lục Tiệm cũng thế, chỉ cần dưới giếng không còn đường ra thì nhất
định phải chết.
Trầm Tú trong lòng đã tính toán đầy đủ, lạnh nhạt nhìn Cốc Chẩn, chỉ thấy hắn
không hay biết gì, vẫn cười hi hi nói:
Trầm Tú âm thầm cười nhạt, dốc ngọc trai trong tay áo ra lòng bàn tay.
Lục Tiệm nhìn Trầm Tú, không biết vì sao trong lòng tự nhiên nóng lên, lòng
cạnh tranh trỗi dậy, nghiến răng một cái ném ngọc trai lên. Hai tay vừa vung
lên, ngọc trai vừa rời ra thì cùng lúc đó Trầm Tú thừa cơ Cốc, Diêu hai người
chăm chú nhìn Lục Tiệm liền âm thầm đem ngọc trai trong tay thả xuống đất, đợi
đến lúc đếm số sẽ chỉ vào.
Thả xong ngọc trai, Trầm Tú ngước mắt nhìn lên, lập tức ngớ người ra. Chỉ thấy
hai tay Lục Tiệm lúc trên lúc dưới, lúc trái lúc phải, tạo nên trùng trùng ảo
ảnh, như một tấm lưới lớn đem ngọc trai đầy trời hứng lấy trên lưng bàn tay,
cho dù có rơi xuống nảy lên cũng không có hạt nào rơi được xuống đất. Dưới
tình hình đó, năm hạt ngọc trai lăn lóc dưới đất lại trắng phong phóc, sáng
lấp lóe, quả thật rất không thuận mắt.
Trầm Tú không ngờ Lục Tiệm lại có kỹ thuật thần kỳ như vậy, vừa kinh hãi vừa
gấp gáp, lạc giọng nói:
Cốc Chẩn, Diêu Tình cúi đầu xuống nhìn hắn, Cốc Chẩn cười nói:
Trầm Tú mặt nóng lên, ra sức biện hộ:
Diêu Tình nhìn ngọc trai trên mặt đất, thản nhiên nói:
Trầm Tú giả như không nghe thấy gì, quay mặt đi chỗ khác.
Cốc Chẩn cũng không ngờ Trầm Tú lại vô liêm sỉ như vậy, nhíu mày đang nghĩ
cách ứng phó thì Lục Tiệm đã nói:
Nói xong một tay gạt một tay giữ, ngọc trai như nhảy vọt lên, xếp thành một
hình tháp trên lưng bàn tay phải của y, tạo thành một cái tháp nhọn bằng ngọc
trai sáng ngời. Cốc Chẩn, Diêu Tình thấy vậy vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, đều rất
vui mừng.
Trầm Tú nhìn mà mặt xám như tro. Cốc Chẩn đếm ngọc trai, không nhiều không ít,
vừa đúng hai mươi lăm hạt, bất giác cười nói:
Trầm Tú dần bình tĩnh lại, thầm nghĩ: “Thua tiểu tử đó cũng đành chịu, nhưng
họ Cốc kia nhất định không có năng lực như vậy, ta dù sao cũng xếp thứ hai.”
Lại thấy Diêu Tình có vẻ khó chịu, chỉ sợ mất lòng giai nhân, đành tỏ vẻ rộng
lượng nói:
Lục huynh kỹ thuật tuyệt vời, Trầm mỗ thua tâm phục khẩu phục.
Hay lắm – Cốc Chẩn nhặt ngọc trai lên, cười nói – Để xem Trầm huynh xuống
đầu tiên hay thứ hai đây?
Trầm Tú hừ lạnh nói:
Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ ép ta xuống đầu tiên.
Như huynh mong muốn.
Cốc Chẩn cười rồi quay người móc một nắm đất trong vườn lên, ép chặt ngọc trai
vào thành một khối. Trầm Tú cả kinh nói:
Cốc Chẩn nói:
Trầm Tú nói:
Cốc Chẩn nói:
Trầm Tú bất giác há hốc miệng, lưỡi cứng đơ, mắt nhìn Cốc Chẩn chia khối đất
sét đó làm đôi rồi một phải một trái ném lên, sau đó đưa lưng bàn tay ra nhẹ
nhàng hứng lại. Ngọc trai bị đất bùn giữ chặt, vì không thể chuyển động lung
tung nên ba mươi viên ngọc trai chẳng có viên nào rơi xuống đất.
Với sự kiêu căng của Diêu Tình mà thấy tình hình này cũng phải che miệng cười,
không thể không thừa nhận Cốc Chẩn vô cùng tinh quái, có những ý tưởng đặc
sắc.
Trầm Tú mặt đỏ bầm lên như máu, nghiến răng một hồi rồi đột nhiên thấp giọng
hét lên:
Cốc Chẩn cười nói:
Diêu Tình cũng nói:
Trầm Tú vội nói:
Diêu Tình nói:
Trầm Tú nói:
Nếu dưới giếng không có đường hầm bí mật thì sao? Hai tên tặc tử này hận ta
và sư muội có giao tình thân mật, không ngừng đối chọi với ta. Nếu ta xuống đó
rồi, ai chắc bọn chung không cắt dây thừng, lấp miệng giếng, lúc đó Trầm mỗ
chẳng phải biến thành con quỷ oan khuất hay sao.
Làm gì có chuyện đó. – Diêu Tình nhíu mày nói – Có ta ở trên này, bọn họ
sao có thể làm loạn được.
Trầm Tú thở dài nói:
Diêu Tình biết người này bản tính đa nghi, nói tóm lại là nhất định không chịu
xuống, đang buồn bực thì bỗng nghe Cốc Chẩn cười nói:
Lục Tiệm cả kinh nói:
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
Lục Tiệm biết hắn lắm mưu nhiều kế, đã dám xuống trước thì chắc đã nắm chắc
mấy phần, hơn nữa đây chính là cơ hội để hắn biểu lộ oai phong, áp chế Trầm
Tú. Nghĩ vậy liền không ngăn cản nữa.
Cốc Chẩn lấy trong tay áo ra một thanh chủy thủ, cười nói:
Trầm Tú cười nhạt nói:
Cốc Chẩn gật gật đầu, miệng ngậm chủy thủ theo dây thừng tụt xuống. Ba người ở
trên yên lặng chờ đợi, đã một lúc lâu mà vẫn không thấy động tĩnh gì, ba người
trong lòng kinh nghi, mượn ánh trăng cẩn thận nhìn xuống nhưng vẫn không thấy
bóng dáng Cốc Chẩn.
Lục Tiệm không nhẫn nại được nữa, nói:
Xoay người vừa định xuống giếng thì bị Diêu Tình giữ lại, nói:
Nói xong nhìn Trầm Tú, lạnh nhạt nói:
Trầm Tú không còn cớ chần chừ, chỉ đành nghiến răng chui xuống giếng, chỉ thấy
khí lạnh dày đặc từ dưới chân tràn lên, buốt đến xương tủy, bất giác cả người
run rẩy, trong lòng sinh ra khiếp sợ.
Hắn cố ý chậm chạp, từ từ trượt xuống hơn năm trượng, bỗng thấy dưới chân ướt
lạnh, đã chạm tới nước giếng, nhưng không biết vì sao vẫn chưa thấy cửa vào
đường hầm bí mật, có điều trong tình cảnh này hắn không thể tay không quay
lên, đành phải tiếp tục hạ xuống, đồng thời dùng chân khua loạn bốn phương tám
hướng. Đến lúc dò gần tới đáy thì dưới chân chợt nhẹ bỗng, đột nhiên dò ra một
cái cửa động.
Trầm Tú tinh thần vô cùng phấn chấn: “Hóa ra đường hầm bí mật đó lại nằm sâu
dưới giếng sáu trượng, thảo nào với năng lực của Tiết Nhĩ mà cũng không nghe
ra được.” Lại nghĩ đến nếu có thể khéo léo bắt sống Từ Hải thì chắc chắn sẽ
được coi là một đại công, liền hạ quyết tâm, trầm người chui xuống.
Sau khi chui vào động mới phát hiện cái gọi là cửa động đó thực ra là một cái
cửa nhỏ cao bằng người, trong cửa có bậc thang đi lên, nước lên rất thấp, mới
đi được hai bậc thì đã lên khỏi mặt nước.
Trầm Tú sợ trong đường hầm bí mật có phục binh, vì vậy lúc còn trong nước đã
vận công chờ phát động, ai ngờ sau khi lên khỏi mặt nước thì bốn phía xung
quanh lại hoàn toàn vắng lặng, chỉ tối đến mức không nhìn thấy đầu ngón tay.
Hắn sờ soạng đi được sáu bậc thang thì lên đến một đường hầm, đường hầm này
cao hơn đầu người, trên tường có gạch vuông, suy đoán vị trí thì đã qua khỏi
tường vây của La trạch, ra đến phía dưới con đường bên ngoài.
Lại nghĩ đến Cốc Chẩn đã tiến vào đường hầm bí mật trước mình, Trầm Tú nảy
sinh ý niệm độc ác: “Thằng cha đó quỷ kế tuy nhiều nhưng không giỏi võ công,
hiện giờ trong đường hầm chỉ có hai người là ta và hắn, chính hợp để xuất thủ
giết hắn rồi sau đó giá họa cho Oa khấu…” Vừa nghĩ đến đó, trong lòng liền vui
mừng như điên cuồng, nhưng lại thấy đây là cơ hội trời cho, không thể bỏ lỡ,
lập tức yên lặng nghe ngóng, ai ngờ trong đường hầm tuyệt không có tiếng động,
qua một lúc lâu không nhẫn nại được nữa, liền cố hạ giọng ngọt ngào kêu gọi:
Gọi liền hai lần vẫn không có người đáp, Trầm Tú bất đầu nóng ruột, sợ Lục
Tiệm và Diêu Tình tìm tới làm hỏng đại sự, bất giác đi tới mấy bước, đem lời
ngon ngọt lại gọi thêm một tiếng. Tiếng gọi chưa dứt, chợt nghe vang lên tiếng
đinh nho nhỏ, giống như tiếng ngọc bội va vào vách tường.
Trầm Tú cười gằn:
Miệng thì cười nói, thân mình lại như gió lao tới chỗ có tiếng động. Chân trái
vừa dẫm xuống, bỗng thấy một cơn đau kịch liệt thấu tim từ chân truyền lên,
Trầm Tú rên thảm một tiếng, chân phải kìm lại giữa không trung, tay phải chống
vào tường bên cạnh mong ổn định thân hình, không ngờ lại thêm một trận đau đớn
xuyên vào lòng bàn tay.
Trầm Tú đau đớn tưởng chừng ngất xỉu, nhưng hắn dù gì cũng là thiếu chủ của
Thiên bộ, từ nhỏ thường lo trí kế nên tuy gặp phải nguy hiểm như vậy mà trong
lòng vẫn giữ được bình tĩnh. Hắn thầm nghĩ xung quanh tối đen không có ánh
sáng, lại không biết còn bố trí những cơ quan lợi hại nào nên kế sách nhất
thời không gì bằng lấy bất biến ứng vạn biến, im lặng chờ cứu viện. Nếu cứ
vọng động thì bản thân chân tay đều bị thương, khó mà giữ được mạng.
Nghĩ đến đó, cho dù đau đớn khó mà chịu được nhưng hắn vẫn nghiến răng chịu
khổ, có điều cảm thấy máu từ miệng vết thương liên tục chảy ra, khí lực suy
giảm, chỗ chân tay bị thương run lên từng trận. Càng tệ hơn là Trầm Tú phát
giác đầu mũi dao đó không ngờ còn có móc câu, móc vào da thịt, cho dù muốn rút
ra cũng không rút được.
Thời gian chậm chạp trôi qua, tuy chỉ chốc lát mà Trầm Tú tựa như đã trải qua
thiên thu vạn kiếp. Trong lúc nguy cấp hắn lại nghĩ được rõ ràng, nhớ lại tình
cảnh lúc nãy, cảm thấy thời gian Cốc Chẩn đi vào bí đạo rất ngắn, theo lý thì
không thể kịp sắp đặt cơ quan. Nhưng nếu là cơ quan do Oa khấu sắp đặt thì Cốc
Chẩn chắc chắn cũng không thoát được, vì sao lại không nghe thấy tiếng y kêu
rên đau đớn, chẳng lẽ y trúng phải cơ quan lợi hại nên đã mất mạng.
Nghĩ tới việc kẻ đối đầu đã chết, Trầm Tú tuy đang đau đớn khốn khổ nhưng vẫn
cảm thấy vui mừng, sau đó lại sinh ra khiếp sợ, chỉ e mình động đậy sai lầm
một chút là kích động cơ quan lợi hại, sẽ cùng chung số phận với Cốc Chẩn.
Cứ nghĩ loạn, lo được lo mất như vậy một lúc, Trầm Tú tinh lực mất đi càng
nhanh, máu chảy ướt cả người đẫm cả quần áo, hận không thể điên cuồng kêu lên,
nhưng lại sợ bị Oa khấu phát hiện thì biến thành tự sát. Đúng lúc sức cùng lực
kiệt thì chợt nghe tiếng nước vang lên, hắn đang trong cảnh hoảng sợ nên cảm
quan linh mẫn dị thường, những âm thanh lọt vào tai đều như được phóng đại lên
gấp mấy lần, vì vậy liền thấp giọng gọi:
Chỉ nghe một người kêu ý lên, chính là Lục Tiệm. Trầm Tú vừa nghe thấy đó là
kẻ đối đầu thì bất giác im bặt. Đồng thời lại nghe tiếng nước, rồi có tiếng
Diêu Tình nói:
Trầm Tú vui mừng điên cuồng, vội nói:
Thì ra Lục Tiệm không giống như hai người Cốc, Trầm, sau khi xuống giếng phát
hiện ra miệng đường hầm liền lớn tiếng gọi Diêu Tình. Diêu Tình sợ Phong Quân
Hầu đuổi đến, liền không chậm trễ, cấp tốc xuống giếng, vì vậy hai người trước
sau nối tiếp nhau, gần như đồng thời đi vào đường hầm bí mật. Lúc này nghe
thấy tiếng kêu đều song song tiến đến.
Sắp đến gần thì đột nhiên thấy phía trước ánh lửa sáng lên, Cốc Chẩn cười hi
hi đốt lên một ngọn nến chiếu sáng cả đường hầm. Trầm Tú thấy y từ phía đối
diện đi đến, miệng há hốc ra, run run nói:
Cốc Chẩn cười khanh khách nói:
Lục Tiệm và Diêu Tình nhờ ánh nến mà nhìn rõ tình trạng quái dị của Trầm Tú,
chỉ thấy hắn chân trái dẫm trên mặt đất, chân phải co lên, đúng là có mấy phần
giống thế “Kim kê độc lập”, nhưng định thần nhìn lại bất giác đều biến sắc.
Chỉ thấy mặt đất và vách tường xung quanh chỗ hắn đứng dầy đặc những mũi dao
dài nhỏ đầu có móc câu.
Trầm Tú thấy Cốc Chẩn chẳng tổn thương gì, trong lòng đột nhiên sáng tỏ: “Đúng
rồi, tất là thằng cha này trước đó thiết lập cơ quan rồi lợi dụng lừa ta vào
để hãm hại.” Nghĩ đến đó, hắn đột nhiên bình tĩnh lại, hằn học nhìn Cốc Chẩn,
thần sắc vô cùng khiếp người.
Diêu Tình cũng đã đoán ra nguyên nhân bên trong liền nhíu mày. Lục Tiệm bất
nhẫn, tiến lên rút dao cứu Trầm Tú ra. Trầm Tú không ngờ đến lúc nguy nan thì
lại được người này cứu, nhất thời vừa kinh hãi vừa hổ thẹn, ấp úng nói:
Lục Tiệm vốn định giúp hắn rút dao ra, nhưng dao đó đã xuyên qua lòng bàn tay,
hai bên đều có móc câu nên nếu muốn rút ra thì sẽ rời da đứt thịt. Đúng lúc
cảm thấy khó khăn thì Diêu Tình bỗng nói:
Cô lấy ra một cái hộp, từ trong đó lấy ra một mũi bên bạc nhỏ, giống như mũi
tên bạc của Tiên Bích. Thì ra “Địa bộ” chủ về sinh mệnh, đệ tử trong bộ phải
học cách cứu người trước rồi mới học cách đả thương người sau, tất nhiên mang
theo y cụ trong người.
Mũi tên bạc đó sắc bén dị thường, mũi dao như gỗ mục, chạm vào mũi tên là gãy
đoạn. Nhưng mũi dao cắm vào chân Trầm Tú lại đâm xuyên bắp chân, móc chặt vào
xương. Diêu Tình đổ lên trên mũi tên bạc một ít phấn màu xanh rồi bôi vào
miệng vết thương. Trầm Tú lúc đầu cảm thấy đau đớn vô cùng, sau đó liền cảm
thấy miệng vết thương phát tê rồi hoàn toàn mất cảm giác, lúc đó mới biết bột
phấn đó là thuốc tê cực mạnh.
Trầm Tú thoát qua được kiếp nạn này nhưng cũng toát mồ hôi ướt hết quần áo.
Trong lúc thở phào lại thấy dưới ánh nến Diêu Tình thần sắc chăm chú, càng lộ
ra vạn phần xinh đẹp quyến rũ, khiến người ta phải mê đắm. Trầm Tú nhìn một
chút đã không kìm nổi dục vọng nổi lên, lòng như có lửa đốt, liền quên cả đau
đớn ghé vào tai cô nói nhỏ:
Nói tới đó, môi của hắn cố ý chạm vào vành tai của Diêu Tình. Diêu Tình tức
thời hai má nóng lên, sợ hắn lại tiếp tục nói lời trăng gió liền vội vã rút
mũi dao ra, băng bó qua loa miệng vết thương rồi lập tức đứng lên.
Mọi việc trước sau đều lọt vào mắt Cốc Chẩn, hắn đang cười nhạt thì chợt thấy
Diêu Tình trợn mắt nhìn qua hét lên:
Trước đây ngươi đã tới nơi này, phải không?
Nói gì vậy? – Cốc Chẩn thản nhiên nói – Ta đến đây lần đầu.
Mặt dầy dối trá. – Diêu Tình gằn giọng nói – Những mũi dao đó chắc là do
ngươi sắp đặt rồi.
Cốc Chẩn cười nói:
Cô đừng có đổ oan cho người tốt, đó rõ ràng là cạm bẫy do Oa khấu sắp đặt,
có liên quan gì đến ta?
Còn muốn chối ư? – Diêu Tình mắt thoáng sát cơ, nghiến răng nói – Nếu không
phải là do ngươi bố trí trước thì tại sao Trầm sư huynh bị thương tay chân mà
ngươi lại tuyệt không gặp vấn đề gì?
Ta cũng cảm thấy kỳ quái thật! – Cốc Chẩn vẫn cười hi hi – Chẳng lẽ những
mũi dao đó lâu ngày biến thành thông linh, chuyên trị kẻ xấu chứ không làm hại
người tốt?
Trầm Tú vô cùng tức giận, vừa định chửi bới thì chợt thấy Diêu Tình cười nhạt
một tiếng rồi nói:
Cốc Chẩn tiếp lời, cười nói:
Lục Tiệm không ngờ hai người chỉ một lời không hợp đã bạt kiếm giương cung,
liền vội tiếng lên cách ly hai người, cao giọng nói:
Mọi người đang ở chỗ nguy hiểm, phải giúp đỡ lẫn nhau.
Giúp đỡ lẫn nhau? Có phải là đặt bẫy hại người không? – Đôi má trắng muốt
của Diêu Tình đỏ bừng lên – Lục Tiệm ngươi tránh ra, hôm nay ta không trừng
trị con xú hồ ly này thì không được.
Cốc Chẩn cười ha ha, ánh mắt tràn đầy vẻ trào phúng. Diêu Tình càng tức giận,
tung mình xông tới thì lại bị Lục Tiệm giữ lại. Lục Tiệm đứng giữa hai người,
đẩy phải kéo trái vô cùng khó xử. Y vốn chỉ muốn hai người hòa hợp với nhau để
có thể yên tâm chết đi, vạn lần không ngờ đôi nam nữ này lại như oan gia trời
sinh, thủy chung không hề nhường nhau.
Diêu Tình trừng mắt nhìn Lục Tiệm hồi lâu, thấy y tuyệt không có ý nhường
đường, bất giác giậm chân hậm hực nói:
Liền quay đi giúp Trầm Tú đứng lên. Trầm Tú thấy cô vì mình mà ra mặt, trong
lòng sung sướng ngọt ngào, lại cố ý tỏ vẻ yếu ớt để dựa vào vai cô. Lục Tiệm
nhìn thấy run lên, không nói ra lời.
Diêu Tình giúp Trầm Tú nhảy qua chỗ đặt dao rồi đi về phía trước. Lục Tiệm
ngẩn ra một lúc rồi đi đến bên cạnh Cốc Chẩn, thấp giọng nói:
Cốc Chẩn hừ lạnh một tiếng, lắc đầu nói:
Lục Tiệm cả kinh, buột miệng nói:
Cơ quan đó thật, thật sự là ngươi bày ra ư?
Còn nhớ lúc vào thành, ta và ngươi chia nhau ra không? – Cốc Chẩn nói – Lúc
đó ta đã nghi ngờ trong La trạch này có đường hầm bí mật, vì vậy đã đến trước
để tìm kiếm, không ngờ quả thật bị ta tìm ra.
Hắn nói đến đó vô cùng đắc ý, a a cười nói:
Lục Tiệm nhíu mày nói:
Cốc Chẩn nói:
Lục Tiệm chầm chậm gật đầu, nhìn đám dao đó nói với vẻ nghi ngờ:
Cốc Chẩn cười nói:
Lục Tiệm nói:
Nhớ chứ.
Lần đó ta tìm được không ít bảo bối – Cốc Chẩn tỏ vẻ vui mừng – Trừ “Huyễn
Thận Yên” còn có một loại “Hóa Thạch Thủy”, nếu bôi lên gạch thì có thể khiến
gạch đá mềm ra, đợi nước thuốc này bay hơi đi thì lại biến thành cứng. Năm xưa
tiền bối của Đông Đảo đã dùng nước thuốc này để đào địa lao trên ngục đảo. Ta
tìm ra đường hầm bí mật xong thì lúc quay lại đã đem theo loại nước thuốc đó,
vừa vào bí đạo liền bôi lên tường gạch, đợi tường gạch mềm ra thì cắm dao vào
rất dễ dàng, đợi đến lúc Trầm Tú tiến vào thì nước thuốc đã bay hơi hết rồi.
Lục Tiệm cảm thấy kinh hãi, trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
Cốc Chẩn cười nhạt, nói:
Lục Tiệm thở dài, nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Nói xong ha ha cười lớn, dài bước đi tới. Lục Tiệm lắc đầu cười khổ, cũng đi
theo luôn.
Đi được một lúc, bỗng thấy Diêu Tình và Trầm Tú đứng dựa vào tường nghỉ ngơi.
Cốc Chẩn tựa như không để ý, đi qua trước mặt hai người. Diêu Tình đột nhiên
thò chân ra móc vào chân hắn rồi vận kình nhấc lên, Cốc Chẩn chân đứng không
vững liền ngã dập mặt xuống, chảy cả máu mũi. Trầm Tú nhìn vậy vui mừng, vỗ
tay cười lớn.
Cốc Chẩn bò dậy, đưa tay áo lau mãu mũi rồi cười nói:
Diêu Tình mắt hiện sát cơ đứng dậy, vung tay hướng vào mặt hắn, không ngờ một
cánh tay đột nhiên đưa ra vừa chụp vừa kéo, nắm chặt mạch môn của cô.
Diêu Tình vùng một cái mà không thoát ra được, vừa kinh hãi vừa tức giận nói:
Lục Tiệm cười khổ nói:
Diêu Tình nhìn y, nói liền mấy tiếng:
Rồi rít giọng nói:
Lục Tiệm nghe vậy cả người run lên nhưng không biết phải nói sao mới được.
Trầm Tú cười nhạt rồi đột nhiên nói:
Diêu Tình đột nhiên quay đầu lại, lạnh nhạt nói:
Trầm Tú giật mình, ấp úng nói:
Diêu Tình nói:
Trầm Tú giật mình, cười nói:
Diêu Tình hừ nhạt một tiếng, quay người nói:
Cốc Chẩn nói:
Diêu Tình gật đầu nói:
Trầm Tú nghe vậy vội nói:
Diêu Tình nói:
Trầm Tú thầm nghĩ: “Nếu ta chết rồi thì báo thù làm cái rắm gì?” Chợt thấy Cốc
Chẩn đi tới thì trong lòng run lên, nhưng Cốc Chẩn lại cười hi hi nói:
Nói xong quả thực đỡ hắn đứng dậy. Cánh tay Trầm Tú vừa đặt lên vai y liền nảy
sinh ý niệm độc ác: “Ta chỉ cần mạnh tay một chút là có thể bẻ gãy cổ hắn.”
Nghĩ đến đó thì bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, quay đầu nhìn lại thì
thấy Lục Tiệm hai mắt trợn lên nhìn trừng trừng vào mình. Trầm Tú chỉ đành thu
lại ý giết người, nhẫn nhịn để Cốc Chẩn dìu đi.
Diêu Tình đón lấy cây nến, đi được hơn trăm bước thì bỗng nhiên dừng lại. Định
thần nhìn qua thì chỉ thấy ánh nến chiếu rõ hai cửa động tối om, chính là hai
ngã rẽ.
Diêu Tình nhìn một lúc lâu, bỗng nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Diêu Tình liếc hắn, thầm nghĩ muốn đối phó người này mà không dùng vũ lực thì
không có hiệu quả, vừa định động thủ thì bỗng nghe Lục Tiệm í lên một tiếng
rồi nói:
Diêu Tình cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt gạch phía trước có khắc một
con rồng bay, vung tay múa đuôi bay lượn uyển chuyển. Diêu Tình nhìn một chút
rồi bỗng nói:
Trầm Tú cũng không biết gì, ngập ngừng nói:
Cốc Chẩn phì cười, nói:
Trầm Tú đuối lý, gầm gừ nói:
Cốc Chẩn nói: