Người đăng: HắcKê
Diêu Tình hừ lạnh một tiếng, nói:
Lời nói đó vô cùng oán độc, ba người ngoài phòng nghe mà dựng tóc gáy. Tiên
Bích trầm mặc hồi lâu, đột nhiên thở dài nói:
Diêu Tình phát ra một trận cười như tiếng chuông bạc:
Lục Tiệm không nhẫn nại được, nói:
Diêu Tình lạnh nhạt nói:
Lục Tiệm vừa thẹn vừa gấp, lật đật nói:
Tiên Bích nhíu nhíu mày, bỗng nói:
Lục Tiệm, đừng nói nữa, đệ hãy giải thoát cô ta trước đã.
Nói nhăng nói càn – Diêu Tình hừ lạnh nói – Y là một thằng ngốc, làm sao
cứu ta được?
Lục Tiệm cũng nói:
Đúng vậy, đệ rất hồ đồ, làm sao cứu cô ấy được? Phải có Tiên Bích tỷ tỷ đại
hiển thần thông mới được.
Ta không làm được. – Tiên Bích lắc đầu nói – Trong bốn người ở đây, muốn
phá Thanh Phong Tỏa đó nếu không có “Bổ Thiên Kiếp Thủ” của đệ thì không thể
làm được.
Lục Tiệm cả kinh nói:
Tiên Bích nói:
Lục Tiệm trầm ngâm chưa quyết, Cốc Chẩn đã cười nói:
Trời là hư không, không đi không đến, không tàn không khuyết, đã không
khuyết thiếu thì bổ sung thế nào được?
Chưa chắc – Tiên Bích lắc đầu nói – Trời cũng có chỗ hở, khuyết thiếu, chỉ
là người thường không cảm nhận được.
Cốc Chẩn ý lên một tiếng, nói:
Tiên Bích nói:
Rồi quay sang Lục Tiệm nói:
Lục Tiệm vui mừng, vừa định động thủ, bỗng nghe Diêu Tình lạnh nhạt nói:
Lục Tiệm cả kinh nói:
Diêu Tình nói:
Lục Tiệm nghe vậy giật mình, lại thấy Diêu Tình nói tiếp:
Lục Tiệm nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói:
Tiên Bích tỷ tỷ không phải loại người như vậy.
Tiên Bích tỷ tỷ? – Diêu Tình hừ lạnh – Gọi thân thiết lắm nhỉ! Nói như vậy,
anh thà tin vào lời quỷ quyệt của cô ta, nhất định hại chết tôi….
Nói đến đó cổ họng nghẹn lại, nho nhỏ khóc lên.
Lục Tiệm đột nhiên nghiến răng, cao giọng nói:
Trong thiền phòng trầm lặng một chút rồi Diêu Tình từng chữ từng chữ nói:
Lục Tiệm nói:
Diêu Tình rít giọng nói:
Tiên Bích không chờ Lục Tiệm trả lời đã mỉm cười nói:
Lục Tiệm nghe vậy liền không ngần ngừ nữa, hai tay để hờ lên cánh cửa, kiếp
lực dồn ra, nháy mắt y đã nhìn rõ được chân khí khắp phòng giống như vô số
dòng nước tung hoành giao thoa, trong đó thỉnh thoảng một số đạo chân khí giao
nhau quả thực lộ ra một chút khe hở như có như không.
Trong chớp mắt, Lục Tiệm hai mắt nhắm nghiền, ngón trỏ tay phải điểm vào một
khe hở trên cánh cửa bên trái. Một chỉ điểm vào tuyệt không bị đẩy bật ra,
chân khí trên cửa đã bị ngón tay y cản trở, hoàn toàn đoạn tuyệt. Lục Tiệm đẩy
nhẹ ngón trỏ, két một tiếng cửa thiền phòng đã mở ra.
Cốc Chẩn sờ vào tường, cười nói:
Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, phi thân lao vào, chỉ thấy trong phòng u
tối, ẩn ước có thể thấy một nữ tử đang ngồi. Lục Tiệm nhìn hình ảnh mờ ảo của
cô, mắt đỏ lên, run giọng nói:
Lời chưa dứt lệ đã trào ra.
Lục Tiệm gạt lệ đi tới, Diêu Tình lại nói:
Lục Tiệm theo lời cúi xuống, sờ vào hai bàn tay cô, quả thật có hai cái ngân
châm dài khoảng một thống, đều cắm vào yếu huyệt, đuôi châm buộc một sợi tơ
nhỏ cắm vào lòng đất.
Lục Tiệm nhổ ngân châm, Diêu Tình liền đứng bật dậy, nhưng cô bị tù đã lâu, cơ
thể hư nhược, hai chân mềm nhũn lại ngồi bệt xuống. Lục Tiệm đỡ cô dậy, cảm
thấy cơ thể cô mềm mại như một khối ngọc ấm áp, yếu ớt dựa vào vai y.
Lục Tiệm hoàn hồn, chỉ cảm thấy cảnh vừa rồi, tình vừa rồi như mộng như mị,
hận không thể cả đời cả kiếp đỡ cô như vậy vĩnh viễn không xa rời, nhưng đổi ý
nghĩ tiếp thì bản thân là kiếp nô sống thừa, tính mạng bất quá chỉ còn hai
năm, cho dù có mấy phần ái mộ thì cũng không thể cùng Diêu Tình sống cả đời.
Nghĩ đến đó, y thở dài một tiếng, đỡ cô bước đi, chợt nghe Diêu Tình nói:
Lục Tiệm lòng như dao cắt, cười lớn nói:
Diêu Tình rất tinh tế, nghe ra trong lời y vừa nói có lòng chán nản, bất giác
hơi bực mình, vừa định chỉ trích thì bỗng thấy trước mắt sáng lên, đã ra đến
ngoài cửa.
Mượn ánh mặt trời, Lục Tiệm nhìn lại giai nhân đang dựa trong lòng, nhiều năm
không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp, giống như một bông mẫu đơn, không chỉ
mỹ mạo hơn xưa mà còn thêm mấy phần phong vận khuynh đảo chúng sinh.
Lục Tiệm tim đập thình thịch, chỉ sợ không khắc chế được dục niệm, lửa tình
bùng cháy nên chỉ nhìn một cái rồi quay đầu đi ngay, liền thấy Cốc Chẩn đang
nhìn mình cười hi hi đầy vẻ ranh mãnh, bất giác mặt đỏ đến mang tai, tựa hồ
không dám ngẩng đầu lên nữa.
Tiên Bích nhìn hai người, ánh mắt lúc thì lăng lệ, lúc lại do dự, cuối cùng
nhu hòa trở lại, nhẹ thở dài nói:
Diêu Tình cười nhạt nói:
Tiên Bích biến sắc nói:
Diêu Tình lộ chút khinh bỉ nói:
Tiên Bích thở phào một hơi, nói:
Diêu Tình không khẳng định cũng không phủ nhận, vén tóc mai thản nhiên nói:
Lục Tiệm đỡ cô ngồi xuống, trong lúc cúi người bỗng nghe Diêu Tình thấp giọng
nói vào tai y:
Lục Tiệm đưa tay sờ, cảm thấy vạt áo bên trái gồ lên một khối, còn có một cái
lỗ thủng dài khoảng một thốn, vừa đủ để đưa ngón trỏ vào.
Lục Tiệm kinh nghi bất định, đưa tay vào lỗ thủng lấy ra một cái túi lụa nhỏ,
trong túi đầy những hạt châu nhỏ như hạt gạo. Lục Tiệm cảm thấy rất mơ hồ,
đang đỉnh hỏi lại thì Diêu Tình đã nói:
Lục Tiệm trước nay vẫn nghe lời cô, lập tức lấy thân mình che mắt Cốc Chẩn,
Tiên Bích rồi đưa cái túi đó vào lòng bàn tay Diêu Tình. Cốc Chẩn thấy hai
người ghé đầu ghé tai dính nhau như keo, bất giác nhíu mày ngạc nhiên: “Vị lão
huynh này ngày thường thành thực, tại sao bây giờ lại thiếu kiên nhẫn như vậy,
thân tại hiểm địa mà vẫn còn lòng tâm tình?”
Còn chưa nghĩ hết, bỗng nghe một tiếng gầm lớn như thiên lôi chấn nộ, sấm sét
nổ ra, không chỉ mọi người tim đập chân run mà phòng ốc cây cối cũng rung lên
bần bật.
Tiên Bích biến sắc, quay đầu nhìn lại, trên không trung cát cuốn dày đặc như
một cái sừng dê khổng lồ màu vàng, đột nhiên ầm một tiếng, ngôi tháp sáu mặt
vốn đã cũ đổ, bị cái “sừng dê” đó xô đẩy liền đổ sập xuống.
Tiên Bích không quản tới Diêu Tình nữa, tung mình lao về phía tiền đình. Cốc
Chẩn cũng nói:
Nói xong cũng theo sau Tiên Bích chạy đi.
Lục Tiệm hơi ngần ngừ, nói:
Diêu Tình cười nhạt nói:
Lục Tiệm thất thanh nói:
Diêu Tình nói:
Liền rời khỏi Lục Tiệm, hướng về phía tiền đình đi tới.
Lục Tiệm cả kinh, vừa định đưa tay kéo cô lại, không ngờ tay đưa ra một nửa
thì đột nhiên có một đạo bạch quang bắn tới nhắm vào bàn tay y.
Bổ Thiên Kiếp Thủ tự phát động, Lục Tiệm chưa kịp nghĩ gì thì năm ngón tay đã
cái co cái móc, chụp lấy bạch quang đó, thì ra là một đám tơ tằm. Y quay đầu
nhìn lại, chỉ thấy Trầm Tú đứng ở đằng xa, ánh mắt lấp lóe có phần kinh hãi.
Lục Tiệm nhìn thấy người này vừa kinh hãi vừa tức giận. Diêu Tình lại nhíu mày
nói:
Trầm Tú thu tơ tằm lại, cười hi hi nói:
Diêu Tình lạnh nhạt nói:
Trầm Tú cười nói:
Diêu sư muội có điều chưa rõ, đêm qua ta tự thả cô ra đã phải chịu trách
nhiệm rất lớn.
Điều đó với ta có gì liên quan.
Diêu Tình quay đầu định bỏ đi, Trầm Tú vội tiến hai bước đi bên mình cô. Diêu
Tình bất giác tức giận nói:
Trầm Tú thở dài nói:
Trong lúc nói, hai mắt ngưng thần nhìn mặt Diêu Tình, như cười như không.
Diêu Tình thấy y thần sắc ái mộ, bất giác hơi nhíu mày, hừ nhẹ nói:
Trầm Tú a a cười nói:
Nói xong đưa mắt nhìn lại, thấy Lục Tiệm thần sắc trầm trọng đi theo phía sau,
bất giác mắt xạ hàn quang cười nhạt nói:
Diêu Tình không nói tiếng nào, chân không dừng bước. Trầm Tú một là chưa được
giai nhân đồng ý, hai là tự nghĩ đơn đả độc đấu chưa chắc đã thắng, đành trừng
mắt nhìn Lục Tiệm rồi rảo bước bám kè kè bên cạnh Diêu Tình.
Lục Tiệm từ khi biết “Hắc Thiên Kiếp” không cách nào giải được đã một lòng
muốn chặt đứt tơ tình, ai ngờ nhìn thấy Diêu Tình lòng lại kích động không thể
kiềm chế, vì vậy nhìn Trầm, Diêu hai người sóng bước đi thật như rắn độc gặm
nhấm tâm can, thống khổ khó mà chịu được. Lòng nghĩ nếu nam tử bầu bạn với
Diêu Tình là người thông minh chính trực thì không nói làm gì, bản thân cho dù
phải ôm hận nhưng dù sao trong lòng cũng không vướng bận gì, tìm một nơi thâm
sơn cùng cốc để sống nốt kiếp tàn. Nhưng tên Trầm Tú này dâm tà ác độc, chẳng
phải loại thiện lương, Diêu Tình nếu bị hắn bám lấy thì lành ít dữ nhiều.
Nghĩ đến đó, y không tự điều khiển được, bám theo hai người đi tới tiền đình,
chỉ thấy cát bay mù mịt, mạnh như tên cứng, lấy Tả Phi Khanh làm trục, kêu lên
ù ù kết thành một cơn lốc khổng lồ, từng trận từng trận cuốn tới Ngu Chiếu.
Ngu Chiếu lại gầm lên một tiếng, âm như sấm sét, cuồng sa bay đến bị tiếng
quát của y như gặp phải bức tường vô hình, tản mát tán loạn.
Trầm Tú mặt trắng bệch, buột miệng nói:
Hắn một mặt phô trương kiến thức, một mặt lé mắt nhìn sang, chỉ thấy Diêu Tình
ngưng thần nhìn đấu trường không nói năng gì, trong lòng nhất thời vô cùng
thất vọng. Cốc Chẩn nghe tiếng nhìn qua, thấy Diêu Tình, Trầm Tú liền tỏ vẻ
kinh hãi, lại thấy Lục Tiệm thần sắc u phiền, tức thì nhíu chặt lông mày.
Lúc này đá bay cát chạy, sấm chớp gầm vang, Ngu Chiếu và Tả Phi Khanh đều hai
mắt đỏ ngầu, Tiên Bích liên thanh hét dừng nhưng hai người như không nghe
thấy. Tả Phi Khanh đánh lâu không hạ gục được, liên tục phát động “Trầm Sa Chi
Trận”, kích khởi cuồng sa lốc xoáy đánh vào hộ thể điện long của Ngu Chiếu.
Ngu Chiếu tuy liên tiếp phát ra “Thiên Lôi Hống” muốn phá vỡ đạo lốc xoáy đó
nhưng thủy chung vẫn chưa thành công, cát bị đánh văng ra lại tụ lại, càng lúc
càng mãnh liệt.
Tiên Bích nóng lòng dậm chân, lòng biết “Trầm Sa Chi Trận” một khi phát động
thì không chết không dừng lại, hoặc là Ngu Chiếu vong mạng, hoặc là Tả Phi
Khanh kiệt sức mà chết, trong lúc nóng nảy bất giác hay tay ấn xuống đất, tiềm
vận “Chu Lưu Thổ Kình”, đột nhiên hai mắt sáng lên, cao giọng gọi:
Câu đó vừa nói ra, Ngu Chiếu gầm lớn một tiếng, “Thiên Lôi Hống” uy lực cực
điểm, cát gió tán loạn, bỗng thấy hai tay y giao lại, tụ khởi điện kính. Tả
Phi Khanh vừa định lùi lại, không ngờ Ngu Chiếu song chưởng tuyệt không đánh
lên trên mà ngược lại tống xuống dưới, đạo điện long đó xoẹt một tiếng đã chui
vào lòng đất.
Tả Phi Khanh thầm kêu không hay, tai đã nghe được trong lòng đất có tiếng lách
cách như đá va chạm nhau, nháy mắt mặt đất nứt ra, một dòng nước đầy bùn đất
bắn vọt lên trời, cát gặp phải nước liền rơi xuống lịch bịch như mưa.
Tả Phi Khanh không có cát để dùng, bất đắc dĩ bay về phía sau. Ngu Chiếu dùng
“Lôi Âm Điện Long” đánh xuyên đất trúng vào mạch nước, phá được “Trầm Sa Chi
Trận”, không đợi Tả Phi Khanh lấy lại trận thế, đã hô hô đánh ra hai chưởng,
đem đất bùn đánh văng lên đầy trời.
Tả Phi Khanh vội vã tránh né, bỗng thấy Ngu Chiếu cúi người ôm lên một đám bùn
đất lớn, nước chảy ròng ròng rơi xuống đất. Tả Phi Khanh hoảng hốt vội tránh,
nhưng bị Ngu Chiếu đoán trúng phương hướng, một nắm bùn đất chính diện bắn
tới, đánh trúng vào áo bào trắng của Tả Phi Khanh. Tả Phi Khanh thấy trên áo
có một vết bùn đất, tựa hồ tức muốn ngất xỉu, mặt đỏ bừng lên, vừa định trả
đũa, không ngờ Ngu Chiếu chiếm được tiên cơ liền không tha người, trái phải
ném ra, bùn đất từng nắm liên tục bắn đến. Tả Phi Khanh điên đảo tránh phải né
trái, như một con quay chạy loạn khắp trời.
Tả, Ngu hai người từ nhỏ cùng lớn lên, Tả Phi Khanh vốn thích sạch sẽ, luôn
dùng phong kình hộ thân, không để một chút bụi bẩn bám vào áo bào. Ngu Chiếu
từ nhỏ lại hay phá phách, quen thích trêu trời chọc đất, không có việc gì cũng
gây chuyện, lúc nhỏ cùng Tả Phi Khanh chơi đùa chuyên tìm bùn đất về bôi lên
khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, khiến hắn khóc ầm lên, vì vậy mà hai người từ nhỏ
đã kết oán, ngoài vì Tiên Bích còn vì nguyên nhân đó. Lúc này Ngu Chiếu chiếm
hết thượng phong, trong lòng đắc ý, a a cười lớn.
Tiên Bích thấy hai người vừa đấu ta sống ngươi chết, nháy mắt đã chuyển thành
trẻ con chơi nghịch, quả thực dở tức dở cười, vừa định mở miệng khuyên giải,
đột nhiên dưới chân động đậy, hơn mười rễ cây lớn phá đất lao ra, xoát xoát bó
chặt lấy cô.
Tiên Bích cả kinh, vận lực giật ra, còn chưa giật được đã nghe Diêu Tình lạnh
nhạt nói:
Tiên Bích tâm niệm chợt động, thất thanh nói:
Diêu Tình nói:
Nói đến đó, đột nhiên cao giọng gọi:
Ngu, Tả hai người quay đầu nhìn lại đều biến sắc, Lục Tiệm cũng không nhẫn nại
được, nói:
Diêu Tình trừng mắt nhìn y, quát lên:
Lục Tiệm bị cô ta trừng mắt quát liền không nói ra tiếng, Trầm Tú lại cười
nói:
Nói xong giơ ngón tay cái lên, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Ngu Chiếu nhíu chặt mày, Tả Phi Khanh cũng hạ xuống đất, hét lên:
Diêu Tình lộ ra thần sắc khinh miệt, nói:
Nói chưa dứt lời, đã nghe Cốc Chẩn cười nói:
Diêu Tình trầm mặt, quát:
Cốc Chẩn cười cười, Lục Tiệm lại nghe mà hồ đồ, không kìm được nói:
Cốc Chẩn nói:
Lục Tiệm nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Diêu Tình ngắt lời nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Diêu Tình ánh mắt thay đổi mấy lần, đột nhiên hừ lạnh nói:
Cốc Chẩn giật mình, cười nói:
Chuyển qua Lục Tiệm hỏi:
Lục Tiệm nói:
Nói đến đó, y nhìn Diêu Tình, đột nhiên đờ mắt há miệng. Diêu Tình hơi đỏ mặt,
quay đầu đi.
Lục Tiệm trong lòng đại loạn, thất thanh nói:
Cốc Chẩn nói:
Hắn nói tới đây, thấy Lục Tiệm vẫn còn nghi hoặc, liền nói:
Lục Tiệm gật đầu, Cốc Chẩn lắc đầu nói:
Diêu Tình trợn mắt nhìn hắn, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Cốc Chẩn lại
nói:
Lục Tiệm nghe hắn nói vậy tâm thần hoảng hốt, không hiểu vì sao y tuyệt không
sinh chút tơ hào oán hận nào với Diêu Tình, ngược lại nhìn cô lại không thể
trách móc được gì, nghĩ tới cô phải qua ngàn vạn gian khổ trốn khỏi Tây Thành,
trên đường đã gặp phải bao kẻ truy lùng, đến lúc còn đường nào liền không ngần
ngại giấu mình vào thanh lâu, sự khổ sở trong đó chỉ có thể hình dung chứ khó
có thể nói thành lời. Lục Tiệm càng nghĩ càng khó chịu, hai mắt đỏ lên cơ hồ
rơi lệ.
Tả Phi Khanh đột nhiên chớp mày trắng, cao giọng nói:
Tiên Bích nửa tin nửa ngờ, Diêu Tình lại cười nhạt nói:
Lời này vừa nói ra, Ngu, Tả hai người đều biến sắc, nghĩ: “Tiên Bích vốn quý
dung mạo, nếu làm như vậy chẳng phải sống cũng bằng chết.”
Nghĩ đến đó, Ngu Chiếu cao giọng nói:
Diêu Tình cười nói:
Tiên Bích vội nói:
Diêu Tình âm thầm dùng kình lực, rễ cây bó chặt lại khiến cô không nói ra
tiếng nữa.
Ngu Chiếu không thèm nghĩ gì, đưa tay vào ngực áo lấy ra một cuộn giấy, vung
tay ném đến, quát:
Diêu Tình sợ điện kính của Lôi bộ, đợi cho cuộn giấy đó rơi xuống đất mới dám
cầm lên. Tả Phi Khanh nhìn Ngu Chiếu, đột nhiên lộ ra vẻ cười khổ, thở dài
nói:
Nói xong cũng lấy trong tay áo ra một cuộn tranh ném qua. Nguyên lại họa tượng
tổ sư mười phần quan trọng, chủ nhân hai bộ Phong, Lôi lần này đi vạn dặm về
phía đông đều mang theo mình, Diêu Tình vừa đòi lập tức có ngay.
Tiên Bích nhìn thấy tình hình đó, tuy không nói ra tiếng được nhưng trong lòng
vô cùng cảm động, bất giác hai mắt nhắm chặt, đôi dòng lệ chảy ra.
Diêu Tình lấy được họa tượng, vui mừng vô cùng. Ngu Chiếu lại không nhịn được
nói:
Diêu Tình đảo mắt, mỉm cười nói:
Ngu Chiếu nhíu mày nói:
Diêu Tình cười nói:
Ngu Chiếu nhìn Tiên Bích, thấy cô gật đầu liền nói:
Diêu Tình cười nói:
Tả Phi Khanh nhìn về đằng xa, lạnh nhạt nói:
Ta cho ngươi chạy trước bảy ngày, trong bảy ngày đó ngươi chạy được càng xa
càng tốt.
Điều đó không dám phiền quân hầu quan tâm. – Diêu Tình bĩu môi cưới nói –
Đã như vậy, Diêu Tình xin đi trước, cáo từ.
Nói xong thu hồi Chu Lưu Thổ Kính, “Nghiệt Duyên Đằng” khoảng khắc đã rũ
xuống.
Diêu Tình lùi lại hai bước, cười hi hi định rời khỏi chùa, bỗng nghe Tiên Bích
nói:
Diêu sư muội, ngươi luyện thành “Hóa Sinh” lúc nào?
Trên đường chạy trốn – Diêu Tình cười nói – Sao, ta luyện thành “Hóa Sinh”,
trong lòng cô không chịu nổi ư?
Cô lúc nào cũng tìm cách làm Tiên Bích đau khổ, Tiên Bích lại không để ý, ôn
tồn nói:
Diêu Tình không nói một câu, mắt lại ánh lên vẻ trào phúng, không đợi Tiên
Bích nói hết đã quay người bỏ đi, Trầm Tú nhanh chân chạy lên trước, mặt tươi
tỉnh không ngớt nịnh bợ cơ trí thần thông của Diêu Tình.
Ba đại cao thủ của Tây Thành nhìn nhau, Ngu Chiếu đột nhiên ha ha cười lớn.
Tiên Bích, Tả Phi Khanh đều nhìn y, Tiên Bích vừa gặp chuyện bực mình, đang hổ
thẹn tức giận liền đánh y một quyền, giận dữ nói:
Ngu Chiếu thở dài nói:
Đây gọi là “già đầu mà còn thua đứa trẻ con”, chúng ta uổng xưng là cao thủ
lại bị rơi vào tay một đứa tiểu nha đầu, truyện này mà truyền ra võ lâm chắc
sẽ khiến người ta chết vì cười. Nếu đã bị người đời chê cười thì Ngu mỗ sao
không thể cười trước một tiếng cho thống khoái.
Chưa chắc – Tả Phi Khanh lạnh nhạt nói – Bảy ngày nói ngắn thì không ngắn,
nhưng nói dài cũng không dài. Tả mỗ cho nó chạy trước bảy ngày rồi bắt lại
cũng được.
Liền tóc trắng tung bay, phiêu nhiên biến mất.
Ngu Chiếu, Tiên Bích cùng cười khổ, Lục Tiệm đột nhiên vòng tay nói:
Tiên Bích hiểu rõ tâm tư y, chầm chậm gật gù. Cốc Chẩn cũng cười nói:
Ngu Chiếu cho dù không muốn nhưng cũng không thể miễn cưỡng, đành nói:
Lục Tiệm, Cốc Chẩn rời khỏi cổng chùa, đi được một lát, đằng xa đã thấy Diêu
Tình, Trầm Tú. Cốc Chẩn tức giận nói:
Lục Tiệm vừa định mở miệng, Cốc Chẩn đã xua tay nói:
Thấy Lục Tiệm không nói gì liền không nhẫn nại được hét lên:
Lục Tiệm thở dài, nói:
Cốc Chẩn nói:
Lục Tiệm nhìn hắn, thần tình lúc thì kỳ vọng, lúc lại thê lương, biến đổi như
thế mấy lần rồi mới thở dài nói:
Cốc Chẩn nhíu mày, cả kinh nói:
Lục Tiệm cười khổ nói:
Cốc Chẩn nói:
Lục Tiệm lắc đầu nói:
Cốc Chẩn cười thảm:
Lục Tiệm gật đầu nói:
Cốc Chẩn cười hắc hắc, nói:
Lục Tiệm nói:
Cốc Chẩn nói:
Nói xong, bỗng thấy Lục Tiệm xanh mặt lại, dậm chân một cái rồi quay đầu bỏ
đi. Cốc Chẩn thấy y tự đánh mất hy vọng như vậy cũng vô cùng tức giận. Vì vậy
hai người không thèm nhìn nhau, đi thẳng một mạch. Đến gần thành trì, Cốc Chẩn
đột nhiên thở dài, gắt lên:
Lục Tiệm giật mình, buột miệng nói:
Cốc Chẩn đảo mắt, cười nói: