Người đăng: HắcKê
Cốc Chẩn chắp tay sau lưng, đi vào cửa cười nói:
Ngu Chiếu trán nổi gân xanh, hai tay nắm chặt lại, trừng mắt nhìn hắn tức giận
nói:
Ngươi dám lừa ta, nói cái gì Tiên Bích nghe Truyền Âm Hạp xong đau lòng
ngất đi?
Nếu tiểu đệ không nói như vậy thì huynh có chịu quay lại không? – Cốc Chẩn
cười nói – huynh một mình trốn vào một góc uống rượu buồn, cho dù có say chết
cũng vô ích.
Ngu Chiếu lạnh giọng nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Câu đó đã nói đúng chỗ đau khổ trong lòng Ngu Chiếu, khí thế xẹp xuống, trầm
mặc một lúc rồi lắc đầu nói:
Tiên Bích nghe vậy vành mắt đỏ hoe, môi son run run. Cốc Chẩn cười nhạt nói:
Ngu Chiếu tức giận nói:
Cốc Chẩn nói:
Ngu Chiếu trầm mặt:
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
Hắn quay sang nhìn Lục Tiệm cười nói:
Lục Tiệm mặt đỏ bừng, lắc đầu nói:
Ta không xứng với cô ấy.
Xứng hay không xứng chưa cần nói vội. – Cốc Chẩn nói – Hiện giờ cô ta phạm
vào tội lớn, nếu quay lại Tây Thành tất bị trừng phạt nghiêm khắc, ngươi cứu
cô ta hay không?
Lục Tiệm chính là vì việc này mà phiền não, nếu nói muốn cứu thì bản thân
không đủ bản lĩnh, còn nếu nói không cứu thì sao có thể giương mắt nhìn Diêu
Tình chịu khổ, lúc này bỗng bị Cốc Chẩn nói ra tâm sự, tức thì ngẩn ngơ không
đáp được.
Ngu Chiếu nói:
Cốc Chẩn nói:
Ngu Chiếu nói:
Cốc Chẩn ha ha cười lớn.
Ta nghe rõ rồi – Tiên Bích đột nhiên nói – Cốc Chẩn ngươi nói là để Ngu
Chiếu tìm đến gây sự, dụ Tả Phi Khanh ra để ngươi và Lục Tiệm thừa cơ cứu
người ư?
Cô nương anh minh – Cốc Chẩn cười nói – kế đó gọi là “Dương đông kích tây”,
lại gọi là “Điệu hổ ly sơn”. Huống gì Lục Tiệm cứu người trong lòng của y
chính là một lý do rất chính đáng, chẳng có quan hệ gì tới lời hứa của Địa mẫu
và cô nương cả.
Tiên Bích rủ mày trầm ngâm:
Cốc Chẩn cười nói:
Tất nhiên là cùng Lục Tiệm cao bay xa chạy, cho Phong quân hầu cả đời không
tìm ra, hắn không tìm ra thì sao có thể hoàn thành hôn ước.
Ngươi nghĩ thì hay – Tiên Bích quát – Ngươi mượn người của Tây Thành chúng
ta giải thoát cho phản đồ Tây Thành chúng ta, thiên hạ làm gì có việc tốt đẹp
như thế?
Cốc Chẩn đảo mắt, cười nhạt nói:
Tiên Bích và Ngu Chiếu đều tức giận, nhìn nhau rồi cùng nghĩ: “Tả Phi Khanh
hiện giờ đã đắc thủ, hai người chúng ta có ước định của bản môn, không thể
cướp người trong tay hắn, nếu muốn phá hủy hôn ước thì chỉ có cách mượn người
ngoài làm loạn lên…” Nghĩ đến đó đều không khỏi trầm mặc.
Cốc Chẩn thấy vậy cười nói:
Một hai ba, chiếu tướng, hai vị không nói gì nghĩa là thừa nhận. Kế sách đó
là một mũi tên bắn hai con chim, tạo được hai đôi quyến thuộc thần tiên, tiểu
tử ta quả là công đức vô lượng.
Bớt tự dát vàng lên mặt đi – Tiên Bích mắng – kế mưu định rồi, nhưng thực
hiện thế nào?
Tất nhiên là trước hết mở “Truyền Âm Hạp” rồi.
Tiên Bích quay lại nhìn Ngu Chiếu, thấy y gật đầu liền cầm hộp gỗ lên, theo
“Đinh Ất Giáp Mậu” nhấn xuống bốn cái, chỉ nghe trong hộp vang lên tiếng lách
cách rồi đột nhiên truyền ra tiếng của Phong quân hầu:
Mọi người nghe vậy đều nhíu chặt mày. Lục Tiệm không kìm được nói:
Tiên Bích lắc đầu nói:
Ngu Chiếu cười nhạt nói:
Tiên Bích nói:
Nói xong ngưng thần nghĩ cách giải câu đố.
Cốc Chẩn mỉm cười nói:
Nếu là thích đoán đố thì ta và Phong quân hầu tính là đồng đạo rồi. Bá
vương tự vẫn, Bá vương là Hạng Vũ, tự vẫn là chữ tốt, chữ vũ và chữ tốt viết
liền là chữ thúy. Vũ tại thiên tượng, bay trên bầu trời là mây (chữ vân). Thập
nhân chi gia, mỗi người là một miệng (chữ khẩu), mười chữ khẩu hợp lại thành
chữ cổ. Thốn thổ tất tranh, hai chữ thốn và thổ hợp lại thành chữ tự trong tự
miếu. Nếu đem bốn câu đó hợp lại thì là Thúy Vân cổ tự.
Tiểu tử lợi hại – Ngu Chiếu giơ ngón tay cái lên – Cách thức quỷ quái như
thế ta một chữ cũng không đoán ra.
Cốc Chẩn cười nói:
Bốn người gấp như lửa cháy, lập tức rời khỏi nhà thủy ta, lên ngựa rời thành
chạy về hướng đông hơn mười dặm, từ xa thấy ngọn núi nhấp nhô, cây xanh che
phủ, trên một ngọn đèo thấy có nóc một tòa bảo tháp. Cốc Chẩn chỉ ra xa nói:
Bốn người bỏ ngựa lên núi, men theo con đường đá đi một lúc, gần đến nơi thì
một trận gió thổi tới quét qua toàn bộ rừng cây trên núi, rừng cây rì rào từng
đợt, tiết tấu uyển chuyển, được một lúc bỗng nghe tiếng đinh đang như châu
ngọc va chạm, như đàn như nhạc, hòa ứng với rừng cây rì rào như một người đánh
đàn, vạn người ngâm theo.
Lục Tiệm không kìm được đưa mắt nhìn lên, thấy tiếng đinh đang đó vang lên từ
ngôi bảo tháp sáu mặt đã đổ một nửa, chiếc chuông theo gió lắc lư vang tiếng.
Đang lúc kinh hãi ngạc nhiên, bỗng nghe Cốc Chẩn lãng đãng cười nói:
Tiên Bích lườm hắn một cái, thầm nghĩ: “Ngươi cũng nghe ra sao?” Ngu Chiếu thì
hừ lạnh một tiếng, thần sắc không tự nhiên.
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Lục Tiệm gật đầu nói:
Đúng vậy, cơn gió đó quả là kỳ quái, có thể thổi thành khúc nhạc ư?
Không có gì kỳ quái – Cốc Chẩn cười nói – Đó là Phong quân hầu biết chúng
ta đến nơi nên cố ý dẫn gió rung câu tấu lên khúc “Phượng cầu Hoàng”, ngụ ý
nam tử đối với nữ tử có tình cảm ái mộ. Nhớ năm xưa Tư Mã Tương Như đàn mê
Trác Văn Quân đánh ra chính là khúc nhạc này, Phong quân hầu dùng khúc nhạc đó
chính là muốn mô phỏng lại ý tứ của cổ nhân.
Nói đến đó, trong mắt có ý hàm tiếu nhìn Tiên Bích. Tiên Bích trừng mắt nhìn
hắn, trong lòng thầm mắng: “Tiểu tử này thật độc ác, còn nhìn nữa, hừ, ta sẽ
móc mắt ngươi ra.”
Chợt nghe Ngu Chiếu cười nhạt nói:
Tiên Bích thấy y ăn phải giấm chua, trong lòng vui mừng nhưng ngoài miệng lại
tỏ ra như không, nói:
Ngu Chiếu cao giọng nói:
Lục Tiệm do dự đã lâu, cuối cùng không nhẫn nại được nữa, nói:
Mọi người nhất thời cười lớn, Cốc Chẩn nói:
Lục Tiệm cả kinh nói:
Ngu Chiếu nghe đến thống khoái, vỗ vai y nghiêm mặt nói:
Tiên Bích lườm y một cái, nói:
Lục Tiệm tỉnh ngộ, gật đầu nói:
Ngu Chiếu nhướng mày, buông giọng cười dài:
Câu đó của y nói ra tiếng như sấm động, rừng núi vọng lại bao lâu không ngớt,
chữ cuối cùng nói ra thì chữ đầu tiên vẫn còn vang vọng trên núi chưa dừng.
Còn chưa nói hết đã nghe tiếng Tả Phi Khanh cười âm trầm theo gió truyền đến:
Âm điệu khuyếch tán, từ ngoài xa mấy dặm mà như hai người đối diện nói chuyện.
Trong lúc nói chuyện, bốn người đã đến gần trước cổ tự, cổng chùa bị tàn phá,
nửa đóng nửa mở, trên cửa phủ đầy bụi bẩn, còn bám đầy tơ nhện.
Ngu Chiếu vừa định vào cửa, bỗng nghe Tả Phi Khanh cười nói:
Ngu Chiếu nói:
Tả Phi Khanh nói:
Ngu Chiếu nói:
Vừa định phá cửa, bỗng nghe Tả Phi Khanh cười nhạt nói:
Ngu Chiếu cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào trước chân y đã rải một lớp cát
mịn, bị gió thổi lúc tụ lúc tán. Tiên Bích hơi biến sắc, lẩm nhẩm nói:
Trầm Sa Chi Trận?
Tả Phi Khanh – Ngu Chiếu cười nhạt nói – ngươi thiết trận để đối phó với
Ngu mỗ?
Ngu huynh tự đánh giá quá cao rồi – Tả Phi Khanh cười nói – Tình nha đầu
quỷ kế đa đoan, trận này là ta lập ra để vây nó, chỉ cần Ngu huynh không cố
xông vào thì Tả mỗ quyết không làm khó đâu.
Ngu Chiếu nói:
Tả Phi Khanh cười nói:
Tiên Bích thấy hai người bọn họ vừa gặp nhau đã bạt kiếm giương cung, vội nói:
Tả Phi Khanh trầm mặc một lúc rồi thở dài nói:
Tiên Bích quay lại nhìn Cốc Chẩn, thấy hắn mỉm cười gật đầu liền nói:
Tả Phi Khanh nói:
Mọi người nghe xong còn chưa kịp suy nghĩ, Cốc Chẩn đã cười nói:
Mọi người đều tỉnh ngộ: “Không sai, vi phong (gió mát) giải nóng, cuồng phong
quét mây, giang phong (gió sông) gào rú, còn hải phong (gió biển) đương nhiên
là tung hoành bốn biển rồi, nói đi nói lại đều không ngoài chữ ‘Phong’”.
Tả Phi Khanh nói:
Tiên Bích vừa định tiến vào, Cốc Chẩn cười nói:
Tiên Bích lập tức dừng bước không tiến tới nữa.
Im lặng một chút, Tả Phi Khanh lại nói:
Cốc Chẩn nghe vậy cười phì ra, nói:
Ngu Chiếu nói:
Cốc Chẩn nói:
Ngu Chiếu nói:
Cốc Chẩn nói:
Ngu Chiếu nói:
Cốc Chẩn nói:
Ngu Chiếu khí độ tuy lớn nhưng cũng không chịu được sự khiêu khích này, nghe
vậy liền hừ lạnh một tiếng, vừa định bỏ đi, bỗng thấy Cốc Chẩn đảo mắt ra hiệu
cho mình, bất giác tỉnh ngộ ra: “Đúng vậy, ta đến đây là để gây sự, đây chẳng
phải là cái cớ có thể mượn sao?” Lập tức cao giọng nói:
Tả Phi Khanh, ngươi dám nhục mạ Lôi bộ của ta? Tốt lắm, chúng ta đã lâu
không rèn luyện, để Ngu mỗ lĩnh giáo ngươi.
Lúc nào cũng phụng bồi – Tả Phi Khanh nói – Vậy câu đố thứ hai tính là Ngu
sư huynh có thể qua cửa. Còn câu đố thứ ba lại về một loại quái vật, câu đố
là: “Hạ ẩm hoàng tuyền” (uống rượu dưới suối vàng).
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
Ngu Chiếu nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Tiên Bích mỉm cười nói:
Ngu Chiếu tức giận nói:
Tả Phi Khanh cười nhạt một tiếng, nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Tả Phi Khanh nói:
Cốc Chẩn nói:
Tả Phi Khanh cười ha ha, nói:
Cốc Chẩn nói:
Tả Phi Khanh nghe vậy nhất thời trầm tư, Ngu Chiếu biết hắn tất gặp khó khăn,
vô cùng vui vẻ cười nói:
Tả Phi Khanh nghe đến phát điên, nhưng càng vội vã thì lại càng đoán không ra,
chỉ đành nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Tả Phi Khanh ngạc nhiên nói:
Đoán loạn lên một lúc, Cốc Chẩn cười nói:
Tả Phi Khanh nói:
Cốc Chẩn nói:
Không đợi Tả Phi Khanh trả lời, Ngu Chiếu đã nói:
Tả Phi Khanh vô cùng tức giận, nhưng đã hứa lời từ trước nên không thể phát
tác, chỉ đành cố áp chế nộ khí, lạnh nhạt nói:
Ngu Chiếu vỗ vai Cốc Chẩn nói nhỏ:
Nói xong ha ha cười lớn, dẫn đầu đi vào, ba người còn lại cũng vội theo sau.
Lục Tiệm vừa đi qua cửa bỗng thấy dưới chân mềm mại, cúi đầu nhìn xuống thấy
trên mặt đất rải một lớp cát dày mấy thốn, gặp gió liền bay đi bay lại.
Đình viện u nhã thoát tục, nhưng rất nhiều phòng đá đỉnh đá bị tàn phá đổ vỡ,
tượng phật tượng thánh què chân cụt tay, một cây hòe đổ rạp rễ cằn khô, vẫn
còn vết lửa, chỉ duy nhất không thấy bóng dáng Phong Quân Hầu.
Ngu Chiếu nhướng mày rít giọng quát:
Chợt nghe một tiếng cười nhạt rồi gió nhẹ lướt qua, bụi cát phất phơ, đột
nhiên dừng lại, gió lặng cát rơi, Tả Phi Khanh tóc như tuyết bay, tiêu sái
xuất trần phiêu nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Lục Tiệm thấy hắn xuất hiện đột ngột, âm thầm kinh hãi, định thần nhìn quanh
nhưng không thấy Diêu Tình đâu, bất giác lòng như lửa đốt, lộ ra thần sắc lo
lắng. Cốc Chẩn nhìn thấy, mỉm cười nói:
Lục Tiệm nghe vậy, mặt nóng bừng lên, nhưng trong lòng cũng bình tĩnh lại.
Chợt nghe Ngu Chiếu hừ lạnh một tiếng, cao giọng nói:
Tả Phi Khanh thản nhiên nói:
Ngu Chiếu mắt lóe lên, thản nhiên nói:
Tả Phi Khanh lại không tức giận, cười nói:
Tiên Bích nghe vậy trong lòng trầm xuống, đưa mắt nhìn sang thấy Ngu Chiếu mắt
hổ trợ tròn, ánh mắt như gió bão vô hình bạo phát chiếu ra, Tiên Bích vừa nhìn
thấy liền cảm giác trong lòng kinh hãi, tim đập thình thịch, vội vàng nhắm mắt
lại.
Khí khắp người Ngu Chiếu lăng lệ như nghìn chân vạn tiễn, bắn ra xung quanh.
Lục Tiệm, Cốc Chẩn đứng sau lưng y, da thịt như bị kim châm, bất giác lùi lại
hai bước, trong lòng khẩn trương, hô hấp cũng nén lại. Nhưng sát khí từ từ
giảm bớt, lại nghe Ngu Chiếu chầm chậm nói:
Tả Phi Khanh, bắt đầu từ năm năm tuổi ta đã ghét ngươi, cho dù là nói năng,
luyện công đều chẳng ra nam nữ, đáng ghét đến cùng cực.
Cũng vậy thôi – Tả Phi Khanh ôn hòa mỉm cười, ánh mắt thản nhiên nhẹ nhàng
như nước hồ, nhàn nhã như mây bay – Tả mỗ lại không chịu được, so không nổi
với Lôi Phong Tử ngươi vừa bẩn thỉu vừa xấu xí, nốc rượu không ai bằng, không
chỉ Lôi bộ phải hổ thẹn mà đến cả trăm ngàn đệ tử Tây Thành cũng đều phải xấu
hổ.
Ngươi vênh váo cái rắm? Ngu Chiếu cười nhạt, từ từ nói: - ngươi đến bốn
tuổi vẫn còn đái dầm, ai bẩn ai xấu thì không hỏi cũng biết.
Y nói từng chữ một, mỗi chữ nói ra hai mắt lại sáng lên một phần, sáng đến cực
hạn giống như ánh chớp, xuyên mây phá nước, uy thế thực không thể chống lại.
Tả Phi Khanh giọng cười cợt, nhưng ánh mắt lại dần dần ngưng tụ, hỗn loạn
không phát sáng, nhưng cho dù ánh mắt đối phương có lăng lệ như thế nào thì
chỉ chạm vào ánh mắt y là như bóng chiều tàn lập tức biến mất.
Tiên Bích vừa muốn nổi giận lại muốn bật cười, quả thực muốn cười mà cười
không ra. Cô biết rõ hai người đấu mắt như vậy là tinh khí toàn thân đều dồn
vào hai mắt, tuy chưa giao thủ nhưng ánh mắt đã như gươm như thuẫn, công thủ
qua lại tìm sơ hở của đối phương. Lúc nãy thấy anh một câu, tôi một câu tưởng
như nói chuyện nhàn nhã, bêu xấu những chuyện hồi nhỏ, kỳ thực là cố ý làm
loạn tâm thần của địch, chỉ cần một bên tâm thần nhiễu loạn, ánh mắt lơ là thì
đã thua đến nửa phần.
Tiên Bích càng nhìn càng kinh hãi, đầu mũi dần dần toát mồ hôi lạnh, chỉ muốn
lên tiếng mà tiếng nói cứ ẩn trong lồng ngực không thể xuất ra.
Ngu Chiếu chủ công, hao phí tinh thần, ánh mắt từ chỗ sáng chói cực độ dần dần
suy nhược, con ngươi cũng thu lại thần khí, uy lực giảm mạnh. Tả Phi Khanh ý
tứ hỗn loạn trong ánh mắt tựa như biến thành vật chất, từ từ đẩy ra như vật
nặng ngàn cân áp chế tinh thần Ngu Chiếu.
Ngu Chiếu bảo trị thần khí, thủ một lúc rồi đột nhiên trầm giọng quát lên, ánh
mắt đột nhiên lại sáng rực lên, bức ánh mắt của Tả Phi Khanh lùi lại, nhưng
chỉ một lúc thần quang của Ngu Chiếu lại suy giảm, ánh mắt hỗn loạn của Tả Phi
Khanh lại ép tới. Có điều không bao lâu, ánh mắt Ngu Chiếu lại mạnh lên, đoạt
lại thế công.
Hai người cứ thế ánh mắt tiến tiến lùi lùi, lúc công lúc thủ, lúc như song
kiếm giao kích, lúc lại như giáo sắc phá thuẫn, khi thì yếu ớt, khi thì mạnh
mẽ, biến hóa kỳ ảo còn hơn cả đao kiếm.
Qua lại mấy hiệp, Ngu Chiếu đột nhiên quát lớn một tiếng, chân trái như nặng
nghìn cân từ từ bước lên. Tả Phi Khanh ứng thế phiêu nhiên lùi lại, bay lên
cao.
Ngu Chiếu song chưởng cùng đưa ra, một đạo ánh sáng trắng xóa như mây, giống
như một con thần long hoành không bắn ra.
Tả Phi Khanh vội vàng vận “Phong Ma Thuẫn”, đưa cây dù ra ngăn lại, chỉ nghe
một tiếng xoẹt vang lên, cây dù trắng đã hóa thành bột nát.
Hai người vừa giao thủ đã thành thế sinh tử, Tiên Bích bất giác quên mất mục
đích đến đây, thất thanh kêu lên:
Bột vụn của cây dù tung bay như tuyết, Tả Phi Khanh thân mình rơi xuống một
chút, toàn bộ tóc trên đầu đột nhiên dựng lên, hàng ngàn vạn sợi tóc uốn lượn
như một chiếc cánh màu trắng, nhẹ nhàng đỡ lấy hắn.
Bạch Phát Tam Thiên Vũ! - Ngu Chiếu đột nhiên nhíu mày – Tả Phi Khanh,
ngươi còn giấu chiêu này à?
Thế thì sao? – Tả Phi Khanh cười nhạt – Ngươi chẳng phải đã giấu chiêu “Lôi
Âm Điện Long” ư?
Tiên Bích thấy hai người không việc gì như trút được gánh nặng trong lòng, vội
nói:
Mọi người điểm tới là dừng, trận vừa rồi tính là hòa.
Hòa? – Tả Phi Khanh biến sắc, hét lớn – Nói vậy còn sớm quá!
Liền phất tay áo rộng, bướm giấy như một trận cuồng phong cuốn nhanh về phía
Ngu Chiếu, tụ lại thì như một trận thế vững chắc, tản ra thì lại như tuyết bay
đầy trời, hoặc là chính diện công kích, hoặc là thừa cơ đánh lén, bao phủ đầy
trời, dày như mây khói.
Lôi Âm Điện Long nếu ở trong vòng mười bước thì khó có thể chống lại, nhưng ra
ngoài mười bước thì ánh sáng mờ nhạt, uy lực giảm mạnh. Tả Phi Khanh biết rõ
điều đó, thủy chung vẫn giữ khoảng cách ngoài mười bước khống chế bướm giấy,
điện kình của Ngu Chiếu không thể đánh tới, bất giác tức giận nói:
Tả Phi Khanh cười nhạt nói:
Ngu Chiếu cười dài, nhảy lên cao mấy trượng, điện kình thế như rồng bay đánh
ra, Tả Phi Khanh không dám ngạnh tiếp vội lùi lại phía sau. Ngu Chiếu nhảy lên
tuy mạnh nhưng không thể bay lượn trên không lâu như hắn, trong khoảng khắc đã
lại rơi xuống đất.
Cứ nhảy lên nhảy xuống giằng co một lúc, Tả Phi Khanh thừa dịp liếc nhìn chợt
biến sắc mặt, chỉ thấy bên cạnh Tiên Bích đã không còn thấy bóng dáng Cốc Chẩn
và Lục Tiệm nữa.
Tả Phi Khanh tâm thần hơi loạn, phất tay áo định bay về hướng hậu viện, Ngu
Chiếu cười lớn nói:
Liền tung người nhảy lên, bắn ra hai đạo điện kình buộc Tả Phi Khanh phải quay
lùi về.
Lục Tiệm, Cốc Chẩn thừa lúc hai người giao chiến đã chạy vào hậu viện, dọc
đường Lục Tiệm kêu gọi:
Gọi liền ba tiếng, bỗng nghe từ thiền phòng bên trái có giọng yếu ớt nói:
Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, ngẩn người ra rồi run giọng nói:
Chạy đến thiền phòng, thấy cửa đóng, y hết sức đẩy một cái, không ngờ cánh cửa
đó bị một cỗ đại lực từ bên trong chống lại. Lục Tiệm trong lúc cấp bách quên
mất lời nhắc “Không thể mượn kiếp lực”, dùng “Đại Tu Di tướng” xô mạnh một
cái, không ngờ cánh cửa đó chỉ rung lên, còn Diêu Tình lại kêu thảm một tiếng.
Lục Tiệm trong lòng gấp gáp, lại định xô tiếp, Cốc Chẩn giữ y lại, trầm giọng
nói:
Lục Tiệm ngạc nhiên thu thế, Cốc Chẩn sờ cánh cửa đó, lộ ra thần sắc kỳ quái,
nói:
Lục Tiệm đưa tay sờ vào, cảm thấy trên cánh cửa có một tiềm lực cực mạnh, hơi
khẽ vận kình thì ngón tay đã bị tiềm lực đó đẩy bật ra.
Cốc Chẩn đảo một vòng quanh thiền phòng, nói:
Bỗng nghe Diêu Tình tức giận nhưng yếu ớt nói:
Hai người ngoài phòng cả kinh, Cốc Chẩn nói:
Chẳng lẽ cô tự mình nhốt mình?
Đó là thần thông của Phong bộ, gọi là Thanh Phong Tỏa – Diêu Tình yếu ớt
nói – Tả Phi Khanh lấy chân khí của tôi dẫn ra khắp thiền phòng, bố trí thành
chướng ngại, anh nếu muốn cứu tôi, trước hết phải phá được chân khí của tôi,
nhưng nếu chân khí của tôi bị phá thì tất phải chết. Cứ như vậy, Tả Phi Khanh
không tốn một sợi dây một cái khóa cũng có thể khiến tôi tự nhốt mình. Lục
Tiệm… anh là đồ ngốc, cái xô vừa rồi, hại chết tôi rồi…
Nói đến đó không đủ hơi sức, khẽ ho húng.
Lục Tiệm kinh hãi nói:
Diêu Tình tức giận nói:
Lục Tiệm vừa thẹn vừa gấp, vội nói:
Diêu Tình phì một tiếng, nói:
Lục Tiệm không trả lời được, nhìn Cốc Chẩn nói:
Cốc Chẩn cười khổ nói:
Bỗng nghe Diêu Tình cười nhạt nói:
Lục Tiệm giật mình, Cốc Chẩn ngược lại cười lớn nói:
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Diêu Tình đột nhiên hét lên:
Cốc Chẩn nói:
Diêu Tình mắng:
Cốc Chẩn ngoài mặt cười cợt nhưng trong lòng rất khẩn cấp, thành công đã ở
trước mắt, ai ngờ Tả Phi Khanh còn lưu lại hậu chước này, trong lúc buồn bực
bỗng nghe có người cười khẽ nói:
Lục Tiệm, Cốc Chẩn quay đầu nhìn lại, thấy Tiên Bích không biết từ lúc nào đã
đến sau lưng hai người. Diêu Tình đột nhiên hậm hực nói:
Tiên Bích cười nói:
Diêu Tình hừ lạnh một tiếng, nói:
Tiên Bích thở dài nói: