Huyền Đồng (2)


Người đăng: HắcKê

Ninh Ngưng khép mi mắt không nói gì, Thương Thanh Ảnh nhìn cô một lúc, lại thở
dài nói:


  • Ta thật sự muốn con vĩnh viễn ở bên cạnh ta.

Ninh Ngưng gật đầu nói:


  • Con cũng muốn cả đời theo hầu phu nhân.


  • Thật không – Thương Thanh Ảnh cười nói – vậy việc ta bàn với con ngày trước
    … con thấy có được không ?


Ninh Ngưng hai má ửng hồng, thấp giọng nói:


  • Việc gì ạ ?

Thương Thanh Ảnh cười nói:


  • Ngượng gì chứ ? Nam nữ cưới nhau là việc thiên kinh địa nghĩa. Nếu con
    không nhớ ra thì để ta nhắc lại, đó là, đó là việc chung thân của con và Tú
    nhi …

Ninh Ngưng cúi đầu, nhẹ nhàng nói:


  • Con là kiếp nô, y là thiếu chủ, giữa chủ và nô sao có thể cưới nhau được ?

Thương Thanh Ảnh nói:


  • Tuy nói như vậy, nhưng chủ nô cưới nhau trong Tây Thành cũng từng có tiền
    lệ. Nếu con cưới Tú nhi, không phải có thể thường bầu bạn bên cạnh ta hay sao
    ?

Lục Tiệm nghe vậy tim đập mạnh, nghĩ đến tính tình ác độc của Trầm Tú, chỉ sợ
nữ hài nhi này ở bên cạnh y sẽ phải chịu nhiều khổ sở, đang định lên tiếng
ngăn cản nhưng lại nghĩ đó là việc trong nhà của người ta, mình chỉ là tên tù
nhân hèn mọn, nào có thể chen vào nói loạn lên, bất giác lời định nói ra đành
nuốt lại, trong lòng phiền muộn.

Bỗng nghe Ninh Ngưng nói:


  • Phu nhân thứ tội, Ninh Ngưng đã là kiếp nô, vốn phải hầu hạ người khác,
    không thể làm liên lụy tới thiếu chủ. Ngưng nhi tình nguyện cả đời cô độc
    không lấy chồng …

Thương Thanh Ảnh hoảng hốt vột bịt miệng cô, mắt đỏ lên buồn rầu nói:


  • Con đừng nói như vậy, nếu con không lấy chồng thì chẳng phải tội nghiệt của
    Chu Hư sẽ to lớn lắm ư ? Năm đó ông ấy điên cuồng, đem con luyện thành kiếp
    nô, tội nghiệt đã thâm trọng, nếu bây giờ lại hại con cả đời như vậy, ta, ta …

Nói đến đó nước mắt đã rơi như mưa.

Ninh Ngưng cười buồn một tiếng, lấy tay áo lau nước mắt cho bà rồi nói:


  • Việc đó không nên nói lại nữa, phu nhân đang đếm đến đây có việc gì vậy ?

Thương Thanh Ảnh ngừng khóc nói:


  • Con không nói thì ta lại quên mất, ta nghĩ đã nửa ngày, cuối cùng đã quyết
    định, sẽ thả hài tử này ra.

Lục Tiệm giật mình. Ninh Ngưng ngạc nhiên nói:


  • Chủ nhân có biết không ?

Thương Thanh Ảnh lắc đầu nói:


  • Ông ấy ngủ rồi, ta đến thả người trước, Chủ Hư có hỏi đến thì tất cả do ta
    chịu trách nhiệm.

Ninh Ngưng hơi trì nghi rồi lấy ra một cái chìa khóa, mở khóa tay cho Lục
Tiệm.

Việc này quá đột ngột, Lục Tiệm tuy được mở khóa tay nhưng vẫn đứng ỳ một chỗ,
ngần người chưa tỉnh ra được. Thương Thanh Ảnh thở dài nói:


  • Hài tử này nhìn tướng mạo không phải là kẻ hung ác, không hiểu sao lại tùy
    tiện khi phụ Tú nhi ? Hy vọng sau lần này ngươi sẽ làm người tốt, không cậy
    mạnh hại người nữa.

Lục Tiệm nghe vậy dở khóc dở cười, đứng dậy nhưng không biết nói thế nào cho
phải. Thương Thanh Ảnh nói:


  • Ngưng nhi, phiền con đưa người này ra khỏi phủ.

Ninh Ngưng đáp lời một tiếng rồi hướng về phía Lục Tiệm gật đầu nói:


  • Đi theo ta.

Lục Tiệm theo cô đi được mười bước, quay đầu nhìn lại vẫn thấy Thương Thanh
Ảnh đứng trước cửa, bóng dáng mờ ảo, không hiểu sao trong lòng y chợt cảm thấy
chua xót cay đắng, chỉ muốn đứng lại nhìn nữ tử đó thêm một lúc nữa, có điều
tình cảnh lúc đó cũng không cho phép y làm như vậy, bất đắc dĩ đành thở dài
theo sau Ninh Ngưng, lúc đi thẳng lúc rẽ, bỗng thấy phía trước sáng bừng, nhìn
lại thì chính là Mạc Ất, Tiết Nhĩ cầm đèn từ phía trước mặt đi tới.

Bốn người gặp nhau, tám mắt nhìn bên đối diện đều biến sắc. Cương trì một lúc,
Mạc Ất đột nhiên nói:


  • Tai lợn, ngươi nhìn xem, trước mặt có ai không ? Ngươi biết đấy, mắt ta
    không tốt, tối mịt thế này, ta chẳng nhìn thấy gì cả.

Tiết Nhĩ ngạc nhiên nói:


  • Mắt ngươi kém ư, ta có nghe ngươi nói như vậy bao giờ đâu …

Nói chưa hết câu, chân bỗng bị Mạc Ất đá cho một cái, Tiết Nhĩ đau đến nhăn
mặt, bất giác tỉnh ngộ, vội nói:


  • Thật là không may, ngươi mắt kém, còn ta lại bị cận thị, trước mặt có người
    hay không ta cũng không nhìn rõ, trước mặt có hai vật gì đó, có lẽ là hai khối
    gỗ mục. Ngươi nói xem, trong vườn sao lại có người bất cẩn như vậy, đem hai
    khối gỗ mục đặt giữa đường, lỡ có người đi qua vấp phải thì sao ?

Lão cứ nhè “khối gỗ mục” mà nói, Ninh Ngưng nghe phát bực mình, nói:


  • Ông thóa mạ ai đấy ? Ông mới là khối gỗ mục.

Mạc Ất vểnh tai lên, giả như ngạc nhiên nói:


  • Kì quái thật, lão tai lợn, khối gỗ mục lại biết nói kìa. Tai ngươi thính,
    có nghe được gì không ?

Tiết Nhĩ cười nói:


  • Không nghe được, ráy tai ta nhiều quá, ngươi nghe thấy gì ?

Mạc Ất nói:


  • Ta nghe không rõ, chỉ thấy ong ong giống như tiếng muỗi.

Tiết Nhĩ nói:


  • Ban đêm nhiều muỗi lắm, không hiểu là muỗi đực hay muỗi cái, chỉ cần nó
    không đốt ta là được.

Hai người một xướng một họa, Ninh Ngưng tức giận, hai mắt trợn tròn, hai người
lại như mù mắt không thấy, một người cứ nói, một người cứ cười hi hi vượt qua
chỗ hai người rồi đi mất. Lục Tiệm vẫn phải nhịn cười, đợi hai người bọn họ đi
khuất liền không kìm được cười lên thành tiếng. Ninh Ngưng lườm y, nói:


  • Có gì hay mà cười, ngươi là khối gỗ mục, là con muỗi xấu xí.

Lục Tiệm cố nhịn cười nói:


  • Đúng vậy, tôi là mới khúc gỗ mục, còn là con muỗi, cô nương là tiên tử trên
    trời, chẳng liên quan gì tới mấy thứ xấu xí đó cả.

Ninh Ngưng nhìn y một lúc rồi lạnh nhạt nói:


  • Nhìn bộ dạng ngươi thành thực như vậy, không ngờ cũng biết ba hoa ? Có lẽ
    phàm là nam tử chẳng có một ai tốt cả.

Nói xong liền lộ ra thần sắc khinh miệt ghê tởm, quay đầu đi tiếp.

Lục Tiệm bất giác cười khổ. Hai người đi được một lúc đã đến cửa sau phủ Tổng
đốc, Ninh Ngưng lấy ra một cái yêu bài, nói với thủ vệ:


  • Ta là thuộc hạ của Trầm tiên sinh, ra ngoài có công việc.

Thủ vệ kiểm tra yêu bài rồi cho hai người đi ra.

Phía sau phủ là một ngỏ nhỏ dài, Ninh Ngưng đưa Lục Tiệm đến đầu ngõ rồi nói:


  • Ngươi đi đi, đi càng xa càng tốt, nếu không phu nhân cứu được ngươi một
    lần, không thể cứu lần thứ hai đâu.

Nói xong liền uyển chuyển quay người trở lại.

Lục Tiệm vốn định cảm tạ, nhưng thấy cô thần khí cao ngạo, hiển nhiên đối với
mình không thèm để vào trong mắt, nhất thời cảm thấy hèn kém, nói không ra
lời. Nhìn theo thấy bóng dáng cô biến mất mới phấn khởi tinh thần, đi mấy
bước, bỗng nghe trên đầu vang lên âm thanh nhỏ bé, bất giác co người núp lại,
nín thở nhìn ra. Chợt thấy một đạo hắc ảnh vượt qua đầu tường Tổng đốc phủ,
phiêu nhiên hạ xuống đất, thì ra là một người áo đen bịt mặt, vai vác một cái
bao lớn, chạy đi như bay.

Lục Tiệm trong lòng cả kinh: “Ai có đảm lược như vậy, dám vào Tổng đốc phủ ăn
trộm ? Trong Tổng đốc phủ vốn có cao thủ Thiên bộ thủ hộ, sao lại sơ xuất như
vậy ?” Y sinh lòng nghĩa hiệp, lại có chút hiếu kì, không nhịn được liền thi
triển thân tướng, âm thầm bám theo, người áo đen đó chuyển qua hai ngõ nhỏ,
nhìn thấy bốn phía không có ai mới hạ cái bao xuống đất, mở dây buộc miệng,
kéo từ trong bao ra một người, Lục Tiệm từ xa nhìn lại bất giác cả kinh, không
ngờ người này chính là Trần Tử Đan, quân sư của Từ Hải.

Trần Tử Đan ra khỏi bao, liền vòng tay nói:


  • Túc hạ là ai, vì sao lại cứu Trần mỗ ?

Người áo đen đó cười hắc hắc, bỏ khăn bịt mặt, Lục Tiệm, Trần Tử Đan nhìn thấy
đều cả kinh, người bịt mặt đó vốn không phải ai xa lạ, chính là Trầm Tú. Trần
Tử Đan vô cùng kinh ngạc, thất thanh nói:


  • Tại sao là ngươi ?

Trầm Tú cười nói:


  • Tử Đan huynh đã phải chịu khổ rồi.

Trần Tử Đan biến sắc, lạnh giọng nói:


  • Ngươi lại có quỷ kế gì vậy ?

Trầm Tú cười nói:


  • Quỷ kế thì không dám, nhưng có một chút tin tức, mong Tử Đan huynh truyền
    về cho lệnh chủ nhân.

Trần Tử Đan lạnh nhạt nói:


  • Tin tức gì ? Trần mỗ không quan tâm.

Trầm Tú cười nói:


  • Tối ngày mai, Hồ Tôn Hiến sẽ tự dẫn quân xuất thành, đến Trầm trang để tiêu
    diệt lệnh chủ nhân là Từ Hải. Tin tức đó, huynh có quan tâm không ?

Lục Tiệm nghe vậy cả kinh, y tuy biết Trầm Tú khinh bạc vô pháp, nhưng không
ngờ hắn bất chấp cả quốc gia đại nghĩa, tiết lộ việc quân cơ trọng đại, nhất
thời phẫn nộ cùng cực, hận không thể chạy ra đánh cho một trận, nhưng rồi bình
tĩnh trở lại, lập ý nghe xem hai người này nói những gì.

Trần Tử Đan nghe nói cũng thất kinh, nhíu mày nói:


  • Ngươi bảo ta làm sao tin ngươi được ?

Trầm Tú nói:


  • Tin tức đó không phải cho không, ta bán cho huynh với giá mười vạn lượng
    bạc.

Trần Tử Đan nhìn hắn, con mắt độc nhất lóe lên lạnh lẽo, một lúc mới nói:


  • Ta làm sao biết tin tức đó có chính xác hay không ?

Trầm Tú cười nói:


  • Huynh nếu không tin, việc này coi như không có nữa.

Nói xong quay người định bỏ đi, Trần Tử Đan buột miệng nói:


  • Chậm đã.

Trầm Tú ngừng bước cười nói:


  • Sao ?

Trần Tử Đan trầm ngâm nói:


  • Ngươi có biết lộ tuyến hành quân của Hồ Tôn Hiến không ?

Trầm Tú cười nói:


  • Ta tự nhiên là biết, có điều muốn ta nói ra thì phải nhìn thấy ngân lượng
    trước đã.

Trần Tử Đan nói:


  • Ngươi cho ta biết lộ tuyến hành quân, ta đưa ngươi ngân lượng. Có điều mười
    vạn lượng thì nhiều quá.


  • Mười vạn lượng là nhiều ư – Trầm Tú cao giọng nói – Huynh có tin tức này
    thì có thể đặt phục binh trên đường hành quân, nhấc tay một cái là trừ được Hồ
    Tôn Hiến. Chỉ cần người này chết đi, phóng mắt nhìn khắp Giang Nam còn có ai
    là đối thủ của lệnh chủ nhân ? Lúc đó các vị có thể một lượt công phá vài tòa
    thành lớn, đừng nói mười vạn lượng, cho dù một trăm vạn lượng cũng có thể thu
    về dễ dàng.


Trần Tử Đan lắc đầu nói:


  • Có điều Trần mỗ không hiểu, mọi việc của ngươi vốn đang tốt đẹp, vì sao lại
    muốn bán đứng Hồ Tôn Hiến ?

Trầm Tú cười nói:


  • Huynh không biết ta là người như thế nào sao ? Nếu có ngân lượng giắt lưng
    thì cho dù là hoàng đế lão tử hay cha mẹ thân sinh ta cũng đem bán chẳng sai.

Trần Tử Đan hồ nghi bất định, một lúc sau mới nói:


  • Nếu đã như vậy, vì sao ngươi lại phải bắt ta, đả thương ta ?

Trầm Tú cười nói:


  • Nếu không dùng khổ nhục kế đó, làm sao dụ được Hồ Tôn Hiến tự mình xuất
    binh ?

Trần Tử Đan trong lòng rối loạn, đột nhiên nghiến răng nói:


  • Được, cho ta ba thời thần để chuẩn bị ngân lượng. Sau ba thời thần nữa,
    chúng ta gặp lại ở Yến Tử ki. Ngươi đem bản đồ hành quân tới, chúng ta một tay
    giao tiền, một tay giao hàng.

Trầm Tú vỗ tay cười nói:


  • Thỏa thuận như vậy, Tử Đan huynh quả nhiên sảng khoái- rồi lại nói – ta
    phài nhanh chóng trở về, có tù phạm vượt ngục, nếu ta không có ở trong phủ,
    cha ta sẽ nghi ngờ ta.

Nói xong lại bịt mặt, nhảy lên đầu nóc nhà, đạp mái ngói mà đi.

Trần Tử Đan hơi trầm ngâm, nhìn quanh tứ phía rồi vội vã bỏ đi, Lục Tiệm thầm
nghĩ: “Nửa đêm gà gáy, cổng thành đã đóng chặt, hắn đến đâu để lấy ngân lượng
chứ. Chẳng lẽ trong thành có sào huyệt của hắn.” Vừa nghĩ như vậy, liền tung
mình đuổi theo, thấy Trần Tử Đan cứ được ba bước lại quay đầu nhìn ngó cẩn
thận một lần, đi vòng vèo một lúc rồi dừng lại trước một cánh cổng son. Trần
Tử Đan cầm vòng cửa đập liền mười cái, một cái mạnh lại một cái nhẹ, cánh cửa
son đó liền mở ra, có người thấp giọng nói:


  • Trần tiên sinh phải không ?

Trần Tử Đan gật đầu, lách người đi vào. Lục Tiệm ngẩng đầu nhìn lên, ẩn ước
thấy phía trên cửa treo một cái biển sơn đen, trên ghi chữ “La trạch”, Lục
Tiệm ước lượng chiều cao của bức tường đó rồi triển khai thuật khiêu ma, nhảy
lên con thạch sư trước cửa, rồi tung mình nhảy lên đầu tường, y chạy theo mái
ngói một lúc thì thấy Trần Tử Đan đang được một nô bộc cầm đèn dẫn đường, vội
vã đi đến trước một tòa đại sảnh, trong sảnh ngoài rất nhiều đuốc còn có ba
người đang ngồi.

Trần Tử Đan quỳ gối bái chào, trầm giọng nói:


  • Bái kiến chủ công.

Lục Tiệm giật mình như bị sét đánh, lòng thầm nghĩ: “Chủ công của hắn chẳng
phải là Từ Hải sao ?” Liền định thần nhìn vào, thấy giữa sảnh có một người mũi
cao mặt dài, râu tóc rậm rạp, đội một cái mũ phi ngư bát bảo đầy châu ngọc,
mặc tú kim bào bằng gấm trắng thêu rồng, trên đầu gối đặt một thanh Oa đao dài
năm xích, ánh sáng lóng lánh, người này nghe vậy nhíu mày nói:


  • Ngươi vì sao lại tới đây ? Chà, mắt ngươi làm sao thế ?

Trần Tử Đan hậm hực nói:


  • Bị tên tiểu súc sinh Trầm Tú đó lừa, rồi lại bị hắm giam ở phủ Tổng đốc.

Người mặc áo bào trắng đó cả kinh, cầm đao đứng lên, cao giọng hỏi:


  • Ngươi bị bắt ? Tại sao lại có thể thoát ra được ?

Trần Tử Đan cười thảm nói:


  • Cũng là tên tiểu súc sinh Trầm Tú đó thả ra.

Người mặc áo bào trắng sắc mặt âm trầm, từ từ nói:


  • Như vậy thật quái đản, hắn đã bắt ngươi, tại sao lại thả ngươi ra ? Chẳng
    phải là thả để theo dõi sao ?

Trần Tử Đan nói:


  • Tôi đã lưu tâm, quả thực không có ai theo dõi, vốn cũng không định gặp chủ
    nhân, nhưng có việc quân tình khẩn cấp, không thể không đến.

Người mặc áo bào trắng ồ lên một tiếng, hơi bình tĩnh lại, nói:


  • Ngươi nói đi.

Trần Tử Đan nói:


  • Hồ Tôn Hiến dĩ nhiên đã trúng kế, quyết định sáng sớm ngày mai tự mình dẫn
    binh tấn công Trầm trang để bắt chủ nhân.

Người mặc áo bào trắng mục quang chớp động, từ từ ngồi xuống, cười nói:


  • Thật chứ ? Vậy thì tốt quá rồi. Ngươi lấy tin tức đó từ đâu ?

Trần Tử Đan nói:


  • Tên tiểu súc sinh họ Trầm đó lòng tham không đáy, lúc thả tôi ra đã nói cho
    tôi biết như vậy. Hắn còn đề nghị với tôi một cuộc giao dịch, nếu trả mười vạn
    lượng bạc thì hắn sẽ bán cho tôi lộ tuyến hành quân của Hồ Tôn Hiến, hắc hắc,
    hắn vạn lần không thể biết được chủ nhân đã ở trong thành Nam Kinh này rồi.

Người mặc áo bào trắng vỗ tay cười lớn nói:


  • Tuyệt diệu, tuyệt diệu, ta bảo ngươi tới cống nạp, trá hàng, chính là để
    bọn chúng nảy lòng khinh thường, sinh ra kiêu kì, khiến Hồ Tôn Hiến tưởng ta
    cố thủ sơn trại ngồi đợi chết thì lão sẽ dẫn quân ra khỏi thành đến tấn công
    Trầm trang hoặc Sạ Phổ, vạn lần không ngờ lão tử đã tiềm nhập vào trong thành
    Nam Kinh rồi. Chỉ đợi Hồ Tôn Hiến xuất động binh mã bỏ trống thành trì, chúng
    ta liền phóng hỏa bốn phía, huyết tẩy thành này, lúc đó Hồ Tôn Hiến cho dù
    không chết ngay lúc đó nhưng thất thủ Nam Kinh là một tội lớn, lão tất phải
    rơi đầu.

Bọn Oa khấu đều cười lên điên cuồng.

Từ Hải lại nhìn một người nói:


  • Hoắc lão lục, Uông lão đã mai phục nhân mã ngoài thành rồi chứ ?

Hoắc lão lục đó nói:


  • Mai phục xong rồi.

Từ Hải nói:


  • Lúc nào trong thành lửa cháy, ngươi dẫn người đến ngoài Tam Sơn môn, giết
    hết quân thủ thành rồi mở cửa thành, đưa nhân mã của Uông lão vào thành rồi
    nội ứng ngoại hợp, tận tình đốt giết.

Hoắc lão lục dạ lớn một tiếng lĩnh mệnh. Lục Tiệm nghe vậy tim đập như sấm:
“Thật nguy hiểm, không ngờ bọn tặc tử xảo trá đến vậy, nếu không phải ta vô ý
biết được, e rằng chúng sẽ giết hết bách tính trong thành.”

Lại nghe Từ Hải nói:


  • Tử Đan, lần này ngươi đi chính là hy sinh vì ta, vốn chỉ có con đường chết,
    không ngờ ngươi có thể sống sót mà quay về. Có thể thấy ông trời có lòng
    thương, không nỡ lòng chia ly huynh đệ chúng ta.

Trần Tử Đan khóc bái, nói:


  • Chủ công đối với thuộc hạ ân trọng như núi, thuộc hạ chỉ có chết mới có thể
    báo đáp.

Từ Hải thở dài, ôn tồn nói:


  • Ngươi bị giam một ngày một đêm, tất đã phải chịu nhiều khổ sơ, Từ mỗ sẽ
    khắc ghi trong lòng. Ngày sau phá thành, ta tất nhiên sẽ bắt cha con họ Trầm
    băm ra làm nghìn vạn mảnh để báo cừu cho ngươi. Có điều phải nhờ ngươi vất vả
    một phen, đến gặp Trầm Tú dùng ngân lượng mua lộ tuyến hành quân để thỏa lòng
    tham của hắn, tránh hắn sinh lòng nghi ngờ có thể làm hỏng chuyện của ta.

Trần Tử Đan nói:


  • Việc này là trách nhiệm của thuộc hạ.

Từ Hải gật đầu nói:


  • Ngươi mang theo vài tay hảo thủ, nếu cần thiết thì cứ giết gã họ Trầm đó
    đi, không được để …

Lục Tiệm nghe đến đây, trong lòng bỗng phát sinh cảnh giác, kế đó một luồng
gió từ sau lưng thốc đến, trong gió phảng phất có mùi thịt thối rữa. Lục Tiệm
không kịp tránh né, vội sử ra “Tước mẫu tướng”, cả người co lại như quả trứng,
che hết các chỗ yếu hại, một chưởng đó đánh trúng vào vai, chưởng lực tuy bị
biến tướng làm tiêu tán khá nhiều nhưng Lục Tiệm vẫn đau đớn thấu xương, vội
biến “Thần ngư tướng” lăn trên mái ngói ra xa hơn một trượng, mắt mũi tối sầm.

Người đó một chưởng không giết được y, kêu lên một tiếng ngạc nhiên, tung mình
đuổi theo, lại tung ra một chưởng nhanh như lôi điện, Lục Tiệm xoay người
nghênh đỡ, hai chưởng tương giao, mùi thối rữa đó đột nhiên trở nên đậm đặc,
chưởng lực cũng mạnh như núi, ép Lục Tiệm xương cốt như muốn gãy rời, dưới
chân có tiếng răng rắc vang lên rồi mái ngói vỡ tung, thân mình không tự chủ
được rơi xuống phía dưới.

Lục Tiệm không ngờ trong số thủ hạ của Từ Hải lại có một cao thủ như vậy, từ
khi y luyện thành thập lục tướng đến nay, khi đối chưởng chưa bao giờ rơi vào
hạ phong như vừa rồi. Trong lúc đang rơi xuống, bỗng trên đầu lại có tiếng gió
nổi lên, người kia cũng hạ xuống đuổi theo, lăng không đánh xuống. Lục Tiệm
không dám ngạnh tiếp, tay trái biến “Đa đầu xà tướng” tránh qua chưởng thế của
người kia rồi chụp vào cổ tay hắn.

Người đó hừ lên một tiếng, tay phải rút lại, tay trái đánh ra, Lục Tiệm đang
định đưa tay phải ra hóa giải thì chợt cánh tay phải tê bại, không động đậy
được nữa, vội vàng co người sử “Đại tự tại tướng” nép xuống tránh qua, rồi
không đợi người đó rơi xuống đất đã tung mình nhảy lên, hét lớn một tiếng, tay
trái sử “Thọ giả tướng” rồi biến ra “Hầu vương tướng”. Ngươi kia là cao thủ,
thấy khí thế xuất thủ của Lục Tiệm biết là lợi hại, toàn thân liền lách trách
ra xa mấy xích, lại định thuận tay phản kích, không ngờ Lục Tiệm đột nhiên từ
“Hầu vương tướng” biến sang “Bán sư nhân tướng”, một quyền tống ra, tiếng kêu
ầm ầm vang lên, vách tường đã bị đánh vỡ, lộ ra một lỗ thủng lớn.

Người kia không ngờ Lục Tiệm xuất chưởng chỉ là hư chiêu, bản ý thậ ra là phá
tường, trong lúc kinh hãi thì Lục Tiệm đã thu người nhảy ra ngoài, co cẳng
chạy gấp. Trong lúc bỏ chạy chợt cảm thấy tại chỗ trúng chưởng trên vai phải
cảm giác tê dại dần dần lan rộng, nháy mắt đã lan ra nửa người, y định há
miệng kêu lên, bỗng phát giác đầu lưỡi cứng ngắc, kêu không ra tiếng, không
biết chạy được bao xa, hai chân đã mềm nhũn ra, ngã lăn về phía trước, mất hết
tri giác.

Trong lúc hôn mê bỗng cảm thấy toàn thân đau đớn, Lục Tiệm chưa kịp mở mắt đã
nghe có người nói:


  • Đừng vọng động.

Lục Tiệm nỗ lực ngước mắt nhìn lên, thì thấy Trầm Chu Hư hai mắt như nước hồ
sâu thẳm, im lặng nhìn y, hàng trăm sợi tơ từ trong ống tay áo ông ta chui ra,
một nửa số tơ lơ lửng trên không trung, số tơ còn lại xuyên vào các huyệt đạo
khắp toàn thân y, sợi tơ vốn trắng lóng lánh như tuyết lại có chỗ đen như bị
mực nhiễm vào.

Trầm Chu Hư thấy y tỉnh lại, gật đầu nói:


  • Tỉnh rồi à ?

Lục Tiệm vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, liền định vùng vẫy, Trầm Chu Hư lắc đầu
nói:


  • Đừng động, ngươi trúng chất độc “Thi Yêu” trong “Âm thi hấp thần chưởng”,
    may mà gặp được lão phu, nếu không dù ngươi có là kiếp nô thì khó bảo toàn
    tính mạng.

Lục Tiệm nhìn ông ta, trong lòng nghi hoặc bất định, lại nhìn những sợi tơ màu
đen đó, cảm giác hãi dị. Trầm Chu Hư nhìn ra tâm ý của y, cười nhẹ nói:


  • Ta dùng thần thông “Thiên La”, đem sợi tơ nhập vào trong kinh mạch của
    ngươi hút chất độc của “Âm thi hấp thần chưởng”, những sợi tơ đó biến thành
    màu đen chính là biểu hiện chất thi độc đã được hút ra khỏi cơ thể.

Chất độc trong người Lục Tiệm giảm bớt, thân mình liền dần dần lấy lại được
cảm giác, liền cảm thấy những sợi tơ đó nhập thể như có hàng trăm con kiến
không ngừng đục khoét, ngứa ngáy vô cùng, nhất thời nghiến răng khổ sở. Bỗng
nghe có người tức giận hừ một tiếng, nói:


  • Phụ thân, người này làm hỏng đại sự của chúng ta, người tại sao lại phí lực
    cứu y ?

Lục Tiệm nghe ra đúng là thanh âm của Trầm Tú, đảo mắt nhìn ra đã thấy hắn
đứng bên cạnh Trầm Chu Hư, trợn mắt tức giận. Trầm Chu Hư thở dài nói:


  • Trong ngôi nhà này có điều gì bí hiểm, chúng ta chưa nhìn thấy được, người
    này đã bị “Yêu Thi” đả thương tất là đã nhìn thấy việc gì vô cùng khẩn yếu.

Lục Tiệm nghe vậy, định thần nhìn quanh, phát hiện ra chỗ mình đang nằm chính
là đại sảnh của “La trạch”, bất giác cả kinh nói:


  • Các ngươi, các ngươi tại sao lại ở đây ?

Trầm Tú tức giận nói:


  • Câu đó phải do ta hỏi ngươi mới đúng.

Trầm Chu Hư cười nhẹ, thu lại sợi tơ rồi nói:


  • Ta từ lâu nghi ngờ Oa khấu đã tạo dựng sào huyệt trong thành Nam Kinh để do
    thám động tĩnh của quân ta. Vì vậy lần này bảo Tú nhi cướp ngục, chính là thả
    ra để theo dõi, đợi tên Trần Tử Đan đó chạy đến chỗ ẩn nấp rồi sau đó thả quân
    vây lại, bắt sạch bọn gián điệp đó. Không ngờ ngươi lại đuổi theo Trần Tử Đan,
    đánh rắn động cỏ, lúc chúng ta tiến vào thì căn nhà này chẳng còn bóng dáng ai
    nữa.

Lục Tiệm nghe vậy vô cùng hổ thẹn, lại cảm thấy cơ thể tuy vẫn còn hơi yếu ớt
nhưng đã có thể cử động, lập tức đứng dậy nói:


  • Lục Tiệm ngu độn, làm hỏng đại sự của các hạ, muốn trừng phạt thế nào đều
    theo ý ngài.

Trầm Chu Hư lắc đầu nói:


  • Ngươi trước tiên hãy nói, trong phòng này đã nghe thấy những gì ?

Lục Tiệm đem những điều đã nghe đã thấy nhất nhất kể lại, mọi người có mặt tại
đó thảy đều thất sắc. Trầm Chu Hư lộ ra thần sắc khó nắm bắt, nói:


  • Ta thật đã đánh giá thấp Từ Hải, không ngờ đảm lược của hắn lớn như vậy,
    dám tự thân vào chỗ nguy hiểm, kỳ tập Nam Kinh.

Lục Tiệm nói:


  • Có điều Uông lão mai phục ngoài thành là ai thì hắn chưa từng nói rõ.

Trầm Chu Hư cười nhạt nói:


  • Còn ai vào đây nữa ? Tất nhiên là Uông Trực Uông ngũ phong rồi. Càng tốt,
    tất cả đều đã tới đây, đỡ cho ta phải chân trời góc biển tìm hắn.

Lúc này bỗng thấy Yến Vị Quy, Tiết Nhĩ, Mạc Ất đem theo một đám giáp sĩ đi
vào, Yến Vị Quy nói:


  • Trong nhà và các nhà dân phụ cận đều đã soát qua, tuyệt đối không có một
    ai.

Tiết Nhĩ nói:


  • Tôi đã dò nghe hết tường vách, mặt đất chỗ này nhưng không có địa đạo, cũng
    không có phòng bí mật

Trầm Chu Hư nhíu mày nói:


  • Nói như vậy thì bọn tặc tử này chạy trốn nhanh thật.

Ông ta từ trước đến nay chưa bao giờ tính sai, nhưng chỉ trong tối nay đã hai
lần sai lầm, bất giác trầm ngâm hồi lâu rồi mới hỏi:


  • Mạc Ất, tòa nhà này là của ai ?

Mạc Ất nói:


  • Tòa nhà này từng là tư gia của võ cử nhân thời Thiệu Hưng là Trần Tam Thái,
    bốn năm trước đã được bán với giá ba ngàn lượng bạc cho một người buôn muối
    tên là La Sơ Niên.


  • Không cần nói nữa – Trầm Chu Hư nói – tên La Sơ Niên này chắc là hóa danh
    của bọn Oa khấu.


Trầm ngâm một lúc, ông ta nhíu mày rồi từ từ nói:


  • Trầm Tú, ngươi tới nghĩa trang kiếm một xác chết đem về, phục sức trang trí
    cho giống vị Lục tiểu ca này, rồi làm cho mặt mày trở thành đen xạm, sau đó
    ném ra chỗ đông người qua lại.

Trầm Tú ngạc nhiên nói:


  • Làm như vậy để làm gì ?

Trầm Chu Hư nói:


  • Việc quan trọng nhất hiện giờ là phải khiến bọn Oa khấu đó nghĩ rằng vị
    tiểu ca này trúng “Âm thi hấp thần chưởng”, chạy trốn một lúc thì độc phát
    thân vong, chết ngay trên đường phố.

Trầm Tú đột nhiên tỉnh ngộ, theo lệnh rời đi. Trầm Chu Hư lại nói:


  • Vị Quy, ngươi ghé tai lại đây.

Yến Vị Quy đến gần, Trầm Chu Hư hạ giọng nói vào tai y một lúc, Yến Vị Quy gật
đầu rồi dậm chân, một trận gió nổi lên y đã biến mất.

Trầm Chu Hư quát bảo bọn võ sĩ thoái lui, rồi quay đầu lại cười nhẹ nói:


  • Lục Tiệm, ngươi vừa rồi đã nói, làm hỏng đại sự của ta nên sẽ do ta trừng
    phạt, phải vậy không ?

Lục Tiệm gật đầu, Trầm Chu Hư nói:


  • Tốt lắm, bây giờ ta muốn ngươi thay quần áo, dịch dung rồi lưu lại bên cạnh
    ta, không được rời nửa bước.

Lục Tiệm cả kinh, nhưng lời đã nói ra không thể rút lại. Lập tức Trầm Chu Hư
lệnh cho Tiết Nhĩ mang tới cho y một bộ quần áo cho Lục Tiệm thay đổi, lại lấy
ra một cái mặt nạ da người cho y đeo lên rồi nói:


  • Vô luận nhìn thấy, nghe thấy gì, ngươi cũng cứ giả câm giả điếc, đợi ta phá
    xong Uông Trực, Từ Hải, tự nhiên sẽ thả ngươi ra.

Lục Tiệm tâm tính chất phác thành thực, tuy đoán không ra điều huyền diệu bên
trong, nhưng nghe nói có thể phá được Oa khấu thì cũng chấp nhận.

Lại nghe Trầm Chu Hư nói:


  • Theo ta về phủ.

Tiết Nhĩ ứng tiếng tiến lên trước, gật đầu với Lục Tiệm rồi bảo vệ Trầm Chu Hư
ra khỏi tòa nhà, Lục Tiệm không còn cách nào, cũng theo sau họ.

Lúc này trời đã sáng, đi không lâu đã thấy Yến Vị Quy chạy như sao băng về tới
trước mặt, cúi người nói:


  • Việc chủ nhân phân phó đều đã sắp xếp ổn thỏa. Có điều Ứng Thiên phủ hiện
    giờ gặp phải một vụ kì án, vạn lần bắt đắc dĩ phải mời chủ nhân tới tương trợ.

Trầm Chu Hư nói:


  • Kì án thế nào mà có thể làm khó quan sai của Ứng Thiên phủ ?

Yến Vị Quy nói:


  • Nghe nói trên ngọn cờ của Duyệt Mã giáo trường có treo ba cỗ thi thể, lá cờ
    đó cao tới hơn hai mươi trượng, không hiểu bị treo lên bằng cách nào ? Quan
    sai của Ứng Thiên phủ không có cách nào hạ thi thể xuống để xét nghiệm, lại sợ
    rằng hung thủ đó quá lợi hại, vì vậy chỉ còn cách mời chủ nhân ra tay.

Trầm Chu Hư nói:


  • Quả thật cũng có chút kì lạ, ngươi về phủ gọi Ngưng nhi tới đó.

Yến Vị Quy dạ một tiếng, quay người chạy đi.

Hiện giờ vẫn còn sớm, Trầm Chu Hư liền cười cười nói:


  • Tiết Nhĩ, Mạc Ất, chúng ta tới giáo trường xem nhiệt náo.

Trong lúc xe chạy, Trầm Chu Hư nhắm mắt dưỡng thần, đi được một lúc bỗng nghe
Tiết Nhĩ nói:


  • Chủ nhân, đến rồi.

Trầm Chu Hư mở mắt nhìn qua, thấy xung quanh rộng rãi hoang vắng, cát bụi tung
bay, phía xa xa lầu các nhấp nhô, mặt trời đã nhô lên một nửa, một lá đại kỳ
màu vàng theo gió tung bay trên bầu trời, dưới lá cờ có ba cỗ thi thể lắc lư
theo gió.

Lục Tiệm nhìn thấy những thi thể đó lòng thầm kinh hãi, không hiểu trong thiên
hạ có ai có năng lực đem những thi thể nặng hàng trăm cân đó leo lên chỗ cao
như vậy. Lúc này đã có bộ khoái từ phía trước rảo bước đến ra mắt, hàn huyên
mấy câu rồi một lão bộ khoái nói:


  • Sáng sớm nay, tên lính già Uy Mã đi cắt cỏ, ngửng đầu lên nhìn thấy thi thể
    liền về báo. Đáng hận là tiểu nhân năng lực thấp kém, không có cách nào hạ thi
    thể xuống. Thủ hạ Trầm tiên sinh nhiều người tài giỏi, tất có cách hạ thi thể
    xuống để tróc nã hung thủ …

Trong lúc nói chuyện thì Yến Vị Quy và Ninh Ngưng cũng tới nơi. Trầm Chu Hư
liền nói:


  • Ngưng nhi, cô hạ thi thể xuống, Yến Vị Quy, ngươi đón lấy thi thể, đừng để
    rơi xuống làm hỏng.

Ninh Ngưng gật đầu, hơi nheo mắt, hướng tới lá cờ đó ngưng thần một lúc rồi
đột nhiên mở to, Lục Tiệm thấy hai mắt cô huyền quang lưu chuyển như biến
thành vật chất, lại thấy trên đầu lá cờ đó ánh lửa lóe lên, dây treo thi thể
liền cháy đứt. Cần biết những thi thể đó bị xuyên thành một chuỗi, sợi dây vừa
đứt thì cả ba cỗ thi thể liền như khối đá rơi thẳng xuống.

Yến Vị Quy nhìn kỹ rồi như một ngọn gió bay vụt lên, hai chân nhún một cái đã
tung lên cao ba trượng, tay trái tiếp lấy một cỗ thi thể, chân trái lăng không
tung ra móc vào cột cờ, liền như bánh xe quay vòng ra dùng tay phải tiếp lấy
cỗ thi thể thứ hai, lúc này cỗ thi thể thứ ba cũng rơi đến trước mặt, Yến Vị
Quy liền đưa hai cỗ thi thể trên hai tay ra kẹp lấy cỗ thi thể thứ ba rồi
thuận thế rơi xuống đất, bụp một tiếng hai chân đã ngập xuống đất cả xích.

Lục Tiệm nhìn thấy vậy tim đập thình thịch, ba cỗ thi thể đó nặng tới vài trăm
cân, lại thêm thế rơi từ trên xuống nên đâu chỉ ngàn cân, Yến Vị Quy không ngờ
lại nhất nhất chụp lấy hết rồi dùng cước lực vô lượng đem lực rơi ngàn cân đó
chuyển hết vào lòng đất. Nếu đổi lại là y thì cho dù có thể đỡ lấy hết các thi
thể đó nhưng lúc rơi xuống đất chắc chắn không chỉ hai chân đều gãy đoạn mà
ngay cả eo lưng cũng không còn.

Yến Vị Quy đặt thi thể xuống, cúi người đứng sang một bên, Trầm Chu Hư lại
nói:


  • Mạc Ất, ngươi đến xem xem ba người đó chết như thế nào ?

Mạc Ất tiến lên xem xét một lúc rồi nói:


  • Ba người này bên ngoài không hề có thương tích, chỉ có tuyến lệ là hơi sưng
    lên. “Nội Kinh” có nói: “Nếu tim bị liệt nặng không dẫn được máu thì lệ xuất
    ra”, có thể thấy ba người này bị liệt tim mà chết, có điều tại sao bị liệt tim
    thì nô tài nhìn không ra. Bất quá, ba người này nô tài đã từng nhìn thấy hình
    trên văn thư của quan phủ.

Ông ta chỉ một người nhỏ tuổi, mặt mũi tuấn tú, mình mặc áo màu vàng nói:


  • Người này tên là Trúc Sâm, hiệu là “Ngọc Hoàng Phong”, là phản đồ của Không
    Động phái, gian dâm vô số, ở kinh thành đã gây ra rất nhiều vụ đại án, Hình Bộ
    đã treo giá tám ngàn lượng bạc để tróc nã.

Lại chỉ một đại hán mặt đen dữ tợn, thể cách khôi ngô nói:


  • Người này tên là Lộ Trọng Minh, là cự phỉ ở Giang Tây, tụ tập trong rừng,
    không việc ác gì không làm, đã có quan viên thề bắt hắn, không ngờ bị hắn đem
    người xông vào quan phủ giết cả nhà, hiện nay Hình Bộ treo giá một vạn lượng
    bạc để tróc nã.

Nói đến đây, các bộ khoái lớn nhỏ thảy đều kinh hãi thất sắc, Mạc Ất hơi ngừng
lại một chút, nhìn thi thể một đạo sĩ, hồ nghi nói:


  • Còn đạo trưởng này lai lịch không giống bọn kia. Ông ta là đại đệ tử của
    Quốc sư đương triều Đào Trọng Văn, đạo danh là Nguyên Nguyên Tử, phụng ý chỉ
    của hoàng thượng đến Giang Nam để tìm mĩ nữ đưa về kinh sư, không hiểu sao lại
    chết ở đây ?

Các bộ khoái nghe nói vậy, người nào cũng mặt vàng như nghệ.

Trầm Chu Hư đẩy xe lên trước, kiểm tra mấy cỗ thi thể, các bộ khoái đột nhiên
đồng loạt quỳ xuống, khấu đầu kêu:


  • Trầm tiên sinh cứu mạng, Trầm tiên sinh cứu mạng … Nguyên Nguyên Tử đạo
    trưởng là khâm sai, hiện giờ khâm sai chết đi, chúng tôi biết giải thích thế
    nào ?

Trầm Chu Hư nhìn những thi thể đó trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu nói:


  • Những người này bên ngoài không bị thương tổn gì, chỉ có tim bị liệt mà
    chết, có điều vì sao liệt tim thì người ngoài khó mà minh bạch, lại nói lá cờ
    kia cao hơn hai mươi trượng, ai có khả năng đem thi thể treo lên đó ? Vì vậy
    chỉ có hai khả năng.

Chúng bộ khoái vội hỏi:


  • Có hai khả năng nào ?

Trầm Chu Hư nói:


  • Kẻ giết người nếu không phải quỷ quái thì là thần tiên. Nguyên Nguyên Tử
    đạo trưởng là đệ tử của Quốc sư, có thể coi là quyến thuộc của thần tiên, thần
    tiên làm sao lại giết ông ta được ? Nói như vậy, ba người này đã gặp phải quỷ
    quái, sợ đứng tim mà chết, sau đó bị tên quỷ quái đó treo lên lá cờ cao chót
    vót kia.

Chúng bộ khoái lúc đầu nghe mà giật mình, nhưng những kẻ thông minh dần hiểu
ra, lời Trầm Chu Hư vừa nói chính là dạy cho họ cách chế tạo ra cố sự để giải
thích việc này với triều đình. Việc này vốn đã rất khó tin, nhưng nếu đem nói
là do quỷ quái gây ra thì lại vô cùng hợp lý. Nhất thời mọi người nhất nhất
gật đầu dạ thưa, đều nói là do quỷ quái giết người.

Trầm Chu Hư cười nhẹ, đẩy xe rời giáo trường, Ninh Ngưng không nhịn được nói:


  • Chủ nhân, quả thực là do quỷ quái gây ra ư ?

Trầm Chu Hư thấy cô thần sắc bất an, bất giác cười nói:


  • Nha đầu ngốc này, sao lại nhát gan như vậy ? Ta nói ma nói quỷ để lừa bọn
    ngu ngốc mà ngươi cũng tin ư ?


  • Nói vậy là không có quỷ quái phải không ? – Ninh Ngưng nhè nhẹ thở ra một
    hơi – Vậy thì ai giết ba tên đại ác nhân đó ?


Trầm Chu Hư nói:


  • Tự nhiên là có người giết rồi.

Ông ta vẫy tay nói:


  • Vị Quy, ngươi tới quán rượu trong thành xem xem có việc gì kì quái hay
    không rồi quay lại báo cho ta.

Yến Vị Quy dạ một tiếng rồi nháy mắt đã chạy mất.

Không bao lâu, Yến Vị Quy đã chạy như bay về, vội vã nói:


  • Tối qua trên “Ngâm Phong các” ven hồ có người uống rượu cả đêm, hiện giờ
    đang gây sự ở đó.

Trầm Chu Hư đột nhiên bật cười, thở dài nói:


  • Không cần nói nữa, ngươi theo ta qua bên đó.


Thương Hải - Chương #31