Đẩu Nô (3)


Người đăng: HắcKê

Tiết Nhĩ để mất mộc ngư, vừa kinh hoàng vừa tức giận, gào lên:


  • Trả mộc ngư cho ta, trả mộc ngư cho ta.

Hai tay chụp loạn, hướng về phía Lục Tiệm.

Lục Tiệm lách người né tránh, quát:


  • Vật hại người này, ta cũng không cần.

Liền ném mộc ngư xuống đất, lấy chân đạp lên, chỉ nghe rắc một tiếng, con mộc
ngư đó đã vỡ làm hai mảnh.

Tiết Nhĩ ngơ ngẩn nhìn đám mảnh vỡ, đột nhiên nhảy vọt lại cầm lên, thất thanh
nói:


  • Mộc ngư của ta, mộc ngư của ta …

Bỗng nhìn lên trời, miệng há hốc ra, oa oa khóc lớn.

Lục Tiệm vốn định quay người bỏ đi, bỗng thấy lão khóc lóc thương tâm như vậy,
thầm kinh hãi vội nói:


  • Ai dám để ông dùng mộc ngư đó hại người ? Làm việc xấu bị như vậy cũng
    đáng.

Tiết Nhĩ như không nghe thấy, ngồi trên đất, một tay cầm mảnh vỡ của mộc ngư,
một tay lau nước mắt, khóc lóc thương tâm vô cùng, giống như một đứa trẻ khóc
món đồ chơi mà nó yêu thích vậy. Lục Tiệm thấy bộ dạng lão như vậy, bất giác
hiềm khích tan biến hết, ngầm thấy có lỗi, vỗ vỗ vai lão nói:


  • Xin lỗi, lúc đó ta bị ông hại cho khổ sở, trong lúc giận dữ nên đã nặng
    tay, sau này ta sẽ tới miếu thờ lấy một con mộc ngư đền cho ông.

Tiết Nhĩ sụt sịt nói:


  • Lấy ở miếu ra thì có tác dụng gì ? Con Táng tâm mộc ngư này khắp thiên hạ
    chỉ có một con, đã bị ngươi phá rồi. Chủ nhân chắc sẽ giết ta.

Nói đến đó, lão lại khóc lóc rất thương tâm:


  • Chủ nhân không cần giết ta, chỉ cần không truyền cho ta nội lực, ta cũng
    phải chết.

Lục Tiệm nghe vậy liền đồng cảm, trong lòng chua xót, nhíu mày thở dài nói:


  • Được thôi, trước hết ông đừng khóc. Đợi ta đưa đồng bạn thoát thân, rồi ta
    sẽ cùng ông đến gặp chủ nhân của ông, mộc ngư là do ta phá hủy, để ông ta
    trừng trị ta vậy.

oOo

Hai bên trong lúc giằng co, bỗng thấy Trầm Tú xuất hiện, Yến Vị Quy vô cùng
mừng rỡ, Sửu nô nhân ngược lại cả kinh.

Trầm Tú mắt không đổi sắc, nhìn qua Sửu nô nhân, ánh mắt liếc lên liếc xuống.
Bỗng nghe Yến Vị Quy kêu lên:


  • Thiếu chủ, xin đánh cô ta một chưởng.

Trầm Tú liếc y một cái, cười nhạt nói:


  • Ngươi là một đứa nô tài ngu ngốc, có mắt như mù, mỹ nhân như hoa như ngọc
    thế này, ta sao phải đánh cô ta một chưởng ? Nô tài vẫn là nô tài, không có
    chút lòng thương hương tiếc ngọc.

Nói xong vòng tay vái chào, cười hi hi nói:


  • Tại hạ là Trầm Tú của Thiên bộ, vị sư muội của Địa bộ này xưng hô như thế
    nào ?

Hắn thấy Sửu nô nhân không đáp, lại cười nói:


  • Thiên bộ Địa bộ vốn có giao hảo, cớ gì phải giao tranh ? Không biết Ôn đại
    sư hiện giờ có khỏe không, ngày sau ta nhất định sẽ về Tây Thành bái vọng lão
    nhân gia.

Không ngờ Sửu nô nhân vẫn lạnh nhạt không nói, Trầm Tú bất giác cười nhẹ, nhấm
nhẳng nói:


  • Vị sư muội này hóa ra là một tiểu mỹ nhân lạnh lùng, để ta làm quen với cô.

Liền phe phẩy quạt bước đến, cười nói:


  • Ồ, sư muội toát nhiều mồ hôi, y phục ướt hết cả rồi.

Sửu nô nhân lúc đó đang cố gắng chống đỡ, mồ hôi như tắm, vì vậy quần áo dính
chặt vào người, cơ thể lộ ra, nghe y nói vậy vừa giận dữ vừa xấu hổ, tức giận
nói:


  • Nhắm cặp mắt chó của ngươi lại, không được làm loạn.

Trầm Tú không nhắm mắt, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng nhếch
lên vẻ cười cợt như có như không. Sửu nô nhân bị hắn nhìn đến khó chịu, liền
vận nội lực, bỗng một cái rễ “Nghiệt duyên đằng” phá đất chui ra, cuốn lấy bắp
chân Trầm Tú. Yến Vị Quy kinh hãi nói:


  • Thiếu chủ mau tránh.

Trầm Tú không hề cử động, bất chấp cái rễ cây đó như linh xà thuận thế bò lên,
quấn chặt lấy toàn thân hắn, trên mặt vẫn giữ nét cười cười, không nhíu mày
lấy một cái.

Sửu nô nhân thấy hắn không tránh không động, trong lòng quái lạ, cười nhạt
nói:


  • Ngươi không sợ chết sao ? Bị rễ cây cuốn lấy cũng không biết tránh sao ?

Trầm Tú cười nói:


  • Cái “Nghiệt duyên đằng” này là tuyệt kĩ của sư muội, bình thường rất ít khi
    dùng đến, Trầm Tú bị nó trói một cái đã là vinh hạnh. Hơn nữa cái rễ này gọi
    là “Nghiệt duyên”, rất có thâm ý, Trầm Tú tình nguyện để nó trói cả đời, nếu
    không như vậy sao có thể cùng sư muội nên duyên phận …

Sửu nô nhân nghe hắn nói năng mờ ám, trong lòng phát bực, thóa mạ:


  • Ngươi toàn nói lăng nhăng, ngươi có tin ta sẽ dùng rễ cây này cắt lưỡi
    ngươi không ?

Trong lúc nói, rễ cây đó bỗng dài ra, tiến tới răng Trầm Tú.

Trầm Tú hít vào một hơi, thổi ngọn cái rễ cây đó ra, hai mắt nhìn chằm chằm
vào Sửu nô nhân, thở dài nói:


  • Sư muội đẹp thật, dù là lúc thóa mạ cũng đẹp hơn người thường gấp trăm lần,
    giọng thóa mạ của sư muội mềm mại như hoàng oanh, giòn giã như tiếng chuông
    bạc, Trầm Tú nếu được nghe âm thanh đó một lần nữa thì đừng nói cắt lưỡi, dù
    cho bị băm làm vạn mảnh ta cũng cam tâm.

Sửu nô nhân đồng thời chế trụ hai người, kiêm quản không hết nên quên vận kình
cải biến âm thanh, vì vậy câu thóa mạ vừa rồi đã dùng đến giọng thật của mình.
Lúc này nghe Trầm Tú tán dương như vậy, tuy biết rõ hành vi của hắn nhưng vẫn
không kìm được trong lòng xao động, liếc hắn một cái tự nhủ: “Kẻ này làm việc
ác, nhưng vẻ ngoài tuấn tú, hai mắt như có lời, lại có cái lưỡi khéo léo nói
đến mặt đất nở hoa, chẳng trách ni cô thanh tu cũng bị hắn lừa.”

Lại nghe Trầm Tú nói:


  • Sư muội, cứ như thế này sẽ chỉ làm cô tổn hao chân khí vô ích. Cô là đồng
    môn Địa bộ, Thiên bộ của ta sao có thể làm khó cô. Bây giờ ta đếm đến ba, tất
    cả chúng ta cùng ngừng tay, sư muội muốn đi hay ở lại, hoàn toàn tự tiện.

Với năng lực của Sửu nô nhân thì chế trụ hai người thật là miễn cưỡng, liền
nghĩ một chút rồi gật đầu nói:


  • Được, ta tin ngươi lần này.

Trầm Tú cười cười, đếm đến ba. Sửu nô nhân ứng thanh triệt kình, cây “Nghiệt
duyên đằng” đó khoảng khắc khô kiệt rơi xuống, hóa thành bụi cát, đúng là sinh
ra nhanh, chết cũng nhanh.

Yến Vị Quy vừa thoát ra, đột nhiên tung mình lên, một cước như gió đá tới. Sửu
nô nhân đã có phòng bị, hai tay ấn xuống đất, “Khôn nguyên” phát động, đất đá
đột nhiên dựng lên, bị cước phong quét qua, khoảng khắc lại nát ra rơi xuống,
nhưng Sửu nô nhân nhờ chút trì hoãn này đã kịp phiêu nhiên lùi lại phía sau.

Yến Vị Quy lại co người, đúng lúc cước thứ hai sắp xuất ra, bỗng một phiến
bạch quang vụt tới chụp vào cổ y, Yến Vị Quy biết đây là thuật “Thiên la” liền
cả kinh, thu kình nói:


  • Thiếu chủ, thế này là sao ?


  • Trong mắt ngươi có còn coi ta là thiếu chủ không ? – Trầm Tú cười nhạt nói
    – Ta bảo tha cô ta, tại sao ngươi lại động thủ ?


Yến Vị Quy nói:


  • Cô ta bị chủ nhân phân phó bắt sống, tôi là kiếp nô, nhất thiết phải theo
    mệnh lệnh của chủ nhân.

Trầm Tú tức giận mặt trắng bệch, cao giọng nói:


  • Tốt lắm, ngươi muốn bắt cô ta, trước hết hãy thắng được ta.

Yến Vị Quy buột miệng nói:


  • Tôi đâu dám cùng thiếu chủ giao thủ ?

Trầm Tú nói:


  • Ngươi nếu không dám cùng ta động thủ, thì phải thả cô ta.

Yến Vị Quy không biết làm thế nào, bỗng nghe Sửu nô nhân hừ lạnh một tiếng,
nói:


  • Ai cần bọn ngươi thả, bản cô nương nói đến là đến, nói đi là đi, ai có thể
    ngăn cản ?

Lập tức chuyển mình bỏ đi, bỗng nghe Trầm Tú cười nói:


  • Xin hỏi phương danh sư muội ?

Sửu nô nhân thản nhiên nói:


  • Ta là Tú Diệp, chữ Tú trong tú lệ, chữ Diệp trong diệp tử.

Trầm Tú cười nói:


  • Tên hay lắm, chữ Tú đó với tại hạ quả là có duyên.

Sửu nô nhân cười một tiếng, rảo bước bỏ đi, khoảng khắc đã không còn nhìn thấy
nữa.

Trầm Tú nhìn theo bóng dáng yểu điệu của cô, lại nghĩ đến dung mạo như hoa,
nhất thời thần hồn điên đảo, lẩm nhẩm nói:


  • Tú Diệp, Tú Diệp …

Đột nhiên sắc mặt hắn đại biến, thất thanh nói:


  • Nha đầu giỏi lắm, không ngờ chiếm được tiện nghi của ta.

Yến Vị Quy ngạc nhiên nói:


  • Chiếm tiện nghi như thế nào ?

Trầm Tú tái mặt, phất tay áo bỏ đi, Yến Vị Quy nhẩm lại hai chữ “Tú Diệp” đó
hai lần, đột nhiên đại ngộ, buột miệng nói:


  • Tú Diệp ? Tú Gia ! Nữ tử đó tự xưng là gia gia (ông nội) của thiếu chủ ?

Bỗng thấy Trầm Tú quay đầu nhìn lại, trong mắt lộ vẻ tức giận, vội chuyển
miệng nói:


  • Bọn chúng chạy thoát, phải trả lời chủ nhân như thế nào bây giờ ?


  • Ngươi đừng lo – Trầm Tú cười cười – sớm muộn ta sẽ bắt cô ta trở lại.


Tiết Nhĩ nghe Lục Tiệm nói, há hốc mồm trố mắt nhìn Lục Tiệm, đột nhiên cái
tai dài phe phẩy, nói:


  • Ta không tin, ngươi sao có thể tốt bụng như vậy được ?


  • Việc này không liên quan tới tốt bụng – Lục Tiệm thở dài nói – tóm lại là
    do ta hại ông chịu “Hắc thiên kiếp” mà thôi.


Tiết Nhĩ thấy vẻ mặt y thành khẩn, bất giác bắt đầu tin tưởng vài phần, lại
lắc đầu nói:


  • Ngươi muốn giúp bằng hữu đào tẩu, chỉ sợ không thành. Yến Vị Quy vốn nổi
    danh là một con lừa, chạy đã nhanh, xuất cước lại càng tàn nhẫn, vị nữ bằng
    hữu xấu xí đó của ngươi nhất định lành ít dữ nhiều rồi.

Lục Tiệm nghe vậy trong lòng khẩn cấp, vội nói:


  • Vậy ta đi cứu cô ấy, ông chờ ở đây một chút, ta đưa cô ta ra khỏi phủ rồi
    sẽ quay lại gặp chủ nhân của ông.

Tiết Nhĩ bán tín bán nghi nói:


  • Ngươi nhất định sẽ quay lại sao ? Không lừa ta chứ ?


  • Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy – Lục Tiệm nghiêm mặt nói – Nếu ta lừa
    ông sẽ bị trời đánh sét thiêu.


Tiết Nhĩ nghe vậy lộ ra thần sắc cảm động, gật đầu nói:


  • Vậy thì tốt, ta chờ ngươi ở đây.

Lục Tiệm gật đầu, quay người chạy đi, bỗng nghe Tiết Nhĩ lại nói:


  • Ngươi nhất định phải quay lại đấy, ta chờ ngươi ở đây.

Lục Tiệm quay đầu nhìn lại, thấy Tiết Nhĩ ngơ ngẩn đứng tại chỗ dõi mắt nhìn
theo đầy vẻ cô độc đáng thương, bất giác thở dài một tiếng, tăng tốc vừa chạy
vừa thấp giọng gọi Sửu nô nhân.

Chạy được vài trăm bước, bỗng nghe một thanh âm vang lên:


  • Tôi ở đây.

Thanh âm đó từ sau một bụi chuối truyền ra, Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa vui
mừng, chạy lại nói:


  • Sửu nô nhân, cô chạy thoát rồi ư ? Gã Yến Vị Quy đó đâu ?

Sửu nô nhân nói:


  • Hắn chạy rồi.

Lục Tiệm đang định đến gần, bỗng thấy Sửu nô nhân kêu lên:


  • Anh đừng qua đây.

Lục Tiệm nghe vậy dừng bước, nghĩ ra điều gì liền cả kinh nói:


  • Sửu nô nhân, cô bị thương rồi ư ?


  • Tôi không bị thương – Sửu nô nhân nói – anh đừng tới đây, đợi tôi đi trước
    rồi anh theo sau, nhất định không được đi lên trước nhìn mặt tôi.


Lục Tiệm nói:


  • Tại sao ? Tuy cô không dễ nhìn nhưng tôi đâu có sợ.

Sửu nô nhân nghiến răng nói:


  • Tôi biết anh là người tốt, nhưng điều tôi vừa nói, anh nhất định phải nghe
    theo.

Lục Tiệm thở dài, đột nhiên nói:


  • Sửu nô nhân, tôi không thể cùng cô rời khỏi phủ Tổng đốc.

Sửu nô nhân cả kinh nói:


  • Tại sao ?

Lục Tiệm thở dài nói:


  • Cô cũng biết, tôi vốn là một kiếp nô.

Sửu nô nhân hơi trầm mặc, nói:


  • Tôi đã nghe Tần Tri Vị nói rồi.


  • Vậy cô có biết kiếp nô là như thế nào không ? - Lục Tiệm cười khổ nói –
    kiếp nô là những kẻ đáng thương nhất thiên hạ, không những phải làm nô dịch
    cho người khác mà thỉnh thoảng lại phải chịu “Hắc thiên kiếp”, sống cũng như
    chết. Tôi dùng quá nhiều kiếp lực, lại phản bội kiếp chủ, vốn đã phải chết,
    nhưng có một vị cao tăng dùng tính mạng để hóa thành thần thông, phong trụ
    “Tam viên đế mạch” của tôi, vì vậy mà tôi vẫn còn sống đến giờ, có điều ba đạo
    cấm chế của vị cao tăng đó hiện giờ đã bị phá mất hai, chỉ còn một đạo không
    biết bao giờ cũng bị phá nốt, lúc cấm chế đó bị phá cũng là lúc tôi phải chết.
    Vì vậy, tôi vốn không còn sống được lâu nữa.


Sửu nô nhân đột nhiên hét lên:


  • Tôi không bắt anh phải nói những điều đó.

Lục Tiệm nói:


  • “Hữu vô tứ luật” của Hắc thiên thư là không thể kháng cự, cho dù không muốn
    chết cũng không có cách nào chống lại được. Như hiện giờ, Thích đại ca có hy
    vọng xuất lao, cũng đã biết chỗ lẩn trốn của Từ Hải thì Cốc Chẩn đã có hy vọng
    tẩy oan báo cừu, cô đã thoát khỏi sự truy đuổi của Yến Vị Quy, với bản lĩnh
    của cô thì rời khỏi Tổng đốc phủ không khó. Tôi chỉ còn ba tâm nguyện, quả
    thật vô cùng hối tiếc.

Sửu nô nhân nghiến răng nói:


  • Tâm nguyện gì ?

Lục Tiệm nói:


  • Tâm nguyện thứ nhất là gia gia tôi, ông ấy tên là Lục Đại Hải, sống ở Diêu
    gia trang chỗ giáp ranh Tô châu Lỗ châu, nếu cô có thời gian, xin thay tôi tìm
    xem ông ấy có khỏe không ?

Sửu nô nhân nói:


  • Điều đó không khó, tâm nguyện thứ hai là gì ?

Lục Tiệm lấy trong người ra xá lợi của Ngư hòa thượng, nói:


  • Xá lợi này là của vị cao tăng đã cứu tôi lưu lại, nhờ tôi đưa đến Tam Tổ Tự
    ở Thiên Trụ sơn an táng.

Nói xong bỏ xá lợi vào một cái túi nhỏ, ném vào trong bụi chuối.

Sửu nô nhân đưa tay đón lấy, nhẹ thở dài, có vẻ thất vọng, chậm chạp nói:


  • Còn, còn tâm nguyện thứ ba.

Lục Tiệm nói:


  • Cô còn nhớ lúc trên thuyền tôi đã nhắc đến một cô bé không ?


  • Có nhớ - Sửu nô nhân nói – anh đã nói mắt cô ta và … và mắt tôi rất giống
    nhau.


Lục Tiệm lộ ra thần sắc buồn bã, thở dài nói:


  • Cô ấy tên là Diêu Tình, ba năm trước một trận đại họa đã phá hủy gia đình
    cô ấy, bản thân cô ấy còn trúng thủy độc, được người đưa lên Tây Thành trên
    núi Côn Luân chữa trị. Tôi lần này về Trung thổ, vốn muốn tìm cô ấy. Sửu nô
    nhân, cô và tôi dù sao cũng quen biết, tương lai nếu cô có lúc đến núi Côn
    Luân, nhất định phải giúp tôi tìm cô ấy. Nếu cô ấy còn sống, nhờ cô nói với cô
    ấy là có một người tên Lục Tiệm, trước lúc chết vẫn tưởng nhớ tới cô ấy …

Y nói tới đó, một hồi lâu không nghe Sửu nô nhân đáp ứng, bất giác thở dài
nói:


  • Bỏ đi. Núi Côn Luân đó không biết ở chỗ nào, cô cũng không thể đến được.

Nói xong quay người bỏ đi, Sửu nô nhân đột nhiên nói:


  • Anh, anh đi đâu ?

Lục Tiệm nói:


  • Cô đừng hỏi, mau đi đi.

Sửu nô nhân bỗng nhiên giận dữ kêu lên:


  • Anh là đồ ngốc, tôi hỏi anh đi đâu ?

Lục Tiệm nghe tiếng kêu đó thanh âm trong trẻo như ngọc, không giống giọng nói
ấm ớ của Sửu nô nhân, nghe rất lọt tai, bất giác ngạc nhiên nói:


  • Sửu nô nhân, là cô vừa nói sao ?

Sửu nô nhân mặc nhiên im lặng. Lục Tiệm trong lòng tuy nghi ngờ, nhưng y không
muốn nghĩ nhiều, vô tâm rảo bước bỏ đi. Sửu nô nhân nhìn theo bóng dáng y xa
dần, không kìm được nghiến răng dậm chân, bỗng thấy một con bướm giấy trắng
như tuyết phiên phiên bay tới, đậu trên lá chuối, hai cánh đập nhẹ, trông
giống như một đóa kì hoa đang bừng nở trong bóng đêm.

Lục Tiệm cùng Sửu nô nhân một phen tử biệt, tâm thần kích động, đi được hơn
một trăm bước, bỗng bốn phía cảnh vật lạ lẫm liền nhìn lại cẩn thận, hóa ra
trong lúc vội vã đã đi nhầm đường, đúng lúc định quay lại bỗng nghe từ xa
truyền lại âm thanh nho nhỏ đúng là của mộc ngư, y vừa rồi đã đập vỡ con “Táng
tâm mộc ngư” của Tiết Nhĩ, trong lòng liền sinh cảnh giác, không kìm được chạy
vội về phía âm thanh đó phát ra.

Chạy qua một cái cửa tròn, bỗng thấy đèn lửa sáng rực, hương thơm quanh quẩn,
đúng là một tòa phật đường.

Lục Tiệm nhìn qua cửa sổ, hoảng hốt thấy một đứa nha hoàn đang chán nản gõ vào
mộc ngư, mỹ phụ ôn nhu tên “Thanh Ảnh” đó hai tay chắp lại, đang quỳ trước
tượng Quan Âm, thấp giọng tụng niệm.

Lục Tiệm không dám quấy rầy, đứng lại góc đình, tiếng tụng kinh nhu hòa đó như
dòng nước nhu hòa rót vào tai y: “… phụ hoàn, đổ thái tử độc tọa, thảm nhiên
bố viết: ‘ngô nhân như chi, nhi kim độc tọa ? Nhân thường đổ ngô dĩ quả quy ,
bôn tẩu thú ngô, tích địa phục khởi, khiêu lương hỉ tiếu viết : ‘mẫu quy hĩ
! Cơ nhân bão hĩ !? Kim nhi bất lai, hựu bất đổ xứ, khanh dĩ huệ thùy ? Khả
tảo tương ngữ . Đảo tự kiền khôn, tình thật nan vân, nãi trí lương tự . Kim
nhi hí cụ nê ngưu, nê mã, nê trư, tạp xảo chư vật, túng hoành vu địa, đổ
chi tâm cảm, ngô thả phát cuồng . Tương vi hổ lang, quỷ mị, đạo tặc thôn hồ
? Tật thích tư kết, ngô tất tử hĩ … ngô tất tử hĩ …”

(Tạm dịch: “… mẹ trở về, thấy thái tử vẫn ngồi một mình, đau lòng vội nói:
‘Con ta, sao lại ngồi một mình ? Con thường thấy ta làm trái cây, vội chạy về
phía ta, nhảy lên vui mừng mà nói: “Mẹ về rồi ! Cơ nhi được no rồi !” Giờ đây
không chạy lại, cũng không liếc nhìn, con làm sao vậy ? Mau nói đi. Cầu xin
trời đất, tội lỗi như mây, trả lại con của con. Bây giờ đồ chơi trâu đất, ngựa
đất, lợn đất, các vật linh tinh, ngổn ngang khắp mặt đất, ta thấy mà phát
cuồng. Hay là bị hổ lang, quỷ mị, đạo tặc nuốt mất rồi ? Bệnh tật buông ra, ta
phải chết … ta phải chết …”)

Mỹ phụ niệm đoạn kinh văn đó, âm thanh bi thiết, dần nói không ra lời, Lục
Tiệm im lặng lắng nghe, tuy không hiểu hàm nghĩa của kinh văn, nhưng tâm tình
tùy theo ngữ điệu đó cũng trở nên sầu khổ. Bỗng nghe nha hoàn kinh hãi nói:


  • Chủ mẫu, sao bà lại khóc ?

Lục Tiệm hoảng hốt tỉnh lại, nhưng trên mặt thấy lạnh, đưa tay lên lau thì
thấy toàn nước mắt, bất giác âm thầm tự trách: “Lục Tiệm ngươi thật không biết
kìm chế, nghe một chút kinh văn đã rơi lệ là sao ?”

Bỗng nghe mỹ phụ đó trầm mặc một lúc lâu rồi mới thở dài nói:


  • Cô bé ngoan, con không biết, ta là người phạm đại tội, trừ cách ngày ngày
    sám hối trước Phật, không còn biết làm cách nào khác.

Nha hoàn nói:


  • Chủ mẫu là người tốt hiếm có trong thiên hạ, sao có thể là tội nhân ? Chủ
    mẫu nếu là tội nhân, thiên hạ này làm gì còn có người tốt nữa.

Mỹ phụ đó nói:


  • Thế gian có nhiều tội nghiệt không phải tự tay ngươi gây ra, nhưng là do
    ngươi mà có. Những tội nghiệt đó không phải của kiếp này, mà do kiếp trước để
    lại, ôi, hoặc kiếp trước của ta tội nghiệt quá nặng, đã định sẵn kiếp này phải
    chịu báo ứng. Con ơi, việc ta rơi lệ, con không được nói với Chu Hư và Tú nhi
    để bọn họ phải lo lắng.

Nha hoàn nghe lời nói đó như hiểu như không, chỉ biết nói:


  • Chủ mẫu yên tâm, con hiểu rồi.

Đúng lúc đó, bỗng nghe trong bóng tối góc tây bắc có người cười nhạt nói:


  • Thương Thanh Ảnh, bà cầu thần bái phật làm gì ? Không muốn tự cho là người
    tốt nữa ư ?

Lục Tiệm nghe thấy giật mình, người vừa nói đó đúng là Cốc Chẩn. Hai người
trong phật đường cả kinh, mỹ phụ đó đứng dậy nói:


  • Người tới là ai ?

Cốc Chẩn lạnh nhạt nói:


  • Mười ba năm trước, bà bỏ rơi một đứa trẻ, đúng không ?

Thương Thanh Ảnh mặt ngọc thảm biến, thất thanh nói:


  • Ngươi, sao ngươi biết ?

Cốc Chẩn nói:


  • Muốn người ta không biết, trừ khi là không làm. Thật ra bà cầu khấn Phật
    Tổ, niệm niệm kinh văn cũng chỉ để an tâm. Ta cho bà biết, không chỉ Phật Tổ
    không thể nguyên lượng cho bà, đứa bé đó cũng hận bà cả đời, tội nghiệt đó dù
    bà tái sinh sang kiếp khác cũng đừng mong được giải thoát …

Thương Thanh Ảnh thân mình khẽ run lên, nghiến răng nói:


  • Ngươi, ngươi cuối cùng là ai ?

Cốc Chẩn lạnh giọng nói:


  • Ta là ai bà không nhận ra ư ? Quả nhiên là đứa tiện nhân vô sỉ, dâm loạn bỏ
    rơi con mình …

Thương Thanh Ảnh mắt sáng lên, không những không giận dữ mà còn vui mừng, buột
miệng nói:


  • Ngươi, ngươi là Chẩn nhi …

Đột nhiên tránh qua đứa nha hoàn, vội vã chạy ra khỏi phật đường, gọi lớn:


  • Chẩn nhi, là con ư ? Chẩn nhi, ngươi có phải Chẩn nhi không ?

Trong đình không ngờ tuyệt nhiên không có âm thanh, Thương Thanh Ảnh liền
trong bóng tối tìm kiếm tứ phía, vừa sờ vừa gọi: “Chẩn nhi, Chẩn nhi …” thanh
âm dần như sắp khóc. Lục Tiệm nghe tiếng vạt áo lất phất trong gió, trong lòng
biết Cốc Chẩn đã bỏ đi, âm thầm thở dài một tiếng, cũng lặng lẽ rời khỏi chỗ
đó, đi được hơn mười bước vẫn còn nghe tiếng kêu gọi thê thiết của Thương
Thanh Ảnh.

Lục Tiệm vốn muốn đuổi theo Cốc Chẩn hỏi cho minh bạch, bỗng cảm thấy phía sau
có điều dị dạng, như có người bám theo, quay đầu lại nhưng không nhìn thấy ai,
đến lúc bước đi tiếp thì cảm giác kì lạ đó đã biến mất.

Lục Tiệm biết Cốc Chẩn trăm ngàn mưu kế, tất có cách ra khỏi phủ, lại nghĩ đã
hứa với Tiết Nhĩ, không thể thất tín. Lập tức nhận chuẩn phương hướng, quay
trở lại chỗ đã ước định với Tiết Nhĩ, không ngờ không còn thấy ai ở đó liền
cảm thấy kì quái, lại thấy đằng xa thư phòng của Trầm Chu Hư đèn lửa sáng rực.
Liền rảo bước đến gần, bỗng nghe trong thư phòng truyền ra một tiếng hừ lạnh
trầm trọng, chỉ nghe Trầm Chu Hư hét lên:


  • Ba người bọn ngươi còn mặt mũi nào nữa ?

Lại nghe Yến Vị Quy sợ sệt nói:


  • Tha cho nữ tử đó là ý của thiếu chủ.

Trầm Chu Hư ồ lên một tiếng, lại nghe Trầm Tú cười nói:


  • Việc đó đúng là hài nhi tác chủ. Hài nhi nghĩ rằng, ba người đó đang đêm
    tiềm nhập vào Tổng đốc phủ, vốn phải bắt sống, nhưng sợ bọn chúng còn có đồng
    bọn, nếu bắt ba người này, đồng bọn có thể sinh cảnh giác, không thể quét hết
    được. Vì vậy, tốt hơn là thả ra để bắt về, thả một người bọn chúng rồi theo
    dõi hành tung, đến khi phát giác ra sào huyệt thì có thể một mẻ tóm gọn.

Trầm Chu Hư trầm ngâm nói:


  • Có lý, đã an bài người theo dõi chưa ?

Trầm Tú cười nói:


  • Đã an bài xong.

Trầm Chu Hư ậm ừ một tiếng, lại nói:


  • Mạc Ất đâu, ngươi đuổi bắt tên đó thế nào rồi ?

Mạc Ất chính là quái nhân đầu to mà Lục Tiệm gặp hôm đó, chỉ thấy lão ấp úng:


  • Kẻ tôi truy đuổi là một tên tiểu tử, đảm lược thật lớn, không ngờ hắn dám
    tiến vào nội trạch, tôi chặn đường hắn, báo danh hiệu, trước hết sử ra một
    tuyệt chiêu trấn tự của Kim Sơn tự là “Giao long xuất quật”, tay trái là hư
    chiêu, eo co lưng lại, tay phải từ chưởng hóa thành chỉ …

Lão nói chưa hết, Trầm Tú đã đã cười khẩy một tiếng.

Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói:


  • Bỏ đi, Mạc Ất ngươi chỉ cần nói tên chiêu thức là được, còn biến hóa của
    chiêu thức không cần phải nhắc lại.


  • Vâng – Mạc Ất ứng tiếng nói – Tên tiểu tử đó trông có vẻ cao ngạo, công phu
    lại rất tệ, bị tôi một chỉ điểm trúng thắt lưng liền ngã phệt ra, lại lăn một
    cái định đứng dậy, tôi dùng một tuyệt chiêu của Yến Sơn phái là “Phi ưng tam
    thích” đá y ba phát.


Trầm Chu Hư nói:


  • Nói như vậy, ngươi đã hoàn toàn chiếm thượng phong ? Sao lại để y đào thoát
    ?

Mạc Ất thở dài nói:


  • Tiểu tử đó trúng liền ba cước, không ngờ lại không nhăn mặt, cười hi hi
    nói: “Ông nói ông là Mạc Ất, có phải là “Bất vong sinh” trong lục đại kiếp nô
    của Thiên bộ không ?” Tôi nói “Thì sao ?”. Hắn cười nói: “Ta đã nghe “Bất vong
    sinh”, Mạc Ất, Mạc đại tiên sinh trí nhớ siêu phàm, không sách nào chưa đọc,
    đã đọc qua là không bao giờ quên, ta vô cùng bội phục.” Tôi nghe y nói cao
    hứng, liền nói: “Nếu ngươi đã bội phục ta, ta sẽ không đánh ngươi nữa, ngươi
    đi cùng ta tới gặp chủ nhân.” Không ngờ tiểu tử đó lại nói: “Không được, ông
    nói ông là ‘Bất vong sinh’, ta tin sao được ? Truyền thuyết nói ‘Bất vong
    sinh’ Mạc đại tiên sinh có thể đọc lại tất cả thư tịch trong thiên hạ không
    sai một chữ, có thể thi triển toàn bộ võ công trong thiên hạ, nhất định là một
    người quang minh lỗi lạc, có văn khí hoàn hảo, ông thì đầu to cổ nhỏ, tướng
    mạo hèn mọn, sao có thể là Mạc đại tiên sinh đỉnh đỉnh đại danh ‘Bất vong
    sinh’ được ?”

Trầm Chu Hư nghe đến đó, hừ lạnh một tiếng, nói:


  • Tên tiểu tử đó thật là quỷ trá. Hắn nói như vậy để lừa ngươi trúng kế.

Mạc Ất thở dài nói:


  • Bây giờ nghĩ lại thì đúng vậy, có điều lúc đó tôi không biết, nghe hắn nói
    thế liền tức giận nói: “Nói như vậy, ngươi có cách nào để khẳng định ta chính
    là Mạc đại tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh ‘Bất vong sinh’ đó không ?” Tên tiểu
    tử đó liền nói: “Nếu ông là Mạc đại tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh ‘Bất vong
    sinh’, tất nhiên là không sách nào chưa đọc qua, đọc rồi nhất định không quên,
    đúng không ?” Tôi nói: “Tất nhiên là như vậy.” Tiểu tử đó nói: “Bất kỳ quyển
    sách nào trong thiên hạ, ông cũng đọc ra được ư ?” Tôi lại nói: “Kiếp lực của
    ta sinh ra ở não, đã nhìn qua thì bất luận loại thư tịch nào ta cũng có thể
    học thuộc.” Tiểu tử đó cười rồi nói: “Tốt lắm, ở đây ta có một quyển sách, nếu
    ông có thể đọc lại được, ta sẽ tin ông là Mạc đại tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh
    ‘Bất vong sinh’.” Tôi nghe đến chữ sách liền vui mừng nói: “Tốt lắm, bất kỳ
    sách nào, ngươi chỉ cần nói tên, ta sẽ đọc ra ngay.” Tiểu tử đó lấy từ trong
    tay áo ra một quyển sách, nói: “Sách này tên là ‘Danh sách tướng lĩnh quấy
    nhiễu nhân dân, tham ô hối lộ của ba tỉnh Tô giang Chiết giang Mân giang’, ông
    có đọc ra được không ?” Tôi nghe vậy nhất thời trợn mắt, lục tìm trí nhớ một
    lúc lâu, chung quy vẫn không thể nhớ ra quyển sách đó.

Trầm Tú tiếp lời nói:


  • Nô tài ngu ngốc, trong thiên hạ làm gì có quyển sách đó, chắc là hắn tự
    soạn ra, ngươi chưa từng đọc qua, làm sao nhớ ra được.

Mạc Ất kêu lên một tiếng, nói:


  • Ngươi mới là ngu ngốc, điểm đó ta cũng đã nghĩ tới, có điều trước đó đã tự
    khoa trương, lúc này làm sao nói ngược lại được ? Đành phải nói: ‘Quyển sách
    đó ta chưa từng xem qua, tất nhiên không thể đọc ra được. Có điều ta chỉ cần
    nhìn qua một lần, tất có thể đọc lại không sai một chữ’.”

Trầm Tú tức giận hừ lạnh một tiếng, Trầm Chu Hư thở dài nói:


  • Trả lời như vậy tuy không sai, có điều bất tri bất giác đã rơi vào cái bẫy
    thứ hai của hắn.

Mạc Ất thở dài nói:


  • Đúng thế, y vừa nghe vậy liền cười nói: “Tốt lắm, ông có thể cầm xem, nhưng
    phải xem trong bao lâu ?” Tôi nói: “Ta xem rất nhanh, mỗi trang chỉ cần nhìn
    một cái, quyển sách này không quá trăm trang, chưa đến một tuần trà là xem
    xong.” Hắn liền cười nói: “Tốt lắm, cho ông xem đây.” Nói xong ném quyển sách
    đó cho tôi, tôi liền đem ra chỗ sáng để đọc, đến lúc đọc xong quay đầu lại
    định gọi y, không ngờ đã không còn thấy bóng dáng y đâu nữa.

Trầm Tú cười ha hả nói:


  • Ngươi còn nói mình không ngu ngốc nữa ư ? Nếu là ta, trước hết sẽ điểm
    huyệt hắn rồi mới xem sách.

Mạc Ất hậm hực nói:


  • Tốt lắm, ngươi thông minh, có dám cùng ta so tài đọc sách không. Tùy tiện
    lấy một quyển sách trong thư phòng này, kẻ nào không đọc ra được thì là kẻ láo
    khoét.

Trầm Tú cười nhạt nói:


  • Nô tài ngươi chỉ biết đọc sách chết, không biết học cách dùng sống động, vì
    vậy mới bị lừa gạt. Nhớ năm đó tể tướng của Tống thái tổ là Triệu Phổ chỉ biết
    nửa bộ Luận ngữ cũng có thể quản trị thiên hạ, có thể thấy đọc sách không cần
    nhiều mà quan trọng là đọc một biết mười, lĩnh ngộ được tinh thần trong sách.

Mạc Ất kêu lên một tiếng, nói:


  • Hay lắm, nói đến Tống thái tổ, Triệu Phổ, Luận ngữ, bọn họ còn có “Thái tổ
    bản kỉ” trong “Tống sử”, có “Triệu Phổ truyện”, có “Luận ngữ, “Khổng Tử thế
    gia”, có …

Trầm Chu Hư ngắt lời nói:


  • Bỏ đi Mạc Ất, Trầm Tú nói không phải vô lý, ngươi thân là kiếp nô, đọc sách
    không đếm xuể, chỉ vì ta nếu có lúc quên mất thì có thể tùy thời mà hỏi ngươi,
    chứ không cần ngươi có học vấn huyền diệu. Chỉ bất quá, lời Trầm Tú cũng không
    thỏa đáng, tiểu tử đó quỷ kế đa đoan, có thể tùy theo đối thủ mà định kế, y
    đối phó với Mạc Ất dùng kế sách đó, nhưng nếu đối phó ngươi có thể lại có mưu
    kế khác.

Trầm Tú cười nói:


  • Con sao có thể bị đánh lừa dễ dàng như thế ?

Trầm Chu Hư thản nhiên nói:


  • Đấu trí hay đấu lực, nếu khinh địch đều bại không nghi.

Trầm Tú trầm mặc một lúc rồi cười hi hi nói:


  • Phụ thân giáo huấn đúng lắm, hài nhi hiểu rồi.

Mạc Ất ngắt lời nói:


  • Chủ nhân xin đừng tin hắn, hắn ngoài mặt cười nói, miệng nói hiểu rồi,
    trong lòng có khi vẫn có điểm không phục.

Trầm Tú tức giận nói:


  • Họ Mạc kia, ta không phá ngươi, ngươi lại dám phá ta …


  • Im đi – Trầm Chu Hư quát – Mạc Ất, quyển sách đó đâu ?


Mạc Ất nói:


  • Ở đây, tôi vẫn mang theo.

Thư phòng im lặng một lúc, đột nhiên Mạc Ất kinh hãi nói:


  • Chủ nhân, sao ngài lại đốt quyển sách đó ?

Trầm Chu Hư thản nhiên nói:


  • Quyển “Danh sách tướng lĩnh quấy nhiễu nhân dân, tham ô hối lộ của ba tỉnh
    Tô giang Chiết giang Mân giang” này, ngươi không được tiết lộ ra ngoài chút
    nào, đã biết chưa ?

Mạc Ất sợ sệt nói:


  • Đã biết.

Trầm Tú nói:


  • Có điều kẻ đó tiến vào nội trạch, chỉ sợ …

Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói:


  • Không sao, có Ngưng nhi ở đó, nhất cử nhất động của hắn không thoát khỏi
    tay cô ta.

Trầm Tú cười nói:


  • Ngưng nhi lòng dạ mềm yếu, chỉ sợ …

Trầm Chu Hư nói:


  • Người mà hắn để thoát, ta tạm thời không muốn bắt sống nữa.

Trầm Tú cả kinh nói:


  • Chẳng lẽ phụ thân đã đoán ra lai lịch của hắn.

Trầm Chu Hư nói:


  • Việc này không cần hỏi nhiều.

Trầm Tú í lên một tiếng, có vẻ bực bội. Lại nghe Trầm Chu Hư từ từ nói:


  • Tiết Nhĩ, ngươi có “Táng tâm mộc ngư”, trong số kiếp nô thì thần thông của
    ngươi chỉ kém Ngưng nhi, tại sao cũng để người chạy thoát ?

Chỉ nghe Tiết Nhĩ ô ô khóc nói:


  • Chủ nhân, tôi đáng chết, tôi gặp một kẻ rất xấu. Hắn đoạt lấy mộc ngư của
    tôi, một cước đạp vỡ, sau đó lại lừa tôi, nói hắn đưa đồng bọn rời khỏi rồi
    cùng tôi quay lại gặp chủ nhân chịu tội, không ngờ tôi chờ đã lâu mà không
    thấy hắn quay lại, chủ nhân lại có lệnh triệu hồi, tôi đành phải quay về.

Trầm Tú cười nói:


  • Mạc Ất ngu ngốc, ngươi cũng vậy. Hắn bảo ngươi đợi, ngươi cứ ngốc nghếch
    đứng đó đợi ư ? Hiện giờ chỉ sợ hắn đã chạy ra ngoài mười dặm rồi.

Tiết Nhĩ sụt sịt nói:


  • Tôi tưởng hắn là người tốt, không nghĩ là hắn lừa tôi.

Trầm Chu Hư trầm mặc một lúc rồi nói:


  • Mọi việc đều có thưởng có phạt, Yến Vị Quy và Trầm Tú thả ra để bắt, thấy
    rõ tác dụng về sau; Mạc Ất tuy để kẻ địch chạy thoát, nhưng lấy được danh sách
    đó thì có thể lấy công chuộc tội; chỉ có Tiết Nhĩ, không chỉ làm mất chí bảo
    “Táng tâm mộc ngư”, lại còn tin vào lời kẻ địch, để cường địch chạy thoát, tội
    không thể tha, phạt ngươi phải chịu “Hắc thiên kiếp” hai thời thần.

Tiết Nhĩ kêu thảm một tiếng, run giọng nói:


  • Chủ nhân tha mạng, chủ nhân tha mạng.

Trầm Chu Hư hừ lạnh một tiếng, nói:


  • Tất cả đi đi.

Lục Tiệm nín thở nghe ngóng đã lâu, bỗng nghe tiếng kêu xé lòng nát ruột của
Tiết Nhĩ, không kìm được lạnh giọng nói:


  • Chậm đã.

Tiếng nói chưa dứt đã rảo bước đi vào thư phòng.


Thương Hải - Chương #29