Người đăng: HắcKê
Tiết Nhĩ để mất mộc ngư, vừa kinh hoàng vừa tức giận, gào lên:
Hai tay chụp loạn, hướng về phía Lục Tiệm.
Lục Tiệm lách người né tránh, quát:
Liền ném mộc ngư xuống đất, lấy chân đạp lên, chỉ nghe rắc một tiếng, con mộc
ngư đó đã vỡ làm hai mảnh.
Tiết Nhĩ ngơ ngẩn nhìn đám mảnh vỡ, đột nhiên nhảy vọt lại cầm lên, thất thanh
nói:
Bỗng nhìn lên trời, miệng há hốc ra, oa oa khóc lớn.
Lục Tiệm vốn định quay người bỏ đi, bỗng thấy lão khóc lóc thương tâm như vậy,
thầm kinh hãi vội nói:
Tiết Nhĩ như không nghe thấy, ngồi trên đất, một tay cầm mảnh vỡ của mộc ngư,
một tay lau nước mắt, khóc lóc thương tâm vô cùng, giống như một đứa trẻ khóc
món đồ chơi mà nó yêu thích vậy. Lục Tiệm thấy bộ dạng lão như vậy, bất giác
hiềm khích tan biến hết, ngầm thấy có lỗi, vỗ vỗ vai lão nói:
Tiết Nhĩ sụt sịt nói:
Nói đến đó, lão lại khóc lóc rất thương tâm:
Lục Tiệm nghe vậy liền đồng cảm, trong lòng chua xót, nhíu mày thở dài nói:
oOo
Hai bên trong lúc giằng co, bỗng thấy Trầm Tú xuất hiện, Yến Vị Quy vô cùng
mừng rỡ, Sửu nô nhân ngược lại cả kinh.
Trầm Tú mắt không đổi sắc, nhìn qua Sửu nô nhân, ánh mắt liếc lên liếc xuống.
Bỗng nghe Yến Vị Quy kêu lên:
Trầm Tú liếc y một cái, cười nhạt nói:
Nói xong vòng tay vái chào, cười hi hi nói:
Hắn thấy Sửu nô nhân không đáp, lại cười nói:
Không ngờ Sửu nô nhân vẫn lạnh nhạt không nói, Trầm Tú bất giác cười nhẹ, nhấm
nhẳng nói:
Liền phe phẩy quạt bước đến, cười nói:
Sửu nô nhân lúc đó đang cố gắng chống đỡ, mồ hôi như tắm, vì vậy quần áo dính
chặt vào người, cơ thể lộ ra, nghe y nói vậy vừa giận dữ vừa xấu hổ, tức giận
nói:
Trầm Tú không nhắm mắt, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng nhếch
lên vẻ cười cợt như có như không. Sửu nô nhân bị hắn nhìn đến khó chịu, liền
vận nội lực, bỗng một cái rễ “Nghiệt duyên đằng” phá đất chui ra, cuốn lấy bắp
chân Trầm Tú. Yến Vị Quy kinh hãi nói:
Trầm Tú không hề cử động, bất chấp cái rễ cây đó như linh xà thuận thế bò lên,
quấn chặt lấy toàn thân hắn, trên mặt vẫn giữ nét cười cười, không nhíu mày
lấy một cái.
Sửu nô nhân thấy hắn không tránh không động, trong lòng quái lạ, cười nhạt
nói:
Trầm Tú cười nói:
Sửu nô nhân nghe hắn nói năng mờ ám, trong lòng phát bực, thóa mạ:
Trong lúc nói, rễ cây đó bỗng dài ra, tiến tới răng Trầm Tú.
Trầm Tú hít vào một hơi, thổi ngọn cái rễ cây đó ra, hai mắt nhìn chằm chằm
vào Sửu nô nhân, thở dài nói:
Sửu nô nhân đồng thời chế trụ hai người, kiêm quản không hết nên quên vận kình
cải biến âm thanh, vì vậy câu thóa mạ vừa rồi đã dùng đến giọng thật của mình.
Lúc này nghe Trầm Tú tán dương như vậy, tuy biết rõ hành vi của hắn nhưng vẫn
không kìm được trong lòng xao động, liếc hắn một cái tự nhủ: “Kẻ này làm việc
ác, nhưng vẻ ngoài tuấn tú, hai mắt như có lời, lại có cái lưỡi khéo léo nói
đến mặt đất nở hoa, chẳng trách ni cô thanh tu cũng bị hắn lừa.”
Lại nghe Trầm Tú nói:
Với năng lực của Sửu nô nhân thì chế trụ hai người thật là miễn cưỡng, liền
nghĩ một chút rồi gật đầu nói:
Trầm Tú cười cười, đếm đến ba. Sửu nô nhân ứng thanh triệt kình, cây “Nghiệt
duyên đằng” đó khoảng khắc khô kiệt rơi xuống, hóa thành bụi cát, đúng là sinh
ra nhanh, chết cũng nhanh.
Yến Vị Quy vừa thoát ra, đột nhiên tung mình lên, một cước như gió đá tới. Sửu
nô nhân đã có phòng bị, hai tay ấn xuống đất, “Khôn nguyên” phát động, đất đá
đột nhiên dựng lên, bị cước phong quét qua, khoảng khắc lại nát ra rơi xuống,
nhưng Sửu nô nhân nhờ chút trì hoãn này đã kịp phiêu nhiên lùi lại phía sau.
Yến Vị Quy lại co người, đúng lúc cước thứ hai sắp xuất ra, bỗng một phiến
bạch quang vụt tới chụp vào cổ y, Yến Vị Quy biết đây là thuật “Thiên la” liền
cả kinh, thu kình nói:
Thiếu chủ, thế này là sao ?
Trong mắt ngươi có còn coi ta là thiếu chủ không ? – Trầm Tú cười nhạt nói
– Ta bảo tha cô ta, tại sao ngươi lại động thủ ?
Yến Vị Quy nói:
Trầm Tú tức giận mặt trắng bệch, cao giọng nói:
Yến Vị Quy buột miệng nói:
Trầm Tú nói:
Yến Vị Quy không biết làm thế nào, bỗng nghe Sửu nô nhân hừ lạnh một tiếng,
nói:
Lập tức chuyển mình bỏ đi, bỗng nghe Trầm Tú cười nói:
Sửu nô nhân thản nhiên nói:
Trầm Tú cười nói:
Sửu nô nhân cười một tiếng, rảo bước bỏ đi, khoảng khắc đã không còn nhìn thấy
nữa.
Trầm Tú nhìn theo bóng dáng yểu điệu của cô, lại nghĩ đến dung mạo như hoa,
nhất thời thần hồn điên đảo, lẩm nhẩm nói:
Đột nhiên sắc mặt hắn đại biến, thất thanh nói:
Yến Vị Quy ngạc nhiên nói:
Trầm Tú tái mặt, phất tay áo bỏ đi, Yến Vị Quy nhẩm lại hai chữ “Tú Diệp” đó
hai lần, đột nhiên đại ngộ, buột miệng nói:
Bỗng thấy Trầm Tú quay đầu nhìn lại, trong mắt lộ vẻ tức giận, vội chuyển
miệng nói:
Bọn chúng chạy thoát, phải trả lời chủ nhân như thế nào bây giờ ?
Ngươi đừng lo – Trầm Tú cười cười – sớm muộn ta sẽ bắt cô ta trở lại.
Tiết Nhĩ nghe Lục Tiệm nói, há hốc mồm trố mắt nhìn Lục Tiệm, đột nhiên cái
tai dài phe phẩy, nói:
Ta không tin, ngươi sao có thể tốt bụng như vậy được ?
Việc này không liên quan tới tốt bụng – Lục Tiệm thở dài nói – tóm lại là
do ta hại ông chịu “Hắc thiên kiếp” mà thôi.
Tiết Nhĩ thấy vẻ mặt y thành khẩn, bất giác bắt đầu tin tưởng vài phần, lại
lắc đầu nói:
Lục Tiệm nghe vậy trong lòng khẩn cấp, vội nói:
Tiết Nhĩ bán tín bán nghi nói:
Ngươi nhất định sẽ quay lại sao ? Không lừa ta chứ ?
Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy – Lục Tiệm nghiêm mặt nói – Nếu ta lừa
ông sẽ bị trời đánh sét thiêu.
Tiết Nhĩ nghe vậy lộ ra thần sắc cảm động, gật đầu nói:
Lục Tiệm gật đầu, quay người chạy đi, bỗng nghe Tiết Nhĩ lại nói:
Lục Tiệm quay đầu nhìn lại, thấy Tiết Nhĩ ngơ ngẩn đứng tại chỗ dõi mắt nhìn
theo đầy vẻ cô độc đáng thương, bất giác thở dài một tiếng, tăng tốc vừa chạy
vừa thấp giọng gọi Sửu nô nhân.
Chạy được vài trăm bước, bỗng nghe một thanh âm vang lên:
Thanh âm đó từ sau một bụi chuối truyền ra, Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa vui
mừng, chạy lại nói:
Sửu nô nhân nói:
Lục Tiệm đang định đến gần, bỗng thấy Sửu nô nhân kêu lên:
Lục Tiệm nghe vậy dừng bước, nghĩ ra điều gì liền cả kinh nói:
Sửu nô nhân, cô bị thương rồi ư ?
Tôi không bị thương – Sửu nô nhân nói – anh đừng tới đây, đợi tôi đi trước
rồi anh theo sau, nhất định không được đi lên trước nhìn mặt tôi.
Lục Tiệm nói:
Sửu nô nhân nghiến răng nói:
Lục Tiệm thở dài, đột nhiên nói:
Sửu nô nhân cả kinh nói:
Lục Tiệm thở dài nói:
Sửu nô nhân hơi trầm mặc, nói:
Tôi đã nghe Tần Tri Vị nói rồi.
Vậy cô có biết kiếp nô là như thế nào không ? - Lục Tiệm cười khổ nói –
kiếp nô là những kẻ đáng thương nhất thiên hạ, không những phải làm nô dịch
cho người khác mà thỉnh thoảng lại phải chịu “Hắc thiên kiếp”, sống cũng như
chết. Tôi dùng quá nhiều kiếp lực, lại phản bội kiếp chủ, vốn đã phải chết,
nhưng có một vị cao tăng dùng tính mạng để hóa thành thần thông, phong trụ
“Tam viên đế mạch” của tôi, vì vậy mà tôi vẫn còn sống đến giờ, có điều ba đạo
cấm chế của vị cao tăng đó hiện giờ đã bị phá mất hai, chỉ còn một đạo không
biết bao giờ cũng bị phá nốt, lúc cấm chế đó bị phá cũng là lúc tôi phải chết.
Vì vậy, tôi vốn không còn sống được lâu nữa.
Sửu nô nhân đột nhiên hét lên:
Lục Tiệm nói:
Sửu nô nhân nghiến răng nói:
Lục Tiệm nói:
Sửu nô nhân nói:
Lục Tiệm lấy trong người ra xá lợi của Ngư hòa thượng, nói:
Nói xong bỏ xá lợi vào một cái túi nhỏ, ném vào trong bụi chuối.
Sửu nô nhân đưa tay đón lấy, nhẹ thở dài, có vẻ thất vọng, chậm chạp nói:
Lục Tiệm nói:
Cô còn nhớ lúc trên thuyền tôi đã nhắc đến một cô bé không ?
Có nhớ - Sửu nô nhân nói – anh đã nói mắt cô ta và … và mắt tôi rất giống
nhau.
Lục Tiệm lộ ra thần sắc buồn bã, thở dài nói:
Y nói tới đó, một hồi lâu không nghe Sửu nô nhân đáp ứng, bất giác thở dài
nói:
Nói xong quay người bỏ đi, Sửu nô nhân đột nhiên nói:
Lục Tiệm nói:
Sửu nô nhân bỗng nhiên giận dữ kêu lên:
Lục Tiệm nghe tiếng kêu đó thanh âm trong trẻo như ngọc, không giống giọng nói
ấm ớ của Sửu nô nhân, nghe rất lọt tai, bất giác ngạc nhiên nói:
Sửu nô nhân mặc nhiên im lặng. Lục Tiệm trong lòng tuy nghi ngờ, nhưng y không
muốn nghĩ nhiều, vô tâm rảo bước bỏ đi. Sửu nô nhân nhìn theo bóng dáng y xa
dần, không kìm được nghiến răng dậm chân, bỗng thấy một con bướm giấy trắng
như tuyết phiên phiên bay tới, đậu trên lá chuối, hai cánh đập nhẹ, trông
giống như một đóa kì hoa đang bừng nở trong bóng đêm.
Lục Tiệm cùng Sửu nô nhân một phen tử biệt, tâm thần kích động, đi được hơn
một trăm bước, bỗng bốn phía cảnh vật lạ lẫm liền nhìn lại cẩn thận, hóa ra
trong lúc vội vã đã đi nhầm đường, đúng lúc định quay lại bỗng nghe từ xa
truyền lại âm thanh nho nhỏ đúng là của mộc ngư, y vừa rồi đã đập vỡ con “Táng
tâm mộc ngư” của Tiết Nhĩ, trong lòng liền sinh cảnh giác, không kìm được chạy
vội về phía âm thanh đó phát ra.
Chạy qua một cái cửa tròn, bỗng thấy đèn lửa sáng rực, hương thơm quanh quẩn,
đúng là một tòa phật đường.
Lục Tiệm nhìn qua cửa sổ, hoảng hốt thấy một đứa nha hoàn đang chán nản gõ vào
mộc ngư, mỹ phụ ôn nhu tên “Thanh Ảnh” đó hai tay chắp lại, đang quỳ trước
tượng Quan Âm, thấp giọng tụng niệm.
Lục Tiệm không dám quấy rầy, đứng lại góc đình, tiếng tụng kinh nhu hòa đó như
dòng nước nhu hòa rót vào tai y: “… phụ hoàn, đổ thái tử độc tọa, thảm nhiên
bố viết: ‘ngô nhân như chi, nhi kim độc tọa ? Nhân thường đổ ngô dĩ quả quy ,
bôn tẩu thú ngô, tích địa phục khởi, khiêu lương hỉ tiếu viết : ‘mẫu quy hĩ
! Cơ nhân bão hĩ !? Kim nhi bất lai, hựu bất đổ xứ, khanh dĩ huệ thùy ? Khả
tảo tương ngữ . Đảo tự kiền khôn, tình thật nan vân, nãi trí lương tự . Kim
nhi hí cụ nê ngưu, nê mã, nê trư, tạp xảo chư vật, túng hoành vu địa, đổ
chi tâm cảm, ngô thả phát cuồng . Tương vi hổ lang, quỷ mị, đạo tặc thôn hồ
? Tật thích tư kết, ngô tất tử hĩ … ngô tất tử hĩ …”
(Tạm dịch: “… mẹ trở về, thấy thái tử vẫn ngồi một mình, đau lòng vội nói:
‘Con ta, sao lại ngồi một mình ? Con thường thấy ta làm trái cây, vội chạy về
phía ta, nhảy lên vui mừng mà nói: “Mẹ về rồi ! Cơ nhi được no rồi !” Giờ đây
không chạy lại, cũng không liếc nhìn, con làm sao vậy ? Mau nói đi. Cầu xin
trời đất, tội lỗi như mây, trả lại con của con. Bây giờ đồ chơi trâu đất, ngựa
đất, lợn đất, các vật linh tinh, ngổn ngang khắp mặt đất, ta thấy mà phát
cuồng. Hay là bị hổ lang, quỷ mị, đạo tặc nuốt mất rồi ? Bệnh tật buông ra, ta
phải chết … ta phải chết …”)
Mỹ phụ niệm đoạn kinh văn đó, âm thanh bi thiết, dần nói không ra lời, Lục
Tiệm im lặng lắng nghe, tuy không hiểu hàm nghĩa của kinh văn, nhưng tâm tình
tùy theo ngữ điệu đó cũng trở nên sầu khổ. Bỗng nghe nha hoàn kinh hãi nói:
Lục Tiệm hoảng hốt tỉnh lại, nhưng trên mặt thấy lạnh, đưa tay lên lau thì
thấy toàn nước mắt, bất giác âm thầm tự trách: “Lục Tiệm ngươi thật không biết
kìm chế, nghe một chút kinh văn đã rơi lệ là sao ?”
Bỗng nghe mỹ phụ đó trầm mặc một lúc lâu rồi mới thở dài nói:
Nha hoàn nói:
Mỹ phụ đó nói:
Nha hoàn nghe lời nói đó như hiểu như không, chỉ biết nói:
Đúng lúc đó, bỗng nghe trong bóng tối góc tây bắc có người cười nhạt nói:
Lục Tiệm nghe thấy giật mình, người vừa nói đó đúng là Cốc Chẩn. Hai người
trong phật đường cả kinh, mỹ phụ đó đứng dậy nói:
Cốc Chẩn lạnh nhạt nói:
Thương Thanh Ảnh mặt ngọc thảm biến, thất thanh nói:
Cốc Chẩn nói:
Thương Thanh Ảnh thân mình khẽ run lên, nghiến răng nói:
Cốc Chẩn lạnh giọng nói:
Thương Thanh Ảnh mắt sáng lên, không những không giận dữ mà còn vui mừng, buột
miệng nói:
Đột nhiên tránh qua đứa nha hoàn, vội vã chạy ra khỏi phật đường, gọi lớn:
Trong đình không ngờ tuyệt nhiên không có âm thanh, Thương Thanh Ảnh liền
trong bóng tối tìm kiếm tứ phía, vừa sờ vừa gọi: “Chẩn nhi, Chẩn nhi …” thanh
âm dần như sắp khóc. Lục Tiệm nghe tiếng vạt áo lất phất trong gió, trong lòng
biết Cốc Chẩn đã bỏ đi, âm thầm thở dài một tiếng, cũng lặng lẽ rời khỏi chỗ
đó, đi được hơn mười bước vẫn còn nghe tiếng kêu gọi thê thiết của Thương
Thanh Ảnh.
Lục Tiệm vốn muốn đuổi theo Cốc Chẩn hỏi cho minh bạch, bỗng cảm thấy phía sau
có điều dị dạng, như có người bám theo, quay đầu lại nhưng không nhìn thấy ai,
đến lúc bước đi tiếp thì cảm giác kì lạ đó đã biến mất.
Lục Tiệm biết Cốc Chẩn trăm ngàn mưu kế, tất có cách ra khỏi phủ, lại nghĩ đã
hứa với Tiết Nhĩ, không thể thất tín. Lập tức nhận chuẩn phương hướng, quay
trở lại chỗ đã ước định với Tiết Nhĩ, không ngờ không còn thấy ai ở đó liền
cảm thấy kì quái, lại thấy đằng xa thư phòng của Trầm Chu Hư đèn lửa sáng rực.
Liền rảo bước đến gần, bỗng nghe trong thư phòng truyền ra một tiếng hừ lạnh
trầm trọng, chỉ nghe Trầm Chu Hư hét lên:
Lại nghe Yến Vị Quy sợ sệt nói:
Trầm Chu Hư ồ lên một tiếng, lại nghe Trầm Tú cười nói:
Trầm Chu Hư trầm ngâm nói:
Trầm Tú cười nói:
Trầm Chu Hư ậm ừ một tiếng, lại nói:
Mạc Ất chính là quái nhân đầu to mà Lục Tiệm gặp hôm đó, chỉ thấy lão ấp úng:
Lão nói chưa hết, Trầm Tú đã đã cười khẩy một tiếng.
Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói:
Bỏ đi, Mạc Ất ngươi chỉ cần nói tên chiêu thức là được, còn biến hóa của
chiêu thức không cần phải nhắc lại.
Vâng – Mạc Ất ứng tiếng nói – Tên tiểu tử đó trông có vẻ cao ngạo, công phu
lại rất tệ, bị tôi một chỉ điểm trúng thắt lưng liền ngã phệt ra, lại lăn một
cái định đứng dậy, tôi dùng một tuyệt chiêu của Yến Sơn phái là “Phi ưng tam
thích” đá y ba phát.
Trầm Chu Hư nói:
Mạc Ất thở dài nói:
Trầm Chu Hư nghe đến đó, hừ lạnh một tiếng, nói:
Mạc Ất thở dài nói:
Trầm Tú tiếp lời nói:
Mạc Ất kêu lên một tiếng, nói:
Trầm Tú tức giận hừ lạnh một tiếng, Trầm Chu Hư thở dài nói:
Mạc Ất thở dài nói:
Trầm Tú cười ha hả nói:
Mạc Ất hậm hực nói:
Trầm Tú cười nhạt nói:
Mạc Ất kêu lên một tiếng, nói:
Trầm Chu Hư ngắt lời nói:
Trầm Tú cười nói:
Trầm Chu Hư thản nhiên nói:
Trầm Tú trầm mặc một lúc rồi cười hi hi nói:
Mạc Ất ngắt lời nói:
Trầm Tú tức giận nói:
Họ Mạc kia, ta không phá ngươi, ngươi lại dám phá ta …
Im đi – Trầm Chu Hư quát – Mạc Ất, quyển sách đó đâu ?
Mạc Ất nói:
Thư phòng im lặng một lúc, đột nhiên Mạc Ất kinh hãi nói:
Trầm Chu Hư thản nhiên nói:
Mạc Ất sợ sệt nói:
Trầm Tú nói:
Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói:
Trầm Tú cười nói:
Trầm Chu Hư nói:
Trầm Tú cả kinh nói:
Trầm Chu Hư nói:
Trầm Tú í lên một tiếng, có vẻ bực bội. Lại nghe Trầm Chu Hư từ từ nói:
Chỉ nghe Tiết Nhĩ ô ô khóc nói:
Trầm Tú cười nói:
Tiết Nhĩ sụt sịt nói:
Trầm Chu Hư trầm mặc một lúc rồi nói:
Tiết Nhĩ kêu thảm một tiếng, run giọng nói:
Trầm Chu Hư hừ lạnh một tiếng, nói:
Lục Tiệm nín thở nghe ngóng đã lâu, bỗng nghe tiếng kêu xé lòng nát ruột của
Tiết Nhĩ, không kìm được lạnh giọng nói:
Tiếng nói chưa dứt đã rảo bước đi vào thư phòng.