Người đăng: HắcKê
Trầm Chu Hư lắc đầu nói:
Hồ Tôn Hiến ngạc nhiên nói:
Trầm Chu Hư thở dài nói:
Hồ Tôn Hiến im lặng, một lúc sau mới thở dài nói:
Trầm Chu Hư nói:
Hồ Tôn Hiến nhíu mày nói:
Trầm Chu Hư nhìn y cười nói:
Hồ Tôn Hiến vui mừng nói:
Trầm Chu Hư cười cười nói:
Hồ Tôn Hiến lẩm nhẩm nói:
Trầm Chu Hư thở dài nói:
Hồ Tôn Hiến ngả người vào lưng ghế, thở dài nói:
Trầm Chu Hư từ từ nói:
Hồ Tôn Hiến nghiêm mặt, gật đầu nói:
Trầm Chu Hư cười cười nói:
Hồ Tôn Hiến nói:
Trầm Chu Hư nói:
Hồ Tôn Hiến đứng dậy, cầm lên một bản tấu chương nói:
Trầm Chu Hư liếc qua tấu chương rồi đẩy xe đến trước bàn, cầm bút viết lên tấu
chương một câu rồi trả lại cho Hồ Tôn Hiến. Hồ Tôn Hiến nhìn lại rồi nhíu mày
nói:
Trầm Chu Hư nói:
Lần này chém hết các đại tướng thống binh của Giang Nam, nhưng không thể
giết Thích Kế Quang.
Tại sao ? – Hồ Tôn Hiến buột miệng nói – y là tướng bại trận …
Trầm Chu Hư xua tay nói:
Hồ Tôn Hiến nói:
Trầm Chu Hư cười nói:
Hồ Tôn Hiến lắc đầu nói:
Trầm Chu Hư mỉm cười nói:
Hồ Tôn Hiến trầm mặc hồi lâu rồi nhìn Trầm Chu Hư cười khổ nói:
Trầm Chu Hư cười nói:
Nói xong liền ha hả cười lớn, đẩy xe từ từ đi ra khỏi phòng.
Cốc Chẩn thấy Trầm Chu Hư đi khỏi mới kéo Lục Tiệm rời xa thư phòng, hạ giọng
nói:
Lục Tiệm mừng rỡ không biết bao nhiêu mà kể, gật đầu nói:
Cốc Chẩn cười nhạt nói:
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
Cốc Chẩn thở dài nói:
Lục Tiệm đột nhiên đại ngộ, trong lòng biết y muốn tìm chỗ trú ẩn của Từ Hải.
Đúng lúc ba người vòng qua thư phòng đã thấy Trầm Chu Hư một mình tự điều
khiển xe lăn từ từ đi tới.
Ba người đuổi theo đến trước một tòa tiểu viện, bỗng thấy một người giơ đèn
vội vã bước đến, cúi mình nghiêm trang nói:
Lục Tiệm thấy người đó chính là Trầm Tú, bất giác cả kinh, trong lòng nghĩ y
đã nói tối nay nghỉ lại Diệu Hóa am, không hiểu sao lại xuất hiện ở đây. Lại
thấy lúc này y khoác bộ dạng ôn lương cung kính, biết rằng y lại diễn trò,
trong lòng không kìm được tức giận.
Trầm Chu Hư lúc đó lại lạnh nhạt nói:
Trầm Tú liền đi ra phía sau xe lăn, cẩn thận đẩy xe, hai người tiến vào nội
viện, chưa kịp vào phòng thì thấy một cái đèn lồng từ phía đông tiến lại, rồi
một thanh âm êm dịu nói:
Âm thanh đó vừa truyền lại, Lục Tiệm cảm thấy người Cốc Chẩn khẽ run lên, hô
hấp đột nhiên trở nên trầm trọng. Lại thấy Trầm Chu Hư quay lại cười nói:
Phụ nhân đó nói:
Trầm Chu Hư cười nói:
Ta sao lại trách phạt nó, chẳng lẽ nó đã làm việc gì không tốt sao ?
Không có – phụ nhân đó nói – nhưng ông cứ hai ngày lại vô cớ phạt nó, tôi
sợ ông trách loạn lung tung, làm tổn thương thằng bé.
Trầm Chu Hư cười khổ nói:
Thằng bé này thật đã bị bà làm hư mất rồi.
Nó hư cái gì chứ ? – phụ nhân đó nói – hôm nay mẹ con tôi trên đường gặp
hai vị lão nhân cùng khổ, nó đã tặng cho họ năm mươi lượng bạc, lúc bình
thường thằng bé cũng làm nhiều việc tốt, lại vô cùng khiêm tốn cung kính, nó
không nói với ông đấy thôi – ngừng một chút rồi lại nói – Chu Hư, tôi đã pha
cho ông một bình trà và một ít điểm tâm.
Nói xong tiến thêm hai bước, đi đến chỗ có ánh đèn, Lục Tiệm nhìn ra thấy phụ
nhân này trang phục giản dị, ôn nhu uyển chuyển mà vẫn mỹ lệ thanh cao, tuổi
tuy không ít nhưng nét mặt vẫn xinh đẹp phi phàm, phảng phất thấy được phong
vận vô song ngày trước.
Lục Tiệm nhìn thấy người phụ nữ này bất giác trong lòng nổi lên một cảm giác
ôn nhu khó nói thành lời, nhất thời ngây người ra, bỗng cảm thấy thân mình Cốc
Chẩn không ngừng nhẹ run lên, tựa hồ kích động không kìm chế được.
Trong lúc đang cảm thấy kì quái, lại nghe phụ nhân đó nhẹ nhàng nói:
Trầm Chu Hư mỉm cười nói:
Phụ nhân đó nói:
Trầm Chu Hư ậm ừ, phụ nhân đó cùng nha hoàn cầm đèn đi khỏi. Cha con Trầm Chu
Hư cũng đi vào thư phòng. Ba người bọn Lục Tiệm đến gần, bỗng nghe Trầm Chu Hư
lạnh nhạt nói:
Trầm Tú cười nói:
Trầm Chu Hư nói:
Trầm Tú nói:
Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói:
Trầm Tú nói:
Trân bảo vẫn còn đây, có điều ngân lượng … ngân lượng thì con đã dùng hết
rồi.
Khốn kiếp – Trầm Chu Hư tức giận nói – ai cho ngươi dùng.
Trầm Tú cười nói:
Trầm mặc một lúc, Trầm Chu Hư từ từ nói:
Trầm Tú hơi giật mình, cười hi hi nói:
Trầm Chu Hư cười nhạt nói:
Nói xong ngừng một chút rồi lại từ từ nói:
Trầm Tú thất thanh nói:
Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói:
Trầm Tú tức giận ra khỏi thư phòng, thần sắc hiểm độc quỷ quyệt, nghĩ ngợi một
lúc rồi cúi đầu bỏ đi. Trầm Chu Hư đột nhiên nhẹ thở dài, nói:
Một giọng nói sắc nhọn trả lời:
Lục Tiệm nghe thấy cả kinh, lại nghe Trầm Chu Hư nói:
Lục Tiệm vội kéo Sửu nô nhân, tung người chạy ngược lại, chạy ra khỏi sân viện
bỗng cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn lại đã không thấy bóng dáng Cốc Chẩn
đâu, bất giác ngạc nhiên hỏi:
Sửu nô nhân, Cốc Chẩn đâu ?
Ai biết ? – Sửu nô nhân cười nhạt nói – Hắn là hồ li, thấy tình thế bất
diệu chắc đã vắt chân lên cổ chạy rồi.
Lục Tiệm trong lòng nghi hoặc, chỉ cảm thấy Cốc Chẩn không phải là kẻ không
nghĩa khí, bỏ bạn chạy một mình, có điều lòng người khó dò, y lại là người bí
ẩn thâm sâu, nếu nói y đào tẩu trước thì cũng không phải là tuyệt không có có
khả năng.
Trong lúc đang mê hoặc suy nghĩ đã bị Sửu nô nhân kéo tay áo co cẳng chạy,
được khoảng trăm bước bỗng nghe một tiếng hừ lạnh, từ trong bóng tối bước ra
một người áo tơi mũ tre, dưới mũ ánh mắt sắc lạnh như điện.
Lục Tiệm cả kinh nói:
Sửu nô nhân ngạc nhiên nói:
Lục Tiệm gật đầu nói:
Sửu nô nhân buột miệng nói:
Người áo tơi đó lạnh nhạt nói:
Chữ “Yến” vừa ra khỏi miệng, Yến Vị Quy nhanh chóng biến mất, chữ “mỗ” nói ra
thì chân trái y đã đá đến trước mặt Lục Tiệm.
Lục Tiệm hết sức lùi lại, tuy tránh được cước đó nhưng không tránh được cước
phong lăng lệ, chỉ cảm thấy tật phong táp thẳng vào mặt, cơ bắp như muốn rách
ra, bốn bề cát bụi tung lên, hoa bay tứ tán, vội vòng qua đầu mũi chân Yến Vị
Quy, cấp tốc phi tới.
Một cước vừa hết, chân phải của Yến Vị Quy lại đá tới, Lục Tiệm trầm giọng hét
một tiếng, từ “Thọ giả tướng” biến thành “Hầu vương tướng”, một chưởng quét
nhanh ra, bỗng nghe Sửu nô nhân nói vội:
Âm thanh chưa dứt, chưởng cước đã giao nhau, bình một tiếng, ngón út và ngón
vô danh của Lục Tiệm cong đi rồi gãy. Yến Vị Quy hừ lạnh một tiếng, nhịn đau
thu chân lại, chân phải không trụ vững được, vạch thành vòng tròn.
Lục Tiệm bị gãy hai ngón tay, kiếp lực liền sinh ra, xương cốt kêu khẽ một
tiếng đã tiếp lại được như bình thường.
Lục Tiệm hít một hơi, biến hóa thành “Chư thiên tướng”, song chưởng đánh ra
thu vào liên tiếp, kín kẽ không ngừng, bỗng thấy Yến Vị Quy dưới chân như có
lò xo, đột nhiên bắn vọt đến, một cước lại tung ra. Lục Tiệm xuất chưởng vốn
là hư chiêu, thấy vậy liền biến “Mã vương tướng” xuất một cước nghênh đón.
Sửu nô nhân thầm kêu hỏng bét, tâm niệm còn đang chuyển động thì Lục Tiệm đã
kêu thảm một tiếng bắn về phía sau, lúc tiếp đất trước hết biến “Thần ngư
tướng” lăn một cái trên mặt đất rồi lại biến “Tước mẫu tướng” để tiêu khứ lực
đạo của cước đó, bỗng nghe Sửu nô nhân hét lên:
Nói xong cô tung mình chạy ra xa, Lục Tiệm thấy cô bỏ chạy một mình vô cùng
kinh ngạc, bỗng thấy Yến Vị Quy hơi do dự rồi phi thân đuổi theo hướng Sửu nô
nhân.
Lục Tiệm ngần người ra, bỗng có người cười hi hi nói:
Lục Tiệm nghe vậy đột nhiên tỉnh ngộ, nguyên Sửu nô nhân thấy đối thủ quá
mạnh, cố ý bỏ chạy, Yến Vị Quy nếu quả thật một mình ra tay, thấy Sửu nô nhân
bỏ chạy, lại cân nhắc trước sau, biết không thể cùng lúc bắt hai người, tất
nhiên sẽ bỏ qua Lục Tiệm đang bị thương để đuổi theo Sửu nô nhân.
Sửu nô nhân hành động như vậy hoàn toàn là xả thân dụ địch. Lục Tiệm nghĩ đến
đó, trong lòng cấp bách, đúng lúc định đuổi theo thì trước mắt một bóng người
bỗng xuất hiện, một người chặn đường cười nói:
Yến Vị Quy một khi đã động thân liền nhanh như điện chớp, không quá ba mươi
bước đã đến sau lưng Sửu nô nhân, một trảo xuất ra nhắm vào tóc cô, mắt thấy
tóc cô đã nắm trong tay, Yến Vị Quy tưởng đã chắc ăn, bất ngờ thân mình Sửu nô
nhân đột nhiên co rút lại, toàn bộ chui vào lòng đất.
Yến Vị Quy cả kinh, định thần nhìn bộ tóc giả đó, thấy bộ tóc giả này chân tóc
gắn lên một cái mặt nạ, mặt nạ đó vô cùng xấu xí, người ngoài nhìn vào khó mà
chịu nổi, Yến Vị Quy đột nhiên đại ngộ:
Lại thấy chỗ Sửu nô nhân biến mất trở thành một cái hố sâu, bất giác trong
lòng lo ngại, chỉ sợ Sửu nô nhân phá đất tập kích, vội nhảy lên một cây cao,
đứng trên đó nhìn ra bốn phía. Đột nhiên thấy mặt đất phía bắc hơi động đậy
liền xuất ra một cước, thế như lôi đình, hoàn toàn cắm sâu vào lòng đất.
Lực của một cước đó công phá vào sâu hơn một trượng, cát bụi tứ tán, mặt đất
chấn động, Sửu nô nhân nếu bị cước lực này đánh vào thì không chết cũng trọng
thương.
Không ngờ lúc chân Yến Vị Quy đá sâu vào lòng đất bỗng cảm giác có điều quái
dị, hai chân của y tràn đầy kiếp lực, không chỉ chạy như bay mà còn cứng như
sắt, bách độc bất xâm, có điều lần này trong đất không phải là đao kiếm, cũng
không có chất độc mà là một lưới cường lực xô tới. Y thay đổi ý niệm không
kịp, liền thấy hàng chục cái rễ cây phá đất chui ra, theo chân y xoạt xoạt
chạy lên.
Việc này quái dị vô cùng, Yến Vị Quy quát lên một tiếng, chặt đứt bảy tám đoạn
rễ cây đó, có điều rễ cây vừa đứt liền có chất dịch màu xanh chảy ra, chỗ bị
chặt đứt lại mọc dài ra, đầu rễ cây bị chặt đứt rơi xuống đất lại tái sinh,
mọc lên thành rễ cây mới, vì vậy Yến Vị Quy càng chặt thì rễ cây càng dài càng
nhiều, nhất thời càng ngày càng bao chặt lấy y, phảng phất như không bao giờ
ngừng nghỉ, Yến Vị Quy vốn là một cường nô lại bị khóa chặt giữa trùng trùng
rễ cây, không thể động đậy.
Yến Vị Quy vừa kinh hãi vừa tức giận, cố sức giật mạnh một cái, bỗng phát giác
mặt đất bốn phía cũng theo đó chuyển động, nhưng rừng rễ cây thì không nhúc
nhích tí nào, lại định giật tiếp bỗng nghe Sửu nô nhân thở hơi gấp nói:
Yến Vị Quy cả kinh, thất thanh nói:
Sửu nô nhân hừ lạnh một tiếng, nói:
Yến Vị Quy không kìm được nói:
Sửu nô nhân cười nhạt nói:
Yến Vị Quy nói:
Nhưng nếu cô đã luyện thành “Hóa sinh” thì dù không phải là Địa mẫu, trong
tương lai cũng trở thành Địa mẫu. Nói như vậy, ta là kiếp nô của Thiên bộ, cô
là thiếu chủ của Địa bộ, có thể coi là người cùng một nhà.
Bớt nịnh bợ đi – Sửu nô nhân quát khẽ - ta đã trồng “Nghiệt nhân tử” trên
mình ngươi, lúc nào cũng có thể biến thành “Nghiệt duyên đằng”, rễ cây bao bọc
chu vi mười trượng, trừ khi ngươi có thể nhổ bật đất đá nặng mấy vạn cân trong
chu vi mười trượng này, nếu không đừng mong thoát khỏi.
Yến Vị Quy trầm mặc một lúc, đột nhiên nói:
Sửu nô nhân nghe liền im lặng, thuật “Hóa sinh” của cô còn lâu mới đại thành,
chỉ có thể vây chặt Yến Vị Quy chứ không thể đả thương y, hơn nữa Yến Vị Quy
nói không sai, “Nghiệt duyên đằng” muốn bảo trì uy lực thì phải không ngừng
hấp nạp “Chu lưu thổ kính” của cô. Sửu nô nhân công lực còn thấp, gặp phải
cường địch như vậy, không còn cách nào khác phải sử ra “Hóa sinh”, lúc này
phát giác nội tức đã cạn, không kìm được lại cảm thấy lo lắng.
Đúng lúc đó, bỗng nghe tiếng cười hi hi, Trầm Tú phe phẩy quạt lông, từ góc
tường phía trước cười cười bước ra.
oOo
Lục Tiệm định tâm nhìn lại, chỉ thấy một người tầm thước, không béo không gầy,
mắt mũi đều nhỏ, chỉ có đôi tai cực to, trong lúc y nói chuyện cũng rung động
không ngừng.
Quái nhân tai to như vậy, Lục Tiệm bình sinh chưa từng gặp, đầu tiên kinh hãi,
sau đó không kìm được hỏi:
Tiết Nhĩ mắt lộ sắc giận, bực tức nói:
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
Tuy y không nói chữ “tai” nhưng Tiết Nhĩ hiểu rõ ý của y, tức giận kêu oa oa,
nói:
Lục Tiệm nghĩ đến Sửu nô nhân bị Yến Vị Quy truy sát, lành ít dữ nhiều, không
muốn lằng nhằng với lão, liền nói:
Nói xong tung mình chạy đi, không ngờ vừa cất bước thì không những không tiến
lên mà không tự chủ được lùi lại một bước dài. Lục Tiệm trong lòng hãi dị,
quay đầu lại nhìn, đã thấy Tiết Nhĩ tay trái cầm một con cá gỗ màu vàng, tay
phải cầm một cái gậy ngắn màu bạc, dùng gậy đánh vào cá gỗ nhưng không phát ra
âm thanh gì.
Lục Tiệm trong lòng kỳ quái, lại cất bước bỏ đi, không ngờ trong lòng nghĩ đến
đi tới mà lúc cất bước lại thành lùi một bước dài.
Lục Tiệm cảm thấy khó hiểu, lại nghe Tiết Nhĩ cười hi hi nói:
Lục Tiệm kinh nghi nói:
Tại sao ta rõ ràng là tiến lên, không ngờ, không ngờ …
Không ngờ biến thành lùi lại phải không ? – Tiết Nhĩ tiếp lời, nói – đó là
do ta dùng “Kinh hồn bổng” đánh vào “Táng tâm mộc ngư”, muốn gọi ngươi như thế
nào thì ngươi sẽ làm như vậy – nói xong đảo mắt một cái rồi lại cười nhạt nói
– lúc nãy ngươi cười cợt tai của ta phải không ? Phạt ngươi tự tát tám cái,
trước hết đánh bên trái, sau đó đánh bên phải.
Nói xong gõ ngân bổng, Lục Tiệm ứng thế giơ cao tay trái, vung lên rồi đánh
xuống, tát mạnh vào mang tai một cái, đầu váng mắt hoa; Tiết Nhĩ lại gõ, Lục
Tiệm tay phải giơ lên, tát xuống má phải. Nháy mắt, Lục Tiệm tay phải tát bên
phải, tay trái tát bên trái, hai tay liên tiếp tát vào má, đã đánh xong đủ tám
cái, chỉ thấy trước mắt đảo lộn, hai tai ong ong, hai má tê liệt như gỗ đá, dĩ
nhiên đau đớn vô cùng.
Liền gõ vào mộc ngư hai cái, Lục Tiệm không tự chủ được, nhảy lên hai cái,
chưa kịp rơi xuống đất đã nghe Tiết Nhĩ hét lên:
Lục Tiệm trên không lộn người, đầu rơi xuống đất, vỡ đầu chảy máu, tứ chi
phảng phất như không còn trên người, tựa trên mặt đất, không thể cử động.
Tiết Nhĩ cười nói:
Lục Tiệm trong lòng tức giận nói:
Tiết Nhĩ trong mắt hung quang bạo xuất, tức giận kêu lên oa oa, đúng lúc định
hạ sát thủ bỗng nghe từ xa một nữ tử chầm chậm nói:
Tiết Nhĩ lộ ra thần sắc u sầu, ngơ ngẩn nói:
Nữ tử đó nói:
Tiết Nhĩ hiện ra thần sắc vui mừng, sau đó lại buồn rầu nói:
Nữ tử đó bị hỏi, nhất thời không đáp được
Lục Tiệm nhân lúc hai người nói chuyện, thầm nghĩ: “con mộc ngư đó chắc chắn
có quỷ, có điều khi gõ mộc ngư lão tai lợn và nữ tử kia lại vô sự, có lẽ mộc
ngư này chỉ dùng đối phó với ta. Bất quá, mộc ngư đó gõ vào sao lại không có
tiếng kêu ? Đúng rồi, lão tai lợn đó hiệu xưng “Thính kỷ”, có khả năng nghe
được âm thành cực nhỏ mà người thường không nghe thấy. Tiếng dơi kêu ta chưa
từng nghe qua, tiếng động ngoài ngàn dặm chắc không có quan hệ với việc này,
nhưng lão tai lợn đó có thể nghe được tiếng tim đập, mạch nhảy của người khác.
Có lẽ con mộc ngư đó phát ra âm thanh giống như tim đập, mạch nhảy, nên ta
không thể nghe thấy.”
Nghĩ tới đó, y vận kiếp lực, chuyển hóa thành nội lực. Tiết Nhĩ hai tai hơi
động đậy, có lẽ đã phát hiện ra, bỗng cười nhạt một tiếng, đánh mạnh một cái
vào con mộc ngư, Lục Tiệm nội lực liền tiêu tán, huyết khí xáo trộn bất
thường.
Lục Tiệm không kìm được sinh nghi: “con mộc ngư đó quả nhiên có quan hệ với
khí huyết của ta.” Y ấn hai tay xuống đất, kiếp lực mạnh mẽ xuất ra, thuận
theo mặt đất truyền tới chỗ Tiết Nhĩ rồi lại theo chân truyền lên, tới hai tay
lão, rồi lại theo hai tay tới con mộc ngư.
Lục Tiệm tuy không nghe thấy âm thanh của mộc ngư nhưng có thể cảm thấy mộc
ngư chấn động, so sánh chấn động của mộc ngư với hiện tượng trên thân mạch của
mình để ấn chứng, quả nhiên phát giác hai loạn chấn động này hô ứng với nhau,
giống như là một.
Lục Tiệm đột nhiên đại ngộ. Nguyên lai, Tiết Nhĩ có năng lực “Thính kỷ”, nghe
được khí huyết lưu động của Lục Tiệm, thông qua con mộc ngư đó phát ra chấn
động để dẫn phát khí huyết Lục Tiệm cộng hưởng, cải biến sự vận chuyển của khí
huyết. Lúc nãy Lục Tiệm trong lòng nghĩ đến việc bước tới trước, Tiết Nhĩ nghe
được đánh vào mộc ngư, mộc ngư phát ra chấn động, khí tức cơ bắp trong người
Lục Tiệm liền theo đó chấn động, khí huyết vận chuyển ngược lại, biến thành
bước lùi lại.
Tiết Nhĩ thấy nữ tử đó mãi không đáp lời, không kìm được vội nói:
Ngưng nhi lạnh nhạt nói:
Chỉ thấy tiếng loạt soạt vang lên, tựa hồ đã bỏ đi.
Tiết Nhĩ ngẩn người, trừng mắt nhìn Lục Tiệm nói:
Vừa nói vừa đánh mạnh vào mộc ngư. Lục Tiệm ứng thế vung tay trái đánh vào má
trái, cảm thấy xương mặt như muốn gẫy, miệng đầy máu, hiểu rõ rằng đánh đủ hai
mươi quyền này nếu không chết thì cũng ngất đi. Lập tức ngưng thần kiểm tra,
cảm thấy lúc cử quyền khí huyết cũng lưu động, liền đợi khi tay phải vung lên
đột ngột dùng kiếp lực chuyển thành chân khí, chấn động huyết mạch ngũ tạng,
lập tức khí huyết toàn thân xung đột đại loạn, như vậy khí huyết tự lưu hành,
không bị Tiết Nhĩ khống chế nữa, tay phải của Lục Tiệm nhờ đó được tự do, co
duỗi bình thường.
Tiết Nhĩ thấy vậy cả kinh, vội gõ mộc ngư, định một lần nữa chế ngự khí huyết
toàn thân Lục Tiệm, có điều y hễ ra tay là bị Lục Tiệm dùng cách đó để làm rối
loạn.
Tiết Nhĩ vạn lần không ngờ Lục Tiệm đoán ra huyền cơ của con mộc ngư, hơn nữa
lại còn bất chấp thương tổn trên người, tự loạn khí huyết. Có điều lúc đó khí
huyết của Lục Tiệm lúc nhanh lúc chậm, hoàn toàn không vào quy luật nào, Tiết
Nhĩ không thể nắm được, mộc ngư không biết đánh vào đâu nên không thể tiếp tục
dựa vào tâm mà không chế, mắt thấy Lục Tiệm sắc mặt bất định, hai mắt đỏ ngầu,
tay phải đột nhiên đưa lên mặt, chưa kịp đánh vào thì lại từ từ hạ xuống, rồi
lại đưa lên, hạ xuống, cứ lên lên xuống xuống như vậy, tình trạng vô cùng quái
dị.
Cứ như vậy được một lúc, Tiết Nhĩ càng không nghe được quy luật vận hành khí
huyết của Lục Tiệm, rơi vào thế hạ phong, tay không ngừng gõ mạnh mộc ngư,
trán toát mồ hôi. Bỗng thấy Lục Tiệm đột nhiên đưa chân, tiến một bước dài tới
trước, một bước đó hoàn toàn nằm ngoài quy luật của mộc ngư, đúng là cử động
mà Lục Tiệm tự mình phát ra.
Tiết Nhĩ kinh hoàng thất thố, hai tay run lên, quay người bỏ chạy, bỗng trước
mắt một bóng người chớp động, má trái đã trúng một quyền trầm trọng, choáng
váng đến mức mất cả phương hướng, kế đó trong tay nhẹ bỗng, mộc ngư đã rơi vào
tay Lục Tiệm.
Lục Tiệm vốn đã bị thương, lúc nãy lại tự loạn khí huyết, kinh mạc nội phủ
tiếp tục bị thương không nhẹ, tuy liều chết đoạt được mộc ngư nhưng trước mắt
trời đất tối sầm, cổ họng bỗng thấy ngọt rồi phun một búng máu xuống đất.