Phong Thứ Lân (1)


Người đăng: HắcKê

Trên lầu, hai người thấy tình trạng đó đều thất kinh, đột nhiên thấy phiến màu
trắng đó theo gió mà bay, uyển chuyển như lưu vân, vượt qua tiểu lâu rồi biến
mất giữa Tụy Vân lâu.

Lục Tiệm cả kinh nói:


  • Vật vừa rồi trông như một con bướm lớn, thật là kỳ quái. Giữa đêm sao có
    thể có bướm được.

Chuyển mắt nhìn quanh, đột nhiên kêu lên một tiếng, cúi người xuống lan can
cửa sổ cầm lên một con bướm trắng kẹp bằng gỗ, nói:


  • Ở đây có một …

Hai tay khép lại, vô cùng kinh ngạc nói:


  • Đây đúng là giấy.

Định thần nhìn lại, con bướm này làm từ giấy cứng trắng như tuyết, tinh xảo vô
cùng, mới nhìn uyển chuyển như vật sống vậy.

Cốc Chẩn tiếp lấy con bướm giấy nhíu mày, đột nhiên giữa tiểu lâu nổi lên một
trận gió nhỏ, hai cánh con bướm giấy rung động như vừa sống lại, Cốc Chẩn giật
mình buông lỏng tay, con bướm giấy phiên phiên bay lên, nương theo luồng gió
từ từ bay vào màn đêm.

Hai người nhìn theo con bướm giấy, không biết từ bao giờ trên mái nhà đối diện
đã xuất hiện một nam nhân áo trắng, tóc trắng, tay cầm dù trắng, mặt trắng như
ngọc, tuấn mĩ tuyệt luân, lông mày trắng như sương, tóc trắng dài tới chân
tung bay trong gió.

Con bướm giấy bay tới đậu xuống tay nam nhân tóc trắng. Y liếc nhìn hai người
trên lầu một cái, đột nhiên quay người bỏ đi, chân bước vào khoảng không, Lục
Tiệm vội vàng kinh hô, tiếng kêu chưa kịp thoát ra đã thấy nam tử đó tịnh
không rơi người xuống mà dừng lại giữa không trung, tóc trắng tung bay, rồi
bước thấp bước cao thản nhiên lăng không đi về hướng Tụy Vân lâu, nháy mắt đã
vượt qua sông rồi nhẹ nhàng biến mất sau bức tường vây.

Tình hình thật quá quỷ dị, Lục Tiệm ngây người nhìn theo, đến khi nam nhân kia
khuất dạng sau bức tường vây mới run run nói:


  • Cốc Chẩn, đây … đây là ma quỷ ?

Cốc Chẩn cười cười nói:


  • Quả là kẻ diễn trò đệ nhất mà ta từng thấy, chút nữa cũng bị dọa rồi, có
    điều kẻ nào đã biết tất chẳng lấy làm lạ.

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:


  • Ngươi nhận ra con quỷ … yêu nhân đó chăng ?

Cốc Chẩn nói:


  • Tuy ta không nhận ra nhưng đã từng nghe nói đến. Ngươi đã từng nghe “Nhất
    trí, nhất sinh, nhị thủ, tứ công” chưa ?

Lục Tiệm lắc đầu.


  • Câu này nói về Tây Thành bát bộ - Cốc Chẩn thần sắc trở nên trịnh trọng –
    Nhất trí chỉ Thiên bộ, người đứng đầu Thiên bộ trí thức tối cao, chính là mưu
    chủ của Tây Thành. Nhất sinh chỉ Địa bộ, người đứng đầu Địa bộ thường là nữ,
    được gọi là Địa mẫu, tương truyền y thuật cực cao, có khả năng sinh vạn vật.
    Nhị thủ chỉ Sơn Trạch lưỡng bộ, vì hai bộ này thường trấn thủ “đế chi hạ đô”
    ít khi rời khỏi núi Côn Luân. Khiến cho Đông Đảo đau đầu nhất là tứ công Thủy,
    Hỏa, Phong, Lôi bốn bộ chủ về công kích, trong hai trăm năm qua cao thủ Đông
    Đảo chủ yếu chết về tay những bộ này, trong đó có Phong bộ thập phần kỳ quái,
    tu luyện “Chu lưu phong kính” đến mức độ nào đó thì xuất hiện dị tướng tóc đen
    biến thành trắng, tóc trắng càng nhiều thì công lực càng cao.

Lục Tiệm giật mình nói:


  • Vậy người vừa rồi thực sự là cao thủ của Phong bộ ?

Cốc Chẩn nói:


  • Người này tóc trắng như tuyết, cầm dù bước nhẹ, chính là đã luyện “Chu lưu
    phong kính” đến mức xuất thần nhập hóa. Nhưng nhìn hắn niên kỷ không lớn, tuấn
    mĩ phi phàm, từ đó có thể đoán ra thân phận của hắn.

Y hơi cúi đầu xuống, mắt lộ ra chút buồn rầu, từ từ nói:


  • Người này là chủ nhân hiện tại của Phong bộ, “Phong quân hầu” Tả Phi Khanh.

Lục Tiệm cả kinh nói:


  • Chủ nhân Phong bộ “Phong quân hầu” ?

Cốc Chẩn thở dài nói:


  • Tả Phi Khanh đột nhiên rời khỏi núi Côn Luân đến Nam Kinh, lẽ nào Đông Đảo
    và Tây Thành đã khai chiến ?

Lục Tiệm nhớ lại Ngư hòa thượng đã nói về ân oán giữa Đông Đảo và Tây Thành,
nhăn mặt nói:


  • Đã đánh nhau suốt hai trăm năm, lẽ nào không thể hóa giải cừu hận ?

Cốc Chẩn lắc đầu nói:


  • Đông Đảo Tây Thành cừu thâm như biển, muốn hóa giải cực kỳ khó khăn. Tằng
    tổ phụ của ta chết về tay Thủy bộ, tổ phụ của ta chết về Lôi bộ, đại bá nhị bá
    bị Vạn Quy Tàng giết. Lại nói Vạn Quy Tàng toàn bộ phụ mẫu huynh đệ đều bị
    thần thông “Quy kính” giết chết. Ngươi nói huyết hải thâm cừu đó làm sao hóa
    giải được.

Lục Tiệm nói:


  • Ngươi muốn vì thân nhân báo cừu ư ?

Cốc Chẩn cười nhẹ, thản nhiên nói:


  • Ta tự bảo vệ mình còn chưa đủ, lấy gì ra để báo cừu ?

Nói xong liền đi trước xuống lầu.

Hai người sóng vai bước đi, dọc đường những nơi có gió đều thấy bướm giấy bay
lượn, xuyên qua hành lang dài, dù hai bên đều có đèn lồng nhưng ở giữa vẫn tối
đen.

Lục Tiệm thầm cảm thấy bất an, nhớ đến “Thủy hồn chi trận” ở Diêu gia trang
ngày trước bất giác lo đến sự an nguy của Tụy Vân lâu, không hiểu Tạ Phi Khanh
đến đây có mục đích gì.

Hai người vừa bước vào trước ngoạ thất thì bên trong đèn vụt sáng, đi qua bình
phong cả hai đều giật mình sửng sốt. Chỉ thấy trước bàn gỗ có một người ngồi
ngay ngắn, áo trắng tóc đen, hai má hõm vào, ngưng thần nhìn vào ngọn nến trên
bàn, nhãn thần lăng lệ.


  • Về rồi đấy à ?

Người áo trắng mục quang không đổi, thanh âm như hàn băng. Cốc Chẩn thở dài
cười nói:


  • Minh thúc thúc giỏi thật, không ngờ lại gặp ở đây.

Người áo trắng nói:


  • Chỉ là may mắn thôi

Vừa nói vừa vung tay đặt một cái đầu lâu đầy máu lên bàn.

Lục Tiệm nhìn cái đầu người đó mặt vuông râu dài, bất giác thất thanh kêu lên:


  • Triệu chưởng quỹ.

Cốc Chẩn lập tức biến sắc, song mục lộ vẻ trầm thống.

Người áo trắng đó đứng dậy lạnh nhạt nói:


  • Cốc tiếu nhân, ngươi có biết Minh Di ta và Doanh Vạn Thành có gì bất đồng ?

Cốc Chẩn cười khổ nói:


  • Biết chứ. “Kim quy” ái tài như mệnh, “Sa thứ” ghét ác như cừu. Doanh Vạn
    Thành muốn tiền của ta, còn thúc thúc muốn cái mạng của ta.


  • Trước đây ta đã từng nói một đao kết liễu người nhưng bọn họ không chịu
    nghe theo, kết quả là dưỡng hổ di hoạn - Minh Di mục quang thoáng hiện lệ
    mang, từ trong tay áo xuất ra một sợi roi dài ba thước màu trắng, lạnh nhạt
    nói - Ngươi biết thứ này chứ ?


Cốc Chẩn cười nói:


  • Hàn sa thứ (roi đuôi cá mập), có ai không biết ?


  • Tốt – Minh Di lạnh lùng nói – sống hay chết, hãy tiếp một roi của ta –
    giọng vô cùng kiên quyết.


Lục Tiệm đột nhiên sinh dị cảm, phát giác Minh Di tuy vẫn ở đó mà bỗng như
tiêu biến mất, từ tim đập, mạch nhảy, tất cả các biểu hiện sống đều mất hút,
cả căn phòng chìm vào im lặng chết chóc.

Trong nháy mắt, bốn phía căn phòng trong mắt Lục Tiệm nhanh chóng khuyếch đại,
lớn như biển rộng. Minh Di biến đổi tương phản, trong khi không gian phình lên
thì thân ảnh lại cấp tốc nhỏ đi, từ một người cao bảy thước chốc lát trở nên
nhỏ như đầu mũi kim rồi biến mất không để lại dấu vết.

Lục Tiệm cực kỳ kinh hãi như rơi vào mê võng, đúng lúc đó đột nhiên tai nghe
thấy một âm thanh như tiếng đồ sứ đổ vỡ.

Âm thanh vừa lọt vào tai, Lục Tiệm hoàn hồn, thần trí cũng minh bạch, nhìn
thấy rõ ràng một sợi roi dài màu trắng phá không lao tới, đầu roi nhọn hoắt
chỉ còn cách yết hầu Cốc Chẩn một thốn. Lục Tiệm không kịp cứu viện, liền biến
“bán sư nhân tướng” tả thủ cong vào, hữu quyền tống ra, “Đại kim cương thần
lực” như nộ triều hung dữ nhắm thẳng vào Minh Di.

Món đồ sứ đột nhiên rơi xuống, liền đó quyền kình dũng mãnh ập đến, hoàn toàn
nằm ngoài ý liệu của Minh Di, y không ngờ rằng đối thủ chân chính của mình
tịnh không phải là Cốc Chẩn mà là Lục Tiệm. Liên tục thất toán, Minh Di chỉ
còn cách duy nhất là biến chiêu, thu roi lại đánh về phía Lục Tiệm. Nhưng Cốc
Chẩn đột nhiên nhảy vọt lên, kéo theo Lục Tiệm lùi mạnh về phía sau, dùng vai
húc mạnh vào tấm bình phong. Tấm bình phong đổ xuống, khiến cho trong vòng năm
xích quanh người Minh Di đều đảo lộn.

Điều này cũng nằm ngoài dự liệu của Minh Di, hai chân y mất chỗ tựa, liền rơi
thẳng xuống. Cốc Chẩn và Lục Tiệm thế lùi không dừng lại, chạy thẳng ra ngoài
cửa. Lục Tiệm đảo mắt nhìn lại, đột nhiên thấy Sửu nô nhân đứng như ngây dại
trước cửa, tay cầm một cái mâm bên trên có nhiều mảnh chén vỡ.


  • Chạy nhanh – Cốc Chẩn nói – hắn không bị cầm chân lâu đâu.

Lục Tiệm chỉ Sửu nô nhân nói:


  • Làm thế nào với y bây giờ ?

Cốc Chẩn nhíu mày nói:


  • Đem y cùng chạy.

Rồi đưa tay ra định nắm lấy, nhưng thấy hình dạng quái dị của Sửu nô nhân lại
tỏ ra do dự. Lục Tiệm đột nhiên đưa tay ra ôm lấy Sửu nô nhân bỏ chạy. Cốc
Chẩn lắc đầu cười khổ, tai nghe một tiếng động lớn phía sau, trong lòng biết
là Minh Di đã thoát ra được, vội vàng hạ bước, cười lớn nói:


  • Minh lão gia tử ở lại, truy đuổi sau nhé.

Ba người nắm rõ địa thế, trong khoảng khắc đã chạy đến bờ sông, Cốc Chẩn cúi
người nhấc lên hai khối đá lớn, trước sau đều ném xuống sông, làm vang lên
hai tiếng động lớn, sau đó kéo Lục Tiệm ẩn vào sau một bức tường. Lục Tiệm
không hiểu ý, chính lúc đang định lên tiếng hỏi thì bị Cốc Chẩn ngăn lại, rồi
nghe Minh Di hừ lạnh một tiếng, sau đó có tiếng nước vang lên như có vật gì
vừa rơi xuống sông.

Một lúc sau không có động tĩnh gì, Cốc Chẩn mới thả Lục Tiệm ra, cúi gập người
xuống định cười to mà không phát ra được âm thanh, cơ hồ chảy cả nước mắt.

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:


  • Người đó nhảy xuống sông rồi à ?

Cốc Chẩn cười nói:


  • Trong ngũ tôn thì “Sa thứ” khó đánh lừa nhất mà cũng dễ đánh lừa nhất.

Lục Tiệm lắc đầu nói:


  • Nói vậy y là kẻ hồ đồ.


  • Ngươi không biết tính khí của y – Cốc Chẩn cười nói – vị Minh đại thứ khách
    này cực kỳ lỗ mãng, một khi thấy đối thủ thì bất quản sống chết, trên trời
    dưới đất đều phải bám theo tặng một roi không tha, vì vậy gặp y bất luận lắm
    mưu nhiều kế đều không sử dụng được, nên mới nói là khó lừa nhất. Nhưng y là
    người thẳng thắn, không biết đến mưu mẹo quanh co, nếu có cơ hội thì lừa được
    y cũng không quá khó, y nghe tiếng đá rơi xuống nước liền nghĩ là chúng ta
    theo đường sông đào tẩu. Hiện giờ y đang vật lộn với bùn lầy dưới sông, mất
    hết cả thể diện.


Ba người vừa nói vừa chạy, rẽ phải quẹo trái, cuối cùng đến một ngõ nhỏ, Cốc
Chẩn nói:


  • Bây giờ ổn rồi, ngươi bỏ nữ nhân đó xuống đi.

Lục Tiệm đặt Sửu nô nhân xuống, nữ tử xấu xí đó sợ hãi sụt sùi, nép sát vào
tường, hai chân run rẩy. Lục Tiệm nói:


  • Cô đừng sợ, chúng ta không phải người xấu.

Cốc Chẩn cười khổ nói:


  • Là người xấu, ta nhìn thấy bộ dạng của cô ta cũng sợ hãi. Cô ta tại Tụy Vân
    lâu chuyên môn dùng để dọa người.

Lục Tiệm nói:


  • Sao lại chuyên môn dùng để dọa người ?

Cốc Chẩn nói:


  • Tụy Vân lâu thường có một ít khách nhân bất hảo, quấn lấy các cô nương
    không tha, nhưng có những cô nương chỉ ca hát chứ không bán thân, còn có Hồng
    Bài cô nương chỉ tiếp quý khách. Về sau, bảo mẫu thường lệnh cho Sửu nô nhân
    vào phòng rót trà tiếp nước, tên khách nhân bất hảo đó thấy bộ dạng của cô ta
    thì hỏa dục vạn trượng cũng tức khắc tắt ngấm. Nếu hắn không chịu bỏ cuộc thì
    Sửu nô nhân lại đưa điểm tâm, nếu vẫn không được thì đưa khăn bồi tiếp. Thông
    thường khách nhân ngoan cố lắm cũng chỉ ba chiêu đó là bỏ chạy, thậm chí về
    đến nhà cũng còn gặp ác mộng hết hai ngày.

Lục Tiệm nhìn Sửu nô nhân, thở dài nói:


  • Nói như vậy, cô ta thật đáng thương.

Cốc Chẩn nói:


  • Không hẳn như vậy, gửi thân ở địa phương đó, xinh đẹp chính là tai họa, xấu
    xí có khi lại là phúc, ít nhất sẽ không có tên hỗn đản nào có ý định hại cô
    ta.

Lục Tiệm nói:


  • Vô luận thế nào, nữ nhân không nên ở lại địa phương đó. Hơn nữa nếu cô ta
    không đánh vỡ cốc thì ta đã không thoát khỏi được ảo giác, nhìn rõ chiêu thức
    của Minh Di.

Cốc Chẩn nói:


  • Ngươi nói ảo giác, có phải là gian phòng đột nhiên lớn lên, Minh Di đột
    nhiên nhỏ đi, như một hạt gạo rơi vào biển lớn, không thể tìm thấy phải không
    ?

Lục Tiệm gật đầu nói:


  • Đúng vậy.

Cốc Chẩn nói:


  • Môn chủng tâm đại pháp đó là bí truyền của Đông Đảo, gọi là “nhất túc”, một
    khi xuất chiêu có thể khiến đối thủ sinh ảo giác, không gian biến lớn, dừng
    xuất chiêu thì lại biến nhỏ, nhỏ như cây kim trong biển rộng vậy, không thể
    thấy rõ được. Đợi khi ngươi hiểu ra thì roi đuôi cá mập của hắn đã cắm vào cổ
    rồi. Nhưng môn tâm pháp này tối kị trong lúc tiến hành bị phân tâm, vì vậy Sửu
    nô nhân làm vỡ chén đích thực đã phá vỡ tâm pháp của hắn.

Nói xong quay sang nhìn Sửu nô nhân, nhíu mày nói:


  • Tại sao cô lại ở ngoài cửa ?

Sửu nô nhân sợ hãi nói:


  • Tôi, tôi tình cờ đi ngang qua.

Cốc Chẩn nói:


  • Đã muộn như vậy, sao cô chưa ngủ ? Chén trà đó cô đem đưa cho ai ?

Sửu nô nhân cuống quít nói:


  • Cho, cho một vị cô nương …

Lục Tiệm thấy Cốc Chẩn khí thế bức người, Sửu nô nhân rơi vào quẫn bách, bất
nhẫn nói:


  • Cốc Chẩn, vô luận có hảo ý hay không thì cô ta cũng đã cứu tính mệnh chúng
    ta.

Cốc Chẩn nhìn y một cái, cười nói:


  • Ngươi định mua tự do cho cô ta sao ?

Lục Tiệm nói:


  • Nếu mua tự do được cho cô ta thì thật là quá tốt.

Cốc Chẩn cười nói:


  • Mua tự do rồi, ngươi định an trí cô ta thế nào ? Lấy cô ta làm vợ ?

Lục Tiệm sắc diện trầm xuống, vội vàng nói:


  • Ta nói vậy thôi, ta cũng không có tiền để mua tự do cho cô ta, sao có thể
    nói tiếng nào với Hà xảo cô (Hà mụ mụ)(người dịch – câu này tớ không hiểu rõ
    nghĩa, dịch có thể không chính xác).

Lục Tiệm thở dài một tiếng, nhìn Sửu nô nhân nói:


  • Cô có nhà không ?

Sửu nô nhân lắc đầu, Cốc Chẩn cau mày, nói:


  • Cô ta yếu nhược, không thể về nhà, lại không thể cùng chúng ta chạy trốn,
    vậy thì về lại Tụy Vân lâu là tốt nhất.

Lục Tiệm nghe rất hữu lí, không ngờ Sửu nô nhân liên tục lắc đầu, khổ sở kêu
lên:


  • Tôi không về đâu.

Cốc Chẩn ngạc nhiên nói:


  • Tại sao ?

Sửu nô nhân nói:


  • Tôi, tôi đã đánh vỡ chén trà …

Cốc Chẩn cười khổ nói:


  • Đâu có gì đáng kể, chỉ là một chiếc chén trà thôi mà.

Lục Tiệm nhớ lại trước đây lúc Sửu nô nhân đánh vỡ chén trà, Hà mụ mụ đã tỏ ra
rất hung dữ, buột miệng nói:


  • Cô ta đã đi khỏi, tất nhiên không muốn trở lại Tụy Vân lâu, nếu cô không có
    chỗ nào tốt để đi, ta sẽ đưa cô ta đi theo.

Nghe thấy vậy, trong con mắt độc nhất của Sửu nô nhân ánh lên cảm kích. Cốc
Chẩn nhìn y một cái, lông mày nhíu lại, trầm ngâm cười nói:


  • Tốt, đưa cô ta đi theo.

Lục Tiệm đỡ Sửu nô nhân, cùng Cốc Chẩn đi được hai mươi bước, bỗng Sửu nô nhân
kêu lên thất thanh, người lảo đảo. Lục Tiệm vội nói:


  • Sao vậy ?

Sửu nô nhân nói:


  • Tôi bị chuột rút.

Lục Tiệm nói với Cốc Chẩn:


  • Chờ một chút.

Cốc Chẩn lộ thần sắc không nhẫn nại, huýt lên một tiếng rồi dừng chân. Lục
Tiệm đỡ Sửu nô nhân ngồi xuống lề đường, đưa tay kiểm tra chân của cô ta, thấy
da chân mềm mại như lụa, bất giác thầm nghĩ: “cô gái này tuy xấu nhưng không
phải cả người đều xấu, ít nhất cũng có vài chỗ đẹp”. Nghĩ đến đó, liền xem xét
thương thế, chợt thấy có tiếng động vang lên, chưa kịp nói gì đã thấy Cốc Chẩn
hạ giọng nói:


  • Đừng lên tiếng.

Lục Tiệm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong không trung phía trên con phố tung
bay bốn chiếc đèn, mỗi chiếc đều ghi ba chữ lớn “Tụy Vân lâu”.

Lục Tiệm biết những chiếc đèn này vốn treo ở hậu viên Tụy Vân lâu, hiện giờ
không hiểu vì sao lại xuất hiện ở đây, chỉ biết im lặng nhìn bốn chiếc đèn
không ai điều khiển, đang đung đưa trong gió.

Lục Tiệm trong tâm chợt chấn động, hai chân phát run, mắt thấy ánh đèn sắp
chiếu vào mình, Cốc Chẩn đột nhiên kéo y lùi lại, ba người chạy vào mép đường,
nấp sau một đống tạp vật.

Bốn ngọn đèn đó bay đông bay tây trên không trung, mấy lần lượn trên đầu ba
người, cuối cùng không tìm thấy gì liền phiêu diêu bay đi xa dần.

Cốc Chẩn thở ra một hơi, nói:


  • Nguy hiểm quá.

Lục Tiệm hạ giọng hỏi:


  • Đó là yêu quỷ gì vậy ?

Cốc Chẩn nói:


  • Đó là thần thông của Phong bộ “Chiếu hồn đăng”, vừa rồi chắc là “Phong quân
    hầu” Tả Phi Khanh ngự đăng tuần thị. Nếu bị ánh đèn chiếu vào, sẽ không tự chủ
    được để lộ thân phận. Ta nghe nói đèn đó chiếu vào ai thì người đó trở nên hồ
    đồ tự báo tính danh, vừa rồi nếu Tả Phi Khanh nghe được tên ta thì ta chết
    chắc.

Lục Tiệm thở dài nói:


  • Võ công của Đông Đảo Tây Thành thật là kì quái.

Cốc Chẩn cười nói:


  • Đánh nhau suốt hai trăm năm, trừ “Chu lưu lục hư công” không phá được, kì
    dư những võ công khác, võ công nào không kì quái đều đã bị phá rồi, võ công
    còn lại chưa bị phá nhất định phải kì quái. Bất quá ta cảm thấy việc này có
    điều kì dị, Tả Phi Khanh không biết ta có mặt ở đây, không hiểu hắn đang vội
    vàng tìm ai.

Nói xong tỏ ra trầm ngâm, đột nhiên nói:


  • Lục Tiệm, thân thủ ngươi mẫn tiệp hơn ta, hãy thử đuổi theo theo dõi “Chiếu
    hồn đăng” xem sao.

Lục Tiệm gật đầu nói:


  • Được, ngươi trông chừng Sửu nô nhân, ta quay lại thử xem.

Nói xong chuyển người biến vào bóng đêm.

Đợi Lục Tiệm đi đã xa, Cốc Chẩn đột nhiên quay lại nhìn Sửu nô nhân cười lạnh
nói:


  • Giả dạng giỏi lắm Sửu bát quái (kẻ xấu xí).

Sửu nô nhân con mắt độc nhất xuất hiện vẻ hoang mang, Cốc Chẩn cười lạnh nói:


  • Vẫn giả dạng sao ? Nếu ngươi chịu đóng kịch, đích thị sẽ vang danh lưỡng
    kinh (Đông Kinh + Nam Kinh) không thua kém Hồng giác nhân, diễn cái gì sẽ
    giống hệt cái đó.

Sửu nô nhân ấp úng nói:


  • Tôi, tôi không hiểu (ngài) nói gì ?

Cốc Chẩn cười nói:


  • Đừng đùa với ta, Lục Tiệm là người thiện lương thành thực, bày chút trò thì
    có thể lừa được hắn, còn lão tử thì hoàn toàn bất đồng, trong mắt không có lấy
    nửa hạt sạn. Ngươi không đến sớm, không đến muộn, lại nhắm đúng lúc chúng ta
    ngộ hiểm thì đi qua phòng, ta đã nghi ngờ, sau đó đúng lúc Minh Di xuất thủ
    lại đập vỡ chén, phá thần thông “nhất túc” của hắn, sao có thể tấu xảo như thế
    được.

Sửu nô nhân sợ hãi nói:


  • Tôi nghe y nói muốn giết hai vị, sợ hãi đánh rơi vỡ chén.

Cốc Chẩn nói:


  • Tốt, việc đó đã trong quá khứ. Nhưng ngươi biết ta và Lục Tiệm tiền đồ hung
    hiểm, tại Tụy Vân lâu lại rất yên ổn, vì sao vẫn muốn cùng bọn ta chịu hiểm
    nguy ?

Sửu nô nhân nói:


  • Các vị là người tốt. Tôi, tôi không muốn trở lại địa phương bẩn thỉu đó.

Cốc Chẩn cười phá lên, nói:


  • Có điều vừa rồi ta và Lục Tiệm chưa phát hiện “Chiếu hồn đăng”, nếu mặc
    nhiên tiến lên tất bị soi trúng. Đúng lúc đó ngươi lại bị chuột rút, khiến
    chúng ta ngừng lại. Lục Tiệm chữa thương cho ngươi, tuy y không nói ra nhưng
    nhìn thần tình y, ta biết ngươi không phải bị chuột rút bình thường. Chính là
    vì ngươi biết Tả Phi Khanh dùng “Chiếu hồn đăng”, thủy chung vẫn đề phòng, vì
    vậy phát hiện ánh đèn trước hai người bọn ta, liền dùng kế để bọn ta dừng lại.

Nói đến đây, mục quang dừng lại, nghiêm giọng nói:


  • Kẻ mà Tả Phi Khanh tìm chính là ngươi, hắn trước hết vây chặt Tụy Vân lâu
    khiến ngươi không có đường thoát ra, ngươi cùng với hai người bọn ta chạy
    thoát, hiện giờ hắn đã phát giác, đang truy đuổi, đúng vậy chứ.

Sửu nô nhân như rơi vào mê võng, lắc đầu nói:


  • Tôi không hiểu ngài nói gì.

Cốc Chẩn cười nói:


  • Ngươi không thừa nhận ? Ta không tin, ta sẽ lật mặt nạ của ngươi.

Nói xong đột nhiên quay mạnh người, trảo chụp vào mặt Sửu nô nhân, bất ngờ Sửu
nô nhân thân mình co lại, động tác nhanh như thỏ, thoát khỏi một trảo đó.

Cốc Chẩn cười lạnh nói:


  • Hảo bà nương, lộ đuôi hồ ly rồi nhé.

Tay lại vung trảo, chính lúc định xuất chiêu tiếp, đột nhiên nghe thanh âm Lục
Tiệm từ xa truyền lại:


  • Cốc Chẩn, ngươi làm gì vậy ?

Cốc Chẩn dừng tay giữa chừng, cười vang nói:


  • Chúng ta đang chơi đuổi bắt, đúng vậy không Sửu nô nhân ?

Sửu nô nhân co người lại, con mắt duy nhất sáng lên, nhẹ nhàng gật đầu. Lục
Tiệm thấy rất khó hiểu, hỏi:


  • Vào lúc này mà hai người còn có tâm tình để chơi đùa ư ?

Rồi lại nói:


  • Phía trước có một Chiếu hồn đăng, chúng ta không nên đi về phía đó.

Sửu nô nhân nghe vậy vội chạy lên hai bước, bám vào tay áo Lục Tiệm. Cốc Chẩn
thấy vậy chỉ cười lạnh. Ba người rảo bước mà đi, xuyên qua một con phố dài,
đúng lúc định chuyển hướng thì phía sau gió to bỗng nổi lên, Cốc Chẩn cảm thấy
không lành, quay đầu nhìn lại, đã thấy Tả Phi Khanh cầm dù trắng đứng phiêu
dật giữa trời, y phục phấp phới như tiên nhân hạ phàm.

Lục Tiệm cảm thấy mười đầu ngón tay Sửu nô nhân bám chặt vào tay áo mình, đầy
vẻ khẩn trương. Tả Phi Khanh nhìn ba người, thản nhiên nói:


  • Để nữ nhân lại, hai người nên đi càng xa càng tốt.

Cốc Chẩn đảo mắt một cái, cười khành khạch nói:


  • Các hạ dung mạo bất phàm, khẩu vị cũng thật bất phàm, nữ nhân xấu xí như
    vậy mà cũng muốn ư ?

Tả Phi Khanh lạnh nhạt nói:


  • Ta đếm đến ba thì sẽ lấy tính mạng các ngươi đó.

Lục Tiệm nghe vậy, nhìn Sửu nô nhân một cái, thấy toàn thân cô ta run rẩy, tựa
hồ cực kỳ khiếp sợ, đang nghi hoặc định hỏi, bỗng nghe Tả Phi Khanh lành lạnh
đếm:


  • Một.

Tiếng nói vừa dứt, lại nghe Cốc Chẩn cười nói:


  • Hai ba bốn năm sáu, lão tử đếm giúp ngươi nhé.

Dứt lời Tả Phi Khanh bạch mi nhíu lại, Sửu nô nhân trong mắt cũng hiện lên sự
kinh ngạc.


  • Kẻ này – Tả Phi Khanh thở dài – không biết sợ chết.


  • Sợ chứ, sao không sợ - Cốc Chẩn cười nói – có điều nữ nhân này dù xấu thì
    cũng là một con người, không phải đồ vật, đâu thể nghe ngươi nói bỏ là bỏ. Nếu
    nói đồ vật thì trông cái bộ dạng xấu xí của ngươi giống con thỏ đất màu trắng
    hơn đấy.


Y mắng nhiếc cay độc, Tả Phi Khanh nhãn thần tự nhiên thu hẹp lại, sắc như
cương châm, hai tay áo phát ra một âm thanh, từ đó bắn ra một dải màu trắng,
hàng trăm ngàn con bướm giấy theo gió hùng dũng bay tới.

Cốc Chẩn vội né tránh, bị hai con bướm giấy lướt qua người, bất giác thất
thanh la thảm. Lục Tiệm hét lớn một tiếng, trước tiên biến “Thọ giả tướng”,
sau đó biến “Hầu vương tướng”, song chưởng liên tục xuất ra, kình phong quật
khởi, bướm giấy bị chưởng phong đánh trúng không những không rơi xuống đất mà
còn thuận theo chưởng phong của Lục Tiệm bay lượn, như có linh tính lựa thế
xâm nhập.

Lục Tiệm thất kinh, chỉ còn cách thay đổi biến tướng, không để bướm giấy tiếp
cận, chuyển mắt nhìn sang thấy Cốc Chẩn đã bị hai vết thương vào eo và ngực
trái, máu chảy như suối, bất giác thở dài nói:


  • Cốc Chẩn, mưu kế của ngươi, sao lại …

Cốc Chẩn cười khổ nói:


  • Những lời lúc nãy chỉ là nói cho sướng miệng mà thôi.

Lục Tiệm vận dụng toàn lực, vẫn không tìm ra phương pháp nào đánh bạt bướm
giấy, mắt thấy bướm giấy càng ngày càng nhiều, bất giác chỉ biết cười khổ.
Bỗng nghe Cốc Chẩn hét lớn:


  • Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu, để ta đối phó với bướm giấy.

Câu này thức tỉnh Lục Tiệm, y hét lên một tiếng, liên tục biến tướng, đẩy lùi
bướm giấy đầy trời, lao về phía Tả Phi Khanh. Đối phương đã đến gần, Tả Phi
Khanh cười một tiếng khinh miệt, chân không nhấc tay không động, chỉ có cây dù
bay vọt về phía sau, một trận cuồng phong đột ngột xuất hiện, bướm giấy bay
loạn xạ, Lục Tiệm cảm thấy tay đau nhói lên, đã bị bướm giấy đâm trúng, máu
bắn ra ướt cả áo.

Cốc Chẩn thấy bại cục đã định, trong lòng khẩn cấp, y mưu kế tuy nhiều nhưng
võ công không phải là sở trường, gặp phải “Phong quân hầu” là nhân vật tuyệt
đỉnh liền cảm thấy thúc thủ, đã tính đến vài phương pháp nhưng đều không thể
sử dụng được. Liếc nhìn một cái, lại thấy đàn bướm giấy chia làm đôi, một nhóm
bay về phía Lục Tiệm, một nhóm bay về phía mình.

Cốc Chẩn đại kinh, quát lớn:


  • Sửu nô nhân, chạy mau.

Quay người chụp một cái, tay chụp vào khoảng không, đảo mắt nhìn lại đã không
thấy bóng dáng nữ nhân đó đâu nữa.

Cốc Chẩn lòng chìm hẳn xuống, nhìn tình thế hiện tại không có cách nào kháng
cự, cũng không thể bỏ Lục Tiệm mà chạy, chính lúc tiến thoái lưỡng nan, bỗng
trong mắt tinh mang chuyển động, trên không trung đột nhiên xuất hiện một cơn
mưa bạc, chính diện nghênh đón đàn bướm giấy, chỉ nghe âm thanh xuy xuy không
ngớt, phía trước mặt đàn bướm giấy đã tới tấp rơi xuống, không một con nào
thoát được, con đến gần nhất cũng còn cách người Cốc Chẩn một xích.

Cốc Chẩn thân mình chấn động, ngẩn người ra như tượng đất, lại nghe Tả Phi
Khanh nhè nhẹ thở dài nói:


  • Cô nương họ Vương hay họ Thi ?

Trong lúc nói, những con bướm giấy còn lại tập hợp lại như một đám mây trắng
rồi thu vào trong tay áo, con phố dài lập tức trở lại quang đãng.

Lục Tiệm toàn thân đau đớn, không biết đã trúng phải bao nhiêu con bướm giấy,
y sam dính đầy máu, đột nhiên thấy bướm giấy biến mất, bất giác người nhũn ra
quỵ xuống, tai bỗng nghe một giọng thanh thanh nói:


  • Ta họ Thi.

Lục Tiệm quay người nhìn, thấy từ xa một nữ lang đang tiến lại, áo trắng dài,
tóc búi cao, dung mạo kiều mĩ tuyệt tục, lông mày đen nhỏ cong vút, dáng vẻ
cao quý, anh khí bức nhân. Tay trái cô cầm một cái giỏ trúc, trên giỏ vẽ một
con tiểu lí ngư (cá chép), ngửng đầu quẫy đuôi, sống động như thật.

Tả Phi Khanh nói:


  • Thi Hạo Nhiên là gì của cô ?

Nữ tử nói:


  • Là cha tôi.

Tả Phi Khanh nói :


  • Lệnh tôn khỏe chứ ?

Nữ tử đó ảm đạm nói :


  • Gia phụ đã mất rồi.

Tả Phi Khanh gật đầu nói:


  • Nói như vậy, cô đã là một trong ngũ tôn.

Nữ tử gật đầu nói:


  • Thiếp thân Thi Diệu Diệu, không xứng đáng với tôn vị, thật là xấu hổ.

Tả Phi Khanh cười cười nói:


  • Cha cô thấy ta còn phải lùi lại ba xá, cô thật có đảm lược, dám đối đầu với
    ta sao ?

Thi Diệu Diệu im lặng một lúc, nhẹ thở dài nói:


  • Tình thế cấp bách, thật là bất đắc dĩ.


  • Hay cho tình thế cấp bách – Tả Phi Khanh thở dài nói, trong mắt xuất hiện
    thần sắc buồn bã – nháy mắt đã tám năm, phong điệp chi thuật (thuật bướm gió)
    cuối cùng cũng gặp “Thiên lân (vảy trời)”.


Thi Diệu Diệu trầm mặc tìm, từ giỏ trúc lấy con tiểu lí ngư, vừa đưa tay ra
con cá liền bay lên, nhanh chóng giải thể, biến thành điểm điểm vảy bạc, bao
phủ cả không trung.

Bướm giấy từ ống tay áo Tả Phi Khanh lại xuất ra như vô cùng vô tận, từng trận
cuồng phong thổi về phía Thi Diệu Diệu, khiến cho quần áo cô bay phấp phới,
phảng phất như không thể đứng vững.

Vảy bạc bướm giấy lăng không giao chiến như vật sống, lúc trên lúc dưới, lúc
phải lúc trái, ra sức tấn công về phía đối phương, sau một sát na chợt vang
lên âm thanh liên bất tuyệt, vảy bạc tản đi, từng lớp bướm giấy cũng biến
thành bụi phấn.

Lục Tiệm đột nhiên đại ngộ, bướm gió vảy bạc đều là vô thượng thần thông do
chủ nhân điều khiển, lăng không giá ngự, vì vậy mà là ám khí nhưng giống như
vật sống vậy.

Trong nháy mắt, Thi Diệu Diệu liên tiếp xạ ra mười lăm con cá bạc, lúc đầu một
con một lần, sau đó hai con, về sau ba con một lần, cuối cùng phát ra tới năm
con một lần, đột nhiên ngân quang đại thịnh, Thi Diệu Diệu xuất sáu con cá
bạc, ngân vũ như ma, tức thì phá tan trận thế bướm giấy, bắn về phía Tả Phi
Khanh.

Lục Tiệm vừa sợ vừa mừng, chính lúc đang mừng rỡ thì thấy Tả Phi Khanh đảo
chuyển cây dù trắng, lăng không bay lên, đột nhiên gió thổi dữ dội, đẩy các
điểm ngân quang rơi xuống đất.

Thi Diệu Diệu giật mình một cái, lại xuất ra sáu con cá bạc, Tả Phi Khanh lại
chuyển dù, cười nhẹ nói:


  • Một con (cá) trăm vảy, mười con nghìn vảy, cô mới luyện đến sáu con, còn
    lâu mới đại thành. Thi Hạo Nhiên chưa nói với cô sao, nếu không có nghìn vảy
    thì không thể phá được “Phong ma thuẫn” của ta.

Thi Diệu Diệu trong lòng chùng xuống, không phải là không biết điều này, Phong
bộ và “Thiên lân” vốn là tử địch, trong hai trăm năm song phương đã giao thủ
nhiều lần, hiểu rõ các phép tấn công phòng thủ. Có điều “Phong ma thuẫn” của
Tả Phi Khanh xuất thần nhập hóa, hơn nữa “Thiên lân” luyện chưa thành, đối
phương công thủ đều mạnh hơn, đứng ở thế bất bại. Giữa lúc trong lòng đang cấp
bách, lại thấy cỏ cây bên đường nhè nhẹ dao động, bất giác kinh hãi, thất
thanh kêu lên:


  • Hỏng rồi, gió đã nổi lên.

Tả Phi Khanh cười một tràng dài, theo gió lướt đi, Thi Diệu Diệu phát xuất sáu
con cá bạc, chuẩn bị tấn công, Cốc Chẩn đột nhiên hét lên:


  • Lục Tiệm, đừng để hắn chiếm được vị trí đầu gió.

Lục Tiệm nghe tiếng nhảy lên, đang định biến tướng thì bị đàn bướm giấy vây
lại, không làm gì được.

Tả Phi Khanh phiêu nhiên tại đầu gió, cười dài nói:


  • Thi cô nương, hiện tại ta đã chiếm thiên thời, Chu lưu ngũ yếu (năm điều
    kiện quan trọng của Chu lưu lục hư công) đã có được bốn. Khi cô tới âm tào địa
    phủ nhớ cho ta gửi lời vấn an lệnh tôn một tiếng

Y vung tay, đầy trời bướm giấy bay lượn, những tiếng đinh đinh vang lên không
ngớt, vảy bạc rơi cả xuống đất.

Thi Diệu Diệu cảm giác đầu như nhẹ bỗng, một con bướm giấy đột phá qua trận
thế “Thiên lân”, cắt đứt dải buộc tóc của cô khiến tóc đen xõa ra tung bay như
thác. Thi Diệu Diệu nghiến răng bỏ giỏ trúc, eo thon co lại, tay trái lấy ra
một cây ngân tiêu, trong lúc định vung lên thì thấy giữa trận địa bướm giấy
xuất hiện một bàn tay, túm chặt lấy cổ tay phải Tả Phi Khanh.

Tả Phi Khanh giật mình kinh hãi, phát giác đại lực dũng chí của đối phương,
đang định vận kình đối phó thì đúng lúc đó cảm thấy chân phải trầm xuống, một
cánh tay trắng toát đã phá đất chui ra, bóp vào cổ y. Trong nháy mắt, hai cỗ
ngoại lực cùng lúc công phá, Tả Phi Khanh lo chống đỡ bên này thì mất bên kia,
sắc mặt như bạch ngọc bỗng hồng lên, vùng mạnh thoát khỏi được hai cánh tay
đó, một cơn gió nhẹ quét qua mái nhà, đàn bướm giấy như gió tan mây tản, theo
sau y từ từ biến

Cốc Chẩn thoát khỏi tuyệt cảnh, cảm thấy như đang nằm mơ, nhìn bầy bướm giấy
biến mất, đúng lúc định gọi Lục Tiệm thì thấy trên không trung con phố dài đó
không còn thấy bóng dáng Lục Tiệm đâu nữa, chỉ còn lại một vũng máu lớn đang
phản chiếu dưới ánh trăng. Cốc Chẩn kinh hãi muốn nhảy dựng lên, nhưng chỉ
nháy mắt liền bình tĩnh trở lại, nhíu mày trầm tư.

Đột nhiên nghe một âm thanh trong trẻo, quay người nhìn lại thấy Thi Diệu Diệu
tập tễnh hạ chân xuống, dựa vào cột gỗ ven đường, lảo đảo như sắp ngã. Cốc
Chẩn tiến lên hai bước, buột miệng nói:


  • Diệu Diệu …

Đang định đỡ lấy cô, bỗng thấy cổ họng đau nhói, đã bị một cái vảy nhọn hoắt
kề vào.

Cốc Chẩn thấy Thi Diệu Diệu mặt lạnh như băng tuyết, nhíu mày nói:


  • Diệu Diệu, đừng có đùa.

Thi Diệu Diệu lạnh nhạt nói:


  • Ta không đùa, ngươi dám dùng đôi tay bẩn thỉu đó chạm vào người ta, ta sẽ
    lấy đầu ngươi đó.

Cùng lúc phiến vảy đó chuyển động, trên cổ Cốc Chẩn liền bị xước một đường,
những vệt máu nhỏ thi nhau chảy ra.

Cốc Chẩn để mặc cho máu chảy, cười lớn nói:


  • Tốt, tốt, ta tuyệt đối không động vào cô, cô tự giải quyết việc này vậy.

Thi Diệu Diệu trong mắt xuất hiện thần sắc trào phúng, cười lạnh nói:


  • Ngươi không sợ mất thể diện, cũng không sợ chết sao ?

Cốc Chẩn cười nói:


  • Kẻ không sợ mất thể diện, chưa chắc đã phải chết.

Bỗng lại thấy cổ họng đau nhói, vội nói:


  • Diệu Diệu, nếu muốn giết ta, hà tất phải cứu ta ?

Thi Diệu Diệu lạnh giọng nói:


  • Ta cứu ngươi để tự tay giết ngươi.

Cốc Chẩn không kìm được, nói:


  • Nói bậy …

Nói chưa dứt lời, đã thấy cổ họng nhói đau, mắt thấy Thi Diệu Diệu hai mắt như
tóe lửa, vội nói:


  • Diệu Diệu, không phải là ta nói cô, là ta tự chửi ta đó thôi, cô … cô bỏ
    cái (vảy) này ra, rồi chúng ta nói chuyện.

Thi Diệu Diệu cười khổ, mắng:


  • Ngươi là đồ tồi bại, nếu, nếu ta còn khí lực, tất sẽ xẻ thịt ngươi làm trăm
    mảnh.

Cốc Chẩn cười nói:


  • Thịt của ta không ngon, vừa chua vừa thối, không ăn được đâu.

Thi Diệu Diệu tức giận nói:


  • Ngươi là kẻ ăn thịt người chăng.

Cốc Chẩn nhìn cô, đột nhiên thở dài, ủ rũ nói:


  • Diệu Diệu, ta thích cô, nếu để cho ta ôm một cái, dù chết ta cũng cam lòng.

Thi Diệu Diệu giật mình một cái, nhãn thần hơi tán loạn, lập tức hai mắt đỏ
lên, nghiến răng nói:


  • Ngươi đừng tưởng nói ngon nói ngọt với ta, lần này ta sẽ không tự tay giết
    ngươi mà áp giải về Linh Ngao đảo giao cho đảo vương xử trí.

Nói xong, đột nhiên thấy Cốc Chẩn đang nhìn mình cười cười, bất giác trong
lòng hoảng hốt, tức giận nói:


  • Ngươi, ngươi còn nhìn nữa, ta sẽ móc mắt ngươi ra.

Không ngờ Cốc Chẩn đột nhiên động thủ, nắm lấy cánh tay trắng muốt của cô, Thi
Diệu Diệu định đâm chiếc vảy bạc xuống, bỗng trong lòng bất nhẫn, trong lúc
trù trừ đã bị Cốc Chẩn ôm vào lòng, lại nghe y cười nhẹ nói:


  • Đông Đảo ngũ tôn, người nào cũng có quái tật, Kim Quy yêu tiền, Sa Thứ
    cương trực, Diệp Phạm thích nghi lễ, Địch Hy giả thanh cao, còn tiểu “ngân lí”
    này là quái đản nhất, chỉ thích tên bại hoại là ta đây, nếu bảo cô muốn giết
    ta, ta có chết cũng không tin …

Thi Diệu Diệu vừa tức giận vừa khẩn cấp, vốn định vùng ra, không hiểu sao bị y
ôm lấy, cảm thấy khí tức nam tử của y đột nhiên toàn thân mềm nhũn ra, khí lực
biến đi đâu hết, đôi dòng lệ không kìm được cứ tuôn ra, mắng:


  • Ngươi là kẻ cực kỳ tồi bại, xú lưu manh, hại nhân tinh, ta hận ngươi, ta
    hận ngươi …

Song quyền tề xuất, vừa mắng vừa đấm thùm thụp vào vai y, Cốc Chẩn để mặc cô
mắng chửi, không nói tiếng nào.

Thi Diệu Diệu kìm nén trong lòng suốt hai năm qua, hiện giờ chửi mắng một
trận, trong lòng nguôi dần, dựa vào vai Cốc Chẩn khóc mãi không ngừng. Cốc
Chẩn đột nhiên cười nói:


  • Cô ngốc này, đừng khóc nữa, nếu còn khóc ta sẽ phải hôn cô đấy.

Thi Diệu Diệu hai má ửng hồng, bực tức nói:


  • Ngươi dám làm thế, ta sẽ giết …

Nói chưa dứt đã bị Cốc Chẩn hôn một cái lên má, tức thì mặt đỏ bừng lên, đang
định phát nộ thì lại bị Cốc Chẩn ôm vào lòng, không kìm được lo sợ nói:


  • Đồ bại hoại, ta, ta còn cái giỏ.

Cốc Chẩn cười nói:


  • Ta quên mất, “ngân lí” (cá chép bạc) phải ăn cơm.

Nói xong liền buông cô ra. Thi Diệu Diệu không ra giận, cũng không ra cười,
lườm y một cái rồi đưa cái giỏ lên, nắm chặt miệng giỏ, mười ngón tay rung
lên, những chiếc vảy bạc trên mặt đất cũng rung động theo mười ngón tay cô,
phảng phất như sống lại, từng cái nối đuôi nhau bay vào giỏ, nháy mắt nhìn lại
ánh bạc khắp mặt đất đã bị thu hồi hết vào giỏ trúc.

Cốc Chẩn đứng bên nhìn, đột nhiên nói:


  • Diệu Diệu, thần thông của Phong bộ không thể không có gió, “phong điệp
    thuật” (thuật bướm gió) của Tả Phi Khanh lúc nãy ta đã hiểu thông, còn thần
    thông “Thiên Lân” là như thế nào, sao cô có thể chế ngự được nhiều vảy bạc nhỏ
    như vậy ?

Thi Diệu Diệu cười khẩy nói:


  • Ngươi không phải rất thông minh sao, sao lại hỏi ta ?

Cốc Chẩn cười nói:


  • Cô định khảo tra ta sao ? Kỳ thực ta đã đoán được rồi. Đạo lý đó cũng giống
    như cái nam châm, chính là dựa vào lực từ trường, Diệu Diệu, nội công cô luyện
    có liên quan đến từ lực phải không ?

Thi Diệu Diệu lườm y một cái, cười lạnh nói:


  • Ta họ Thi hay họ Vương, việc gì phải cáo tố với ngươi. Hừ, trong mắt ta,
    ngươi bất quá là trọng phạm của ngục đảo, hiện giờ ta phải bắt ngươi quay về.

Cốc Chẩn cười lạnh nói:


  • Tốt lắm, hóa ra cô và Diệp Phạm vụng trộm với nhau.

Thi Diệu Diệu sắc mặt tái đi, cao giọng nói:


  • Ngươi nói gì ?

Cốc Chẩn nói:


  • Trấn thủ ngục đảo là việc của “Bất lậu hải nhãn”. Nếu cô không phải tình
    nhân của Diệp Phạm, tại sao nhất nhất cố giúp y tróc nã ta ?

Vừa nói xong, liền bị tát một cái thật mạnh, mắt trái sưng vù lên nhưng vẫn
giữ nét cười cười, không chớp lấy một cái.

Thi Diệu Diệu hậm hực nói:


  • Ta, ta thực sự hận ngươi, ngươi hành sự ác độc trái với đạo trời, ta phải
    giết ngươi để tránh kẻ đại họa như ngươi làm hại người khác.

Cốc Chẩn cười lớn một tiếng, nói:


  • Cô chưa nghe câu “họa hại di thiên niên” (lưu họa ngàn năm) sao, cô muốn
    thì cứ giết đi, lão tử ở đây này. Thi đại tiểu thư bản sự cao minh, ta sao so
    được, tốt lắm, nếu hôm nay không cái vảy bạc nào chạm được vào người ta thì
    cái món “Thiên Lân” rắm chó đó từ nay mất tên trên giang hồ.

Nói xong quay người bỏ đi.

Thi Diệu Diệu nhìn y, toàn thân run rẩy, trong lòng đột nhiên thống khổ, hai
chân mềm nhũn ra, quỳ xuống đất khóc to. Cốc Chẩn nghe tiếng khóc, tâm chợt
mềm ra, quay người trở lại, lấy ra một cái khăn tay lau nước mắt trên mặt Thi
Diệu Diệu.

Thi Diệu Diệu thấy y quay lại, hơi yên tâm, liền cướp lấy cái khăn tay đó
mắng:


  • Đồ ngốc, cái khăn tay cũng không biết dùng nữa.

Cốc Chẩn cười nói:


  • Đó là khăn tay sao, ta tưởng là cái giẻ lau nhà.

Thi Diệu Diệu suýt bật cười, khó khăn lắm mới kìm được, liền đấm mạnh y một
cái.

Cốc Chẩn tức giận nói:


  • Họ Thi cô có muốn luyện võ công thì ta cũng không phải là cái bao cát
    (người dịch - nguyên văn “mộc thung”, cái cột gỗ để tập đấm) để cô tùy tiện
    đấm đá.


Thương Hải - Chương #25