Người đăng: HắcKê
Doanh Vạn Thành nói:
Lục Tiệm cười nhạt nói:
Ông muốn ta tìm hắn ư ? Ông đột nhiên tốt như vậy là có hậu mưu, ta không
mắc lừa đâu.
Tiểu tử tinh quái thật – Doanh Vạn Thành cười nói – đáng tiếc, nếu ngươi
không tìm Cốc Chẩn thì vị đại ca thập tử trong lao của ngươi sẽ mất đầu.
Nói xong bỏ bát xuống lau miệng rồi từ từ đứng lên, tiểu nhị vội chạy đến cười
nói:
Lão viên ngoại, tính tiền rồi chứ ạ ?
Nói bậy – Doanh Vạn Thành trợn mắt – ai nói ta tính tiền – tay chỉ Lục
Tiệm, cười nói – vị này là tài thần, ngươi tìm hắn mà tính tiền.
Lục Tiệm giật mình đờ người ra, tên tiểu nhị đó thấy Lục Tiệm y sam cũ rách,
trong lòng nghi hoặc, vội kéo Doanh Vạn Thành lại.
Nhưng Doanh Vạn Thành có thần thông “Quy kính” liệu địch tiên cơ, biết trước
gã sẽ đưa tay tới liền cười ha hả nhảy một cái xa hơn một trượng ra ngoài tửu
lâu. Lúc sắp tiếp đất lão đưa trúc trượng ra chống xuống đất một cái, mượn lực
hạ xuống rồi cà nhắc từng bước phóng vụt đi, nháy mắt đã biến mất. Tên tiểu
nhị đó mặt mày tái mét, không chụp được Doanh Vạn Thành liền túm lấy Lục Tiệm
gào lớn:
Vừa nói vừa không cầm được bật khóc. Lục Tiệm nếu muốn tránh thì một trăm tên
tiểu nhị cũng không tóm được y, nhưng thấy tiểu nhị bật khóc trong lòng mềm
ra, thừ người bất động. Tiểu nhị trong quán nghe nói có người ăn quỵt, rùng
rùng chạy lên lầu nhắm Lục Tiệm thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Lục Tiệm không
muốn đánh lại, chỉ đứng yên như si ngốc, tên tiểu nhị ban đầu sợ chúng nhân
đánh chết Lục Tiệm thì không ai trả tiền, vội nói :
Lục Tiệm cười khổ nói:
Tên tiểu nhị nghe vậy người chợt nhũn ra, quỳ sụp xuống đất khóc ầm lên. Lục
Tiệm trong lòng bất nhẫn, việc này tuy là y rơi vào kế của Doanh Vạn Thành,
nhưng thực cũng đã ăn uống đồ của tửu lâu, đành nói:
Đột nhiên nghe có người cười lạnh nói:
Chúng nhân quay ra nhìn, thấy chưởng quỹ đang đi lên, nhất thời tránh hết cả
sang hai bên. Tên tiểu nhị đang quỳ trên đất sợ bị trách phạt, càng khóc to
hơn. Lại có người nói:
Viên chưởng quỹ đó người dài mặt vuông, râu ba chòm dài, không giận mà uy,
nghe vậy cười lạnh nói:
Chúng tiểu nhị nghe vậy liền phấn khởi tinh thần, lấy dây thừng trói Lục Tiệm
lại ném vào kho rồi đóng cửa lại. Lục Tiệm ngồi trong kho, không kìm được cười
khổ, trong lòng biết rõ dây thừng này cựa một cái là đứt đoạn, cửa kho bằng gỗ
cũng chỉ một quyền là vỡ tan, nhưng làm như thế thì không khác gì lão tặc
Doanh Vạn Thành, trở thành kẻ vô sỉ vô tín.
Y lại không ngừng nghĩ ngợi, không biết làm cách nào để kiếm ra được năm trăm
hai mươi lượng, có lẽ chung thân phải ở lại tửu lâu này làm tiểu nhị để trả
nợ. Nhưng nghĩ đến Thích Kế Quang, bất giác lại thấy buồn rầu. Thời gian dần
trôi, Lục Tiệm lại dần thấy đói, tính thời gian thì đã quá nửa đêm, viên
chưởng quỹ đó chắc rất tức giận nên không ra lệnh cho tiểu nhị mang cơm đến.
Lục Tiệm ngoài đói còn mệt, lúc trước lại uống một chén rượu nên dần dần thiếp
đi. Ngủ được một lúc đột nhiên có tiếng động vang lên, Lục Tiệm giật mình tỉnh
lại, hướng theo phía âm thanh đột nhiên thấy một điểm hỏa quang từ bức tường
phía trái hắt ra, kế đó ánh lửa rực sáng rồi bức tường dịch chuyển, lộ ra một
thông đạo mờ tối.
Trong kho có ám môn, Lục Tiệm kinh ngạc vô bì, không kìm được đứng bật dậy,
lại thấy một người tay cầm đèn từ ám môn đi ra, nhìn thấy diện mạo người này
hắn thất thanh nói:
Người đến mặt vuông râu dài, đích thị chưởng quỹ của tửu lâu, tay cầm một ngọn
du đăng cười khẽ nói:
Lục Tiệm cảm thấy mập mờ, nói:
Chưởng quỹ rút ra một tiểu đao, cắt đứt dây thừng, trầm giọng nói:
Nói xong tay cầm đèn đi trước, bước vào trong ám môn, Lục Tiệm bất đắc dĩ phải
theo sau. Trong ám môn là một địa đạo, tối tăm ẩm thấp, chỉ đi lọt một người,
Lục Tiệm trong lòng kinh nghi, không nhịn được hỏi:
Chưởng quỹ nói:
Lục Tiệm tức giận nói:
Nói xong quay người đi ra, chưởng quỹ hốt hoảng vội kéo lại nói:
Lục Tiệm nghe vậy thất kinh, chưởng quỹ thở dài nói:
Lục Tiệm kinh ngạc nói:
Chưởng quỹ mặc nhiên gật đầu. Lục Tiệm nói:
Chưởng quỹ cười nói:
Lục Tiệm nhíu mày nói:
Chưởng quỹ gật đầu nói:
Lục Tiệm nghe vậy cả kinh, tự hận bản thân trở thành con cờ trong tay Doanh
Vạn Thành, bất giác hỏi:
Chưởng quỹ cười cười nói:
Nói xong cúi người đi về phía trước, Lục Tiệm theo sau. Bí đạo đó dài mà ngoắt
ngoéo khó đi, có nhiều ngã rẽ khiến người ta khó mà phân biệt được phương
hướng, đi được bảy, tám dặm thì phía trước xuất hiện một bức tường. Chưởng quỹ
đến trước tường tìm kiếm một hồi rồi đẩy một cái, bức tường liền chuyển động,
phía sau tường lộ ra một cầu thang đi lên trên, cũng hướng vào một ám môn.
Chưởng quỹ mở cửa ra, một luồng gió sông lạnh lẽo thổi vào.
Lục Tiệm ra khỏi cửa, kinh ngạc thấy mình đang đứng dưới chân một cây cầu,
trên đầu toàn là gạch đá, rêu xanh bám đầy, dưới chân là nước sông đen đặc
không ngừng chảy về xuôi. Chưởng quỹ vỗ tay ba cái, liền thấy một chiếc thuyền
nhỏ từ bóng tối đi ra, dừng lại trước cầu, trên thuyền có một người áo tơi mũ
tre. Chưởng quỹ vòng tay nói:
Lục Tiệm lo lắng nói:
Triệu chưởng quỹ cười nói:
Lục Tiệm hơi cảm thấy nhẹ nhõm, lại nói:
Triệu chưởng quỹ thở dài nói:
Lục Tiệm vòng tay chào rồi lên thuyền, người áo tơi liền quạt nước xuôi dòng.
Đi được một quãng, Lục Tiệm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cây cầu đó chìm trong
màn đêm tối đen, không nhìn rõ được gì. Gió mát từng trận từ trước mặt thổi
đến, hai bên bờ ánh lửa san sát, hàng quán đông đúc, đèn nhiều như sao, bất
giác truyền đến tiếng đàn tiếng tiêu, nam nữ cười nói, trên mặt nước thuyền
qua lại tấp nập, ánh đèn như lưu quang.
Người áo tơi đột nhiên ngừng mái chèo, cung kính nói:
Lục Tiệm nhìn lên thấy bên cạnh thuyền là một cầu thang bằng đá, lập tức cáo
từ rồi tiến lên, đột nhiên trước mắt thấy xuất hiện một tòa đại trạch (nhà
lớn) tráng lệ, đèn lửa huy hoàng, tiếng người huyên náo, trong lúc đang ngạc
nhiên thì từ trong bóng tối xuất hiện một nam tử, thấp giọng hỏi:
Lục Tiệm gật đầu, người đó nói:
Nói xong nhanh chân đi trước, Lục Tiệm theo sau, đi qua nhiều nơi, cuối cùng
đến trước một cái cửa.
Nam nhân đó gõ cửa, một trung niên phụ nhân từ trong cửa đi ra, y phục hoa lệ,
trang điểm không nhiều, tuy đã là một lão từ nương nhưng vẫn còn vẻ phong vận,
trước khi nói liền mỉm cười, giọng thanh tao hỏi:
Rồi giơ tay nói:
Lục Tiệm tâm trung hồ đồ, chỉ cảm thấy mọi sự việc đêm nay đều hết sức quỷ dị.
Y nghĩ tới đó, không tự chủ được đành theo bước phụ nhân đó, bước thấp bước
cao, đi được mười trượng không kìm được hỏi:
Phụ nhân đó quay lại cười, trong mắt xuất hiện một luồng thủy quang lưu
chuyển, đầy vẻ tình tứ, Lục Tiệm cảm thấy như bị câu hồn đoạt phách, trong tâm
đại chấn, vội vàng cúi đầu xuống, đột nhiên nghe phụ nhân cười nói:
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
Phụ nhân đó che miệng cười nói:
Lục Tiệm thấy cử chỉ của bà ta quyến rũ, mị thái hoành sanh, tuyệt nhiên không
phải là loại phụ nhân tầm thường, không kìm được mặt đỏ tới tận mang tai,
trong lòng nghĩ: “lúc thì tự xưng thiếp thân, lúc tự xưng lão nương, lúc gọi
là Cốc gia, lúc gọi là tiểu tử, cuối cùng khẩu khí cũng không khác Doanh Vạn
Thành” nghĩ tới đó bất giác hồ nghi hỏi:
Phụ nhân đó cười cười không đáp, uyển chuyển bước đi, Lục Tiệm tuy hoài nghi
nhưng cũng hiếu kỳ, liền nhanh chân theo sau. Hai người đi theo một hành lang
dài, hành lang này có hai lối đi, đèn đỏ treo cao, ánh sáng lay động, chốc lát
lại thấy một biểu tượng con chim màu vàng. Đi đến chỗ ngoặt, trước mặt đột
nhiên có một nữ tử xăm xăm cúi đầu bước tới, không kịp dừng lại đâm sầm vào
phụ nhân đó, cái khay cầm trên tay liền lật ra, chiếc chén sứ phía trên rơi
xuống đánh choang. Phụ nhân giận dữ nói:
Liền vung tay đánh ra một chưởng vào nữ tử. Lục Tiệm nhíu mày, đưa tay ngăn
lại, nói:
Chuyển nhãn nhìn sang, đúng lúc nữ tử ngẩng đầu lên, Lục Tiệm không kìm được
ngạc nhiên, không phải vì lý do gì khác mà là vì nữ tử đó quá xấu, da vàng
ủng, khóe miệng trễ xuống, mắt trái không có lông mày, méo xệch không nhìn
thấy lòng trắng, mắt phải tuy vẫn còn lông mày nhưng lại có một cái nhọt to
vẫn chưa khỏi, lưng còng xuống, đầu gối cong veo, không cúi xuống được, tựa hồ
như bị chứng nhuyễn cốt (xương mềm), nói tóm lại là bộ dạng khiến người ta
không muốn nhìn lần thứ hai. Nữ tử đó và Lục Tiệm bốn mắt gặp nhau, trong mắt
có thần sắc quái dị.
Lục Tiệm cảm giác đã gặp người này từ trước nhưng không thể nhớ ra đã gặp ở
đâu, lại thấy nữ tử đó nhãn thần ảm đạm, cụp mắt xuống.
Sửu nô nhân nhìn chằm chằm vào mũi chân, ấm ớ nói:
Thanh âm như dây siết vào gỗ cực kỳ khó nghe, không thể tưởng tượng lại xuất
phát từ miệng của một nữ nhân.
Phụ nhân mặt lộ thần sắc độc ác, gắt lên:
Lục Tiệm thấy Sửu nô nhân cúi đầu, hai vai run run như đang khóc, trong lòng
cảm thấy thương xót, bất phẫn nói:
Hà mụ mụ hắng giọng, xua tay nói:
Sửu nô nhân như được đại xá, vội vàng đi ra. Hà mụ mụ cười nói:
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
Hà mụ mụ cười khẽ một tiếng, trả lời:
Nói xong lại đi tiếp, hai người đến khúc quanh lại nghe tiếng nam nữ cười đùa,
Hà mụ mụ đến trước một gian phòng, cửa phòng chợt mở rộng, ánh đèn hồng tỏa
sáng khắp phòng, bên trong có một tấm bình phong, lúc này đang giữa mùa hạ,
trên bức bình phong lại có một bức họa Đại Lý thành “Tuyết cảnh đồ”, băng
tuyết được vẽ thật sống động, nhìn vào như giúp giảm bớt nhiệt độ xung quanh.
Đột nhiên nghe phía sau bình phong một nữ tử cười yêu kiều nói:
Một nam tử tiếp khẩu cười nói:
Lục Tiệm nghe thanh âm bất giác giật mình, người vừa nói đích thị là Cốc Chẩn.
Nữ tử hứ một tiếng, cười giòn nói:
Nói chưa dứt, lại có một nữ tử khác cười nói:
Hạm Ngọc gắt lên:
Uyển Nương đừng có hại ta, lão hổ (ý nói mẹ hay vợ) nhà hắn vô cùng hung
ác, uy phong bát diện chẳng sợ ai, lần trước hắn uống hoàng thang, say không
biết gì, ta liền dìu hắn về phòng, chỉ mới ngồi trên giường chải tóc rửa mặt,
vậy mà đã có người qua lại dòm ngó cả trăm lần.
Có việc đó sao ? – Cốc Chẩn giả như ngạc nhiên – Sao ta không nhớ ra nhỉ ?
Tưởng ta ngốc sao – Hạm Ngọc cười lạnh nói – bất quá lần đó có Tố Cầm tỉ tỉ
làm nhân chứng, nghe tận tai, thấy tận mắt, phải vậy không ?
Có tiếng một nữ tử khác cười nói:
Hạm Ngọc bực tức nói:
Thu Ngân cười nói:
Quần nữ nghe vậy đều cười khúc khích, Uyển Nương thở ra một hơi nói:
Tố Cầm cười cười nói:
Thu Ngân cười lạnh nói:
Cốc Chẩn thấy quần nữ ngôn từ bất hòa, ho khẽ một tiếng đang định khuyên giải,
Hà mụ mụ đã không kìm được nói:
Cốc Chẩn a lên một tiếng, cười nói:
Lục Tiệm do dự đi qua bình phong, thấy Cốc Chẩn đội một cái mũ vuông màu xanh,
mặc trường bào màu xanh, thần thái tuấn dật. Y ngồi trên một cái kỉ bằng gỗ tử
đàn, đang cùng một mĩ nhân chơi song lục (đổ xúc xắc ???).
Nữ nhân đó mặc áo mỏng, áo lót lộ ra ngoài, ống tay áo nhẹ lộ ra hai cánh tay
trắng như tuyết, quanh hai người còn có ba nữ nhân xinh đẹp khác, trong đó hai
người quần áo giống nhau, một người đang nằm trên giường ăn dưa, người kia vắt
chân nhàn hạ, hai vai lộ ra ngoài vừa trắng vừa sáng, chỉ duy nhất một nữ nhân
y sức nghiêm chỉnh, dáng ngồi đoan trang, chắc là Tố Cầm. Cốc Chẩn dừng đánh
bài nói:
Bốn nữ nhân chuyển qua nhìn chăm chăm vào Lục Tiệm, thần sắc hiếu kỳ.
Lục Tiệm chưa từng trải qua trận thế như vậy bao giờ, bất giác mặt đỏ lên,
không biết tiến thoái thế nào, Hạm Ngọc liền cười nói:
Uyển Nương cũng cười nói:
Chưa nói hết câu, Tố Cầm đã ngắt lời:
Uyển Nương đưa tay bỏ hạt dưa xuống, cười khẽ vỗ tay nói:
Nói xong uốn người một cái đứng dậy đi ra trước, quần nữ người cười cứ cười,
người bực cứ bực, cuối cùng cũng kéo nhau ra hết. Cốc Chẩn chờ quần nữ đi ra
rồi mới cười cười ra hiệu cho Lục Tiệm ngồi xuống, hai người đối diện cả nửa
ngày không nói tiếng nào, Cốc Chẩn mới nói:
Lục Tiệm cũng cảm khái, thở dài một tiếng, trong tâm tuy vô số nghi vấn nhưng
không dám mặc nhiên nói ra, chỉ sợ nếu hỏi một câu thì giao tình của hai người
lại thành quyết liệt không có đường lùi, đành nhẫn nại, một lúc lâu sau mới
hỏi một câu:
Cốc Chẩn cười một tiếng, thản nhiên nói:
Lục Tiệm kinh hãi nói:
Cốc Chẩn ngừng cười nói:
Lục Tiệm nhìn y không biết nói gì, người này chính không ra chính, tà không ra
tà, khiến người ta không sao hiểu thấu. Trầm mặc cả nửa ngày, đột nhiên nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Lục Tiệm đem việc Thích Kế Quang bị lao tù kể lại, trầm nghi nói:
Doanh Vạn Thành nói muốn cứu đại ca cần phải có ngân lượng, ngươi cho ta
mượn năm ngàn hai trăm lượng để thông quan, số ngân lượng đó sau này ta sẽ tìm
cách trả lại cho ngươi.
Năm ngàn hai trăm lượng thì không vấn đề gì – Cốc Chẩn trầm ngâm nói – bất
quá cách hối lộ cứu người này, vào hai năm trước quan tham hoành hành hoặc giả
có thể thành công, hiện giờ thì chưa chắc.
Lục Tiệm giật mình nói:
Cốc Chẩn nói:
Lục Tiệm buồn rầu nói:
Cốc Chẩn cười nhẹ nói:
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
Gia Cát Lượng và Tần Mục Công có quan hệ gì ?
Quan hệ trọng đại – Cốc Chẩn nói – cả hai đều bị có tướng bại trận. Mã Tắc
binh bại ở Nhai Đình, bị Gia Cát Lượng một đao chém đầu, kết quả trong ba nước
đó Thục bị diệt vong đầu tiên, còn Mạnh Minh toàn quân bại ở Vu Hào sơn, thậm
chí bị nước Tấn cầm tù, kết quả Tần Mục Công không những không giết y mà còn
trọng dụng, nhờ đó mà trước đánh bại Tấn, sau hàng phục Tây Nhung, khai sáng
đại nghiệp của nước Tần. Nếu Hồ đại tổng đốc hành sự như Gia Cát Lượng thì
mạng của Thích tướng quân khó cứu vãn, ngược lại nếu ông ta làm như Tần Mục
Công thì còn có hy vọng.
Y thấy Lục Tiệm tỏ vẻ buồn rầu, liền cười nói:
Lục Tiệm không kìm được cười nhẹ, thở dài nói:
Nói xong, định nói tiếp nhưng lại thôi. Cốc Chẩn nhìn y, cười nhẹ nói:
Nói xong, y gọi người dọn đồ, Lục Tiệm ăn qua loa một ít rồi im lặng nằm xuống
giường, mũi ngửi thấy mùi hương tràn ngập khắp phòng, mỏi mệt thiếp đi, ngủ lơ
mơ, trong lúc ngủ mơ hồ tỉnh dậy một lần, ẩn ước thấy Cốc Chẩn đang cúi người
trên bàn chăm chú viết, trên bàn chất đầy sách vở. Lần thứ hai tỉnh dậy thì
thấy chồng sách đó đã biến mất, Cốc Chẩn đang khoanh tay đi đi lại lại như có
điều gì phiền não, thấy Lục Tiệm ngồi dậy liền chuyển sầu cười nói:
Nói xong đưa cho gã một tấm áo choàng bằng gấm trắng, nói:
Hai người ra khỏi cửa phòng thì trời đã sáng, đi dọc theo hành lang đến bờ
sông, thấy mặt trăng đang lặn xuống phía tây, sao cũng mờ dần, tiếng ca vũ
cười nói trên sông Tần Hoài cũng đã vãn, chỉ còn vài ánh đèn đang tản dần ra
trên mặt sông. Cốc Chẩn thở dài nói:
Lục Tiệm hỏi nguyên do, Cốc Chẩn nói:
Nói xong vỗ tay một cái, từ trong bóng tối hai nam tử áo đen vội đi ra, cúi
người thị lập, không nhìn rõ dung mạo.
Cốc Chẩn nói:
Hai người ứng tiếng, cúi mình lùi vào trong bóng đêm. Cốc Chẩn cười chỉ một
tòa tiểu lâu ba tầng đằng xa, nói:
Lục Tiệm mặc nhiên gật đầu, tiểu lâu đó chỉ cách năm mươi bước chân, đi chốc
lát là tới, nhưng không hiểu sao trong tâm lại mong muốn đoạn đường ngắn này
vĩnh viễn đi không tới nơi.
Hai người thong thả lên lầu, dựa vào lan can nhìn ra xa, thấy thành Nam Kinh
mái ngói trùng điệp như bướm lượn, lại như ngàn vạn con chim đang dang rộng
cánh, dưới lầu một nhánh sông đen như mặc ngọc, ánh trăng tàn chiếu lên mặt
sông ảm đạm sương mờ. Cốc Chẩn chỉ vào con sông đó nói:
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
Cốc Chẩn nói:
Lục Tiệm nhíu mày nói:
Cốc Chẩn cười nói:
Cốc Chẩn vừa nói vừa cười, nét cười nhanh chóng biến thành lạnh lẽo như hàn
băng. Lục Tiệm nghe mà kinh tâm, buột miệng nói:
Cốc Chẩn thấy thần sắc của gã, hiểu gã định nói gì liền cười nói:
Lục Tiệm lắc đầu nói:
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
Lục Tiệm nghe vậy trong lòng sinh ra cảm giác quái dị, nhưng quái dị như thế
nào lại không thể mô tả được, đột nhiên lại nghe Cốc Chẩn nói:
Lục Tiệm hít vào một hơi, gật đầu nói:
Cốc Chẩn cười cười nói:
Lục Tiệm nói:
Cốc Chẩn xua tay nói:
Lục Tiệm gật đầu im lặng, lại nghe Cốc Chẩn nói:
Nói đến đây, y lộ một nụ cười khổ, thở dài nói:
Nói đến đây, Cốc Chẩn lại cười khổ, giọng nói cũng trầm xuống:
Ta biết bà ta định giết mình, kinh ngạc đờ người ra, muốn động mà không động
được, bất ngờ bà ta trở ngược thanh kiếm tự đâm mình một nhát vào đùi rồi kêu
ầm lên cứu mạng. Lúc đó khách đến mừng thọ đều chưa đi, nghe tiếng kêu cứu
liền dồn đến, bà ta mồm năm miệng mười, một mực vu cho ta bức gian muội tử, bị
bà ta phát hiện nên dùng kiếm định giết người. Cha ta nghe vậy tuy tức giận
nhưng cũng biết ta và muội tử không có quan hệ huyết thống, muốn giải quyết
việc này chỉ có cách cho cưới ta, còn việc giết mẫu thân thì vết thương đó
không nguy hiểm đến tính mệnh. Ông nổi giận xong liền thủ tiêu tư cách thiếu
chủ của ta, trừng phạt nghiêm khắc. Đúng lúc đó lại có một phong thư gửi đến,
phía ngoài đề “Chẩn đệ ân giám, huynh Uông Trực bái thượng”, mở ra thì đúng là
thủ bút của thủ lĩnh tứ đại khấu là Uông Trực viết riêng cho ta, ước hẹn ta
cùng đến cướp Tùng Giang phủ. Trong quy định của Đông Đảo, câu kết với Oa khấu
là tử tội, chúng nhân hết thảy đại kinh, kiểm tra trong phòng của ta, lại phát
hiện nhiều bức thư phân biệt gửi Từ Hải, Trần Đông, Ma Diệp, bút tích đúng là
của ta, có thư đòi chia tài sản, có thư ước hẹn đi đánh cướp hoặc tẩu tán hàng
hóa.
Ta không thể nói ra tên của ân công, cũng không thể thuyết minh được lai lịch
những bức thư đó, như vậy trở thành trước cưỡng gian muội muội, sau giết mẫu
thân, lại câu kết Oa khấu ba tội lớn, luận lý đáng xử tử, nhưng bọn họ cho
rằng như vậy quá tiện nghi, liền đem ta cầm tù vào Cửu u tuyệt ngục, để ta
không được nhìn thấy ánh mặt trời mà phát cuồng, chết trong cô tịch.
Sự việc như vậy thật khó tin, Lục Tiệm nghe mà bàng hoàng, một lúc lâu mới có
thể nhíu mày nói:
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
Nói đến hai chữ bội phục, trong mắt Cốc Chẩn chợt xuất hiện hàn quang, Lục
Tiệm kinh hãi nói:
Cốc Chẩn thản nhiên nói:
Lục Tiệm nhìn y, song quyền nắm chặt lại, run lên từng hồi, một lúc lâu sau
mới trầm giọng nói:
Cốc Chẩn nói:
Lục Tiệm nói:
Cốc Chẩn nói:
Lục Tiệm nói:
Cốc Chẩn thản nhiên cười lạnh nói:
Lục Tiệm nhíu mày nói:
Nói vậy là sao ?
Ngươi không nhớ ta đã từng nói sao - Cốc Chẩn thở một hơi dài, nói – Trần
Đông, Ma Diệp đã bị Hồ Tôn Hiến giết, bốn cơ hội để ta giải oan giờ chỉ còn
hai. Lại nói trong tứ đại khấu thì Uông Trực và Từ Hải đều rất ngoan cố, khó
mà bắt sống được, huống hồ hiện giờ muốn bắt chúng, ngoài ta ra còn có Hồ Tôn
Hiến đại tổng đốc và kế mẫu ta nữa.
Lục Tiệm buột miệng nói:
Lập tức tỉnh ngộ nói:
Cốc Chẩn nhìn y, cười khổ nói:
Lục Tiệm lắc đầu nói:
Cốc Chẩn thở dài nói:
Nói xong ghé vào tai Lục Tiệm, thấp giọng nói:
Lục Tiệm không bằng lòng nói:
Cốc Chẩn nhìn gã, hai mắt hơi đỏ lên, nhưng thần thái đó chỉ thoáng qua rồi
biến mất, cười lớn nói:
Tiếng cười đột nhiên vụt tắt, một trận gió đột ngột thổi qua, từ phía bờ bên
kia sông một phiến màu trắng không biết là vật gì hướng về Tụy Vân lâu bay
tới.