Tù Đồ (2)


Người đăng: HắcKê

Lục Tiệm nghe người kia nói như được vén màn mây mù, không kìm được hỏi: "Khi
Sa Thiên Hoàn tạo ra cái ao bùn đó, các hạ cũng ở đó sao?" Người kia đáp:
"Không có chuyện đó." Lục Tiệm quái lạ hỏi: "Sao các hạ tả lại những chuyện
đó, như là tận mắt chứng kiến vậy?"

Người kia cười nhẹ, trả lời: "Ta tuy không tận mắt chứng kiến cũng có thể biết
mọi chuyện. Vậy người xưa mới có câu chỉ ngồi ở trong chướng rủ, vẫn biết mọi
việc trong thiên hạ, là vì học 1 biết mười, nghe 1 hiểu trăm, chỉ cần từ một
điểm nhỏ tin tức có thể suy đoán ra được đại thế của thiên hạ. Huống chi Sa
Thiên Hoàn là loại đầu óc bã đậu, làm sao nghĩ được thủ đoạn cao cường, ta chỉ
động chân động tay một cái là đoán ra được ngay thôi."

Lục Tiệm nghe vậy bội phục nói: "Nói Sa Thiên Hoàn không cao minh, thì tại hạ
cũng nghĩ vậy"

Người kia hỏi: "Ngươi có thể thoát khỏi ao bùn, trốn khỏi lũ cá mập, chứng tỏ
bản lĩnh cũng cao cường. Nói xem, ngươi đến cái đảo này làm gì?"

Lục Tiệm lại mang những việc làm thông dịch, giúp bọn Chu Tổ Mô mua súng điểu,
rồi gặp "cửu biến long vương", vì cứu bọn chúng phải gian khổ đấu võ ra sao,
chuyện Địch Hi không giữ lời hứa, làm toàn bộ hải thuyền bị giam trên ngục đảo
thế nào; đến chuyện phải mượn kiếp lực của mình để thoát thân, chế ngự Sa
Thiên Hoàn, việc sắp thành thì lại bị hỏng, gặp phải ám toán nhất nhất kể hết.

Người kia nghe xong cười nói: "Nguyên lai ngươi là một kiếp nô, thảo nào mới
thế. Còn việc ngươi nói Địch Hi không giữ lời hứa, thật ra cũng không đúng
lắm. Bằng không nếu lão không giữ lời, đã một phát giết hết sạch bọn ngươi bịt
miệng, thế thì trừ lão thiên gia ra, còn ai biết nữa? Chỉ là do tình thế bắt
buộc, lão tuy không muốn làm trái lời ước, nhưng lại không muốn số súng điểu
kia rơi vào tay thiên bộ, nên xuất sử độc kế mượn đao giết người, dùng bàn
tay của Sa Thiên hoàn thu thập bọn ngươi. Bọn ngươi lập đổ ước chỉ hạn chế
Địch Hi mà thôi, Lão không tự động thủ, thì không thể nói là bội ước được. Cái
tên Chu Tổ Mô kia tự cho mình là thông minh vậy mà định đổ ước thì sơ hở hàng
trăm chỗ. Hắn bảo cả đời làm nghề buôn bán, không hiểu thế thì buôn bán kiểu
gì?"

Lục Tiệm không hề biết gì về việc đánh cược mà lại có vô số chỗ lắt léo như
vậy, bất giác cảm thán thở dài nói: "Đúng vậy, nếu có các hạ ở đó, bọn tại hạ
chắc không bị dưới cơ Địch Hi" Người kia cười nói: "Kể cả có ta, cũng chưa
chắc đã không bị dưới cơ. Trong Đông đảo ngũ tôn, Cửu biến long vương đúng là
võ công không phải nhất, nhưng lại là người thâm trầm tính toán nhất. Cái
chuyện đánh cược đó, sau này có biến hoá thế nào cũng khó mà qua được mắt lão,
vì vậy bọn ngươi có làm gì thì cũng khó mà thoát thỏi tay lão được. Nói vậy là
vì bọn ngươi thực lực không lớn, đối thủ lại quá ư là lợi hại, đường thoát của
bọn ngươi hầu như không có."

Lục Tiệm buồn rầu hỏi: "Nếu nói như vậy thì dù có thế nào, bọn tại hạ cũng
không có cách nào thoát thân hay sao?"

Người kia cười đáp: "Cái đó cũng không hẳn." Người đó ăn nói khó hiểu, lúc bảo
được, lúc bảo không. Lục tiêm nghe ù hết cả đầu, lắp bắp hỏi: "Như vậy là lại
vẫn còn có cách gì à?"

Người kia cười: "Bọn ngươi rơi vào tình trạng hiện nay, là do ngay từ đầu đã
phạm phải điều đại kỵ. Buôn bán cũng như đánh cờ, chỉ 1 chút sơ hở cũng dẫn
đến thất bại. Nếu đổi lại là ta, thân ở nơi nước lạ, không hiểu ngôn ngữ,
phong tục khác biệt, càng phải cẩn thận vô cùng. Mua hàng ngàn súng điểu 1 lúc
rõ là chuyện hiếm thấy, rất dễ làm người khác nghi ngờ, trong đám thương gia
đó, kiểu gì chẳng có địch nhân đối đầu trà trộn, vô ý mà bị ám toán, chẳng
những mất sạch tất cả, mà còn rước vào hoạ sát thân. Vì vậy những thương nhân
giỏi, bất cứ việc lớn nào cũng tìm cách chia thành nhiều việc nhỏ hơn, nhỏ
thành nhỏ nữa, Việc lớn mỗi khi được chia thành việc nhỏ hơn, việc nhỏ hơn
thành việc nhỏ nữa thì rủi ro cũng theo đó mà giảm đi rất nhiều."

"Cứ theo đạo lý đó, Chu Tổ Mô tham lam muốn chóng xong, lúc mua súng điểu của
Long khi, đã phạm phải sai lầm lớn. Nếu đổi là ta, nếu có vụ buôn bán thế, sẽ
tìm cách biến nó thành nhỏ đi, mỗi lần sai 1 người khác nhau, mua ở những chỗ
khác nhau, mỗi lần chỉ mua không quá 100 súng điểu, chia nhỏ ra mà mua. Kể cả
có mua phải súng điểu của Long khi cũng không làm lão ấy nghi ngờ đánh động
đến Địch Hi. Địch Hi mà không biết có chuyện đó, thì những chuyện sau này cũng
không xẩy ra."

Lục Tiệm bỗng nhiên đại ngộ, vỗ tay nói: "Nếu mà làm vậy thì chẳng bao giờ
thua"

"Cũng không hẳn." Người kia cười lạnh nói: "Trên đời này chẳng có việc gì
không bao giờ thua. Kể cả việc dùng người chia nhỏ ra đi mua súng điểu ở nhiều
chỗ khác nhau, vẫn còn rất nhiều rủi ro. Thương nhân bán súng điểu đúng là
nhiều, nhưng ở nước Nhật, nơi chế tạo được súng điểu lại không có nhiều, Cứ
như ta biết, chỉ có 3 chỗ làm được thôi, một ở tử đảo, một ở tạp hạ, một ở ???
thành. Ngày xưa ta đến, còn nghe đồn ở Quốc hữu thôn thuộc Trương Quốc cũng là
một chỗ chế tạo súng điểu lớn, nhưng cũng không biết có thật không? Vì nguồn
cung có hạn, số lượng súng sản xuất hàng năm tính được dễ dàng. Long Khi là
thủ lãnh của bọn buôn bán súng điểu, một khi phát hiện ra một số lượng lớn
súng điểu biến mất, tất sẽ truy tìm khắp nơi, với bản lĩnh của bọn chúng chẳng
khó gì mà không tìm ra sự thật, khi đó thì mới thật sự là phiền."

Lục Tiệm nghĩ một hồi, mới hiểu được những lời của người kia, gật đầu nói:

"Các hạ nói chí phải."

Người kia thở dài nói: "Vậy mới nói, thu mua súng điểu chỉ là hạ sách. Thượng
của thượng sách là chiêu mộ tìm người biết chế tạo súng, rồi tự mình chế ra
súng điểu"

Lục Tiệm đáp: "Người Nhật tính vốn rất hẹp hòi, có chút bản lĩnh đó nên giấu
kĩ lắm không bao giờ truyền ra ngoài. Các hạ có chiêu mộ cũng chẳng ai đến
đâu." người kia cười ha ha rồi mắng: "Thằng bé ngốc, bọn thợ đó không chịu đi
cùng ngươi, ngươi không thể bắt cóc lấy vài người, ép chúng về nước mình được
hả?"

Lục Tiệm nghe lấy làm sợ, hoang mang đáp: "Nếu làm như vậy chẳng phải là mình
không tốt sao."

Người kia cười: "Có gì mà không tốt, làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, hà
huống ta không giết chúng, chỉ ép chúng tiết lộ cách chế tạo súng, sau đó lại
thả chúng về nước.", nói đến đây, người kia ngừng lại hồi lâu rồi lẩm bẩm: "kì
quái, kì quái." Lục Tiệm bèn hỏi: "Cái gì kì quái?"

Người kia đáp: "Ngươi nói Chu Tổ Mô là người của Thiên bộ, sao lại đến nhật
bản tìm mua súng điểu làm gì?"

Lục Tiệm đáp: "Đấy là theo những gì Địch Hi và Chu Đại Thúc nói chuyện." người
kia đáp: "Điều này rất lạ, chuyện mua súng điểu này sơ hở trăm chỗ, ông nội
bọn chúng - lão Trầm qua tử vốn là ngươi thế nào? mà sao lại có tay thủ hạ ngu
thế?"

Lục Tiệm không nhịn được hỏi: "Các hạ thường nói đến Trầm qua tử, người đó lợi
hại lắm sao?" người kia cười lạnh 1 tiếng: "Lão đó có biệt hiệu là thiên toán
(trời tính), có câu người tính không bằng trời tính, ngươi xem thế thì biết
lão ấy lợi hại hay không lợi hại?"

Lục Tiệm gật đầu 1 cái lầm rầm nói: "Thế thì quả thật lợi hại."

Người kia đáp: "Vì lão ấy như vậy, nên việc kia rất kì quái. Ở trong tây
thành, Lão họ Trầm là người có đầu óc nhất. Lão vốn tính giỏi thế, sao lại bỏ
thượng sách mà dùng đến hạ sách, phải đi tìm mua súng điểu? nếu thật sự phải
mua, cũng phải phái người giỏi giang đi chứ sao lại phái tên Chu tổ mộ ngu
xuẩn kia? Mà nếu thật phải đưa tên ngu đó đi, cũng phải học theo Gia Cát khổng
minh, đưa cho hắn cẩm nang diệu kế nào chứ không để hắn tự tung tự tác thế
được. Mua súng điểu vốn là chuyện kinh thiên động địa, ai cũng đều biết cả."

Thấy người kia luôn miệng nói kì quái. Lục Tiệm thở dài nói: "Người thông minh
đến đâu cũng có lúc hồ đồ, tại hạ biết một người cực kì thông minh, chỉ bởi vì
vô ý nhất thời mà hai mắt bị người ta huỷ mất thành ra mù loà."

Người kia ồ lên đáp: "Điều này cũng hợp với đạo lý, bởi vì suy tính ngàn điều,
cũng sẽ lọt 1 điều không tính hết, có thể lão họ Trầm này quá giầu rồi, với
vụ mua bán này không thèm bận tâm, thành thì tốt, mà bại cũng chẳng sao."

Lục Tiệm cùng người kia cách tường nói chuyện, nhận thấy người đó tâm tư cẩn
mật, lời nói thâm sâu, mọi chuyện đều rõ như lòng bàn tay, đồ rằng đây là một
nhân vật tiền bối am hiểu sự đời, không kìm được bèn hỏi: "Xin hỏi tiền bối,
phía bên ngài là chỗ nào vậy?"

"Phía bên ta hả?" người kia cười đáp: "ngươi nói ngươi từng ở trong luyện nô
thất, địa lao đó là ở tầng mấy?" Lục Tiệm đáp: "ở tầng 2."

Người kia bèn đáp: "Chỗ ta ở là tầng 9, là địa lao sâu nhất trên ngục đảo."
Lục Tiệm la lên thất thanh: "Gì cơ?" người kia lại hỏi: "Người từ luyện nô
thất đi lên mặt đảo hết bao lâu". Lục Tiệm nhớ lại đáp: "Tầm 3 khắc."

Người kia cười: "Ta từ ở trên đảo bị đưa xuống đây, quanh quo vòng vèo, tổng
cộng đi hết 3 ngày. Vì vậy một ngày ta chỉ ăn một bữa, do người đưa cơm cả đi
cả về phải mất 6 ngày. Vì đi lại lâu vậy nên mấy tên tiểu yêu đó bực tức, vẫn
thường đưa đến những suất cơm đã nấu được vài ngày, he he, chắc là bọn chúng
trốn việc ngủ thêm trên đường đưa cơm."

Lục Tiệm kinh hãi hỏi: "Thế thì cơm chẳng phải sẽ bị thiu sao, làm sao ăn được
nữa?" Người kia cười khẩy: "Cơm thiu thì đã làm sao? để giữ mạng, nếu cần giun
dế cũng vẫn phải ăn. Chậc, tầng 2 không có ánh sáng hả." Lục Tiệm đáp: "Cũng
có."

Người kia trầm mặc hồi lâu: thở dài nói: "Tầng 7 đã không có đèn đuốc gì rồi,
ta rất muốn được nhìn thấy ánh sáng, nhìn hé chút cũng được."

Lục Tiệm nghe đến đây, không hiểu sao trong lòng đau xót trầm giọng hỏi: "Tiền
bối, ngài ở đây đã bao lâu rồi?" người kia đáp: "Cứ tính theo số lần đưa cơm
thì tổng cộng là 413 lần, tức là 413 ngày, nhưng nếu tính cả những ngày bọn
chúng lười không thèm đưa, cộng thêm vào thì phải tầm 800 ngày rồi."

Lục Tiệm kinh hãi hỏi: "Tiền bối ở đây đã 2 năm rưỡi rồi sao?" Người kia đáp:
"Có gì mà ngạc nhiên?" Lục Tiệm nao nao hồi lâu, thở dài đáp: "Vì đã rơi vào
tay bọn chúng, sao chúng không đem ngài luyện thành kiếp nô?"

Người kia đáp: "Nếu bị luyện thành kiếp nô, ta đã phải cảm ơn trời đất rồi."
Lục Tiệm ngạc nhiên vô cùng: "Biến thành kiếp nô là điều bất hạnh nhất trên
thiên hạ, sao ngài lại còn muốn cảm tạ trời đất?"

"Ngươi cứ bình tĩnh, ta sẽ giải thích." người kia đáp: "Bị luyện thành kiếp
nô, có 3 điều tốt. Thứ nhất, nếu là kiếp nô, phải có kiếp chủ, có người nói
chuyện giải buồn với ngươi, chứ không tịch mịch như ở đây. Thứ hai, chỉ cần có
người chịu nói chuyện với ta, ta có thể thuyết phục được hắn. Nếu có thể
thuyết phục được, thì có thể chạy trốn. Thứ ba, có kiếp lực trong người, không
kể tự nhiên có khả năng kì lạ mới, chỉ tính việc chuyển hoá thành nội lực,
ngoại lực, khi đã thoát ra khỏi đây, sẽ tính toán với bọn chúng sau."

Lục Tiệm nghe vậy ngây người, hồi lâu hỏi: "Trong 2 năm rưỡi ở đây, vậy là
không ai nói chuyện với tiền bối."

"Đến quỷ cũng không có ai." người kia hừ lạnh, "bọn người kia không phải không
muốn nói chuyện với ta, mà là không dám vì sợ ta dụ dỗ mê hoặc đào thoát đi
mất, vì vậy bọn chúng có nghiêm lệnh, ai nói với ta sẽ bị cắt lưỡi chọc thủng
tai. Đưa cơm bao giờ cũng là 2 người, giám sát lẫn nhau, lại còn dùng bông
nhét kín vào tai."

"Bởi vậy hồi ta mới bị giam ở đây, một chút âm thanh cũng không có, gần như
phát điên. Sau đó không hiểu sao, tự nhiên bình tĩnh lại. Ta chỉ sợ lâu ngày
không nói chuyện quên tiếng nên đành phải nói chuyện với chính mình."

Lục Tiệm thấy kì hỏi: "Sao mà tự mình nói với mình được?"

"Sao lại không thể?" người kia cười: "Ta hàng ngày thức dậy, tự gọi tên mình,
hoặc dùng cố sự gì đó, tự giảng cho mình nghe, hay nghĩ đến một vấn đề hóc búa
nào đó, tự hỏi tự trả lời. Ha ha, ngày tháng kéo dài, giờ thành thói quen
rồi." Lục Tiệm không nhịn được: "Nhưng tiền bối không biết, đã là kiếp nô thì
không còn tự do nữa, suốt đời chịu sự khống chế của kiếp chủ." người kia cười
khẽ đáp: "Điều đó chưa hẳn đúng, nếu như kiếp nô thông minh hiểu đời, làm sao
không có cách chế ngự kiếp chủ. Ngươi nói xem, từ xưa tới nay nhiều vị hoàng
đế quyền lực đã không lớn, lại còn thường bị bầy tôi thông minh điều khiển. Vì
vậy mọi việc đều là tự bản thân mình, cái gọi là vô chủ vô nô chỉ là câu rắm
lớn, ta nếu có là kiếp nô, cũng có khả năng bắt kiếp chủ phục tùng, vì ta mà
xuất lực." Người kia thấy hồi lâu Lục Tiệm không nói gì, bèn hỏi: "Ngươi sao
vậy?" Lục Tiệm hít vào một hơi thật dài mới có thể trả lời: "không, không có
gì, chỉ do mệt quá thôi." Người kia quan tâm bảo: "Nếu mệt thì nghỉ ngơi đi,
chuyện này cũng không cần phải gấp."

Lục Tiệm lúc này toàn thân mệt mỏi, muốn biến tướng cũng không thể, bèn quay
trở lại bờ đầm, trầm ngâm suy nghĩ: "Chắc vừa rồi vận toàn lực phá tường mượn
kiếp lực nhiều quá, nên động đến đệ nhị đạo cấm chế, muốn yên thân, chắc phải
để mặc họ thôi...," nhưng vừa nghĩ đến đây, trong lòng tự thấy xấu hổ vô cùng:
"Lục Tiệm ta sống được đến bây giờ, hoàn toàn nhờ vào Ngư Hoà Thượng đại sư
ban cho. Đại sư không quản tính mệnh xả thân vì ta. Thế mà sao ta tham sống sợ
chết, thấy người lâm vào vòng tuyệt cảnh mà không cứu như vậy."

Nghĩ đến đây, hào khí nổi lên, nghỉ ngơi một hồi, lại đi phá tường ngục. Đến
một ngày vừa mới đánh được hai lần, bỗng nghe tiếng bụp một cái, tay đánh vào
trong không khí, bức tường ngục đó cuối cùng cũng bị xuyên thủng, một luồng
khí hôi hám theo đó ùa ra lòng động, ập thẳng vào mặt. Lục Tiệm hơi sợ vội vã
bước tránh sang một bên.

Chỉ nghe thấy ngươi kia cười lên ha hả: "Tuyệt, thật tuyệt, giờ hẵn còn hơi
nhỏ, đợi lúc đục to ra một chút, ta có thể thoát ra được rồi." Tường đá đã bị
xuyên thủng một lỗ, xung quanh đá đã bị nứt ra, tiếp tục đào khoan, dễ hơn rất
nhiều. Người kia ở phía đối diện cũng dùng một phiến đá khoan cùng.

Cũng không biết đã được nhiêu ngày, đến một hôm, Lục Tiệm đang lúc mệt mỏi,
bỗng nhiên nghe thấy người kia reo lên: "Xong rồi, ngươi lùi lại đi." Lục Tiệm
lùi lại hai bước, rồi cảm thấy từ trong lỗ một bàn tay gầy gò thò ra, tiếp đến
là bả vai, người đó bảo: "kéo giúp ta nào." Lục Tiệm nắm tay kéo mạnh một cái.
Người đó mượn lực chui tọt ra, rơi cả xuống nước.

Lục Tiệm giúp lão đứng dậy, cảm thấy lão gầy gò vô cùng, tự thấy thương cảm,
thở dài nói: "Tiền bối gầy quá." Người kia cười hihi: "Đó là do ta cố tình đó,
nếu mà không gầy, làm sao chui qua chỗ này được?"

Lục Tiệm cũng lấy làm kỳ, bỗng thấy người kia hỏi: "Ngươi tên là gì?" Lục Tiệm
trả lời: "Tại hạ tên là Lục Tiệm, Lục trong lục địa, tiệm trong thuỷ trảm
tiệm, tiền bối tên gì?"

"Ngươi hỏi ta à?" người kia hỏi: "nếu ta bịa ra một cái tên giả lừa ngươi,
ngươi có tức giận không?" Lục Tiệm thấy kì quái hỏi: "Sao tiền bối phải lừa
tại hạ chứ?" người kia hừ lạnh nói: "người tốt như ngươi, thế gian ngày càng
hiếm dần, thật là đáng ghét."

Lục Tiệm nghe càng thấy kì bèn bảo: "tiền bối không thích nói tên ra thì thôi,
cần gì phải bực tức."

Người kia im lặng rồi đáp: "Cái gì mà không thích? Lão tử đi không đổi tên,
ngồi không đổi họ. Họ Cốc tên Chẩn, Cốc trong vũ thanh minh chi cốc, chẩn
trong ngọc chẩn"

Lục Tiệm nghe không rõ bèn hỏi: "Ngư châm gì cơ?(người dịch chú: chắc là Lục
Tiệm nghe nhầm ngọc chẩn thành ngư châm) chỉ nghe có ngư câu (lưỡi câu), ngư
thứ (xương cá), sao còn có ngư châm gì nữa?"

Cốc Chẩn phì một cái: "Ngọc ở đây là ngọc trắng không tì vết, chứ không phải
là ngư não cá khô của ngươi. Chẩn ý là ôn nhuận tinh tế. Cái tên này do mẹ ta
đặt, nói là lấy từ "văn tế khuất nguyên", trong văn tế đó có câu: 'lan huân
nhi tồi, ngọc chẩn tắc chiết', ý nói là hoa lan quá thơm, thì vẻ ngoài tàn tạ,
mà phiến ngọc quá mỏng, thì sẽ dễ bị gẫy"

Lục Tiệm hâm mộ nói: "Cốc tiền bối, mẹ ngài thật là giỏi, không ngờ lại hiểu
biết nhiều như vậy, chẳng như tại hạ, trên người có vết bớt thế nào, thì lấy
luôn đó làm tên."

"Hiểu biết nhiều cái rắm thối à?" Cốc Chẩn lạnh lùng đáp: "Mụ già hôi thối ấy
luôn ra vẻ đáng thương, những điều mụ nói, ta không thèm quan tâm."

Lục Tiệm hoảng sợ đáp: "Sao ngài lại chửi, chửi ..." Cốc Chẩn cười lạnh đáp:
"chửi mẹ ta hả? mụ ấy đúng thật là một mụ già hôi thối, không thể nói khác"
rồi không đợi Lục Tiệm phản bác, cười hỏi: "ngươi nói có vết bớt trên người,
rồi hình văn tự gì, thành tên ngươi là thế nào vậy?"

Trên thân Lục Tiệm có vết bớt hình chữ "tiệm", ông nội hắn bèn lấy luôn chữ đó
đặt thành tên cho hắn. Cốc Chẩn nghe xong cười sằng sặc, vỗ tay bảo:

"ông nội ngươi thật là thú vị, cách đặt tên người như vậy, quả là hết sức vòng
vèo. Rất tốt, tên của ngươi vốn gốc là do trời sinh ra trên người, so với lai
lịch tên của ta thì hơn nhiều lắm."

Lục Tiệm từ nhỏ đã ghen tị với kẻ khác có mẹ còn hắn thì không, giờ thấy Cốc
Chẩn có mẹ mà không biết quý trọng, trong lòng thấy rất không vừa lòng, đang
định khuyên bảo vài câu, bỗng nghe Cốc Chẩn cười nói: "Chỗ này quả nhiên hay
hơn trong địa lao, có cả nước để tắm nữa." tai nghe luôn thấy tiếng nước bì
bõm. Cốc Chẩn đã nhẩy vào mấy vũng nước tắm rửa mặt mũi, chứng tỏ ngày xưa
chưa bị vào địa lao, chắc vốn là người rất sạch sẽ.

Tắm rửa xong xuôi, hai người đi đến bờ đầm, Cốc Chẩn hỏi: "Ta đói quá, có gì
ăn không?" Lục Tiệm bèn thò tay bắt cá đưa lão, Cốc Chẩn chẳng nề hà gì đưa
lên miệng ăn sống luôn, vừa ăn vừa cười nói: "Lâu lắm rồi mới được ăn thịt."
Ăn xong nằm lăn ra ngủ rất thoải mái.

Ngủ một hồi lâu, Cốc Chẩn cũng đến lúc thức dậy, mở miệng hỏi liền: "Lục Tiệm,
ngươi nói rằng dưới đầm này có thuỷ đạo thông ra tận biển, đúng không hả?" Lục
Tiệm đáp: "Không sai, cái thuỷ đạo này vừa dài vừa quanh co, nếu không giỏi
bơi lặn, rất khó chui xuống, kể cả đủ sức chui xuống, thì còn có bầy cá mập
đông nghịt ở ngay cửa hang."

Cốc Chẩn than: "Nhưng chỉ có duy nhất một đường thoát này thôi." Lục Tiệm đáp:

"Cửa địa lao bên ngài thế nào? tại hạ có thể dùng biến tướng, biết đâu lại có
thể đánh vỡ thoát ra ngoài."

Cốc Chẩn cười một tiếng, lạnh lùng đáp: "Là cửa sắt, dầy 3 thước, mà không chỉ
có một cửa, trước sau có 3 cửa tất cả, toàn là cửa sắt ngàn cân nặng, lại còn
sử dụng cơ quan để khống chế. Cơ quan này mới thật sự là tàn độc, cơ quan mở
cửa thứ nhất đặt ở phía sau cánh cửa thứ hai, cơ quan mở cửa thứ hai đặt ở
phía sau cánh cửa thứ 3, giả sử có phá được một cửa thì cũng không còn sức để
phá được cửa kia, hehe, kể cả ngươi có bản lãnh thông thiên, phá được cả 3
cánh cửa đó thì còn phải gặp vô số kiếp chủ kiếp nô đợi sẵn, hỏi sao tránh
khỏi cái chết?"

Lục Tiệm bi phẫn vô cùng, đấm tay xuống đất lớn tiếng hỏi: "Cốc tiền bối, tại
sao người trong Đông đảo lại quá ác độc như vậy?"

"Không cần nói điều đó." Cốc Chẩn điềm nhiên đáp: "Cái thuỷ đạo kia vì vậy là
đường thoát duy nhất của ta và ngươi, ngươi hồi xưa đi trong đó thế nào, kể
lại thật chi tiết cho ta nghe, biết đâu ta lại tìm ra được cách nào."

Lục Tiệm bèn kể lại chi tiết. Cốc Chẩn trầm ngâm đáp: "Như vậy mà nói, ngươi
thoát được đến chỗ này, hoàn toàn là nhờ vào kiếp lực. Nhưng ta nghe nói nếu
mượn kiếp lực nhiều quá, sẽ bị phản lại, sao ngươi lại không làm sao cả?"

Lục Tiệm thở dài, mang chuyện Ngư Hoà Thượng không tiếc mạng sống thiết lập 3
đạo cấm chế cho hắn ra kể lại đầu đuôi.

Cốc Chẩn nghe xong, lạnh lùng bảo: "Ngư Hoà Thượng đó cùng với ngươi, toàn là
những kẻ ngây thơ tin người quá đáng, nên luôn phải chịu thiệt thòi."

Lục Tiệm nghe đến đây, tự nhiên nỗi tức giận trào lên, lớn tiếng nói: "Cốc
tiền bối, ngài nói điều này rất hồ đồ, nếu như không có đại sư Ngư Hoà Thượng,
chẳng những ta đã phơi xương lạnh từ lâu mà ngài cũng không thể đến ngồi ở đây
được, ngài nói đi."

Nói rồi vô cùng giận dữ, đi về phía hướng địa lao, phá rộng lỗ hổng trên tường
ngục rồi chui vào bên trong. Tìm hiểu một hồi, quả nhiên như lời Cốc Chẩn nói.
Lục Tiệm cứ cầm một khối đá phá cửa, chỉ thấy đá vỡ tan tành, mà hổ khẩu tay
thì đầy máu.


Thương Hải - Chương #18