Minh Nguyệt (2)


Người đăng: HắcKê

Chương 69: Minh Nguyệt (2)

Diêu Tình hứ nhẹ một tiếng, mặt sa sầm:


  • Cốc Bình Nhi, chuyện bữa nay, Cốc Chẩn rốt cục nghĩ sao?

Cốc Bình Nhi lắc đầu, đáp:


  • Huynh ấy không nói năng gì hết, chỉ sai em đưa thuyền đến cho các vị.

Tả Phi Khanh cười nhạt:


  • Ta xem chừng tên họ Cốc này cũng thấy động lòng rồi. Hừ ... Nói cho lắm làm
    gì, để Tả mỗ đây trở về Tây Thành, chờ lãnh giáo ngón "Chu Lưu lục hư công".

Lục Tiệm cau mày, hạ giọng bảo:


  • Tả huynh, đệ tin chắc, Cốc Chẩn chẳng phải hạng người như thế đâu.

Tả Phi Khanh chỉ hứ nhẹ một tiếng, gã thôi không nói gì khác nữa.

Cốc Bình Nhi hướng dẫn mọi người đến một cỗ thuyền.

Thuyền rời khỏi Đông Đảo, mọi người ai nấy đều buồn bã kém vui, họ vẫn cứ
nghĩ, sau khi Vạn Quy Tàng chết, những ân oán sẽ một cái khoát tay mà tiêu
trừ, giờ xem lại, đấy chỉ là mong muốn của một bên thôi, huyết thù chất chứa
bao nhiêu năm nay giữa Đông Đảo và Tây Thành, há vì cái chết của một con người
mà đã có thể xoá tan cho biệt tích được!

Dong thuyền dăm ngày, đã đến bờ. Tả Phi Khanh không nói không rằng, khơi khơi
bỏ đi. Lục Tiệm biết gã mang nặng thành kiến, ắt hẳn đã muốn chạy trước về Tây
Thành báo tin, trong lòng Lục Tiệm trào dâng một cảm giác không rõ rệt là gì,
gã lập tức quay sang mời Ninh Ngưng tạm ghé qua Đắc Nhất sơn trang trước.

Ninh Ngưng khẽ lắc đầu, giọng buồn bã:


  • Tôi không đi được! Đúng ra, tôi có một chuyện này cần nói cho các bạn rõ,
    hồi đó, lúc còn ở Tây Thành, gia phụ vì muốn cứu mạng tôi, đã bị Vạn Quy Tàng
    cưỡng bách, phải tự thiêu mà chết đi rồi...!

Nghe cô nói, Lục Tiệm hoảng hồn, Ninh Bất Không từng làm kiếp chủ của Lục
Tiệm, lại là bố của Ninh Ngưng, lão đã có ảnh hưởng thật lớn trong cuộc đời
Lục Tiệm, dám chắc, ngoài Lục Đại Hải, không ai khác có thể sánh cùng lão
được. Trước đây, Lục Tiệm thù hận lão ta khôn tả, bây giờ, hay tin lão đã
chết, trong lòng gã miên man một nỗi buồn khác lạ, gã đứng tần ngần đấy, miệng
không sao nói lên thành lời.

Ninh Ngưng hít vào một hơi, cô nói:


  • Gia gia bị lửa đỏ thiêu mà chết, tôi đang muốn trở về Tây Thành, lập một
    nhà mộ giả nơi ông ra đi, để thể hiện hiếu tâm,. ôi ... tôi thật là một đứa
    con tối bất hiếu dưới cõi trời này!

Lục Tiệm cố trấn định tâm thần, gã buồn bã hỏi:


  • Lần trở về Tây Thành này, đường xá xa xôi vạn dặm, cô một thân một mình làm
    sao đi cho nổi?

Ninh Ngưng đáp:


  • Tôi đã có hẹn ước Tả bộ chủ, cùng đồng hành chuyến này.

Nói xong, cô quày mình, đi về phía đầu đường, nơi tà áo trắng của Tả Phi Khanh
đang bay phất phới, gã đứng lặng ở đấy, hẳn là đang chờ cô.

Thấy thế, trong lòng Lục Tiệm nhẹ nhõm, gã rầu rầu nói:


  • Vậy hai vị khá giữ gìn cho tốt trên đường đi.

Ninh Ngưng khẽ gật đầu, mắt cô nhìn nhìn vào Diêu Tình, cô cố thu hết dũng
khí, nói:


  • Diêu cô nương, Lục Tiệm là người tốt hiếm có, cô ... cô phải đối xử cho đẹp
    cùng huynh ấy ...!

Diêu Tình khé sựng sờ, cô buột miệng đáp:


  • Bộ ta còn đối xử chưa tốt cùng huynh ấy sao?

Ninh Ngưng gượng cười, đáp:


  • Tôi muốn nói ... không phải chỉ tốt một ngày, mà là tốt suốt cuộc đời ấy!

Diêu Tình trang trọng gật đầu, đáp:


  • Ta xin nghe theo lời cô!

Ninh Ngưng thoáng nét hoan hỉ, đôi nhãn châu cô ẩn ước hơi đo đỏ, cô quay
nhanh người, nhắm hướng tây, đến gặp Tả Phi Khanh, rồi cả hai cùng đi khuất.

Tiễn xong hai người Tả, Ninh, Lục Tiệm, Diêu Tình cùng năm đại kiếp nô trở về
Đắc Nhất sơn trang, cùng gặp lại mẫu thân, tổ phụ, hai vợ chồng Ôn Đại phu
phụ. Bà này bị niềm vui pha lẫn nỗi buồn, chảy nước mắt ngắn dài, nhờ Tiên
Thái Nô cố gắng dỗ dành, bà mới nguôi ngoai được một chút. Mồm miệng cô vốn
nhanh nhảu, chỉ nhịn được chừng nửa ngày, Diêu Tình đã đem hết chuyện trên
Đông Đảo thuật lại cho hai ông bà Ôn Đại nghe. Hay tin, họ đều thất kinh, nghĩ
rằng chuyện đó hệ trọng không phải nhỏ, lại sợ bị phía Đông Đảo đánh lén, họ
bèn cùng nhau cáo từ, để trở về Tây Thành.

Đoàn tụ được chừng một tháng, Thương Thanh Ảnh cùng Lục Đại Hải đều thấy Lục
Tiệm, Diêu Tình tâm đầu ý hợp, bèn nêu ý cho họ tổ chức hôn sự. Lục Tiệm muốn
còn không được, Diêu Tình giả vờ suy nghĩ một đêm, rồi bữa sau cô nhận lời.
Hai vị lão gia vui mừng khôn xiết, lập tức cho gửi thiệp báo hỉ, sửa soạn đám
cưới. Thương Thanh Ảnh cũng đề nghị cặp Tiết Nhĩ cùng Tô Văn Hương làm đám
cưới cùng ngày, Hai gã Tô, Tiết ngượng chín mặt mày, trong khi Thanh Nga cùng
Lan U hhét sức vui mừng.

Sau khi Trầm Chu Hư chết đi, Hồ Tôn Hiến đã bị điều về kinh, sau đó chẳng bao
lâu, lão vì liên quan vào vụ hai cha con Nghiêm Tung, đã bị tống giam vào ngục
tối. Thời thế giờ đã thay đổi, nhà họ Trầm mất chỗ dựa lớn, đã nhanh chóng bị
người đời quên lãng, các thiệp báo hỉ mà Thương Thanh Ảnh gửi đi, đều như ném
đá xuống biển, chẳng có hồi âm, khiến bà suy nghĩ, lần cưới hỏi này, sẽ không
được náo nhiệt bằng đám cưới của Trầm Tú ngày trước, khiến trong lòng bà mang
chút ân hận với Lục Tiệm. Nào ngờ, trước ngày cưới, chẳng những toàn bộ đệ tử
Thiên bộ xúm về, mà người của Địa bộ, Lôi bộ, Phong bộ, Trạch bộ, Sơn bộ đều
lũ lượt kéo đến, có luôn cả hai bộ Thuỷ và Hoả vừa tái tạo xong, họ đã đề cử
được chủ bộ mới. Ninh Ngưng lên làm chủ Hỏa bộ, vì cô cũng có chút lấn cấn,
nên chỉ sai đệ tử Hoả bộ thay cô chuyển tặng quà mừng, còn cô thì không đến dự
tiệc cưới.

Đây là lần đầu từ hai mươi năm qua mà tám bộ của Tây Thành được cùng nhau họp
mặt, nên Đắc Nhất sơn trang đã hết sức náo nhiệt. Lục Tiệm quá áy náy, gã hỏi
bà Ôn Đại:


  • Từ Tây Thành đến đây, đường xá vạn dặm xa xôi, Lục Tiệm tôi đâu có tài có
    đức gì mà đã khiến Địa mẫu cùng các vị đồng môn phải một phen vất vả như thế?

Ôn Đại vui vẻ trả lời:


  • Cái tên Lục Tiệm đệ thiệt là ... Đệ còn không biết ư? Bây giờ, đệ làm ông
    chủ Tây Thành, đám cưới linh đình của thành chủ, có đệ tử nào của Tây Thành mà
    dám không đến chúc mừng chớ?

Mọi người nghe thế, đều cười ồ, chỉ riêng mình Lục Tiệm không hiểu, gã thắc
mắc:


  • Địa mẫu nương nương, sao nương nương lại bảo đệ đã làm Thành chủ, xin người
    hãy giải thích cho đệ rõ?

Ôn Đại tủm tỉm cười, bà đáp:


  • Đây đâu phải chuyện nói chơi? Đó là tất cả các bộ đã bình bầu đệ lên làm
    thành chủ, chuyện rất danh chính ngôn thuận.

Lục Tiệm càng thấy quái lạ hơn, gã lắc đầu:


  • Chẳng đúng! Đệ làm chủ bộ Thiên bộ, nếu có việc bình bầu như thế, tại sao
    đệ lại chẳng hay biết gì ráo?

Ôn Đại cười xoà. Tiên Thái Nô trả lời thay bà:


  • Tám bộ bình bầu, đa số là thắng, bây giờ, đã có bẩy bộ đồng ý cử đệ lên làm
    Thành chủ, cái ý kiến của Thiên bộ này, chịu hay không chịu ... cũng vậy thôi!

Chuyện quá đột ngột, gã vốn chẳng ham làm Thành chủ, Lục Tiệm ngay lập tức bị
sững sờ, gã như gà mắc tóc, bèn ngớ ra, không biết đối đáp thế nào!

Ôn Đại lại bảo:


  • Hai bậc phụ mẫu của Tình nhi đều quá cố, họ hàng nó chẳng còn ai, ta đây
    làm sư phụ nó, không thể nào không góp một tay vào được! Ta đã thuê được một
    biệt viện, để cùng nó ở bên đó làm nhà gái, đến hôn lễ ngày mai, sẽ cho rước
    dâu.

Lục Tiệm đồng ý, nhưng từ lúc ấy trở đi, gã cứ dàu dàu chẳng vui, khi về đến
phòng trong, gã bèn đem mọi chuyện còn vấn vương trong lòng nói cho Diêu Tình
nghe.

Diêu Tình chau mày, bảo:


  • Sư phụ và sư công đã chĩa tâm trí vào chàng rồi đấy! Ngón này cuả hai vị
    muốn làm chàng không còn đường lui! Chàng nghĩ coi, Cốc Chẩn đang làm chúa đẩo
    Đông Đảo, nếu xảy ra chiến tranh giữa hai bên đông tây, chỉ có mỗi mình chàng
    là đánh thắng nổi hắn, mà bằng vào quan hệ giữa chàng và hắn, thì chàng làm
    sao xuống tay cho được! Để ép bức chàng, họ đã đem cái ngôi vị Tây Thành chi
    chủ làm một cái mũ thật to, họ đem trùm đại lên đầu chàng, nếu xảy ra chiến
    tranh, chàng thân làm Thành chủ, thì làm sao có thể đứng ngoài làm ngơ! Thứ
    nữa, đưa chàng lên làm Thành chủ, tức là làm cho lũ người Đông Đảo có gan cùng
    mình đến đâu, cũng không dám mạo phạm vào hổ uy của chàng. Thành ra, xảy ra
    chiến tranh hay không, với chàng trong vai Thành chủ, có nghĩa Tây Thành là
    không thể thua!

Lục Tiệm mặt nhăn mày nhó, đáp:


  • Nhưng ta làm sao đi đánh nhau với Cốc Chẩn cho được?

Diêu Tình đập bàn, cười ầm:


  • Đúng rồi đó! Chàng cứ giữ ý ấy, chuyện đánh đấm là không có xảy ra đâu!

Lục Tiệm hỏi:


  • Còn Cốc Chẩn thì sao? Bao nhiêu người Đông Đảo đòi nhanh chóng trả thù, rồi
    ra, không biết họ sẽ ép buộc hắn thế nào?

Diêu Tình không ngăn nổi tràng cười ầm ĩ:


  • Hảo ca ca, chàng đang giả vờ ngốc nghếch chăng? Ngón nghề của xú hồ ly là
    sao chớ? Hắn đã tha không ép ai thì thôi, có ai mà ép nổi hắn kia? Còn nói đến
    chuyện giở giói mánh mung, mấy cái thằng hề vụng về ở Đông Đảo thiệt không
    đáng đi xách dép cho hắn nữa!

Lục Tiệm nghĩ ngợi, rồi gã liên thanh la lớn:


  • Đúng ... Đúng quá ...

Chợt mặt Diêu Tình hiện vẻ bực tức, cô nắm chặt nắm đấm, hoa tay đập lia lịa
xuống mé giường, miệng chua ngoa nói:


  • Cái tên xú hồ li đó, bổn cô nương lần trước xuất giá, đã bị hắn tới quậy
    cho nát nước, vậy mà lần này, hắn lại đi làm con rùa đen rụt cổ, đến một cái
    rắm cũng không dám đánh, hừm ... càng nghĩ càng giận, mai mốt gặp lại, hễ
    không nhéo vào hai lỗ tai hắn, là không chịu được!

Thấy cô nổi trận lôi đình, Lục Tiệm bất giác không sao nhịn được, gã cười ha
hả thật lớn.

Sau ngày cưới, Thích Kế Quang cũng sai người đưa quà mừng đến. Hay tin huynh
trưởng đang bận bịu chiến cuộc ở vùng Mân Bắc, Lục Tiệm rất xúc động, gã nghỉ
thêm mấy hôm, chờ người Tây Thành lục tục kéo nhau ra về hết rồi, Lục Tiệm bèn
cùng Diêu Tình đi xuống miền nam, giúp Thích Kế Quang tiễu trừ bọn giặc cướp
người Oa.

Lúc ấy, Thích Kế Quang liên tục đánh lui bọn đại khấu, oai danh lão chấn động
vùng đông nam, bọn giặc Oa nghe đến tên đều sợ mất mật, chúng hè nhau gọi lão
là "Thích lão hổ". Khi được Lục Tiệm đến giúp, lão tựa như hổ mọc thêm cánh.
Sơ sơ có hai năm, giặc Oa ở miền đông nam đều lần lần hoàn toàn bình định
xong. Và trong khoảng thời gian hai năm đó, tính mạng hoàng đế Gia Tĩnh cũng ô
hô, lão lưu lại đời sau một cái túi da thịt hôi thối, giấc mộng đắc đạo làm
tiên lên trời của lão tan tành như bọt nước, chỉ để làm trò cười cho hậu thế.

Năm kế đó, miền nam hoàn toàn bình định, Thích Kế Quang được chỉ đòi về kinh
thành, vốn Diêu Tình chưa có dịp thăm viếng Bắc Kinh, cô thừa dịp đó đã kì kèo
Lục Tiệm, muốn cùng gã vầy đoàn theo Thích Kế Quang đi chơi kinh thành. Tuy
Lục Tiệm nhớ Cốc Chẩn da diết, đã nhiều lần gã muốn đi Đông Đảo thăm y một
phen, nhưng giờ đây,mang thân phận làm Thành chủ Tây Thành, chuyện gì cũng
phải cân nhắc, mà gã cũng sợ người Tây Thành hiểu lầm, rồi lại ngại đến Đông
Đảo sẽ gây phiền toái cho Cốc Chẩn. Gã tính tới tính lui, lòng dẫu nhớ nhung,
song gã chẳng dám đi, rồi khi bị Diêu Tình kèo nài, gã đành gác bỏ ý muốn đó,
đi thăm vùng kinh sư trước.

Một đoàn người ngược bắc, dọc đường vượt qua ruộng đồng ngang dọc, thấy nhà
nông làm ăn dễ dàng, rừng trà tươi tốt khắp chốn, tiếng ca hát của người hái
trà véo von cùng khắp, nghe êm êm trong tai không thôi. Nhình cảnh tượng, Lục
Tiệm nhớ đến khi xưa lúc từ Đông Doanh trở về, chốn chốn nhuốm màu thê thảm,
gã cứ tưởng đang lạc vào một thế giới nào khác. Chẳng mấy chốc, đoàn người đến
ven bờ Trường Giang, còn đang chờ thuyền sang sông, bỗng từ đàng trước hiện
đến một cỗ thuyền lớn. Thuyền to đến kỳ lạ, chừng lớn gấp bội các giang thuyền
thông thường.

Thích Kế Quang cũng lấy làm lạ:


  • Chẳng hiểu là kẻ nào mà nghênh ngang cho hải thuyền đi ngược Trờng Giang
    đến đây?

Lão còn chưa dứt lời, đã nghe có tiếng người cười lớn. Lục Tiệm vừa mừng vừa
ngạc nhiên, gã buột miệng kêu lên:


  • Cốc Chẩn!

Chữ "Chẩn" còn chưa nói hết, đã thấy Cốc Chẩn mũ áo sênh sang, chắp tay vui vẻ
chào:


  • Đại ca, Thích tướng quân, nếu có nhã hứng, xin mời quá bộ lên chơi tặc
    thuyền của Cốc mỗ?

Thích Kế Quang chia tay gã từ ngày đó đến giờ, nhiều năm ròng chưa gặp lại,
trong thời gian ấy lòng lão cũng nhớ nhung, giờ gặp mặt, lão mừng khôn xiết,
tay chỉ vào Cốc Chẩn, miệng vui vẻ hỏi:


  • Tiểu tử nhà ngươi, đã làm quân lệnh trạng, hứa sẽ trở về, kết cục là cụp
    đuôi dông mất, mấy năm ròng rã tuyệt không ló dạng!

Cốc Chẩn cười hì hì, đáp:


  • Thích đại nhân là người bận rộn, kẻ thảo dân khơi khơi đây sao dám đến quấy
    rầy chứ!

Thích Kế Quang chau mày, bảo:


  • Lời đó đích thực thúi không chịu nổi!

Cốc Chẩn cười đáp:


  • Thì ra Thích huynh cũng biết mắng người!

Nghe gã nói, mọi người cùng cười ồ!

Cười cợt một chặp, thuyền đã cập bờ, Thích, Lục, Diêu một đoàn kéo nhau lên,
lũ kiếp nô được gặp lại Cốc Chẩn, thảy đều hết sức thân thiết. Cốc Chẩn luôn
miệng chào hỏi, hai mắt gã cứ nhìn chằm chằm vào Diêu Tình, ra kiểu thăm dò
hàng họ. Diêu Tình nhổ toẹt, mắng gã:


  • Xú hồ li, hai con mắt kẻ cướp của ngươi kia, làm gì mà nhìn vào ta dữ vậy?

Cốc Chẩn lắc đầu, đáp:


  • Ta đâu có nhìn cô, ta nhìn tiểu điệt của ta đấy chứ!


  • Tiểu điệt của ngươi? - Ngoái đầu trông lại chẳng thấy ai khác, Diêu Tình
    mới chợt hiểu ra, mặt mày ửng đỏ đến tận mang tai, cô bèn nhấn gót chân, nhảy
    ào tới trước, thò tay muốn nắm vào hai vành tai Cốc Chẩn.


Cốc Chẩn cúi đầu để cô nắm lấy, miệng gã la lớn:


  • Diệu Diệu, cứu ta với!

Từ trong khoang thuyền vọng ra một tràng cười, Thi Diệu Diệu bế một hài nhi,
hiện ra chỗ cửa khoang, cười bảo:


  • Diêu gia muội tử, xin hãy nể mặt ta mà tha cho gã một lần đi!

Diêu Tình trông thấy Thi Diệu Diệu, cô bèn gạt đầu gã sang một bên, ào vào
gần, đưa tay vuốt ve bầu má nõn nà của đứa bé, cô cười hì hì, hỏi:


  • Được mấy tháng rồi? Trai hay gái? Đặt tên gì vậy?

Thi Diệu Diệu hoan hỉ dáp:


  • Vừa được ba tháng, là con gái, còn tên ư, Cốc Chẩn vẫn chưa đặt, bảo là chờ
    đại ca đặt cho.

Diêu Tình cười đáp:


  • Con gái thì hay quá. Ta đang muốn sanh con trai, để làm một đôi thiệt đẹp
    đấy!

Cốc Chẩn cười ha hả, bảo:


  • Đại mỹ nhân ôi là đại mỹ nhân ôi, cô đúng là huênh hoang quá lắm, sanh con
    trai ư, cô cứ tưởng muốn là được đấy hẳn? Ta cũng tính kiếm một thằng cu, kết
    cục đó, trời không chiều lòng người, nhưng mà, con gái thì cũng tốt, ta càng
    ngày càng trông càng thấy thương yêu nó hơn lên.

Diêu Tình bỗng quay người lại nhìn chăm chăm vào Cốc Chẩn, nụ cười tai quái,
hỏi gã:


  • Cốc tiếu nhân, ngươi gọi ta bằng gì? Còn gọi là "đại mỹ nhân" nữa thì không
    được đâu đấy!

Cốc Chẩn vui vẻ đáp:


  • Đúng thế ... Ta phải gọi bằng "đại tảo bả" kia!

Diêu Tình khi nghe tới âm "tảo", cô nghĩ gã gọi cô bằng "đại tẩu", bất giác đã
thấy mừng rơn trong bụng, đâu ngờ, Cốc Chẩn lại thêm từ "bả" vào, câu nói đổi
hẳn nghĩa, cô phát bực tức, co chân định tặng gã một cước, dĩ nhiên là bị Cốc
Chẩn né tránh được. (đại tảo bả: Cây chổi lớn - đại tảo nghe na ná như đại
tẩu!)

Cười đùa một trận xong, khi vào đến trong khoang, đã thấy Cốc Bình Nhi cùng
Đào Hồng, Ngạc Lục đang bày biện thức ăn, rượu uống, mọi người ngồi yên chỗ,
kể lể nỗi niềm khi xa cách, không gì là không nói tới, chỉ là Cốc Chẩn tuyệt
không nhắc nhở đến Đông Đảo.

Bọn Lục Tiệm cũng không dám nói gì nhiều đến, bỗng nghe Cốc Chẩn vui vẻ bảo:


  • Thích tướng quân, ta lâu lắm mới lại được gặp gỡ ngài, xin có một món quà
    này làm lễ ra mắt, ngài thấy sao?

Thích Kế Quang cười, đáp lại:


  • Hay lắm! Tặng quà gì thế?

Cốc Chẩn lấy từ mé bên ra một cái hộp bằng gỗ hồng mộc, vừa cười tủm tỉm, vừa
đặt nó trước mặt Thích Kế Quang.

Thích Kế Quang mở hộp ra, vừa thoáng trông thấy, mặt lão biến sắc, thì ra bên
trong hộp có một thủ cấp, nhìn theo cách búi đầu tóc, rõ là đầu một người Oa.

Trong lòng sinh hiếu kỳ, Lục Tiệm vừa đưa mắt nhìn sang, gã bất giác buột
miệng kêu lên:


  • Thương Binh Vệ!

Đầu ấy đúng là đầu của Tả Thương Binh Vệ, Lục Tiệm đâu dè, một lần cách biệt
từ Thiên Trụ sơn, khi gặp lại, thì hắn đã hoá thành người thiên cổ.

Cốc Chẩn "ồ" một tiếng, nói:


  • Tên nó là Thương Binh Vệ sao? Nhưng mà hắn còn có một cái tên tục khác nữa,
    gọi bằng "Thương tiên sinh" Từ khi bị Thích tướng quân đánh bại, hắn chiếm cứ
    một hòn đảo nhỏ, định tiếp diễn nghề ác ôn, đâu ngờ đụng phải tay đệ, đệ thu
    thập toàn bộ cả lũ, rồi hay tin Thích huynh đang phải ngược bắc, bèn lập tâm
    mang theo làm món quà ra mắt.

Thích Kế Quang ngắm cái thủ cấp, cả tiếng cười ầm, nói:


  • Lễ vật quý lắm ... tốt lắm!

Lục Tiệm không khỏi không nghĩ nhớ đến chuyện cũ ở Đông Doanh, trong lòng gã
dấy lên một nỗi thê lương.

Cốc Chẩn lại vui vẻ đề nghị:


  • Thích huynh, đại ca, đường nhập kinh xa xôi quá, đệ có đề nghị này, hay là
    cả bọn ngự thuyền theo đường biển mà đi Bắc Kinh, mọi người thấy sao?

Gã còn chưa dứt lời, Diêu Tình đã vỗ tay hoan nghênh:


  • Tuyệt ... Tuyệt lắm!

Ánh mắt Thích Kế Quang liếc sang trao đổi cùng Lục Tiệm, rồi lão cười, đáp:


  • Triều đình vốn đã có lệnh cấm đi đường biển, tên gian thương nhà ngươi lại
    tính vi phạm! Thôi cũng được, đâu đó cũng chỉ dăm ba ngày đường, nếu ai nấy
    không có gì dị nghị, ta đây cũng đành xả mệnh mà bồi tiếp ngươi!

Lập tức Cốc Chẩn hạ lệnh cho thuyền xuôi dòng, vượt qua cửa Ngô Tùng, thuyền
bẻ bánh lái đi về hướng bắc, cả đoàn ngày ngày chè chén, sướng khoái khôn
cùng.

Ngày nọ, vào lúc thuyền đi ngang qua khu doanh trại Văn Đăng của tỉnh Sơn
Đông, Lục Tiệm cùng Cốc Chẩn kể nhau nghe về những phong cảnh họ thấy được
trong nhiều chuyến viễn du trên thế giới, về những đặc trưng phong thổ mỗi
nước ngoài. Nghe chuyện xứ lạ, Thích Kế Quang không ngớt trầm trồ, đến lúc lão
nghe nói đến hùng mạnh của hải quân phương tây, đến mức độ lợi hại và tầm
chính xác của hoả pháo trên các chiến thuyền đó, trong lòng lão không khỏi dấy
lên chút ít phiền muộn, lão bèn đứng lên, ra nơi đầu thuyền, đưa mắt nhìn
thành quách đổ nát nơi khu doanh trại ven biển, nhìn vào từng làn khói lan toả
gần xa bên trong trại, tai nghe những hồi tù và vang vọng từ đấy, bất giác thi
hứng trỗi dậy, lão bèn ngâm vang:

Nhiễm nhiễm song phiên độ hải nhai,

Hiểu yên đê hộ dã nhân gia.

Thùy tương xuân sắc lai tàn điệp,

Độc hữu thiên phong tống đoản già.

Thủy lạc thượng tồn Tần đại thạch,

Triều lai bất kiến Hán thời tra.

Diêu tri bách quốc vi mang ngoại,

Vị cảm vong nguy phụ tuế hoa.

(Quá Văn Đăng Doanh - Thích Kế Quang)

(Tạm dịch nghĩa: Hai phướn cờ ủ rũ vùng ven biển,

Làn sương sớm xâm xấp vây phủ nhà nhà chốn thôn quê.

Ai đã khiến các tán lá màu sắc mùa xuân nay đà rơi rụng hết,

Chỉ còn đây, cô độc làn gió trời tống tiễn mấy hồi tù và ngăn ngắn,

Nước rút, bên trên hiển lộ ra tảng đá lớn từng tồn tại từ thời nhà Tần

Triều dâng, không còn thấy đâu nữa những mảng bè xưa kia của thời Hán

Thưở xa xưa kia mà biết trước được rằng trải qua trăm triều đại, mọi sự vật
đều trở thành mờ mịt

Thì nào dám quên đi sự bại vong trong tay tuế nguyệt)

Cốc Chẩn nghe ngâm, gã gật gù, bảo:


  • Bỏ qua đi chuẩn bị trước cho chiến tranh ắt sẽ gặp nguy khốn, giờ giặc Oa
    tuy dẹp xong, nơi phương bắc, bọn thát đát lại thiệt hùng mạnh như thế, mà các
    nước Tây Phương đang trong thế trùng hưng, thân làm tướng, trước tình thế đất
    nước đang bị nanh vuốt đe doạ, là không thể dửng dưng được!

Thích Kế Quang cười nụ, đáp:


  • Ta về kinh lần này, hoặc ta sẽ ra miền biên phòng chống lũ thát đát, sống
    cuộc sống triền miên ngày ngày ngồi trên lưng ngựa, hoặc ta sẽ sống dài dài
    trên thuyền mà đi càn quét, đi bình định tứ hải.

Cốc Chẩn vui vẻ nói:


  • Đúng ra, theo đệ thấy, xông pha vùng biển rộng này cũng y hệt rong ruổi
    lưng ngựa!

Thích Kế Quang vỗ tay, hỏi:


  • Ý kiến đó khá kỳ quặc, Thích mỗ xin được nghe diễn giải cho rõ ràng!

Cốc Chẩn vẫn cười cười, gã chỉ tay ra biển khơi, cao giọng đáp:


  • Vùng biển mênh mông này, đó chẳng phải là ông trời đã tạo dựng ra làm ngựa
    cưỡi cho ông ta sao? Ngựa chốn thế gian, nếu không thuần phục trước, ai mà
    cưỡi cho nổi, còn nói về sự hung hãn của chúng, mấy người sánh cho lại, nói về
    ngày đi ngàn dặm, ai có thể làm được như chúng? Còn bàn về tầu thuyền, chẳng
    qua cũng giống như một thớt ngưạ đã đóng yên cương đầy đủ, mà trò điều khiển
    cưỡi ngựa,

dễ quá, chẳng đáng bàn, làm một hán tử thân mang nhiều nhiệt huyết, nếu nói
đến cưỡi ngựa, phải đi cưỡi thứ ngựa của ông trời kia!

Thích Kế Quang cười ha hả, khâm phục:


  • Bàn luận thiệt hay ... thiệt giỏi ... Bữa nay được nghe qua, coi như ta đã
    thu lượm được vốn liếng một đời!

Nói xong, lão cười ầm, quay gót đi trở vào trong khoang.

Trong khoảnh khắc, nơi đầu thuyền chỉ còn độc Lục, Cốc hai người đứng sánh
vai, họ cùng dõi mắt trông ra biển cả.

Lục Tiệm bỗng lên tiếng:


  • Đông Đảo ...

Cốc Chẩn xua tay, vui vẻ bảo:


  • Huynh chớ đề cập đến Đông Đảo nữa, từ giờ trở đi, trong võ lâm sẽ không còn
    hai danh tự đó!

Lục Tiệm nghe mà giật mình, hỏi ngay:


  • Sao vậy?

Cốc Chẩn vẫn cười cười, trả lời:


  • Đại ca, huynh còn nhớ đoạn đối thoại hồi mình ở trên lầu Quang Hải nơi
    thành Hải Ninh không? Hồi đó, đệ có bảo, đệ là tranh đấu ăn thua cùng khắp mọi
    người, chỉ trừ mình huynh, là đệ sẽ không bao giờ đấu đá!

Lục Tiệm trầm ngâm hồi lâu, rồi hỏi:


  • Vậy là đệ đã giải tán Đông Đảo rồi?

Cốc Chẩn đáp:


  • Đúng thế! Hai năm qua, đệ đã ra sức và đã hoàn thành xong việc đó.

Giọng khích động, Lục Tiệm lớn tiếng truy vấn:


  • Đông Đảo là tâm huyết gầy dựng một đời của lệnh tôn, sao đệ lại có thể đem
    giải tán đi?

Cốc Chẩn lắc đầu:


  • Tâm huyết một đời? Chính là gia phụ đã không nhìn ra mà thôi, ba trăm năm
    trước, đâu đã có Đông Đảo, rồi khi có nó, đã xảy ra không biết bao nhiêu oán
    thù, chết chóc ... Một ngày mà còn tồn tại cái Đông Đảo đó, là một ngày dây
    dưa Đông Đảo Tây Thành còn chằng chịt không dứt, vậy thì khổ sở mà duy trì khổ
    não đó làm chi?

Lục Tiệm bảo:


  • Còn hai anh em mình đây, thì sao làm sao xảy ra phân tranh cho được?

Cốc Chẩn vẫn cứ cười, rồi thanh thản đáp:


  • Vậy khi mình cùng chết cả rồi ... thì sao?

Lục Tiệm sững sờ, gã không khỏi không nín lặng.

Cốc Chẩn vui vẻ nói:


  • Lũ Hiệp Phạm muốn báo thù, là họ muốn dựa vào chiêu bài Đông Đảo để bức
    bách đệ. Giờ đây, đệ đi mất biệt, cái chiêu bài đó, chúng nó không còn xài
    được nữa, lực lượng chúng nó mỏng tanh, cái ý muốn trả thù cũng dứt! - Nói đến
    đấy, gã khe khẽ thở dài - Đó cũng là chuyện đệ không sao làm khác đi được!

Một lúc lâu, cả hai dõi ánh mắt trông ra mênh mông biển khơi, không nói thêm
gì nữa.

Đi thêm vài ngày bữa, thuyền đã đến Đường Cô, tối đó, Cốc Chẩn cho mở bữa tiệc
thật thịnh soạn, do đích thân Tần Tri Vị nấu nướng, các món ngon vật lạ là
tuyệt diệu hết chỗ nói, rượu uống tràn lan hết chén nọ đến chén kia.

Trong lòng vui sướng, Diêu Tình uống cũng khá bộn, bèn cùng Cốc Chẩn đổi vai
đóng kịch "Tây Sương kí".

Diêu Tình làm Trương Sinh, Cốc Bình Nhi sắm vai Hồng Nương, Thôi Oanh Oanh là
do Cốc Chẩn diễn.

Giọng hát Diêu Tình đầy nét hào sảng anh dũng, nghe không thua giọng bọn mày
râu chút nào, thật không có điểm nào đáng phàn nàn, đến màn diễn xuất của Cốc
Chẩn, chỉ thấy gã chắp năm ngón tay như hình hoa lan, óng ả xướng:

Yêm yêm sấu tổn,

Tảo thị thương thần,

Na trị tàn xuân,

La y khoan thốn,

Năng tiêu kỷ độ hoàng hôn,

Phong niệu triện yên bất trịnh an toàn mạo,

Vũ đả lê hoa

Thâm bế môn.

(Lược dịch: Ốm đau đến thân hình còm cõi, tinh thần sớm đã nát tan, vào buổi
xuân tàn, xiêm y khoác hờ hững, mình làm sao sống cho qua hết được mấy buổi
chiều tàn, làn gió nhẹ không xua tan nổi vần sương đọng chặt trên mũ, mưa
giăng mắc trên chùm hoa lê, đành đóng cửa cho chặt lại mà thôi)

Gã vốn dĩ đẹp trai, Cốc Chẩn trong vai này lại làm ra vẻ thẹn thò e ấp, mỗi
khua tay, mỗi đánh mắt, đều toát vẻ lả lơi yêu kiều, có phần hơn hẳn đám nữ
lang. Mọi người ngồi xem đều cười nghiêng cười ngả.

Diêu Tình cười đển rạp mình vào sát Lục Tiệm, cô ôm bụng, rú lên:


  • Cứu thiếp với ... Lục Tiệm cứu thiếp với ...

Cô không còn hơi sức đâu mà diễn tiếp vai của mình.

Quậy suốt một đêm, sáng sớm hôm sau, cỗ hải thuyên cập bờ. Cốc Chẩn đưa tiễn
mọi người trên bến, gã hì hì cười, bảo Diêu Tình:


  • Đại mỹ nhân ui ... Hai chữ đại tẩu đó, ta là nhất định không dùng đâu,
    nhưng động phòng tân hôn của cô, ta vì đã không thể đến tham dự, thấy thật
    cũng áy náy, giờ để chuộc lại, ta xin tặng cô một món này, cô thấy được không?

Diêu Tình chìa đôi bàn tay trắng nõn nà ra, cười, bảo:


  • Hay lắm ... mau đưa ra đây!

Cốc Chẩn vươn tay nhận từ Thi Diệu Diệu một cái hộp vuông vức bằng ngọc dài
vài xích, đặt vào tay Diêu Tình.

Diêu Tình đón lấy, cô chẳng chút khách khí, mở toang ra xem, bỗng thất thanh
la lớn:


  • Là nhẫn Tài Thần ...!

Lục Tiệm cũng biến sắc, gã chú thần nhìn, quả nhiên trong hộp ngọc có đính một
cái nhẫn bằng ngọc bích, trên mặt nhẫn có ba vân sắc màu đỏ như máu, trông khá
rõ, bên mé dưới nhẫn là một bọc những giấy tờ, xem kỹ lại thì là sổ sách kế
toán.

Lục Tiệm thất kinh, hỏi:


  • Cốc Chẩn, thế này nghĩa là sao?

Cốc Chẩn hít vào một hơi, chậm rãi đáp:


  • Suốt đời đệ hiếm khi phụ lòng người khác. Đệ đã chỉ duy nhất thiếu một món
    nợ tính mạng cuả Ngải Y Ti. Cô ấy ao ước mơ tưởng chiếc nhẫn này, mà đệ sính
    cường hiếu thắng, cho đến khi cô ấy mất đi, mà đệ vẫn chẳng đưa tặng cô, đấy
    là một nỗi ân hận lớn nhất đời đệ. Đại mỹ nhân, trong số các nữ tử, ta chỉ
    thấy có cô là giống nàng ta nhất, ta đưa tặng chiếc nhẫn cùng tài sản giàu có
    của Trung thổ cho cô, chỉ trông mong qua tài cán của cô, cô sẽ không để ta
    phải thất vọng!

Diêu Tình tay cầm hộp ngọc, lòng cô thấy nó có hơi nằng nặng, bèn chau mày,
hỏi:


  • Xú hồ li, món quà này lớn quá ... Chưa kể ta nghe Lục Tiệm thuật lại, bây
    giờ Đông Đảo đã giải tán rồi, còn đem Tài Thần đó đưa tặng ta, vậy mai mốt sẽ
    còn chuyện gì để làm đây?

Cốc Chẩn cười ầm, phủi tay:


  • Sao lại không có chuyện làm? Hồi ở trên đảo Tiềm Long, ta đã chẳng lấy được
    tấm "Vạn Quốc hải đồ" kia sao? Ta đã lập tức quyết ý, còn chưa dùng tấm bản đồ
    đó đi khắp các biển, là còn chưa xong. Chuyện tung hoành Thất hải đó, há chẳng
    phải là một chuyện để làm sao?

Ai nấy nghe nói đều chẳng khỏi biến sắc, Thích Kế Quang buột miệng khen:


  • Chí hướng hay đấy!

Diêu Tình lại hỏi:


  • Xú hồ li, ngươi chỉ muốn khoe mẽ riêng mình, mà đành lòng để cho Diệu Diệu
    phải theo ngươi kham khổ sao?

Cốc Chẩn trao đổi cùng Thi Diệu Diệu một ánh mắt ẩn chứa nét cười. Thi Diệu
Diệu phần vui sướng, phần bất đắc dĩ, cô than van:


  • Diêu gia muội tử, chỉ cốt sao trượng phu ta được khoan khoái, ta đây đâu có
    nề hà khổ cực?

Diêu Tình thoáng sững sờ trên mặt, cô có vẻ hơi thất ý. Cốc Chẩn đưa mắt chăm
chăm vào Lục Tiệm, vui vẻ nói:


  • Đệ phải đi đây, đại ca, huynh hãy bảo trọng cho tốt, cũng ... cũng chăm sóc
    mẹ cho thiệt tốt nhé!

Nghe thế, trong lòng chua xót, Lục Tiệm nghẹn ngào hỏi:


  • Đệ ... Chừng nào thì đệ về?

Cốc Chẩn một thoáng suy nghĩ, rồi gã lắc đầu, cười ... đáp:


  • Đệ cũng không biết nữa!

Gã nói xong, ngước nhìn trời cao, hốt nhiên buông một tràng cuời dài, rồi gã
đưa tay ôm chầm vào Thi Diệu Diệu, bước chân nhún nhảy, miệng véo von, gã nhắm
cỗ hải thuyền đi tới, tiếng ca cao vút, vang động mặt biển:

Khí vi danh khứ lai tâm khoái tai,

Nhất tiếu bạch vân ngoại,

Tri âm tam ngũ nhân,

Thống ẩm hà phương ngại,

Túy bào tụ vũ hiềm thiên địa trách.

(Lược dịch: Vất bỏ hết lợi danh, trong lòng sảng khoái

Một tràng cười cao vọng ngất tầng mây,

Đôi ba bạn tri âm,

Mặc sức mà say sưa bất kể,

Say rồi, vung ống tay áo lên mà múa may...

Chỉ hiềm trời đất này sao chật hẹp quá!)

Nheo nhổ lên, buồm giương rộng, phương đông, vầng nhật đỏ ối rực rỡ hiện lên
từ dưới mặt biển, cỗ thuyền nhắm phía vầng thái dương mà đi, hình bóng mỗi lúc
một nhỏ, một xa dần.

Bỗng Lục Tiệm không còn nhẫn nhịn được nữa, gã chạy ào ào tới, dìm chân vào
nước biển, cho đến khi nước dâng ngang hông, gã mới cảm nhận mình đang dấn
thân trong biển, mà cỗ thuyền ấy cứ đi vùn vụt thật nhanh, nó đang hoà bóng
hình vào mặt trời đỏ lửa đàng xa, tựa một vầng mây lửng lơ trôi về nơi xa tắp,

Đồng lúc, từ đàng sau Lục Tiệm, một đàn chim biển bay đến, chúng lượn lờ vòng
quanh, nhưng thật ra, lũ chim này sớm hôm mê mải tìm miếng ăn, chúng làm sao
hiểu được nỗi vô tình cuả làn mây trắng kia chứ?


Thương Hải - Chương #130