Người đăng: HắcKê
Elizabeth nhiu nhíu mày, lặng thinh.
Tiên Bích hỏi:
Elizabeth thở ra, đáp:
Rồi Elizabeth ngước lên, khoát tay, bảo vị đại thần:
Vị đại thần liếc nhìn trộm mọi người, Elizabeth giải thích:
Vị đại thần khom mình hành lễ, rồi lẳng lặng lui bước.
Chẳng mấy chốc, đã thấy thị thần đưa đến một nam tử tóc đen, râu ria rậm rạp,
gã ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng, cước bộ trầm trọng, theo mỗi bước đi, bộ ria
mép lại rung rung theo nhịp chân. Đến trước Elizabeth, gã vừa dừng bước, liền
khẽ khom eo lưng, rụt nhẹ cổ, hành lễ sơ sài, chào:
Elizabeth gật nhẹ, đáp lễ, rồi hỏi:
Vị đại sứ thưa:
Elizabeth ngược lại, tuy làm ra vẻ có dăm phần thích thú, vẫn giữ im lặng.
Vị đại sứ hơi ngợp dưới ánh mắt uy nghi của nữ vương, thoáng lộ vẻ khớp, gã cố
gắng trấn định tinh thần, bẩm báo:
Một tay chống cằm, một tay nắm tay ngai, Elizabeth nghe thế, mấy ngón bàn tay
đó siết chặt lại khiến chúng trở thành trắng bệch màu sắc, Tiên Bích ngồi sát
bên, thấy rõ ràng thân mình Elizabeth đang trong cơn run rẩy.
Trầm mặc một hồi, Elizabeth chậm rãi bảo:
Đại sử thoáng mỉm cười, thưa:
Elizabeth khe khẽ run rẩy, sắc mặt hơi tai tái, chậm chạp hỏi:
Đại sử thưa:
Elizabeth lại hỏi:
Đại sứ thưa:
Elizabeth hỏi tiếp:
Đại sử đáp:
Elizabeth bèn hỏi:
Đại sử thoáng giật mình, gã gật đầu, đáp:
Elizabeth khẽ cười mát, nói:?
Ngài đại sứ đáp:
Phất mạnh tay áo, Elizabeth chậm rãi đứng lên, tuyên bố:
Câu nói vừa dứt, toàn cung điện chìm vào một khoảnh khắc yên lặng, ngài đại sứ
Tây Ban Nha, miệng há hốc, mắt dòm vào Nữ Hoàng, chân nọ cọ quẹt vào chân kia,
rồi móc ra một tấm khăn tay lau mồ hôi đầm đìa trên trán, định thần xong, gã
bèn thưa:
Elizabeth hỏi:
Đại sử trình:
Thể theo điều sáu trong giáo dụ do Giáo hoàng Alexander ban bố năm 1493,
theo thoả ước ký kết năm 1494 giữa bản quốc cùng Bồ Đào Nha, tên gọi (thoả
ước) ""West the Towle Germany Russ Treaty", theo giáo dụ cùng thỏa ước đó,
vùng hải phận từ kinh tuyến chạy ngang quần đảo Azores trở đi thuộc quyền cai
quản của bản quốc cùng Bồ Đào Nha. Trong hải phận của bản quốc Tây Ban Nha,
các tàu bè không được bản quốc chấp thuận, sẽ không được quyền lưu thông.
Nhưng theo thần biết, một số thần dân của nữ vương bệ hạ đã vi phạm lệnh dụ
của Giáo Hoàng, tự động buôn bán đi vượt qua vùng biển đó, vi phạm trầm trọng
đến quyền lợi của Tây Ban Nha. Thừa hành làm đại biểu của đại vương Philip,
thần tâu trình lên nữ vương bệ hạ cao quý điều kháng nghị, mong muốn quý quốc
ước thúc thần dân quý quốc, không cho họ đi ngược ý chỉ cuả Thượng Đế.
Ý chỉ của Thượng Đế? - Ánh mắt chớp ngời một tia chế giễu, Elizabeth nói
tiếp - Ngài muốn nói cái giáo dụ của Giáo Hoàng?
Đại sứ thưa
Elizabeth hít một hơi thở sâu, gằn rõ từng tiếng:
Sắc mặt ngài đại sứ Tây Ban Nha tối sầm một màu tái ngắt, đôi tròng mắt ông
dòm dòm vào nữ hoàng, rồi ông bỗng lớn tiếng la lối:
Đột nhiên, thần sắc nghiêm trang cuả Elizabeth tan biến sạch, nữ hoàng cả
tiếng cười ha hả, rồi chầm chậm ngồi xuống ngai, một tay bợ cằm, một tay gõ
nhè nhẹ vào tay ngai, ngài chiếu ánh mắt vào đối thủ đang cơn giận dữ, khoé
hạnh chan chứa vẻ cười cợt, Elizabeth nói chầm chậm:
Đại sứ Tây Ban Nha ha hả hai tiếng cười, gã ngạo mạn nói:
Nói xong, ngài đại sứ nắm chặt hai tay quyền, hung hăng đấm dứ. Gã không chờ
hồi đáp từ nữ hoàng, vội vàng hành lễ qua quýt, rồi quay gót, bước từng bước
dài, đi ra ngoài.
Quần thần Anh Cát Lợi ồ lên một tiếng, đồng loạt la hét:
Thiệt thái thậm vô lễ!
Rõ ràng là một sự lăng mạ!
Có phải đưa đến đánh nhau với Philip, thì đánh, quyết không khuất phục!
Elizabeth xua tay, lập tức tất cả im lặng, nữ hoàng phán:
Phán xong, nữ hoàng đứng lên, lay chuyển ánh mắt, nhìn vào Lục Tiệm, bảo:
Lục Tiệm đang định khước từ, tai gã hốt nhiên nghe tiếng truyền âm của Cốc
Chẩn, bảo gã:
Lục Tiệm khe khẽ chau mày, lại nghe Cốc Chẩn bảo tiếp:
Lục Tiệm không làm gì khác được, gã gắng gượng định thần, đứng lên thưa:
Elizabeth thoáng sựng sờ, hỏi lại:
Lục Tiệm vừa nghe Cốc Chẩn truyền âm, vừa thưa:
Elizabeth trầm tư một chốc, rồi nói:
Lục Tiệm thở dài, thưa:
Elizabeth nhìn nhìn gã, toan nói, nhưng lại thôi, cuối cùng thở hắt ra, phán:
Tiên Bích cũng đứng lên cáo từ. Elizabeth níu vào tay cô, không nỡ rời, cởi
sợi dây chuyền trên cổ xuống, đặt vào tay cô, nói:
Rồi nhắn lời hỏi thăm Ôn Đại nhờ Tiên Bích chuyển, giặn đi giặn lại ba bốn
lần, quyến luyến không muốn rời xa.
Mọi người ra khỏi cung điện, từ biệt Cecil xong, Cốc Chẩn mới giải thích duyên
cớ vì sao phải ra khơi.
Tiên Bích gượng cười, nói:
Diêu Tình bảo:
Trong lúc Cốc Chẩn còn trầm ngâm chưa quyết đoán, bỗng thấy từ đàng sau, một
kị sĩ phất phới vạt áo choàng chạy lại. Đến gần, mọi người trông kỹ, thì ra
Robert•Dudley, thần sắc tiều tuỵ, ưu sầu. Gã tung mình xuống ngựa, nhỏ giọng
bảo:
Mọi người mừng rơn, Tiên Bích bèn hỏi:
Robert•Dudley đáp:
Bỗng Cốc Chẩn nói:
Robert•Dudley nghe thông dịch xong, gã dòm dòm Cốc Chẩn, ánh mắt hai người
chạm vào nhau, Robert•Dudley cảm giác mục quang người kia uy thế bức nhân, gã
bất giác cụp mi, đáp:
Lục Tiệm nghe thông dịch, chau mày nhăn mặt, gã đang định từ chối, nhưng Cốc
Chẩn lại lộ vẻ hứng thú, cười cười, đáp:
Robert•Dudley nói:
Cốc Chẩn bảo:
Robert•Dudley trả lời:
Ròi gã nhảy ngồi lên yên, đưa đường mọi người đi dọc theo con sông. Dòng sông
lớn này vắt qua thành phố, nước ven bờ chảy lặng lờ, sương mù lãng đãng vật vờ
trên mặt nước, làm thuyền bè trên sông cũng như nhà cửa bờ bên kia khoác màu
sắc phiêu phiêu mờ mịt xa xăm. Nhiều tháp nhọn hoắt những giáo đường nơi viễn
phương chọc thẳng lên trời, dáng sừng sững của chúng đè thấp những nhà cửa thô
sơ chung quanh, tựa thiếu nữ vóc ngọc đứng nổi bật giữa một đám học trò.
Sau một lúc im lặng, Lục Tiệm không dằn lòng được nữa, hỏi:
Cốc Chẩn vẫn cười cười, đáp:
Ngu Chiếu bảo:
Cốc Chẩn nói:
Mọi người nghe gã thuyết, đều phải gật gù đồng ý. Tiên Bích bảo:
Cốc Chẩn cười, đáp:
Lục Tiệm nhăn nhó, bảo:
Bỗng Diêu Tình cất tiếng hỏi:
Cốc Chẩn thoáng trầm ngâm, rồi đáp:
Nói đến đấy, gã ngoảnh về phương đông, cười mát, nói:
Mọi người suy ngẫm về những tác sự của triều đình nhà Đại Minh, đều âm thầm
đồng ý.
Bỗng nghe Robert•Dudley hô to:
Mọi người ngoái trông, thấy ven bờ sông là một bến cảng, cột buồm san sát.
Robert giục ngựa đến gần một cỗ hải thuyền ba buồm, nhìn tứ phía không một
bóng người, gã mới vén áo choàng, cất tiếng gọi:
Cốc Chẩn chăm chú quan sát, cỗ thuyền nhỏ hơn so với hải thuyền bình thường
khác, bên dưới, thuyền khá hẹp, sườn thuyền nhẵn nhụi, dáng kiên cố nhưng hài
hoà tự nhiên, ba cột buồm thiết kế rất giỏi, đúng chỗ thích hợp, toàn thể phần
còn lại của thuyền không chỗ nào lộ vẻ dư thừa, thuyền tuy không trầm ổn ngang
các loại thuyền đáy bằng, nhưng về tốc độ di chuyển thì nó ăn đứt, thoáng
trông biết thuyền được tạo nên trong mục đích dùng chạy trốn. Là một hành gia
về tàu thuyền hàng hải, gã nhìn qua cỗ thuyền, trong đầu khen thầm một chữ
"tuyệt".
Sau khi Robert gọi xong, một chặp sau, một thân hình nam tử trung niên gầy gò,
tóc dài đen, tiến ra đàng đầu thuyền, hình dạng như ngái ngủ, tay giụi giụi
mắt, nhìn đoàn người, miệng thốt:
Câu đó vừa dứt, trên thuyền xuất hiện người người, cập rập sửa soạn giương
buồm. Robert hiểu lão hoạt đầu này trong bụng đang mặc cảm về tác phong tồi tệ
của lão, đang sợ mình tìm đến làm khó dễ về mấy vụ mậu dịch nô lệ, lão chỉ cần
nghe một câu không thuận tai, là sẽ khai thuyền bỏ chạy, sau đó, mình có đi
truy tầm khắp chân trời góc biển, cũng chưa chắc tóm lại được lão, lập tức,
Robert khoát tay, cả tiếng nói:
Horkins còn đang ngần ngừ chưa quyết, Robert đã mất kiên nhẫn, quơ roi ngựa,
lớn tiếng quát:
Horkins lúc đó mới yên tâm, lão cười hì hì, gọi lớn:
Tiếng vừa dứt, từ trên thuyền giòng xuống một thang dây, mọi người bỏ ngựa,
leo theo đấy, lên thuyền. Thấy đoàn người Trung thổ, tròng mắt xanh của
Horkins chăm chăm, láo liên, vẻ hiếu kỳ.
Robert giới thiệu:
Horkins, đây là thương nhân Trung quốc, họ có việc cần ra khơi, ngươi có
thể chuyên chở họ một chuyến không?
Trung quốc? - Horkins thoạt giật mình, rồi sau đó mặt lộ vẻ mừng rỡ, lão
nhẩy nhổm lên, cả tiếng hỏi - Là xứ Trung quốc đem vàng lá dát đường, phải
không? Là Trung quốc chất hàng đống những hương liệu cùng trân châu?
Đoàn Cốc Chẩn thấy lão bị kích thích như hể, họ đưa mắt ngó nhau.
Robert gượng cười:
Cốc Chẩn khẽ chau mày, gã ngó Lục Tiệm, nhỏ giọng bảo:
Bỗng nghe Robert hỏi:
Horkins khoé mắt chao đảo, lão dang tay ra, nghiêm trọng đáp:
Robert mặt thoáng giận dữ, hét to:
Horkins cuời hi hi, đáp:
Lão chưa dứt câu, Cốc Chẩn đã mở rộng một túi da hươu lớn, giốc xuống, thấy vô
số trân châu, mã não, hồng bảo thạch, tổ mẫu lục, đá mắt mèo, rớt xuống như
mưa, phát tiếng lanh canh khi chạm nẩy vào mặt gỗ sàn thuyền.
Những người Anh trên thuyền không ai là không sững sờ, mắt trợn tròn, mồm há
hốc.
Cốc Chẩn day sang Tiên Bích:
Tiên Bích y lời thông ngôn, mắt Horkins không tách khỏi số châu báu, nghe
xong, lão huýt nhỏ một sáo miệng, cười hì hì:
Robert lạnh lùng hỏi:
Horkins cười cười, đáp:
Lão ngước nhìn Cốc Chẩn, hỏi:
Cốc Chẩn đáp:
Horkins thoáng vẻ ngờ ngại, hỏi:
Cốc Chẩn đáp:
Horkins nhẩy nhổm lên, la lớn:
Robert bảo:
Horkins vui vẻ nói:
Mặt nổi hung, Robert mắng:
Rồi vung vẩy tay áo, Robert rời thuyền, ra đi.
Horkins hấp tấp ngồi thụp xuống, đưa tay thu vén hết số châu ngọc xong mới
đứng lên.
Nhà nước là có quyền lực dời non lấp bể, Robert bí mật điều động, chỉ nửa ngày
đã giao đủ số lương thực, chính hắn muốn tránh hiềm nghi, nên đã không lên
thuyền nữa, chỉ đứng xa xa canh chừng.
Horkins triệu tập thủy thủ, cao giọng, bảo:
Lão nói xong, một vài thuỷ thủ lục tục bước ra. Ánh mắt Horkins quét một vòng,
lão la lớn:
Người thủy thủ đó nhỏ con, gầy gò, mặt non choẹt, nhưng mang chút vẻ âm trầm.
Gã bị kêu đích danh, giương mi mắt, cho thấy đôi nhãn châu loa loá, dòm dòm
vào Horkins, nét lạnh giá kinh người, thản nhiên nói:
Tôi vừa tròn hai mươi!
Đồ quỷ lừa đảo nhà ngươi! - Horkins vươn cánh tay hộ pháp lôi hắn ra khỏi
hàng, gắt to - Ngươi dòm nhiều lắm là mười sáu!
Drake vừa giãy giụa, vừa la hét:
Nhưng cánh tay Horkins như cái gọng sắt, lão lôi cổ hắn sang hẳn một bên, day
sang bảo bọn thuỷ thủ:-
Thủy thủ đoàn ồn ào ứng tiếng, Horkins chuyển thân, áp giải những kẻ chưa đủ
tuổi xuống khỏi thuyền, rồi trở vào trong khoang, tìm Cốc Chẩn bàn bạc.
Sau thời thần ước định, đám thuỷ thủ lần lượt về thuyền, Horkins điểm danh,
rồi cau mày, bảo:
Đám thủy thủ đứa nọ ngó đứa kia, bỗng có một giọng cất lên:
Horkins ngoảnh nhìn tứ phía, chẳng thấy một ai, bỗng Drake từ giữa đám thuỷ
thủ tiến ra, mặt không chút biểu tình, chậm rãi nói:
Horkins chăm chú vào hắn, vẻ bất ngờ, bất định, lão hỏi:
Drake đáp:
Horkins cau mày, quắc mắt vào mặt hắn, rồi hỏi:
Drake cũng chằm chằm ngó lại, ánh mắt sắc lạnh như dao:
Một khoảnh khắc ngắn, cả hai như đôi gà chọi trên sàn đấu, mắt đối mắt, không
ai nhường ai.