Dũng Hiệp Gian (2)


Người đăng: HắcKê

Chỉ nghe Ninh Bất Không tiếp tục nói: "Thái Tổ hoàng đế của ta, dùng một tấm
áo vải, khởi binh ở đất Lũng, lại đẩy lùi hàng chục vạn thiết kỵ của Mông Cổ,
trục xuất khỏi Trung Nguyên, phục hưng Hoa Hạ, nhật nguyệt vĩnh chiếu, uy đức
vượt khỏi Hán Minh. Lương Hoài lúc đó chỉ là một Thân Vương, đã không phải là
tướng quân, cũng không phải là Thiên Hoàng, lại dám hạ chiến thư khiêu chiến
Thái Tổ, bất luận thành bại, gan dạ và thông minh quả thật hơn người. Trong đó
có hai câu nói rất hay: "Ví như Quân thắng thần bại, thoả mãn ý của thượng
quốc. Ví thần thắng Quân bại, ngược lại làm chuyện cười cho tiểu bang". Chuyện
đến hôm nay mà nói, Kim Xuyên Nghĩa Nguyên hiệu xưng Đông Hải Đệ Nhất Danh
Tướng, dựa vào binh lực hơn gấp mười lần đến công đả. Nếu như diệt được Vĩ
Trương, chẳng qua cũng là cái lẽ tất nhiên; nhưng nếu như không cẩn thận,
ngược lại bị nước Vĩ Trương tiêu diệt, lại là để lại chuyện chê cười nghìn
năm. Năm xưa Thái Tổ ta không phải là không dám công đả Nhật Bản, sợ là sợ nếu
như không cẩn thận, giống như người Mông Cổ gặp phải thần phong, thuyền chìm
người chết không đủ lấy làm tiếc, nếu như biến thành chuyện cười và đề tài câu
chuyện của nước các ngươi, chính là nỗi nhục khó rửa của Đại Minh triều ta".

Ninh Bất Không quét mắt nhìn chư tướng, dương cao giọng nói: "Mọi người đều
cho rằng quốc vận của Vĩ Trương sắp hết sao? Nếu đã là như vậy, Ninh mỗ ngược
lại nguyện liều mạng, đâm thẳng vào tim gan của Kim Xuyên, có lẽ nhất chiến
tất thắng, để Kim Xuyên Nghĩa Nguyên lưu lại nỗi nhục không có cách gì gột rửa
được. Đây chính là gọi là: "Thuận theo chưa chắc đã sống, nghịch lại chưa chắc
đã chết".

"Nói rất hay". Chức Điền Tín Trưởng đột nhiên vỗ tay cười lớn, đứng thẳng
người lên, múa quạt dẫm chân, nhảy lên điệu Đôn Thịnh Nhất PHiên, miệng hát
nói:

"Nhân gian ngũ thập niên, dữ thiên địa tương bỉ, bất qua miểu tiếu nhất vật

Khán thể sự, mộng huyễn tự thuỷ.

Nhâm nhân sanh nhất độ, nhập diệt tuỳ tức đương tiền.

Thử tức bồ đồ chi chủng, ảo não chi tình, mãn hoài vu tâm hung.

Nhữ thử khắc tức thượng Kinh Đô, nhược kiến Đôn Thịnh lang chi thủ cấp ...."

(Nhân gian năm mươi năm, so với trời đất chẳng qua chỉ là một vật bé nhỏ mà
thôi. Nhìn sự đời, mộng ảo như nước. Mặc đời người trôi qua, nhập diệt ở ngay
trước mắt. Lúc này giác ngộ, buồn bực, chứa đầy trong lồng ngực. Bọn các ngươi
lúc này cho dù lên Kinh đô, nếu thấy thủ cấp của Đôn Thịnh Lang ...)

Nhảy xong điệu múa này, Chức Điền Tín Trưởng mặc giáp nhảy lên ngựa, một mình
phóng ngựa đi, đám thị đồng, gia thần đều cả kinh, cưỡi ngựa chạy theo, bám
theo sát là hai trăm sĩ tốt.

Chức Điền Tín Trưởng ngựa không dừng vó, ven đường tụ tập hai nghìn binh mã,
đến trưa ngày hôm sau, đột nhiên xuất hiện ở cốc địa dài hẹp Dũng Hiệp Gian.
Đại quân Kim Xuyên đắc ý kiêu ngạo luôn đắc thắng, chính đang nghỉ trưa, không
kịp mặc giáp lên ngựa, không kịp nhấc thương phát súng, bị quân của Chức Điền
đánh phá đến tán loạn, thây phơi đồng hoang. Như vậy, toàn quân đại doanh của
Kim Xuyên bị đánh tan tành ở Dũng Hiệp Gian. Kim Xuyên Nghĩa Nguyên bốn mươi
hai tuổi, bị Chức Điền Tín Trưởng cắt lấy thủ cấp. Còn Chức Điền Tín Trưởng
hai mươi bảy tuổi, dùng ít thắng nhiều, nhất chiến thành danh, bắt đầu cuộc
chiến tranh dài đằng đẵng thống nhất Nhật Bản.

oOo

Trong Phật đường, thị vệ gia thần của nhà Chức Điền đều đã đi hết, Ninh Bất
Không thì không hề nhúc nhích. Lục Tiệm nhịn không được hỏi: "Tiên sinh không
đi sao?".

Ninh Bất Không thờ ơ nói: "Thắng bại đã phân, ta hà tất phải đi góp vui chứ?".

Lục Tiệm lấy làm lạ nói: "Thắng bại đã phân? Ai thắng ai bại?".

Ninh Bất Không nói: "Từ lúc ngươi nói ra đại bản doanh của Kim Xuyên ở đâu,
ngày cuối cùng của nhà Kim Xuyên đã đến rồi. Ngươi tuy không nguyện làm gia
thần của Chức Điền, nhưng công lao hôm nay của ngươi với nhà Chức Điền thì còn
hơn nhiều chúng nhân".

Lục Tiệm nghe vậy ngây người, chợt nghe Ninh Bất Không nói: "Ngươi theo ta đến
đây". Nói xong, chống gậy chầm chậm bước đk. Lục Tiệm không biết tâm ý của y,
trong lòng thấp thỏm lo lắng, mặc nhiên đi theo.

Đi đến khu rừng rậm phía sau tự, Ninh Bất Không dừng chân quay lại, vươn bàn
tay khô gầy ra, vuốt ve đầu của Lục Tiệm cười nói: "Hài tử ngoan, ngươi trước
nay rất nghe lời ta, tất nhiên sẽ không lừa ta phải không?".

Lục Tiệm đáp: "Ta làm sao có thể lừa tiên sinh chứ?".

Ninh Bất Không than dài, nói: "Lục Tiệm a, ngươi càng lúc càng không thật thà
rồi. Thiên Thần Tông hiệu xưng là Nhật Bản đệ nhất kiếm khách, dựa vào bản
lĩnh của ngươi, làm sao giết được y? Cho dù ngươi có mượn kiếp lực, nhưng có
mượn có trả, muốn giết Thiên Thần Tông, phải mượn bao nhiêu kiếp lực? Đừng nói
ngươi tu vi chưa thâm hậu, kiếp lực không đủ, cho dù kiếp lực có đủ, trong lúc
vội vã hoàn trả không được, ngươi cũng sớm đã chết rồi, làm sao còn có thể
quay về Thiện Chiếu Tự cơ chứ?".

Lục Tiệm tuy rằng biết Ninh Bất Không tinh minh vô cùng, nhưng không ngờ lòng
nghi ngờ của Ninh Bất Không lại nhạy như vậy. Chỉ cảm thấy bàn tay đó di
chuyển đến giữa cổ, hơi bóp chặt lại, bất giác hoảng hốt nói: "Tiên sinh, ta
đã đáp ứng qua người, không thể nói ra người đó".

"Cả ta cũng không thể nói được?". Ninh Bất Không thâm nghiêm nói: "Khắp thiên
hạ này, ngoại trừ kiếp chủ, người có thể phong bế Tam Viên Đế Mạch chẳng có là
bao. Ngươi không nói, ta cũng đoán ra được. Chỉ là, Lục Tiệm a, nếu ngươi
không nói thật với ta, thì là đối với ta bất trung, nếu ngươi đối với ta bất
trung, ta làm sao lại có thể yên tâm lưu lại ngươi trên thế gian này chứ?".

Lục Tiệm lâm vào thế khó, nhưng lời chân thành khuyên bảo của Ngư hoà thượng
còn như bên tai, nếu bản thân nói ra đại sư, há không phải trở thành loại vô
tín vô nghĩa. Lục Tiệm nghĩ đến đây, cao giọng nói: "Ninh Bất Không, không
phải ta không thành thực. Ta đã phát thệ, chết cũng không thể nói ra người
đó".

Ninh Bất Không cười nói: "Nếu muốn chết, còn không dễ dàng". Trên tay đột
nhiên tăng kình, cổ Lục Tiệm muốn gãy, thở không ra được, trong tai vang lên ù
ù, vươn tay muốn tóm lấy cánh tay của Ninh Bất Không, nhưng lại không đề được
khí lực, chỉ cảm thấy kim tinh trước mắt dần dần hoá thành một vùng sáng chói,
khí lực toàn thân tiết ra. Mắt thấy sắp đoạn khí, chợt nghe Phật hiệu vọng vào
tai, đồng không mông quạnh đều vang. Lục Tiệm chợt cảm thấy trên cổ họng lỏng
ra, Ninh Bất Không buông tay ra, Lục Tiệm cuối cùng có thể hít thở, kềm không
được, ôm cổ ngồi xuống, thở hổn hển.

"Tây Thành Chi Chủ, Đông Đảo Chi Vương, Kim Cang Nộ Mục, Hắc Thiên Bất Tường".
Ninh Bất Không cười ha hả: "Thiên hạ hiện giờ, người có thể phong bế Tam Viên
Đế Mạch, ngoại trừ kẻ hèn là kiếp chủ này, thì chỉ có ba người. Túc hạ miệng
tụng Phật hiệu, chính là Kim Cang Nộ Mục Ngư hoà thượng rồi".

Lục Tiệm ngước mắt nhìn đi, chỉ thấy Ngư hoà thượng khuôn mặt khô gầy, lông
mày bạc trắng, lặng lẽ đứng phía xa, chắp tay than nói: "Túc hạ động một chút
giết người, phải nói là quá tàn nhẫn".

Ninh Bất Không cười nói: "Nếu không sử dụng khổ nhục kế này, làm sao có thể
làm cho đại sư hiện thân chứ? Đại sư ẩn thân trong bóng tối, còn không phải là
muốn thừa cơ mưu toan hại Ninh mỗ?".

Ngư hoà thượng nói: "Túc hạ mưu toán ám hại người khác trước, Ngư hoà thượng
tại sao không thể mưu toan ám hại túc hạ. Chỉ cần túc hạ trừ tận gốc Hắc Thiên
Kiếp trên người hài tử này, hoà thượng liền không làm khó túc hạ".

Lục Tiệm hoảng nhiên đại ngộ, thì ra Ngư hoà thượng bảo mình và A Thị không
được nói ra đại sư, chính là muốn giấu mình trong bóng tối, nhất cử chế phục
Ninh Bất Không, bức Ninh Bất Không giải trừ Hắc Thiên Kiếp, bất giác cảm động
vô cùng.

Ninh Bất Không cười cười, nhưng không phải trả lời, nói: "Năm xưa trận chiến
giữa đại sư với Vạn Thành chủ ở Thiên Trụ Sơn, đại sư lại có thể may mắn thoát
nạn, đủ thấy Phật pháp tinh thâm".

Ngư hoà thượng lắc đầu nói: "Hổ thẹn thay, trên Thiên Trụ Sơn, bần tăng vẻn
vẹn tiếp được ba chiêu của Vạn Thành chủ. Sau đó bị buộc phải lưu lạc di bang,
có thể nói là người chán ngán".

Thần sắc của Ninh Bất Không u ám, than nói: "Đại sư hà tất tự khiêm. Ví phỏng
Thành chủ còn trên nhân thế, thiên hạ hiện thời, ai lại có thể tiếp được ba
chiêu của Thành chủ?".

Ngư hoà thượng cả kinh nói: "Vạn thành chủ đang thời tráng niên, tại sao không
còn ở nhân thế? Thử hỏi thiên hạ, ai có thể thắng được Vạn thành chủ?".

Ninh Bất Không cười khổ nói: "Thành chủ tuy rằng thiên hạ vô địch, nhưng không
địch lại được thiên ý".

Ngư hoà thượng động dung nói: "Dám hỏi cho kỹ".

Ninh Bất Không nói: "Mười lăm năm trước, thành chủ và đại sư tương hội ở Thiên
Trụ Sơn, sau đó quay về Tây Thành, triệu tập lục bộ Địa, Hoả, Phong, Lôi, Sơn,
Trạch, cùng thương nghị việc tảo diệt dư đồ Đông Đảo".

Ngư hoà thượng than: "Vạn thành chủ thống nhất bát bộ, liên tiếp đả bại Đông
Đảo, sau lại đày bần tăng đi, đã là võ công cái thế, tội gì phải tạo thành sát
nghiệp như vậy?".

Ninh Bất Không cười lạnh nói:"Thành chủ hùng tài đại lược, đệ tử không môn như
đại sư há có thể lĩnh hội".

Ngư hoà thượng nói: "Hùng tài cũng vậy, đại lược cũng vậy, đều như giấc mộng
hão huyền. Nhưng vì sao chỉ có lục bộ tụ hội, lại không có nhị bộ Thiên,
Thuỷ".

Ninh Bất Không nói: "Thiên bộ Trầm sư huynh hành tẩu không tiện, do đó lưu lại
ở đông nam, giám thị dư nghiệt Đông Đảo, còn Thuỷ bộ bởi vì tu luyện cấm thuật
Thuỷ Hồn Chi trận, thành chủ trong lúc phẫn nộ, xuất thủ tiêu diệt. Cho nên
lúc đó chỉ có lục bộ tụ hội. Đêm trước đại hội, Thành chủ lệnh người đứng đầu
lục bộ vào Trịch Chẩm Minh, nói: 'Thiên bộ đưa tin tức đến, hạ tuần tháng sáu
dư nghiệt Đông Đảo mật hội tại Linh Ngao đảo. Trước kia bọn chúng ỷ cậy biển
lớn mênh mông, cùng ta chơi trò đuổi bắt. Lần này chúng đã tụ tập đầy đủ, nhất
định phải một lưới bắt hết, không để một tên nào chạy thoát ....'. Lúc đó Ninh
mỗ vừa khéo cũng ở đó, nghe đến chỗ này, chợt thấy Thành chủ chau mày, môi run
lẩy bẩy, cơ mặt hơi co lại. Địa mẫu cũng nhìn thấy, nàng ta là dị nữ Tây
Dương, lòng dạ ngay thẳng, bèn hỏi thân thể của Thành chủ có phải có bệnh. Lúc
đó trong lòng mọi người còn cho rằng Thành chủ và đại sư nhất chiến, thụ phải
ám thương, không ngờ rằng thành chủ thốt nhiên phẫn nộ, lần đầu tiên trách
mắng Địa Mẫu: 'Phiên bà tử ngươi lôi thôi lắm điều, biết cái gì?'. Lại trục
xuất Địa Mẫu ra khỏi Trịch Chẩm Minh, phạt chung thân không được nhập đường
nghị sự. Nào biết sau khi Địa Mẫu đi khỏi, thành chủ run rẩy càng lợi hại,
thậm chí nói không ra lời, chỉ còn biết để cho mọi người quay về".

Ngư hoà thượng miệng niệm Phật hiệu, lắc đầu liên tục. Lại nghe Ninh Bất Không
tiếp tục nói: "Đến ngày hôm sau, mọi người chính thức tụ hội. Thành chủ lại
giống như đã phục hồi sức khoẻ, thần thái rực rỡ, dặn dò xong việc tiêu diệt
Đông Đảo, lại chợt nói: 'Ta gần đây tu luyện Chu Lưu Lục Hư Công, tương đối có
sở đắc, hôm nay thuận tiện biểu diễn một lần, để cho chư vị đại khai nhãn
giới'. Nói xong vận chuyển huyền công, quả nhiên là châu lưu lục hư, pháp dụng
vạn vật, làm cho bọn tại hạ quáng mắt lên. Không ngờ trong lúc đó, đột nhiên
chân khí của thành chủ đảo lộn kịch liệt, tiếp đó đất lở núi sạt, nước lửa
chợt bốc lên. Thành chủ trước sau gặp phải lục kiếp là thổ yểm, hoả phần, thuỷ
tẩm, phong liệt, thạch vũ, lôi cúc; trước mặt đệ tử, hoá thành tro bụi". Ngư
hoà thượng nghe đến đây, nhất thời yên lặng, hồi lâu mới than, nói: "Bát đại
thiên kiếp, Vạn thành chủ thân lại gặp phải sáu, có thể nói là chết quá đau
khổ. Nhưng Vạn thành chủ bất ngờ mất đi, Tây Thành bát bộ há không phải chìm
vào hỗn loạn vô cùng?".

"Đại sư thần toán". Ninh Bất Không than nói: "Thành chủ vừa mất đi, Thiên bộ
tây phản, dư nghiệt Thuỷ bộ cũng tro tàn lại cháy. Nhưng trong bát bộ, ai cũng
không phục ai, rề rà không cách gì tuyển ra tân nhiệm thành chủ. Mỗi lần tụ
hội, đều nổ ra ác chiến, chém giết đến thiên hôn địa ám, cao thủ bát bộ tử
thương thê thảm vô cùng. Trận chiến cuối cùng ở Thiên Sơn Dao Trì, Hoả bộ của
tại hạ vốn chiếm thượng phong, không ngờ lại trúng phải quỷ kế, toàn quân bị
tiêu diệt, duy chỉ có Ninh mỗ may mắn đào thoát đi hết nơi này đến nơi khác,
lưu lạc Oa quốc". Nói xong rầu rĩ vô cùng.

Ngư hoà thượng nghĩ ngợi một lúc, chợt nói: "Ninh thí chủ nói với hoà thượng
nhiều nội tình như thế, không biết có dụng ý gì?".

"Đại sư quả nhiên trí tuệ uyên thâm". Ninh Bất Không cười nhẹ một cái: "Đại sư
là cao thủ tề danh với thành chủ, năm xưa bị buộc phải ly khai Trung Nguyên,
tất nhiên oán hận trong lòng. Hiện nay bát bộ đại loạn, chính là cơ hội, đại
sư sao không cùng liên thủ với Ninh mỗ, phản hồi Trung thổ, hoành tảo Tây
Thành, trút cơn giận năm xưa".

Ngư hoà thượng lắc đầu nói: "Hoà thượng vốn là người xuất gia, oán hận chỉ là
mây khói qua mắt. Há có thể để trong lòng?".

Ninh Bất Không trầm mặc một lúc, chợt cười nói: "Nói như vậy, đại sư không
nguyện liên thủ với Ninh mỗ rồi".

Ngư hoà thượng nói: "Năm xưa, hoà thượng khiêu chiến Vạn thành chủ, chẳng qua
bởi vì thành chủ tự thị thần thông, sát nghiệp quá nặng. Tỉ võ là hư, khuyên
bảo là thật. Nếu như hôm nay nghe lời của túc hạ, há không phải lại tạo vô số
sát nghiệp? Đừng nói bát bộ ngoạ hổ tàng long, cao nhân bối xuất, hoà thượng
vị tất có thể thắng? Cho dù võ công của hoà thượng có lợi hại hơn mười lần, há
lại là đao trong tay túc hạ, giúp túc hạ sát hại đồng môn?".

Sắc diện Ninh Bất Không nặng như nước, hăng hắc cười âm hiểm. Ngư hoà thượng
lại nói: "Hoà thượng hôm nay đến đây, chỉ bởi vì hài tử họ Lục này. Ninh Bất
Không, túc hạ giải hay không giải Hắc Thiên Kiếp này?".

"Giải trừ Hắc Thiên Kiếp?". Ninh Bất Không ha hả cười lớn: "Sợ rằng đại sư đề
cao Ninh mỗ rồi".

Ngư hoà thượng chau mày nói: "Tại sao lại nói là đề cao?".

Ninh Bất Không nói: "Đại sư được nhìn qua Hắc Thiên Thư chưa?".

Ngư hoà thượng lắc đầu nói: "Hắc Thiên Thư vốn là bí truyền của Tây Thành, hoà
thượng có nghe nói qua, nhưng vẫn chưa tự mắt nhìn thấy".

Ninh Bất Không nói: "Tôn chỉ phần mở đầu của Hắc Thiên Thư nói rõ, liền định
ra Hữu Vô Tứ Luật. Đệ nhất luật gọi là vô chủ vô nô, nói chính là quan hệ của
kiếp chủ và kiếp nô. Phàm là kiếp nô không được ly khai kiếp chủ. Kiếp chủ
chết thì kiếp nô chết. Đệ nhị luật, gọi là Hữu Tá Hữu, nói chính là đạo lý
kiếp lực không mượn thì không dùng được, luật này loan truyền rộng rãi, đoán
rằng đại sư cũng đã có nghe qua. Nhưng người biết về đệ tam luật thì ít đi rất
nhiều, gọi là Vô Hưu Vô Chỉ".

Lông mày trắng của Ngư hoà thượng nhảy lên một cái: "Vô Hưu Vô Chỉ?".

"Không sai". Ninh Bất Không nói: "Hắc Thiên Thư ám hợp thiên tượng, chư thiên
tinh đẩu vận chuyển theo thời gian, không nghỉ ngơi không dừng lại. Dám hỏi
đại sư, cho dù Như Lai tái thế, lại có thể pháp nghịch thiên địa, làm cho chư
thiên tinh đẩu dừng lại bất động không?".

Ngư hoà thượng nói: "Nhất định là không thể".

Ninh Bất Không nói: "Hắc Thiên Thư cũng như vậy. Sau khi luyện thành ba mươi
mốt mạch, cho dù không tiếp tục tu luyện, kiếp lực trong cơ thể cũng sẽ như
chư thiên tinh đẩu, tự hành vận chuyển. Kiếp lực đã vĩnh viễn không thể tiêu
vong, vậy thì Hắc Thiên Kiếp cũng vĩnh viễn không nghỉ ngơi không dừng lại.
Tuy rằng đại sư có thể phong bế Tam Viên Đế Mạch của tiểu tử này, nhưng cũng
chỉ được nhất thời. Kiếp lực trong người y sớm muộn gì rồi cũng sẽ xung phá
cấm chế, lại một lần nữa rơi vào thiên kiếp vô biên".

Lục Tiệm nghe vậy, trong lòng lạnh tựa băng. Ngư hoà thượng than dài, nói:
"Tây Thành Bát Bộ dùng ma công luyện nô như vậy, thật là tội lỗi vô cùng.
Nhưng mà, đã là Hữu Vô Tứ Luật, thì đệ tứ luật là gì?".

Ninh Bất Không cười cười, thờ ơ nói: "Đệ tứ luật không cần kíp, không nói cũng
vậy".

Ngư hoà thượng ngẫm nghĩ: "Chỉ sợ rằng đệ tứ luật này là mấu chốt quan trọng
giải thoát Hắc Thiên Kiếp. Người này giảo quyệt âm hiểm, tất không chịu nói.
Chi bằng nghĩ cách khác". Suy nghĩ tìm tòi một lúc, vừa lắc người, ông đã đến
bên cạnh Ninh Bất Không. Ninh Bất Không tuy rằng mắt không nhìn thấy, nhưng
trong lòng có cảm giác, nhè nhẹ điểm ra một chỉ. Ngư hoà thượng hoàn toàn cũng
không quay đầu, tay từ trong ống tay áo vung ra, ngón tay trỏ cũng điểm ra như
vậy. Mũi tay hai người chạm nhau. Ninh Bất Không hừ nhẹ một tiếng, lùi sau hơn
trượng. Ngư hoà thượng cũng lắc lư, vươn tay nâng Lục Tiệm lên, than nói:
"Đáng tiếc, Chu Lưu Hoả Kình của túc hạ xuất thần nhập hoá, nhưng lại không
dùng vào chính đạo".

Ninh Bất Không cười lạnh nói: "Ngư hoà thượng, đại sư muốn cái gì?".

Ngư hoà thượng nói: "Năm xưa, sau khi hoà thượng thua trận ở Thiên Trụ Sơn, bị
buộc phải lập lời thề. Chỉ cần Vạn Quy Tàng tại thế, thì chung thân không dẫm
bước trung thổ. Như hôm nay Vạn Quy Tàng đã quy tiên, lời thề đã không còn
hiệu lực, hoà thượng cần đem hài tử này đi đến Côn Lôn Sơn, tìm kiếm cách giải
thoát Hắc Thiên Kiếp".

Ninh Bất Không thần sắc âm trầm, một lúc mới nói: "Nói như vậy, đại sư muốn
làm khó Ninh mỗ rồi".

Ngư hoà thượng nói: "Thí chủ tội gì ngoan cố, hoà thượng đem hài tử này đi,
thí chủ chẳng qua chỉ bớt đi một tên kiếp nô, đối với bản thân thí chủ không
có tổn hại. Đệ nhất luật của Hữu Vô Tứ Luật là Vô Chủ Vô Nô, lại không phải là
Vô Nô Vô Chủ".

Ninh Bất Không tĩnh mặc chốc lát, chợt cười mà nói: "Lời của hoà thượng phải
vô cùng, Ninh mỗ nể mặt đại sư, phóng thích tên kiếp nô này".

Ngư hoà thượng trong lòng vui mừng, chắp tay nói: "Khó được thí chủ có lòng
thương xót như vậy, tuy chỉ là nhất niệm chỉ thiện, cũng là sự giác ngộ vô
thượng".

Ninh Bất Không cười cười, chuyển thân chực đi. Lúc y phất tay áo, bạch quang
trong tay áo loé ra, phóng nhanh vào diện môn của Ngư hoà thượng. Ngư hoà
thượng chau mày, tay trái giơ lên, ngũ chỉ như nhặt cành hoa, tóm lấy bạch
quang kia. Lục Tiệm đưa mắt nhìn xem, lại là một mũi tên ngắn bằng gỗ trắng,
khảm mũi sắt, lập tức cả kinh kêu lên: "Đại sư cẩn thận".

"Không phải lo lắng". Ngư hoà thượng cười nhẹ: "Mộc Phích Lịch này còn chưa
thể làm gì được hoà thượng".

Lục Tiệm thấy mộc tiễn đó không phát nổ, trong lòng rất bồn chồn.

Ninh Bất Không cười gượng hai tiếng, nói: "Chỉ cái nhấc tay của đại sư, liền
đem Chu Lưu Hoả Kình hoá thành vô hình, thật là làm cho người ta bội phục".
Nói xong, từ trong tay áo, y rút ra một cái Gia Cát Liên Nỏ, cười nói: "Nhưng
nếu nhất phát bát tiễn, đại sư đỡ được sao?".

Lời nói chưa dứt, tám mũi mộc tiễn phá không đến, mỗi một mũi đều chứa đựng
Chu Lưu Hoả Kình, mà còn khảm mũi sắt. Một khi phát nổ, vụn gỗ và mũi sắt đều
bay, càng có uy lực.

Ngư hoà thượng thở dài một tiếng, hai tay đều xuất, trên không trung rạch một
nửa hình cung. Tám mũi mộc tiễn trắng kia như con chim yến non về tổ, tự bay
vào giữa các kẽ tay của Ngư hoà thượng. Đồng thời, Đại Kim Cang Thần Lực đã
như nước lạch liên miên, làm hoả kình trong mộc tiễn nhẹ nhàng tắt đi, mộc
tiễn không cách gì phát nổ, thì không khác gì so với nỏ tiễn tầm thường.

Soạt soạt soạt, lượt mộc tiễn thứ hai lại phóng đến, Ngư hoà thượng không đợi
các mũi mộc tiễn bắn đến, giành lên trước một bước, lại tiếp lấy tám mũi mộc
tiễn. Ai ngờ mộc tiễn vào tay, lại hoàn toàn không có hoả kình, trong mũi ngầm
ngửi thấy mùi tiêu hoàng.

Một tiếng vang dội, tám mũi mộc tiễn nhất tề phát nổ, khói mù mạt vụn nhất
thời bao trùm lấy Ngư hoà thượng. Ninh Bất Không cười dài nói: "Đại sư chớ
trách, lần này không phải là Chu Lưu Hoả Kình, mà là hoả dược, hàng thật giá
thật".

Thì ra, Ninh Bất Không biết Ngư hoà thượng tất có thể hoá giải Chu Lưu Hoả
Kình, do đó chín mũi mộc tiễn trước, cố ý dùng Mộc Phích Lịch. Ngư hoà thượng
liên tục tiếp hai lần, đã tồn tại định kiến: "Mỗi một mũi tên đều là như vậy".
Không ngờ tám mũi mộc tiễn sau lại là hoả tiễn đặc chế, trong thân tên tàng
chứa hoả dược. Chín mũi tên trước chẳng qua chỉ là hoặc địch chi kế, tám mũi
mộc tiễn sau mới là sát chiêu trí mạng.

Lục Tiệm bi phẫn vô cùng, chực nhào lên liều mạng với Ninh Bất Không, chợt
thấy khói bụi đột nhiên tản ra bốn phía, giọng nói của Ngư hoà thượng thong
dong: "Ninh thí chủ không cần khách khí, còn có loại mánh khoé nào, có thể sử
ra luôn thể đi!".

Lục Tiệm vừa kinh vừa mừng, đưa mắt nhìn, chỉ thấy y sam của Ngư hoà thượng
tuy rách nát, da thịt lại không thương tổn chút nào.

Ninh Bất Không khen ngợi nói: "Như như bất động, vạn ma hàng phục, đại sư hảo
thần thông". Trong lúc nói cười, nỏ tiễn nhất tề bắn ra, dày đặc như châu
chấu, trong đó hoặc là có Mộc Phích Lịch, hoặc là hoả tiễn đặc chế, giao tương
hỗn tạp, khó mà phân biệt được.

Ngư hoà thượng thì lại không tiếp tiễn nữa, hai chân phân khai, chắn trước
người Lục Tiệm, song quyền vung lên, cùng mưa tên va đụng vào nhau, trong nhất
thời, rơi xuống trước mắt Lục Tiệm hơn trượng, như đắp lên một bức tường chắn
vô hình, hoả quang như mưa ngoài bức tường, rực rỡ còn hơn khói lửa.

Bỗng nhiên mưa lửa đột nhiên ngưng lại, Ninh Bất Không ném nỏ tiễn đi, lùi sau
hai bước, chống tay vào một gốc cây lớn, thở dốc. Lục Tiệm trong lòng vui
mừng: "Tên của y dùng hết sạch rồi".

Ngư hoà thượng lắc đầu than, nói: "Ninh thí chủ, hoà thượng mang đi tên kiếp
nô này, tuy rằng đối với thí chủ không có lợi, nhưng cũng không có tổn hại.
Thí chủ tội gì cố chấp đến như vậy?".

"Đại sư cho rằng chắc thắng rồi sao?". Ninh Bất Không tay đè đại thụ, cười nhẹ
nói: "Nên biết mộc trung tàng hoả, tiến vào rừng này, là đã tiến vào luyện
ngục vô biên".

Lông mày trắng bạc của Ngư hoà thượng giương lên, chợt hiểu ra, nói: "Thì ra
là như vậy, Ninh thí chủ bố cục có thể nói là thâm viễn". Lục Tiệm đang cảm
thấy không hiểu, chợt nghe Ninh Bất Không cười dài một tiếng, cây đại thụ lớn
bằng một vòng tay ôm bên cạnh đột nhiên nổ trung ra, mạt gỗ bắn tung toé. Ngư
hoà thượng khoa nhanh tay áo, ngăn cản mạt gỗ, thân thể lại bị sóng khí xung
kích, lắc lư một cái.

Trong chốc lát, gỗ cây xung quanh bốn phía lần lượt nổ tung, song quyền của
Ngư hoà thượng càng vung càng nhanh, Lục Tiệm chỉ cảm thấy hai luồng khí lưu
mạnh mẽ, một hướng ra ngoài, một hướng vào trong, xé lẫn nhau, bản thân mình
thì lại ở giữa, chịu đựng đau khổ. Lục Tiệm dần dần hiểu "bố cục thâm viễn"
trong lời nói của Ngư hoà thượng, thì ra Ninh Bất Không dẫn mình vào rừng rậm,
đã bố trí cạm bẫy, chỉ bởi vì Ninh Bất Không có kỹ năng Mộc Phích Lịch, cành
lá của cây cối trong rừng rậm rịt giao nhau, rễ cây um tùm, Chu Lưu Hoả Kình
lại không cần biết ở đâu đều có thể vận dụng được, chỉ cần mượn một gốc cây
truyền công, liền có thể qua cành lá gốc rễ, dẫn nổ cả khu rừng rậm.

Ánh lửa rực trời, tiếng nổ lần lượt vang lên. Ngư hoà thượng tuy nhờ vào Đại
Kim Cang Thần Lực ngăn cách ánh lửa và mạt gỗ ngoài một trượng, nhưng thuận
theo thế lan của nội kình Ninh Bất Không, cành nhỏ lá vụn đều thành hoả khí,
du tẩu bên ngoài quyền kình của Ngư hoà thượng, luôn tìm khe hở mà vào, lại
giống như một quả cầu lửa to lớn, bọc quanh Ngư hoà thượng và Lục Tiệm, lửa
cháy rừng rực. Chưa được một lúc, đông nam nổi gió, lửa mượn hướng gió, thế
lửa càng mạnh, khí nóng đốt người cuồn cuộn tuôn đến, vòng tròn uy lực của Đại
Kim Cang Thần Lực ngày càng thu hẹp, chỉ chốc lát, đã thu hẹp lại sáu thước.

Chợt nghe trong tiếng nổ, tiếng cười của Ninh Bất Không truyền đến: "Đại sư
chắc cũng biết Chu Lưu Lục Hư Công cả thảy có ngũ yếu: Thời, Thế, Pháp, Thuật,
Khí. Như hôm nay nổi gió đông nam là Thiên Thời, nơi này rừng rậm là Địa Thế,
Mộc Phích Lịch là Công Pháp, mưu kế của Ninh mỗ là Tâm Thuật, tuy không có hoả
khílợi hại, nhưng đã được tứ yếu trong Chu Hư Ngũ Yếu. Chu Hư Ngũ Yếu, đắc tứ
yếu giả vô địch, đại sư còn không nhận thua, còn đợi đến lúc nào?".

Khi Ninh Bất Không nói, vòng tròn uy lực của Đại Kim Cang Thần Lực đã bị áp
bức đến trong năm thước, Lục Tiệm như ở luyện ngục vô biên, miệng lưỡi khô
khan, lông tóc khô cháy, quả thực nóng khủng khiếp muốn chết.

Chợt nghe Ngư hoà thượng thở dài một tiếng, nói: "Vạn thành chủ ...".

Ninh Bất Không cười lạnh nói: "Đại sư nóng đến nỗi mụ mẫm rồi sao? Thành chủ
quy tiên đã lâu, đại sư gọi Thành chủ làm gì?".

Ngư hoà thượng nghe mà như không thấy, vẫn thờ ơ nói: "Vạn thành chủ, nếu
Thành chủ ra tay, chỉ cần tam yếu, hoà thượng liền chấp tay nhận thua, lại hà
tất cần tứ yếu? Ninh thí chủ Hoả bộ tuy được tứ yếu, hoà thượng vẫn có cơ hội
có thể lợi dụng".

Ninh Bất Không nghe vậy, đột nhiên nóng lòng, quát nói: "Lão hoà thượng điên,
có cái gì có thể thừa cơ chứ, có gan cho Ninh mỗ xem xem".

Khoé miệng Ngư hoà thượng có nét cười, quát một tiếng "Hữu", đột nhiên hữu
quyền vòng quanh người, quét sạch thế lửa, ngón tay cái bàn tay trái rạch lên
không một nét, ngọn lửa bên ngoài như bị xé nát trên cao, lộ ra một chữ Hữu.

Ninh Bất Không như nhận ra, thất thanh nói: "Ngươi ...".

Không đợi Ninh Bất Không nói hết, Ngư hoà thượng lại quát một tiếng: "Bất".
Lại viết một chữ "Bất" trên tấm màn lửa. Ngư hoà thượng quát một tiếng, viết
một chữ, ngón tay trỏ như rồng như rắn, từ chữ "Hữu" trở đi, từ trên xuống
dưới, trong bức màn lửa liên tục viết ra bảy chữ lớn. Đại Kim Cang Thần Lực
hồi lâu không dứt, một hơi viết xong, mấy chữ vẫn là xuyên qua lửa mà ra, hình
dáng quái dị, nét bút hùng mạnh kỳ lạ, thật như khoái kiếm trảm trận, cường nỏ
phá quân, núi cao sóng cả, sấm sét tương tranh.

Lục Tiệm đưa mắt nhìn, chợt nhận ra cả câu: "Hữu bất hài giả ngô kích chi".

"A ...". Bảy chữ này viết trên lửa, nhưng lại giống như viết trong lòng Ninh
Bất Không, mắt của y tuy không nhìn thấy, nhưng lại tựa như sinh ra một đôi
tâm nhãn, nhìn rõ ràng vô cùng, không kềm được kêu lên một tiếng thảm thương:
"Thành chủ, không phải ta ....". Kêu xong đã kinh hoàng vô cùng, hai tay khua
loạn, kêu thảm: "Thành chủ, không phải ta ... không phải ta, đều là bọn họ
.... Không phải ta, đều là bọn họ ....". Y kêu lớn hét lớn, như điên như
cuồng, loạng choạng liều mạng chạy về phía trước, cho dù lửa cháy lan vào áo
quần đầu tóc, cũng không dừng chân. Trong khoảnh khắc, y biến mất trong nơi
sâu thẳm khu rừng rậm.

Ngọn lửa không có người thao túng, thế lửa giảm yếu. Những nơi quyền kình của
Ngư hoà thượng đi đến, ngọn lửa đều bị dập tắt. Chỉ thấy Ngư hoà thượng quyền
trái dập lựa, tay phải nhấc Lục Tiệm lên, bước nhanh về phía không có lửa,
khoanh chân ngồi xuống, sắc mặt trắng xám toát ra hắc khí nồng đậm.

Lục Tiệm hít một hơi, chợt thấy sắc diện Ngư hoà thượng khác lạ, buột miệng
nói: "Đại sư, ngài không sao chứ?".

Ngư hoà thượng mở mắt cười nói: "Hoà thượng không sao. Hài tử, ngươi thật muốn
cùng hoà thượng đi sao?".

Lục Tiệm gật gật đầu.

Ngư hoà thượng than nói: "Nói thực, giải trừ Hắc Thiên Kiếp, hoà thượng hoàn
toàn không nắm chắc mười phần".

Lục Tiệm lớn giọng nói: "Tại hạ thà chết, cũng không làm kiếp nô cho Ninh Bất
Không nữa". Y vốn thống hận thân phận kiếp nô này, chỉ là trước đây một người
lại không có kế sách, vô lực đối kháng Ninh Bất Không. Lúc này được Ngư hoà
thượng xuất thủ tương trợ, làm cho tuyệt vọng trong lòng y lại bắt đầu dấy lên
hy vọng, chỉ cảm thấy từ nay về sau, bản thân không còn phải một mình đối mặt
với Hắc Thiên Kiếp nữa, do đó sợ hãi giảm đi, dũng khí tăng lên bội phần.

Ngư hoà thượng gật đầu cười nói: "Rất tốt, ngươi là một hài tử có cốt khí, từ
lúc nghe ngươi và Chức Điền Tín Trưởng đối thoại, hoà thượng liền biết, với
bản tính của ngươi, cho dù trở thành kiếp nô, cũng sẽ không chịu khuất phục
quyền uy của Ninh Bất Không. Hắc Thiên Kiếp gọi là thiên kiếp, thực ra là tâm
kiếp. Nếu không có tâm chí kiên cường mạnh mẽ, khó thoát khỏi nạn kiếp; nếu
ngươi không có tâm chí như vậy, hoà thượng dù có lòng cứu ngươi, cũng là uổng
công".

Lục Tiệm lúc này mới hiểu ra, Ngư hoà thượng sớm không chịu lộ diện trước,
cũng là thăm dò ý tứ bản thân. Chợt nghe tiếng guốc gỗ vang lên, đưa mắt nhìn,
chỉ thấy một đám thị vệ thị nữ vây quanh A Thị đang đi đến, có lẽ bị tiếng nổ
lúc nãy dẫn dụ đến.

Lục Tiệm vừa thấy A Thị, liền cảm thấy hổ thẹn áy náy, muốn nói, nhưng lại
không biết bắt đầu từ đâu.

Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu. Lục Tiệm cuối cùng nói: "A Thị công chúa,
ta cần phải quay về Đại Minh rồi, nàng bảo trọng nhiều".

A Thị đờ đẫn nghe, nhãn thần dần dần trở nên sầu đau. Một lúc lâu, nàng nhè
nhẹ đặt Bắc Lạp Sư Môn xuống. Con mèo Ba Tư đó đi lên trước hai bước, lại quay
đầu lại nhìn A Thị một cái, cuồi cùng đi đến trước người Lục Tiệm. Lục Tiệm
cúi người bế nó lên, chợt nhiên nhìn thấy, hai giọt nước mắt trong suốt long
lanh, rơi xuống trước chân của A Thị. Lúc ngửng đầu lên, người con gái áo
trắng đó đã quay người lại, hai bờ vai gầy nhỏ nhè nhẹ run lên, như lá rụng
trong gió.

Lục Tiệm cắn chặt răng, đứng thẳng người lên, thì thấy Ngư hoà thượng đã ở
đằng xa chờ đợi. Y hít dài một hơi, bước lên phía trước, đi được ước khoảng
mười bước, chợt nghe thấy từ phía sau truyền lại một tiếng gọi sầu thương "Lục
Tiệm!".

Thân hình Lục Tiệm chấn động, nhưng lại không có dũng khí quay đầu lại, ngước
mắt nhìn ra, rừng cây rậm rạp xa thẳm đằng trước, vẫn còn tro tàn sau ngọn
lửa, khi ẩn khi hiện, soi sáng con đường phía trước trong đêm tối, còn tiếng
kêu gọi phía sau, cuối cùng lại hoá thành tiếng khóc nức nở.

Lục Tiệm không biết trong cái quốc gia liên tiếp chiến loạn này, người con gái
dịu dàng yếu đuối này sẽ gặp phải vận mệnh khôn lường thế nào, y chỉ biết, từ
nay về sau, bất luận là kiếp nạn gì, bản thân cũng không còn cách gì cùng nàng
kề vai đối mắt với nhau nữa.

Nghĩ đến đây, Lục Tiệm chỉ cảm thấy trong lòng trống trải, một loại thương cảm
không thể miêu tả tuôn lên, nước mắt nhạt nhoà đôi mắt của y.

Ngân hà lấp lánh, cái lạnh mờ sáng hơi rét, bóng đêm chiếu xuống mặt đất hơi
chút xuề xoà, liên miên vô tận.

Con đường trước khi trời sáng dài đằng đẵng, Ngư hoà thượng bước đi phía
trước, cũng không biết đi được bao lâu, khi phía đông hơi hừng sáng, hai người
nghỉ chân ở một con đèo. Ngư hoà thượng nhắm mắt nhập định, Lục Tiệm thì cảm
xúc đau thương khi ly biệt, không có lòng nói chuyện, lại thêm khổ chiến liên
tiếp hai đêm, trong khoảnh khắc đã thiếp đi.

Trong lúc nằm mơ, chợt cảm thấy toàn thân giật nảy, Lục Tiệm đột nhiên vùng
bật dậy, thấy trong sắc trời bình minh, ba đạo nhân ảnh, một tĩnh hai động,
quấn lấy nhau ở phía đằng xa. Hai tên cử động nhanh đến kỳ lạ, lượn vòng quanh
người đứng yên rất nhanh. Lục Tiệm nhận ra người đứng yên chính là Ngư hoà
thượng. Thấy đại sư bị người vây công, trong lúc cả kinh, y cầm một cành cây
bên cạnh lên, chực nhào lên tương trợ, chợt thấy hai tên địch nhân thân pháp
đình trệ, chệnh choạng nhè nhẹ, thân hình chợt thấp xuống, biến mất không thấy
đâu nữa.

Lục Tiệm vội vàng phóng lên phía trước, nhưng thấy Ngư hoà thượng cúi đầu đứng
nhìn, cạnh chân có nhiều dấu chân vết đao, chỉ không thấy hai tên địch nhân đó
đâu nữa. Y bất giác quay đầu nhìn tứ phía, lại nghe Ngư hoà thượng than nói:
"Không cần phải tìm nữa, đó là nhẫn giả của Hạ Y, một kích không trúng, sớm đã
trốn xa rồi".

Lục Tiệm nghe đến kinh ngạc, chợt nghe Ngư hoà thượng nói: "Lục Tiệm, ngươi đỡ
ta đến tảng đá đằng kia".

Lục Tiệm nghe giọng nói của hoà thượng run lẩy bẩy, càng cảm thấy kinh dị,
quay người đỡ lấy Ngư hoà thượng, ngồi lên một tảng đá ngầm. Ngư hoà thượng
che miệng ho, Lục Tiệm nhìn thấy rõ máu tươi đỏ thẫm từ kẽ ngón tay của đại sư
tuôn ra, bất giác kinh hãi nói: "Đại sư thụ thương rồi sao? Là nhẫn giả lúc
nãy sao?".

Ngư hoà thượng lắc đầu nói: "Hạ Y nhẫn giả chẳng là cái gì, không thể đả
thương hoà thượng được?". Lục Tiệm nói: "Vậy thì là Thiên Thần Tông, hoặc là
Ninh Bất Không?".

Ngư hoà thượng nói: "Thiên Thần Tông chỉ là loại ăn sương, không đáng để nói.
Ninh Bất Không thần thông tuy mạnh, nhưng cũng không có cách gì đả thương hoà
thượng đến mức độ này. Vết thương của hoà thượng, đã có từ rất lâu rồi".

Lục Tiệm thấy thần sắc Ngư hoà thượng u ám, không tiện hỏi nhiều, chỉ biết
nói: "Đại sư, Lục Tiệm tôi từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra, Ninh Bất Không
vì sao vừa thấy bảy chữ đó trong lửa, liền sợ đến như vậy?".

Ngư hoà thượng nói: "Bảy chữ đó, là ta mô phỏng bút tích của Tây Thành Chi Chủ
Vạn Quy Tàng mà viết, sau đó lại dụng thần thông của Tha Tâm Thuật, đưa bút ý
thấm vào trong lòng của Ninh Bất Không. Hoà thượng vốn chỉ muốn mượn thần uy
của Vạn Quy Tàng, nhiếp chấn Ninh Bất Không, làm cho tuyệt học Hoả bộ của y lộ
ra sơ hở. Không ngờ y vừa thấy bảy chữ đó, liền sợ đến bỏ chạy vào rừng, quả
thực là kỳ lạ. Hoà thượng đến hôm nay cũng chưa hiểu được".

Lục Tiệm nói: "Vậy 'Hữu bất hài giả ngô kích chi' có ý nghĩa gì? Lục Tiệm trên
hoạ tượng tổ sư của Ninh Bất Không cũng từng thấy qua".

Ngư hoà thượng cả kinh nói: "Ngươi từng thấy qua hoạ tượng tổ sư của Tây
Thành?".

Lục Tiệm nói: "Họa tượng của Hỏa bộ, Thuỷ bộ, Sơn bộ, Trạch bộ, Lục Tiệm đều
thấy qua". Nói xong bèn đem lại quá trình hôm ấy nghe lệnh của Ninh Bất Không,
quan sát hoạ tượng nói lại cho Ngư hoà thượng.

"Thì ra là vậy". Ngư hoà thượng than nói: "Chẳng trách Ninh Bất Không nhất
quyết sinh tử với hoà thượng, cũng không chịu bỏ qua cho ngươi, nếu y không
thể hàng phục được ngươi, cũng chỉ còn một cách là giết ngươi".

Lục Tiệm cả kinh nói: "Tại sao?".

Ngư hoà thượng nói: "Chỉ bởi vì trong những bức hoạ tượng tổ sư kia ẩn chứa
một bí mật kinh người. Ninh Bất Không bất luận thế nào, cũng không muốn ngươi
tiết lộ ra ngoài. Đây cũng là thiên ý. Nếu không phải thuỷ hoả ngâm đốt, thì
không có cách gì hiển lộ ẩn ngữ trong bức hoạ. Nếu không phải hai mắt của Ninh
Bất Không bị huỷ, ngươi cũng không cách gì nhìn thây bốn bức hoạ tượng đó".
Ngư hoà thượng nói xong nhắm mắt lại, như đang suy nghĩ.

Được một lúc, Ngư hoà thượng chợt mở mắt cười nói: "Hài tử, ngươi có thích
nghe một câu chuyện không?".

"Tại sao không thích cơ chứ?". Lục Tiệm cũng cười lên: "Trước đây gia gia
thường kể cho Lục Tiệm nghe một số câu chuyện xuất hải, kỳ kỳ lạ lạ, nhưng lại
thú vị".

Ngư hoà thượng nói: "Rất tốt, lần đi hải cảng này, lộ trình ước khoảng bốn
ngày, hoà thượng sẽ kể cho ngươi nghe bốn câu chuyện. Bốn câu chuyện này kéo
dài hơn ba trăm năm, tác động đến vạn vạn thương sinh, trong đó ân oán tình
tình, quả thực là khả bi khả thán".


Thương Hải - Chương #12