Mã Ảnh (1)


Người đăng: HắcKê

Câu nói vừa thoát cửa miệng gã, mọi người đều chẳng khỏi hết sức kinh ngạc,
Diêu Tình khẽ nhỏm mình dậy, trong mắt cô thoáng hiện một tia phấn khích.

Cừu Thạch cười ha hả vài tiếng, rồi đôi mắt dõi lên trên trời cao, hắn lạnh
lẽo trong giọng, nói:


  • Có phải là cái Diêu gia trang đã bị Âm sư đệ tuyệt diệt, phải không?

Lục Tiệm gật đầu:


  • Không sai!

Cừu Thạch hừ lạnh một tiếng, nói:


  • Tên họ Lục kia, ngươi khinh người quá lắm! Ngươi thị mình hạng người nào,
    mà đem dùng cái thứ kiếm pháp của đồ thấp hèn trong cửu lưu thiên hạ chọi lại
    thần thông của Thuỷ bộ ta?

Lục Tiệm đáp:


  • Là thuộc hạng hèn kém trong cửu lưu hay không, dượt chơi qua một chập ắt
    biết. Cừu Thạch, ngươi có dám đấu với ta không?

Sắc mặt sa sầm, Cừu Thạch quát to:


  • Dám chớ, có gì mà không dám! Nói trắng ra, cái Đại Kim Cương thần lực đó,
    ngươi không được phép dùng chút nào, thì công không xong, thủ chẳng được, chân
    khí hộ thể coi như bỏ, Mà đã bỏ đi vậy, là ngưoi thua chắc!

Lục Tiệm đáp:


  • Cái đó lẽ tự nhiên!

Cừu Thạch cười nhạt:


  • Vậy hả! Nếu ngươi chết trong tay ta thì sao?

Lục Tiệm đáp:


  • Đó là tự ta mang hoạ vào người! Còn ngươi, nếu rủi ngươi bị ta giết chết,
    ngươi còn có gì muốn nói?

Cừu Thạch nổi đoá, hét to:


  • Cừu mỗ tự ý vào cuộc, sống chết mặc mệnh trời!


  • Hay lắm! - Lục Tiệm nói - Ta hỏi ngươi một câu, cả đời ngươi, đã luyện bao
    nhiêu Thuỷ quỷ?


Cừu Thạch bất chợt sững người, chau mày đáp:


  • Không nhớ rõ nữa! Không một vạn, cũng phải tám ngàn!

Ánh mắt lạnh lẽo, Lục Tiệm chậm rãi hỏi:


  • Ngươi tin có địa ngục hay không?

Cừu Thạch nghe hỏi, hơi sững sờ, nhạt giọng đáp:


  • Tin thì sao? Không tin thì sao?

Lục Tiệm trỏ mũi kiếm xuống hồ:


  • Ngươi đưa mắt nhìn xuống đó đi!

Quét tia mắt thoáng qua, Cừu Thạch cười nhạt, hỏi:


  • Có gì mà nhìn! Tinh là nước không hà!

Mỉm nụ cười mỉa, Lục Tiệm bảo:


  • Ngươi nhìn mà không thấy, ta lại thấy hết Dưới đáy nước, hiện có hai vạn
    con mắt đang chiếu vào ngươi kìa!

Ruột gan Cừu Thạch giật thót một cái, hắn bực tức nạt:


  • Xú tiểu tử, ngươi giở ranh ma ra làm gì đây?

Lục Tiệm khẽ thở nhẹ ra, sắc mặt thoáng một chút thay đổi, trong một sát na,
những nét phàm tục mất hết, tướng quý nhà Phật hiện ra ngập tràn, mắt, mi
không chớp, mà vẻ oai nghiêm hiện đầy đủ.

Ánh mắt Cừu Thạch vừa chạm phải, ruột gan hắn nhộn nhạo, bất giác khí thế hắn
giảm sút mấy phần, hắn lập tức than thầm "Không xong!", rồi tự nhủ "Tiểu tử
này chẳng dùng Đại Kim Cương thần lực, mà vẫn có thần uy của Kim Cương, mình
mà còn nhìn vào mặt hắn, thể nào cũng bị hắn thu mất hết khí thế, chưa chiến
mà đã bại trước rồi!"

Vừa lập tâm vậy, Cừu Thạch thét to một tiếng, tách rời đôi tay, mười ngón thọc
vào hai thác nước hai bên, lúc hắn rụt về, từ mười đầu ngón tay, xuất phát
mười đạo Thuỷ kiếm, mỏng, sắc, sáng loe loé, hắn vung hai tay lên, kích vào
thân mình Lục Tiệm.

Lục Tiệm đứng yên, ngưng trọng như một toà núi, chờ khi mười đạo Thuỷ kiếm vào
sát thân người, trường kiếm khoa một nhát, từ chậm rãi biến thành cực nhanh,
trong không gian vạch ra một vòng, mười đạo Thuỷ kiếm vừa chạm vào kiếm phong,
đã bị hút dính vào lưỡi kiếm. rồi tất cả bị gạt rũ cong vòng xuống.

Nhìn thấy thế, Cừu Thạch giật mình, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bỗng
thấy cái vòng kiếm của Lục Tiệm chưa vẽ hết trớn, bỗng lưỡi kiếm quặt xuống,
đâm thẳng vào hắn.

Cừu Thạch hết sức kinh hoàng, hắn nhảy lẹ về sau, sắc mặt đầy vẻ ngơ ngác. Đôi
mắt Diêu Tình lại sáng rực, cô hô to:


  • Cử Bổng Đả Ngưu.

Chiêu kiêm đó của Lục Tiệm, không hơn không kém, đích thị chiêu thức "Xạ Đẩu
Ngưu" khởi đầu của "Đoạn Thủy Kiếm Pháp". Bốn chữ cái tên mà Diêu Tình vừa hô
lên, chính do hai người đặt ra lúc cô truyền thụ kiếm pháp ấy cho gã. Lục Tiệm
trong tim bỗng rộ lên, một chớp mắt, những hình ảnh lúc hai người gặp nhau bên
bờ biển, lúc cùng luyện kiếm trong rừng, mỗi mỗi như nước chảy lưu chuyển qua
trong đầu gã, đem cảm giác êm dịu thấm nhuần khắp toàn thân, gã lập tức cười
cười, hỏi:


  • Cừu lão quỷ, hãy xem thêm chiêu "Ma Cô Đại Thụ" này của ta!

Thân hình gã rún xuống, rồi bung nhảy lên cao.

Nhát kiếm đó trông qua rõ ràng thật tầm thường, mà Cừu Thạch có cảm tưởng kiếm
thế như sóng cả trào đến, hắn không cách nào đỡ gạt được, không sao phản công
được, đành nhảy lùi nhanh ra sau, quát hỏi:


  • Kiếm pháp của ngươi chẳng phải "Đoạn Thủy Kiếm Pháp" ... mà là ... là ...

Rồi hắn đứt tiếng, không nói tiếp được!

Lục Tiệm triệt kiếm, tủm tỉm hỏi:


  • Chẳng phải "Đoạn Thủy Kiếm Pháp", thì là cái gì?

Cừu Thạch cứng lưỡi, hai chiêu thức đó, bất kể là vận kình, xuất kiếm, biến
hoá trong chiêu thức, nhất định một hai là "Đoạn Thủy Kiếm Pháp", nhưng không
hiểu tại sao, một khi phóng ra, so với thứ "Đoạn Thủy Kiếm Pháp" mà hắn biết,
uy lực xem ra mạnh hơn gấp mười lần, giá có ẩn chứa nội lực thì đã chẳng phải
bàn, nhưng lúc tự thân Cừu Thạch đụng phải, hắn thấy rõ nó lại không hề có một
chút gì là Lục Tiệm đã phổ "Đại Kim Cương thần lực" vào đấy, sự việc như thế,
thật hết sức quái lạ.

Xoay chuyển ý nghĩ đôi ba lần, Cừu Thạch định thần, định nhãn, trầm giọng thét
một tiếng, ngự vào Thủy kiếm, đưa "Thiên Thủy Thập Phương kiếm" toàn lực thi
triển, mười ngọn kiếm khi vô hình tạo từ Thuỷ kình trong nội thể biến hoá ra,
lúc quét lúc đập, khi thì thẳng băng, khi thì cong vòng gẫy khúc, quét mù trời
mù đất, tận dụng mọi khả năng công kích.

Lục Tiệm vẫn chẳng hoang mang, chẳng loạn, lại xuất ra chiêu "Bạch Mã Phiên
Sơn", nửa đẩy nưả chặn, nhẹ nhàng xảo diệu gạt các đạo kiếm khí sang một bên,
rồi lại sử chiêu "Mã Mao Điểu Vũ", khắp trời, chỗ nào Thuỷ kiếm đụng vào lưỡi
gươm của gã, đều bị bẻ ngược trở về, phản kích vào Cừu Thạch.

Càng đấu, Cừu Thạch càng kinh hãi, hắn cảm tưởng đang lạc lõng giữa mênh mông
biển cả, không nhìn rõ đầu đuôi, hắn chỉ còn cách tận sức ngự Thuỷ kiếm, đối
phó các kiếm thế quỷ di đó.

Không riêng gì Cừu Thạch kinh hoàng, mọi người bên dưới cầu cũng không khỏi há
hốc mồm miệng ra nhìn, từ khi "Chu Lưu Lục hư công" xuất thế, bát bộ thần
thông dùng ngự vật để tấn công, tất cả các thứ đao kiếm tầm thường trên thế
gian này vô phương cự địch, chẳng dè Lục Tiệm chỉ với một thanh nhuyễn kiếm
thi triển một thứ kiếm pháp thuộc hạng nhị lưu mà đã đánh cho Cừu Thạch liên
tiếp thối lui.

Tiên Bích, Ngu Chiếu đều không hiểu nổi, chỉ mình Cốc Chẩn loáng thoáng thấy
một chút đạo lý, cho rằng tuy Lục Tiệm đã không trực tiếp dùng đôi tay, gã đã
trổ "Thiên Kiếp Ngự Binh pháp", có điều pháp môn này đã tăng tiến trheo vũ
công của gã, đạt mức lô hỏa thuần thanh, không những chế ngự được binh khí, mà
lại còn có thể chế ngự thuỷ hoả, ngoài ra, trong lộ kiếm pháp của gã ẩn chứa
một cái gì đó mà Cốc Chẩn không minh bạch. Tuy biết rõ gốc nguồn Lục Tiệm, Cốc
Chẩn cũng không sao nhận thức được nó là gì.

Bên trên cầu, hai người giao chiến mỗi lúc một nhanh, thân thủ Cừu Thạch như
quỷ mị, mười đạo thuỷ chỉ vạch ngang chém dọc liền lạc như nước chảy, biến hoá
bất định, những khi chúng chạm vào lưỡi nhuyễn kiếm, phát tiếng ong óng rợn
người, nghe mà rùng mình. Và Lục Tiệm sử mỗi chiêu, mỗi thức đều rõ ràng, dẫu
tốc độ cực nhanh, chương pháp tịnh không loạn, lúc vào đầu trận đấu, chiêu
thức nào gã xuất ra đều được Diêu Tình gọi đúng danh tự, đến khi trận đấu hai
bên nhanh dần lên, Diêu Tình còn chưa kịp hô, gọi tên thì Lục Tiệm đã sử qua
sáu, bảy kiếm chiêu khác mất rồi. Có điều, môn "Đoạn Thủy Kiếm Pháp" này gã
chưa học được toàn bộ, xuất thủ được độ hai mươi chiêu xong, gã bất đắc dĩ
phải trổ trở lại lần nữa cũng số chiêu thức ấy.

Cừu Thạch cũng đã kịp thấy Lục Tiệm không ngớt sử đi sử lại số kiếm thức ấy,
vỏn vẹn lặp đi lặp lại bấy nhiêu chiêu, thế nhưng, dẫu hắn biết trước mà đón
đầu phản công, thẩy thảy đều bị Lục Tiệm phản đòn, uy lực tuyệt không mảy may
giảm sút, cho dù Cừu Thạch có nhìn trước được sơ hở của chiêu thức sắp tới mà
thiên biến vạn hoá đón đâu, cũng không sao chiếm được một chút lợi thế nào.
Kiếm pháp của Lục Tiệm hiển nhiên tàng chứa một cỗ thanh thế lăng lệ lạ lùng,
gã không những không lùi tránh làn nước, mà mỗi mỗi đều vung gươm phản kích,
toàn làm cho Cừu Thạch tay vung cập rập, chân bước toán loạn, không sao đối
phó.

Nhìn Lục Tiệm chiến đấu, tim Diêu Tình đập thình thình, khắp người cô nóng
hừng hực, nỗi kinh ngạc vui mừng làm cô quên hẳn mọi đau đớn cơ thể. Cô không
tưởng nổi kiếm pháp gia truyền nhà mình trong tay Lục Tiệm lại hiển lộ thần
oai dường ấy, ngay cả nếu Diêu Giang Hàn còn tại thế, so với Lục Tiệm, sẽ tựa
như một vực một trời, thân phụ cô đừng nói đến bắt kịp gã, nội cái giữa hai
người kiếm chiêu tuy mường tượng giống nhau, phần kiếm ý lại là một cách biệt
quá lớn.

"Kiếm ý", hai chữ đó dù thoáng qua trong óc, nhưng Diêu Tình chợt hiểu, co
buột miệng kêu lên:


  • À ... Thì ra là vậy! Ta biết tại sao rồi!

Cũng đang mang mối nghi ngờ trong lòng, nghe cô la lớn, Cốc Chẩn quay lại hỏi:


  • Đại mỹ nhân, cô biết cái gì thế?

Diêu Tình cười tủm tỉm:


  • Ta biết nguồn gốc chân chính của cái kiếm pháp Lục Tiệm đang sử dụng! Ngươi
    có muốn nghe ta nói ra không?

Cốc Chẩn vui vẻ đáp:


  • Nói đi ... Cô nói ra đi.

Tiên Bích, Ngu Chiếu nghe thấy, đều cùng lần lượt ngước mắt nhìn cô.

Diêu Tình cười, đáp:


  • Ngươi còn nhớ đôi liễn trên chỗ Phong Huyệt chứ?

Sắc mặt Cốc Chẩn thoáng thay đổi, gã hỏi:


  • Phải cô nói đến đôi liễn của Công Dương tổ sư?

Diêu Tình gật đầu, ngâm:

"Trang Sinh thiên lại địa,

Hy di vi diệu âm,

Hoành phê tựu thị,

Chúng phong chi môn."

Bữa đó, Lục Tiệm đã nhìn ra kiếm ý tàng chứa trong đôi câu liễn ấy.

Tiên Bích lộ sắc nghi ngờ:


  • Cô bảo Lục Tiệm đã nhận ra được kiếm ý cuả Công Dương tổ sư phổ trong các
    nét viết đó của người?


  • Cái đó thì có gì là lạ! - Diêu Tình lườm Tiên Bích, dẩu mỏ nói - Năm xưa,
    lão quỷ say khướt Trương Húc đã chẳng từng ngộ được thư pháp qua kiếm ý của
    Công Tôn đại nương sao? Chẳng lẽ Lục Tiệm lại không thể làm ngược lại, từ bút
    pháp của lão già Công Dương mà ngộ ra kiếm ý?


Tiên Bích liên lộ vẻ đã hiểu, Ngu Chiếu thì lại hết sức khâm phục, vỗ tay nói:


  • Cực hay! Cực tuyệt!

Cốc Chẩn cũng lẳng lặng gật gù, gã tự nhủ "Mình đúng là đã đem bụng dạ tiểu
nhân đi đo lòng người quân tử! Lục Tiệm chẳng hề trí trá phổ chút xíu gì của
"Thiên Kiếp Ngự Binh pháp" vào cả! Bất ngờ, huynh ấy hoàn toàn dựa theo kiếm ý
của sư tổ Công Dương".

Diêu Tình ngắm Lục Tiệm, lòng hoa nở rộ, cô tủm tỉm, nói:


  • Ta cũng quả tình không dè! Tiểu tử này bất ngờ trở thành thông minh nhường
    ấy, không những đem áp dụng những điều học hỏi được, mà lại áp dụng phong
    quang đến thế! Cái kiếm pháp này trong tay gã sử ra, rõ ràng đã không làm hổ
    danh "Đoạn Thuỷ"!

Ngu Chiếu bảo:


  • Nguyên lai "Đoạn Thủy Kiếm Pháp" xuất xứ từ môn Quy Tàng Kiếm của Công
    Dương Vũ, bữa nay, chỉ là sự về nguồn, nhận tổ nhận tông thôi! Nhưng cái kỳ
    quái là, tự tích đó lưu tại Phong Huyệt ba trăm năm, vậy mà số rất lớn cao thủ
    Đông Đảo đã chẳng một ai nhận ra, sao chỉ riêng mình Lục Tiệm khơi khơi ngộ ra
    kiếm ý thế?

Tiên Bích nhè nhẹ thở ra, bảo:


  • Phải nói là nó thuộc về cảnh giới! Dĩ nhiên là nhờ ở chỗ Lục Tiệm đã qua
    mặt số lớn cao thủ Đông Đảo rồi!

Cốc Chẩn khe khẽ một nụ cười, đáp:


  • Cũng chẳng ăn nhằm gì đến cảnh giới, mà nhờ ở duyên phận! Dưới suối vàng,
    tổ sư Công Dương mà biết được đã có một vị tiểu hữu như thế, nhất định ngài sẽ
    vô cùng hoan hỉ!

Trong lúc mọi người đang đàm luận, hai đấu thủ tiến tiến, lùi lùi, đã đem nhau
đến giữa cây cầu, chính là chỗ hai dòng thác chảy giao vào nhau, bụi nước bốc
mù trời, sắc nước bạc trắng loe loé, tiếng réo ầm ầm muốn điếc con ráy, trong
làn mờ mịt bụi nước đó, hình bóng hai người lúc ẩn lúc hiện, dần dà thật khó
nhận biết ai là ai.

Bỗng nhiên Cừu Thạch thét một tiếng quái dị, đám giọt nước tung toé bắn ra
khắp, biến thành sa mù đầy trời, nguyên do, hắn trong lúc lạc hạ phong, quá
đỗi bực tức, đã gạt bỏ ý niệm thủ thắng bằng Thủy kiếm, đem tung ra món "Huyền
Minh Quỷ Vụ".

Kiếm ý tàng chứa trong đôi liễn trên Phong Huyệt vốn là đại thành của sở học
một đời của Công Dương Vũ, năm mươi năm sau khi ngài phong kiếm, đã toạ hoá
trên đảo Linh Ngao, trong năm mươi năm đó, trong tay không còn kiếm, chính ra
vì thế ngộ xuất được những kiếm ý mà người đã chẳng hề hiểu rõ lúc tay còn sử
kiếm, có điều vì tuổi đang về chiều, cái dũng khí tranh đua hơn thiệt cùng
người đã mai một, nên ngài thuận tay vạch nên đôi câu liễn đó, phổ vào đấy
kiếm ý để lưu truyền lại cho đời sau. Nếu chẳng có Diêu Tình đã đem thư pháp
đôi câu liễn đó châm chọc Lục Tiệm, thì gã cũng đã không dõi mắt nhìn kỹ vào
đấy.

Lúc này, đấu pháp Cừu Thạch thay đổi, Lục Tiệm cũng tuỳ nghi biến hoá theo,
chiêu thức xuất sử đều mang kiếm ý trong nét bút bốn chữ "Chúng phong chi
môn", gom góp các mù sương của quỷ vụ vào một chùm, mờ mờ ảo ảo, quấn quanh
thân kiếm, khi dài lúc ngắn, khi đậm khi mỏng, hoặc giống phi xà, hoặc tựa
thần long, bay ngang lượn dọc, thay đổi không chừng, chằng chịt chung quanh
hai người, không sao phân biệt rõ hình dạng ai là ai.

Vào lúc ấy, Lục Tiệm bỗng buông một tràng cười dài, đám bốn người nơi chân cầu
đều thấy một đạo bạch quang loá sáng trong màn vân vụ, tức khắc, mù sương tan
hết, hai người đã đổi chỗ cho nhau trên cầu, bốn mắt dõi vào nhau, thần sắc
Lục Tiệm bình thản, mũi kiếm buông thõng. Đàng sau gáy Cừu Thạch, chỗ bị kiếm
đâm rỏ máu, miệng vết thương xé ra to dần, hắn đột nhiên co quắp xuống, vẻ như
cố gượng, thân mình hắn cơ hồ như quả bóng đang bơm phình lên, nó phồng lớn
ra.


  • Coi chừng ! Tiên Bích la lớn - Hắn đang muốn sử ngón "Bại huyết chi kiếm!"

Lục Tiệm nghe mà làm như không hay biết, chú mục vào Cừu Thạch, lắc đầu, giọng
buồn bã:


  • Ta đã có nói rồi mà! Bên dưới đó, hiện đang có hai vạn con mắt đang dòm vào
    ngươi kia!

Câu nói chưa dứt, cổ họng Cừu Thạch phát ra tiếng òng ọc, dường muốn nói năng
gì đó! Lục Tiệm vẫn ung dung quay mình, bước đi, đàng sau lưng gã nổ ra một
tiếng "bụp", thân thể Cừu Thạch nổ tung, máu thịt bắn tung toé, rơi rào rào
xuống hồ, một vài huyết kiếm xạ tới không quá một tấc gần gót chân Lục Tiệm..

Mọi người chứng kiến quang cảnh, thảy đều cả kinh.

Chẳng mảy may để tâm đến nó, Lục Tiệm bước đến sát chỗ chân núi, gã ngẩng đầu,
dõi trông vào hai nam nữ đang bị treo trên ấy, còn đang dụ dự chưa quyết, bỗng
nghe từ đỉnh núi truyền xuống một tiếng thở dài. Rồi giọng nói của Vạn Quy
Tàng văng vẳng vọng xuống:


  • Không ngờ ba trăm năm sau, lại có dịp thấy kiếm ý của Công Dương. Đang
    thương cho tên họ Cừu, một đời dọc ngang, kết cục lại chết cái chết chẳng mấy
    vui vẻ!

Ánh mắt vụt loe loé sáng, Lục Tiệm cả tiếng hỏi:


  • Vạn Quy Tàng, hai người đây, lão thả hay không?

Vạn Quy Tàng cười, đáp:


  • Dĩ nhiên không thả!.

Mắt Lục Tiệm bùng lên giận dữ, Vạn Quy Tàng dường nhìn thấy thần sắc của gã,
lão cất tiếng cười ha hả:


  • Tiểu tử, chớ khá nhầm lẫn! Lão phu chẳng phải Cừu Thạch.

Lục Tiệm còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe Cốc Chẩn vui vẻ hỏi:


  • Vạn Quy Tàng, lời giải mấy ẩn ngữ trong Bát Đồ, lão tìm ra chưa?

Vạn Quy Tàng cười nhạt một tiếng, hỏi ngược trở lại:


  • Ngươi nói gì?

Cốc Chẩn bảo:


  • Lão mà tìm ra được lời giải, ắt đã ba chân bốn cẳng chạy ào ào tới chỗ đó
    rồi, đâu cần gì tìm cách ngăn cản bọn ta! Ta đoan chắc, phần bên trong cái hộp
    mà lão đọat được, chỉ nói là đầu mối ở Tây Thành, mà không nói rõ nó nằm tại
    đâu! Ta cho rằng, nếu gom được lời giải của bát đồ cùng chỉ dẫn bên trong hộp,
    mới có thể tìm ra được chỗ giấu đầu mối hướng dẫn cho bước kế tiếp!

Gã vừa dứt lời, vùng núi non bỗng lặng yên như tờ một lúc lâu. Nguyên Vạn Quy
Tàng khi nắm được trong tay cả tám lời chú từ bát đồ, lão đã bỏ hết tâm trí
vào tìm lời giải của tám ẩn ngữ đó. Mà ngày đó, Cốc Chẩn giải trọn, toàn trông
vào sự trợ giúp cuả toàn thể. Tự phụ mình là người trí lực tài giỏi, Vạn Quy
Tàng vốn muốn một mình lão tranh đua cùng tổ sư Lương Tư Cầm, không thèm nhờ
cậy sức tha nhân, chưa kể dẫu lão có muốn, bọn đồng đảng của lão không ai có
năng lực ngang cỡ Mạc Ất, thành thử mấy bữa rày, thuỷ chung lão vẫn chưa mò ra
được điểm cốt cán, giờ lão nghe câu nói của Cốc Chẩn, cũng vừa có phần ngượng
ngùng, vừa có phần tức giận, lão bỗng lạnh lùng nói:


  • Cái đó thì việc quái gì? Lão phu nghiền ngẫm đã lâu, sớm muộn gì cũng truy
    ra thôi!

Cốc Chẩn hỏi:


  • Thế nếu chừng một năm nữa, mà vẫn chưa truy ra được?

Vạn Quy Tàng đáp:


  • Không có chuyện đó!

Cốc Chẩn cười xòa, bảo:


  • Lão cứ từ từ mà suy ngẫm thêm, ta lại không thể đợi lâu vậy được. Bữa nay,
    bè lũ tay chân móng vuốt của lão tan tác hết cả, lão độc một thân mình, bên ta
    đông người, lão đường đường làm Thành chủ, không thể nào ngày đêm đứng trấn
    giữ cây cầu này! Cho dù lão trấn giữ được cầu, cũng không thể ngăn cản người
    ta xâm nhập vào đấy, chỉ việc vượt núi mà lên, lúc đó, bị người ta lấy mất vật
    ấy rồi, lão đừng có mà tiếc tiếc, nuối nuối!

Vạn Quy Tàng lập tức hỏi ngay:


  • Vật gì vậy?

Cốc Chẩn đáp:


  • Chính là vật đó đó!

Thấy gã giữ mồm giữ miệng không nói ra vật gì, Vạn Quy Tàng hừ lạnh một tiếng,
bảo:


  • Ngươi hãy khoan khoái chí! Ta đây cũng có cách riêng, chỉ tạm thời chưa nói
    ra!

Cốc Chẩn cười nụ, bảo:


  • Ta cũng biết cái cách của lão là gì rồi, tạm thời cũng chưa vạch trần ra!


  • Hay lắm đấy! - Vạn Quy Tàng hỏi - Ngươi biết cách đó là gì, ta muốn nghe
    thử xem xem nó ra sao?


Câu nói của lão là thế, Cốc Chẩn chẳng thể không nói, gã đành cười cười, đáp:


  • Cách của lão, chẳng qua lề lối đã dùng bắt giữ hai người Ninh, Tả đó, đem
    cùng cách áp dụng trên bọn ta, cho đến khi nào lão giải được bí ngữ, mới thôi
    sử dụng!

Vạn Quy Tàng hứ một tiếng, không trả lời!

Cốc Chẩn biết rõ Vạn Quy Tàng thường tự phụ có tâm ý khó đoán như mưa nắng bất
chợt, bình sinh lão tối ghét kẻ nào nhìn được tâm tư cuả lão. Cốc Chẩn đem
huỵch toẹt nói trắng ra, là đã phạm vào đại kỵ lão ta, nhưng lúc này, không
còn biện pháp nào khác, gã duy nhất trước tiên vạch trần âm mưu của lão, khiến
cho lão dù có được trên chân, cũng sẽ chẳng thấy thoải mái gì.Do đó Cốc Chẩn
thẳng thừng bảo:


  • Lão đầu tử, miệng nói đấu trí, mà lão chỉ toàn dùng võ lực áp đảo chúng ta,
    lão có thắng đi nữa, thắng lợi đó chẳng ai khâm phục hết. Người ở đời, hễ bất
    tín thì chẳng ra mẽ gì, lời lão thốt ra không còn được tín nhiệm, đừng tính
    chuyện thu nhân tâm thiên hạ, ngay cả lòng người Tây Thành đây, sợ lão cũng
    chẳng thu phục nổi nữa là.

Vạn Quy Tàng lặng thinh, trong vùng sơn cốc khoáng đãng, không một tiiếng chim
chóc, duy nhất tiếng thác nước đổ rì rầm liên miên không dứt, vậy mà lại làm
hồi hộp trong lòng năm người. Dù Cốc Chẩn vốn lớn mật, mạnh miệng, trước tình
hình đó, gã cũng bất giác đôi quyền đầu nắm chặt, lòng bàn tay dầm dề đổ mồ
hôi lạnh! Gã biết Vạn Quy Tàng mang tính buôn bán kinh doanh, chuyện "tín
nghĩa" với tha nhân lão coi cực nhẹ, trong đầu chỉ tính toán nguồn lợi ích
thâu vào sẽ lớn hoặc nhỏ, giờ đây, lão đang trầm tư, nhât định trong đầu đang
cân nhắc xem "thủ tín" hay "bội tín", cái nào thâu lợi nhiều, một khi đã quyết
đoán xong, lão sẽ thẳng tay hành động không do dự nữa. sẽ chộp mối lợi lớn,
vứt bỏ các thứ lặt vặt nhỏ nhoi.

Cốc Chẩn tự biết yếu ớt, tranh đấu cùng lão Vạn Quy Tàng này, phải dựa vào
tính tình của lão mà bầy trò, như hồi trên đảo Linh Ngao, gã đã bầy ngón cá
cược, nếu thắng, Vạn Quy Tàng sẽ thâu tóm toàn bộ Đông Đảo, Tây Thành, chiếm
Tiềm Long, so với diệt đứt Đông Đảo, phá hủy Tây Thành, lão nhất định thu được
nhiều mối lợi hơn. Do đó, lúc lâm trận trên đảo, Vạn Quy Tàng đã chịu bãi
chiến, đã chấp nhận cá cược. Lúc này cũng vậy, có điều, sẽ thu lợi lớn hoặc
nhỏ ra sao, không hiển hiện rõ rệt như lần ở trên đảo.

Giữa lúc Cốc Chẩn còn đang suy nghĩ miên man, bỗng nghe Vạn Quy Tàng hỏi:


  • Cốc tiểu tử, ngươi thấy chuyện này nên làm như thế nào?

Cốc Chẩn chửi thề trong lòng, gã biết Vạn Quy Tàng chưa quyết đoán, đã đem quả
bóng thẩy qua bên sân gã, hệt như đua tranh trên thương trường, Vạn Quy Tàng
đang là người mua đã biến thành người bán, đẩy Cốc Chẩn đang bán trở thành
mua, nếu gã không đưa ra một cái giá hời, chuyện thương thảo mua bán sẽ tiêu
tan! Vụ cò kè mà cả này, nếu chẳng làm cho Vạn Quy Tàng cảm giác " thủ tín" sẽ
lợi thế nhiều hơn, mọi chuyện coi như mất sạch. Ý niệm nẩy nở linh họat, nhanh
chóng, Cốc Chẩn đưa mắt ngó hai người đang bị treo ngang sườn núi,gã vụt
nghiến răng, rồi hì hì, nói:


  • Như thế này này, lão đầu tử, ta sẽ bảo cho lão biết đầu mối tìm ở đâu, bù
    lại, lão sẽ phóng thích Ninh cô nương cùng Phong Quân hầu, lão tính sao?

Vạn Quy Tàng ha hả cười, đáp:


  • Cái đó là tự ngươi đưa ra, lão phu không hề cưỡng bức ngươi, vậy là không
    có chuyện thất tín, hai bên hoàn toàn vẫn đấu trí!

Nghe lão nói, Cốc Chẩn thở ra một hơi dài, mắng thầm trong bụng "đồ lão già vô
lại" mười lần, nhưng miệng gã lại cười hi hi:


  • Đúng thế, là ta tự nói ra, lão đầu tử ngươi bất quá chỉ là chấp thuận món
    quà của ta thôi.

Vạn Quy Tàng bảo:


  • Cái bản mặt ngươi cười cười kiểu đó, trong lòng nhất định đang mắng chửi
    ta!

Cốc Chẩn đáp:


  • Không dám ... Không dám!

Vạn Quy Tàng lạnh lùng nói:


  • Được rồi! Ta sẽ gặp ngươi tại Trịch Chẩm đường.

Cốc Chẩn đáp:


  • Không cần đến đấy ... Lão đến Miếu Oanh Oanh chờ, chiều tối nay ta sẽ tới
    đó.

Vạn Quy Tàng nhạt giọng hỏi:


  • Ngươi còn tính giở giói gì nữa đây?

Cốc Chẩn đáp:


  • Trước mặt lão, ta còn trò gì để giở giói ra? Có điều thân thể dính đầy bùn,
    trước hết ta phải tắm rửa một phát đã!

Vạn Quy Tàng hừ lạnh một tiếng, trên đỉnh núi, sợi dây thừng co lên, kéo hai
con tin bay vút lên, rồi biến mất dạng trên đầu non.

Cặp mắt Lục Tiệm giận dữ căng ra nhìn, rành rành thế mà gã đành chịu bó tay.

Sa Thiên Hoàn thấy lão đầu đàn bỏ đi, hoảng hốt gọi với theo:


  • Thành chủ, cứu tôi với!

Kêu hai ba lần, chẳng thấy có ai đáp ứng, chỉ nghe dư âm tiếng gọi chập chờn
vang vọng lại từ nơi xa xa.

Sa Thiên Hoàn há hốc mồm, ánh mắt hiện nét hoảng loạn.

Cốc Chẩn lườm gã một phát, dài giọng:


  • Vạn Quy Tàng tối ghét thứ thuộc hạ thảm bại, ngươi không trụ nổi Vạn Tử
    trạch, lão chưa giết ngươi, đã là may cho ngươi lắm rồi đấy!

Rồi gã quày đầu, hỏi:


  • Ngu huynh, mình xử trí tên này sao đây?

Theo tính khí Ngu Chiếu, dĩ nhiên là một chưởng đập chết quách, còn chưa kịp
khai khẩu, bỗng nghe Lục Tiệm bảo


  • Tha phứt cho rồi!

Nói xong, đưa tay vẫy vẫy về phía xa xa,


  • Hai ngươi mau bước ra đây!

Tiếng gọi chưa dứt, từ sau vách đá hiện ra hai người, đích thị Thử Đại Thánh
cùng Xích Anh Tử, cả hai co ro cúm rúm, thần sắc hết sức đáng thương, họ vụt
chạy ào tới, quỳ thụp nơi chân Lục Tiệm, dập đầu bình bình liên hồi.

Lục Tiệm thở dài sườn sượt, đỡ họ đứng lên, bảo:


  • Sa Thiên Hoàn, ngươi hành sự tán tận, chính ra không thể tha mạng ngươi,
    chỉ là, ngươi chết đi, kiếp nô cũng sẽ chết theo, khiến người ta thấy bất nhẫn
    vô cùng! Ngươi hãy nhớ cho kỹ, bữa nay, ngươi còn giữ được tính mạng, đều là
    nhờ vào hai người này. Mai sau mà còn hành ác nữa, ta sẽ không dung tha!

Không ngờ nhờ hai kiếp nô mà giữ được tính mạng, Sa Thiên Hoàn vừa mừng quýnh,
lại vừa ngượng ngùng, hắn im lặng giây lát, rồi đứng lên, cất tiếng cảm ơn,
chào từ biệt mấy câu, lò dò theo hai kiếp nô xuống núi đi mất.

Ba người đi xa rồi, Tiên Bích nhìn Cốc Chẩn, giọng oán trách:


  • Sao đệ lại bảo Vạn Quy Tàng đến chờ nơi miếu Oanh Oanh, làm thế chả phải tự
    mình lật tẩy cho lão xem ư?

Cốc Chẩn vui vẻ đáp:


  • Cái đó gọi là lấy thực làm hư, Vạn Quy Tàng mắc bệnh đa nghi trầm trọng,
    mình càng nói ra sát sự thực chừng nào, lão càng sinh nghi chừng nấy. Nhược
    bằng đệ nói hoang đường, mục quang lão đầu tử thật lợi hại, sẽ không thể lừa
    dối được lão!

Tiên Bích nửa tín nửa ngờ, lại hỏi:


  • Đệ bộ thực tình đem đầu mối thứ hai ra nói cho Vạn Quy Tàng hả?

Cốc Chẩn đáp:


  • Cai lão già vô lại đó thay tâm đổi tính nhiều lắm rồi,nếu không nhượng bộ
    lão, sợ tình hình sẽ trở thành tệ hại hơn!

Diêu Tình bảo:


  • Lão ta một tên già vô lại, ngươi cũng là một tiểu vô lại, với cái bản chất
    vô lại của ngươi, quyết chẳng thể nào bó tay mặc người muốn chơi mình thế nào
    thì chơi!

Cặp mắt cô loa loá dòm vào Cốc Chẩn, đầy nét giễu cợt, nhưng Cốc Chẩn cười
cười đáp:


  • Kệ ... chưa biết tương lai người ta chơi mình ra sao, hãy tắm một cái trước
    đã!

Nói xong, gã bước lên cầu, ra vẻ cởi bỏ y phục.

Diêu Tình hoảng hốt đưa tay bịt mắt, hét ầm lên:


  • Hạ lưu!

Tiên Bích cũng đỏ ửng mặt mày, né mình tránh đi.

Cốc Chẩn tắm gội sạch sẽ xong, gã vận Chu Lưu hỏa kình lên hong khô quần áo.
Ngu Chiếu không nhịn được cười, bảo gã:


  • Cốc lão đệ, lão già Ninh Bất Không mà thấy đệ dùng Hoả kình vào chuyện đó,
    thể nào cũng tức giận cành hông, lăn đùng ra chết!

Cốc Chẩn đáp:


  • Thần thông Hỏa Bộ nhằm tạo phúc cho dân, lão ta đúng ra phải mừng vui đến
    nhẩy cẫng lên ấy chứ!

Diêu Tình còn chưa hết tức khí, cô nạt gã:


  • Ngươi sao đáng xưng là dân! Cạnh chữ "dân" (民) của ngươi phải thêm chữ
    "vong" (亡) vào để đọc thành chữ "Manh" (氓), "manh" như trong "Lưu Manh" ấy!

Cốc Chẩn bảo:


  • Cô quá khen ta rồi!

Diêu Tình nói:


  • Ngươi nghe câu chửi mắng mà không hiểu tí nào cả ư?

Cốc Chẩn cười, đáp:


  • Lưu Bang (của sự tích Hán Sở tranh hùng, lập ra nhà Hán trị vì mấy trăm
    năm) còn là tổ sư lưu manh, cô mắng ta lưu manh, chẳng phải đã quá khen ta rồi
    sao? Được lắm ... Tốt lắm, sau này ta lên làm hoàng đế, sẽ phong cô chức
    thượng thư Nữ Bộ, chuyên cai quản nữ tử trong thiên hạ, cô thấy sao?

Diêu Tình cười gằn một tiếng, bảo:


  • Ngươi thật đúng là Mạnh Tử kiến Lương Tương Vương!

Cốc Chẩn nhìn chòng chọc vào mặt cô, rồi ngoác miệng ra cười.

Thấy gã không đối đáp lại được, Diêu Tình trong lòng khoái chí, bảo:


  • Không mở miệng ra được một lời nào kia?

Cốc Chẩn vui vẻ đáp:


  • Ta đã nói rồi đấy, có điều cô không thấy mà thôi!

Diêu Tình đốp lại:


  • Chỉ giỏi nhảm nhí!

Cốc Chẩn đáp:


  • Cô không hiểu ... thế vừa mới rồi ta đã làm cử chỉ gì?

Diêu Tình:


  • Có làm cái khỉ khô gì! Chỉ là nhăn nhở ra cười!

Cốc Chẩn cười giải thích:


  • Cô thật đã không hiểu rồi! Cái đó kêu là "Nụ cười ngoác mang tai của Phu
    tử" ("Phu tử hoàn nhĩ nhi tiếu").

Diêu Tình hơi sững sờ, hừm một tiếng, rồi bảo:


  • Tự mình đề cao mình đến mức điên rồ!

Hai người nói những câu nói chứa đầy ẩn ý, Lục Tiệm nghe, hết sức khó hiểu, gã
không dằn dược, lên tiếng hỏi:


  • Mấy người đang nói cái gì vậy?

Cốc Chẩn chỉ tủm tỉm cười, còn Diêu Tình vốn đang tức khí, cũng lờ đi, không
thèm trả lời Lục Tiệm.

Tiên Bích suy nghĩ một lúc, vừa hiểu ý tứ, cô bèn vui vẻ giải thích

:


  • Lục Tiệm, hai người ấy, họ dẫn những câu của sách cổ ra chọc ghẹo nhau, mà
    lại không nói nguyên cả câu, chỉ nêu lên có một nửa thôi, nửa kia giữ lại! Câu
    trong sách "Mạnh Tử" viết là : "Mạnh Tử kiến Lương Tương vương, vọng chi bất
    tự nhân quân", ý nói MạnhTử gặp Lương Tương vương, tự thán không đủ tài năng
    để làm Hoàng đế. Còn "Phu tử hoàn nhĩ nhi tiếu" là lấy từ Luận Ngữ, "Phu tử
    hoàn nhĩ nhi tiếu, viết: 'Cát kê yên dụng ngưu đao' ...". Cốc Chẩn trích dẫn
    câu đó, ý muốn đem "Hoàng đế" sánh với gà, còn hắn thì làm "đao mổ trâu",
    nghiã là hắn coi Hoàng đế như rơm rác, chẳng là cái mẽ gì hết!

Lục Tiệm hiểu thông suốt, gã bảo:


  • A Tình, Cốc Chẩn nói đúng đấy! Hoàng đế thì có cái gì ghê gớm đâu! Tôi xem
    kỹ, thấy Cốc Chẩn so với cái lão Gia Tĩnh Hoàng Đế còn hơn bằng vạn lần.

Cốc Chẩn vỗ tay cười ầm!

Trong lòng tức tối, Diêu Tình hậm hực đấm cho Lục Tiệm một quyền, mắng:


  • Ai khiến ngươi lắm mồm!

Hai người Cốc, Diêu đấu võ mồm suốt con dường đi, họ vượt khỏi cây cầu cong
như mống trời, men theo một con đường đá trèo lên đỉnh núi, từ đấy nhìn xuống,
thấy mây mù khói toả, sương trắng đục ôm quẩn quanh vực sâu vạn trượng, ngước
trông lên, lầu các chon von như đang muốn đâm toạc bầu trời cao đổ xầm xập
xuống, làm người ta bỗng bị cảm giác nghẹt thở.

Ngẩng đầu nhìn lầu các cao ngất, Cốc Chẩn bùi ngùi nói:


  • Chả trách năm xưa những lần Đông Đảo tấn công Tây Thành, đều bị đánh thua
    chạy tơi tả! Chỗ này hiểm trở, đích thị "Nhất phu đương quan, vạn phu mạc
    khai" (một người trấn giữ, vạn người khó lòng vượt qua được!).

Tiên Bích lắc đầu, nói:


  • Lúc Đông Đảo tấn công, chỗ này chẳng qua mới xây có bốn, năm toà lâu đài,
    khác xa ngày nay. Sau hơn hai trăm năm gầy dựng, mới được như bây giờ.

Cốc Chẩn khen ngợi:


  • Tài năng xây dựng như người trời đó, thật là trác tuyệt!

Chẳng mấy chốc, qua khỏi một quãng đường dốc, chợt hiện ra một toà thạch đình,
mái đình phủ lấp đầy tuyết trắng, hai bên đình là hai cây liễu héo khô, đứng
giương nhánh cành phất phơ trong gió, nom thê lương khôn xiết. Giữa đình là
một ngôi mộ đá xanh, tấm bia trước mộ khắc hai chữ "Lãnh hương", đại tự thiếp
vàng đã phai tàn, không còn rõ nét nữa.

Tiên Bích, Ngu Chiếu đến trước thạch đình, đứng mặc niệm. Cốc Chẩn thắc mắc:


  • Nơi đây là chỗ yên nghỉ của ai vậy? Sao không thấy khắc tên?

Tiên Bích đáp:


  • Các bậc lão thành xưa truyền lời rằng, chỗ bên dưới Lãnh Hương đình này là
    nơi hợp táng của Liễu Oanh Oanh tổ sư cùng Tây Côn Lôn. Từ xưa đến giờ có tục
    lệ, mỗi khi đệ tử Tây thành đi ngang đây, đều phải đến trầm mặc tưởng niệm hai
    vị tổ sư ấy

Cốc Chẩn giật mình, hỏi:


  • Tổ sư Tây Côn Lôn chẳng phải đã kết duyên cùng Hoa tổ sư sao?


  • Đúng thế - Tiên Bích thoáng vẻ buốn buồn - Khi còn sống, tổ sư một thân,
    đến lúc chết đi, đã phân thành hai. Tương truyền người xưa kể lại, sau khi Tây
    Côn Lôn qua đời, tro tàn được chia làm hai phần, một phần giữ nơi hải ngoại
    bầu bạn cùng bà vợ, còn phần kia, đã được Tư Cầm tổ sư đem về lại Trung thổ,
    hợp táng cùng Liễu tổ sư.


Cốc Chẩn thoáng động dung, gã đến trước đình, thấy mé dưới hai chữ "Lãnh
Hương" còn khắc một dòng chữ kiểu tiểu lệnh, nét chữ đẹp đẽ.

"Na nhật thiếu niên bạc xuân sam,

Minh nguyệt chiếu ngân trâm.

Yến tử phân biệt thời hậu,

Hận phong tật vân loạn.

Chí vị thù, tấn tiên ban, mộng dĩ tàn.

Kim sanh hưu khứ, nhân lão thương hải, tâm tại Thiên Sơn"

(Ngày ấy, gã thiếu niên manh áo vải sờn, ánh trăng lung linh trên cây trâm
bạc. Khi yến oanh lìa đôi, trong lòng hận gió giật mây vần, Nỗi nhớ chưa
nguôi, mái tóc trên đầu đã điểm sương, giấc mộng nay tàn. Kiếp này đành lỡ, kẻ
về già kéo lê kiếp sống nơi vùng biển xanh, mà lòng vẫn gởi tại đỉnh Thiên
Sơn)

Cốc Chẩn khi đọc xong hàng tiểu lệnh, gã bất giác xuất thần.

Lục Tiệm không nén nổi tò mò, hỏi han chuyện xưa. Tiên Bích thuật sơ sơ xong,
Lục Tiệm không khỏi ngạc nhiên, hỏi:


  • Vị tổ sư Tây Côn Lôn này đúng là khác người, ngài yêu Liễu tổ sư, tại sao
    lại kết duyên cùng Hoa tổ sư vậy?


Thương Hải - Chương #117