Người đăng: HắcKê
Khắp người Ninh Bất Không run lên, lão thất thanh kêu:
Ninh Ngưng khẽ nghiến răng:
- - Con gái cha bất hiếu, lần này, con nói được, làm được!
Lập tức, sắc mặt Ninh Bất Không tối sầm, đồng tử đã chết trong hốc mắt xoay
chuyển vùn vụt, lão lặng thinh hồi lâu, hai người Ninh, Tả thấy thời khắc sao
dài vô tận!
Đột nhiên, thần thái Ninh Bất Không thay đổi, lão ngẩng mặt lên, vẻ hốt hoảng,
huýt một tiếng sáo miệng.
Chẳng mấy chốc, thấp thoáng bóng người trong cốc, rồi hiện ra ba người mặt bịt
khăn đen, hình dung hung hãn, chẳng thốt một lời, cùng đến quỳ trước Ninh Bất
Không, nhãn châu họ dưới lớp vải bịt mặt long xòng xọc.
Tả Phi Khanh còn đang nghi hoặc, bỗng hắn nghe Ninh Bất Không hỏi:
Môt tên trong bọn đáp:
Ninh Bất Không chậm chạp bảo:
Ba người nọ ứng tiếng nhận lời, vừa quay gót, cây gậy trong tay Ninh Bất Không
bỗng vung lên, trúng sau lưng một đứa, tựa như kim nhọn đâm thủng giấy bản,
đầu gậy xuyên tim, ra tận trước ngực. Hai đứa kia kinh hãi, định bỏ chạy, Ninh
Bất Không khoa tay, từ ống tay áo phóng ra hai luồng lửa, giáng vào cả hai,
nghe ầm ầm hai tiếng, máu huyết bắn tung toé đầy trời, Lão ra tay giết cả ba
nhanh tựa chớp giật, khiến Ninh Ngưng cùng Tả Phi Khanh đều kinh hãi khôn tả.
Ninh Bất Không lẳng lặng không một lời, rút cây gậy ra khỏi lưng xác chết, đi
vài bước tới cửa sắt, lấy chìa khoá mở cửa, nói:
Trong động vắng lặng như tờ, rồi lục tục tiến ra đông người già cả, phụ nữ,
ánh mắt hiển nhiên đầy sợ sệt dòm dòm vào Ninh Bất Không.
Ninh Bất Không giộng cây quải trượng một tiếng, quát :
Đám gia quyến Sơn bộ đều ngơ ngác, nghe tiếng lão hăm doạ làm họ phát sợ, bèn
giắt díu nhau chạy ra ngoài cửa cốc.
Ninh Ngưng vừa mừng, vừa hãi, cô buột miệng:
Ninh Bất Không mặt mày rắn lại, thét to:
Nói xong, lão co giò nhanh như gió lốc, chạy trước.
Ba người chạy được một quãng, Ninh Ngưng thắc mắc:
Ninh Bất Không hứ một tiếng, nói:
Ninh Ngưng ngờ ngạc, hỏi:
Ninh Bất Không chân không dừng bước, bảo:
Nói xong, lão quay sang bảo Tả Phi Khanh:
Tả Phi Khanh cười nụ, gật đầu:
Ninh Bất Không hứ lạnh một tiếng, còn chưa kịp chua chát trả lời, bỗng một
giọng cười lạnh lẽo:
Trong một sát na, máu huyết toàn thân Ninh Bất Không như đông cứng lại, song
cước lão ngừng phắt, chôn dính chặt như bị đóng đinh xuống đất.
Sắc mặt Tả Phi Khanh cùng Ninh Ngưng cũng tái mét thê thảm, nơi đường đàng
trước, một bóng nhân ảnh loáng hiện ra, Vạn Quy Tàng hai tay chắp sau lưng,
khoé miệng cười cười, âm trầm.
Ninh Bất Không buông một tiếng cười khan, giọng ràn rạn:
Vạn Quy Tàng cười cười, nói:
Ninh Bất Không hít vào một hơi thở sâu, lão gắng gượng trấn tĩnh, đáp:
Vạn Quy Tàng cười khẽ khàng:
hư' cùng một tính tương cầu cơ thể ta, nội trong vòng mười dặm, ta có thể cảm
ứng được chúng. Chỉ cần cơ thể chúng còn linh hoạt, Vạn mỗ có thể cảm giác ra
chúng. Nếu ngươi có lòng nhân một
chút, chỉ đã giam giữ chúng nó thôi, thì đã xong rồi ... thế nhưng Ninh sư đệ
trước giờ làm gì cũng tận tuyệt. Thành ra ba đứa đó vừa chết đi, Vạn mỗ ta hay
biết tức thì.
Ninh Bất Không ngẩng đầu than dài, Vạn Quy Tàng liếc lão, cười cười, nói:
Ninh Bất Không gượng cười, nói:
Ninh Ngưng lớn tiếng phản đối:
Cha ơi, con không cần lão tha mạng, hai cha con ta cùng sống hay cùng chết!
Câm miệng! - Ninh Bất Không nạt cô - Cha mi đang nói chuyện, đâu đã đến mi
chõ miệng vào! - Rồi lão ngẩng đầu, nói - Vạn Thành chủ, xin nghĩ đến chỗ tôi
đã giúp ngài thu phục Sơn bộ, cũng có
chút đỉnh công lao gì đó!
Vạn Quy Tàng liếc mắt dòm lão, cười cười:
độc ác với người ngoài, với vợ con lại càng độc hơn. Ninh sư đệ, trí óc ngươi
đích thực thông minh, đáng tiếc một điều, ngươi hãy còn tư tâm, ngươi đem cái
hữu tình đó chọi lại cái vô tình, làm sao
ngươi không bại!
Lão thoáng ngừng một chút, rồi tiếp:
Ninh Ngưng vừa hoảng hốt, vừa tức giận, cô buột miệng la lớn:
Ninh Bất Không đã xua tay, trầm giọng hỏi:
Vạn Quy Tàng lạnh lùng đáp:
Ninh Bất Không trầm ngâm một lúc lâu, rồi bỗng lão ngẩng đầu cười vang. Vạn
Quy Tàng không nói lời nào, cười nửa miệng, nhìn nhìn vào lão. Ninh Bất Không
bỗng giương cao cây gậy trúc, cao
giọng hỏi:
Vạn Quy Tàng cười đáp:
mai phục dọc đường về.
Ninh Bất Không nở một nụ cười thê thảm:
Phương Ngưng và đứa nhỏ. Còn các sư huynh sư đệ kia, ha ha ... có ai thấu hiểu
tâm tư tôi?
Vạn Quy Tàng gật đầu, đáp:
Ninh Bất Không cất tràng cười rộ, giữa tiếng cười, đột nhiên hoả quang loé
sáng đỉnh đầu, tóc tai phát bùng cháy.
Ninh Ngưng tuy đã âm thầm để ý theo dõi, nhưng cô cũng không ngờ Ninh Bất
Không lại quyết liệt đến thế, thấy tình trạng lửa cháy, cô kinh hoàng thét
lên, đang định chạy đến giập lửa, trước mắt cô
chớp nhoáng hiện ra một nhân ảnh, thì ra Vạn Quy Tàng đã xông tới, tay vung
chưởng, luồng kình khí mãnh liệt đẩy cô lùi hẳn ra đàng sau. Tả Phi Khanh cũng
lãnh một chưởng của lão,ngã lăn ra đất.
Ning Ngưng nhào ra giúp đỡ, liền bị trúng xảo kế dụ địch của lão, bị một chỉ
của lão điểm phải, cô té nhào.
Ninh Ngưng không cục cựa được, giương mắt bất lực nhìn phụ thân toàn thân ngút
lửa, cháy rực tựa một ngọn đuốc sống, ông quằn quại, từ trong miệng toát ra
tiếng xèo xèo gớm ghiếc,
lửa Hồng Chi hoả cháy từ trong ra ngoài, ban đầu là xương cốt, rồi đến máu
huyết, cuối cùng là da thịt, ngọn lửa thiêu đốt do đó làm người tự thiêu phải
chịu đau đớn khôn xiết.
Thân thể Ninh Bất Không bùng cháy, nó teo lại dần, ban sơ cháy rực tựa một
thân cây lớn, dần dà càng lúc càng tóp lại, cuối cùng, co rút bằng cỡ một
chung nhỏ, đến khi cháy trọn, lửa tắt, tro tàn bị một
trận gió núi thổi bay tan tác đầy trời, một lúc sau sạch bong, chẳng còn dấu
vết.
Nhìn tro tàn bay tan tác, mắt Ninh Ngưng vụt tối sầm lại, uất khí dâng mạnh
lên cổ họng, cô bất tỉnh nhân sự.
Đoàn Lục Tiệm năm người co giò chạy một lúc, không thấy Tả Phi Khanh và Ninh
Ngưng đến, trong lòng họ lo âu, Lục Tiệm nói:
Tiên Bích góp thêm:
Mặt Diêu Tình tối sầm, nhưng cô không nói gì. Cốc Chẩn đã xua tay, bảo:
Lục Tiệm hỏi:
Sắc mặt nghiêm trọng, Cốc Chẩn đáp:
Lục Tiệm một thoáng do dự, rồi ngập ngừng nói:
Cốc Chẩn bảo:nếu
đầu tử xuống tay động thủ, thì cũng bị vây khổn trong thạch trận Sơn bộ! Để
xảy ra chuyện đó, tất cả những khó nhọc gì mình đã làm trước đây há chẳng bị
sổ toẹt cả hay sao?,
Tiên Bích bực tức gắt lại:
Lục Tiệm thêm vào:
Ngu Chiếu cũng nói:
Diêu Tình cũng góp vào:
Cả bốn người sựng sờ, Tiên Bích ngập ngừng bảo:
Cốc Chẩn đáp:
Bốn người kia nghe gã nói thế, bỗng bất giác trầm tư. Cốc Chẩn dòm dòm cả bốn,
cười gượng:
nhân đặt vào. Nặng nhẹ hai bên, mình phải xem xét cho kỹ, nếu như mọi người
quyết định trở lui, đệ cũng lập tức làm y theo.
Nghe gã nói, bốn người dõi mắt trông nhau, rồi chẳng nhẫn nhịn được, Ngu Chiếu
nói:
Lục Tiệm cũng bùi ngùi:
Tiên Bích buông tiếng thở dài não nuột, Cốc Chẩn lại lớn tiếng bảo:
Nghe câu nói, mọi người trong lòng bừng bừng tráng khí, nhìn lại đoạn đường đã
đi, Diêu Tình cảm giác thương tâm trong lòng, cô lẩm nhẩm:
Hướng Hà Lương,
Hồi đầu vạn lí,
Cố nhân trường tuyệt.
(Tướng quân sau trăm trận đánh, bị thua mất thanh danh, ngàn dặm xa, ngoái
trông về Hà Lương, người cũ đều đã chết cả rồi|)
Lục Tiệm hỏi:
Diêu Tình buông tiếng cười thê lương, cô chưa kịp trả lời, thi hai khoé mắt
đẫm lệ, Tiên Bích đã tiếp theo:
Mãn tọa y quan tự tuyết ?
(Gió tây lạnh lẽo thổi vi vu qua dòng Dịch Thuỷ, khôi giáp đà tràn lan vùi sâu
trong tuyết)
Tiên Bích đọc ngang khúc ấy, bất giác cổ họng cô thấy nghèn nghẹn, đã nghe Ngu
Chiếu hào hứng bốc cao, cả tiếng ngâm tiếp:
Bi ca lai triệt,
Đề điểu hoàn tri như hứa hận,
Liêu bất đề thanh lệ trường đề huyết.
(Chính tráng sĩ, ca dứt bài ca buồn, nghe tiếng chim kêu khóc như hãy còn mang
hận, đâu ngờ nước mắt đã chảy dài hoà lẫn cùng máu)
Chữ "Huyết" còn chưa dứt, Cốc Chẩn đã vỗ tay, cười rộ:
Đệ chỉ thích nhất cái câu cuối cùng
Thùy cộng ngã,
Túy minh nguyệt?
(Có ai cùng ta uống say khướt dưới ánh trăng?)
Ha ha .... Thùy cộng ngã, Túy minh nguyệt?
Ngu Chiếu hai mắt to trố trố, gã cả tiếng la lớn:
Cả hai cười ầm, đồng gia tăng cước lực, phóng tới trước nhanh như sao xẹt.
Trong lòng lạ lẫm, Lục Tiệm chau mày, hỏi:
Diêu Tình thở ra:
Lục Tiệm gục gặc đầu, tung mình đuổi theo hai người Ngu, Cốc.
Tiên Bích ôm con mèo trong tay, lòng còn quyến luyến, cô bất giác ngoái trông
về đàng sau một cái, rồi bậm môi, cắn răng, cô chạy đuổi theo mọi người.
Đi được nửa ngày trời, quanh co đường núi lên cao dần, bỗng ngửi thấy một mùi
bùn khăm khẳm bốc từ chỗ trũng xuống của hẻm núi, Tiên Bích nói:
Tiếng nói chưa dứt, phía trước bỗng rộng mở, hiện ra một vùng đầm lầy hoang
vu, mầu đen nhánh của bùn tương phản những chỗ trăng trắng chưa phân huỷ, hắc
bạch đối chọi loang loáng.
Bên kia đầm, sừng sựng một toà núi cao ngất trời, thấp thoáng trong vân vụ
đỉnh núi là lầu các nguy nga, cao cao vạn trượng, phô bày ngàn vạn những mái
cùng hiên, xem ra không phải thuộc thế gian này, mà do kiến tạo từ thiên đình
mang xuống!
Cốc Chẩn cười cười, đáp:
Tiên Bích bảo:
Cốc Chẩn khẽ chau mày, bỗng gã vui vẻ nói:
Gã nhắm vào mấy chỗ đất cứng, phi thân đấp xuống, rồi tiến dần, cả bọn lần
lượt theo sau.
Đi chẳng bao lâu, mặt bùn xao động, bắn bùn tung toé, hai đạo hắc ảnh bay vụt
lên, cuốn theo bùn nước khắp cả.
Cốc Chẩn lắc mình né tránh, gã phi thân nhắm một chỗ khô ráo, chẳng dè, chân
chưa chạm đất, mặt bùn lầy bỗng thụt sâu xuống.
Cốc Chẩn vội vàng tung mình định nhảy lên, bất ngờ bốn phía quanh đấy vụt
trũng sâu xuống, không một chỗ khả dĩ đáp chân, ngoái trông lại, bốn người kia
cũng đang lạc vào hiểm cảnh y hệt gã.
Tâm niệm xoay chuyển, Cốc Chẩn co rút người, phóng sâu xuống bùn.
Vừa xuống đến dưới, Cốc Chẩn cảm giác bị áp lực tứ phía đè vào, hít thở khó
khăn, cùng lúc đó, Trạch kình nội thể gã đã tự động bùng lên, vẹt bùn ra xa.
Ngay khi đó, chung quanh vùng bùn bỗng nghe dao động, thầm đoán có địch nhân
tiếp cận, Cốc Chẩn né mình, vừa may tránh thoát hai lưỡi truỷ thủ đâm trượt
sang một bên. Song chưởng Cốc Chẩn chập lại, một luồng Điện kình phóng xuyên
vùng bùn đẫm nước, nước dẫn điện tốt, hai tên cao thủ Trạch bộ đột ngột bị
điện giật, khí tức toán loạn, cả hai song song ngoi đầu khỏi mặt bùn để lấy
hơi.
Chúng đâu ngờ, Lục Tiệm đã canh chừng sẵn đàng sau, hai tên vừa ló mặt, Lục
Tiệm nhào ngay tới, mỗi tay gã cặp cổ một đứa, tiện thể điểm huyệt, ném chúng
lên chỗ khô ráo.
Chẳng mấy chốc, đã có sáu bẩy đệ tử Trạch bộ bị Cốc Chẩn bức bách trồi lên bề
mặt. Cốc Chẩn vừa tính ngoi lên, bỗng cảm giác có địch nhân tiếp cận, gã đang
tính né tránh, người mới tới đã tóm một cánh tay gã, giữ riệt lấy.
Cốc Chẩn đâu dè địch nhân lanh lẹn đến thế, hơn hẳn đám cao thủ trước đó, như
điện xẹt trong óc, gã tự nhủ "Là Sa Thiên Hoàn đến rồi đây!"
Tâm niệm máy động, gã dự định vung tay kia phản kích, chẳng ngờ Sa Thiên Hoàn
xuất thủ cực nhanh, đã chụp lấy cánh tay đó, đồng thời vận dụng một cỗ đại
lực, dìm toàn thân Cốc Chẩn sâu xuống mé dưới.
Vốn là cao thủ số một của Trạch bộ, Sa Thiên Hoàn từng luyện công biết bao năm
ròng trong đầm lầy, mà hoả hầu "Chu Lưu Lục Hư công" của Cốc Chẩn còn thấp,
trong vũng bùn đó, gã không đủ sức đề kháng, cảm giác Sa Thiên Hoàn từa tựa
một con rắn khổng lồ, rịt gã mỗi lúc một chặt hơn, chưa kể tên giặc già đó
mình bận một tấm áo da quái dị, trơn tuồn tuột như da cá mập.
Điện kình Cốc Chẩn phát ra, đều bị tấm áo đó ngăn chặn, do dó gã càng lúc càng
bị Sa Thiên Hoàn lôi xuống sâu hơn, áp lực tứ phía đè nén, làm khí huyết đình
trệ, gã không sao vận sức được.
Đang lúc nguy kịch, nội thể Cốc Chẩn bỗng trào lên một cỗ "Thiên kình" dũng
mãnh, khi bốc lên đến đỉnh đầu, nó làm tóc tai gã bung cứng thẳng ra, đâm loạn
xạ về đàng sau.
Sa Thiên Hoàn trước giờ giấu mình đàng sau Cốc Chẩn, không dám trực diện đương
đầu gã, hắn đâu ngờ trong cơn nguy khốn, bát kình của Cốc Chẩn đã cứu chủ, tóc
tai trên đầu cũng có thể đả thương địch thủ, mà tấm áo da trân quý của hắn có
tác dụng ngăn chặn điện, nước không xuyên qua được, chỉ trổ có một lỗ hổng nhỏ
trên mặt làm lỗ thông hơi, để hắn tiếp hơi ngang mặt nước bùn.
Ai ngờ tấu xảo lạ lùng, một vài sợi tóc dài của Cốc Chẩn chọc thẳng vào lỗ đó,
làm hắn ngứa mũi.
Sa Thiên Hoàn cảm giác lỗ mũi ngứa ngáy, công phu nín thở của hắn do đó bị
phá, làm hắn vội vàng buông Cốc Chẩn, tìm cách vọt lên, chẳng ngờ đã bị Cốc
Chẩn qùai tay chụp cứng vào eo ếch của hắn.
Sa Thiên Hoàn chẳng vùng ra được, mà cũng không thể lặn xuống được, hắn tìm kế
đào tẩu, bèn cựa mình lôi đối thủ theo hắn trồi mạnh lên trên mặt đầm lầy.
Lục Tiệm đang rình sẵn bên trên, nhìn bùn sủi sục, mà không thấy Cốc Chẩn lộ
diện, trong lòng gã còn đang hốt hoảng, vụt thấy một vật gì giống cá mà chẳng
phải cá, lớp da loang loáng hiện ra trên mặt bùn, Lục Tiệm cũng chẳng cần biết
đấy là người hay là quái vật, mắt nhìn không phải Cốc Chẩn, gã tiện tay tống
ra một quyền.
Sa Thiên Hoàn vừa thoát đại nạn, đã lãnh đúng một đòn nặng, lập tức hai mắt
trắng dã, hắn ngất xỉu tại trận. Dựa vào dư lực của hắn, Cốc Chẩn trồi ra, ôm
Sa Thiên Hoàn nhảy lên, đáp vào một chỗ khô ráo, miệng quát lớn:
Số đệ tử kia của Trạch bộ vốn chẳng mấy phục Sa Thiên Hoàn, họ phải phòng thủ
nơi này, do võ lực Vạn Quy Tàng cưỡng bức, khi nghe câu đó, họ vui mừng đứng
tránh sang một bên, không gây náo loạn nữa, đưa mắt nhìn đoàn Cốc Chẩn nối
đuôi nhau đi sang bờ bên kia.
Vón tính ưa chuộng sạch sẽ, Cốc Chẩn một thân dính đầy bùn sình hôi hám, mặt
mày lem luốc khó trông rõ hình dạng, gã quá bực tức, lên đến bờ, gã co cẳng đá
túi bụi vào Sa Thiên Hoàn một trận, khiến lão già dịch đó sợ vãi ra quần, luôn
miệng cầu xin tha mạng.
Tiên Bích khinh bỉ nói:
Cô nói đến đấy, bưng miệng cười rinh rích.
Cốc Chẩn bực tức nói:
Tiên Bích càng cười:
Diêu Tình hừ lạnh một tiếng, góp vào:
Cốc Chẩn cười cười:
Nói xong, gã đưa hai tay đầy bùn dứ vào mặt Diêu Tình.
Diêu Tình hoảng hốt hét ầm lên, Lục Tiệm vội ôm cô nhảy ra xa, bảo:
Cốc Chẩn hì hì:
Trong bụng rủa thầm, Diêu Tình chẳng dám lên tiếng, cô chỉ e tên tiểu tử này
phát khùng, gã dám ịn lên mặt mình hai nắm bùn đen đó, mình sẽ khó coi biết
mấy!
Ngu Chiếu cười ha hả, nói:
Cốc Chẩn mừng quá, lại tống thêm cho Sa Thiên Hoàn hai đạp nữa, cúi cởi tấm áo
da, ném vào vũng bùn. Rồi nắm cổ, kéo hắn sềnh sệch đi lên dốc núi.
Sa Thiên Hoàn toàn thân đau đớn, kêu rên thảm thiết:
Hắn chập chững xiêu vẹo, ủ rũ cúi thấp đầu đi theo sau Cốc Chẩn.
Đến ngang lưng núi, bỗng có tiếng nước chảy ầm ầm như sấm, Diêu Tình thấp
giọng nói:
Đưa mắt nhìn, Lục Tiệm thấy đúng là nước do tuyết tan ra, từ đỉnh núi chảy
thành luồng xuống, đến ngang chỗ ấy, phân ra thành hai dòng thác, chảy bắn
tung toé vào nhau, như hai con cự long trắng xoá, rồi sánh đôi chảy vào một
khoảnh hồ tạc vào đá núi, phát ra tiếng động ầm ầm như sấm.
Giữa hai dòng thác, có một cây cầu như cầu vồng cong cong bắc ngang, đi từ
thấp lên cao dần, nối liền hai ven bờ hồ, nước dưới cầu đen như mực, sâu thẳm
vô vùng, trên mặt cầu có một nhân ảnh đứng ngưng trọng, giữa làn nước thác
trắng xoá, mầu đen của cái áo khoác ngoài kết lông của hắn nổi rõ mồn một.
Thấy thế, Ngu Chiếu nói:
Mấy ngày không gặp, mà lão con mèo này đã hoá hổ rồi, coi điệu bộ Cừu lão
quỷ đó, ý chừng muốn một thân một mình chống năm người chúng ta chăng?
Cái dũng khí đó đáng khen, có thơ dẫn chứng đây - Cốc Chẩn cười cười, ngâm
tiếp:
Tẩy Hồn kiều đầu sát khí sanh,
Hoành thương lập mã nhãn viên tĩnh,
Nhất thanh hảo tự oanh lôi hống,
Độc thối nễ ngã tứ ngũ nhân.
(Đứng trên cầu Tẩy Hồn mặt đằm đằm sát khí, tay hoành thương, mình giong ngựa,
mắt trợn tròn, Quát một tiếng tựa sấm vang động, đánh thụt lùi bốn năm người
chúng ta) (chú: ngạo theo điển tích Trương Phi trên cầu Trường Bản ở Đương
Dương, một người một ngựa, gác ngang xà mâu, trợn mắt hùm, một tiếng thét đánh
lui mấy vạn binh Tào).
Cốc Chẩn cười ha hả, vỗ tay, nói:
Cừu Thạch mặt lạnh tanh, nhạt giọng nói:
Dứt lời, hắn phất tay, bên bờ hồ bên kia, từ trên núi thấy cột dây thả dòng
xuống một đôi trai gái, mọi người chăm chú nhìn, mặc dù đôi cánh tay cả hai bị
trói chặt, họ vẫn nhận ra người nam chính là Tả Phi Khanh, nữ đích thực Ninh
Ngưng, thần sắc cả hai tiều tuỵ, rõ ràng đã phải chịu nhiều khổ ải không nhỏ.
Do quá bất ngờ, năm người thảy đều thất kinh, Tiên Bích vừa định nhào chạy lên
cầu, Cừu Thạch đã thâm trầm cười nửa miệng, nói:
Tiên Bích hoảng hốt khi thấy từ hai bên đỉnh núi xuất hiện khoảng chục đứa,
tên đáp sẵn vào cung, chĩa thẳng vào Ninh, Tả hai người. Cự ly từ chỗ ấy đến
bờ bên này quá xa, năm người mà có thần thông cực đại thấu trời cũng không sao
đủ thời gian đối phó loạn tiễn nếu muốn vượt cây cầu uốn cong vòng, sang giải
thoát hai con tin.
Tiên Bích giận đến nghẹt thở, cô thét to:
Cừu Thạch cười cười:
Nhăn tít hàng lông mày, Tiên Bích chằm chằm ngó Cốc Chẩn, lạnh lùng bảo:
Cốc Chẩn chẳng nén nhịn nổi một nụ cười gượng, thầm tính toán "Người quân tử
khi đối đầu kẻ tiểu nhân, suốt đời toàn thua. Xem ra lòng dạ ta không đủ sắt
đá, rốt cục không sao hành sự nổi như cung cách Vạn Quy Tàng."
Nghĩ thế, gã quay gót, đi trở xuống!
Lục Tiệm giật mình, hỏi:
Cốc Chẩn thở ra:
Còn làm gì khác được nữa? Quay gót trở về thôi!
Sao quay gót trở về được? - Ngu Chiếu nổi đoá, chồm tới, quát lớn - Cừu lão
quỷ, bản lãnh của ngươi là dùng con tin hả? Ngươi thực thụ có bản sự, hãy đấu
ta một trận, sống chết theo ý trời, ngươi dám chơi không?
Cừu Thạch cười âm hiểm, nhạt giọng bảo:
Nghe câu nói đó, mọi người đều ngạc nhiên. Ngu Chiếu "hừ" một tiếng, dòm qua
Cừu Thạch một cái, hỏi:
Cừu Thạch cười, trả lời:
Ngu Chiếu hỏi:
Cừu Thạch đáp:
Là bọn ngươi chấp thuận không sử dụng thần thông bổn bộ, nói rõ ra, là
không được dùng "Chu Lưu Lục Hư công", hay "Đại Kim Cương thần lực", ngay cả
"Bổ Thiên Kiếp thủ", cũng không được xài!
Vậy là sao? - Ngu Chiếu tức tối hét lên - Không dùng các thứ đó, còn đấu đá
thế quái gì nữa?
Đúng vậy! - Cừu Thạch nụ cười âm trầm, đáp - Nếu không dựa vào các môn
tuyệt học ấy, năm người bên đó mà thắng nổi ta, Cừu mỗ lẽ tự nhiên bẽn lẽn
chịu thua, sẽ cung kính thỉnh các vị qua cầu!
Bất giác Ngu Chiếu chẳng khỏi lưỡng lự, hằn học liếc qua liếc lại Cừu Thạch,
rồi chậm rãi hỏi:
Cừu Thạch cười nhạt, đáp:
Hồi trên Đông Đảo, Cừu Thạch thua bái xái bại xại dưới tay hai chủ bộ Phong,
Lôi, trong lòng hắn tức tối không nguôi, gặp đúng cơ hội tốt khó kiếm như bây
giờ, lẽ tự nhiên hắn xoay ngược mối nhục bại trận đó, hắn cậy đang đứng giữa
hai dòng thác, nước chảy ào ào bất tận, dùng mãi không hết, nếu Ngu Chiếu mà
bó buộc không dùng đến Điện kình khi giao đấu, chắc chắn đâm đầu vào cõi chết,
chẳng sai!
Ngu Chiếu mặt mày đỏ ửng, nhìn chằm bằm vào Cừu Thạch, khoé mắt cơ hồ ứa máu.
Tiên Bích than thầm "không hay rồi", cô kéo tay áo gã, nói nhỏ:
Nói xong, cô giật giật tay áo gã hai lần nữa, nhưng Ngu Chiếu nghe rồi mà vẫn
cứ đứng ì ra đấy. Tiên Bích hoảng quá, cô biết Ngu Chiếu nóng như lửa, thà
chết không chịu nhục, bị đối thủ vũ nhục như vầy, bảo gã không ứng chiến, bị
giết chết còn dễ chịu hơn! Mắt thấy môi gã máy động, Tiên Bích trong lòng hãi
sợ, cô gần như muốn oà khóc lên được.
Cùng lúc, bỗng từ đàng sau, Lục Tiệm lớn giọng hỏi:
Hai người Tiên, Ngu giật mình, ngoái trông lại, thấy Lục Tiệm đang rảo bước
nhanh đến, ánh mắt loang loáng, dòm vào Cừu Thạch.
Cừu Thạch vốn dụ Ngu Chiếu động thủ, hắn không ngờ Lục Tiệm chen chân vào,
lòng thấy bất ổn, hắn dài mặt ra, hỏi:
Lục Tiệm đáp:
Tình hình là Cừu Thạch nhất thời buột miệng để sỉ nhục Ngu Chiếu, nhừng thân
làm chủ một bộ, trước mặt tất cả, hắn không thể tráo trở lời nói, đành đáp:
Trong lòng hắn vẩn lên chút ngần ngại, tự hỏi "Chẳng lẽ gã thiếu niên này còn
có bản lĩnh nào khác sao?"
Nhưng hắn tự thị có thần thông cao siêu, mà lại đang chiếm lĩnh địa lợi, cái
ngần ngại đó chỉ thoáng qua đầu một chút rồi tan biến hẳn.
Lục Tiệm đặt Diêu Tình xuống, giặn cô:
Diêu Tình dõi mắt trông, thần thái phức tạp, rồi cô bất chợt buông tiếng thở
dài, nói:
Lục Tiệm gật đầu:
Quay sang Tiên Bích, gã hỏi:
Tiên Bích thoáng sựng sờ, cô cởi nhuyễn kiếm ở đai lưng ra đưa cho Lục Tiệm.
Lục Tiệm khẽ vung ngọn kiếm lên, lưỡi kiếm thẳng băng ra, khi rút khỏi vỏ bằng
da cá mập, nó loá ánh sáng bạc, mềm mại tựa ráng chiều, rờn rợn như sóng nước.
Cừu Thạch nhìn Lục Tiệm xách kiếm bước lên cầu, ánh mắt hắn thoáng hiện nét
cười cợt, nhạt giọng hỏi:
Lục Tiệm đáp:
Muốn trổ kiếm pháp, tất nhiên phải dùng gươm.
Kiếm pháp? - Cừu Thạch cười nhỏ, hỏi - Là kiếm pháp gì?
Lục Tiệm đáp: