Người đăng: HắcKê
Lục Tiệm thở dài, đến ngồi bên mé giường, đưa tay nắm vào tay nàng, nhìn khuôn
mặt Diêu Tình, vừa mới chỉ có ba ngày thôi, nàng thếu nữ trước mắt đã gầy tọp
đi quá nhiều! Trong lòng chua xót, Lục Tiệm tự nhủ: "Nàng bị bệnh đến thành
hình dạng như thế, bất kể nàng cau có, bẳn gắt, bất kể nàng mắng mỏ ra sao,
đánh đập ta thế nào đi nữa, ta cứ cố nhẫn nhịn là được ..."
Gã cố nặn một nụ cười, nói:
Diêu Tình hỏi:
Lục Tiệm đáp:
Diêu Tình nghe được cái lý lẽ bí ẩn đó, hai má nàng rộ lên một chút huyết sắc,
nàng lườm gã một phát, bảo:
Lục Tiệm đáp:
Diêu Tình ánh mắt vẫn rọi thẳng vào gã, nàng hỏi:
Lục Tiệm gượng cười, đáp:
Diêu Tình nhoẻn miệng cười,
Lục Tiệm đem lời Cốc Chẩn thuật lại, rồi thêm:
Diêu Tình thoáng trầm ngâm một chút, nàng kêu lên:
Lục Tiệm hỏi:
Diêu Tình bảo:
Lục Tiệm kì lạ:
Diêu Tình vừa định trả lời, nhưng khí huyết nàng hư nhược, nàng vừa rồi cố
gắng dùng sức một chút, đã thấy váng vất, nàng lập tức xua tay, mặt không
huyết sắc, miệng không nói ra lời!
Thanh Nga nhìn thấy, vội vàng bưng sâm thang tới.
Diêu Tình uống xong, nàng nhắm mắt dưỡng thần một lúc, rồi nói:
Lục Tiệm lẳng lặng gật đầu. Trong khi chờ Diêu Tình thay đổi trang phục, gã ra
đứng ngoài bao lơn, đưa mẳt trông vào muôn hoa đang tàn tạ trong vườn, rơi
rụng đầy đất, mỗi lần có cơn gió nhẹ thoảng qua, nghe tiếng rì rào, tựa hồ có
một mũi dao cùn nhụt nào đấy đang xoay xoáy trong tim gã. Đứng ngẩn ngơ hồi
lâu, nước mắt gã bỗng ứa ra, theo gò má chảy xuống, thâm thấm ướt, tựa vô tình
làm héo uá một cánh hoa tàn! Bỗng từ trong phòng vọng ra tiếng gọi, gã đành
thu vén tâm tình, gắng tạo nét vui tươi trên mặt, gượng một nụ cười, đi vào
phòng.
Đưa Diêu Tình đến hậu đường, đã thấy mọi người tụ tập, đang chuyền tay nhau
đọc tờ thư báo tin tức. Mọi người đều thần sắc ngưng trọng,
Tiên Bích nhìn vào mảnh giấy thư từ trong tay, rồi nàng ngẩng đầu, nói:
Cốc Chẩn đáp:
Ôn Đại lắc đầu,
Cốc Chẩn nhướng mày, đáp:
Gã nói đến đấy, quay nhìn sang Diêu Tình, ánh mắt lo âu. Vừa chạm vào ánh mắt
đó, mặt Lục Tiệm bỗng tái nhợt, gã ngoảnh trông lên rui kèo trên trần nhà,
ngẩn ngơ, xuất thần.
Sau một hồi lặng yên, Tả Phi Khanh bỗng nói:
Vạn tặc giảo hoạt khôn cùng, nói không chừng lão chẳng đi về hướng tây,
cũng không về hướng nam, vậy là đi về hướng đông rồi!
Không đúng - Cốc Chẩn bẻ lại - Vạn Quy dẫu giảo hoạt, nhưng Tư Cầm tiên
sinh cũng chẳng phải người không ý tứ, đã giấu đầu mối thứ nhất ở hướng đông
rồi, nếu lại để cái thứ nhì cũng tại phương đông nữa, chẳng là vô vị lắm sao?
Nối đến đấy, gã đan mười ngón hai bàn tay vào nhau, chìm đắm vào suy tư.
Mọi người ai nấy đều suy nghĩ, chẳng ra manh mối. Qua một lúc lâu, bỗng Cốc
Chẩn chậm rãi nói:
Chúng nhân nghe nói đều ngơ ngấc, Tiên Bích nói:
Cốc Chẩn vịn vào mặt bàn, đứng thẳng lên, đi qua đi lại vài bước, lắc đầu,
nói:
Tiên Thái Nô bàn:
Cốc Chẩn nói:
Gã chưa dứt lời, mắt Ôn Đại loé sáng lên, đáp:
Mọi người đều không khỏi hết sức ngạc nhiên. Tiên Bích mừng rỡ, hỏi:
Ôn Đại thong thả đáp:
Tiên Bích nín thở, hỏi lại:
Ôn Đại nhẹ gật đầu:
Chỗ ây có di tượng của Oanh Oanh tổ sư, bên cạnh bức tượng để bộ yên cương
hồi xưa dùng thắng vào ngựa quý của người.
Miếu Oanh Oanh? - Cốc Chẩn thoáng cau mày, đưa mắt nhìn mông lung ra ngoài
xa, gã thở ra, rồi chìm đắm trong suy tư.
Đằng đông chớm ửng hồng, mặt trời còn chưa mọc, trên đường đã nghe đặc biết
nổi rất rõ tiếng vó ngựa bước chầm chậm,.
Một cơn gió rét thổi qua, Lục Tiệm toàn thân ớn lạnh, gã buột miệng hỏi:
Diêu Tình đang tựa đầu vào vai gã, nàng ngẩng mặt, hơi thở nhè nhạ phả vào gò
má gã, nàng vui vẻ nói:
Nàng còn chưa dứt lời, con anh vũ đậu trên vai trái của Lục Tiệm đã kêu lên:
Lục Tiệm mặt mày đỏ au, Diêu Tình thấy con chim kêu nhắc loạn những câu lẩm
cẩm hai người từng trao đổi chốn phòng the, nàng phát bực mình, đưa tay đập nó
một cái, thét mắng:
Con Bạch Trân Châu vụt bay tránh ra, đến đậu cạnh con cự hạc, nó nghiêng
nghiêng cái đầu bé nhỏ, dòm dòm Diêu Tình, ra dáng đã bị trách mắng hết sức
oan ức.
Diêu Tình hỏi:
Nàng đang muốn vươn mình đánh tiếp, bỗng cảm giác toàn thân kiệt quệ, đành phủ
phục trên lưng Lục Tiệm, hơi thở phì phò.
A Tình! - Ôn Đại tiến lại gần, bảo:
Diêu Tình mắt ửng đỏ, nhìn bà, hỏi:
Ôn Đại gượng cười, đáp:
Lục Tiệm thưa:
Ôn Đại bảo:
Diêu Tình dẩu mỏ, nói:
Ôn Đại cười cười, bà đang dịnh khuyên răn nàng vài câu, nhưng khi thấy ánh mắt
quật cường của Diêu Tình, bà không biết phải bắt đầu như thế nào! Bà dõi mắt
nhìn một vòng, thấy Tả Phi Khanh, Tiên Bích, Ngu Chiếu, Cốc Chẩn, Ninh Ngưng,
năm kiếp nô, Lan U, Thanh Nga, cả đoàn đều đã chuẩn bị ngựa, hành trang, áo
quần tề chỉnh, tóc tai gọn ghẽ. Trong lòng thoáng bồi hồi, mắt Ôn Đại bỗng
dưng nhoà đi.
Tiên Bích trông thấy, nàng cười bảo:
Ôn Đại nén thương tâm, rầu rầu nói:
Bà còn đang định nhắn nhe đôi câu, bỗng ở bên cạnh, ông Tiên Thái Nô cất tiếng
gọi:
Cốc Chẩn bước lại gần, vui vẻ hỏi:
Tiên Thái Nô nói:
Cốc Chẩn thưa:
Nói ra thì ngượng, - Tiên Thái Nô thở dài, - với nhãn lực hư danh đó, cuối
cùng ta cũng không thoát khỏi độc thủ của Vạn Quy Tàng. Nhưng trong khi giao
chiến, ta cũng có nhìn ra được đôi chút manh mối, nhược điểm của lão. Mấy hổm
rày, ta nghĩ ngợi nhiều, thấy thần thông của lão vẫn chưa đạt đến mức độ
"Không tịch huyền diệu, bất tử bất sinh", dù lão đã luyện hư, vì chưa hiệp
đạo, thể nào cũng có chỗ nhược, tiếc thay, ta chưa ra thấy được chỗ nhược đó!
Nói ngang đấy, ông lấy từ trong ống tay áo ra một tập sách còn mới, đặt vào
tận tay Cốc Chẩn, bảo:
Cốc Chẩn nhận tập sách, quá khích động, gã bất giác sững sờ.
Tiên Bích nửa cười đùa, nửa trách móc:
Tiên Thái Nô cười bảo:
Tiên Bích cười, ngắt ngang ông:
Cốc Chẩn vui vẻ bảo:
Rồi gã chắp tay, cất cao giọng thưa:
Gã nói ngang đấy, ánh mắt nhìn xéo, không hiểu vô tình hay hữu ý, đảo một vòng
ngang rặng liễu, thoáng lộ thần sắc phức tạp, rồi tung mình ngồi lên yên, gã
quất roi một cái, giục ngựa phóng đi.
Mọi người lần lượt chia tay, rồi cũng theo sau gã, những thớt ngựa đó được
tuyển chọn trong ngàn con lấy một, phóng nhanh như gió. Thoáng một chớp mắt,
bóng người và ngựa mờ khuất, chỉ còn thấy xa xa một vầng cát bụi bay mù.
Nhìn theo đoàn người đến lúc họ đi khuất, Ôn Đại quay mình về phía rặng liễu,
buồn bã gọi:
Bóng người lay động, Thương Thanh Ảnh vén cành liễu rủ chầm chậm bước ra, trên
hai gò má trắng như hoa bách hợp rân rấn nước mắt, ánh mắt bà dõi trông về
phía cuối đường hướng tây, châu lệ cứ lặng lẽ tuôn rtơi.
Ôn Đại than thầm trong lòng, đưa tay nắm lấy tay bà, chỉ thấy nó lạnh như băng
giá, không một chút ấm áp hơi người, chẳng dằn được, Ôn Đại khuyên:
Thương Thanh Ảnh gượng một nụ cười buồn, bà chậm rãi rụt tay về, khoanh ra sau
lưng, rồi từng bước một, bà đi vào trang.
Đoàn người kiêm trình ngày đêm, vượt ranh giới Hoài Hà tại Dự Hoàn, men theo
bờ nam Hoàng Hà đi về hướng tây, trên đường chỉ toàn thấy dòng sông cuồn cuộn
chảy, những chỗ xoáy, tiếng nước róc rách như hò như hát.
Trong thời Gia Tĩnh, nạn lũ lụt sông Hoàng Hà rất to tát, con sông đổi dòng
chảy nhiều lần, cắt mảnh vùng đất rộng lớn của Trung nguyên rời rạc thành hình
mai rùa, giống những vết sẻ da cắt thịt, rải rác những mảng cỏ cây xanh lục
trên màu hoàng thổ, dưới làn gió tây thoáng thổi qua, ngọn cỏ lay động hiu hắt
nom hoang lương khôn tả.
Hành trình gian nan, lữ khách không tránh khỏi khó nhọc, nhờ có năm kiếp nô
theo đi, được Tần Tri Vị trổ tài bếp núc, thường xuyên đổi món, giúp tất cả
tận hưởng ngon miệng. Các thức hương liệu Tô Văn Hương đem theo, được hắn pha
chế giúp cho trong giấc nghỉ ngơi, tâm thần được thanh sảng, kỳ diệu khôn tả.
Rồi lại còn Tiết Nhĩ, Thanh Nga góp tiếng tơ tiếng trúc giải trí, tiễu trừ
nhọc mệt, cũng không phải không thiếu phần vui chơi phong phú.
Duy mình Cốc Chẩn không sa đà vào thú ăn uống, thưởng thức hương thơm, những
lúc nhàn hạ, gã tập trung nghiên cứu sách "Thái hư ngọc điển" của ông Tiên
Thái Nô,
Trừ khi được truyền theo huyết thống bố mẹ sang con cái, kiếp thuật không thể
tự chế tạo, do đó sách không bàn đến pháp môn tu luyện nhãn lực, mà chỉ nói về
lý thuyết, sách không dạy bí quyết thần thông, sách này kiểu như loại sách
viết về binh pháp, chiến lược.
Pho sách bao gồm bốn đề mục: Nhận định thực hư, biện luận về âm dương, về công
và thủ, về cách thức tiến thoái, rất nhiều ý nghĩa, có phần giông giống thương
đạo. Cốc Chẩn chuyên trì suy ngẫm, có thể lĩnh hội, môn "Thái Hư nhãn" này
cùng nguồn gốc với thuật "Thiên Tử Vọng khí", khi gã kết hợp tâm pháp nhập môn
của "Thiên Tử Vọng khí" vào, đem đối chiếu qua lại, Cốc Chẩn thu luợm được khá
nhiều ích lợi.
Tuy ích lợi làm vậy, pho sách "Thái Hư ngọc điển" chuyên giảng dạy đạo lý, đến
khi vào trận đối địch, sự vận dụng chưa chắc đã là thích hợp, lúc ấy chỉ còn
trông vào tuỳ cơ ứng biến.
Bát kình Chu Lưu đã luyện xong, công phu luyện khí của Cốc Chẩn coi như đạt
đến đỉnh cao, nhưng vẫn còn cách xa cảnh giới "luyện thần" một cấp, rốt cục
chưa so được với đẳng cấp của Cốc Thần Thông, Tiên Thái Nô.
Dự liệu nhiều gian khó trước mặt, Cốc Chẩn thẳng thắn đem diễn giảng những bí
ảo của "Chu Lưu Lục Hư công" cho ba người Tả, Ngu và Tiên. Cả ba vốn biết phép
hành công đó cực khó, nay được gã chỉ điểm bí quyết, họ hết sức mừng rỡ, nhưng
lại có phần lưỡng lự đem tu luyện.
Trong ba người, có Ngu Chiếu lắm gan góc, gã lại rất tin tưởng Cốc Chẩn, đắn
đo hồi lâu, gã liền đem áp dụng, đâu dè vừa hành công một chút, tám kình đã
toán loạn, đưa gã gần đến mức độ tẩu hỏa nhập ma, may có được Cốc Chẩn hộ
pháp, đã giúp kịp thời thu hồi được bát kình, đường đường một tay chủ bộ Lôi
bộ, thiếu chút nữa là gã đã lãnh trọng thương.
Tả Phi Khanh thấy Ngu Chiếu thất bại, cũng nổi máu cạnh tranh, thử qua một
chút, tính gã nhiều kiên nhẫn, đã đi xa hơn Ngu Chiếu, đâu dè càng nhẫn nại
lâu, thụ thương càng nặng, gã bị nạn bát kình nổi loạn, gần bỏ mạng.
Tiên Bích so với hai người đó, nàng bẩm sinh thiên phú trội hơn, nhưng vốn
chẳng mấy ham chuộng vũ lực, lại không thiết tha gì lắm với võ công, một khi
thấy không xong, nàng lập tức buông bỏ, thành thử trong cả ba, nàng là bị nhẹ
nhất.
Thấy tình hình làm vậy, Cốc Chẩn rất đỗi nghi hoặc, gã hồi tưởng đến tình cảnh
ngày gã ngộ đạo, cảm giác cách vận kình trước sau không khác là bao, nhưng tại
sao khi đem áp dụng cho ba người thì lại gây hoạ quá mức.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cốc Chẩn màng màng tự nhủ: "Bữa đó, tự mình sở dĩ luyện
thành Chu Lưu bát kính; về mặt nhân hòa, đang lúc chính mình bị nguy cấp sinh
tử quan đầu, rồi đã đột ngột bị bạn bè phản phúc tập kích, vào lúc kề cận cái
chết, mò mẫm sao đó, khéo sao lại làm tiêu trừ được cái nhuệ khí của Chu Lưu
bát kình".
Hơn nữa, cái lý "Tổn cường bổ nhược" cuả Chu Lưu Lục Hư công nhìn thấy đơn
giản, nhưng vào áp dụng lại cực kỳ khó khăn. Cốc Chẩn đã có thể chế ngự bát
kính, tìm được tân pháp, đều nhờ ở căn bản thương đạo. Đạo kinh doanh, cái
quan trọng tối hậu là phải nắm bắt đúng thời cơ, nhưng làm sao nắm bắt, ngoài
kinh nghiệm tích luỹ lúc lăn lộn thương trường, còn cần cái nhạy bén thiên phú
nhiều hơn, nhạy bén đó chỉ tự cảm nhận được chứ không sao truyền dạy cho đươc.
Nếu chẳng vậy, ai nấy đều vừa học qua đã hiểu, trên cái trần thế này, ai ai
cũng thành phú thương cả, lấy đâu ra người nghèo khổ nữa?
"Đào Chu Công - Phạm Lãi" ba lần đổi đời, đều vinh danh cả ba, Lã Bất Vi đệ
nhất phú thương quyền khuynh thiên hạ, thế nhưng xưa nay, hỏi đã có bao nhiêu
người làm nên như Phạm, Lã?
Thiên tư Cốc Chẩn vốn đã đặc biệt, gã lại được Vạn Quy Tàng đích thân giảng
dạy phép buôn bán, phần lớn những nguyên lý mà gã ngộ là chuyện tất nhiên. Tuy
cũng cao thủ nhất lưu, ba người Tả, Ngu, Tiên chẳng có chất liệu kinh doanh,
những chỗ mà Cốc Chẩn dễ dàng nắm bắt, khi đem giảng cho ba người, gã thật khó
diễn đạt cho suông sẻ!
Được cái ba người đều hiểu Cốc Chẩn thực tâm giúp họ, và họn cũng biết món
"Chu Lưu Lục Hư công" này ẩn chứa nhiều huyền cơ, luyện được thành công thật
cả một chuyện lạ, nếu thất bại, thì cũng không có gì phải xấu hổ, nên dẫu bị
nội thương. họ tịnh chẳng hề oán trách Cốc Chẩn một câu, nhưng xem ra như vậy
lại càng làm gã thấy áy náy hơn.
Cả đoàn vượt Hoàng Hà tại vùng Ninh Hạ, nhắm hướng bắc đi về phía Hà, Sóc,
nghỉ ngơi nửa đêm ở Nghi Lâm, rồi chuyển hướng về phía tây, hôm sau đã ra khỏi
Sa Châu Vệ, ra khỏi cưong thổ Đại Minh, cảnh vật phía trước thấy cũng thay đổi
hẳn.
Vùng cát trắng, nước đậm màu, mênh mông trời đất, thảo nguyên ngút ngàn, ngựa
chạy mỏi vó không hết, dưới mắt Lục Tiệm, đường đi như vô tận, dễ làm buồn nản
lòng người.
Lúc đi đường, Cốc Chẩn tựa hồ đã tận dụng sở năng, dựa vào những móc nối hồi
gã còn làm kinh doanh, khiến mọi người phần ăn mặc đều được chu toàn tốt đẹp,
đi hay dừng đều tuỳ ý, ngựa mỗi ngày mỗi đổi, rặt giống ngựa hay.
Nhưng đi liên tục như vậy, chỉ khổ cho Diêu Tình, từ khi vượt sông, do cưỡi
ngựa bị dằn xóc nhiều, nàng không ngừng nôn mửa, thuốc thang khó dùng cho cạn,
nếu chẳng nhờ tài năng cao siêu của Tần Tri Vị, nấu nướng canh, thang vô cùng
ngon ngọt, Diêu Tình chưa chết vì bệnh, e rằng đã chết vì đã không ăn uống
được!
Chẳng dè, khổ này chưa qua, nạn khác đà tới, càng đi về tây, phong cảnh hoang
lương không nói làm chi, thời tiết mỗi lúc thêm khắc nghiệt, ngày nóng như
thiêu đốt, đêm lạnh giá như băng hàn.
Lớn lên ở miền nam, Lục Tiệm có nằm mộng cũng không sao tưởng tượng nổi trên
đời lại có thứ thời tiết tệ hại đến thế. Thân thể yếu ớt vì bệnh của Diêu Tình
càng phải cố chịu đựng, nóng thì mồ hôi dầm dề, lạnh thì khắp mình như nước
đá, nàng hầu như ngủ mê man suốt ngày, giờ còn sống sót được, toàn trông vào
nhân sâm cực phẩm do Cốc Chẩn kiếm được, cùng phép Đại Kim Cương thần lực của
Lục Tiệm.
Nhìn thân hình nữ tử trong lòng mỗi ngày mỗi gày còm đi, gương mặt kiều diễm
ngày xưa giờ đâu còn nữa, lòng Lục Tiệm đau đớn xót xa vô ngần. Gã chỉ sợ nàng
ngủ luôn rồi không tỉnh trở lại,rồi lại sợ lúc nàng tỉnh giấc, tự nàng thấy
được dung nhan cuả mình, sẽ đau lòng, gã đã khẩn cầu các cô gái đồng hành giấu
hết gương, kính đi. Nếu Diêu Tình có đòi soi gương trang điểm. thì cũng nói
dối là đã để thất lạc cả rồi.
Một chiều nọ, đoàn người dừng chân nghỉ ngơi bên một giếng nước. đang lúc Lục
Tiệm uống nước, thấy Lan U khóc lóc, chạy tới bảo:
Vì cách ly nam nữ, những lúc làm vệ sinh, thay đổi quần áo trên đường cho Diêu
Tình, Lục Tiệm đều nhờ cậy Lan U và Thanh Nga lo liệu, khi thấy dáng vẻ Lan U
như thế, Lục Tiệm biết thể nào cũng vì Diêu Tình bực bội mà nảy sinh, gã vội
hỏi:
Lan U tức tửi nói:
Lục Tiệm thất kinh, hỏi:
Lan U đáp:
Lục Tiệm hoảng hốt chạy đến, năn nỉ đủ điều, mà Diêu Tình chỉ toàn nhắm mắt,
ngậm miệng, nhất định không ăn uống, vẻ như muốn tuyệt thực mà chết.
Lục Tiệm đang bó tay, vô phương, kinh hoàng tột độ, Cốc Chẩn hay tin đến xem,
hỏi Lan U:
Lan U bị oan ức, nói:
Cốc Chẩn bảo:
Lan U ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói:
Cốc Chẩn bảo:
Lan U đưa cho Cốc Chẩn.
Nhìn thoáng qua, Cốc Chẩn thấy đó là loại chén sứ trắng sáng, phản chiếu long
lanh.
Cốc Chẩn bất giác thở ra một hơi, rót vào đấy một ít nước, rồi đưa ra trước
mặt Lan U. Mặt nước bình lặng, phản chiếu một khuôn mặt kiều diễm má lúm, đồng
tiền.
Lan U vôn thông minh lanh lợi, cô sững người đi, hiểu rõ mọi chuyện, cô la
lên:
Cốc Chẩn gật đầu:
Lục Tiệm bỗng hiểu ra, gã tuy đã lo cất giấu thật kỹ các kính, gương, nhưng đã
quên đi chuyện đưa chén nước, Diêu Tình yêu quý dung mạo của mình, qua phản
chiếu của mặt nước trong chén, thấy vẻ tiều tuỵ khuôn mặt, nàng hết muốn sống,
đã nhịn ăn để tìm cái chết.
Trong một lúc, Lục Tiệm vừa lo âu vưà hối hận, gã đứng thừ người ra đấy, đôi
bàn tay siết chặt.
Cốc Chẩn cũng trầm ngâm một chút, bỗng gã cười, bảo:
Lục Tiệm không hiểu ý gã, toan hỏi lại, nhưng đã được Cốc Chẩn đánh mắt làm
hiệu, gã bèn lập tức lùi lại mươi bước, chỉ thấy Cốc Chẩn cúi sát vào bên tai
Diêu Tình, miệng mấp máy, nói nhỏ gì đấy!
Diêu Tình vụt mở bừng mắt, lườm Cốc Chẩn một lúc, rồi quay sang Lan U, nàng
khe khẽ gật đầu.
Lan U sắc mặt vui mừng, đem chén sâm thang lại, chăm chút cho nàng uống.
Lục Tiệm vừa mừng rỡ, vừa kinh ngạc, thấy chuyện lạ lùng, và thấy Cốc Chẩn dợm
bước đi, gã vội cất tiếng hỏi:
Cốc Chẩn vui vẻ đáp:
Lục Tiệm thấy gã kiểu cách quỷ quái, càng thêm hiếu kì, nhưng mặc gã tra vấn
thế nào đi nữa, Cốc Chẩn nhất định không nói!
Đang lúc đó, Tiên Bích tìm đến, bảo:
Cốc Chẩn cười, hỏi:
Tiên Bích lắc đầu, đáp:
Cốc Chẩn đáp:
Tiên Bích một thoáng suy tư, rồi bảo:
Cốc Chẩn cười cười mà rằng:
Lục Tiệm rúng động trong lòng, Tiên Bích cũng kinh hoàng, hỏi:
Cốc Chẩn cất nét cười, nghiêm giọng, bảo:
Tiên Bích ngơ ngác, nàng chuyển ánh mắt về phương tây xa xăm, chỉ thấy mặt
trời đang lặn, bóng một quả núi to đang trải dài ra, lấn dần lên trên vùng đất
hoang vu mênh mông.