Người đăng: HắcKê
Diêu Tình chỉ cảm thấy thân thể nhẹ đi nhiều, nàng cảm giác thân mình tựa một
tấm lá khô đang bị gió thổi, bay nổi trôi vật vờ, không sao đáp xuống mặt đất.
Bốn bề không gian mù sương vây kín, không nghe một tiếng động, không nhìn thấy
rõ nét bất cứ gì.
"Mình sao rồi? Mình đang ở đâu?", các ý niệm đó không ngừng lặp đi lặp lại
trong đầu, mà nàng không tìm đâu ra sức lực để nghĩ câu trả lời. Từ thuở khôn
lớn đến giờ, đây là lần đầu nàng cảm giác thân thể vô lực như vầy, những ý
niệm lạnh như giá băng cứ nhấm nhẳn trong lòng, buồng phổi phập phồng khi đứt
khi nối, nhưng vẫn còn duy trì một làn hơi ấm mỏng mảnh như tơ.
Nhưng rồi làn hơi ấm áp đó mỗi lúc một lớn, nó dần dần tăng khối lượng, bên
tai nàng nghe xì xào tiếng người, vo ve tựa tiếng ong bay. Diêu Tình định lắng
tai nghe, ý niệm đó vừa nảy sinh, nàng đang tính xốc tinh thần lên, một cảm
giác mệt mỏi đã ào ào tới như nước triều dâng, trong chớp mắt, nó đã ngập tràn
toàn cơ thể! Nàng gắng gượng, nhưng vô ích, chúng vụt làm nàng mê man, rồi
nàng ngủ vùi.
Giữa giấc ngủ vùi xảy đến vô tri vô giác đó, đột nhiên, con tim chợt rộ một
nhịp mạnh, khiến nàng hốt hoảng thức giấc, rồi lúc thần trí dần dần rõ nét,
lúc cảm giác thân thể đã gom được đôi chút khí lực, nàng chầm chậm mở mắt.
Từ lò sưởi nóng đặt đâu đó, nàng đang ở giữa một căn phòng sưởi ấm, màn trướng
chăng tầng tầng lớp lớp những dải lụa mỏng trắng tinh, xuyên qua đấy, nàng cơ
hồ nhận ra đốm lửa của một ngọn đèn đơn độc, đang êm ả toả vầng sáng dìu dịu.
Trong đầu nàng, từng chút từng chút một, ký ức thật nhanh và thật nhẹ nhàng
đang quay trở lại, chúng dừng nàng lại giữa một khoảnh vườn, hoa nở ngập trời.
"Thực sự là ta đó sao?", Diêu Tình nằm gọn giữa vùng hoa thơm ngát đó, nàng
bất chợt cảm giác ngây dại.
Có tiếng những chùm châu ngọc treo cạnh màn trướng lanh canh chạm vào nhau, âm
thanh êm ả, đánh thức nàng ra khỏi vùng ký ức đó. Vầng sáng trước mắt chợt gia
tăng, nàng nhanh chóng khép mi mắt, vầng sáng đó khẽ lay động, Diêu Tình hầu
như có thể cảm giác được đang có hai ánh mắt nồng nàn tiến gần lại, tập trung
chăm chú lên khuôn mặt nàng.
Nước thuốc đậm đặc lọt vào miệng, đăng đắng, chan chát pha một thoáng ngòn
ngọt. Diêu Tình há to miệng nuốt sâm thang đó, nó vừa vào đến bụng, từ đan
điền chợt bốc lên một cỗ kình khí âm ấm, chân khí vận chuyển một vòng toàn
thân, từng chập, từng chập, cơ thể nàng dần dà được hâm nóng lên.
Bỗng nàng cảm giác gò má trái hơi ươn ướt, nước mắt đó theo khuôn mặt chảy
xuống, rồi ròng ròng đổ ướt đẫm mặt trên cái gối.
Diêu Tình chẳng dằn được ý nghĩ: "Sao mình lại đã vì gã mà xuất ra "Tam Sinh
quả" vậy? Mình khùng rồi sao? Tất cả chỉ cho một gã ngốc?". Bỗng chẳng hiểu vì
đâu, thâm tâm nàng chợt cảm giác một nỗi ngượng ngùng cực lớn không tên, khiến
nàng, suốt buổi, trong vầng ánh sáng mông lung đó, không hiểu vì sao đã chẳng
dám mở mắt ra lấy một tích tắc.
Trước mắt tối lại, trướng màn được hạ xuống, nàng chỉ nghe giọng một người
hỏi:
Đúng là giọng Cốc Chẩn.
Ngập ngừng một chút, Lục Tiệm buồn rầu đáp:
Giọng đến ngang đó, cổ họng chợt tắc nghẹn, không sao nói tiếp được.
Diêu Tình trong lòng lạ lẫm, "Mình vừa chỉ chợp mắt một cái, vậy mà đã quá ba
ngày!"
Cốc Chẩn rầu rĩ:
Sau một lúc tĩnh lặng, bỗng Lục Tiệm hỏi:
Cốc Chẩn đáp:
Nói xong, hai người lại im lặng. Trong không khí, ẩn ước một ý vị vi diệu, rồi
màn lụa mềm khẽ khua động, thoáng rực hồng màu mành cửa sổ. Nghe két một
tiếng, hai cánh cửa sổ đã rộng mở, không khí ẩm thấp bên ngoài tràn vào phòng.
Bỗng Cốc Chẩn chậm rãi hỏi:
Lục Tiệm đáp:
Cốc Chẩn bảo:
Diêu Tình bỗng thấy rúng động trong lòng, nàng chẳng dằn được, giỏng tai lên
nghe.
Lục Tiệm thở một hơi thật dài, giọng trầm trọng:
Cốc Chẩn nói:
Lục Tiệm hỏi:
Cốc Chẩn đáp:
Lục Tiệm hỏi:
Cốc Chẩn cơ hồ hơi bực:
Huynh nói thế, đúng là đã xem trọng, đề cao người khác quá sức! Vạn Quy
Tàng không có sự giúp đỡ cuả Mạc Ất, chưa chắc đã phá giải được câu đố của bí
ngữ trong bát đồ, từ đó tìm ra được năm cái đầu mối. Chỉ cần lão một ngày chưa
tìm ra được đầu mối, phần thắng ngả về phe mình nhiều hơn!
Cốc Chẩn, ta xin lỗi! - Lục Tiệm ngập ngừng giây lát, rồi nói - Bộ dạng A
Tình như vầy, ta làm sao bỏ cô ấy lại một mình ở đây. Cô còn thở ngày nào,
ngày đó ta còn kề cận cạnh cô để thăm nom cô. Nếu rủi cô ấy chết đi, ta ... ta
...
Nói ngang đấy, cổ họng gã dường nghẹn lại, gã không sao nói trọn câu nói!
Cốc Chẩn trầm ngâm một hồi lâu, rồi bỗng gã buồn rầu nói:
Gã nói xong, nàng nghe có tiếng kẹt cửa, rồi tiếng bước chân đi mỗi lúc một xa
dần.
Trong phòng yên ắng một lúc, chợt nghe có tiếng nghẹn ngào, Lục Tiệm vừa nức
nở vưà nói:
Diêu Tình nghĩ thầm: "Hèn chi Vạn Quy Tàng không giết gã, tiểu tử này thiệt
không có một chút đấu chí nào hết!" Nàng nghĩ vậy, trong lòng phát bực
tức,bỗng khẽ rên. Nghe tiếng động, Lục Tiệm nhào ra khỏi ghế, hết sức phấn
chấn:
Diêu Tình thấy gã vừa mừng rỡ vừa sợ sệt, lòng mềm lại, nàng vui vẻ nói:
Lục Tiệm nghe, qua câu nói, thần thái thanh thản, giọng rõ ràng, gã cuống lên
vì mừng! Gã nói:
Diêu Tình bảo:
Lục Tiệm vui vẻ nói:
Diêu Tình lắc đầu;
Đừng nói làm món cháo gà, nếu nàng đòi Lục Tiệm mò trăng đáy nước, đòi gã leo
cây bắt cá, gã ngố đó cũng ào ào đi liền tức thì. Gã không nói gì thêm nữa,
xoay người đi ra ngoài.
Diêu Tình kêu gã dừng bước, rồi nàng bảo:
Lục Tiệm vẻ mặt hơi khó khăn, nhưng nghĩ nàng còn sống chẳng đuợc bao lăm, lúc
này, mỗi yêu cầu, mỗi ước muốn của nàng, gã đều không mảy may muốn khước từ!
Gã chỉ nhẹ gật đầu, rồi lẳng lặng mở cửa bước đi.
Diêu Tình chờ gã đi thật xa, nàng vận sức vào tay, gắng gượng ngồi dậy. Rồi
nương tựa vào thành giường, vào màn trướng chăng quanh giường, nàng lần bước
đến trước bàn trang điểm, nơi có gắn tấm kính tròn như mặt nguyệt, phản chiếu
ánh sáng dìu dịu. Gương mặt nàng hiện ra, ngũ quan tuy vẫn hoàn hảo, nhưng sắc
mặt y hệt đào hát phường trò sau khi đã lau sạch phấn son, một mầu xám xịt thê
thảm, không phải dung nhan nơi chốn thế gian này!
Diêu Tình lấy một thỏi mực đỏ, xoa lên má, rồi viền viền đôi môi, khi nhìn
trở lại vào gương, mặt người trong đó đã giảm bớt phần nào thê lương, đã có
thêm vài nét kiều mị dễ nhìn, nhưng xem kỹ, cũng không ra hình dáng người
sống!
Diêu Tình chùi hết son trên mặt, rồi nàng thở dài, đưa tay nhặt từ mặt bàn lên
một cây kim gài tóc, nàng ướm nhẹ nó vào nơi cổ. Đầu mũi kim nhọn châm vào, có
hơi lành lạnh, đau đau. Nàng bỗng nói:
Nàng lập tức nhúng ướt thỏi son, viết lên mặt bàn: "Lục Tiệm, ta đi rồi, ngươi
ráng sống cho vui khỏe, đừng chịu thua Vạn Quy Tàng!"
Viết đến đấy, nàng cảm thấy trong lòng còn ngàn vạn lời muốn nói, điều đó làm
ngay chính nàng giật mình. Nàng chưa khi nào nghĩ đến có nhiều điều cần nói
với Lục Tiệm, chuyện to lớn trọng đại còn chưa làm được gì, có nâú cho gã một
bữa ăn, có lo cho gã một chỗ ngủ, toàn vì có âm mưu tính toán đàng sau, đối xử
gã khi ấm khi lạnh! Giờ đây nàng bỏ gã, vĩnh viễn ra đi, để gã trơ trọi lênh
đênh cơ khổ trên thế gian này, nghĩ đến, đúng là làm cho người ta thật không
nỡ!
Diêu Tình đôi mắt bắt đầu mờ mịt, nàng bậm môi, vin vào mặt bàn, đứng dậy.
Thuốc sâm thang giúp cơ thể nàng ấm lên, cũng đem lại sức lực cho đôi chân.
Nàng gượng trấn tĩnh tinh thần, mở cửa đi ra ngoài, rồi men theo bức tường
quét vôi trắng, nàng chầm chậm lần bước.
Lục Tiệm quả nhiên vâng lời, bên ngoài không một bóng người, tĩnh lặng lạ
thường. Nàng nghe thoang thoảng mùi hương của hoa cỏ theo gió lan đến, làn gió
đưa theo cả tiếng sóng vỗ bờ rì rầm từ xa, nho nhỏ vọng về. Diêu Tình một
thoáng ớn lạnh, nàng lắng tai nghe ngóng một lúc lâu, rồi nàng nhắm phiá tiếng
sóng biển thong thả tiến bước.
Căn biệt viện nằm ở khoảnh đất trên khu đồi cao của đảo Linh Ngao, đi qua một
khung cửa nhỏ sơn son đỏ chót, xuống những bậc thang đẽo vào đá xanh, đường đó
dẫn thẳng ra bờ biển. Đi được chừng hơn ba trăm bước, Diêu Tình đặt chân xuống
bậc thang cuối cùng, nơi phía trước, tiếng sóng vỗ bờ đá nghe mỗi lúc một rõ
dần, gió biển mỗi lúc một mạnh, đang dần dà hút bớt đi nồng ấm thân nhiệt của
nàng. Đôi chân trở thành kiệt lực, nàng lo sợ, rủi gặp phải ai đó, sẽ uổng phí
bao công trình nàng mò mẫm đến được nơi đây. Nàng bèn ẩn vào một bên đường,
nấp mình phía sau một hốc núi, vách đá lạnh tựa băng giá, từng chút từng chút
một, đã rút tỉa đi hơi ấm còn sót lại trong thân thể nàng.
Chẳng lẽ đâm đầu xuống biển tìm cái chết mà cũng không xong à? Lòng Diêu Tình
chợt rộ một nỗi buồn man mác, nàng định đứng lên, nhưng đôi chân không còn một
chút khí lực, như người đã chết rồi! Ừ ... cũng được đi, chết xong, không còn
khiến gã phải lo lắng nữa! Ồ ...cái đó đúng là tâm ma đây mà, mình, một đứa
con gái ngon lành, cớ sao để ý đến gã làm chi? Lúc gặp mặt thì toàn là buồn
bực gã, là ghét giận gã, vậy mà những khi xa gã, nằm mơ chỉ mong mỏi hội ngộ!
Giờ như vầy mà tốt, người chết đi, tình cảm cũng tan biến theo, hồn phách thôi
theo hành hạ, làm khổ sở gã nữa. Ta, Diêu Tình, cũng thuộc hàng cứng cỏi trong
đám nữ lưu, chuyện gì ta làm tuyệt không bê bối, nhưng nếu đã chẳng giúp rập
gì được cho gã, thì ta cũng không để lụy cho gã. Nghĩ đến đấy, chân đã có thể
đứng dậy, nhưng bây giờ, nàng không sao đủ sức để ngồi xuống trở lại. Nàng đưa
mắt trông ra ngoài khơi xa xăm, nước biển một mầu đen kịt tĩnh lặng, trông nó
hệt một con mắt cực to lớn, đang chăm chú dõi nhìn tất cả các tinh tú trên
trời. Ánh sao phản chiếu lung linh xuống mặt nước, theo lăn tăn của các đợt
sóng, ẩn hiện như có như không.
Mẹ đã có lần nói, mỗi khi một tinh tú nhấp nháy chớp sáng rồi tắt ngấm, là có
một linh hồn vừa ra đi.
Diêu Tình mơ màng nghĩ, không biết ông sao thủ mệnh mình đang nằm tại góc nào,
khi nào thì nó mới chớp lóe đây? Gương mặt thắm nét hoan hỉ của mẹ nàng hiện
ra, bóng dáng diễm lệ đó, giọng nói êm ru đó của mẹ như còn văng vẳng bên tai,
lòng Diêu Tình thoáng một rúng động: "Mẹ à, mẹ có biết con sắp gặp lại mẹ đây
không? Không lâu nữa đâu, Tình Nhi của mẹ thể nào cũng sẽ về với mẹ!"
Gió biển rì rào, chợt đưa đến tiếng người nói chuyện.
Diêu Tình nhận ra tiếng Cốc Chẩn, thêm một giọng nữ tử, rắn rỏi, không ủy mị,
đích thực của Thi Diệu Diệu. Hai người nói chuyện một hồi, toàn là chuyện tang
ma hiếu hỉ của người Đông Đảo, bàn ra tán vào, đàm thoại một thôi một hồi.
Bỗng Thi Diệu Diệu hỏi:
Cốc Chẩn đáp:
Thi Diệu Diệu hỏi:
Cốc Chẩn trả lời:
Thi Diệu Diệu buồn bã nhẹ thở ra, nàng nói:
Cốc Chẩn cười khe khẽ, bảo:
Thi Diệu Diệu hừm nhẹ một tiếng, rồi nghe có tiếng ậm ự, tựa hồ đôi môi nàng
đang bị vật gì chặn nghẹn.
Con tim Diêu Tình bỗng đập mạnh, miệng lưỡi nàng vô cớ phát nhiệt, nàng lại sợ
hơi thở quá dồn dập, bị người ta nghe được, ráng dằn nhịn thật khốn khổ. Đúng
lúc đó từ một ghềnh đá xa truyền lại tiếng khóc nho nhỏ.
Diêu Tình nghe khóc hoảng hồn, đôi tình nhân đang thân mật cũng thất kinh hồn
vía. Cốc Chẩn quát to:
Thi Diệu Diệu nói:
Một thân hình thanh tú vụt đứng lên từ nơi ghềnh đá, tính bỏ chạy.
Cốc Chẩn xuất một đạo Chu Lưu Phong kính, thân ảnh gã bay nhanh tới. Chặn cấp
tốc nơi trước mặt kẻ đó, hai mắt chiếu sáng rực, gã buột miệng hỏi:
Lúc này, Thi Diệu Diệu cũng đã kịp đến nơi, nghe câu hỏi, nàng vừa ngạc nhiên,
vừa mừng rỡ, ôm choàng vào hai vai Cốc Bình Nhi. Nàng xoay mặt cô ra ánh trăng
săm soi. Hai mắt Cốc Bình Nhi đã đầm đìa lệ, rồi nước mắt cô rơi xuống như
mưa.
Thấy đồng tử cô tinh tường, thần thái sáng suốt, không còn một chút nào dáng
vẻ mê muội của quá khứ, Thi Diệu Diệu chẳng khỏi lấy làm lạ, nàng hỏi:
Cốc Bình Nhi nước mắt không ngừng tuôn trào, cô khóc nấc lên, kêu: "Diệu tỉ
tỉ", rồi giụi đầu vào lòng Thi Diệu Diệu, cô sụt sùi.
Thi Diệu Diệu thở ra, dỗ dành:
Từ xa, nghe, nhìn toàn bộ quang cảnh, Diêu Tình chẳng dằn được, nàng tự nhủ:
"Thiệt tình mình đã không lầm mà! Cái con nhỏ tiểu hồ li tinh này rõ ràng giả
điên. Thi cô nương có ơn cứu mạng mình, sớm biết nó giả trang như vậy, lúc ở
trên thuyền, mình đã thanh toán nó phứt cho rồi, dẹp giùm cô ta một kình
địch!"
Chỉ nghe Bình Nhi khóc thêm một chặp nữa, rồi cô bỗng sụt sùi:
Thi Diệu Diệu gượng cười, bảo:
Cốc Bình Nhi lại khóc oà, nói:
Thi Diệu Diệu bực mình, nạt:
Cốc Bình Nhi nói:
Thi Diệu Diệu nghe cô kể lể, nàng chua xót trong tim, khi nhìn vẻ kiều diễm
của Cốc Bình Nhi, nàng phát sinh thương hại, nàng bèn ôm cô vào lòng, dịu dàng
bảo:
Cốc Bình Nhi nghe thế trong lòng run run, cô len lén liếc nhìn Cốc Chẩn, thấy
đôi mắt gã trợn to, đầy vẻ nghi ngờ, đầu óc Cốc Bình Nhi vụt nghĩ một ý đồ, cô
vội nói:
Thi Diệu Diệu gượng cười, bảo:
Cốc Chẩn nghe mà hoảng, gã định nói nhưng lưỡng lự, bỗng thấy Bình Nhi len lén
dòm gã, ánh mắt thoáng một tia giảo quyệt. Cốc Chẩn không sao dằn được, gã cau
mày thật đậm.
Diêu Tình nghe toàn thể câu chuyện, nàng suy nghĩ: "Thi cô nương đúng là người
vô tư, chẳng hề tính toán ăn người, lại mắc mưu con tiểu hồ li tinh này! Cốc
Chẩn hỡi Cốc Chẩn, rồi ra ngươi sẽ nhức đầu lắm đấy! Tưỏng tựợng đến viễn cảnh
bất hạnh của gã, trong lòng nàng vụt thấy khoái trá!
Vào lúc ấy, từ phía biệt viện, nghe có tiếng hô hoán:
Âm vang tiếng đó còn chưa dứt, một thân ảnh chạy như bay theo con đuờng rải đá
xuống, giọng hớt hải:
Cốc Chẩn nghe tiếng, chạy lên đón, hỏi dồn:
Lục Tiệm hốt hoảng:
Cốc Chẩn đáp:
Lục Tiệm nói:
Cốc Chẩn "à" một tiếng, khuyên:
Diêu Tình nghe câu đó, giận toé khói, nàng chửi thầm: "Chỉ có cái tên xú hồ li
này, bằng vào mưu trí quỷ quyệt của hắn, vào lúc khẩn yếu này, mới làm lộn
tùng phèo hết dự tính cuả người ta!". Nhưng nàng đã quyết, chẳng chịu đổi ý,
khi nghe từ tứ phía tiếng chân người khua chạy sầm sập, nàng trổ thuật nín
thở, tứ chi bám đất, nhắm phía bờ biển chầm chậm bò tới.
Tiếng sóng vỗ bờ nghe mỗi lúc một rõ, cuống họng Diêu Tình khô ran, bứt rứt,
mắt nàng váng vất, tim đập loạn nhịp thình thịch, dù chỉ còn cách có vài
trượng, sức lực trong nàng hầu như cạn kiệt, gió biển mang hơi ẩm thổi qua,
dưới bàn tay Diêu Tình cảm giác cát ẩm lạnh tựa băng giá, biển khơi chỉ cách
đấy vài tầm tay, trong đầu Diêu Tình, nó xa vời như chốn chân trời góc biển.
"Chết mà cũng khó khăn vậy sao?", đầu óc hoảng loạn, Diêu Tình ngất đi.
Nghe bên tai có tiếng người hô hoán, Diêu Tình mơ màng hé mắt, nàng thấy Lục
Tiệm gương mặt đầm đìa lệ, đang ôm chầm lấy nàng. Phát bực trong lòng, Diêu
Tình ẩy gã một cái, nạt:
Lục Tiệm giật mình, buông nàng ra, đứng lên, thần sắc cực kỳ ngơ ngác.
Diêu Tình nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói:
Lục Tiệm như người lạc lõng biển cả không chút định hướng, nói:
Diêu Tình mắng gã:
Lục Tiệm càng thêm hoang mang, hỏi:
Diêu Tình đáp:
Lục Tiệm nghe nói, sững sờ, gã đứng thẳng người dậy, giọng quả quyết:
Thân mình kiều mị của Diêu Tình run lên, nàng ngước nhìn gã, trong đêm tối,
đôi mắt Lục Tiệm sáng loe loé, lấy cả một cụm tinh tú gom lại, cũng không sáng
bằng! Trong tích tắc, tự thăm thẳm sâu đáy lòng, chợt cảm giác bùng nổ ra một
dòng thác kình khí xộc thẳng lên, quấy lộn nhào tất cả, ộc ra tới miệng mũi
nàng. Tròng mắt Diêu Tình chợt cay xót, tai lùng bùng, miệng mồm khô khốc,
đắng nghét, nàng muốn khóc cũng không khóc nổi, muốn cười cũng không sao cười
nổi, cái tư vị quái lạ này, từ thưở khôn lớn đến giờ, nàng chưa từng nếm qua.
"Tình Nhi.", có tiếng gọi thanh thoát vọng đến.
Nghe tiếng, toàn thân Diêu Tình run bần bật, nàng ngẩng trông, thì thấy một
đoàn Ôn Đại, Cốc Chẩn, Tiên Bích đang tiến lại. Ôn Đại cúi xuống với nàng,
Diêu Tình nhào vào lòng bà, khóc oà! Nàng vừa nức nở, vừa nói:
Lục Tiệm nghe chua xót xông lên đôi mắt, gã bất chợt la lớn:
Diêu Tình trong lòng rối ren trăm mối, nàng chẳng dằn được, cả tiếng mắng gã:
Nói xong, nàng vùng vẫy, định nhào ra, nhưng đã bị Ôn Đại giữ riệt lại.
Ôn Đại lưỡng lự một chút, rồi bà bảo:
Diêu Tình la lên:
Ôn Đại bảo:
Lục Diêu hai người nhùng nhằng toàn chỉ vì tình trạng bất trị của thương thế.
Khi nghe bà nói vậy, Lục Tiệm lập tức quỳ thụp ngay xuống, run run giọng, van
lơn:
Rồi gã dập đầu lạy bình bình!
Ôn Đại vội vàng đỡ gã dậy, bà bảo:
Lục Tiệm ruột gan chùng xuống! Gã nghĩ bụng: "Y đạo của Địa Mẫu, thiên hạ vô
song, bà không cứu được cô, ai có thể cứu cô đây?"
Ôn Đại đoán được tâm tư của gã, bà bảo:
Lục Tiệm thắc mắc:
Diêu Tình cũng nảy sinh hiếu kì.
Ôn Đại hỏi:
Con tim Lục Tiệm rộ lên một nhịp thật mạnh, gã buột miệng nói:
Chắc Địa Mẫu nương nương muốn nói về người đã phát hiện ẩn mạch, vị nữ thần
y đã đem Tiềm Long đi!
Đúng là ngươi có biết! - Ôn Đại bảo - Vị nữ thần y đó nghề thuốc hơn ta cả
chục lần! Hồi đó, bà kết phu phụ cùng Tây Côn Lôn tổ sư, đem Tiềm Long chạy ra
hải ngoại, khiến cho y thuật vô cùng thần diệu cuả bà cũng theo bà ra đi,
tuyệt tích ở Trung thổ. Sau đó, tổ sư Tư Cầm, lúc từ hải ngoại trở về, có mang
về theo một ít kiến thức y thuật. Theo ân sư ta thuật lại, vị nữ thần y đó
xuất thân Thiên Cơ cung, mà người của cung đó, họ rất rành rọt nghề bảo quản
sách cổ. Bộ sách Y Thuật của nữ thần y thể nào cũng có một phó bản, bản phó đó
tất được giấu cùng chỗ với Tiềm Long.
Lục Tiệm chợt thấy tim đập rộn ràng, gã cố đè nén, hỏi:
Ôn Đại đáp:
Lục Tiệm còn đang lưỡng lự chưa quyết đoán, bỗng nghe Cốc Chẩn nói:
Lục Tiệm buột miệng hỏi:
Cốc Chẩn đáp:
Lục Tiệm hỏi:
Cốc Chẩn bảo:
Chuyện này, lần đầu mọi người Tây Thành được nghe, họ đều không dè Đông Đảo và
Tây Thành vốn chung một nguồn gốc, trong lòng họ cùng cảm giác một tư vị không
tên.
Lục Tiệm lại hỏi:
Ôn Đại đáp
Lục Tiệm lẩm nhẩm cái tên đó một vài lần, ghi sâu trong trí, rồi gã quay sang
bảo:
Cốc Chẩn gật gù,
Lục Tiệm đáp:
Nói đến đấy, cổ họng chợt nghẹn lại, gã chăm chú nhìn Diêu Tình, hỏi:
Diêu Tình nghiến răng, đáp:
Cốc Chẩn chẳng khỏi cất tiếng khen ngợi thoát từ tâm can:
Rồi gã quay nhìn mọi người, nói:
Trong số người ở đấy, còn vắng mặt Ninh Ngưng và Tả Phi Khanh. Tiên Bích đích
thân đi mời họ đến.
Chẳng bao lâu, tại phòng Cốc Chẩn, thấy có Tả Phi Khanh, nội thương gã còn khá
trầm trọng, sắc diện tiều tuỵ. Xương đùi Ngu Chiếu chưa lành, nhưng hắn vẫn
không giảm sút chút nào phần hào hứng, đang gạ đấu rượu cùng Cốc Chẩn, bị Tiên
Bích lầu bầu một hồi, hắn cũng đành cho qua, thần sắc có phần bực tức. Ninh
Ngưng ngồi một xó, vẻ mặt cô bình thản, chẳng lộ nét vui hay buồn, cô không để
mắt nhìn đến ai. Duy lúc nghe nói có Lục Tiệm đi cùng, ánh mắt cô thoáng ngời
một chút vui mừng, rồi khi nghe Diêu Tình cũng đồng hành, cô ảm đạm trở lại,
cúi gằm, suốt buổi, cô không nói năng gì nữa.
(Chú: xin nhắc lại 5 đầu mối truy được từ Bát đồ: Quy minh, Mã ảnh, Kình tung,
Viên đẩu vĩ, Xà quật)
Chuyện gẫu đôi ba câu xong, Cốc Chẩn nói:
Nói đến đấy, gã ngừng, hơi lâu. Tiên Bích chẳng dằn được sốt ruột, bèn hỏi:
Cốc Chẩm thoáng một chút ngần ngại, rồi đáp:
Mọi người đều giật mình, đồng thanh nói:
Cốc Chẩn nói:
Diêu Tình vụt cắt ngang:
Cốc Chẩn đáp:
Tiên Bích do dự, rồi nói: "Ta hôm qua đã có để ý tìm tòi, nhưng không phát
giác được gì khác thường! Vậy để sáng mai, nhờ mọi người cùng kéo nhau đi,
nhiều người, nhiều mắt tinh, có khi phát hiện được đầu mối chăng?"
Chúng nhân đều đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, mọi người tụ tập, đi đến những chỗ rải rác trên đảo có bia
mang văn tự. Cốc Chẩn đặc biệt cho mời Tiết Nhĩ theo, lỗ tai thính của hắn có
thể giúp phát hiện những tấm bia đá nhiều tầng, lớp. Đi tìm kiếm suốt, vẫn
chưa thấy văn bia nào có gì khác lạ. Đi đi, dừng dừng ... mọi người đến bên
một khe nước, tung bọt sóng trắng xoá, hơi nước mù mịt, hai bên bờ khe có quả
núi nhỏ, cỏ cây xanh biếc ưa nhìn, mường tượng hoà nhập với khoảng không mênh
mông xanh thẳm trên cao.
Đoàn người lần theo dòng nước đi về phía đầu nguồn, lúc gần đến nơi, thấy có
một cái đầm nước xanh trong thanh tĩnh nho nhỏ, ven bờ nước dựng một tấm bia
đá mầu trắng, trên đó khắc bài văn bia:
"Ngọc Tuyền minh:
Lương thường tây lộc, nguyên trạch đông tiết.
Ẩm ngọc thành tương, soạn quỳnh vi tiết.
Thiên lại hư từ, phong tiêu linh triệt.
Tam biến huyền vân, cửu thành giáng tuyết.
Đa gian tản nhân Hoa kính viên soạn, mỗ niên mỗ nguyệt mỗ nhật. (đại khái đây
là bài văn xưng tụng cảnh đẹp đầm Ngọc Tuyền do Hoa Kính Viên viết và khắc vào
bia, ý nghĩa thâm trầm, khó dịch cho chính xác!)
Tiết Nhĩ dùng chày gỗ gõ gõ vào thân bia, nghe ngóng một chập, rôi hắn lắc đầu
nói:
Mọi người đều thất vọng, rủ nhau đọc bài văn một lần nữa, nhưng vẫn không phát
hiện được gì. Họ đang tính cho qua, bỗng nghe Ninh Ngưng nói:
Chúng nhân nghe cô nói vậy đều mừng rơn. Ai nấy đều biết cô luyện kiếp thuật
"Sắc Không Huyền đồng", cô có thể nhìn ra những gì mắt người thừong không
trông rõ, tất cả đều đưa mắt nhìn cô.
Chỉ thấy Ninh Ngưng đưa tay ngắt một ít lá cỏ, vò nát ra thành một thứ nước
mầu xanh đậm, cô đem nước đó bôi lên mặt tấm bia, bôi được một chặp kín mặt
bia, cô nhúng tay áo vào nước, dùng nó lau hết nước xanh trên mặt tấm bia. Dù
mặt bia hầu như sạch hết nước xanh, nhưng một vài chỗ tấm bia ẩn hiện nhiều
đường nét xanh xanh, khi liên kết chúng vào nhau, thấy có hình dạng văn tự.
Thấy vậy, mọi người đều vỡ lẽ, nguyên trên mặt tấm bia có người đã dùng kim
nhọn châm vào nhiều lỗ lấm tấm ở đôi ba chỗ, khi làm những lỗ châm hiện lên,
chữ viết sẽ hiện ra. Mắt tầm thường nhìn vào, mới đầu không thấy chúng, nhưng
nhìn kỹ hơn, sẽ cho là đá trên mặt bia bị ảnh hưởng mưa nắng mà thủng lỗ
chỗ... Chỉ mình Ninh Ngưng có con mắt thật tinh tế sắc bén, mới phát hiện ra
chúng mang hình dạng tự tích. Lúc cô bôi nước cỏ lên mặt bia, nước mầu xanh đó
thấm xuống lỗ châm, rồi khi cô lau sạch nước cỏ, đã làm các chữ xâm hiện ra rõ
hơn.
Mọi người căng mắt đọc, được bốn câu sau đây:
"Vu vu vu vu ô
Nhã nhã hiệt công
Nhất nga hành thiên cổ
Thiểm chuyển bất kiến nhân."
巫巫巫巫乌
雅雅页公
一鹅行千古
闪 转不见人
Tả Phi Khanh liếc qua, đã nói ngay:
Đây là một câu đố đây mà!
Đúng là câu đố! -Cốc Chẩn vui vẻ nói tiếp:
Câu thứ nhất, bốn chữ trước chữ "Ô", thấy có chuyện cực kỳ quái lạ, tạm coi
như chúng là vết chân quạ, vậy gọi là "Ô Túc". Gom vào với bốn chữ "VU"
(巫), được "Tứ Vu Ô Túc", Chữ "VU" mà không chân là cắt đi dấu gạch ngang phía
dưới, ẩn ước của bốn "VÔ" kèm chữ "VU" không chân thành chữ "CHÚNG" (眾)
Câu thứ nhì, kinh NHÃ có Tiểu Nhã và Đại Nhã, chữ "HIỆT" (页) thêm chữ
"CÔNG" (公) thành chữ "TỤNG" (颂), người ta nói "Kinh Phong Nhã tụng", đại nhã
, tiểu nhã đều có đây, trung gian chỉ thiếu mỗi chữ "PHONG".
Câu thứ ba, một con ngỗng mà đi hoài hoài ... Ngỗng hình chữ "CHI" (之) ,
cái đó khỏi cần bàn thêm!
Câu chót, chữ "THIỂM" (閃) mà thiếu chữ "NHÂN" (人), là chữ "MÔN" (門)
Gom cả bốn chữ đó lại, thì được "CHÚNG PHONG CHI MÔN" (khung cửa của nhiều
luồng gió!)
Nói đến đấy, gã cùng Thi Diệu Diệu trao đổi một liếc mắt, rồi đồng thanh nói:
Tiên Bích giật mình, hỏi:
Cốc Chẩn rầu, đáp:
Mọi người đưa mắt nhìn nhau!
Cốc Chẩn lưỡng lự một hồi, bõng gã nói:
Rồi cả đoàn kéo nhau đi Phong Huyệt.
Phong Huyệt là hang sâu trên ghềnh đá vươn ra biển, chỗ đầu ghềnh đá đứng trơ
trọi giữa các vách núi chung quanh. Mắt còn chưa thấy Phong Huyệt, từ xa đã
nghe tiếng gió gầm rú, khi lớn khi nhỏ, lớn như tiếng bò rống, nhỏ tựa côn
trùng rả rích ... âm thanh thiên biến vạn hoá.
Theo một lối mòn dẫn lên ghềnh đá trên Phong Huyệt, từng đợt, từng đợt gió hun
hút thổi ào tới, lạnh thấu xương. Lối cửa hang, dựng đứng các vách đá đen, đá
xanh trước huyệt quanh năm bị gió tạt, bào mòn nhẵn thín, không cỏ nào bám vào
mà mọc lên được. Hơi nước kết thành băng, phủ đầy mặt đá, màu sắc xanh xanh,
trong suốt, loe loé phản chiếu ánh nắng. Nhìn quang cảnh, Cốc Chẩn và Thi Diệu
Diệu vụt nhớ kỷ niệm hồi nhỏ, đã tinh nghịch lên đây cạo gỡ các lớp băng đó!
Trò nghịch ngợm thưở ấu thơ sau nhiều năm tháng, kỷ niệm vẫn còn sống động
trong đầu, hai người nhìn nhau, lòng bồi hồi.