Người đăng: HắcKê
Dù đôi mắt mù loà, Ninh Bất Không từ đầu đến giờ vẫn chú tâm lắng tai nghe
ngóng, lão chợt vui vẻ nói:
Mọi người nghe câu đó, chẳng ai là không biến sắc, cuộc tranh đua tỉ thí nội
lực giữa Ninh, Tả hai người, theo đạo lý giang hồ, người ngoài không được phép
chõ mồm, nhúng tay can thiệp vào cuộc đấu.
Tiên Bích hết sức sốt ruột, hai bàn tay nắm chặt, mặt tái mét.
Ninh Ngưng chăm chú nhìn Tả Phi Khanh, cô biết, chỉ cần cô ra sức thúc đẩy "Vô
Minh nghiệp hoả", nội trong khoảnh khắc, người nọ nếu không chết, cũng sẽ bị
khô cạn tinh huyết, mất trọn toàn bộ võ công! Nhưng vừa rồi, cô xuất thủ vì
chẳng thể đứng yên nhìn người cha già táng mạng, chứ ý nghĩ đánh bại hai vị
chủ bộ Phong, Lôi này, quả thực không hề có trong đầu óc của cô. Đến nước này,
đúng là thế lưng cọp trót cỡi lên, khó lòng tuột xuống. Nghĩ đến đấy, cô đảo
đôi mắt đẹp nhìn một vòng chung quanh, thấy gương mặt Mạc Ất, Tiết Nhĩ, Tần
Tri Vị, Tô Văn Hương, Yến Vị Quy ... bọn họ, cô lướt nhanh qua, khi ánh mắt
chạm vào mặt Lục Tiệm, thấy gã đang chăm chú nhìn mình, thần sắc thập phần lo
âu. Ninh Ngưng chẳng khỏi tự hỏi thầm: "Hắn đang lo sợ Phong Quân hầu đả
thương mình chăng?"
Ý nghĩ vừa đến, chợt cô nghe Lục Tiệm mở miệng kêu:
Ninh Ngưng nghe vậy, trong tim se thắt, cô chua xót nghĩ bụng: "Hắn chẳng hề
lo ngại cho mình, chỉ e sợ mình đả thương Phong Quân hầu".
Mải suy nghĩ, cô bị phân tâm, chân khí lập tức thoát ra. Tả Phi Khanh thong
thả hít vào một khẩu chân khí, gã vận công phản kích.
Phong kình vừa xâm nhập, Ninh Ngưng toàn thân rúng động, Ninh Bất Không nghe
được sự khác lạ, lão quá sốt ruột, quát hỏi:
Ánh mắt Ninh Ngưng hết nhìn phụ thân, lại quay sang nhìn Lục Tiệm, vài giọt lệ
đã nhanh chóng ứa nơi khoé mắt. Tả Phi Khanh đang mặt đâu mặt cùng cô, trước
hết cảm giác cô tự dưng nội lực suy giảm, rồi gã thấy cô rơi lệ đầm đìa, trong
lòng gã không khỏi ngạc nhiên, do đó gã ngưng thúc đẩy kình khí tấn công. Gã
ngưng thần để ý chờ xem biến chuyển nơi cô ra sao, rồi thấy Ninh Ngưng nước
mắt đoanh tròng, hít vào một khẩu chân khí thật dài, cô đột ngột thu hồi nội
lực, lui ra sau chừng hơn một trượng, buồn rầu nói:
Rõ ràng cô đang chiếm thượng phong, hốt nhiên chịu thua, mọi người đều lấy làm
lạ. Biết rõ tính nết con gái, nghe cô chịu thua, mặt lão Ninh Bất Không lập
tức biến sắc.
Ninh Ngưng bước đến trước mặt lão, nhỏ giọng nói:
Lời chưa dứt, Ninh Bất Không chợt vung tay, vả cho cô một tát tai thật nặng.
Má trái Ninh Ngưng sưng vù, miệng rướm máu, đôi mắt bàn hoàn.
Lục Tiệm vừa giận vừa sợ, nhưng cha đánh con gái là chuyện nhà người ta, không
trái đạo nghĩa, gã người dưng, chẳng thể can thiệp.
Ninh Bất Không ra oai, quát hỏi:
Ninh Ngưng thấp giọng, trả lời:
Ninh Bất Không dộng đầu gậy trúc rầm rầm xuống đất, thét:
Ninh Ngưng cúi gằm, nước mắt chan hoà, từng giọt, từng giọt rơi xuống đất.
Thấy thế, Sa Thiên Hoàn cười giã lã, can:
Ninh Bất Không đáp:
Vốn không hiểu duyên cớ, Tả Phi Khanh còn đang ngẩn ngơ đứng đấy, khi gã nghe
câu nói của Ninh Bất Không, gã bèn hừ lạnh một tiếng, nói:
Trước giờ, mọi người ai nấy đều cho gã là kẻ tính khí kiêu ngạo, đâu dè, vào
lúc này, gã lỗi lạc lên tiếng nhận thua, nhất thời, chẳng ai là chẳng kinh dị.
Ninh Bất Không hết sức đắc ý, lão cười ha hả, nói:
Tả Phi Khanh hừ lạnh, quay về đứng vào chỗ nhóm của mình.
Ninh Bất Không đưa tay vuốt râu, hoan hỉ hỏi:
Lão nói vậy, vì trong lòng đã có tính toán. Lão biết Lục Tiệm mang ơn Ninh
Ngưng, thần thông Lục Tiệm cao cường mấy chăng nữa, nhất định sẽ chịu thua,
không thể ra tay tranh đấu cùng con gái lão. Tài nghệ bà Ôn Đại tuy cao, nhưng
chưa chắc đã đánh lại "Vô Minh thần công" cùng "Hoả Thần ảnh". Lúc này, hai bộ
chủ Phong, Lôi đều đã bại trận, nếu lão có thể đè bẹp hai bộ Thiên, Địa, uy
thế Hoả bộ sẽ trùm khắp TayThầnh, nhờ đó, sẽ xoá sạch những lỗi lầm tồi tệ của
quá khứ.
Quả nhiên, Lục Tiệm nghe lão hỏi, lộ vẻ do dự.
Ôn Đại tiến ra, cười nụ, bảo:
Ninh Ngưng nghe nói, cô rùng mình. Lúc cô còn bế ngửa, Địa mẫu đã oai chấn võ
lâm từ bao nhiêu năm trước đó rồi, bây giờ, phải giao phong cùng nhân vật
truyền kỳ này của Tây Thành, Ninh Ngưng như lạc vào cõi huyễn mộng, trong lòng
rộ một cảm giác kỳ lạ, cô còn chưa kịp lên tiếng trả lời, hốt nhiên có một
giọng nữ tử thanh thoát nói:
Ninh Ngưng thót tim, cô đưa mắt nhìn, thấy Diêu Tình từ đám đông bước ra, ánh
mắt băng giá, đang nhìn vào cô.
Trong lòng Ninh Ngưng dấy lên một trận hoảng hốt, cô quay người, ngước trông
Lục Tiệm, thấy gã cũng đang chăm chú dòm Diêu Tình, mặt gã hiện rõ vẻ kinh
hoàng,
Ôn Đại thoáng cau mày, hỏi:
Diêu Tình không chờ bà tiếp tục câu hỏi, cô nói ngay:
Một bước khinh thân, cô đã ra đến chỗ đấu, nhìn Ninh Ngưng, cười nửa miệng.
Ninh Ngưng hết sức ngần ngại!
Mặt lão Ninh Bất Không chùng hẳn xuống! Diêu Tình đột nhiên xuất chiến, đã làm
mọi tính toán của lão trớt qướt, chẳng cần Ôn Đại nhắm mắt mạo hiểm cứu cô,
Diêu Tình gặp nguy khốn, thể nào Lục Tiệm chẳng ra tay! Nói trắng ra, Diêu
Tình ra trận chuyến này, cô ta bỏ qua chuyện thắng bại, mục đích gài Lục Tiệm
vào thế phải chọn lựa giữa cô ta với Ninh Ngưng! Khi cô ta lạc bại vào tay
Ninh Ngưng, buộc Lục Tiệm phải đương đầu Ninh Ngưng, phải xuất thủ.
Lục Tiệm cũng hiểu rành đạo lý đó, gã nhìn hai cô gái, bất giác tim đập thình
thình, hơi thở khó khăn, đầu óc quay cuồng. "Nếu A Tình ngộ hiểm, ta không thể
không cứu, chỉ là, lúc đó, mình phải giao thủ Ninh Ngưng. Cô Ninh có ơn lớn
tựa non, sao mình có thể đối đầu cô được?"
Gã càng nghĩ, càng thấy kẹt cứng, hận không thể cất tiếng khóc oà thật to cho
hả! Gã khắc khoải dòm qua Ninh Ngưng, hy vọng cô không nhận lời tham gia trận
chiến.
Lục Tiệm chỉ thấy Ninh Ngưng ngẩn ngơ một hồi, rồi cô thê thảm nở một nụ cười
gượng, chầm chậm chuyển gót chân, bước âm thầm đến đứng đối diện Diêu Tình.
Lục Tiệm như vừa lạc bước, sa chân xuống một vực sâu ngàn trượng, trái tim gã
dường ngừng đập, gã bất giác thở dài, nhắm nghiền đôi mắt!
Gió biển thổi qua, trong không khí có đượm chút hơi ẩm, một đợt sóng vỗ vào
ghềnh đá, làm bắn tung lên những hạt nước như châu như ngọc, làm tung bọt biển
phơi phới như hoa tuyết.
Hai nàng thiếu nữ đứng đâu mặt, một nàng giản dị thuần khiết, không vương bụi
trần, một nàng lộng lẫy rực rỡ, tóm thâu toàn bộ thanh sắc thế gian. một nàng
tựa tiên nữ phải đoạ xuống trần, một nàng là giai nhân tuyệt mỹ dưới trời, một
như đoá cúc vàng mùa thu, một hệt hoa mẫu đơn nở rực tươi thắm, dẫu ngoại
hình, dung mạo khác biệt, cốt cách chẳng hoà đồng, nhưng giản dị tương phản
kiêu sa, thanh khiết đối chọi diễm lệ, tuy nét đậm nhạt chẳng giống nhau, rõ
ràng hai nàng đứng đấy, đem so với nhau, cho thấy rõ thanh khiết càng thanh
khiết hơn, diễm lệ càng diễm lệ hơn, cả hai đều đẹp đến độ làm kinh tâm động
phách, làm điên đảo thần hồn người ta.
Máu nóng bừng bừng bốc lên đầu, con tim Lục Tiệm như chìm xuống, gã thật rất
muốn mở mắt nhìn, nhưng lại sợ, sợ một khi tia mắt của gã dõi xuống đấy, chạm
vào ai, sẽ đem bất hạnh đến cho người ấy, trong lòng Lục Tiệm đau xót, mâu
thuẫn khôn tả, bất chợt trong tai gã nghe tiếng suỳ suỳ ... cố hữu của thuật
"Hoá Sinh" lúc khởi động. Lục Tiệm chẳng thể tự chủ, chẳng nhẫn nại được nữa,
gã mở căng mắt ra nhìn, hai nàng dĩ nhiên đã vào cuộc.
Tay áo Ninh Ngưng phất phới phiêu dật, đôi song chưởng từ trong tay áo vung
ra, cô đưa sóng nhiệt trào dâng đầy trời, hâm bầu không khi nóng lên hừng hực.
Những ngón tay Diêu Tình thoăn thoắt búng ra, chớp mắt, các rễ, các dây leo đã
chằng chịt đan chồng đan chéo, gai nhọn tua tủa chĩa ra tứ phía.
Hai người tận lực hiển lộ thần thông, không những vì muốn bảo vệ uy phong sư
môn, mà vì còn gửi gấm vào đấy những tâm tình, những uẩn khúc đa dạng, nên mặc
dầu người đấu dung mạo như hoa, bàn tay trắng ngần như tuyết, chiêu thức nào
xuất thủ cũng đều cực kỳ ngoan độc, tuyệt chẳng chút lưu tình.
Diêu Tình nhờ nội lực hồn hậu hiếm thấy, ngoài các rễ "trường sinh đằng", nàng
còn tới tấp tung thêm "Xà nha quỷ thứ", ầm ầm phá thổ vươn lên tiếp ứng cùng
các rễ "Trường sinh", chăm chăm quấn chặt lấy đôi chân Ninh Ngưng. Trong đám
đông, có người buột miệng hỏi nhỏ:
Ôn Đại quan sát cuộc chiến, thần thái hoan hỉ.
Diêu Tình tuy có gia tăng lực đạo, nhưng đụng phải "Vô Minh thần công" đích
thực môn tuyệt học của đại cao thủ Hoả bộ, mỗi khi chạm vào chưởng phong của
Ninh Ngưng, các rễ cây đều bị đứt đoạn, các gai nhọn cháy rụi, "Bồ đề căn" tuy
dũng mãnh, nhưng lại không có đất phát triển uy lực, rốt cục biến thành "Hoả
nguyên", tiếp thêm sức cho thần thông Hoả bộ.
Tuyệt kỹ của Diêu Tình do đó không thi triển trọn vẹn oai phong, nàng chỉ đành
cố gắng chi trì, chưa đầy mười chiêu, nàng đã bắt đầu thấy hơi thở nặng nhọc,
trên vầng trán trắng ngà như ngọc thạch thấy lấm tấm mồ hôi.
Ninh Bất Không nghe những biểu hiệu đó, lão nhạt giọng nói:
Ôn Đại mỉm cười, chầm chậm đáp:
Ninh Bất Không nghe thấy, trong lòng xao động, lão hứ lạnh một tiếng.
Nhưng nhờ câu đó, Diêu Tình chợt đại ngộ, nàng lập tức thi triển "Khôn
Nguyên", bắn tung đất đá lên, mù mịt, rầm rập như những mũi tên nhọn, phóng
tới.
Lưới lửa nóng "Hoả diễm" bị màn đất cát đó vùi dập, phút chốc tắt ngấm. Uy lực
Hoả kình do đó chùng hẳn xuống.
Một chiêu xuất ra đắc thế, Diêu Tình bèn đem "Khôn Nguyên" hỗ tương vào "Hoá
sinh", "Khôn Nguyên" thúc đẩy cát đá, từ trong cát đá nảy sinh rễ cây, rễ cây
khi bị cháy rụi, trở thành tro than hoà vào đất cát lại tăng khối lượng màn
đất cát lên. Lửa bị đất cát khoả lấp, không đốt cháy được các rễ, các gai nữa,
làm rễ và gai có cơ hội tăng trưởng, rồi cứ thế mà quay vòng tuần hoàn.
Ninh Ngưng đang ở thế thượng phong, không ngờ bị Diêu Tình đốn ngộ ngũ hành
tương sinh, đem vận dụng vào thần thông vốn sẵn hùng mạnh của nàng, đã xoay
ngược tình thế, nàng dựa vào hai môn thần thông "Khôn Nguyên" và "Hoá Sinh"
cao siêu đó, dần dần đưa trận đấu về thế cầm đồng.
Ninh Bất Không nghe ngóng, thấy cục diện xoay chiều, lão sốt ruột, dộng cây
gậy trúc rầm rầm, quát hỏi:
Ninh Ngưng có hơi chần chừ, nhưng cô chẳng dám cãi lời Ninh Bất Không, bèn đem
triển khai "Hoả Thần ảnh", thân pháp vụt thay đổi! Thật nhanh, cô bám sát vào
Diêu Tình, tia mắt xanh lè từ đồng tử chuyển động, phóng ra một làn kiếm.
Bắp vế Diêu Tình lập tức trúng thương, nàng rên một tiếng, cước bộ chậm hẳn,
lập tức bị Ninh Ngưng nhập nội, nhanh như chớp, cô vung bàn tay, nhắm lưng
Diêu Tình đập mạnh.
Chưởng còn chưa đến, hơi nóng hừng hực đã nhập vào, toàn thân Diêu Tình cảm
giác cháy bỏng, tựa bị lửa thiêu đốt, nàng đang không sao tìm được cách đối
phó! Nhất thời phát hiện một cỗ kình khí mát mẻ ào ạt xâm nhập thể nội, hoá
giải tất cả cảm giác nóng cháy, thân nhiệt trở lại bình thường, dễ chịu. Thân
hình nàng khẽ rúng động, nàng không cần ngoảnh nhìn, cũng dư biết ai đã ra tay
tương trợ, chợt vui sướng trong lòng: "Thằng ngốc này, cuối cùng gã cũng về
theo phe mình!"
Sự can thiệp của Lục Tiệm, người đương trường không ai nhìn thấy, nhưng mắt
Ninh Ngưng hoa lên một cái, "Vô Minh nghiệp hoả" đã bị Đại Kim Cương thần lực
hoá giải sạch, cô thoáng run rẩy thân hình, một nỗi cay đắng bùng lên tận óc,
cô than thầm: "Rồi đó! Ngươi cuối cùng cũng binh nó!"
Cô nghiến răng, vung chưởng nhắm Diêu Tình đánh tới một phát nữa. Lục Tiệm giơ
cao hữu chưởng, hoá giải toàn bộ lực đạo ngọn chưởng của cô, gã kêu lên:
Ninh Ngưng bặm môi, hét lớn:
Tâm tư cô lại nghĩ: "Nếu ta chết trong tay ngươi, cho ngươi nhớ lấy suốt đời,
ngươi vô phương trả nợ ta kiếp này, kiếp sống này của ta như vậy cũng đáng!"
Nghĩ đến đấy, hai tay lại ào ào tung ra hai chưởng nữa, chưởng chưa đến, mắt
lệ đã đầm đìa, từng giọt châu lai láng đổ xuống.
Lục Tiệm vô phương, vừa đưa tay hoá giải chưởng lực, vừa hết sức ảo não trong
lòng, "Sao ta lại hồ đồ vậy? Sao ta lại động thủ chống Ninh cô nương vậy?
Gã còn đang rầu rĩ, chợt thấy mặt đất động đậy, một rễ "Ác quỷ thứ" đã phá
đất, tung ra nhắm quấn lấy đôi chân Ninh Ngưng.
Đó là Diêu Tình thừa cơ đánh lén!
Lục Tiệm đầu nặng như đeo đá, gã thở dài, tả chưởng phất ra, "Ác Quỷ thứ" đã
tan tành thành bụi phấn, bay mù mịt khắp chốn.
Diêu Tình nổi đoá, cất giọng thánh thót mắng:
Lục Tiệm bướng bỉnh đáp, ta không theo phe nào cả.
Diêu Tình bực tức:
Lục Tiệm cau mi cau mày, nói:
Diêu Tình:
Ninh Ngưng tuy không nói gì, cô ngước đôi mắt đẹp dòm qua dòm lại, thấy Lục
Tiệm gãi gãi đầu, gã lắp bắp:
Hai cô gái nghe nói, vừa tức giận, vừa buồn cười, họ cùng ý nghĩ: "Chẳng biết
gã này bị mệt, phát khùng tự hồi nào, nói mà cũng như hổng nói gì hết!
Nhưng bị Lục Tiệm đứng chen vào giữa, hai nàng chẳng thể tiếp tục ra tay đả
thương đối phương, chỉ e lỡ tay đánh phải gã, trận đấu do đó đi vào chỗ giằng
co, không lối thoát!
Ninh Bất Không chẳng nhịn nổi bất bình, lão thét lên:
Lục Tiệm đáp:
Thấy gã một cái phất tay đã hoá giải gọn "Vô Minh thần công", Ninh Bất Không
có mười cái mật cũng chẳng dám tiếp nhận lời khiêu chiến đó, lão đành giữ im
lặng.
Lục Tiệm thấy cả hai Ninh Ngưng, Diêu Tình đều không chịu dừng tay, lòng gã
phiền muộn vô cùng! Gã có uyên nguyên cực sâu xa với cả hai! Trong đầu, gã
nhất quyết chẳng muốn hai cô đi đến chỗ tương tàn, dự định vạn bất đắc dĩ, lấy
vũ lực chế phục cả hai, chỉ cần qua khỏi bữa nay, gã sẽ tìm dịp thỉnh tội,
muốn trách phạt gã sao cũng được! Gã bèn ám vận thần công, đang tính ra tay,
bỗng quả tim gã đập một nhịp thật bất thường, thần công hộ thể trong gã lập
tức chuyển động bảo vệ toàn thân.
Cái cảm giác này thật quen thuộc, Lục Tiệm hốt nhiên ngẩng đầu, khắp thân mình
gã rúng động, gã buột miệng kêu "a" một tiếng! Mọi người nghe được, đồng loạt
nghểnh cổ nhìn về hướng đó, thấy nơi bên trên đỉnh vách đá, một thân ảnh áo
xanh đứng đấy, mặt quay nhìn ra khơi, vạt áo tung bay phất phới trong gió.
Vạn Quy Tàng đã đến đấy từ lâu, âm thầm, lặng lẽ!
Sau suốt mấy ngàn dặm bị Vạn Quy Tàng truy đuổi, Lục Tiệm thu thập được kinh
nghiệm sâu sắc về hành tung ẩn nấp của lão. Vừa rồi, lão âm thầm tiếp cận,
trong cả ngàn người đương trường, duy nhất Lục Tiệm đã phát hiện lão.
Hành tung bại lộ, Vạn Quy Tàng buông tràng cười dài, từ trên đỉnh cao vách đá
nhảy xuống, trong lúc lão rơi ngang qua, đá vụn bắn ra rào rào như mưa xuống
phía dưới. Lúc lão đặt chân chạm đất giữa vô số đống đá nhỏ, hàng chữ "Hữu bất
hài giả ngô kích chi" khảm đại tự trên mặt vách đá đã bị xoá mất tích.
Không một tiếng động, Vạn Quy Tàng phi thân nhanh tới, trong tay lão cầm một
chiếc hộp gỗ hồng mộc, bước chân tiêu sái, lão tiến về phía đám đông miệng
ngâm nga:
Lần này, lão muốn trước hết lớn tiếng dằn mặt mọi người, bắt đầu bằng trò xoá
chữ trên vách đá trấn áp khiến mọi người thấy công lực phi thường đó mà sợ
ngẩn ngơ, rồi nói câu nói vừa qua, bao hàm lời dạy của đức Phật, ý nghĩa cao
thâm, sâu xa.
Lục Tiệm chau mày, lớn tiếng bảo:
Ôn Đại cùng mọi người nghe gã hỏi, đều ngấm ngầm tán thưởng.
Vạn Quy Tàng đáp:
Vừa đàm luận, lão vừa tiến bước, lúc Vạn Quy Tàng đến nơi, Cừu Thạch hạ mình,
quỳ xuống, lớn tiếng thưa:
Vạn Quy Tàng nhẹ gật đầu, ánh mắt nhạt nhẽo, lão nhìn thoáng qua đám đông, khi
thấy tất cả vẫn đứng yên như thường, lão cười rộ:
Sau một thoáng do dự, Ninh Bất Không vụt quỳ xuống, rền rĩ nói:
Lũ oa khấu đi theo lão cũng đều quỳ cả xuống. Riêng Ninh Ngưng vẫn cứ đứng
thẳng lưng, ánh mắt có phần hơi ngơ ngác.
Vạn Quy Tàng hốt nhiên cười nụ, hỏi:
Ninh Bất Không toàn thân lẩy bẩy, run giọng thưa:
Vạn Quy Tàng cười ầm, lão chăm chú nhìn Ninh Ngưng, hỏi bâng quơ:
Ninh Bất Không hoang mang, Sa Thiên Hoàn nói nhỏ vào tai lão:
Ninh Bất Không nổi giận, quát to:
Ninh Ngư nói:
Trong lòng, cô cũng định nói dợm quỳ xuống, nhưng lời đến miệng, không thốt ra
được. Cô len lén liếc nhìn Lục Tiệm.
Vạn Quy Tàng mục quang thoáng chớp sáng, lão cười cười:
Ninh Ngưng thoáng ngạc nhiên, hỏi:
Vạn Quy Tàng thản nhiên bảo:
Ninh Ngưng giật mình kinh hãi, cô bặm môi, nghiến răng, lớn tiếng:
Vạn Quy Tàng đáp:
Rồi lão đứng khơi khơi, chẳng vào tấn chữ đinh hay chữ bát, khoanh tay, nét
mặt thoáng vẻ cười cợt kỳ dị.
Ninh Ngưng định thần, tập trung tư tưởng, vận "Vô Minh thần công" lên đôi
tay, quát một tiếng, cô không muốn đả thương trầm trọng, dẫu biết đối thủ là
vô địch thiên hạ, lúc xuất thủ cô cũng có phần nương tay. cô chỉ đưa ra tám
thành công lực, còn có ý chuẩn bị sẵn sàng triệt chưởng khi cần.
Nghe kêu kịch một tiếng, song chưởng đập trúng vào ngực Vạn Quy Tàng, lập tức
Ninh Ngưng có cảm giác chưởng bên dưới rỗng không, chưởng bên trên, kình khí
của "Vô Minh thần công" như ném đá xuống biển, chẳng có chút lực đạo nào, cô
nhìn kỹ, thấy vẻ mặt Vạn Quy Tàng vẫn cười cợt nét cười quái dị như cũ, dường
như chưởng lực chạm vào người lão, không có tác dụng gì hết.
Ninh Ngưng đâu biết "Chu Lưu bát kình" có thể hoá giải bất cứ thứ nội gia chân
lực nào, khi cô thấy Vạn Quy Tàng an nhiên vô sự, trong lòng cô hốt hoảng,
kinh hãi vô cùng, cô bèn vận sức, mượn lực phản chấn, cô thôi thúc toàn bộ
mười thành công lực đẩy vào, chẳng dè Vạn Quy Tàng vẫn cứ hoàn toàn bất động!
Cô thất kinh, đang định thu chưởng, vụt có cảm giác đôi tay cô bị một hấp lực
đang ùn ùn hút dính vào người lão, mặc sức cô giãy dụa, co rút thế nào, vẫn
không sao giằng ra được. Lúc khẩn cấp, huyền quang trong mắt cô loé lên, cô
phóng "Đồng Trung kiếm" vào đôi mắt Vạn Quy Tàng, chỉ một tích tắc, toàn thân
Ninh Ngưng tựa hồ vừa bị ai đó vụt vào một gậy thật mạnh, sắc mặt cô trắng
bệch, cô đau đến chảy nước mắt, vẫn thấy ánh mắt Vạn Quy Tàng hững hờ như
thường, chẳng chút thươgn tổn. Ruột gan Ninh Ngưng lập tức chùng xuống, một
nỗi tuyệt vọng bừng mạnh lên đỉnh đầu.
Ninh Bất Không ẩn ước nghe có chuyện bất diệu, lão hốt hoảng trong lòng, vội
nói:
Lục Tiệm tuy đoán được phần nào, gã rối trí, có phần phân vân chưa lập chủ
định, không dám loạn động, khi nghe lời cãuin^` của Ninh Bất Không, gã bất
giác ngẩn người, nghĩ thầm: "Người ta nói, hùm dữ cũng không ăn thịt con, Ninh
Bất Không dù cho cực kỳ ác độc, chẳng chuyện gì không làm, nhưng dám đem tính
mạng ra đổi cho con gái, cái tình cảm đó, không biết nói sao cho hết được!"
Ninh Ngưng nghe lời cầu xin, cô không ngừng nức nở, chảy nước mắt giàn giụa.
Vạn Quy Tàng liếc sơ qua Ninh Bất Không, rồi lão khẽ cười, chấm dứt hấp lực.
Ninh Ngưng triệt chưởng, lùi hai bước, cảm giác toàn thân èo uột, tựa hồ cô
vừa trải qua một trường kịch đấu, đôi chân cô run run, không sao giữ cho cô
đứng thẳng được.
Vạn Quy Tàng nhạt giọng, nói:
Rồi quay sang Ninh Bất Không, lão nói:
Ninh Bất Không quá sức hoan hỉ, luôn miệng cám ơn.
Sa Thiên Hoàn thấy vậy, vội vàng thưa:
Vạn Quy Tàng liếc hắn nửa con mắt, tủm tỉm cười, rồi nói:
Sa Thiên Hoàn vui mừng hớn hở, gã đang định cất tiếng cảm tạ, từ ngoài bờ biển
chợt đưa đến một giọng nói ồ ồ tựa sấm sét bùng nổ:
Ngoái trông về hướng xuất phát của tiếng nói, mọi người thấy một cánh buồm
trắng đang bọc gió tiến vào, chẳng bao lâu, thuyền đã cập bến.
Thôi Nhạc, Sa Thiên Hà song song xuống thuyền, một to cao như núi, một gầy,
nhỏ như khỉ. Hai người sát cánh bên nhau, càng lộ rõ sự tương phản.